Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 2: Không phải kiểu cười giễu cợt, mà là nụ cười khoan dung, nhẹ nhàng và tự nhiên.



 

Đối với một người lớn lên ở chợ đầu mối, lại từng làm nhân viên bán quần áo suốt một năm rưỡi như Thiên Đại Lan, thì nói dối cũng tự nhiên như hít thở.

Hai năm trước, cô còn đang làm công nhân ở một xưởng điện tử tại Thâm Quyến, quay cuồng trên dây chuyền sản xuất, mỗi ngày làm việc 13 tiếng, một tháng chỉ nhận được 1.500 tệ; dây chuyền bận đến mức quay cuồng đầu óc, mỗi tuần chỉ có chiều thứ bảy là được nghỉ.

Thiên Đại Lan cúi đầu làm tròn sáu tháng, sau khi nhận được tiền lương thì dứt khoát nghỉ việc, nghe theo lời khuyên của một chị gái cùng xưởng, chạy đến Tòa nhà Trung Quốc mới ở phố Thập Tam Hành, xin làm nhân viên bán hàng ở chợ bán buôn quần áo.

May mắn là bố mẹ đã ban cho cô một khuôn mặt xinh đẹp, bữa ăn ở căng tin nhà máy không đủ no cũng rèn cho cô vóc dáng gầy gò mà làm nhân viên cửa hàng phải mặc thử đồ làm mẫu, người càng gầy càng cao thì mặc đồ càng đẹp.

Yêu cầu tuyển dụng là cao từ 160 đến 170cm, cân nặng dưới 47.5kg, lúc cân xong, Thiên Đại Lan vô cùng biết ơn bàn tay run rẩy, vĩnh viễn múc không đầy bát của chú nhà bếp trong xưởng.

Lương của nhân viên cửa hàng bao gồm lương cơ bản cộng với hoa hồng bán hàng, lương cơ bản là 400 tệ, hoa hồng 8%. Trong tháng đầu tiên đi làm, vì quá ham tiền, Thiên Đại Lan dưới sự thúc đẩy của đồng tiền, nhanh chóng rèn luyện được một cái miệng dẻo như kẹo, có thể dỗ cho mỗi vị khách còn đang do dự cũng nở hoa trong lòng mà ký đơn lấy hàng. Ba tháng sau đó, tiền lương hàng tháng của cô chưa từng dưới 3.000 tệ.

Chính công việc đó không chỉ khiến cô lọt vào mắt xanh của ông chủ hiện tại, mà còn rèn cho cô khả năng gặp người nói lời người, gặp ma nói lời ma, đầu óc lanh lợi, miệng lưỡi ngọt ngào.

Thiên Đại Lan không hiểu vì sao Diệp Hi Kinh lại như gặp đại địch, chỉ là nói dối thôi mà, tại sao anh ta và Lương Uyển Nhân lại căng thẳng như thế?

Sau khi cô nói câu:

“Tôi học đại học ở Thanh Hoa, vừa mới thi cao học vào Bắc Đại”, thì Diệp Tẩy Nghiễn cười.

Không phải kiểu cười giễu cợt, mà là nụ cười khoan dung, nhẹ nhàng và tự nhiên.

Càng nói dối càng tự tin, Thiên Đại Lan cũng ưỡn thẳng lưng, cuối cùng có thể nhìn rõ gương mặt của Diệp Tẩy Nghiễn; sau khi nhìn rõ, cô ngẩn người một lúc, suýt chút nữa quên cả cách nói dối.

Chết thật.

Diệp Hi Kinh sao lại không nói với cô rằng, anh trai anh ta đẹp trai hơn anh ta nữa sao?

Tuy là anh em ruột, nhưng ngoại hình hai người không hoàn toàn giống nhau; Diệp Hi Kinh có làn da trắng hơn, vẻ ngoài có phần lười biếng và mơ màng, giống như một con mèo; còn Diệp Tẩy Nghiễn thì cứng cỏi và anh tuấn hơn, là kiểu đẹp trai “chính thống” mà ngay cả bố mẹ của Thiên Đại Lan cũng sẽ khen ngợi.

