Đã gần mười giờ rồi.
Giờ mở cửa của trung tâm thương mại là từ mười giờ sáng đến mười giờ tối.
Nghe thấy Lương Man Hoa cười nói “được thôi”, Diệp Tẩy Nghiễn khẽ gật đầu, nắm lấy tay Thiên Đại Lan rồi quay người bước đi. Vừa mới nhấc chân, Thiên Đại Lan sực tỉnh:
“Đồ là của cô Lương mà!”
Anh hỏi:
“Cái nào?”
Cô đứng lại, trả lại túi đồ mua sắm cho Lương Man Hoa, áy náy xin lỗi. Lương Man Hoa tinh nghịch nháy mắt:
“Không sao, hẹn lần sau nhé.”
Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:
“Xem ra lần sau tôi cũng nên thuê người đi cùng Đại Lan, bao nhiêu túi lớn túi nhỏ, chẳng lẽ xách đến đau cả tay rồi?”
Lương Man Hoa nói:
“Xin lỗi nhé, vừa rồi quả thật để Đại Lan cầm hơi nhiều.”
“Không sao” Diệp Tẩy Nghiễn dịu giọng:
“Cũng tại tôi sơ suất, thấy Đại Lan cầm thì cứ tưởng đều là đồ của cô ấy. Nếu lỡ mang đồ của em về nhà thì cùng lắm nhờ người đưa sang, chậm chút cũng chẳng sao, nhưng nếu làm ảnh hưởng đến việc em dùng thì phiền lắm.”
Thiên Đại Lan nói:
“Em cũng quên mất, thật ra cô ấy có thẻ hội viên kim cương đen, có thể yêu cầu quản gia riêng đi cùng khi mua sắm. Lần sau cứ để họ xách túi là được rồi.”
Lương Man Hoa cười đồng ý.
Thiên Đại Lan còn đang nói tiếp:
“Quản gia đi kèm mua sắm thường là nam, cao từ mét tám sáu trở lên, dáng đẹp, cơ bắp, trắng trẻo sạch sẽ. Lần sau cô có thể…”
Chưa nói hết câu, Diệp Tẩy Nghiễn đã nắm tay cô kéo đi:
“Đi thôi.”
Mãi đến khi nghe hai chữ đó, Thiên Đại Lan mới nhận ra tâm trạng của Diệp Tẩy Nghiễn không ổn.
Cô hỏi:
“Anh sao vậy? Gặp rắc rối gì à?”
Diệp Tẩy Nghiễn đáp:
“Về rồi nói.”
Thiên Đại Lan đáp:
“Vậy anh có thể nới tay một chút không? Anh kéo mạnh quá, đau lắm, em đâu có chạy trốn, anh yên tâm.”
Anh cuối cùng cũng buông tay, không nhìn cô, chỉ nói một tiếng xin lỗi.
Thiên Đại Lan từ từ xoa cổ tay mình.
Diệp Tẩy Nghiễn cũng nhận ra sự cứng nhắc của mình, dịu giọng lại:
“Em mua gì thế?”
“Một cái túi, một đôi giày” Thiên Đại Lan giơ cái túi trong tay, mỉm cười:
“Về nhà cho anh xem, đẹp lắm.”
Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Sao không mua quần áo?”
“Hàng thu đông thì đắt quá, còn hàng xuân hè thì cắn răng còn mua được một cái. Nhưng đồ thu đông ấy, cắn kiểu gì cũng không nỡ xuống tay” Thiên Đại Lan tiếc nuối nói:
“Tiêu chuẩn chi tiêu vẫn chưa đủ, đợi em kiếm được nhiều tiền hơn đã.”
Diệp Tẩy Nghiễn không khẳng định cũng không phủ định, chỉ nói:
“Nếu muốn mua thì mua ngay bây giờ; bằng không, đợi em giàu có rồi, mức chi tiêu cao hơn, thì em sẽ chỉ để mắt đến những món còn đắt hơn thôi. Bây giờ không mua, sau này khả năng mua nó cũng chẳng lớn.”
“À? Anh nói cũng có lý, nhưng mà nó đắt quá”
“Chúng ta đi ngay bây giờ” Diệp Tẩy Nghiễn liếc nhìn đồng hồ:
“Có lẽ họ còn chưa về.”
“Thôi thôi, giờ tan làm rồi” Thiên Đại Lan níu tay anh:
“Em cảm nhận được sự khác biệt giữa các trung tâm thương mại rồi, đều là mười giờ tối tan làm, nhưng hồi em làm ở JW, cái trung tâm thương mại dựa vào đó, đến đúng mười giờ, nhân viên bán hàng chúng em dù còn ở trong cửa hàng cũng phải ra ngoài, đứng trước cửa cúi chào từng vị khách đi ngang qua, chúc ngủ ngon, cảm ơn đã ghé mua. Sáng mười giờ mở cửa cũng vậy. Bên trung tâm này thì khác hẳn.”
“Trung tâm thương mại nơi em từng làm việc trước đây vốn là Tân Quang Place, có một phần vốn Đài Loan và Nhật Bản, có thói quen như vậy cũng không lạ” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Đi thôi, anh mua cho em.”
Nhưng Thiên Đại Lan vẫn kiên quyết lắc đầu, nói không cần.
Diệp Tẩy Nghiễn không ép buộc, Dương Toàn đã lái xe ra ngoài đợi sẵn; thấy hai người đi ra, anh ta nhanh nhẹn mở cửa xe, tiện tay đẩy gọng kính.
Suốt cả quãng đường đều im lặng, chỉ có Dương Toàn cẩn thận nhắc Diệp Tẩy Nghiễn rằng Diệp Hi Kinh vừa gọi điện hỏi anh đang ở đâu.
Diệp Tẩy Nghiễn nhắm mắt, nói:
“Đừng để ý đến nó.”
Thiên Đại Lan muốn hỏi vết thương trên mặt anh là do đâu, nhưng lại không mở miệng được.
Không khí trong xe đặc biệt nặng nề, nặng đến mức Dương Toàn còn tắt cả nhạc.
Khó khăn lắm mới về tới khách sạn, Thiên Đại Lan tháo dây lụa, mang đôi giày mới, thay túi mới, khoe cho Diệp Tẩy Nghiễn xem; anh đứng yên bất động, rất lâu sau mới mỉm cười.
“Rất đẹp” Diệp Tẩy Nghiễn khen:
“Rất hợp với em.”
Thiên Đại Lan tháo túi xuống, cởi giày ra, mười ngón chân trần đặt lên thảm.
