Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 14: Em có thể suy nghĩ lại một lần nữa không?



Thiên Đại Lan không quá quen với đôi giày cao gót đắt tiền dưới chân.

Dù gót không quá cao, trông chỉ khoảng sáu centimet, nhưng giày đẹp và đắt tiền chưa chắc đã đồng nghĩa với sự thoải mái; huống hồ, hôm qua chân cô đã bị trầy, dù đã dán băng cá nhân, mỗi bước đi vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Dương Toàn nói trong xe đã chuẩn bị sẵn dép nữ, nhưng khuyên cô nên đợi ăn xong mới thay.

Thiên Đại Lan thấy chẳng cần thiết.

Mục đích cô đến đây rất đơn giản là chia tay, cố gắng chia tay một cách đàng hoàng, bình tĩnh, không làm ầm ĩ.

Dù sao cũng đã từng yêu nhau.

Cô đã lên kế hoạch: ăn xong sẽ nói rõ với Diệp Hi Kinh, sau đó sẽ về nhà.

Ngày mai cô được nghỉ nguyên ngày, dự định tranh thủ đi nhà sách đọc sách, tiện thể xem gần đó có lớp luyện khẩu ngữ giá rẻ nào không.

Cô nhận ra mình hơi kém khẩu ngữ, cần luyện thêm, tốt nhất là giọng Anh-Anh, vì giọng này nghe quyến rũ hơn.

Người phục vụ mặc sơ mi trắng, áo gi-lê xám mở cánh cửa kính lấp lánh dưới ánh nắng; ánh sáng cùng với một thiếu nữ tóc xoăn đen mặc đồ đen bước vào.

Ngay lập tức, những ánh mắt đang trò chuyện, hoặc vô tình liếc qua, đều dừng lại, lặng đi trong giây lát.

Không cần bất kỳ trang sức nào, bản thân cô đã là món bảo vật rực rỡ nhất.

Thiên Đại Lan và Dương Toàn vừa bước vào nhà hàng đã cảm nhận được những ánh nhìn nóng bỏng.

Cô vốn đã quen với việc bị chú ý, nên không thấy lạ hay bối rối; đứng ở cửa, cô nhìn quanh, nhưng không thấy Diệp Hi Kinh.

Trong đám đông này, cô chỉ quen Lương Uyển Nhân và Ngũ Kha, hai người ngồi khá gần nhau, vốn là chị em họ nên sắp xếp như vậy cũng không có gì lạ.

Chỉ là không hiểu sao, vẻ mặt của Ngũ Kha có chút ngạc nhiên;

Lương Uyển Nhân thì phản ứng còn khoa trương hơn, mắt mở to tròn, lông mày cau lại, như vừa thấy điều gì khó tin.

“Vị trí đã được sắp xếp xong, Hi Kinh ngồi cùng bố mẹ và mẹ kế” Dương Toàn hạ giọng nói:

“Sếp Diệp và bà Diệp không muốn ngồi cùng ông Diệp, nên họ được sắp riêng một bàn. Yên tâm, bàn này toàn là bạn của anh ấy.”

Thiên Đại Lan cũng nhỏ giọng đáp lại:

“Cảm ơn anh, ban đầu tôi còn hơi lo, nhưng nghe anh nói bàn toàn là bạn của anh Tẩy Nghiễn thì tôi không thấy sợ nữa.”

Dương Toàn mỉm cười, dẫn cô đi tới bàn.

Thiên Đại Lan để ý thấy, trước mỗi chỗ ngồi đều đặt một tấm thiệp nhỏ kẹp trong vòng hoa, với những dòng chữ bút máy tinh tế ghi tên người. Riêng chỗ của cô thì không có tên, chỉ viết hai chữ “Chí Hữu” (bạn thân).

Cô nghĩ ngợi rồi cũng hiểu ra, chỗ này có lẽ vốn để trống hoặc chuẩn bị cho tình huống bất ngờ như bây giờ, dành cho cô, một người sắp chia tay với Diệp Hi Kinh.

