Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 38: Bình tĩnh



 

Ngày 25 tháng 11, bầu trời Thâm Quyến xanh thẳm, mây trôi thấp, cây cối xanh mướt rậm rạp.

Lúc 11 giờ tối, Diệp Hi Kinh vẫn chưa ngủ được vì còn lệch múi giờ, cuộn mình trên ghế sô-pha ở phòng khách chơi game, thì gặp Diệp Tẩy Nghiễn ra phòng khách lấy nước uống.

Anh làm như không nhìn thấy anh ta, chỉ tập trung gọi điện thoại.

“Vương Đình, cảm ơn nhé” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Phiền anh nói giúp Tiểu Lâm một tiếng, đúng, đến lúc đó tôi sẽ gửi vé cho anh. Ừ, cảm ơn anh.”

Đang chơi Plants vs. Zombies, Diệp Hi Kinh ngẩng đầu lên:

“Anh.”

Diệp Tẩy Nghiễn khẽ “Ừ” một tiếng, thấy anh ta ngồi dưới đất thì hơi ngạc nhiên:

“Sao còn chưa đi ngủ?”

“Lệch múi giờ” Diệp Hi Kinh đáp:

“Còn anh? Khuya vậy sao cũng chưa ngủ?”

Nói đến đây, anh ta bò dậy, hai tay chống lên ghế sô-pha, mắt lim dim, quay sang nhìn Diệp Tẩy Nghiễn:

“Có phải anh cãi nhau với Đại Lan không?”

Ban đầu Diệp Tẩy Nghiễn định lấy một cái chăn cho anh ta, nghe câu này thì giơ chân đá cho một cái dép:

“Dậy đi, đừng có ngủ dưới đất rồi lại ngủ giường. Ngày mai em đi, anh lập tức bảo Dương Toàn vứt cái giường đó đi.”

“Thật cãi nhau à?” Diệp Hi Kinh cười khoái trá:

“Bảo sao mấy hôm nay em nhắc đến anh với cô ấy, cô ấy chẳng mặn mà đáp lại, để em đoán xem, anh chọc cô ấy chỗ nào rồi?”

Anh ta còn có chút hả hê:

“May mà cô ấy không theo kiểu ‘liên lụy chín tộc’, không vì cãi nhau với anh mà cạch mặt em.”

Diệp Tẩy Nghiễn thản nhiên:

“Ừ, cô ấy vốn hiền lành, đặc biệt khoan dung với những người có khiếm khuyết về trí tuệ.”

Nói đến đây, anh lại nhìn Diệp Hi Kinh:

“Xem ra, em rất tự tin với công việc sắp tới của mình, tốt lắm.”

Câu này khiến Diệp Hi Kinh lập tức sụ mặt, trông như con chó con bị xị mặt xuống vậy.

“Đừng mà, anh” Diệp Hi Kinh nài nỉ:

“Nể tình dù sao chúng ta cũng chung một người bố, anh có thể giúp em thêm lần nữa được không…”

Diệp Tẩy Nghiễn làm như không nghe thấy, cầm một cuốn sách trên bàn trà rồi đi thẳng.

Trong cuốn sách đó rơi ra một tờ giấy, lơ lửng rơi xuống đất. Diệp Tẩy Nghiễn không để ý, Diệp Hi Kinh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhặt lên.

Cúi xuống nhìn, thấy trên đó là nét bút máy mờ nhạt, viết một câu chẳng có đầu có đuôi:

“Hoa mai rụng đầy Nam Sơn.”

Gì đây?

Diệp Hi Kinh âm thầm nghĩ, ở Thâm Quyến thì hoa mai phải đợi đến tháng 12 hoặc tháng 1 mới nở chứ. Nam Sơn… là Chung Nam Sơn sao? Chẳng lẽ Diệp Tẩy Nghiễn muốn đến Chung Nam Sơn ngắm hoa mai?

Thẩm Dương hy vọng cũng có một công viên Nam Sơn.

Ngày 26 tháng 11, Thẩm Dương có trận tuyết đầu tiên.

Găng tay bảo hộ của cô lao công đã đổi sang loại lót bông. Trên thùng rác, chai nước khoáng đã bị đông cứng giòn tan, nước bên trong đóng thành khối, màu sắc giữa xanh nhạt và trắng lạnh, cứng như đá, cầm lên có thể đập vỡ đầu người ta.

Thiên Đại Lan vẫn kiên trì dậy sớm ra quảng trường học thuộc bài.

Buổi sáng là thời điểm não bộ ghi nhớ tốt nhất, đây cũng là lý do nhiều trường sắp xếp tiết đọc buổi sáng. Dưới sự giúp đỡ của giáo viên, Thiên Đại Lan đã thuận lợi đăng ký kỳ thi đại học năm 2012, chọn khối tự nhiên.

Nhiều người có hiểu lầm về các môn khoa học tự nhiên, cho rằng không cần phải ghi nhớ, sai lầm lớn.

Nếu không có đủ trí nhớ và vốn kiến thức, thì không thể nhanh chóng hiểu được.

Học xong toàn bộ nội dung trong kế hoạch học tập hôm nay, Thiên Đại Lan chưa kịp về nhà thì đã thấy An Thận Ngôn chạy bộ tới.