“Trước đây em nghe một câu chuyện, kể rằng Trụ Vương dùng đũa ngà voi, có một vị đại thần đã khóc mà nói rằng đất nước này sắp tiêu rồi.” Cô nói:
“Có người hỏi vì sao? Vị đại thần bảo: đại vương đã dùng đũa ngà, thì chắc chắn sẽ chê chén bát bằng đất nung, sẽ đòi chén bằng sừng tê giác, bằng mỹ ngọc. Đã dùng chén bằng sừng tê và mỹ ngọc rồi, thì sẽ bắt đầu truy cầu sơn hào hải vị như hổ báo, rồi lại muốn lụa là gấm vóc, muốn cung điện xa hoa lộng lẫy…”
Cô xoay một vòng, nói với Diệp Tẩy Nghiễn:
“Anh xem” Thiên Đại Lan nói:
“Bây giờ em chỉ mới có một chiếc túi và đôi giày đẹp thôi, mà đã thấy chiếc váy của mình có chút rẻ tiền, liền muốn có thứ tốt hơn để phối cùng.”
Diệp Tẩy Nghiễn lặng lẽ nhìn cô.
“Đó chỉ là hiệu ứng Diderot thôi, tâm lý này rất bình thường.” Anh nói:
“Em không cần lo lắng.”
Thiên Đại Lan lắc đầu:
“Em chưa từng nghe, từ đó có nghĩa là gì?”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Ngày xưa, ở Pháp có một triết gia tên là Denis Diderot. Bạn ông tặng ông một chiếc áo choàng ngủ tinh xảo. Sau khi mặc chiếc áo này, ông liền cảm thấy đồ đạc trong nhà đều thô kệch, cũ kỹ, càng ngày càng khó chịu, nên đã viết một bài luận về chuyện đó. Sau này, một nhà kinh tế học gọi hiện tượng ấy là ‘hiệu ứng Diderot’, chỉ việc con người khi có được một món đồ mới thì không thấy yên lòng, mà sẽ tiếp tục muốn sắm thêm những thứ tương xứng với nó để đạt được sự cân bằng trong tâm lý.”
Thiên Đại Lan nói:
“Em hiểu rồi, phiên bản Pháp của Trụ Vương.”
Nói đến đây, cô lại cười:
“Quả thật là không cân bằng. Giờ em mang giày đắt thế này, xách túi đắt thế này, ở khách sạn đắt thế này, lúc đi dạo cửa hàng hôm nay, em liền cảm thấy mình nên có chiếc váy đắt ngang như vậy mới xứng. Nếu nói mua, thì bây giờ em chắc chắn có thể mua được, nhưng vẫn cảm thấy hơi đắt.”
Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Vậy tại sao lại từ chối để anh trả tiền? Chỉ vì trung tâm thương mại sắp đóng cửa thôi sao?”
“Không hẳn” Thiên Đại Lan hạ giọng:
“Anh à, anh hiểu không? Có lúc con người sẽ bốc đồng trong chốc lát. Anh cũng nói rồi, hiệu ứng Diderot ấy, trong tình huống đó, em không chắc chắn là mình thật sự muốn, hay chỉ là do nhất thời bị cuốn theo.”
“Vậy còn với anh thì sao?” Diệp Tẩy Nghiễn xác nhận:
“Anh cũng chỉ là một ‘hiệu ứng Diderot’ của em thôi sao?”
Thiên Đại Lan lúc đó đang cẩn thận đặt chiếc túi vào hộp, lấy tờ giấy sột soạt nhẹ nhàng gói lại. Nghe anh nói vậy, cô ngẩn người:
“Không phải… đề tài của anh chuyển nhanh quá rồi, sao lại nhảy sang chuyện này?”
Diệp Tẩy Nghiễn không tiếp tục truy hỏi.
“Vậy chúng ta đổi sang một chủ đề tự nhiên, hợp lý khác nhé” anh nóii:
“Dạo này việc kinh doanh cửa hàng thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, Thiên Đại Lan cười thật lòng, còn có chút tự hào.
“Đúng vậy” cô nói:
“Tốt lắm, tốt đến mức ngoài dự liệu. Anh không biết đâu, xưởng thủ công của Mạch Thần Kỳ phải tăng ca liên tục, mãi đến cuối tháng này, lịch sản xuất đều kín hết, toàn là đơn hàng của riêng em. Chỉ là trên Taobao có mấy cửa hàng ăn cắp hình ảnh của em để bán hàng nhái, thật đáng ghét. Em khiếu nại mà chẳng xử lý được, nhân viên chăm sóc khách hàng chỉ toàn nói mấy lời vòng vo…”
“Vậy nên đó chính là lý do em đi Hàng Châu mấy hôm trước, đúng không?”
Đôi môi Thiên Đại Lan bỗng khô khốc.
“Đúng” cô nói:
“Em đã đi Hàng Châu.”
Diệp Tẩy Nghiễn lặng lẽ đứng trước mặt cô.
Anh cởi áo khoác ngoài, bên trong là chiếc sơ mi. Dưới ánh đèn khách sạn, những vết thương trên gương mặt anh càng hiện rõ ở gò má, cằm.
Thiên Đại Lan vốn có nhiều kinh nghiệm trong việc nhận ra loại vết sẹo này, cô chợt nhớ đến An Thận Ngôn, người thường xuyên bị bố ruột đánh đập.
“Gương mặt anh” Thiên Đại Lan đưa tay lên, muốn chạm vào vết thương trên mặt anh:
“Ai đã bắt nạt anh vậy?”
Diệp Tẩy Nghiễn không né tránh, cũng không nhúc nhích. Anh hơi cau mày, để mặc cho đầu ngón tay cô khẽ chạm lên vùng da còn nguyên vẹn.
“Anh từng tài trợ rất nhiều đứa trẻ vì gia cảnh khó khăn mà phải nghỉ học” anh nói:
“Thông qua các tổ chức từ thiện cố định, anh có thể chọn đối tượng để nhận sự giúp đỡ. Ban đầu, anh đồng thời tài trợ sáu đứa, có đứa học cấp hai, có đứa học cấp ba, ba trai, ba gái.”
Thiên Đại Lan khẽ nói:
“Anh từng kể rồi.”
“Sau này, ba thằng con trai ấy ngày càng đòi hỏi nhiều hơn, mà kết quả học tập thì càng lúc càng tệ. Thậm chí có hai đứa còn lách qua tổ chức từ thiện để gọi điện trực tiếp cho anh, ám chỉ muốn anh cho thêm tiền bạc và tài nguyên.”
“Vậy anh làm thế nào?”
“Anh chỉ trả cho họ học phí cơ bản rồi cắt đứt liên lạc” Diệp Tẩy Nghiễn nhàn nhạt nói:
“Ba cô bé còn lại thì rất có chí, đều đỗ đại học. Nhưng, trong đó có một người sau khi vào đại học thì có bạn trai, việc học không hoàn thành nhưng anh cũng không lo lắng, bạn trai cô ấy lo chi phí du học, hai người cùng sang Pháp học; hai người còn lại, một người sau khi tốt nghiệp chọn khởi nghiệp độc lập, một người đến nay vẫn đang học tiến sĩ. Tất cả những điều này là tin tức mà tổ chức từ thiện chuyển cho anh hai năm trước. Là một người tài trợ, sự giúp đỡ của anh đến đó cũng coi như kết thúc.”
