“Chúng ta làm lại” Diệp Hi Kinh nói:
“Được rồi, chúng ta không cần đổi giày nữa, tối nay về nhà thôi.”
Trời đã muộn, gió lạnh thổi tới, tràn đầy vị lạnh trong miệng; Diệp Hi Kinh nắm chặt cổ tay cô, nói:
“Hôm nay em có thể đến, anh thật sự, thật sự rất vui.”
“Anh có thể vào học ở một ngôi trường tốt như vậy, tôi cũng rất vui cho anh” Thiên Đại Lan nói:
“Cũng cảm ơn anh và anh Tẩy Nghiễn đã chuẩn bị váy và giày cho tôi. Nhưng anh có thể nới tay ra một chút không? Anh định bắt heo à, giết heo cũng không cần giữ chặt thế đâu.”
“Anh trai anh rất thích em” Diệp Hi Kinh cố ý bỏ qua câu sau, hơi nới tay, nhìn cô không chớp mắt:
“Năm ngoái anh ấy còn từng nói với anh, nếu em muốn đi học, anh ấy sẵn sàng chi trả toàn bộ chi phí học tập của em…”
“Nhưng tôi đâu có yêu anh trai anh” Thiên Đại Lan cắt lời: “Anh hoàn toàn không cần nói chuyện này, bạn trai tôi là anh, không phải anh ấy.”
Diệp Hi Kinh bỗng hỏi:
“Thế còn An Thận Ngôn?”
“Liên quan gì tới An Thận Ngôn?” Thiên Đại Lan thấy lạ:
“Sao tự dưng anh lại nhắc tới anh ấy?”
“Em không chịu thay đôi giày anh ta tặng” Diệp Hi Kinh hỏi:
“Bây giờ em muốn chia tay anh, có phải vì An Thận Ngôn lại theo đuổi em không? Tối qua, sau khi tan làm em không về nhà, có phải đi hẹn hò với An Thận Ngôn không? Anh đã đợi em ở bên kia rất lâu… Lúc em về trên người toàn mùi thịt nướng, có phải hẹn anh ta đi ăn không? Em đến Bắc Kinh nhiều ngày như vậy, không chịu gặp anh, cũng không tìm anh, có phải vì anh ta đang ở bên em? Em đến Bắc Kinh, thật sự là vì anh sao?”
“Không phải” Thiên Đại Lan nói:
“Anh đừng có ‘vừa ăn cướp vừa la làng’, tại sao tôi không chịu gặp anh? Vì tôi vẫn còn giận anh, giận anh không giữ khoảng cách với bạn khác giới!”
“Thế còn em?” Diệp Hi Kinh càng nói càng kích động:
“Chẳng lẽ em giữ khoảng cách tốt với An Thận Ngôn sao?”
“Ít nhất tôi không bỏ rơi anh vì anh ấy vào lúc anh cần tôi nhất,” Thiên Đại Lan nói.
“Giờ em đang bỏ rơi anh đây” Diệp Hi Kinh hạ giọng:
“Đại Lan, Lan Lan, Thiên Thiên, có gì thì chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng bỏ anh, được không?”
Anh ta nắm tay Thiên Đại Lan, muốn cô giống như trước kia, xoa đầu mình một cái.
Diệp Hi Kinh rất quý trọng tóc và kiểu tóc của mình, bình thường không dễ để ai chạm vào đầu; sau khi trưởng thành, chỉ có Thiên Đại Lan là từng chạm vào đỉnh đầu anh ta.
Nhưng Thiên Đại Lan siết chặt tay thành nắm đấm.
Cô không chịu xoa, chỉ lắc đầu:
“Quá muộn rồi.”
Diệp Hi Kinh như nghẹn thở.
“Hôm qua em ăn cơm với anh ta, hôm nay lại đột ngột đòi chia tay” Diệp Hi Kinh siết chặt cánh tay cô, nghiến răng hỏi:
“Có phải anh ta nói gì với em không? Có phải anh ta lại làm gì không? Thằng đàn ông hèn hạ chuyên ly gián này, tên cặn bã vô sỉ chỉ biết quyến rũ bạn gái người khác!”
“Không có, anh làm tôi đau rồi!” Thiên Đại Lan giẫm mạnh lên giày anh ta, hỏi:
“Chia tay là chuyện giữa hai ta, sao anh lại lôi người khác vào?”
Cô cảm thấy Diệp Hi Kinh đã nói năng lung tung.