Trời lạnh như vậy mà anh ấy chỉ mặc một chiếc áo lông vũ đen ngắn, đuôi tóc đã hơi kết băng, phía dưới mắt kính cũng phủ một lớp sương mờ nhạt.

“Cô Chu nói hôm nay em lại có hàng về” An Thận Ngôn cười:

“Bảo là mấy hôm trước em chơi tennis bị thương cổ tay, không tiện bưng bê, hỏi tôi có rảnh không.”

Thiên Đại Lan thở ra từng làn khói trắng khi nói:

“Đó chỉ là cái cớ thôi, tay tôi vẫn ổn. Hôm qua mẹ tôi biết anh đến Thẩm Dương nên muốn tìm cớ giữ anh ở nhà ăn cơm.”

An Thận Ngôn nhìn cô chằm chằm:

“Sao gầy đi nhiều thế? Có phải dạo này mệt quá không?”

“Không” Thiên Đại Lan nói:

“Anh cao nên nhìn ai cũng thấy nhỏ bé thôi. Vấn đề hộ khẩu giải quyết xong chưa?”

“Ừ” An Thận Ngôn nói:

“Nhưng sang năm có thể sẽ được điều công tác ra Thượng Hải.”

Anh ấy nói rất thoải mái, Bắc Kinh hay Thượng Hải cũng đều không phải quê nhà, hiện tại cũng chưa mua nhà, đi Thượng Hải hay Bắc Kinh thì cũng chẳng sao, ít nhất ra Thượng Hải còn được tính là công tác bên ngoài, có thể nhận thêm một khoản phụ cấp đi công tác.

Thiên Đại Lan chỉ khẽ “ồ” một tiếng.

Cô không hiểu công việc của An Thận Ngôn, chỉ chậm rãi bước đi theo đường, bất ngờ nghe anh ấy hỏi:

“Muốn thi vào trường đại học nào? Tôi thấy lần trước em làm bài thi mô phỏng của thành phố được 654 điểm”

“Còn hơn nửa năm ôn tập mà” Thiên Đại Lan ngắt lời: “không vội.”

An Thận Ngôn nói:

“Tính ra cũng chỉ còn sáu tháng thôi.”

“Ừm.” Thiên Đại Lan đáp, rồi nghe anh ấy hỏi:

“Đã nghĩ xong sẽ chọn ngành gì chưa?”

“Chưa nghĩ ra, có thể là tiếng Anh, nhưng nhiều khả năng là tiếng Pháp.”

“Hả?”

“Tiếng Anh hoặc tiếng Pháp” Thiên Đại Lan nói:

“Như vậy tôi có thể đọc mấy tạp chí ngoại văn tốt hơn.”

“Tôi không rõ hai ngành này dạy cụ thể những gì… nhưng em vất vả thi lại, học đại học, chỉ vì lý do này thôi sao?”

“Đúng thế” Thiên Đại Lan ngạc nhiên:

“Nếu không thì là gì?”

Bên đường có một đứa bé được quấn thành cục bông tròn, lạch bạch đi với đôi chân ngắn cũn, thân hình tròn vo buộc một sợi dây vải. Đầu dây kia nằm trong tay một bà lão tóc uốn xoăn mặc áo bông đỏ; trông như hai bà cháu đang vui vẻ tản bộ.

“Môn thế mạnh của em là khoa học tự nhiên” An Thận Ngôn hơi nhíu mày:

“Em nên chọn ngành thuộc khối khoa học, kỹ thuật, triển vọng việc làm tốt, đãi ngộ cao. Giờ mạng internet phát triển nhanh chóng, sản phẩm công nghệ chính là ‘biển xanh’ mới”

“Tôi nghe không hiểu” Thiên Đại Lan lại ngắt lời, cô duỗi dài người lười biếng:

“Tôi chỉ muốn học thêm nhiều thứ, rồi tiếp tục chăm chút cửa hàng quần áo của mình”

“Em có thể có một công việc tốt hơn” An Thận Ngôn cố gắng thuyết phục tiếp:

“Chỉ mở một cửa tiệm nhỏ trong thành phố thì quá phí hoài em rồi.”

“Phí hoài?”

“Đúng, phí hoài” An Thận Ngôn cau mày:

“Làm ngành thời trang vất vả lắm, không đơn giản như em nghĩ đâu. Sau này khó tránh khỏi phải tiếp xúc với bọn côn đồ lưu manh, chuyện bẩn thỉu thì không bao giờ hết… Em vốn dĩ nên tìm một công việc tốt hơn.”

“Không đúng, không đúng” Thiên Đại Lan lắc đầu, hỏi lại:

“Anh nói vậy, chẳng lẽ có người sinh ra là phải làm ruộng? Chẳng lẽ có người sinh ra là phải dậy từ tờ mờ sáng để bày hàng? Chẳng lẽ có người sinh ra là giàu, còn có người sinh ra là nghèo sao?”

An Thận Ngôn bị cô nói cho á khẩu, không đáp được.