Bên phải cô là chỗ của Diệp Tẩy Nghiễn, nhưng anh chưa có mặt. Theo bản năng, cô quay sang nhìn bên trái, rõ ràng thấy trên tấm thiệp ghi ba chữ “Diệp Giản Hà”.

Cô khựng người.

Mẹ của Diệp Tẩy Nghiễn?

“Thiên Đại Lan?”

Một giọng nói dịu dàng gọi cô. Thiên Đại Lan ngẩng đầu, thấy Ngũ Kha bước lại.

Hai bàn tròn cách nhau rất gần, cô ấy vững vàng bước trên đôi giày cao gót mà Thiên Đại Lan đã chọn giúp, chiếc váy tím tựa lớp đường ngọt phủ trên chùm nho.

“Cuối cùng cô cũng tới” Ngũ Kha thân mật ôm lấy cô:

“Tôi còn tưởng hôm nay cô không đến nữa, Hi Kinh cũng chẳng nói gì, đây là món quà bí mật hôm nay sao?”

Cái ôm của cô ấy mềm mại, thơm ngát. Thiên Đại Lan chưa kịp đứng lên thì đã bị ấn vai ngồi xuống.

Đối diện bàn, một người đàn ông cơ bắp, mặc áo thun trắng cười nói:

“Chị Kha, chuyện gì vậy? Có người bạn xinh đẹp thế này sao không giới thiệu sớm? Tôi còn tưởng là minh tinh cơ đấy.”

“Ồ, đây là bạn gái của Hi Kinh” Ngũ Kha mỉm cười nói, giọng trêu chọc:

“Cậu đến muộn một bước rồi.”

“Thiên Đại Lan” cô tự giới thiệu một cách điềm đạm:

“Không phải minh tinh gì đâu, hiện tại đang làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng JW đường Đại Vọng.”

“Cô Thiên, hân hạnh, hân hạnh” Trương Nam nhìn cô, mỉm cười thân thiện, đưa tay bắt tay cô:

“Tôi tên Trương Nam, ‘Nam’ trong cây nam, là một trong những người sáng lập trò chơi Đề Hạc.”

Thiên Đại Lan đùa:

“Một trong thôi à? Vậy chắc còn ‘người thứ hai’ nữa nhỉ?”

“Người thứ hai đây rồi” Trương Nam đưa mắt nhìn về phía sau Thiên Đại Lan, cười nói:

“Tẩy Nghiễn, sao thế? Chỗ ngồi bị xếp nhầm à? Sao lại để bạn gái của Hi Kinh ngồi bàn này hay là cố tình muốn tách đôi uyên ương nhỏ nhà người ta ra?”

Thiên Đại Lan xoay người, nhìn thấy Diệp Tẩy Nghiễn.

Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi sọc dọc mảnh màu xám nhạt xen xám đậm, vẫn không thắt cà vạt, quần tây đen, ngoài chiếc đồng hồ trên cổ tay thì không có trang sức nào khác.

Diệp Tẩy Nghiễn đi tới, đứng cách cô hai bước, nhìn kỹ rồi lễ phép khen:

“Chiếc váy này rất hợp với em.”

Thiên Đại Lan nói:

“Cảm ơn anh.”

Diệp Tẩy Nghiễn cùng Trương Nam trò chuyện, nhưng Thiên Đại Lan không hiểu họ nói gì, ngành nào ra ngành đó, cô chỉ yên lặng ngồi, tò mò nhìn bộ dao nĩa trước mặt.

Nhìn thấy dao nĩa, cô mới chợt nhận ra, đồ ăn phương Tây không chỉ có McDonald’s, KFC và Pizza Hut.

Bên tai chỉ nghe Ngũ Kha hỏi:

“Anh Tẩy Nghiễn, cô Diệp sao còn chưa tới?”

“Tối nay mẹ tôi không đến nữa. Sao thế?” Diệp Tẩy Nghiễn đáp.
“Không có gì” Ngũ Kha mím môi cười:

“Chỉ là cuốn cổ tịch mà lần trước cô Diệp nhắc đến, bố em đã tìm được rồi, chỉ là bị mất mấy trang, không biết cô có muốn không; hoặc tối nay em có thể…

“Đại Lan???”