Thiên Đại Lan hỏi:
“Bây giờ anh vẫn còn tài trợ học sinh sao?”
Câu hỏi này rõ ràng là hỏi thừa, cô chỉ muốn kéo chủ đề rời khỏi chuyện “đi Hàng Châu”, tốt nhất là Diệp Tẩy Nghiễn đừng nhắc lại nữa.
“Ừ” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Anh vẫn đang tài trợ, vẫn tin tưởng mỗi một người nhận tài trợ, chỉ là, sau chuyện đó, anh có giảm bớt hỗ trợ cho học sinh nam, vì chuyện trước kia đã làm anh thất vọng, em hiểu chứ?”
Anh rất bình tĩnh.
Giọng nói không cố ý nâng cao, cũng không hạ thấp, ngữ khí rất tự nhiên.
“Em biết, em biết” Thiên Đại Lan lặp lại hai lần, đầu lưỡi khô khốc, trong cổ họng như có ngọn lửa đang cháy, mỗi một câu nói dối vội vàng vừa rồi đều hóa thành những đốm lửa nhỏ:
“Xin lỗi, anh, thật ra mấy ngày đó cửa hàng Taobao bùng nổ đơn hàng, ở kho bên Hàng Châu chỉ có bốn người, không xoay sở nổi, em cũng muốn đích thân kiểm tra chất lượng quần áo. Hơn nữa, mấy ngày trước anh suýt cãi nhau với em vì chuyện này, em biết anh muốn em chuyên tâm học hành, đừng phân tâm quá nhiều vào cửa hàng. Nhưng em là chủ tiệm, em giấu anh, là vì không muốn làm anh phiền lòng, em biết dạo này anh rất bận.”
Diệp Tẩy Nghiễn kéo tay cô, ấn nhẹ lên vai, để cô ngồi xuống ghế sofa.
Đến lúc này, sắc mặt anh vẫn thản nhiên, ung dung.
“Anh biết rồi” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Đại Lan, thì ra em thật sự rất giỏi nói dối.”
“Những gì em vừa nói đều là thật mà”
“Ừ, anh nói là, em rất giỏi nói dối, khiến mọi người đều bị lời nói dối của em mê hoặc mà vui mừng; vì thế, em chưa bao giờ biết, phải xin lỗi thế nào, đúng không?”
Thiên Đại Lan á khẩu, không nói được gì.
“Anh có thể cho em một chút kinh nghiệm về việc xin lỗi.” Diệp Tẩy Nghiễn ngồi xuống bên cạnh, hai tay dịu dàng nâng lấy gương mặt cô, không cho cô nhìn đi nơi khác, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh:
“Khi lời nói dối bị vạch trần, quy trình xin lỗi đúng đắn nên là: trước tiên phải làm rõ trách nhiệm của mình, sau đó đặt mình vào vị trí đối phương để nói ra thiệt hơn, tiếp đến là đưa ra cách giải quyết thích hợp, cuối cùng là đề xuất biện pháp bù đắp. Tuyệt đối không được chỉ chăm chăm kể khổ, đó là điều cấm kỵ lớn nhất khi xin lỗi, hiểu không?”
Thiên Đại Lan nghe theo.
“Xin lỗi, anh, em không nên lừa dối anh; em biết anh rất quan tâm em, vậy mà lại bị em lừa như thế này, chắc chắn trong lòng anh vừa đau vừa thất vọng; em đã phụ lòng tin của anh, xin lỗi anh; nhưng lúc đó, cửa hàng trên Taobao thật sự cần em lo liệu, em cũng không muốn làm phiền anh, nên mới hành động như vậy. Lần sau nếu có chuyện thế này, em tuyệt đối sẽ không giấu anh nữa; lần này em sai khi lừa dối anh, để bù lại, em sẽ hôn anh một cái, anh tha lỗi cho em nhé?”
Nói rồi, cô vươn đầu tới, “chụt” một cái lên môi anh. Diệp Tẩy Nghiễn cúi mắt nhìn cô, lại bị cô kiễng lên cọ cọ, chóp mũi khẽ cọ vào sống mũi lạnh lẽo của anh.
“Anh tha lỗi cho em” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Anh chỉ vì chuyện này mà giận em một chút thôi.”
Thiên Đại Lan vừa định ôm cổ anh làm nũng, thì bất ngờ nghe anh nói thêm một câu:
“Vậy, em có thể cắt đứt liên lạc với An Thận Ngôn không?”
Thiên Đại Lan bất ngờ:
“Cái gì cơ?”
“Cắt đứt liên lạc với An Thận Ngôn.” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Từ nay về sau, không được một mình đi ăn với cậu ta, không được hẹn riêng, cũng không được ngồi xe cậu ta nữa.”
“Không được.” Thiên Đại Lan lập tức từ chối, rồi nhận ra giọng mình quá gay gắt, liền dịu lại:
“Anh, em và anh ấy còn có một hợp tác quan trọng.”
“Quan trọng gì?”
Thiên Đại Lan đem chuyện An Thận Ngôn giúp cô viết trình thu thập dữ liệu bằng web crawler kể hết ra.
“Anh cũng có thể làm.” Diệp Tẩy Nghiễn nhẹ nhàng vuốt má cô, hỏi:
“Tại sao không nhờ anh? Anh bảo người viết cho em một cái, chẳng mất bao lâu, sáng mai là có ngay.”
Thiên Đại Lan nói:
“Nhưng chưa từng có người nào như thế…”
“Giờ thì có rồi.” Diệp Tẩy Nghiễn không cho phép từ chối:
“Bây giờ, hãy chặn liên lạc của cậu ta, xóa cậu ta khỏi tất cả phần mềm liên lạc của em. Anh sẽ tự mình nói chuyện với cậu ta, bảo cậu ta đổi tên.”
Thiên Đại Lan nghe càng lúc càng choáng váng.
“Đàn ông các anh sao đều giống nhau thế?” Cô kinh ngạc ngắt lời:
“Sao hở chút là bắt người khác đổi tên vậy?”
“Còn người đàn ông nào nữa?” Diệp Tẩy Nghiễn nhíu mày:
“Còn ai?”
“Là Hi Kinh chứ ai, cứ ghen là bắt người khác đổi tên, đây là truyền thống của nhà các anh à?” Thiên Đại Lan vẫn còn choáng:
“Ngày trước anh ấy cũng vô lý như thế… Đúng là hai người quả thật là anh em ruột.”
Diệp Tẩy Nghiễn mặt không đổi sắc:
“Anh không muốn hắn tiếp tục dùng cái tên do em đặt, coi đó là vinh dự, rồi tự cho rằng mình nắm giữ sự thân mật giữa em và hắn.”