Thiên Đại Lan thậm chí còn có thể nhìn rõ hàng mi của anh.

Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Đại Lan, tôi nhớ hình như em vẫn chưa tới mười tám tuổi mà?”

“Sinh nhật tôi là 29 tháng 7, theo tập tục quê tôi thì tính tuổi mụ, vậy thì tôi gần mười chín tuổi rồi” Thiên Đại Lan đáp:

“Làm tròn lên là hai mươi luôn, độ tuổi này, cố gắng một chút thì học cao học cũng không có gì lạ.”

“Dù là hai mươi tuổi học cao học thì cũng hiếm thấy đấy” Diệp Tẩy Nghiễn cười:

“Xem ra em không chỉ thông minh mà còn rất chăm chỉ học hành.”

Thiên Đại Lan cười:

“Cảm ơn anh khen, không còn cách nào khác, trời sinh thông minh, tôi đành phải cố gắng thôi.”

Cô nghe thấy Diệp Hi Kinh phía sau thở dài thật sâu.

Thiên Đại Lan nghĩ thầm: Bọn con nhà giàu này đúng là ít từng trải, nghe nói dối một chút mà cũng căng thẳng thế.

Lời nói dối mà bị lộ, chỉ cần mình không thấy ngại thì người ngại sẽ là người khác.

Biết bao nhiêu lời hay ý đẹp, chẳng phải ai cũng giả vờ hồ đồ, dùng lời nói dối để giữ thể diện đó sao?

Diệp Tẩy Nghiễn không tỏ ra khó chịu ngay, điều đó chứng tỏ anh muốn giữ “thể diện” này, tuyệt đối sẽ không vạch trần cô khiến ai cũng khó xử, vậy thì cô chẳng phải nên lập tức leo cao theo đà đó sao?

À không, phải nói là biết thời cơ mà “nhân cơ hội tiến thân” chứ?

Lý lẽ đơn giản thế này, mà mấy đứa con nhà giàu chưa từng chịu khổ lại chẳng hiểu nổi.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, Diệp Tẩy Nghiễn không tiếp tục nói về chủ đề đó nữa, anh rất tự nhiên chuyển sang vài câu lịch sự, hỏi Thiên Đại Lan đến đây lúc nào, hiện đang ở đâu; cuối cùng còn nói rằng, anh đã đặt phòng khách sạn ở đây cho cô, cũng đã nói chuyện trước với quản lý, việc ăn ở của Thiên Đại Lan đều do anh chi trả.

Đây là cách tiếp đãi bạn gái của em trai chu đáo nhất mà Thiên Đại Lan có thể tưởng tượng ra.

Anh có vẻ rất bận, điện thoại liên tục reo, chưa ăn được mấy miếng thì đã đi ra ban công nghe điện thoại; không lâu sau, Dương Toàn cũng theo ra ngoài.

Người vừa rời đi, Lương Uyển Nhân liền hỏi Thiên Đãi Lan:

“Bao giờ cô quay lại học cao học vậy? Cô còn chưa học đại học đã đành, ngay cả tên trường cũng nhớ sai?”

Thiên Đại Lan vừa gắp thức ăn vừa nói:

“Số phận nằm trong miệng mình, cô xem, anh ấy cũng có nói gì đâu mà.”

Cô rất thích món được bày trong chiếc đĩa sứ trắng dài thanh mảnh trước mặt. Giữa hai lát bánh mì mỏng kẹp xà lách sợi xanh ngọc trong suốt và miếng vịt quay mỏng, bên trong còn phết một ít nước sốt ngòn ngọt, mằn mặn, ăn rất ngon mà không hề bị ngấy.

Chỉ là mỗi đĩa chỉ có tám miếng, tính ra mỗi người được hai cái.

Ăn xong cái thứ hai, Thiên Đại Lan tiếc nuối thở dài, cảm thán món này chẳng hề “đáng đồng tiền” tí nào.

Cái đĩa to thế, vậy mà lượng đồ ăn ít xíu.