Giờ trông anh ta rất đáng sợ, mắt và mũi đều đỏ lên, rất giống dáng vẻ mùa đông khi anh ta trèo qua tường để gặp cô;
Khác là, khi ấy Diệp Hi Kinh tràn đầy khí thế và tự tin, còn bây giờ anh ta đang ở bờ vực mất kiểm soát.
“Tiểu Lan” Diệp Hi Kinh lại hạ giọng, anh ta không kiềm được run rẩy:
“Anh sai ở đâu? Em nói cho anh biết đi, đây cũng là lần đầu tiên anh yêu mà, anh…”
“Lần đầu tiên không phải là lý do” Thiên Đại Lan cắt ngang:
“Ai làm chuyện gì chẳng có lần đầu? Chuyện này không liên quan.”
“Nhất định lại là An Thận Ngôn, nhất định là anh ta” Diệp Hi Kinh buột miệng, nỗi sợ mất cô bùng phát hỗn loạn trong từng dây thần kinh, anh ta cúi xuống, tháo dây giày của Thiên Đại Lan:
“Bây giờ cởi nó ra ngay, anh ta quá quê mùa, hoàn toàn không xứng với em.”
“Quê mùa là anh đó, anh có thể bớt cái kiểu tự cao này được không?” Thiên Đại Lan cũng tức giận, cúi người định đẩy đầu anh ta ra, khó tin hỏi:
“Diệp Hi Kinh, anh điên rồi à?”
Giờ đây, trông anh ta như muốn hôn chân cô vậy.
Diệp Hi Kinh đã tháo xong dây giày của cô, bế ngang người cô lên:
“Chúng ta về nhà, ngay bây giờ.”
Thiên Đại Lan không thể hét to, chiếc váy hôm nay ôm sát cơ thể, lại vừa ăn no, phần eo bị bó chặt, cô nghiến răng tát anh ta hai cái:
“Thả tôi xuống ngay, anh không biết xấu hổ nhưng tôi còn biết đấy.”
“Hi Kinh!”
Giữa lúc hỗn loạn, cuối cùng cũng là Diệp Tẩy Nghiễn quát dừng hành động điên cuồng của Diệp Hi Kinh.
Anh mặt đầy khó chịu, trầm giọng quở trách Diệp Hi Kinh, rồi bảo Dương Toàn đang cúi xuống nhặt giày thể thao của Thiên Đại Lan đưa cô lên xe trước.
Người qua kẻ lại, nếu ồn ào sẽ rất mất mặt, Diệp Tẩy Nghiễn chú trọng sĩ diện, nên nhanh chóng và bình tĩnh xử lý màn kịch này, tách hai người ra thật nhanh.
Mãi đến khi đưa Diệp Hi Kinh vào phòng hút thuốc vắng người, anh mới mặt không biểu cảm mà tát anh ta ba cái thật mạnh.
Bốp.
Bốp.
Bốp.
Mặt Diệp Hi Kinh bị tát lệch sang một bên, trên làn da tái nhợt in rõ dấu tay đỏ rực.
“Ăn h**p một cô gái nhỏ thành nghiện rồi à?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi: “Có thể bớt hồ đồ đi không?”
“Là em hồ đồ sao? Anh?” Diệp Hi Kinh thất vọng:
“Cô ấy…”
Anh ta nuốt mấy chữ “cô ấy muốn chia tay với em” xuống. Nói ra quá đau, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy đau.
Nó giống như một cơn ác mộng, chỉ cần thốt ra sẽ thành sự thật.
“Anh à, anh hoàn toàn không biết ở nhà em sống thế nào đâu” Diệp Hi Kinh nói:
“Giờ em thật sự không thể, thật sự không chịu nổi.”
Trong phòng hút thuốc vắng lặng, chỉ có anh trai ở đó, Diệp Hi Kinh như quay về tuổi thơ vô lo vô nghĩ, biến thành cậu bé mà mọi chuyện đều có anh trai lo liệu, gây họa lớn cỡ nào cũng có anh trai gánh thay.