“Tôi không tin mấy chuyện ‘vốn dĩ’ hay ‘trời sinh’ gì đó. Vương hầu tướng quân, há lại có dòng giống riêng sao? Anh cũng nói rồi, tôi thông minh. Mà người thông minh thì đều biết, chỉ cần có cơ hội thì tự mình làm ăn còn tốt hơn là đi làm thuê cho người ta nhiều. Đừng nói với tôi là anh chưa từng nghĩ tới chuyện tự làm chủ nhé” Thiên Đại Lan chìa ngón tay cho An Thận Ngôn xem:

“Lần trước, anh bảo tôi không nên quỳ xuống thử giày cho người ta, bây giờ tôi đã làm bà chủ nhỏ, vậy mà anh lại bảo làm thời trang quá vất vả, rốt cuộc anh bị sao thế hả, An Thận Ngôn? Anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên ở đây chỉ để cãi lý với tôi à?”

An Thận Ngôn khẽ gõ nhẹ vào đầu cô:

“Thấy cái thùng rác đen to đùng phía trước kia không? Nói nữa là tôi quăng em vào đó đấy.”

Thiên Đại Lan bĩu môi. Hai người sóng bước đi tới dưới một cây bạch dương nhỏ, đột nhiên, Thiên Đại Lan đá mạnh vào thân cây rồi co chân bỏ chạy.

Tuyết trên cành rơi “bộp bộp” xuống, An Thận Ngôn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cổ tuyết trút xuống cổ, phủ kín cả đầu và mặt. Anh ấy sững người một giây rồi mới đuổi theo Thiên Đại Lan:

“Hồng Hồng! Em đứng lại cho tôi!!!”

Hai người vừa đuổi vừa trêu nhau, chạy một mạch về cửa hàng quần áo.

Trời mưa tuyết, khách ra vào đều dính bùn và tuyết ở chân. Trước cửa đặt hai tấm lót: một là thùng carton cứng của kiện hàng vừa tháo ra, trải phẳng để khách dậm chân làm rơi tuyết trên giày; đi tiếp vào là một tấm thảm dày bằng vải pha lụa tơ tằm, là phần vải thừa cắt từ xưởng thảm, để khách lau sạch nước bẩn còn sót lại.

Như vậy đi vào sâu bên trong sẽ không làm bẩn sàn nhà.

Chu Vân nuôi An Thận Ngôn từ nhỏ, thương anh ấy chẳng khác gì thương đứa con trai thứ hai. Thấy hai người đùa giỡn chạy vào, bà liền gọi họ đi rửa tay bằng nước ấm, rồi vui vẻ niềm nở mời An Thận Ngôn ăn bánh bao nhân thịt, sáng sớm nay bà và Thiên Quân cùng nhau gói, nhân là dưa cải muối với vụn thịt heo, trộn thêm thịt nạc băm nhuyễn; thả vào nước sôi lăn ba lần, “gù gù” sôi ùng ục, bánh nào bánh nấy căng tròn như thỏi vàng.

Khi bưng bánh ra, An Thận Ngôn nghe Thiên Đại Lan nói chuyện với Chu Vân. Chu Vân quan tâm hỏi cô có phải “đến tháng” không; Thiên Đại Lan lắc đầu, Chu Vân hạ giọng nói lần này đã trễ gần nửa tháng rồi, có cần tới bệnh viện khám không, có phải do mệt quá hay bị lạnh?

Chuyện này vốn là việc riêng của con gái, An Thận Ngôn định xuống lầu, nhưng lại nghe Thiên Đại Lan nói “không có gì”, tuy nhiên giọng nói ấy nghe lại chẳng giống “không có gì” chút nào.

Anh ấy quay lại phòng vệ sinh, nhìn vào thùng rác, thấy trên cùng có một mẩu giấy vệ sinh vò thành cục, như đang bọc thứ gì bên trong.

An Thận Ngôn không biểu lộ cảm xúc gì, mở ra xem.

Bên trong là một que thử thai nhỏ, mảnh và dài.

Anh ấy im lặng một lúc lâu, rồi xé thêm mấy tờ giấy vệ sinh sạch, bọc que thử lại, bỏ vào túi, sau đó đứng dậy, giả như không có chuyện gì, mở vòi nước “ào ào” rửa tay.

Lúc này, Thiên Đại Lan bước tới, đưa hai tay ra dưới vòi nước, bắt đầu xoa tay:

“Tôi còn tưởng anh lén hút thuốc cơ.”

“Bỏ rồi” An Thận Ngôn gượng cười, rồi bất chợt đổi chủ đề:

“Tháng trước em đi Thâm Quyến à?”

“Ừm à” Thiên Đại Lan cúi đầu:

“Sao vậy?”

“Không có gì” An Thận Ngôn nói:

“Đi làm gì thế?”

Bộp.

Tiếng nước ào ào bỗng ngừng, Thiên Đại Lan vặn chặt vòi nước, nghiêng mặt nhìn An Thận Ngôn, nói:

“Còn đi làm gì được nữa? Đi nhập hàng chứ sao. Thôi nào, ai lại chặn cửa nhà vệ sinh nói chuyện thế này? Rửa sạch tay đi, lên lầu ăn cơm.”

Thiên Đại Lan cảm thấy mình giống như một quả pháo nhỏ.