Đem cho gà ăn cũng chẳng no.

“Em ở khách sạn cũng được” Diệp Hi Kinh vừa day thái dương vừa nói:

“Bây giờ anh đang ở chỗ anh trai, em mà ở cùng, anh thật sự sợ anh ấy nhận ra tụi mình đang nói dối.”

Thiên Đại Lan nói:

“Không sao đâu, ra ngoài ở cũng tốt mà. Anh trai anh chắc cũng sợ tụi mình ‘lên giường’ với nhau.”

Lương Uyển Nhân im lặng một giây, ngạc nhiên đến không tin nổi:

“Cô sao lại có thể nói chuyện kiểu đó chứ?”

“Hử?” Thiên Đại Lan ngẩng đầu lên, nuốt miếng bánh củ cải nấm gà dầu vừa ăn xong, rồi nói:

“Không đúng à? Diệp Hi Kinh chẳng phải đang chuẩn bị nộp hồ sơ đi du học ở Anh sao? Ngay thời điểm nhạy cảm này, ai mà muốn làm ra chuyện dẫn đến ‘dính bầu’ đâu?”

Diệp Hi Kinh chống tay nhìn Thiên Đại Lan, cười:

“Lời lẽ thì thô, nhưng lý lẽ thì đúng.”

Lương Uyển Nhân không ăn nổi gì nữa, tròn mắt nói:

“Cô sao lại có thể nói thẳng tuột như vậy chứ?!”

“Hả?” Thiên Đại Lan nghiêm túc xin lỗi:

“‘Lên giường’ và ‘dính bầu’ cũng tính là nói bậy à? Xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng chỉ mấy từ như ‘đ* mẹ’ hay ‘đ* to bụng’ mới gọi là chửi thề cơ.”

Diệp Hi Kinh không nhịn nổi nữa, quay mặt sang chỗ khác vừa cười vừa ho, vừa ho vừa cười.

Lương Uyển Nhân trông không ổn chút nào.

Cô ta mặt mày tái xanh, muốn nói gì với Thiên Đại Lan, nhưng nghẹn đến mức không thể thốt ra lời.

Vốn là người tính tình thẳng thắn, cô ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, trực tiếp nói thẳng:

“Diệp Hi Kinh, sao cậu lại cảm thấy cô ấy giống Kha Kha chứ? Ngoài đôi mắt đó ra, còn giống chỗ nào? Không nói mấy thứ khác, Kha Kha thành thạo tiếng Anh, Pháp, Ý, bây giờ còn ở lại trường làm trợ giảng, tương lai sẽ là một giảng viên đại học đàng hoàng; cô ấy thì biết gì? Ngoài tiếng Trung còn biết cái gì khác?

Thiên Đại Lan, tôi không nhắm vào cô, cô rất tốt, nhưng nói thật, cô và Diệp Hi Kinh không hợp nhau chút nào. Tôi và Diệp Hi Kinh lớn lên cùng nhau, cũng coi như nửa người thân của cậu ấy, cô không biết đâu, Diệp Hi Kinh thật sự sẽ kế thừa công việc của chú Diệp. Hai người các cô khác biệt quá, tương lai mỗi người đi một con đường hoàn toàn khác. Diệp Hi Kinh, đừng có cười nữa!”

Lương Uyển Nhân nói đoạn gần như muốn “lật bàn”.

Trong lúc cô ta nói, Thiên Đại Lan tranh thủ thời gian ăn tiếp.

Cô lo nếu lát nữa cãi nhau thì chẳng còn thời gian ăn nữa.

“Thiên Đại Lan” Lương Uyển Nhân nghiêm túc nói:

“Cô nên biết, chỉ có ngoại hình đẹp thì chẳng có ích gì đâu.”

Thiên Đại Lan vui mừng nói:

“Cảm ơn cô đã khen tôi xinh đẹp nhé.”

Nói xong cô liền gắp một miếng đậu hũ sốt gạch cua, nhai nhai nhai nhai nhai nhai nhai.

Diệp Hi Kinh mãi mới dừng được cười:

“Cô ấy còn nhỏ mà, cậu nói mấy thứ này với cô ấy làm gì?”

