Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 39: Anh ấy… không phải cực kỳ sạch sẽ và ghét bẩn sao?



 

“Cô Thiên, hình như có ai đó đang cố ý nhìn tôi với ánh mắt ác ý” trên xe lăn, Lương Diệc Trinh khẽ nói. Bệnh tật lâu năm đã giày vò ông ấy,  giữa tóc đã lác đác vài sợi bạc. Ông nâng ly chạm với Thiên Đại Lan, mỉm cười nói tiếp:

“Ánh mắt nóng rực ấy sẽ làm tôi bỏng mất.”

Thiên Đại Lan muốn hỏi:

“Ông nói chuyện với ai cũng văn vẻ như vậy à?”

Có lẽ vì lâu năm nói tiếng Anh, trật tự câu của ông ấy hơi lộn xộn, nghe tiếng Trung cũng không quá thuần;

Trình độ tiếng Trung như vậy cũng đã khá tốt rồi, vì dù sao ông ấy cũng có mục đích riêng; dù hôm nay Lương Diệc Trinh có nói tiếng Trung ở mức “nị tìa sấm mờ tìa gán quua” hay “mi si mi si”, thì Thiên Đại Lan vẫn có thể trò chuyện, thậm chí là nói cười vui vẻ.

Thiên Đại Lan liếc nhìn, phát hiện Diệp Tẩy Nghiễn vẫn điềm nhiên trò chuyện với Dương Toàn bên cạnh.

“Làm gì có” Thiên Đại Lan nói:

“Ngài Diệp Tẩy Nghiễn bận trăm công nghìn việc, sao có thời gian nhìn về phía này.”

Lương Diệc Trinh không đáp, chỉ mỉm cười, đôi mắt có nếp nhăn nơi khóe trông hiền hòa.

Thiên Đại Lan cuối cùng cũng hiểu vì sao Lương Diệc Trinh trông già hơn tuổi thật, rõ ràng chỉ hơn Diệp Tẩy Nghiễn khoảng mười tuổi, nhưng lại có cảm giác như cách biệt một thế hệ.

Vì ngồi xe lăn lâu ngày, không thể tập luyện toàn thân, hoặc chỉ có thể rèn luyện từ phần lưng trở lên, nên gương mặt ông  tự nhiên mang chút vẻ mỏi mệt, đuôi mắt cũng có vài nếp nhăn nhỏ.

Khác với vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt của Diệp Tẩy Nghiễn, sự bình thản của Lương Diệc Trinh giống như một cây đa già bên sông Châu Giang, những cây đa rủ xuống vô số rễ khí, tĩnh lặng và nặng nề.

Ông cũng gầy hơn, da thịt tuy đã có phần chùng, nhưng nhờ vóc dáng gầy gò nên không hề béo phì, thậm chí còn mang chút vẻ yếu đuối nho nhã.

Đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, nếu muốn giữ vẻ không thô kệch, quan trọng nhất là đừng quá sa vào rượu chè, sắc dục, và giữ cơ thể thanh thoát.

Dù là bệnh nhân, ở điểm này Lương Diệc Trinh vẫn giữ được rất tốt.

Lương Diệc Trinh dịu dàng hỏi Thiên Đại Lan công việc mới thế nào, Thiên Đại Lan mỉm cười nói rất tốt, gần bố mẹ, hơn nữa lại tự làm bà chủ nhỏ, không cần lo lắng vấn đề đồng nghiệp.

Nói đến đây, cô hơi khô miệng, khẽ nhấp một ngụm rượu, ngạc nhiên:

“Đây là rượu vang Syrah sản xuất từ thung lũng Barossa sao?”

Ánh mắt mệt mỏi của Lương Diệc Trinh liền ánh lên chút hứng thú:

“Cô Thiên thích rượu vang à?”

“Chỉ là biết một chút thôi.” Thiên Đại Lan khiêm tốn nói, cô khẽ nhấp một ngụm, thưởng thức kỹ:

“Hương violet, sô-cô-la, việt quất, cà phê, tiêu đen… còn có chút mùi nấm truffle, vị rượu đậm đà và kéo dài, đúng là Syrah.”

Lương Diệc Trinh hứng thú chờ cô nói tiếp.

Hôm nay Thiên Đại Lan ăn mặc không xa hoa, chỉ mặc một chiếc váy liền của JW, màu trắng tinh khiết, dáng váy chữ A cổ điển, bên trong dệt xen những sợi vàng, bạc, tím mảnh, tạo thành hoa tú cầu.

Mái tóc xoăn dài tự nhiên được vén ra sau tai, chỉ cài một chiếc kẹp tóc, tạo hình hoa ghép từ những viên đá pha lê, lấp lánh dưới ánh đèn.

Ánh mắt Lương Diệc Trinh dừng lại trên đôi môi căng đầy, trẻ trung của cô, son môi rất nhạt, nhưng lại có một độ bóng mượt ẩm ướt.