Diệp Hi Kinh bước nhanh lại, kinh ngạc nhìn Thiên Đại Lan.

Anh ta đã từng thấy rất nhiều dáng vẻ của cô: đã thấy cô để mặt mộc chỉ buộc tóc đuôi ngựa, cũng từng thấy cô trang điểm đậm không hợp hoàn cảnh, từng giúp cô lau đi phấn má đã trôi và mascara vón cục, cũng từng thấy cô kẻ lông mày quá mảnh, bị sứt một góc.

Nhưng chưa bao giờ thấy Thiên Đại Lan như thế này.

Anh ta vốn đã biết cô rất đẹp.

Nhưng không biết cô còn có thể đẹp hơn thế

“Em… “ Diệp Hi Kinh nhìn cô, hơi thất thần, định nói gì đó:

“Sao em lại đến đây?”

“Em ngồi xe ngựa bí đỏ đến mà.” Thiên Đại Lan đáp.

“Xe ngựa bí đỏ?” Ngũ Kha nghi hoặc:

“Nó như thế nào?”

“Cái này chắc phải hỏi Dương Toàn.” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười, nói với Diệp Hi Kinh:

“Về đi, bố đang tìm em đấy.”
Diệp Hi Kinh vẫn nhìn cô, môi khẽ động, nhưng vì xung quanh có quá nhiều người, không tiện nói chuyện. Anh ta đưa tay, muốn nắm lấy tay Thiên Đại Lan, nhưng cô lại lần nữa tránh đi.

Sự né tránh này khiến Diệp Hi Kinh có một dự cảm chẳng lành.

Sau lưng, Diệp Bình Tây đang gọi anh ta, bữa ăn sắp bắt đầu, anh ta đành phải rời đi, bước được vài bước lại quay đầu nhìn liên tục.

Anh ta chỉ thấy bóng lưng của Thiên Đại Lan, chiếc váy đen, tấm lưng trắng ngần.

Cô giống như một con bướm đuôi phượng trầm mặc.

Ngũ Kha liếc nhìn chỗ ngồi trống dành cho Diệp Giản Hà, rồi lại nhìn kỹ Thiên Đại Lan, lúc này đang trò chuyện rôm rả với Trương Nam, ngập ngừng một chút mới quay về chỗ cô ấy.

Lương Uyển Nhân gần như kinh ngạc đến mức khó giữ được giọng:

“Chị họ, một năm không gặp, thật là… khác hẳn trước kia. Sao cô ấy lại ngồi cạnh anh Tẩy Nghiễn? Là anh Tẩy Nghiễn đưa cô ấy đến à? Khi nào quan hệ của họ thân đến mức đó vậy?”

“Đừng nói bậy.” Ngũ Kha ngăn lại:

“Anh Tẩy Nghiễn tốt bụng, thấy Đại Lan tội nghiệp, hơn nữa vẫn là em dâu tương lai, nên mới đưa cô ấy đến. Đừng quên, anh ấy vẫn luôn tài trợ cho trẻ em vùng khó khăn đi học. Chắc là thấy cô ấy tuổi còn nhỏ đã bỏ học, nên mới thương cảm.”

“Thật vậy sao?” Lương Uyển Nhân như đang suy nghĩ gì đó:

“Nhưng có ai lại tặng em dâu tương lai váy và giày đắt tiền như vậy không? Lưu Bị có bao giờ tặng váy cho vợ của Trương Phi không? Mà… Trương Phi có vợ không nhỉ?”

“Không rõ, chắc là có.”
Ngũ Kha không nhịn được, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên Đại Lan và Trương Nam đang cười nói vui vẻ, Tôn Minh Trì là bạn đại học của Diệp Tẩy Nghiễn cũng đang cười tham gia vào câu chuyện. Còn Diệp Tẩy Nghiễn thì không hề trò chuyện với Thiên Đại Lan, cũng không nhìn cô, mà chăm chú lắng nghe Dương Toàn bên cạnh nói chuyện.