“Em không nhỏ đâu” Thiên Đại Lan khô khốc nuốt miếng đồ ăn: “Làm tròn thì cũng gần hai mươi rồi.”

Cô tranh thủ lại nhét thêm một miếng sandwich tôm trứng lòng đào vào miệng, nhai nhai nhai nhai nhai nhai nhai.

“Nếu chỉ là yêu đương thôi, thì tất nhiên không sao” Lương Uyển Nhân nói: “Hai người quen nhau trước đó, tôi cũng có nói gì đâu?”

Diệp Hi Kinh cuối cùng cũng tỏ ra khó chịu, lên tiếng ngăn Lương Uyển Nhân:

“Cậu gọi cô ấy là ‘gái nhà máy’ mà còn bảo là không nói gì?”

“Khoan đã” Thiên Đại Lan giơ tay, kỳ quái nhìn hai người:

“‘Gái nhà máy’ là từ xúc phạm à? Hai người nghĩ ‘gái nhà máy’ là xấu sao?”

Cả hai người đều không trả lời.

Thiên Đại Lan không quan tâm đến Lương Uyển Nhân, cô chỉ nhìn vào nét mặt của Diệp Hi Kinh là cậu thiếu gia nhà giàu chưa từng chịu khổ, cuộc đời suôn sẻ còn hơn tóc cô dài bao nhiêu.

Diệp Hi Kinh lộ ra vẻ mặt hơi bối rối.

Thiên Đại Lan hiểu ngay.

Phản ứng đầu tiên của cô là bực mình vì bản thân lại quá giỏi đọc biểu cảm người khác, giá mà không quá nhạy cảm và thông minh thì tốt biết mấy;

Phản ứng thứ hai là sao lại có thể nghĩ thế được?

Cô nhất định phải tiếp tục nhạy cảm và thông minh, để còn làm sales kiếm thật nhiều tiền.

Theo tính cách của Thiên Đại Lan, nếu lời đó là từ người khác nói, chắc chắn lúc này cô đã phản bác rồi: “Nghề nghiệp kiếm tiền chăm chỉ thì có gì phải xem thường? Không có công nhân dây chuyền, ai lắp ráp mấy chiếc đồng hồ tinh xảo đẹp đẽ kia? Người vẫn còn đang ăn học bằng tiền của gia đình thì dựa vào đâu xem thường người đang tự nuôi sống mình bằng lao động?”

Lương Uyển Nhân hơi sững người, có phần ngơ ngác.

“Xin lỗi” Thiên Đại Lan từ từ đặt đũa xuống, nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Lần này, Lương Uyển Nhân không còn cười nữa, trông cô ta như có phần hối hận, hối hận vì những lời vừa rồi đã nói ra.

Thiên Đại Lan thầm nghĩ con người thật mâu thuẫn.

Lương Uyển Nhân nói những lời đó là để khiến cô buồn, nhưng khi cô thực sự buồn, Lương Uyển Nhân lại thấy hối hận.

Giống như Diệp Hi Kinh, rõ ràng cho rằng học vấn và công việc của cô chẳng ra gì, vậy mà vẫn muốn hẹn hò, vừa đối xử tốt với cô, vừa muốn cô bịa ra những lời nói dối đẹp đẽ để gạt người nhà anh ta.

Còn Thiên Đại Lan rõ ràng biết Diệp Hi Kinh không thật sự yêu cô một cách thuần túy, vậy mà cô vẫn không nỡ chia tay.

Không nỡ rời xa con người anh ta, không nỡ rời xa gương mặt anh ta, thậm chí không nỡ rời xa cả tiền của anh ta.

Trong những người đàn ông mà cô từng quen biết, xét về ngoại hình và khí chất, Diệp Hi Kinh thực sự có thể xếp ngang hàng với An Thận Ngôn cùng đứng thứ hai.

Cô đi vào nhà vệ sinh, tâm trạng chán nản đến mức… buồn tiểu cũng không buồn nổi.