Anh ta nói:
“Trước đây khi anh còn ở nhà, anh cũng biết rồi đó, mẹ em bắt buộc mọi chuyện phải theo ý bà. Chỉ cần trái ý, bà sẽ điên cuồng, đặc biệt từ sau khi ly hôn với bố thì càng cố chấp hơn. Anh biết không? Ở trường, chỉ cần em nói chuyện nhiều hơn với một bạn nữ, mẹ sẽ tìm gặp giáo viên chủ nhiệm, yêu cầu đổi chỗ ngồi, hoặc chuyển lớp. Từ cấp hai đến cấp ba đều vậy, thậm chí lên đại học, ngay buổi nhập học, mẹ còn gọi điện cho cố vấn, cho trưởng phòng ký túc, truy hỏi em có yêu đương không…”
Diệp Hi Kinh nhắm mắt lại.
“Cái gì cũng là vì em tốt, cái gì cũng là vì em tốt. Mẹ như vậy, bố cũng thế. Bao nhiêu năm nay, em luôn học theo ý họ, vì sĩ diện của họ mà nhảy lớp, học trước chương trình đại học, xin học lên cao học, để trở thành đứa con làm họ nở mày nở mặt” Diệp Hi Kinh nói:
“Em chẳng thể có sở thích riêng, chẳng thể học ngành mình thích, chẳng thể…”
Anh ta nói tiếp:
“Trước đây em không dám để gia đình biết về Đại Lan, không dám đối xử tốt với cô ấy quá, chính là sợ em càng yêu cô ấy bao nhiêu, thì gia đình càng nhằm vào cô ấy bấy nhiêu.”
“Lý luận gì vậy? Xem phim thần tượng nhiều quá rồi à?” Diệp Tẩy Nghiễn cau mày:
“Lộn xộn hết cả.”
Diệp Hi Kinh khẽ gọi một tiếng “Anh”.
Anh ta cầu khẩn:
“Tối nay em muốn mời Đại Lan về nhà, em có rất nhiều điều chưa kịp nói.”
“Là nhiều điều chưa kịp nói, hay là nhiều oán khí không thể trút ra?” Diệp Tẩy Nghiễn lạnh lùng:
“Nếu là vế sau, anh khuyên em bây giờ lập tức mua vé máy bay đi Iceland, nhảy xuống biển cho tỉnh táo lại.”
Diệp Hi Kinh im lặng.
“Thật ghen tị với anh, thật sự quá ghen tị” hồi lâu sau, anh ta nói:
“Bố chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của anh. Trước đây anh còn nói bố không thương anh, nhưng em thà rằng bố cũng không thương em.”
Diệp Hi Kinh nhớ lại, khi Diệp Tẩy Nghiễn chưa đi Hàng Châu, chưa về bên mẹ ruột là Diệp Giản Hà, ở nhà từng chất vấn Diệp Bình Tây.
“Ông chưa bao giờ coi tôi là con trai, trong mắt ông, ông chỉ có mình Hi Kinh là con trai. Ông đặt nhiều kỳ vọng vào Hi Kinh, nhưng chưa từng một lần để tâm tới việc học của tôi, dù chỉ một lần.”
Khi đó, Diệp Tẩy Nghiễn mới học cấp 2.
Còn Diệp Hi Kinh lúc ấy chỉ là một học sinh tiểu học, cũng thương cảm cho người anh này, thường lén chia bánh sinh nhật của mình cho anh, đưa đồ chơi và sách của mình cho anh.
Nhưng bây giờ, Diệp Hi Kinh cũng mong Diệp Bình Tây chưa từng đặt kỳ vọng vào mình.
Anh ta thậm chí không hiểu vì sao hồi cấp 2 Diệp Tẩy Nghiễn lại cần tình thương của bố, Diệp Hi Kinh thật sự ước có thể đổi chỗ với anh, anh ta muốn người bố ruột này chưa từng thương yêu mình.
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Chuyện bên phía bố, anh sẽ nói với ông; sau này làm việc, bớt bớt dùng cảm tính đi, não của em không chứa axit sunfuric đâu, lắc một cái sẽ không chết.”
Tay đã đặt lên tay nắm cửa, Diệp Tẩy Nghiễn lại quay lại, xoa lên gương mặt đỏ ửng vì bị mình tát của em trai.
“Đừng để cảm xúc dắt mũi” anh nói:
“Bình tĩnh lại, càng tức giận, lời nói ra càng làm tổn thương người mình yêu. Đại Lan rất nhạy cảm, bất kể kết quả thế nào, cũng đừng quá đáng. Bình tĩnh nói chuyện, sau này dù có chia tay, cũng đừng để lại tiếc nuối.”
Diệp Hi Kinh thất vọng hỏi anh:
“Anh nghĩ Đại Lan thật sự yêu em sao?”