Chỉ cần chạm vào là bùng nổ.

Rõ ràng An Thận Ngôn chỉ tiện miệng hỏi một câu, vậy mà cô lại nhạy cảm như thế, hận là không thể “bùm” một tiếng nổ tung trước mặt anh ấy ngay lập tức.

Như vậy là không tốt.

Cô chưa hề nói với gia đình chuyện liên quan đến Diệp Tẩy Nghiễn, anh giờ đã bị cô biến thành một “bí mật tròn trĩnh” dán kín, khóa vào cuốn sổ mật mã chỉ mình cô biết.

Nhưng cảm xúc thì vẫn có chút bồn chồn, cứ lặp đi lặp lại trong đầu mỗi khi sắp ngủ.

Sự bồn chồn này ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỳ kinh nguyệt, đã trễ hai tuần vẫn chưa tới. Dù Thiên Đại Lan rất rõ rằng với việc chỉ nắm tay hay hôn môi thì chắc chắn không thể mang thai, nhưng cô vẫn không kìm được lo lắng, thậm chí lén mua dụng cụ kiểm tra.

Giống như hồi còn làm trong nhà máy, dù chẳng hề có đời sống t*nh d*c, nhưng mỗi khi kỳ kinh nguyệt vắng bóng quá lâu, Thiên Đại Lan lại bất an nghi ngờ liệu mình có thể “sinh sản vô tính” hay không, giống như mấy tạp chí lá cải ven đường với những tiêu đề giật gân kiểu:

“Chấn động! Thiếu nữ 18 tuổi mang thai mười tháng sinh ra cả ổ chuột, nguyên nhân là do dùng băng vệ sinh”

“Kinh hoàng! Thiếu nữ 18 tuổi phát hiện mình thực ra là con trai”

Tiêu đề nào tiêu đề nấy dường như không thể thiếu cụm “thiếu nữ 18 tuổi”, khiến người ta không biết còn tưởng “thiếu nữ 18 tuổi” đã đào mồ mả tổ tiên mười tám đời của bọn họ, nên mấy tay viết bài mới hậm hực bịa ra đủ loại chuyện hoang đường để bôi nhọ.

Trùng hợp thay.

Ngay trong đêm hôm đó sau khi kiểm tra, kỳ kinh của Thiên Đại Lan mới chậm rãi “ghé thăm”.

Cùng lúc đó còn có một tin vui khác, cuộc gọi từ Lôi Lâm.

Cô ấy hào hứng nói với Thiên Đại Lan rằng một khách hàng tặng cho cô ấy hai vé tham dự một tuần lễ thời trang ở Bắc Kinh, kèm cả vé máy bay lẫn khách sạn. Vương Đình vẫn đang ở Thâm Quyến, nên cô ấy hiện rảnh rỗi, hỏi Thiên Đại Lan có hứng đi cùng không.

Thiên Đại Lan ngạc nhiên vô cùng.

Cô hỏi:

“Tuần lễ thời trang thường tổ chức vào tháng 2, 3 và tháng 9, 10 mà, giờ đã tháng 11 rồi, sao lại còn có tuần lễ thời trang?”

“Ôi trời, tớ nhìn nhầm rồi” bên kia điện thoại im lặng một lát, Thiên Đại Lan đoán Lôi Lâm chắc đang lục vé:

“Không phải tuần lễ thời trang, mà là một lễ hội thiết kế quốc tế, từ ngày 10 đến 17 tháng 12, cậu có muốn đi không?”

“Không đâu” Thiên Đại Lan từ chối khéo, giọng rất thành thật:

“Mấy hôm nay cửa hàng bận lắm, tớ không đi được, xin lỗi nhé, Lôi Lâm, không thể đi cùng cậu rồi.”

“Không sao, không sao” Lôi Lâm thoải mái đáp:

“Cậu cứ bận việc trước đi, lần sau có dịp lại hẹn.”

Quả thật Thiên Đại Lan không thể sắp xếp được thời gian.

Bây giờ cô rất bận, thường xuyên bận đến tận 10, 11 giờ đêm mới đóng cửa hàng.

Lần trước, từ quầy hàng ở Thâm Quyến, cô lấy được khá nhiều hàng hóa, toàn là “hàng cao cấp nhái” của một số thương hiệu lớn trong nước. Gọi là “cao cấp nhái” vì đám quần áo này được chủ quầy mua hàng thật về, rồi làm bản sao 1:1; ngoài một vài chi tiết khác biệt, thì chất liệu, phom dáng… gần như y hệt.

Có chênh lệch, nhưng không đáng kể.

Một chiếc hàng thật bán hai, ba nghìn tệ, hàng nhái lấy sỉ chỉ khoảng 200–300 tệ; Thiên Đại Lan bán gấp đôi, tức 400–600 tệ.

Chủ quầy còn ám chỉ với Thiên Đại Lan rằng có thể đưa cho cô “thịt”, tức là mác nhãn y hệt hàng thật. Nhiều người lấy về bỏ lên cửa hàng Taobao hoặc trộn vào các cửa hàng đa thương hiệu để bán như hàng thật, lợi nhuận rất cao.