“Anh có biết đổi tên phiền phức thế nào không? Giờ anh ấy đã tốt nghiệp đại học, rất nhiều giấy tờ không thể đổi nữa.”
“Anh biết, anh sẽ bù đắp cho hắn.”
Thiên Đại Lan lập tức bình tĩnh lại.
“Bù đắp?” cô hỏi ngược:
“Bù kiểu gì? Bằng tiền sao?”
Diệp Tẩy Nghiễn không hề phản bác.
Thiên Đại Lan hiểu ra.
“Anh xem, một mặt thì anh khuyên em đừng vì kiếm tiền mà bỏ lỡ việc học, rằng trải nghiệm đời sống trong khuôn viên trường quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều” cô nói:
“Mặt khác, anh lại dùng tiền để chà đạp lòng tự trọng của người khác, nghĩ rằng tiền có thể mua đứt tất cả.”
“Đại Lan.” giọng Diệp Tẩy Nghiễn dịu đi:
“Anh chỉ muốn cậu ta đổi cái tên mà em tự tay đặt cho, đổi thế nào cũng được, đổi thành An Thận Hành cũng không tệ.”
“Anh thật quá tiêu chuẩn kép, Diệp Tẩy Nghiễn.” Thiên Đại Lan trách cứ:
“Anh không thể giả dối như thế, chỉ vì anh có tiền bạc đầy nhà mà cản trở con đường kiếm tiền của em, lấy đạo đức để ràng buộc em, trong khi bên kia lại dùng tiền để mua lấy tôn nghiêm của người khác. Anh với những quốc gia phát triển kia thì khác gì đâu? Một bên đem nhà máy đặt ở các nước đang phát triển, bóc lột nhân lực tài nguyên, hủy hoại môi trường của họ; một bên lại từ cao đạo đức mà chỉ trích họ không đủ ‘bảo vệ môi trường’, khác gì nhau?”
Diệp Tẩy Nghiễn khen:
“Địa lý của em cũng rất khá.”
“Cảm ơn lời khen, lúc đầu em cũng muốn chọn khối xã hội…” cô nói:
“Nhưng đó không phải trọng điểm. Điều chúng ta đang bàn bây giờ là tiêu chuẩn kép của anh, điều đó thật không công bằng.”
“Trên đời này có ai không tiêu chuẩn kép không?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Đại Lan, em đối xử với anh, và đối xử với Hi Kinh cũng đâu có giống nhau, thế có công bằng với anh không? Em đã từng nghĩ đến chưa?”
Thiên Đại Lan khựng lại.
“Nếu anh chưa từng thấy dáng vẻ em thay đổi vì cậu ấy, nếu anh chưa từng thấy cách em yêu cậu ấy thế nào, thì có lẽ anh cũng sẽ không hiểu ra… rằng em vốn không thật sự…”
Nhịp điệu nói của Diệp Tẩy Nghiễn bất giác tăng tốc, nhưng ở hai chữ cuối cùng lại khựng lại; chuyện như vậy khiến anh cảm thấy khó xử, giống như một con công trong sở thú, dưới ánh mắt dõi theo của bao người, cứ mãi nôn nóng xòe đuôi khoe sắc với bạn đời mà vĩnh viễn chẳng được đáp lại.
Anh trấn tĩnh lại, nói:
“Chuyện này sẽ không khiến cậu ta chịu tổn thất. Anh có cách khiến cậu ta cam tâm tình nguyện mà chấp nhận.”
Thiên Đại Lan nổi giận.
Cô không nói một lời, đẩy Diệp Tẩy Nghiễn ra, đứng bật dậy, thu dọn túi xách và giày, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng anh lại ôm chặt lấy cô từ phía sau:
“Đại Lan.”
“Anh buông tôi ra, tôi không phải Thiên Đại Lan, tôi là thần tiên đấy!” Thiên Đại Lan nói:
“Được thôi, tôi về sau sẽ kiếm tiền một cách đạo đức, anh cứ chờ mà xem, xem cái đạo đức của tôi lúc nào sẽ khiến tôi nghèo rớt mồng tơi, quần rách áo tả, phá sản sạch bách!”
“Đại Lan” Diệp Tẩy Nghiễn ghì chặt cô:
“Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”
“Tôi nào dám nói chuyện với anh” Thiên Đại Lan gằn giọng:
“Mới có chuyện cái tên thôi mà anh đã vung tiền để đổi rồi, tôi sợ nói thêm vài câu nữa thì anh đem tiền gửi anh ấy lên tên lửa bay thẳng lên trời mất!”
“…Thôi, chúng ta tạm thời đừng bàn đến cậu ta nữa, anh xin lỗi.” Diệp Tẩy Nghiễn lựa chọn nhượng bộ, cúi đầu nói:
“Chúng ta hãy nói về tương lai của em và anh, được không?”
Thiên Đại Lan không nói “được”, cũng không nói “không được”.
Lúc này, cô cũng chỉ đang tức anh từng chút một thôi.
Tức cái con người Diệp Tẩy Nghiễn này.
Đã là người lớn như vậy rồi, sao vẫn còn ghen tuông trẻ con như hồi mười bảy, mười tám tuổi?
Rốt cuộc thì anh bao nhiêu tuổi rồi? Một người vốn luôn chín chắn, điềm tĩnh, sao tự nhiên ở đây lại trở nên ấu trĩ đến thế?
Vừa dứt lời, lễ tân gọi điện lên, nói có người muốn gửi đồ cho cô Thiên.
Thiên Đại Lan liền hiểu, đó là chuỗi ngọc trai Lương Uyển Nhân nhờ người mang tới, để họ chuyển lên cho cô.
Nào ngờ, khi nhìn thấy chiếc hộp quen thuộc kia, Diệp Tẩy Nghiễn chỉ liếc mắt một cái, liền thẳng tay ném nó vào thùng rác.
Thiên Đại Lan sững sờ.
“Ngày mai chúng ta đi chọn một chuỗi khác đẹp hơn” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Cái này không thể đeo nữa.”
Thiên Đại Lan nói:
“Chỉ là Uyển Nhân và Ngũ Kha đã thử đeo thôi. Tôi biết, đem quà anh tặng cho người khác mượn, quả thật là hành vi rất bất lịch sự, nhưng”
“Đồ anh tặng em, thì là của em” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Em muốn cho ai mượn cũng được, anh ném đi, là bởi vì…”
“Bởi vì Ngũ Kha đã đeo qua?” Thiên Đại Lan thông minh, cô nhíu chặt mày:
“Chỉ vì chuyện đó thôi sao?”
Diệp Tẩy Nghiễn trầm mặc.
Chốc lát, anh hỏi:
“Chẳng lẽ em thật sự không hề để tâm chút nào?”
“Có gì đáng để tâm đâu?” Thiên Đại Lan khó hiểu:
“Chỉ đeo có một lần thôi mà. Vừa rồi anh còn nói, tặng tôi thì là của tôi, vậy tôi không muốn bỏ nó đi.”