Đúng lúc đó, chị Mạch gọi điện đến, Thiên Đại Lan bắt máy.

Giọng chị Mạch nghe ra là vừa chốt được đơn hàng lớn, hỏi cô đã đến nơi chưa, chắc giờ cũng gặp mặt Diệp Hi Kinh rồi nhỉ? Thằng nhóc đó thế nào, có đáng tin không…?

“Chị Mạch” Thiên Đãi Lan nói:

“Em cũng không biết… có đáng tin không nữa.”

“Sao vậy, Thiên Thiên?” Chị Mạch quýnh lên:

“Trời ơi em gái ngoan của chị, em khóc đấy à?”

“Cũng ổn” Thiên Đại Lan uể oải nói:

“Chỉ là hơi hơi không vui… một chút xíu thôi.”

Chị Mạch là người tinh ý, đoán ra ngay:

“Bạn của cậu ta nói gì em à?”

“Không nói gì nhiều” Thiên Đại Lan chán chường kẹp chiếc điện thoại Nokia nhỏ xíu, lách người ra bồn rửa tay trước gương:

“Em cảm thấy vừa rồi lúc nói chuyện với cô ta em chưa đáp trả tốt.”

Bên ngoài, Diệp Tẩy Nghiễn nghe thấy rõ câu này thì dừng chân lại.

Qua một tấm bình phong bằng tre đan, giọng của Thiên Đại Lan vòng qua bức tường truyền tới.

Uể oải, đầy buồn bã nghe là biết vừa phải chịu ấm ức lớn.

“Lúc đầu cô ta nói em là cái bình hoa trong đất, ý là nói em quê mùa; em phải nói với cô ta rằng, quê thì sao? Đất sét làm gốm cũng là đất, lọ hoa làm bằng gốm sứ thì còn được bày trong viện bảo tàng làm báu vật cơ mà!”

“Với lại, em quê chỗ nào chứ? Là cô ta không biết thưởng thức, không hiểu được gu thẩm mỹ của em.”

Chị Mạch lập tức đồng cảm:

“Đúng rồi! Mấy bộ đồ chị chọn cho em toàn là hàng mốt nhất bây giờ đấy, trời ơi, mấy đơn hàng đó toàn phải đặt đi đặt lại mấy lần, bán chạy thế cơ mà, sao lại gọi là quê được!”

“Còn nữa, cô ta nói mối tình đầu của Diệp Hi Kinh biết ba thứ tiếng” Thiên Đại Lan hít mũi:

“Hình như là tiếng Anh, tiếng Pháp với tiếng Ý gì đó, thì em cũng biết ba thứ tiếng đấy chứ: em biết nói tiếng phổ thông, tiếng Thiết Lĩnh và cả tiếng Nhật, thế em có vênh váo không? Em có khoe khoang khắp nơi không? Là vì em khiêm tốn thôi!”

“Chuẩn rồi” chị Mạch tỏ ra căm phẫn:

“Có giỏi cũng chẳng bằng một nửa độ chín chắn của Thiên Thiên nhà mình, mà Thiên Thiên còn biết cả tiếng Quảng nữa kìa!”

“Phải ha” Thiên Đại Lan nói:

“Khiêm tốn, khiêm tốn, nói nhỏ thôi.”

“Thấy không ổn thì về sớm đi, vớ vẩn thật” chị Mạch nói: “Chị tan làm xong sẽ xem vé tàu ngay, đặt vé cho em về, mình về nhà đi, đừng ở đó chịu cái loại tức giận vô nghĩa này nữa.”

“Ừm…” Thiên Đại Lan cầm điện thoại, khẽ nói:

“Nhưng em vẫn hơi… không nỡ.”

“Không nỡ cái gì?” Chị Mạch hỏi:

“Em không nỡ cái gì chứ?”

“Hi Kinh đẹp trai quá” Thiên Đại Lan nói đầy khổ sở:

“Mà còn rất giàu nữa.”

Chị Mạch thở dài: “Ừ thì đúng là vậy thật.”