Hai người tuy ngồi cạnh nhau, nhưng trông không hề thân thiết, thậm chí còn cố ý giữ khoảng cách, không có bất kỳ ánh mắt hay tiếp xúc cơ thể nào,  rạch ròi như hai bên bờ sông, tựa hồ cách một chiến tuyến Sở-Hán.

“Đại Lan là bạn gái của Hi Kinh, anh Tẩy Nghiễn là anh trai, đương nhiên sẽ quan tâm hơn một chút” Ngũ Kha nói với Lương Uyển Nhân:

“Đừng nói lung tung, truyền ra ngoài sẽ không hay cho anh ấy… Anh ấy không phải là người để ý đến nhan sắc đâu.”

“Em biết mà.” Lương Uyển Nhân không kìm được nhìn Thiên Đại Lan, chỉ cảm thấy cô tỏa sáng lấp lánh, trời ơi, sao lại có cô gái đẹp đến thế. Cô ấy cảm thán:

“Năm ngoái trang điểm kiểu quái quỷ gì không biết, sớm thế này thì tốt biết mấy… Học vấn thấp thì cũng chẳng sao, vẫn có thể vào showbiz mà.”

Thiên Đại Lan lúc này vẫn chưa vào giới giải trí, sau khi phát thành công sáu tấm danh thiếp đồng bộ của cửa hàng, thì nghe thấy bên cạnh có tiếng Diệp Tẩy Nghiễn khẽ bật cười.

“Đại Lan” Diệp Tẩy Nghiễn mở khăn ăn gấp hình thiên nga, trải ra rồi đặt lên đùi:

“Làm ăn mà cũng tới chỗ bạn của tôi rồi, sao không đưa cho tôi một tấm danh thiếp?”

“Không phải là không muốn đưa cho anh đâu, thật ra là cửa hàng không có quần áo hợp với khí chất của anh.” Thiên Đại Lan hôm nay quen được vài khách tiềm năng nên tâm trạng khá tốt, cũng mở khăn ăn trắng tinh ra đặt lên đùi, rồi nhỏ giọng nói với Diệp Tẩy Nghiễn:

“Không phải tôi bỏ quên anh đâu. Anh cao to, dáng đẹp, nhưng đồ nam của thương hiệu bọn tôi cỡ lớn nhất chỉ đến 1m85 thôi, quần thì quá ngắn, không xứng với đôi chân dài của anh. Hơn nữa, áo sơ mi của bọn tôi lại hơi trẻ trung, màu sắc nổi bật, không hợp với sự trầm ổn của anh.”

Cô vốn quen kiểu “thấy người nói lời hợp người, thấy ma nói lời hợp ma”, miệng vừa mở ra là ngọt ngào như rót mật, một bài bản nịnh nọt liền tuôn ra.

Chỉ là, Thiên Đại Lan không chắc Diệp Tẩy Nghiễn có “ăn” chiêu này không.

Theo lý thì chẳng vấn đề gì.

Đa phần đàn ông đều có sự tự tin vô tiền khoáng hậu, dù có được tâng bốc lên tận mây xanh cũng thấy là lẽ đương nhiên; khi giao tiếp với đàn ông, nếu muốn khen, hoàn toàn không cần giữ chừng mực, bởi họ hiếm khi có được sự khiêm tốn kín đáo như phụ nữ.

“Lần đầu tiên tôi thấy nhân viên bán hàng nói về sản phẩm của mình như vậy.” Diệp Tẩy Nghiễn thản nhiên, mắt đã để ý đến món tráng miệng đầu tiên, cầm lấy thìa mà không nhìn cô, khẽ nói:

“Em nói với khách nào cũng vậy sao, Đại Lan? Vậy thì làm sao bán được hàng?”

“Bởi vì anh đối xử tốt với tôi mà.” Thiên Đại Lan bắt chước, cũng cầm thìa lên:

“Nên tôi mới thành thật với anh như vậy. Có qua có lại, nếu anh tốt với tôi thế này, mà tôi lại nhẫn tâm bán cho anh cái quần ngắn cũn thì chẳng phải anh sẽ buồn chết sao?”