Cô trẻ giống như một chùm nho đỏ chín mọng, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thơm ngát.

Thực ra Thiên Đại Lan không cảm nhận được tầng hương vị phong phú đến thế, cô chỉ cố gắng ghi nhớ khẩu vị của mỗi loại rượu, nhớ lại cảm giác khi Diệp Tẩy Nghiễn đưa cô đi nếm rượu, và cũng nhớ những lời mà Diệp Tẩy Nghiễn đã từng nói, cái lưỡi nhạy bén, kỷ luật của anh có thể phân biệt được những hương vị tinh tế trong rượu, còn cô chỉ cần có trí nhớ đủ tốt để lặp lại nguyên vẹn những lời anh nói lúc đó.

Ngay từ khi lặng lẽ ghi nhớ những điều này, Thiên Đại Lan đã biết một ngày nào đó sẽ dùng đến chúng, ví dụ như với kiểu người thích thưởng rượu như Lương Diệc Trinh.

Thiên Đại Lan khẽ lắc ly, mỉm cười nói với Lương Diệc Trinh:

“Shiraz, nguyên sản ở Pháp, nhưng lại được trồng rộng rãi ở Úc. Người Úc thường dùng nó để sản xuất rượu vang đỏ khô, hương vị quý phái, giá cả cũng quý phái.”

Lương Diệc Trinh hỏi:

“Tiểu thư Thiên sao biết chắc nó xuất xứ từ thung lũng Barossa?”

“Bởi vì rượu vang nho Shiraz của thung lũng Barossa, Nam Úc là nổi tiếng nhất” Thiên Đại Lan chớp mắt:

“Nghe nói lần này tuần lễ thời trang có JW là nhà tài trợ đứng sau, mà ngài Lương là người tài trợ lớn, tôi nghĩ, với tiềm lực tài chính của ngài, nếu chọn Shiraz thì nhất định sẽ chọn loại tốt nhất.”

Lương Diệc Trinh bật cười thành tiếng, đầy ẩn ý:

“Không hổ là… bạn của Tẩy Nghiễn.”

Thiên Đại Lan khiêm tốn:

“Cũng cảm ơn ngài Lương đã nhiệt tình chiêu đãi.”

Nói chuyện thêm một lúc, Thiên Đại Lan cảm thấy môi khô, liền đưa tay lấy ly rượu vang, uống thêm một ngụm, rồi vô thức nhìn về phía Diệp Tẩy Nghiễn.

Diệp Tẩy Nghiễn cũng vừa lúc nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười ôn hòa, lịch sự nâng ly chào.

Thiên Đại Lan lại khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi, không thèm nhìn nữa.

Sau khi cãi nhau, cô nhận ra ngay cả việc giữ vẻ mặt mỉm cười lịch sự cũng trở nên khó khăn.

Thật lạ.

Rõ ràng cô vốn rất giỏi diễn kịch.

“Cãi nhau à?”

Bên tai vang lên câu hỏi của Lương Diệc Trinh, ông ta không hề che giấu ánh nhìn, nhìn thẳng vào mắt Thiên Đại Lan:

“Trẻ thật là tốt.”

Có khi, nhìn chằm chằm vào người khác là hành vi bất lịch sự, nhưng lạ ở chỗ, Thiên Đại Lan lại không thấy ánh nhìn của Lương Diệc Trinh là thất lễ. Có lẽ vì ông ta thực sự mắc bệnh nặng, nghe nói tuổi thọ cũng chẳng còn bao lâu, chỉ còn vài năm.

Câu “Trẻ thật là tốt” ấy chứa đựng sự ngưỡng mộ chân thật và rõ rệt.

Cô luôn dễ mềm lòng vì những chuyện như vậy, rồi tạm thời bỏ qua những lời nói đôi khi hơi xúc phạm của Lương Diệc Trinh.

Ví dụ, ông ta cho rằng Thiên Đại Lan là “bạn gái nhỏ” của Diệp Tẩy Nghiễn, chẳng cần làm gì, chỉ cần ăn mặc xinh đẹp rồi ngồi ở nhà đợi “ông chủ” trở về.

Thiên Đại Lan cười:

“Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ thôi mà.”

Lương Diệc Trinh không hỏi thêm, mỉm cười tiếp tục câu chuyện, cho đến khi Thiên Đại Lan nhắc đến việc gần một năm nay, chất lượng sản phẩm của JW giảm sút.

Ngồi bên trái Lương Diệc Trinh là phó tổng giám đốc của JW. Nghe Thiên Đại Lan nói vậy, bà ta đặt ly rượu xuống, nghiêng người, nhướng mày:

“Oh?”

“Là thế này.” Thiên Đại Lan ngay từ đầu đã nhận ra bà ta, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên.