Cô cúi người, định nhặt lại từ thùng rác, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn đè tay cô xuống, không cho động vào.
“Vài năm trước, Diệp Bình Tây muốn se duyên cho anh và Ngũ Kha, cho nên khoảng thời gian đó có rất nhiều lời đồn khiến anh bối rối, lại không tiện làm sáng tỏ trực tiếp” Diệp Tẩy Nghiễn nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Đại Lan, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào:
“Lúc ấy em còn đang ở bên Hi Kinh… cho nên, hẳn cũng đã nghe qua.”
“Ừ, đúng là có nghe một chút” Thiên Đại Lan nói:
“Mọi người đều ngầm mặc định Ngũ Kha sẽ là vị hôn thê của anh, sao thế?”
Diệp Tẩy Nghiễn thất vọng:
“Em không bận tâm ư?”
“Có gì đâu mà” Thiên Đại Lan thản nhiên:
“Bố tôi còn nói muốn rước An Thận Ngôn về làm con rể kìa, thế nhưng cũng chẳng ai coi đó là thật cả.”
Diệp Tẩy Nghiễn từ từ buông tay Thiên Đại Lan ra.
Đôi đồng tử của anh vì câu nói ấy mà co rút lại.
Thiên Đại Lan đã thuận lợi lấy được hộp đựng dây chuyền ngọc trai từ trong thùng rác, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Tẩy Nghiễn lại giật nó khỏi tay cô, một lần nữa ném đi.
“Anh làm cái gì vậy Diệp Tẩy Nghiễn, buông tôi ra!!!”
Tiếng hét của Thiên Đại Lan kết thúc khi bị ném xuống giường. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy từ chiếc giường mềm mại, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn chống hai tay xuống bên người cô, giam chặt cô trong khoảng không chật hẹp này.
“Đại Lan” Diệp Tẩy Nghiễn gọi tên cô:
“Có người đã nhìn thấy Ngũ Kha từng đeo sợi dây chuyền ngọc trai đó. Sau này nếu em còn đeo, bị người khác nhìn thấy, họ có thể sẽ bôi nhọ em, công kích em.”
Thiên Đại Lan nói:
“Tôi đâu phải minh tinh!”
“Nhưng so với tin đồn về minh tinh, nhiều người lại càng thích bàn tán những chuyện như thế này hơn” Diệp Tẩy Nghiễn nhẫn nhịn, cuối cùng cũng mở miệng:
“Ngũ Kha đã đeo sợi dây đó đi gặp Diệp Bình Tây, còn có rất nhiều quen đã thấy.”
Thiên Đại Lan hơi hơi hiểu ra.
Ngũ Kha là vô tình, nhưng vấn đề là, rất nhiều thân thích, bạn bè của Diệp Tẩy Nghiễn đều đã thấy cô ấy đeo sợi dây chuyền đó, bao gồm cả Diệp Bình Tây.
“Đặc biệt là Diệp Bình Tây” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Ông ta sẽ cho rằng, sợi dây em đeo từng là của Ngũ Kha.”
“Nhưng mà hình như cũng chẳng có gì ghê gớm cả……” Thiên Đại Lan nói:
“Có vấn đề gì sao?”
Cô thấy cơ mặt Diệp Tẩy Nghiễn giật giật.
“Có vấn đề gì sao?” Anh cúi thấp người, cánh tay chống xuống nổi gân xanh:
“Sao em có thể hỏi ra câu như vậy? Đại Lan? Chẳng lẽ em thật sự hoàn toàn không quan tâm? Một chút cũng không để ý? Không để tâm đến tin đồn giữa anh và Ngũ Kha trước kia?”
“Nhưng anh cũng nói rồi, đó chỉ là tin đồn mà” Thiên Đại Lan đẩy ngực anh:
“Tránh ra, tôi đi nhặt lại, đắt tiền lắm”
“Anh sẽ mua cho em sợi dây chuyền còn đẹp hơn nó, cái gì cũng được, em thích thế nào thì chọn, chỉ cần em vui” Diệp Tẩy Nghiễn kiềm chế nói :
“Cái kia chúng ta bỏ đi, ngoan.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Thiên Đại Lan cũng tức lên, lúc này cô mới nhận ra mình thật ra rất ghét kẻ giàu:
“Nói bỏ là bỏ, còn không cho người khác nhặt lại, anh làm việc quá đáng thì cũng phải có giới hạn chứ, Diệp Tẩy Nghiễn?”
“Vậy thì mỗi người lùi một bước” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Em đi cắt đứt quan hệ với An Thận Ngôn, anh sẽ cho em nhặt lại sợi dây chuyền đó.”
Thiên Đại Lan mạnh tay đẩy anh:
“Cút đi, tránh ra!”
Diệp Tẩy Nghiễn không chịu nhượng bộ, anh mơ hồ nhận ra rằng nếu hôm nay để cô cứ thế bỏ đi, thì mọi chuyện sẽ lại giống như lần cãi nhau trước, không có hồi kết.
Lần này Thiên Đại Lan thật sự giận dữ.
“Anh nghĩ anh là ai hả, Diệp Tẩy Nghiễn? Thiên hạ này ai cũng phải nâng niu anh sao? Anh đúng là giỏi, thành công, trẻ tuổi mà đã kiếm được nhiều tiền. Có phải trên đời này tư bản đều giống anh cả không? Tự mình kiếm được tiền thì lại cản trở người khác làm giàu, không cho người khác chia phần bánh sao?” Càng nói cô càng tức, bắt đầu buông lời không kiêng kỵ:
“Dựa vào cái gì mà anh phải suốt ngày chỉ đạo công việc của tôi, chỉ đạo việc học của tôi? Cuộc đời tôi là của tôi, thuộc về tôi, anh không phải bố tôi, cũng chẳng phải mẹ tôi, giữa chúng ta là quan hệ gì? Dựa vào đâu mà anh quản tôi?”
“Đúng vậy” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Chúng ta là quan hệ gì?”
Thiên Đại Lan nghiến răng tức giận:
“Quan hệ ‘bạn tình’ không ràng buộc, không thì là gì?”
Hai chữ này thành công chọc giận Diệp Tẩy Nghiễn.
“Bạn tình?” Anh lặp lại, bất chợt bật cười, nụ cười lạnh lùng:
“Quả nhiên là do tôi quá hèn mọn.”
“Không thì sao?” Thiên Đại Lan hỏi:
“Chẳng lẽ ông chủ Diệp còn có suy nghĩ khác à? Anh muốn là quan hệ gì? Quan hệ bạn gái chính thức à? Không phải chứ? Anh đã tỏ tình với tôi chưa? Anh đã ôm hoa hồng đứng trước mặt tôi chưa? Anh có từng quỳ xuống cầu xin tôi làm bạn gái anh chưa? Không có đúng không? Đừng, anh đừng nói bây giờ anh làm luôn, nếu anh thật sự thành tâm thì đã không kéo dài đến tận lúc này!!!”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Em cho rằng anh xem em như ‘bạn tình’ à? Sao em dám nghĩ vậy?”