Thìa thì còn dễ, Thiên Đại Lan nếm một chút bánh kem tinh xảo pha trộn giữa kem tươi và việt quất, rồi nhìn người phục vụ bưng lên salad rau và vai cừu non, chợt nhận ra phải dùng dao nĩa.

May là Diệp Tẩy Nghiễn im lặng làm mẫu.

Tay phải cầm dao, tay trái cầm nĩa, khi cầm thì bàn tay úp xuống, dùng ngón trỏ của cả hai tay ấn vào cán dao nĩa.

Thiên Đại Lan tranh thủ liếc sang đối diện, thấy Trương Nam đang ăn salad đậu Hà Lan non và bắp ngọt, anh ta dùng dao gạt hết mấy thứ vụn nhỏ đó lên nĩa, rồi mới đưa vào miệng.

“Phiền phức thật.” Thiên Đại Lan cam chịu, bắt chước động tác của Diệp Tẩy Nghiễn, cắt vai cừu non, đặt dao tì vào sống nĩa rồi chậm rãi cắt, cắt xong mới đưa nĩa lên ăn. Cô nhỏ giọng:

“Phiền phức thật.”

“Đúng vậy.” Diệp Tẩy Nghiễn thở dài.

“Tôi cứ ăn đồ Tây là đau đầu.”

“Tôi không chỉ đau đầu, mà tay cũng sắp đau rồi.” Thiên Đại Lan cúi đầu cắt thịt vai cừu, than thở:

“Ăn bữa cơm mà như cưa gỗ vậy. Ăn xong một miếng vai cừu nhỏ, dạ dày thì chưa đầy mà bắp tay đã tập xong rồi.”

“Ra là vậy.” Diệp Tẩy Nghiễn không nhịn được bật cười. “Cảm ơn em, hôm nay cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao huấn luyện viên thể hình lại khuyên tôi ăn đồ Tây.”

Thiên Đại Lan cũng thở dài:

“Hóa ra đây mới là đồ Tây. Anh Dương Toàn nói tối nay ăn đồ Tây, tôi còn tưởng mỗi người sẽ được phát một chai Coca, mọi người quây quần ăn hamburger, gà rán, khoai tây chiên, pizza cơ. Tôi thật sự không quen dùng mấy thứ này, vừa dao vừa nĩa, dễ làm trầy miệng. Anh, anh nói xem, nếu giờ tôi xin đôi đũa, có bị người ta cười là nhà quê không?”

Nói đến đây, cắt thịt vai cừu mệt quá, cô đặt dao nĩa xuống, tiếng va chạm giữa dao nĩa bạc và đĩa sứ trắng vang lên.

Bàn bên cạnh, Ngũ Kha nghe thấy, vừa hay nhìn thấy Thiên Đại Lan đặt dao nĩa lộn xộn trong đĩa sứ.

Cô ấy mỉm cười đứng dậy, bước đến bên cạnh chỗ ngồi của Thiên Đại Lan, cúi người một cách tự nhiên, nhẹ giọng nhắc:

“Đại Lan, dao nĩa để thế này không đúng. Nếu cô không muốn ăn nữa, muốn người phục vụ dọn đi, thì phải để dao nĩa chụm lại trong đĩa, khi phục vụ nhìn thấy sẽ dọn. Nếu cô chỉ muốn tạm dừng để nói chuyện, thì phải để dao nĩa sang hai bên tạo thành hình chữ V ngược trên đĩa, nhớ là lưỡi dao phải hướng vào trong…”

“Ngũ Kha” Diệp Tẩy Nghiễn ngắt lời, đặt dao nĩa xuống:

“Không cần phiền thế đâu. Nếu cô ấy không muốn ăn nữa thì cứ gọi phục vụ dọn đĩa đi là được.”

Ngũ Kha mỉm cười:

“Chỉ là một số phép tắc cơ bản trên bàn ăn thôi mà.”

“Chỉ là ăn cơm thôi, không cần phải phức tạp vậy.”