Trong sổ tay đào tạo nhân viên có ảnh và lý lịch của hầu hết các lãnh đạo cấp cao. Cô không chỉ nhận ra, mà còn biết người này gần đây chú ý đến việc hàng “giả nhái” của JW đang lan rộng ở các thành phố hạng hai và ba. Từ chỗ Điền Gia Hồi, cô còn nghe được rằng đối phương ủng hộ việc xử lý mạnh tay với hàng giả và hàng nhái.

Thiên Đại Lan đã điều tra kỹ từ trước, nhưng vẫn giả vờ như không biết, hơi nhíu mày, tỏ vẻ thất vọng:

“Trước đây khi tôi làm ở JW, mỗi món đồ đều giống như một tác phẩm nghệ thuật; từ đường may, chất liệu cho đến kiểu dáng, đều rất đẹp… Nhưng gần đây tôi mua hai chiếc váy của JW, thật sự rất thất vọng.”

Lương Diệc Trinh không nói gì, chỉ uống rượu.

Nữ phó tổng giám đốc chống một tay lên cằm, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn đá lam ngô công rực rỡ chói mắt:

“Cụ thể là thất vọng chỗ nào?”

“Không nói nhiều” Thiên Đại Lan đưa cánh tay ra trước mặt bà, than phiền:

“Xem này, cái này là tôi mua ở một cửa hàng mua sỉ ở Thẩm Dương, đường may chỗ ống tay áo kém hơn hẳn, còn có chỗ bị bỏ mũi chỉ và đứt chỉ; còn lớp lót bên trong. Xin lỗi, tôi không tiện vén cho bà xem, nhưng tôi nhớ trước đây dòng này đều dùng tơ tằm thật, còn cái này trên nhãn giặt ghi là tơ tằm nuôi, nhưng tôi cảm thấy bên trong có pha bông, sờ vào thô hơn nhiều, cả độ bóng lẫn độ thoải mái đều không bằng trước.”

Nữ phó tổng giám đốc không nói gì, vẫy tay gọi trợ lý lại gần, ghé sát tai nói mấy câu, trợ lý đáp “được” rồi vội rời đi.

Không lâu sau, trợ lý quay lại, dẫn theo một người phụ nữ tóc xoăn to, gương mặt sắc sảo, bước vào vội vàng.

Cô ta nói xin lỗi, rồi cầm lấy cánh tay của Thiên Đại Lan, xem kỹ phần ống tay áo của chiếc váy. Xem xong, cô ta thở phào, lập tức nói với nữ phó tổng giám đốc:

“Cái này không phải tôi…”

Một bàn tay to khẽ kéo cánh tay Thiên Đại Lan về, cô ngửi thấy mùi hương gỗ chín chắn, hơi đượm vị đắng.

Ngẩng đầu, cô thấy Diệp Tẩy Nghiễn.

“Xin lỗi” anh mỉm cười, cắt ngang lời của người phụ nữ tóc xoăn:

“Dạo này Đại Lan bị dị ứng da, không thích hợp bị nắm chặt như vậy.”

Người phụ nữ tóc xoăn nhận ra sự thất lễ của mình, liền xin lỗi và buông tay.

Thiên Đại Lan bực vì anh cắt ngang kế hoạch của mình, nên những câu tiếp theo cũng khó mà nói được;

Ai ngờ Diệp Tẩy Nghiễn đứng bên cạnh lại trêu chọc:

“Bà Triệu, bạn tôi mặc đồ của bên bà mà bị dị ứng da, chẳng phải nên bồi thường sao?”

Thiên Đại Lan hiểu ra anh đang giúp mình nói ý, liền im lặng.

Người được gọi là “Bà Triệu” chính là nữ phó tổng giám đốc của JW.

Bà mỉm cười ra hiệu cho người phụ nữ tóc xoăn bên cạnh ghi lại:

“Đó là điều đương nhiên, không chỉ bồi thường mà còn phải điều tra cho ra. Cô Đại Lan, có thể cho tôi biết tên và địa chỉ cửa hàng mà cô đã mua bộ đồ này không? Tôi sẽ đến xem thử, sao lại để chất lượng kém như vậy…”

Thiên Đại Lan mỉm cười híp mắt, thản nhiên đọc ra địa chỉ cửa hàng của Chị Tử.

Lương Diệc Trinh đang quan sát toàn bộ, uống một ngụm rượu.

Vừa rồi khi có người suýt nữa nói thẳng trước mặt mọi người rằng Thiên Đại Lan mặc đồ hàng nhái, ông ta không can thiệp; bây giờ khi Diệp Tẩy Nghiễn phối hợp với Thiên Đại Lan chỉ ra cửa hàng bán đồ giả, ông ta cũng chẳng nói gì.

Thấy mục tiêu đã đạt được, một cách hợp tình hợp lý, Thiên Đại Lan đứng dậy, khoác tay Diệp Tẩy Nghiễn rời đi.