Nói là không động lòng thì hoàn toàn không thể; cô suýt nữa đã bảo ông ta đặt giúp nhãn mác rồi. Nhưng tỉnh táo lại, cô lắc đầu từ chối, chỉ lấy hàng không mác.

Bán quần áo nhái 1:1 là một chuyện, nhưng đem bán như hàng thật lại là chuyện khác hẳn.

Thẩm Dương lớn như vậy, có kênh lấy hàng như của Thiên Đại Lan thì đâu chỉ mình cô, nhưng cô bán rẻ nhất, mà lời nói dối lại chân thật nhất. Không giống mấy cửa hàng khác cứ mở miệng là ám chỉ: “Đây là hàng nguyên đai nguyên kiện (hàng bị loại do không qua kiểm tra chất lượng)”, “Hàng chính hãng tuồn ra từ kênh đặc biệt”, “Giá nội bộ nhân viên”. Câu từ của Thiên Đại Lan thì nửa thật nửa giả, nói đây đều là “hàng kèm đơn” và “hàng đuôi đơn”, “Hàng kèm đơn” chỉ hàng mà xưởng gia công lén làm thêm, còn “hàng đuôi đơn” là đơn hàng tận dụng vải dư.

Trước đây khi làm bán hàng, cô đã từng thấy, từng dùng, từng hiểu rất nhiều kiến thức về các thương hiệu này. Cô biết rõ có những thương hiệu cơ bản đều tự có nhà máy và nhà cung cấp vải, nhưng điều đó không ngăn Thiên Đại Lan dùng giọng điệu chân thành để nói những lời dối ngọt ngào.

Dù sao cũng là hàng giả, cô bán rẻ, chất lượng, đường may, vải vóc đều không tệ.

Cứ thế truyền miệng từ một người đến mười người, từ mười người đến trăm người, cửa hàng của Thiên Đại Lan ngày càng đông khách, đặc biệt là thứ bảy, chủ nhật và các buổi chiều sau 5 giờ. Có mấy lần đông đến mức không còn chỗ đứng, khiến cả mấy hàng bán khoai nướng, kẹo hồ lô bên vỉa hè đối diện cũng ăn theo mà bán chạy hơn hẳn.

Thấy lợi nhuận tháng đã vượt 30 nghìn, Thiên Đại Lan bắt đầu suy tính có nên mở rộng quy mô cửa hàng.

Đêm giao thừa năm 2011–2012, cô còn nhận được không ít quà tặng cảm ơn từ các sạp hàng quen, phần lớn là đồ ăn, cũng có vài món đồ dùng như khăn mặt, đĩa.

Món quà Thiên Đại Lan thích nhất là bốn chiếc bát có nắp bằng sứ hoa lam, được bọc rất kỹ, không bị sứt mẻ chút nào.

Tiếc là cô không biết món quà này từ sạp nào gửi, vì người gửi không để lại thông tin gì, chỉ hiện là gửi từ một cửa hàng ở Cảnh Đức Trấn; cô gọi điện hỏi ông chủ, ông chủ cũng không rõ, chỉ nói là một người đàn ông đặt mua.

Thiên Đại Lan cẩn thận cất chúng đi.

Cửa hàng của cô buôn bán phát đạt, khiến nhiều đối thủ đỏ mắt kéo đến.

Một ngày nọ, vào khoảng 5 giờ chiều, có hai gã say rượu lảo đảo đến gây sự.

Thiên Đại Lan chẳng hề sợ, xách cái lò đang nung đỏ cây sắt ra nói chuyện với hai gã, Thiên Quân thì cầm con dao thái, Chu Vân ôm cái thớt gỗ, ba người hợp lại dọa cho hai gã kia chạy mất dép, phải bỏ chạy ra tận hai dặm.

Hôm sau, một người phụ nữ khoác áo lông chồn, đeo vàng, uốn tóc xoăn kiểu lớn tìm đến, tự xưng là Chị Tử, ở Thẩm Dương có năm sáu cửa hàng liên doanh, cũng bán quần áo, định vị phân khúc trung cao cấp, mùa hè một chiếc áo nhỏ cũng bán sáu bảy trăm tệ.

Bà ta hút liền năm điếu thuốc, điếu cuối cùng dí ngay vào một lô hàng mới nhập của Thiên Đại Lan, làm cháy thủng một lỗ nhỏ trên chiếc áo len lông cừu ở trên cùng.

“Em gái à, đừng phá luật ngầm, cũng phải biết chút nhân nghĩa,”

Chị Tử nói:

“Em không muốn kiếm tiền thì thôi, nhưng đừng phá giá thị trường, cùng một món hàng, ở cửa hàng chị bán một ngàn, chỗ em bán tám trăm thì được, bán bảy trăm cũng xong; nhưng em bán bốn trăm rưỡi thì chẳng hợp lý chút nào, đúng không?”

Nói đến đây, bà ta cúi xuống, hàng mi dài như móng nhện che đi đôi mắt sắc sảo:

“Đừng phá giá thị trường, nhé? Mở cửa hàng qua lại cũng chẳng dễ dàng gì, hiểu chứ? Chị biết em, trước đây theo Tiểu Mạch và Lạc Lạc làm bán buôn ở khu Ngũ Ái, chị Mạch của em đã nói giúp em mấy câu, nên hôm nay chị cũng nể mặt cô ấy, lần này coi như cho em một bài học, em chịu đi, lần sau đừng dại nữa.”