“Em nghĩ sao?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi lại:
“Hôm nay cô ấy đến đây là vì chuyện gì?”
Trong lòng Diệp Hi Kinh nghĩ: Vì để nói lời chia tay.
Nhưng lòng kiêu hãnh khiến anh ta không nói ra.
“Không chỉ làm việc, mà trước khi nói cũng phải nghĩ cho kỹ” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Những lời nói trong lúc bốc đồng là thứ gây tổn thương nhất.”
Diệp Hi Kinh vẫn ủ rũ:
“Anh à, trước khi mắng em anh cũng sẽ nghĩ kỹ sao?”
“Ừ” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Giờ thì anh thấy phải nghĩ tới nghĩ lui, vì mắng cho em tỉnh còn khó hơn mắng tỉnh mười thằng ngu một lúc.”
Diệp Hi Kinh:
“… Hay là anh khỏi nghĩ luôn đi.”
Diệp Tẩy Nghiễn không đáp, vỗ nhẹ lên dấu bàn tay trên má em trai, rồi quay người mở cửa rời đi.
Vừa bước được vài bước, liền nghe thấy tiếng phụ nữ nén khóc đau đớn; âm thanh phát ra từ phòng mẹ và bé bên cạnh, xen lẫn tiếng loảng xoảng đồ vật bị ném vỡ, có lẽ là bình hoa bị đập, tiếng mảnh sứ vỡ vang lên rõ ràng.
Là Lâm Di.
Tiếng khóc ấy vang lên, theo phản xạ, vết sẹo trên cẳng tay Diệp Tẩy Nghiễn lại âm ỉ đau.
Cánh cửa phòng mẹ và bé bị đẩy ra trong hoảng hốt, Lương Uyển Nhân đã chịu đựng đến cực hạn, vừa hét vừa chạy ra. Bất ngờ thấy Diệp Tẩy Nghiễn ở ngoài cửa, cô ta khựng lại, rồi mới từ từ bước tới, gọi một tiếng “anh”.
Qua khe cửa khép hờ, Diệp Tẩy Nghiễn trông thấy Ngũ Kha đang cố gắng trấn an Lâm Di.
Người sau kiên nhẫn gọi “cô Lâm”, khẽ khàng nói gì đó.
Diệp Tẩy Nghiễn không dừng lại, cũng không hỏi gì, chỉ khẽ gật đầu rồi bình thản rời đi.
Trên xe ngoài nhà hàng, Thiên Đại Lan đã thay lại giày thể thao, miếng băng cá nhân ban đầu bị bung ra khi cô giãy giụa; may mà Dương Toàn nhớ ra sáng nay Diệp Tẩy Nghiễn vừa bảo anh ấy mua một bộ dụng cụ y tế cá nhân mới, trong đó có cả băng cá nhân.
Chỉ là bộ dụng cụ ấy lại bị Dương Toàn để ở chiếc xe khác của Diệp Tẩy Nghiễn.
Anh ấy lập tức gọi điện cho tài xế xác nhận, rồi chạy đi lấy băng cá nhân.
Dương Toàn vừa đi, Diệp Bình Tây liền gõ cửa kính xe, mỉm cười mời Thiên Đại Lan về nhà chơi.
Thiên Đại Lan vốn đã nghe nhiều chuyện về ông ta, nên vừa thấy mặt đã lập tức cảnh giác.
Dù cô lễ phép nói rằng mình đã định chia tay với Diệp Hi Kinh, Diệp Bình Tây vẫn chỉ cười tươi:
“Giờ các cháu còn trẻ, vẫn là con nít, giận dỗi cãi nhau là chuyện thường” Diệp Bình Tây nói:
“Tối nay đều là thanh niên chơi với nhau, hai đứa cũng nên nói chuyện lại một lần, dù sao Hi Kinh sắp đi du học, cũng đừng để một cơn giận nhất thời lại thành tiếc nuối nhé?”
Thiên Đại Lan vẫn muốn từ chối.
“Nghe nói JW tuyển nhân viên, yêu cầu tối thiểu là tốt nghiệp cao đẳng” Diệp Bình Tây mỉm cười:
“Có đúng không?”
Thiên Đại Lan vẫn giữ nụ cười mà gật đầu, nhưng trong lòng đã chửi mười vạn lần tổ tông nhà Diệp Bình Tây.