Nhưng anh rõ ràng không làm theo ý cô, không đưa cô trở lại chỗ Lôi Lâm, mà thẳng hướng dẫn cô rời phòng tiệc, đi đến khu nghỉ bên phía kia. Ở đây cũng có trà bánh và đồ uống, ngoài cửa sổ kính sát đất là nửa bầu trời đêm Bắc Kinh rực rỡ, bên trong là ghế sofa nâu và những chậu hoa chuối cảnh xanh um tươi tốt.

Tim Thiên Đại Lan đập thình thịch.

Cô phát hiện mình không thể khống chế nó ngừng đập nhanh.

“Chuyện vừa rồi… cảm ơn anh” Thiên Đại Lan lễ phép nói.

Móng tay cô vẫn bấm chặt vào lòng bàn tay, nhưng lại không đau, cũng không tê, thật kỳ lạ, cứ thế bấm mãi, bấm mãi, thế nào cũng không thấy cảm giác, cũng chẳng thể làm dịu hơi thở nặng nề này.

Ảnh hưởng mà Diệp Tẩy Nghiễn mang đến còn lớn hơn Thiên Đại Lan tưởng. Lúc này cô thậm chí không thể tự nhiên ngẩng đầu nhìn vào mặt anh.

Khi không cố ý ngẩng mắt lên, Thiên Đại Lan chỉ có thể nhìn thấy chiếc sơ mi của anh. Trong những dịp không quá trang trọng như thế này, anh chưa bao giờ cài kín cúc áo, cũng chẳng thắt cà vạt. Giữa cổ áo hơi mở, Thiên Đại Lan nhìn thấy làn da gần như không tì vết của anh.

Ngày trước, khi bị anh mạnh tay đến mức đau đớn, những vết cào đã sớm lành; thời gian sẽ khiến những dấu vết mà họ để lại trên cơ thể nhau phai mờ, nhưng cảm giác gần như bị… gặm nhấm đến tận cùng ấy thì vẫn khắc sâu trong ký ức.

“Vì sao không tìm tôi?” Diệp Tẩy Nghiễn bình thản hỏi:

“Gặp rắc rối trong việc kinh doanh à?”

Anh vẫn nhạy bén như trước.

Vẫn luôn biết cách nói những lời dễ nghe.

Cái cửa tiệm nhỏ của cô, vậy mà anh lại dùng từ “kinh doanh” nghe thật trang trọng.

Người không biết còn tưởng cô là “cá mập thương giới Thẩm Dương”, thực tế thì bây giờ Thiên Đại Lan chỉ có thể là “cá đói” mà thôi.

“Làm gì mà chẳng gặp rắc rối” Thiên Đại Lan nói:

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Diệp Tẩy Nghiễn nhìn thấu suy nghĩ của cô:

“Là chủ của cửa hàng đó?”

Anh nói rất uyển chuyển, nhưng cả hai đều hiểu rõ.

“Đúng” Thiên Đại Lan gật đầu:

“Là có người chơi xấu tôi, nhưng chuyện này cũng bình thường thôi. Nếu chẳng ai chơi xấu, chứng tỏ tôi không khiến người ta ghen tị, mà như thế thì cửa hàng của tôi chắc cũng chẳng còn sống được bao lâu.”

Buôn bán phát đạt mới dễ bị ghét.

Cô thà bị người ta ghen ghét, còn hơn bị lãng quên.

Diệp Tẩy Nghiễn không nói gì, cũng chẳng nhắc đến những lời khuyên bảo kiểu “về học tiếp đi, tạm bỏ tiệm”, chỉ yên lặng nhìn vết đỏ ẩn hiện trên cổ tay cô.

Lớp lót của hàng chính hãng JW vẫn là tơ tằm, nhưng lớp vải dệt bên ngoài làm mềm hơn; còn chiếc hàng nhái mà Thiên Đại Lan cố ý mặc hôm nay, tuy dáng y hệt, nhưng chất liệu không thể giống hệt được. Chỉ cần qua lớp lót thôi cũng đủ cọ đỏ cả làn da cô.

“Tôi để Dương Toàn đi lấy váy mới rồi” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Lát nữa thay ra nhé, bây giờ mục đích đã đạt được rồi, đừng mặc cái này nữa.”

Giọng anh vẫn như trước, ôn hòa, bình tĩnh, không sơ hở, khách khí lễ độ.

Thiên Đại Lan cũng khách sáo đáp: “Cảm ơn.”

Hai người luôn giữ khoảng cách đứng đối diện nhau, cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, ai nhìn vào cũng thấy là trai tài gái sắc, nhã nhặn lịch sự. Chỉ có Thiên Đại Lan mới biết cảnh Diệp Tẩy Nghiễn như dã thú đè chặt lấy cô, và cũng chỉ có Diệp Tẩy Nghiễn mới từng nghe thấy những tiếng r*n r* táo bạo, ph*ng đ*ng của cô.