Thiên Đại Lan ngoan ngoãn nói “được”.

Cô chẳng có tư cách mà nói “không”, đó chính là nhược điểm khi mở cửa hàng ở địa phương; trong bóng tối luôn có những “đầu rắn” rình rập, chỉ cần hàng của cô nổi lên, bọn họ sẽ phun nọc đỏ lao đến.

Nửa tháng sau, cửa hàng của Thiên Đại Lan bị kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, nào là công thương, phòng cháy chữa cháy, thuế vụ… mỗi lần kiểm tra lại là một lần bị phạt tiền.

Cô còn bị tố cáo rằng tầng hai vừa ở vừa nấu ăn, gây nguy cơ cháy nổ, không được phép ở.

Trước kia thì mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng giờ có người dân báo cáo, thì không thể du di nữa, rất nhanh đã nhận được thông báo, yêu cầu phải cải tạo trong thời hạn quy định, nếu không sẽ bị đóng cửa, dán niêm phong và thu hồi giấy phép kinh doanh.

Thiên Đại Lan buộc phải dọn dẹp sạch sẽ tầng hai và gác mái, thuê một căn nhà hai phòng một phòng khách một nhà vệ sinh gần đó để cho bố mẹ cô ở.

Lúc này, cô thấy may mắn là mình hiện tại khá dư dả, thuê nhà cũng không cần phải so đo tính toán từng đồng; vốn định sang lại căn nhà bên cạnh để mở thêm cửa hàng, nhưng giờ chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến nữa.

Chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

Cái Tết năm nay, Thiên Đại Lan trải qua không mấy vui vẻ.

Đêm ba mươi Tết, cửa hàng vừa đóng cửa thì bị người ta hắt một đống mực đen lên, còn dùng sơn đỏ quét lên hai chữ “Đê tiện”.

Thiên Đại Lan báo cảnh sát, kiểm tra camera cũng không có kết quả gì; khu thương mại đó đúng lúc thời gian ấy bị mất điện, chẳng có bằng chứng nào.

Cô không nói với bố mẹ cô, tự mình âm thầm liên hệ người đến dọn dẹp sạch sẽ; công nhân thấy cô là một cô gái trẻ thì giở trò nâng giá, cô chống nạnh cãi nhau với bọn họ một hồi lâu, từng đồng từng đồng mặc cả xuống.

Khi đặt hàng từ Thâm Quyến lần nữa, mấy ông chủ quầy mà cô thường nhập hàng tỏ ra khó xử, nói rằng một khách hàng lớn ở Thẩm Dương đặt mua gần hết hàng, nếu Thiên Đại Lan muốn lấy thì phải trả giá cao hơn, còn không thì thôi. Tuy nhiên vẫn còn một số hàng lỗi, là phần bị khách lớn bỏ lại, phần lớn là bị xổ chỉ hoặc rơi mất nút; nếu muốn lấy thì có thể bán cho cô.

Thiên Đại Lan từ chối khéo, và khi số hàng trong cửa tiệm bán hết, cô cũng không bao giờ nhập hàng từ những quầy đó nữa.

Cô vẫn kiên trì duy trì cửa hàng Taobao ấy, nửa năm trôi qua, cửa hàng Taobao đó cuối cùng cũng được nâng lên một cấp kim cương, tuy là cấp nhỏ.

Dù lượng giao dịch vẫn không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày nhìn vào, Thiên Đại Lan vẫn cảm thấy tràn đầy thành tựu.

Cửa hàng của Chị Tử thì lại làm ăn phát đạt, thậm chí còn đông khách hơn trước. Rất nhiều người đến cửa hàng của Thiên Đại Lan mua không được “hàng cao cấp”, nhưng sau khi đã mặc đồ đẹp rồi, thì những món khác chẳng lọt mắt nổi nữa, thế là cắn răng thêm chút tiền để sang cửa hàng của Chị Tử mua.

Dù sao thì, so ra vẫn rẻ hơn nhiều so với hàng chính hãng hai ba ngàn.

Chưa kể, đồ ở cửa hàng của Chị Tử đều có gắn mác, mặc ra ngoài nói là hàng chính hãng thì người thường khó mà phân biệt được.

Nghe nói Thiên Đại Lan bán hàng trên mạng, Chị Tử còn cười nhạo ầm ĩ cái cửa hàng Taobao nhỏ bé đó của cô.

“Ai mà đi mua đồ trên mạng chứ” Chị Tử nói:

“Con bé này không hiểu chuyện, không ngờ còn ngốc thế, mơ mộng viển vông, ôi, đúng là bọn trẻ bây giờ.”

Họ đều có nhóm khách hàng cố định, mà khi thử hỏi qua thì chẳng có mấy ai chịu mua hàng online.

Mọi người vẫn cảnh giác với kiểu giao dịch không nhìn thấy hàng thật này, lỡ trên mạng bán đồ giả thì sao? Lỡ gửi đến không giống hình thì sao? Lỡ mặc không vừa thì sao?