Hai người im lặng một lúc, Thiên Đại Lan lại nói:

“Bạn của Hi Kinh còn nói anh ấy sau này sẽ kế nghiệp bố anh ấy, em thì sao? Em còn là người kế thừa chủ nghĩa xã hội đấy nhé! Em phải kế thừa một thứ to gấp mấy lần, gánh trọng trách to thế cơ mà, em có khoe khoang gì đâu, vênh váo cái gì chứ?”

Chị Mạch thở dài theo cô, thở xong lại dặn dò, nếu cần đặt vé thì nhớ gọi cho cô ấy.

Nói xong, tâm trạng của Thiên Đại Lan đã tốt hơn nhiều, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa ra khỏi cửa, không kịp phòng bị, cô lại đụng trúng Diệp Tẩy Nghiễn mặc áo sơ mi đen.

Tay áo anh đã buông hoàn toàn, sắc đen đậm khiến đôi tay dài mảnh của anh càng thêm nổi bật, một đường gân xanh rõ ràng sạch sẽ chạy dọc mu bàn tay đến ngón giữa, giống như đường gân trên cánh của loài bướm lam lớn.

Thiên Đại Lan cúi đầu chào: “Chào anh ạ.”

“Sao cứ cúi đầu mãi thế?” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

“Em học cái này ở đâu đấy?”

Thiên Đại Lan uể oải thốt ra một lời nói dối nữa:

“Thầy dạy tiếng Nhật của tôi.”

Diệp Tẩy Nghiễn có vẻ rất hứng thú:

“Em còn biết tiếng Nhật nữa à?”

“Ừm” Thiên Đại Lan nói: “Biết sơ sơ.”

“‘Sơ sơ’ là biết tới mức nào?”

“Ví dụ như…” Thiên Đại Lan mặc kệ, buông xuôi luôn: “baka (đồ ngốc).”

“Tiếng Nhật khá đấy, em không chỉ khiêm tốn mà còn rất hài hước nữa” Diệp Tẩy Nghiễn cười khen cô, giọng nói dịu dàng: “Đãi Lan, Hi Kinh còn nhỏ tuổi, bản tính không xấu, chỉ là vì từ nhỏ đến lớn sống quá thuận lợi, nên đôi lúc lời nói thiếu suy nghĩ, mong em rộng lượng một chút.”

Thiên Đại Lan nhìn anh ngây ngốc:

“Lẽ ra anh phải hỏi tôi cần bao nhiêu tiền để rời khỏi Hi Kinh chứ?”

Diệp Tẩy Nghiễn không nhịn được cười, trong mắt ánh lên ý cười:

“Cái đó cũng là thầy dạy tiếng Nhật dạy em à?”

“Không phải” Thiên Đại Lan thành thật trả lời:

“Tôi thấy trong phim Hàn.”

“Tôi sẽ không chia rẽ hai người” Diệp Tẩy Nghiễn lắc đầu, mỉm cười:

“Hi Kinh thực sự thích em, nếu không thì đâu cần tốn nhiều công sức bày ra chuyện này. Tôi là anh trai cậu ấy, không phải người chuyên phá hoại tình yêu đôi lứa.”

Anh ra hiệu bảo Thiên Đại Lan đi cùng mình, vì chỗ này gần nhà vệ sinh, không tiện để trò chuyện.

Diệp Tẩy Nghiễn cao ráo, bước chân dài, Thiên Đại Lan phải bước nhanh mới miễn cưỡng theo kịp.

Cô vừa bước nhanh vừa hơi do dự nói:

“Nhưng bên phía ông cụ…”

Diệp Tẩy Nghiễn dừng lại, quay đầu nhìn cô, ngạc nhiên: “Ông cụ nào cơ?”

“À, là bác Diệp… bố của Diệp Hi Kinh… ờ, tức là bố anh đó” Thiên Đại Lan giải thích:

“Người Bắc Kinh các anh không phải hay gọi bố là ‘ông cụ’ sao?”

“Không hẳn đâu” Diệp Tẩy Nghiễn nói đùa: “thỉnh thoảng còn gọi là ‘A Mã’ nữa kìa.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...