Diệp Tẩy Nghiễn cúi mắt nhìn chiếc kẹp tóc đính kim cương nhỏ trên mái tóc xoăn của Thiên Đại Lan, tạo hình hoa tú cầu, từng đóa, từng chùm, mỗi viên đá xếp thành cánh hoa đều lấp lánh ánh sáng trong suốt rực rỡ. Thoáng nhìn thì xinh xắn đáng yêu, nhìn kỹ lại, mỗi viên đá đều mang những góc cạnh sắc bén.

Thiên Đại Lan thì đang nhìn chằm chằm vào cúc áo sơ mi của Diệp Tẩy Nghiễn, cúc vỏ sò, trắng thuần khiết, thoạt trông lạnh lùng xa cách, nhưng thực ra đã được mài nhẵn, viên nào viên nấy trơn bóng.

“Em luôn có chính kiến của mình, nhưng sắc bén quá cũng không tốt, đặc biệt là với rượu” Diệp Tẩy Nghiễn nhắc nhở, rồi dịu giọng:

“Lát nữa cùng Lôi Lâm qua chỗ tôi ăn nhé.”

Thiên Đại Lan nói:

“Không cần đâu, cảm ơn Diệp tiên sinh.”

Diệp Tẩy Nghiễn dừng lại một chút, nói:

“Giờ ngay cả ‘anh’ cũng không gọi nữa à.”

Chưa dứt lời thì một tiếng hô cắt ngang:

“Anh! Ê! Anh! Đại Lan!!!”

Diệp Hi Kinh mặc đồ thể thao bước đến đầy phấn khởi, nụ cười để lộ hàm răng trắng như tuyết:

“Anh ấy còn nói sợ anh làm lỡ kỳ thi đại học của em, không cho anh từ đến tìm em, sao em đến Bắc Kinh mà cũng không báo anh một tiếng?”

Thiên Đại Lan mỉm cười, hoàn toàn thả lỏng, thấy Diệp Hi Kinh cũng vô cùng vui mừng:

“À, Hi Kinh! Hơn hai năm không gặp, sao anh lại đen thế này?”

“Không còn cách nào, ông cụ bận việc nhiều quá” Diệp Hi Kinh nhún vai, hỏi:

“Còn em? Ăn cơm chưa? Có muốn ra ngoài ăn không? Ừm”

Nói đến đây, anh ta hơi cúi người, bỗng để ý rằng Thiên Đại Lan lúc này có mùi giống anh trai mình, như thể dùng cùng một loại sản phẩm chăm sóc.

Thiên Đại Lan không để ý đến Diệp Hi Kinh, khóe mắt cô thoáng thấy Diệp Tẩy Nghiễn đã rời đi.

Từ lúc cô vui mừng gọi một tiếng “Hi Kinh”, Diệp Tẩy Nghiễn liền quay lưng bỏ đi.

Anh cũng không quay lại chỗ ăn uống, không biết đi đâu.

Thiên Đại Lan cố gắng không nghĩ đến chuyện của Diệp Tẩy Nghiễn, cô vừa trò chuyện vừa cười với Diệp Hi Kinh quay lại nhà hàng, giới thiệu anh ta với Lôi Lâm.

Lôi Lâm nhìn cô, lại nhìn Diệp Hi Kinh, rồi quay đầu sang nhìn Diệp Tẩy Nghiễn, trên mặt lộ vẻ bối rối, cuối cùng, sự bối rối ấy biến thành một suy nghĩ:

“Có lẽ nhà giàu đều như vậy.”

“Lời tiên đoán” của Diệp Tẩy Nghiễn trở thành sự thật, chẳng bao lâu sau, người ở bàn của Lương Diệc Trinh mỉm cười mời Thiên Đại Lan sang.

Lương Diệc Trinh không có ở đó, ông cùng xe lăn và trợ lý đã rời đi, trên bàn chỉ còn vài người ở lại để dò xét Thiên Đại Lan; cô nói dối tự nhiên như hít thở, khéo léo gọi Lương Diệc Trinh là “anh Diệc Trinh”, lanh lợi mà không để lộ sơ hở.

Ly rượu này, Thiên Đại Lan khó mà từ chối.

Cũng không hẳn là kính rượu, chỉ là vừa rồi cô hơi gây chút chú ý, nên bây giờ liền có người cố tình bưng đủ loại rượu mời cô đánh giá. Thiên Đại Lan có ý muốn làm quen và kết giao với những người này, cũng đã kết bạn WeChat, nên cô liền thoải mái uống, hết ly này tới ly khác, cho đến khi nếm thử qua hết, nhận được không ít ánh mắt nhìn bằng con mắt khác xưa.

Nữ phó tổng của JW cũng rất thích rượu, còn đặc biệt kết bạn WeChat với Thiên Đại Lan; cuối cùng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự tán thưởng.

Thiên Đại Lan biết mình cũng sắp say rồi.

Tửu lượng của cô có hạn.