Làm sao so được với cửa hàng thực tế, có thể nhìn, sờ và thử mặc luôn.

Nhược điểm là đắt, thật sự rất đắt.

“Phải, phải, phải” Mạch Lạc Lạc nở nụ cười nịnh nọt, ân cần vòng tay ôm lấy cánh tay của Chị Tử:

“Em gái của tôi đây mà, chỉ là còn trẻ, chưa hiểu chuyện lắm…”

Chị Tử tỏ vẻ chán ghét, rút tay khỏi khuỷu tay cô ấy:

“Được rồi, được rồi, biết sai là được. Nói trước, sau này nếu còn dám làm cái việc phá bát cơm của người khác, thì đừng trách tôi trở mặt không quen biết.”

Mạch Lạc Lạc cười nói cô không dám đâu, không dám đâu.

Đợi ra khỏi cửa hàng của Chị Tử, cô ấy mới lén gọi điện cho Thiên Đại Lan, nói là không sao rồi.

Thiên Đại Lan nói được, cảm ơn Chị Mạch.

Khi ấy đúng vào mùng Sáu Tết Nguyên Đán, Thiên Đại Lan đứng trước cửa tiệm vừa mới được dọn dẹp sạch sẽ, ngẩng mặt lên nhìn, thấy tấm biển hiệu “chữ đỏ” đã bị bắn dính vô số chấm mực li ti.

“Thật tốt” Thiên Đại Lan tự lẩm bẩm:

“May mà đã sớm chia tay với Diệp Tẩy Nghiễn.”

Nếu không, bây giờ cô nhất định sẽ ấm ức đến mức lập tức tìm anh để tâm sự, hoặc khóc lóc kể khổ.

Được yêu lúc nào cũng khiến con người ta trở nên yếu đuối.

Lúc này đây, Thiên Đại Lan thật sự thấy may mắn vì Diệp Tẩy Nghiễn không ở bên cạnh cô.

Nếu anh còn ở đây, bây giờ cô nhất định sẽ không kìm được mà tìm anh giúp đỡ, biết đâu còn nghe theo lời anh khuyên, về sau sẽ chẳng còn nghĩ đến chuyện mở tiệm nữa, dần dần trở nên yên tâm thoải mái tiêu tiền của anh, rồi từng chút từng chút giống như tất cả tình nhân của nhà giàu khác. Mỗi ngày không làm gì, chỉ chờ anh ban ân; để giữ chân người đàn ông thì không từ thủ đoạn, kể cả làm đẹp ch* k*n, khâu vá, tiêm thuốc.

Tốt quá rồi.

Người đầu tiên mà cô nghĩ đến không phải là chỗ dựa.

Thiên Đại Lan tự nhủ với mình: Bây giờ không có ai có thể giúp mày, đừng đặt hy vọng vào người khác, bây giờ, mày nhất định phải tự mình vượt qua ván cờ này.

Tháng 3 năm 2012, Thiên Đại Lan nhận lời mời của Lôi Lâm, đi tham dự Tuần lễ Thời trang Thu-Đông 2012 tại Bắc Kinh.

Tuần lễ thời trang thường được tổ chức trái mùa, công bố bộ sưu tập trước sáu tháng, là để dành đủ thời gian biến bản thiết kế thành sản phẩm hoàn chỉnh. Sau khi người mua của công ty xem xong buổi trình diễn và đặt hàng, phía thương hiệu mới đem đơn đặt hàng giao cho nhà máy để làm mẫu, sản xuất. Khoảng thời gian này cũng được dành cho các tạp chí thời trang và truyền thông có đủ thời gian để quảng bá sản phẩm. Nhân viên bán hàng (Sales) của các cửa hàng cũng có thể dựa theo đó để sắp xếp cho khách đặt trước và giao hàng.

Gần một năm không gặp, Lôi Lâm vẫn khỏe mạnh như trước, khoác tay Thiên Đại Lan, còn hơi ngạc nhiên:

“Cái váy trên người cậu… là mẫu xuân của JW à?”

“Ừ đấy” Thiên Đại Lan xoay một vòng, cười:

“Đẹp không?”

“Đẹp thì đẹp, nhưng luôn thấy chỗ nào đó không đúng lắm” Lôi Lâm nói:

“Ài, dạo này chất liệu JW đúng là không bằng trước nữa, cậu nghỉ việc rồi, tớ cũng lười đi mua sắm ở đó.”

Thiên Đại Lan mím môi cười.

Giống như lần triển lãm nghệ thuật trước, vé mà Lôi Lâm lấy được không phải loại bình thường, bao gồm cả khách sạn, không chỉ có bữa sáng, trà chiều và happy hour như thường lệ, mà còn kèm luôn cả bữa trưa và tối. Đêm đầu tiên Thiên Đại Lan vừa đặt chân tới, đã bị Lôi Lâm kéo vào phòng tiệc để ăn đồ Trung.

Cô hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại Diệp Tẩy Nghiễn ở đây.

Cô cứ nghĩ anh vẫn còn ở Thâm Quyến.