“Tôi không chỉ dám nghĩ, mà còn dám làm nữa đấy.” Vừa nói, Thiên Đại Lan bất ngờ đứng lên chặn môi anh, hôn chưa đến một phút thì buông ra. Cô nhanh tay nắm lấy, bị nóng bỏng một cái liền thả ngay, rồi nói:
“Một cái hôn thôi đã khiến lão Diệp không nhịn nổi, trên đời này còn có cặp nào ăn ý hơn chúng ta sao?”
“Đừng cố tình nói mấy câu chọc anh tức giận.” Diệp Tẩy Nghiễn nhắm mắt lại, thật sự rất khó khống chế cảm xúc, trầm giọng nói:
“Chúng ta hãy nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Nói đàng hoàng thế nào? Một buổi tối anh nói mấy lần ‘nói đàng hoàng’, thực ra mỗi lần đều là đứng trên cao mà dạy dỗ tôi.” Thiên Đại Lan nói:
“Lùi một vạn bước mà nói, cho dù chúng ta là người yêu đi nữa, chẳng lẽ anh không thấy sự chiếm hữu của anh đối với cuộc đời tôi là quá mạnh sao?”
Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Anh khi nào đã cao cao tại thượng?”
“Anh không ý thức được sao?” Thiên Đại Lan hỏi:
“Từ tháng 3, khi anh chặn tôi ở Bắc Kinh, nói muốn tôi đánh cái gọi là ‘cá cược’ đó, anh đã ở thế cao hơn rồi. Tại sao lại bắt tôi đi chinh phục anh? Tôi đi chinh phục bất cứ người đàn ông nào cũng được, cần gì phải thông qua chinh phục anh để chứng minh sức hấp dẫn của mình?”
“Bởi vì anh không muốn em đi chinh phục đàn ông khác.” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Đừng nói mấy lời này.”
“Tôi cứ phải nói, tôi nhất định phải nói.” Thiên Đại Lan nói:
“Lão Diệp, anh chưa từng nếm trải mùi vị nghèo khổ, anh chưa từng thử cảm giác trong căng-tin trường học ngay cả món ăn cũng không mua nổi, chỉ có thể ăn bánh màn thầu năm hào, cho nên anh căn bản không hiểu được tiền quan trọng với tôi thế nào. Đúng rồi, lão Diệp, anh có biết ‘mao’ là gì không? À, xin lỗi, tôi quên mất, anh là người có văn hoá, chắc phải dùng ngôn ngữ chuẩn mực ‘giác’. Khi tôi học cấp hai, một bữa ăn chỉ cần bảy giác. Chúng tôi mang theo hộp cơm đến nhà ăn múc cháo, ăn xong tự mình rửa hộp. Những bậc phụ huynh thương con sẽ mua một đống túi nhựa dùng một lần, bọc lên hộp cơm, như vậy ăn xong chỉ cần vứt đi, không cần rửa nữa. Nhưng nhà tôi khó khăn đến mức ngay cả số tiền đó cũng là gánh nặng, cho nên vào mùa đông, mỗi lần ăn cháo xong tôi đều phải ra vòi nước lạnh rửa hộp cơm, mười ngón tay bị cóng đến sưng đỏ, nứt nẻ…”
Cảm xúc của cô dâng trào.
Những ký ức nhục nhã, bẩn thỉu, khốn khó ấy cũng ào ạt tuôn ra hết.
“Diệp Tẩy Nghiễn, anh chưa từng thấy tê cóng bao giờ, vậy để tôi nói cho anh nghe: lúc mới bị thì đỏ, sau đó ngứa, cuối cùng nóng rát, vừa nóng vừa ngứa đau đớn, tôi gãi mãi, gãi đến khi rách da chảy ra thứ nước trong suốt, thỉnh thoảng còn lẫn máu” Thiên Đại Lan đưa tay chạm lên mặt anh:
“Một người ưa sạch sẽ như anh, có phải thấy rất ghê tởm không? Đúng vậy, nghèo khó chính là sẽ khiến con người ta trở nên dễ dàng ‘ghê tởm’ như thế đấy. Chẳng lẽ là tôi không muốn giữ gìn đôi tay mình sao? Chẳng lẽ là tôi không muốn sống đàng hoàng sao? Chẳng lẽ là tôi không muốn được sạch sẽ, ấm áp sao, Diệp Tẩy Nghiễn?”
Trong mắt Diệp Tẩy Nghiễn, cô nhìn thấy sự xót xa.
Nhưng cô không cần sự xót xa đó!
Cô không muốn thứ xót xa này!
Cô không muốn xé toạc vết sẹo chỉ để đổi lấy sự thương hại, cô không cần.
Thế nhưng, vì sao trước mặt anh, Thiên Đại Lan, cô lại luôn không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình? Cô rõ ràng biết rằng, không nên phơi bày những quá khứ nhục nhã ấy, không nên phơi bày những điều dơ bẩn ấy.
Thiên Đại Lan nói:
“Tôi không muốn như thế này.”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Anh biết rõ trước đây em đã chịu nhiều khổ cực. Anh không phải ngăn cản em, chỉ là muốn em giữ cân bằng giữa học tập và sự nghiệp. Nếu em lo lắng cho cửa hàng Taobao, anh có thể thuê chuyên gia vận hành giúp em, em không cần phải tự mình lo tất cả, anh có thể bỏ tiền”
“Chẳng lẽ anh không hiểu, lần trước chúng ta cãi nhau kịch liệt, nguyên nhân là gì sao?” Thiên Đại Lan thất vọng:
“Anh luôn cho rằng, chỉ cần anh một chiều cung cấp tiền bạc cho tôi, thì tôi nhất định phải không được giữ lại gì mà tiếp nhận mọi sự sắp xếp của anh, toàn bộ kế hoạch của anh, tôi đều phải răm rắp làm theo ý anh.”
Diệp Tẩy Nghiễn nhíu mày:
“Anh không thể hiểu được.”
“Rất dễ hiểu thôi.” Thiên Đại Lan hỏi lại:
“Một khi tôi chấp nhận anh, thì sau này tôi có còn được phép giao thiệp với đàn ông khác không? Chỉ vì một cái tên thôi mà hôm nay anh đã ghen tuông ầm ĩ như vậy. Vậy nếu một ngày nào đó tôi mời được đầu tư từ Triệu Thận Ngôn hay Mạnh Thận Ngôn, chẳng lẽ anh lại muốn đánh gãy chân tôi?”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Đừng cố tình nói mấy lời chọc giận anh.”
“Không phải thế sao?” Đại Lan chất vấn:
“Anh cũng từng đàm phán làm ăn, lẽ nào anh không biết, nếu chỉ có một nhà đầu tư, thì sẽ bị kiềm chế đủ đường?”