Diệp Tẩy Nghiễn nói nhạt, rồi nhìn Thiên Đại Lan đang nhíu mày nhìn miếng vai cừu, gọi người phục vụ:

“Xin chào” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười với người phục vụ:

“Tôi không biết dùng dao nĩa, có thể giúp tôi mang một đôi đũa được không?”

Ngũ Kha sững sờ nhìn dao nĩa trong đĩa của Diệp Tẩy Nghiễn vẫn đặt chuẩn hai bên như sách dạy.

Người phục vụ lễ phép nói:

“Vâng, thưa ngài, chúng tôi sẽ mang ngay. Ngài còn cần gì thêm không?”

“Có thể anh ấy thì không, nhưng tôi có.” Thiên Đại Lan giơ tay:

“Có thể mang cho tôi một đôi đũa nữa được không?”

Nói đến đây, cô nghiêng người, hỏi Ngũ Kha đang đứng cạnh:

“Cô muốn đùng đũa không?”

Ngũ Kha mỉm cười:

“Không cần, cảm ơn.”

Cô ấy chậm rãi quay lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, không nhịn được quay đầu lại thì thấy người phục vụ đã mang hai đôi đũa đến. Diệp Tẩy Nghiễn và Thiên Đại Lan mỗi người một đôi, bình thản gắp món thịt bê hầm trắng vừa được mang lên.

Có đũa rồi, độ ngon miệng của bữa tối này lập tức tăng lên đáng kể.

Chưa kể, Thiên Đại Lan còn nhận được số điện thoại của mấy khách hàng tiềm năng, họ còn hỏi lịch làm của cô, nói muốn nhờ cô giúp chọn vài bộ đồ nam.

Cô không mang giấy bút, chỉ cố gắng ghi nhớ gương mặt, sở thích của họ, và tách từng câu họ nói thành từng mẩu nhỏ, lưu vào trong đầu để khi họ đến cửa hàng, có thể lập tức nhớ lại.

Một người bán hàng giỏi, nhất định phải có khả năng nhớ mặt khách hàng ngay lập tức và nắm rõ sở thích của họ như lòng bàn tay.

Khi bữa ăn gần kết thúc, có ban nhạc và ca sĩ nam mặc áo đuôi tôm, sơ mi trắng đến biểu diễn, hát. Không phải nhạc pop, mà là giọng nam cao tràn đầy nhiệt huyết.

“Đây là bài gì thế?” Thiên Đại Lan háo hức hỏi Diệp Tẩy Nghiễn:

“Hình như không phải tiếng Anh, tôi nghe không hiểu.”

“Tiếng Ý, ‘Brindisi’ có thể dịch là ‘Khúc hát nâng ly’ hoặc ‘Khúc hát uống rượu’ trích trong màn một của vở opera Trà Hoa Nữ.” Diệp Tẩy Nghiễn kiên nhẫn giải thích:

“Nhưng tôi chỉ biết mỗi đoạn này thôi.”

“Tại sao?” Thiên Đại Lan hỏi:

“Vì anh đặc biệt thích nó sao?”

“Không phải.” Diệp Tẩy Nghiễn khẽ lắc đầu, gần như không nhận ra được:

“Gần như lần nào đi dự tiệc ở nhà hàng Tây cũng bị bắt phải nghe một lần.”

Thiên Đại Lan bật cười khúc khích.

“Còn nữa” cô hơi khó xử:

“Hôm nay anh Dương Toàn tặng tôi tạp chí VOGUE bản Mỹ, Anh và Ý. Mỹ với Anh thì đều là tiếng Anh, tôi tra từ điển vẫn hiểu được; nhưng tiếng Ý thì tôi hoàn toàn không biết…”

“Tham nhiều thì nhai không nổi.” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Em có hạn về thời gian và sức lực, cuốn đó cũng không phải để em nghiền ngẫm kỹ lưỡng, mà là để em xem ảnh.”

“Ảnh?”