Bữa tối ăn rất ít, bây giờ lại uống quá nhiều rượu khiến dạ dày bắt đầu khó chịu; đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Thiên Đại Lan muốn nôn nhưng lại không nôn ra được, chỉ cảm thấy dạ dày vừa đau vừa nóng rát, không biết đã uống phải thứ gì mà nóng hầm hập khiến cô khó chịu, thêu trên quần áo xuyên qua cả lớp lót mà cọ vào da thịt, vừa đau vừa rát. Thiên Đại Lan muốn nhanh chóng thay quần áo, liền vội vàng đi thang máy về phòng.

Men rượu dần dần dâng lên, cô cầm thẻ phòng, quẹt liền hai lần mà vẫn không mở được, đang còn nghi ngờ thì cửa từ bên trong được mở ra.

Diệp Tẩy Nghiễn chỉ mặc áo sơ mi trắng, cau mày nhìn cô.

Thiên Đại Lan liếc sang bảng số phòng bên cạnh, mới nhận ra mình quẹt nhầm cửa.

Nhưng không ngờ phòng kèm theo vé lần này, lại giống như Diệp Tẩy Nghiễn, đều là phòng suite ở tầng cao nhất.

“Xin lỗi” Thiên Đại Lan nói:

“Tôi quẹt nhầm phòng rồi.”

Diệp Tẩy Nghiễn ừ một tiếng, không đóng cửa lại, mà nghiêm túc nhìn gương mặt rõ ràng đã uống rất nhiều rượu của cô.

Anh hỏi: “Uống rượu rồi?”

Thiên Đại Lan “ừ” một tiếng, cảm giác cuộn trào lộn tung trong dạ dày lại ập đến, cô đẩy cửa phòng suite, chẳng buồn đóng lại, đá văng đôi giày cao gót trên chân, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, úp mặt xuống bồn cầu cố gắng nôn.

Nhưng chẳng nôn ra được gì.

Chẳng nôn ra được gì cả.

Tình trạng của cô lúc này quá tệ, Diệp Tẩy Nghiễn đứng ở cửa chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đi theo vào phòng; anh cúi người, nhặt đôi giày cao gót mà Thiên Đại Lan đá văng, đặt ngay ngắn lại, so với giày của anh thì giày cô nhỏ và hẹp hơn nhiều, tinh xảo và đẹp đẽ. Sự chú ý của Diệp Tẩy Nghiễn lại quay về phía Thiên Đại Lan, người đang phát ra tiếng khó chịu trong nhà vệ sinh.

Cửa kính nhà vệ sinh không đóng, Thiên Đại Lan cố gắng khiến mình nôn, cô ra sức nghĩ đến những kẻ đáng ghét đó, Luna bỏ mảnh thủy tinh vào giày cô, và Chị Tử cấu kết với thế lực xã hội đen địa phương…

Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Cô chỉ có thể đứng dậy, lau khô nước mắt, mở vòi nước, ào ào rửa sạch tay và mặt, chẳng mảy may để ý, ngay trước mặt Diệp Tẩy Nghiễn, rút khăn tẩy trang ra, mạnh tay lau lớp trang điểm trên mặt.

Thiên Đại Lan cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục giữ vẻ ngoài xinh đẹp trước mặt Diệp Tẩy Nghiễn nữa, anh đã thấy cô trong bộ dạng nhếch nhác vô số lần, cũng không ít lần thấy mặt mộc của cô.

Diệp Tẩy Nghiễn đứng bên ngoài, nói:

“Nếu đau dạ dày, thì bây giờ tốt nhất nên nôn ra một lần cho xong; tôi sẽ bảo nhân viên mang nước mật ong đến, đường cao có thể giải rượu.”

Anh từng phải xã giao nhiều lúc trước, nên khá có kinh nghiệm trong việc này.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh” Thiên Đại Lan cẩn thận tháo lông mi giả xuống, cả một dải dài, lúc gỡ xuống mí mắt hơi bị kéo nhẹ, chỉ không hiểu sao, tim cô cũng có chút cảm giác tương tự, như cùng lúc bị kéo căng, cô cố gắng tỏ ra bình thản:

“Một lát tôi sẽ tự gọi nhân viên phục vụ.”

Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Đừng gọi tôi là Diệp tiên sinh.”

“Vậy gọi thế nào?” Thiên Đại Lan quay người hỏi:

“Gọi anh à?”

“Không được sao?”

“Không được.”

Diệp Tẩy Nghiễn bình tĩnh chuyển đề tài:

“Lúc nãy tôi nghe em gọi Lương Diệc Trinh là ‘anh Diệc Trinh’, ông ấy chỉ nhỏ hơn bố em hai tuổi, em nên gọi ông ấy là chú.”

Thiên Đại Lan đáp:

“Ở Thiết Lĩnh chúng tôi thường gọi người khác là ‘anh’, nếu anh không thích cách gọi ‘Diệp tiên sinh’, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Diệp.”

Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Vậy thì em phải gọi Lương Diệc Trinh là chú Lương rồi chứ?”