Vài tháng không gặp, diện mạo của Diệp Tẩy Nghiễn so với lúc chia tay không khác mấy: vẫn ăn mặc chỉnh tề, giày không dính một hạt bụi, vest vừa vặn, được là phẳng phiu, tóc chải ngay ngắn, khí chất bất phàm.

Anh không nhìn về phía này, đang mỉm cười trò chuyện với người đối diện; người kia nhìn anh với vẻ tôn kính, giàu có và quyền lực thật tốt, đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh, được tán dương và ca ngợi.

Những người đang vây quanh, tâng bốc Diệp Tẩy Nghiễn này, e rằng không thể tưởng tượng nổi anh ăn mặc sạch sẽ này lại từng, ở trong một nhà trọ tồi tàn, bịt miệng cô, đè cô xuống và… cướp đoạt như điên.

Vài tháng không gặp, tình cờ chạm mặt lúc này, nói không buồn, nói trong lòng không gợn sóng, toàn là nói dối.

Ít nhất Thiên Đại Lan không thể làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng còn có việc quan trọng hơn phải làm, cô buộc phải coi như không thấy gì, buộc phải giả vờ như chưa từng nhìn thấy.

Không thể quá phụ thuộc vào anh, Thiên Đại Lan.

Cô tự nhủ với bản thân.

Cô chỉ liếc Diệp Tẩy Nghiễn một cái, rồi ép mình dời ánh mắt đi.

Bên cạnh, Lôi Lâm lại tỏ ra kinh ngạc.

“Ê? Diệp Tẩy Nghiễn? Sao anh ta lại ở đây? Đình Đình không nói gì với tớ nha, chẳng phải bây giờ anh ta đang ở Thâm Quyến sao?”

Vương Đình vẫn đang làm huấn luyện viên tennis riêng cho Diệp Tẩy Nghiễn.

Chỉ là bây giờ anh chỉ tập đơn, không tập đôi nam nữ nữa.

Thiên Đại Lan nói:

“Có lẽ có chuyện gì bất ngờ thôi.”

Cô mỉm cười, bình tĩnh đưa mắt nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm trong đám đông.

Tuần trước, cô nghe Điền Gia Hồi nhắc đến, nói lần này JW rất coi trọng Tuần lễ Thời trang Bắc Kinh, ba ngày trước, các cổ đông lớn của JW cũng có mặt.

Trong đó có người mà cô chỉ gặp một lần, Lương Diệc Trinh, ngồi trên xe lăn.

Ở nơi như thế này, tìm một người ngồi xe lăn thật dễ dàng; Thiên Đại Lan nhanh chóng tìm thấy Lương Diệc Trinh, mà lúc đó ông ấy cũng phát hiện ra cô, nâng ly, mỉm cười từ xa chào.

Ngồi cạnh Diệp Tẩy Nghiễn, Dương Toàn khẽ nói, như đang đưa tin khẩn:

“Lương Diệc Trinh hình như đang liếc mắt đưa tình với Đại Lan đó.”

“Tuổi của ông ta đủ để làm bố của Đại Lan” Diệp Tẩy Nghiễn không thèm ngẩng mày, giọng nhàn nhạt:

“Cậu gấp cái gì.”

Câu này nói ra có chút cay nghiệt.

Dương Toàn nói:

“Ờ… nhưng mà, Đại Lan cũng đứng dậy rồi!!!”

Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười từ chối lời mời “cùng vào phòng hút thuốc” từ đối diện:

“Xin lỗi, tôi không hút thuốc.”

Anh thấp giọng quát Dương Toàn:

“Ngồi xuống, đừng có đứng lên.”

“Không phải, tôi sốt ruột quá” Dương Toàn vừa nói vừa cuống quýt, lo lắng, hận không thể ngay lập tức chạy qua kéo người tách ra, cứ như một bình luận viên bóng đá quốc gia tiếc rèn sắt không thành thép:

“Đại Lan đi qua rồi, cô ấy thật sự đi qua rồi! Trời ạ, cô ấy đi thẳng xuyên qua đám đông, không ai cản lại, cô ấy đi thẳng đến bên cạnh Lương Diệc Trinh. Gì cơ? Cô ấy ngồi xuống rồi, thật sự ngồi xuống rồi; bây giờ cô ấy đang nửa quỳ bên cạnh xe lăn của ông ta, còn ngẩng mặt lên cười với ông ấy. Này, anh Tẩy Nghiễn”

Trong ánh mắt căng thẳng của Dương Toàn, Diệp Tẩy Nghiễn chỉ hơi nghiêng người, bình tĩnh nhìn về phía chỗ của Thiên Đại Lan.

Nụ cười nhạt nhẽo, lại nhìn thêm một lần.

Rõ ràng Tẩy Nghiễn vẫn đang mỉm cười, nhưng Dương Toàn lại có một loại hoang mang không nói thành lời.

Anh ta buộc phải nhắc nhở Diệp Tẩy Nghiễn:

“Anh, tuy ông Lương lớn tuổi thật, nhưng bảo dưỡng tốt lắm; Đại Lan trước đây từng nói với tôi, rằng cô ấy thích người lớn tuổi hơn… có thể là vì chuyện yêu đương với Hi Kinh khiến cô ấy thất vọng rồi…”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...