“Ừ.” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Bản VOGUE Ý và Tây Ban Nha có ảnh bìa và ảnh chụp có thẩm mỹ đẹp nhất. Công việc của em khó tránh khỏi phải tiếp xúc với mấy thứ này, dù không hiểu chữ thì xem nhiều ảnh chụp cũng tốt.”

Mắt Thiên Đại Lan sáng rực:

“Cảm ơn anh.”

Diệp Tẩy Nghiễn không đáp, vì có người đến mời anh uống rượu.

Ở đây, không ai làm khó Thiên Đại Lan, cũng không ai tỏ ra khinh thường nghề nghiệp hay học vấn của cô, mọi người đều rất khách sáo và lễ độ. Thậm chí còn có người mời cô uống rượu.

Phụ nữ có thể chọn rượu trái cây, Thiên Đại Lan uống một loại rượu dâu tây chanh xanh, lên men ở nhiệt độ thấp, nồng độ cồn thấp, vị trái cây rất rõ, chua chua ngọt ngọt, thêm đá, vừa lạnh vừa sảng khoái.

Bàn bên cạnh, Diệp Bình Tây cũng chú ý đến Thiên Đại Lan.

Không có gì lạ.

Gã là loại già dê, toàn thân giờ đã mềm nhũn, chỉ có lòng ham sắc là vẫn còn cứng; ngay cả khi chết nằm trong quan tài, thì cặp “mắt háo sắc” cũng là thứ nhắm lại sau cùng.

Đã đến tuổi làm việc phải uống thuốc, Diệp Bình Tây vẫn giữ sự nhạy bén tột độ với cái đẹp.

Ông ta rất biết thưởng thức cái đẹp.

Người mà ông chọn làm vợ cho hai đứa con trai, nhất định phải xinh đẹp; nếu thật sự không đủ đẹp, thì ít nhất cũng phải hiền lành, chí ít cũng phải như Ngũ Kha, hiểu biết sách vở, cư xử đúng mực, công việc đàng hoàng.

“Bụng chứa sách thì khí chất tự nhiên toát ra” mà.

“Đó là bạn gái của Hi Kinh sao?” Diệp Bình Tây liên tục nhìn Thiên Đại Lan, vừa ngạc nhiên vừa cảm thán:

“Sao chẳng ai nói với tôi là xinh thế này?”

“Xinh đẹp thì được gì” Lâm Di hừ nhẹ:

“Có ăn no được không?”

“Xinh đẹp đương nhiên là ăn no được” Diệp Bình Tây nói đầy ẩn ý:

“Có lẽ cô quên mất cảm giác khi đói rồi; lúc con người đói, chuyện gì mà chẳng làm được?”

Sắc mặt Lâm Di thay đổi, bà quay đầu lại, nhìn vào ánh nến bạc trên giá nến, thấy bóng mình phản chiếu méo mó, thanh xuân đã không còn.

“Bình thường xinh đẹp thì thôi, đằng này đẹp như vậy, giữ lại cũng có thể giúp cải thiện gen cho con cháu Hi Kinh sau này.” Diệp Bình Tây trầm ngâm, rồi nghiêng người, nắm lấy cánh tay cậu con trai đang định bỏ đi:

“Hi Kinh.”

Diệp Hi Kinh khẽ gọi:

“Bố”

Anh ta nhìn thấy Dương Toàn nói gì đó với Diệp Tẩy Nghiễn, rồi Diệp Tẩy Nghiễn đứng dậy đi ra ngoài; Thiên Đại Lan dường như cũng không định ở lại lâu, đứng dậy đi cùng anh.

Hi Kinh sốt ruột, vì còn nhiều điều muốn nói với Thiên Đại Lan, nên hỏi Diệp Bình Tây:

“Chuyện gì vậy bố?”

“Không có gì.” Diệp Bình Tây nói:

“Trễ thế này, Đại Lan về nhà một mình cũng bất tiện, con đưa cô ấy về đi. Ngày mai, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn.”

Hi Kinh ngạc nhiên:

“Nói chuyện gì ạ?”

“Chuyện của hai đứa” Diệp Bình Tây đáp:

“Nếu Tẩy Nghiễn đã thấy cô ấy tốt, thì bố cũng nên trò chuyện đàng hoàng với cô ấy.”