Thiên Đại Lan giật mình một chút, rồi nghe Diệp Tẩy Nghiễn nhè nhẹ nói:

“Xin lỗi, tôi quên, theo tiếng Liêu Ninh, em nên gọi ông ấy là ‘lão cữu’, Lương lão cữu.”

Cách gọi Lương Diệc Trinh này thật buồn cười, lại được nói ra từ miệng Diệp Tẩy Nghiễn càng làm tăng sự hài hước.

Thiên Đại Lan muốn cười, nhưng dạ dày lại bắt đầu quặn đau khó chịu, đành phải chạy lại bồn cầu một lần nữa, cố gắng nôn ra lượng rượu vừa uống.

Không được.

Không được.

Chỉ còn tiếng nôn khan vang lên.

Thiên Đại Lan nghĩ tới việc tự gây nôn, cô đưa tay ra, muốn dùng lực móc sâu vào họng để k*ch th*ch amidan, vì cô chẳng còn gì để ăn, chỉ có cách này mới có thể ép cơ thể nôn ra.

Cô biết cổ họng con người rất nhạy cảm, chỉ cần đưa ngón tay vào ấn mạnh là có thể thành công gây nôn.

Vừa đưa tay lên, Diệp Tẩy Nghiễn đã nắm chặt cổ tay cô.

Thiên Đại Lan hỏi:

“Anh làm gì vậy?”

Bây giờ cô hoàn toàn không che giấu nữa, muốn nói gì thì nói, không còn quan tâm đến hình tượng trong mắt Diệp Tẩy Nghiễn; có lẽ cũng chẳng còn gì để giữ.

Sự thật sâu xa nhất, anh đã chạm tới.

“Là em định làm gì” Diệp Tẩy Nghiễn cúi người xuống, chú ý đến bộ móng tay giả của Thiên Đại Lan, dài, năm ngón thì ba ngón gắn đá to, góc cạnh nhọn:

“Tôi không muốn giải thích với bác sĩ về việc em bỗng nhiên dùng móng tay gắn đá để làm trầy cổ họng.”

Thiên Đại Lan nói:

“Nhưng tôi bây giờ rất khó chịu, phải nôn ra”

Những cồn trong rượu vẫn đang không ngừng làm tổn thương dạ dày cô.

Cô vừa rồi thực sự quá liều lĩnh, quá quyết tâm.

Để trả thù chị Tử, để hạ bệ hoàn toàn cô ta, khiến người ta chú ý và điều tra cửa hàng của chị Tử, Thiên Đại Lan không ngại mặc hàng giả JW, chấp nhận nguy cơ “bị lộ mặc hàng nhái và bị cười nhạo trước mặt mọi người” để thu hút sự chú ý, khiến họ biết rằng danh tiếng JW hiện đã bị ảnh hưởng nặng nề;

Để kết giao với những người này, mở rộng quan hệ, cô biết trong thời gian ngắn uống những loại rượu mạnh này, thậm chí còn pha trộn nhiều loại rượu với nhau sẽ không tốt, nhưng cô vẫn uống, nở nụ cười đầy tự tin, chỉ để thể hiện sự thông minh và năng lực của mình, dù dạ dày sẽ bị tổn thương.

Quá chăm chút hình tượng là một trở ngại lớn cho thành công.

Chỉ cần đạt được mục tiêu, danh dự, sức khỏe, Thiên Đại Lan đều có thể tạm thời bỏ qua.

Diệp Tẩy Nghiễn siết chặt cổ tay cô, cúi người xuống, nâng Thiên Đại Lan từ sàn lên, đẩy cô áp sát trước bồn rửa.

Thiên Đại Lan nhìn vào tấm gương chiếm cả một bức tường, thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình, ngay lúc này, cô bỗng nhận ra tại sao lúc nãy Diệp Tẩy Nghiễn lại không màng lễ nghi dẫn cô vào phòng.

Bởi vì trông cô giống như sắp bị ngộ độc rượu và có thể chết bất cứ lúc nào.

Những loại rượu trong cơ thể cô đang chảy, tequila, chardonnay, syrah… làm cho da Thiên Đại Lan đỏ trong suốt nhưng nổi bật. Tóc xoăn rối tung, chiếc kẹp tóc đẹp nghiêng ngả, sắp rơi mà vẫn chưa rơi. Diệp Tẩy Nghiễn đứng sau lưng cô, để phù hợp với chiều cao của cô, cũng cúi người xuống, trong gương trông như đang đè lên cô, thực tế, Thiên Đại Lan biết rõ anh không hề chạm vào cơ thể cô.

“Em giờ nóng rực lên rồi” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Tốt nhất hãy nôn ra ngay lập tức.”

Nếu tiếp tục như vậy, cô có thể ngộ độc rượu.

Muốn giảm thiểu tác hại của rượu lên cơ thể, cách tốt nhất là gây nôn ngay sau khi uống.