“Quan hệ giữa chúng ta chỉ là đầu tư thôi sao?”
Diệp Tẩy Nghiễn không nhịn nổi nữa, giữ chặt vai cô, ép cô xuống giường, kìm nén cơn giận:
“Trong mắt em, anh không còn chút ý nghĩa nào khác ư?”
“Nếu anh vẫn cứ khăng khăng muốn chen vào công việc và cuộc sống của tôi” Đại Lan bướng bỉnh nói:
“Thì lúc này tôi chỉ có một mong muốn: xin anh hãy buông tôi ra, làm ơn.”
Câu nói ấy đâm thẳng vào lòng Diệp Tẩy Nghiễn.
Anh cúi xuống, dùng môi chặn lấy môi cô, không muốn nghe thêm lời nào làm nhói tim. Đại Lan không chống cự, mà ngược lại, cắn trả dữ dội, sâu hơn, mãnh liệt hơn, cắn rách môi và lưỡi anh. Nhưng Diệp Tẩy Nghiễn chẳng để tâm, cứ thế ôm hôn cô.
Cả hai đều như muốn nuốt chửng đối phương, ăn vào bụng để vĩnh viễn không rời xa.
Khoé môi giao nhau tràn ngập mùi tanh của máu.
Nụ hôn dài dằng dặc cuối cùng cũng dừng lại. Đại Lan thở hổn hển, còn Diệp Tẩy Nghiễn thì môi lưỡi toàn vết thương, máu loang lổ, tất cả đều do cô cắn mà thành.
Anh khàn giọng hỏi:
“Em chẳng lẽ không hiểu ý anh sao? Bên anh, anh sẽ không cản trở sự nghiệp của em. Anh chỉ muốn để cuộc sống của em thuận lợi hơn một chút.”
“Đấy chính là điều tôi nói, đến cả anh cũng không nhận ra sự kiêu ngạo của mình.”
Đại Lan lạnh lùng đáp:
“Anh không phải là vị cứu thế, mà tôi cũng chẳng cần anh đi cứu rỗi. Đem sự nghiệp quan trọng của bản thân đặt vào lòng tốt của một người đàn ông. Thật nực cười, Diệp Tẩy Nghiễn. Anh không thấy sao? Từ trước đến nay, chỉ cần anh không muốn gặp tôi, tôi hoàn toàn chẳng thể gặp được anh. Tôi thậm chí còn chẳng biết dạo này anh thế nào, đang làm gì, có những người bạn nào…”
Diệp Tẩy Nghiễn đưa tay muốn chạm vào gương mặt cô, nhưng cô nghiêng đầu, khẽ tránh đi.
Anh mạnh mẽ nâng mặt cô lên, ngón cái khẽ vuốt qua đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.
“Còn thói quen sinh hoạt của anh, tôi không có ý trách móc” Thiên Đại Lan nói:
“Nhưng công việc của tôi thì không tránh khỏi phải tiếp xúc với đủ loại vải vóc. Mỗi lần gặp anh, cái dáng vẻ lem nhem, đầu tóc rối của tôi đều phải chỉnh lại cho sạch sẽ, xinh đẹp, bởi vì anh là một đại thiếu gia ngay cả cái lược cũng không chịu dùng chung với người khác, còn tôi thì ngay cả cục xà phòng dùng chung với người khác cũng không hề để ý.”
Diệp Tẩy Nghiễn đáp:
“Chỉ là một chút thói quen cá nhân thôi.”
“Đúng, đối với anh thì tất nhiên chỉ là chuyện nhỏ” Thiên Đại Lan nói:
“Bởi vì mọi người đều phải nhường nhịn anh, đúng không? Anh dĩ nhiên không cần thay đổi, bởi vì anh đủ giàu có, bởi vì anh có khả năng duy trì những thói quen đó. Tôi biết, lễ độ của anh khiến anh sẽ không trực tiếp mở miệng bắt người khác phải sống theo ý mình, nhưng anh dám nói rằng trong tiềm thức, anh chưa từng nghĩ như thế sao? Sự can thiệp ngày càng nhiều của anh vào lựa chọn đời tôi là gì? Lúc anh vứt sợi tóc của tôi khỏi lược, chẳng phải cũng là vì chê ghét tôi sao?”
Diệp Tẩy Nghiễn kìm nén không nổi:
“Nếu anh chê ghét em, thì sao lại cùng em lên giường?”
“Đó là vì d*c v*ng chinh phục và sự ghen tuông của anh thôi. Tôi biết đàn ông vốn là loài chưa tiến hóa hoàn chỉnh, phần lớn đều có thể tách rời người và tình cảm” Thiên Đại Lan nói:
“Anh từng nói, anh mơ mộng về tôi, bởi vì tôi là bạn gái của em trai anh, bởi vì anh từng ghen tị với Diệp Hi Kinh. Hãy thừa nhận đi, sự thèm khát ban đầu của anh đối với tôi, vốn đã chẳng sạch sẽ gì.”
“Thế còn em thì sao?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Đại Lan, em nghĩ rằng tâm tư của mình đối với anh thì trong sạch ư?”
Thiên Đại Lan không trả lời được.
Cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Sự tiếp cận ban đầu của cô với Diệp Tẩy Nghiễn hoàn toàn là giả vờ, chẳng có chút tình thật nào; cô chỉ muốn lợi dụng anh để đạt được mục đích.
Chỉ là, kẻ thông minh thì sẽ không vạch trần.
“Em đã lừa dối anh quá nhiều lần rồi, Đại Lan” giọng Diệp Tẩy Nghiễn trầm xuống, vừa đau vừa kìm nén. Đến mức này, anh cũng không nỡ cao giọng, sợ dọa cô, chỉ dám khẽ nói:
“Người nói dối quá nhiều lần thì sẽ coi người khác cũng là kẻ dối trá. Em thậm chí còn không chịu nhìn kỹ một chút, xem anh đối với em rốt cuộc thế nào. Khi nào anh từng coi em là bạn tình chứ? Có lần nào anh không để tâm đến cảm nhận của em? Hửm? Nói đi, Đại Lan. Chẳng lẽ em cho rằng tất cả những gì anh làm đều là giả vờ, đều là lừa dối em sao? Anh cần gì phải vậy? Nếu anh thật sự chỉ muốn hưởng thụ một khoảnh khắc hoan lạc với em, thì anh việc gì phải hết lần này đến lần khác chủ động tìm đến em, hết lần này đến lần khác tự xé nát tôn nghiêm của mình để mặc cho em giẫm đạp?”
“Đó gọi là anh tự xé nát tôn nghiêm để mặc tôi giẫm đạp sao?” Đại Lan bị lời nói có phần tục tĩu ấy làm giật mình, nghe xong mới phản bác:
“Anh quả nhiên chưa bao giờ cúi cái đầu cao ngạo đó xuống.”