Dương Toàn lấy băng cá nhân quay lại cùng Diệp Tẩy Nghiễn, vừa hay thấy Thiên Đại Lan tập tễnh bước xuống xe, trông như nàng tiên cá nhỏ chưa quen đôi chân của mình.
Nghe thấy tiếng động, Thiên Đại Lan ngẩng đầu, gọi hai tiếng “anh”.
Trong lòng cô hiểu rõ, Diệp Bình Tây dùng chuyện công việc để uy h**p mình, cô buộc phải đi; nhưng đi như vậy chắc chắn chẳng có chuyện gì hay ho.
Người ở dưới mái hiên thì chẳng thể không cúi đầu, nhưng bảo cô cúi đầu một cách cam tâm thì chắc chắn là không thể, tìm một đồng minh đáng tin vẫn tốt hơn.
Ví dụ như Diệp Tẩy Nghiễn.
Thiên Đại Lan biết, dạo gần đây, anh đối xử tốt với cô không chỉ vì cô là “em gái”, mà còn vì muốn bù đắp cho sự cố đêm hôm đó.
Cô có thể tận dụng một chút xíu lòng thương cảm này của anh.
Chỉ lần cuối cùng thôi.
Thiên Đại Lan hiểu rất rõ.
Đợi sau khi chia tay với Diệp Hi Kinh, cuộc sống của hai người sẽ vẫn như hai đường thẳng song song, không còn bất kỳ giao tiếp nào nữa.
“Dương Toàn nói em chuẩn bị quà cho tôi” Diệp Tẩy Nghiễn nhìn cô cười:
“Chẳng lẽ đây là quà em tặng tôi sao? Nàng tiên cá nhỏ nhảy múa trên mũi dao?”
“Không phải” Thiên Đại Lan giải thích:
“Tôi nghĩ anh cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu; thật ra dù anh có thiếu, tôi cũng chẳng mua nổi. Tiền của tôi không nhiều, không mua được đồ đẹp, nhưng tôi làm đồ thủ công cũng ổn, nên đã đan cho anh một món đồ chơi nhỏ.”
“Em tự đan?” Diệp Tẩy Nghiễn khá bất ngờ:
“Là gì vậy?”
“Lần trước anh nhắc đến hoa nhài, tôi nghĩ chắc anh thích hoa nhài, nên đã móc len một cành” Thiên Đại Lan nói:
“Nhưng hôm nay ra ngoài vội quá, tôi lỡ để quên ở nhà rồi.”
“Không sao” Diệp Tẩy Nghiễn ngẩng tay xem đồng hồ:
“Giờ vẫn còn sớm, lát nữa để tôi đưa em về nhà…”
“Xin lỗi” Thiên Đại Lan lộ vẻ khó xử, do dự mở miệng:
“Anh à, tối nay tôi không thể về nhà.”
Diệp Tẩy Nghiễn chăm chú nhìn gương mặt cô.
Mái tóc xoăn tự nhiên buông xuống sau lưng, như làn sóng mềm mại trên Tây Hồ khi gió nhẹ thổi qua; son trên môi đã bị ăn mất một phần khi dùng bữa, loang lổ phai màu, lộ ra chút sắc môi thật bên dưới.
Bỏ lớp che khuyết điểm, dưới màu son hồng nhạt còn sót lại ấy, hiện ra màu môi thật đỏ thắm như trái tim của bông hồng.
Màu sắc vốn có của cô.
Giống như chú hoẵng nhỏ bị thợ săn vây trong rừng sâu, giống chú thỏ hoang vô tình chui vào bẫy thỏ để tránh mưa, giống cây nấm nhỏ ngây ngô che chiếc ô trắng khi trời sắp nắng gắt, hoàn toàn không biết sức nóng của mặt trời.
“Vừa nãy, chú Diệp nói muốn mời tôi về nhà chơi” Thiên Đại Lan khó xử:
“Tôi không muốn đi, ông ấy liền nhắc tới yêu cầu bằng cấp của nhân viên bên cửa hàng tôi.”
Cô nhanh chóng liếc nhìn Diệp Tẩy Nghiễn.
Phát hiện anh vẫn nhìn cô một cách ôn hòa, không biểu lộ cảm xúc gì.
Vì thế, Thiên Đại Lan liền âm thầm “đổ thêm dầu vào lửa”.
“Nói một câu có thể anh không thích nghe” cô nói:
“Hình như tôi vừa bị bố anh… ờ… lấy chuyện công việc ra uy h**p.”