Thiên Đại Lan vẫn muốn chống cự, nhưng hai tay đã bị Diệp Tẩy Nghiễn giữ chặt. Khi anh lơi tay, để giữ thăng bằng, cô phải áp hai tay lên bồn rửa, mặt bồn là tảng đá cẩm thạch lạnh toát, k*ch th*ch lòng bàn tay cô.

Vừa đứng vững đã bị đá lạnh thấu xương, Thiên Đại Lan không nhịn được rùng mình, cằm bị Diệp Tẩy Nghiễn nắm từ phía sau, anh cúi mắt, ngón trỏ tay phải đã rửa sạch, quyết đoán chọc vào miệng cô, khớp ngón tay đẩy nhẹ răng, ép lưỡi, xuyên qua thành miệng mềm ấm, trực tiếp ấn vào họng, dứt khoát nhấn xuống.

Cả phòng như nghẹt thở, giống như bị siết cổ.

Thiên Đại Lan không nói được gì, chỉ cảm thấy dạ dày dậy sóng cuộn trào, nhưng miệng bây giờ cũng khó chịu, sâu trong cổ họng, rất hiếm có gì chạm tới, thông thường chỉ có những thức ăn được nhai mềm mới có thể đi qua.

Miệng cũng không thể khép lại, khớp ngón tay anh áp vào răng cô, không cho phép cô khép miệng cắn tay anh.

Thế mà Diệp Tẩy Nghiễn có đôi tay dài, khớp ngón to và cứng, ngón giữa tay phải còn chai cứng, lúc này lại cực kỳ cứng chắc, không phải thứ gì có thể nuốt được mà lại xông vào mạnh mẽ, tạo cảm giác tắc nghẽn, cổ họng mỏng manh của cô gần như bị căng vỡ, cô lập tức cảm thấy ngạt thở, thế mà ngón tay ấy vẫn chưa rút ra, chậm rãi lại nhấn một cái, như đang v**t v* dịu dàng.

Cô thậm chí có thể cảm nhận sự run nhẹ của ngón tay anh, thậm chí muốn nuốt luôn ngón tay ấy.

Niêm mạc cổ họng nhạy cảm làm sao chịu nổi sự tra tấn này.

Dạ dày Thiên Đại Lan cuộn trào không kiểm soát, nhưng cô cố nhịn, nhắc nhở bản thân không được nôn.

Diệp Tẩy Nghiễn là người sạch sẽ quá mức.

Cô biết rõ điều này.

Cô không muốn nôn thẳng lên tay anh.

Qua gương, cô thấy Diệp Tẩy Nghiễn đứng sau lưng mình, áo sơ mi trắng, quần âu đen, đường ly quần sắc bén, anh hơi cúi người, gương mặt nghiêm nghị, rõ ràng đang làm việc này nhưng lại lạnh lùng như một giáo viên nghiêm túc đang giảng bài.

Chỉ có bàn tay phải đang giúp cô gây nôn, mở cúc tay áo, xắn lên đến khuỷu, lộ cẳng tay chắc khỏe, cơ bắp nổi rõ, gân xanh hiện.

Cô cố gắng nhịn, nhịn đến khi ngón tay anh rời đi, cảm giác này cực kỳ đau đớn và khó chịu, còn hơn cả cảm giác muốn đi vệ sinh khi chỉ còn 5 phút nữa là hết giờ học.

Đúng lúc Thiên Đại Lan không thể ép hai chân lại, bàn tay nắm cằm cô bỗng thả ra, Diệp Tẩy Nghiễn gỡ chiếc kẹp tóc đính đá của cô đang muốn rơi khỏi tóc, đồng thời rút ngón tay khỏi miệng cô để không cản trở việc hít thở.

Một làn hương gỗ mun nhẹ, đắng dịu từ từ bao trùm lấy cô.

“Bây giờ em có thể nôn được rồi” Diệp Tẩy Nghiễn vỗ nhẹ lưng cô bằng bàn tay sạch:

“Nôn hết ra đi.”

Thiên Đại Lan không thể nhịn nữa, mở miệng, nôn tất cả số rượu đã uống xuống, từng tiếng rào rào, tất cả trút lên bồn rửa trắng tinh, đá cẩm thạch lạnh lẽo vô tình, nhưng bàn tay cô lại nóng rực, cảm giác nóng lạnh giao hòa khiến cô run lên.

Cô hơi ngẩng đầu, muốn nhìn qua gương xem mình lúc nôn trông lộn xộn đến mức nào, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn lại nhẹ nhàng ấn cô xuống thêm một lần nữa.

“Tiếp tục” anh lại đặt ngón tay vào miệng cô, cúi mắt:

“Em vẫn chưa nôn hết.”

Thiên Đại Lan há hốc, đầu óc trống rỗng.

Khoan đã…

Khi ngón giữa của anh đè vào lưỡi khiến cô phản xạ chống lại, cô nghĩ:

“Anh ấy… không phải cực kỳ sạch sẽ và ghét bẩn sao?”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...