Diệp Tẩy Nghiễn:
“Anh chưa từng đối xử với người khác như vậy”
“Rõ tình huống đi, bây giờ là anh muốn tôi ở lại bên cạnh anh.” Đại Lan nói:
“Điểm này, anh thậm chí còn không bằng Hi Kinh.”
Diệp Tẩy Nghiễn:
“Đừng nhắc đến người khác.”
“Anh ấy là em ruột của anh, tại sao lại không thể nhắc?” Đại Lan nói:
“Anh ấy từng lén đưa tôi đi đốt pháo hoa, từng gửi cho tôi cả một xe tải hoa hồng, từng quỳ xuống tỏ tình với tôi giữa trung tâm thương mại đông nghẹt người. Nếu chỉ chủ động tìm tôi thôi đã được coi là xé nát tôn nghiêm, vậy thì những gì Hi Kinh làm là cái gì? Là đem tôn nghiêm của mình rửa chân cho tôi chắc? Anh cho rằng chỉ cần ở cửa sổ khiến tôi rơi lệ là đã tính là yêu thương tôi, đau tôi sao? Anh cho rằng, những người đàn ông khác thì không thể”
Câu nói chưa dứt, Diệp Tẩy Nghiễn đã lấy tay bịt miệng cô.
Lần đầu tiên, Đại Lan nhìn thấy trong mắt anh có sự tổn thương và lúng túng nặng nề đến thế.
Cô dùng sức đẩy, hất anh ra.
Sau một trận cãi vã bộc phát, Đại Lan cũng cảm thấy đau lòng chưa từng có.
Thật ra chẳng phải cô sớm đã biết rồi sao? Diệp Tẩy Nghiễn vốn dĩ là kiểu người như thế. Anh không làm sai gì cả, anh thật sự không cần giống như cô phải cúi đầu cầu cạnh khắp nơi, nở nụ cười gượng gạo để đổi lấy chút thể diện. Cô không thể vì người khác chưa từng có trải nghiệm giống mình, không thể hiểu, mà trách cứ anh được.
Chỉ là, cô quá tham lam thôi.
“Những lời tối nay anh nói với Lương Man Hoa, tôi hiểu ý nghĩa rồi; anh không nỡ để tôi đi xách túi cho cô ta, không muốn tôi phải làm việc cho họ với giọng điệu thấp hèn, nhưng tôi giữ lấy chút thể diện thì có ích gì đâu? Đó là cơ hội tốt mà chính tôi chủ động nắm lấy” Thiên Đại Lan đứng dậy, không nhìn Diệp Tẩy Nghiễn, nói:
“Tôi biết, anh vẫn nhấn mạnh, rằng thể diện mất rồi, dùng nhiều cũng chẳng còn giá trị; nhưng với tôi, vốn dĩ chẳng có gì để mất, nên cũng chẳng sao, còn hơn là nghèo đến mức phải vứt bỏ cả mặt mũi.”
Cô nói liền một hơi, đã rất đau lòng, đau đến mức cổ họng khô rát.
Lúc này, Thiên Đại Lan thậm chí còn mong, rằng cuộc cãi vã này bắt nguồn từ việc Diệp Tẩy Nghiễn phạm một lỗi lầm thật tồi tệ, giống như Diệp Hi Kinh khi xưa. Như vậy thì nỗi buồn của cô sẽ bị xóa nhòa mạnh mẽ.
Điều khiến cô đau khổ chính là anh không hề có sai lầm mang tính nguyên tắc, lý do khiến Diệp Tẩy Nghiễn tức giận, thậm chí toàn là vì quá ghen tuông, vì quá lo cho cô, mà những điều đó, đặt lên bàn cân lại có thể chiếm thế thượng phong đạo đức, khiến cô chẳng thể nào trút giận được.
Cả hai người đều không có sai lầm thực chất, sai ở chỗ chính là quan niệm thấm nhuần từ lâu, khó mà thay đổi. Cá hồ không thể hiểu được vị mặn nơi vùng biển của cá biển, còn cá biển cũng chẳng thể chấp nhận vị nhạt trong ao hồ của cá hồ.
“Không có tiền thì chẳng thể dưỡng đạo. Tôi đã đọc Đạo Đức Kinh, biết rằng Lão Tử cho rằng tất cả của cải trong thiên hạ đều sinh ra từ ‘Đạo’, và đều phải được dùng để phụng sự cho ‘Đạo’. Anh tin vào điều đó, cũng là điều bình thường, vì quá trình tích lũy vốn nguyên thủy thì từng lỗ chân lông đều rỉ máu, còn anh thì đã qua giai đoạn ấy rồi. Có lẽ, sau này khi tôi đã có thật nhiều tiền, tôi cũng sẽ tin vào điều đó” Thiên Đại Lan nói:
“Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn kiếm tiền, kiếm tiền bằng mọi cách, cho dù bị người ta khinh thường, cho dù lấy chính thể diện của mình ra mà chà dưới đất, chỉ cần có thể kiếm được tiền, tôi đều sẵn sàng làm.”
Diệp Tẩy Nghiễn không nói tiếp câu “Anh có thể cho em”.
Anh hiểu rõ, trong rất nhiều con đường kiếm tiền mà Thiên Đại Lan nhắc đến, không có một con đường nào liên quan đến hôn nhân.
Cô từ chối dựa vào con đường ấy để chia sẻ của cải.
Cô cần không chỉ là tiền, mà còn là khả năng kiếm tiền; cho nên cô thoải mái tiếp nhận kinh nghiệm, bài học, cơ hội làm ăn mà Diệp Tẩy Nghiễn trao cho, nhưng tuyệt đối không chịu thẳng thắn nhận tiền của anh.
Chẳng lẽ để anh trơ mắt nhìn cô bắt đầu từ con số nhỏ bé nhất? Nhìn cô đi nịnh bợ từng người một, cười gượng với từng kẻ? Nhìn cô bước đi gian nan mà tiến lên?
Anh hoàn toàn có khả năng nâng đỡ cô.
Cô có thể dựa dẫm hoàn toàn vào anh.
Nhưng cô lại không chịu.
Ngay lúc này, Diệp Tẩy Nghiễn cũng đang tức giận, tức vì lời cô nói không chọn lọc, hận vì cô có thể không kiêng dè mà làm tổn thương tim anh đến thế.
Anh lại một lần nữa ý thức được, Thiên Đại Lan không yêu anh nhiều đến vậy.
Có thể là thích, nhưng tuyệt đối không phải vì yêu.
Vậy nên cô mới có thể buông lời không chút kiêng dè mà làm anh đau.
Cô quả thật đủ thông minh, cũng đủ tàn nhẫn.
“Điều khiến tôi tức giận nhất vẫn là chỗ này, chúng ta đúng là khá hợp nhau, nhưng tình bạn trai bạn gái… không thể chỉ dựa vào việc hợp nhau trên giường là đủ, nam n