Rắc!

Lâm Di không nói một lời, ném mạnh con dao bạc xuống đĩa, làm chiếc đĩa sứ trắng tinh vỡ tan thành nhiều mảnh. Sắc mặt bà u ám, rồi bà đứng dậy bỏ đi thẳng.

Diệp Hi Kinh không kịp dỗ người mẹ đang tức giận, trong lòng lại dâng trào cảm xúc, không kìm được mà ôm chặt lấy Diệp Bình Tây một cái, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài tìm Thiên Đại Lan.

Anh ta thấy cô ở ngay cửa nhà hàng.

Không biết từ khi nào, cô đã thay đôi giày cao gót trên chân bằng một đôi giày thể thao cũ kỹ.

Diệp Hi Kinh nhận ra đôi giày này là quà sinh nhật mà An Thận Ngôn tặng Thiên Đại Lan vào năm ngoái.

“Sao em lại thay giày?” Diệp Hi Kinh xúc động, nắm lấy tay cô:

“Khoan đã, thay lại đi, bố anh muốn gặp em, em mang đôi giày thể thao này thì không hợp đâu.”

“Chân tôi không thoải mái” Thiên Đại Lan dứt khoát từ chối:

“Nếu chú muốn gặp tôi thì cứ để tôi như thế này, không sao đâu.”

“Không được, không được” Diệp Hi Kinh lắc đầu:

“Ăn mặc như vậy nửa nạc nửa mỡ lắm, thay ngay đi.”

“Không.”

“Đại Lan” Diệp Hi Kinh cũng bắt đầu sốt ruột. Anh ta càng nhìn đôi giày thể thao trên chân cô, càng thấy chướng mắt, chỉ muốn vứt ngay đi. Đè nén ánh mắt ấy xuống, anh ta hạ giọng:

“Chẳng phải chỉ là thay đôi giày thôi sao?”

“Đúng vậy” Thiên Đại Lan nói:

“Chẳng phải chỉ là đôi giày thôi sao?”

Câu phản vấn của cô khiến Diệp Hi Kinh khựng lại, sững sờ.

“Hi Kinh” Thiên Đại Lan bị anh ta nắm tay, hỏi:

“Anh đã nghe câu chuyện ‘tiện chân hợp giày’ bao giờ chưa?”

“Anh biết, nhưng nhất thời không nhớ rõ là chuyện gì, sao hôm nay em cũng giống bố anh, muốn kiểm tra anh. Có chuyện gì vậy?” Diệp Hi Kinh hỏi.

“‘Tiện chân hợp giày’ kể về chị cả, chị hai của Lọ Lem, và cả tôi là một con ngốc mù quáng vì tình” Thiên Đại Lan nghiêm túc nói:

“Giống như đôi giày vừa rồi, rất đẹp, nhưng lại làm đau chân; chính vì nó quá đẹp nên tôi mới cố chịu đựng cơn đau để đi. Nhưng khả năng chịu đau của con người là có giới hạn, một khi vượt quá, tôi buộc phải tháo giày ra.”

Diệp Hi Kinh cuối cùng cũng hiểu được nguồn gốc của cảm giác bất an suốt từ nãy đến giờ.

“Nói thật, từ khi đến Bắc Kinh, tôi đã luôn nghĩ về chuyện này, cả tối hôm qua và hôm nay tôi vẫn suy xét” Thiên Đại Lan nói:

“Và tôi đã có kết luận.”

Diệp Hi Kinh cảm giác như có thứ gì đó đang vút bay đi, anh ta muốn với tay bắt lấy con bướm phượng rực rỡ ấy giữa khoảng không:

“Em có thể suy nghĩ lại một lần nữa không?”

“Chắc là không thể” Thiên Đại Lan mỉm cười:

“Hi Kinh, tôi nghĩ, chúng ta nên chia tay thôi. Con đường phía trước còn rất dài, tôi không muốn tiếp tục ‘tiện chân hợp giày’ nữa.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...