Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 69: Đồng loạt mất đi sức hấp dẫn.



 

Bàn tay của Thiên Đại Lan vẫn luôn run rẩy.

Cô muốn đổ nguyên nhân cho buổi chơi tennis mệt mỏi vừa rồi, nhưng không thể lừa được trái tim mình: má cô đang nóng bừng, mí mắt cũng như đang bốc cháy, giống như lên cơn sốt cao bốn mươi độ, nóng hổi và khô khốc.

Cô muốn xin lỗi vì đã để chừa lại hai phần ba ly rượu, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn hôn lên đôi môi khô khốc của cô, chặn lại lời xin lỗi.

“Sau này chúng ta có thể vẫn sẽ cãi nhau rất dữ” Thiên Đại Lan nói:

“Thói quen sinh hoạt của hai đứa mình khác nhau nhiều lắm, đi du lịch chung cũng sẽ cãi nhau không ít, nếu sống chung thì mâu thuẫn sẽ càng nhiều hơn; em thì không bị ám ảnh sạch sẽ, còn anh thì chắc chắn có”

“Em với bố mẹ cũng sẽ có mâu thuẫn, huống hồ là với anh” Diệp Tẩy Nghiễn cười:

“Chuyện đó không tính là gì, cãi vã cũng chẳng có gì to tát, ít ra nó cho chúng ta biết vấn đề nằm ở đâu; mọi thứ đều cần phải thích ứng, hòa hợp.”

Nói đến đây, anh phát hiện quanh khóe mắt cô dần dần ửng lên một vòng đỏ ửng, như sắp vỡ vụn.

Vệt đỏ ấy khiến anh không nỡ thốt ra những lời tiếp theo.

Nhưng vẫn phải nói.

“Anh đã tự nhìn lại, những năm qua, không chỉ một mình Hi Kinh có lỗi, mà anh cũng có” Diệp Tẩy Nghiễn chậm rãi:

“Cuốn sách em bỏ quên trong khách sạn, anh đã đọc rất lâu.”

Thiên Đại Lan hỏi:

“Cuốn nào?”

“The Great Gatsby” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Câu mà em gạch chân.”

Thiên Đại Lan đọc trọn vẹn:

“Mỗi khi con muốn phê phán bất cứ ai, chỉ cần nhớ rằng trên thế giới này không phải ai cũng có được những ưu thế mà con đang có.”

Mỗi khi muốn phê bình một người nào đó, phải nhớ rằng không phải ai trên đời này cũng có điều kiện như mình.

Đó là lời cảnh tỉnh mà bố của Nick đã nhắn nhủ ở đầu tác phẩm.

Cô vẫn luôn ghi nhớ.

“Người nói ra câu này, chẳng phải cũng mang theo một kiểu cảm giác ưu việt sao? Tự cho rằng mình có điều kiện và tài nguyên phong phú, tự cho rằng mình đã tiếp nhận một nền giáo dục vượt trội” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Đôi khi, cái mà anh dành cho em gọi là ‘thương hại’, chẳng phải cũng là một loại kiêu ngạo khác sao? Em không cần sự thương hại của anh, mà cần sự đồng cảm của anh, với tư cách là một người bạn đời, đúng không?”

Chỉ đến câu nói này, nước mắt của Thiên Đại Lan mới rơi lã chã xuống.

“Đúng vậy” cuối cùng cô cũng nói ra nỗi sợ hãi vốn đã hiện hữu:

“Em không hề thích bị thương hại, em không muốn bị nhìn như một kẻ yếu đuối; em không cho rằng mình thiếu thốn điều gì, có thể em đúng là có khuyết điểm, nhưng đó cũng là em. Anh luôn khuyên em dốc toàn tâm trở lại trường học, nhưng em thực sự rất sợ, em sợ cửa hàng của mình bỗng nhiên làm ăn sa sút, vừa mở mắt ra đã thấy tất cả những gì đang có chỉ là một giấc mơ. Bố mẹ cần em, cộng sự của em cũng cần em, hiện giờ em giống như đang leo núi trong ngày bão tuyết, chỉ có thể không ngừng, không ngừng trèo lên, leo lên nữa, vì một khi dừng lại, em có thể trượt xuống tận đáy…”

“Anh biết rồi, anh biết rồi, ngoan nào.”

Diệp Tẩy Nghiễn ôm lấy bờ vai gầy gò của cô. Cô vẫn rất mảnh mai, gầy yếu, khiến anh nhớ lại thời đại học của mình, khi bằng tuổi cô, anh vẫn còn đang học cao học, đã bắt đầu cùng bạn bè hợp tác viết phần mềm, ghi vào đĩa CD để bán. Nhưng với Diệp Tẩy Nghiễn là người chưa từng phải lo lắng vì tiền bạc thì khi ấy anh cần hơn cả là một sự thỏa mãn tinh thần và thành tựu cá nhân.

Chính vào khoảnh khắc này, anh mới ý thức được mình đã đi lệch hướng.

Anh đã đánh giá thấp ảnh hưởng của những trải nghiệm trong quá khứ đối với cô. Điều quấy nhiễu cô không chỉ là một cơn ác mộng, mà còn là nỗi sợ hãi thôi thúc cô phải tiến về phía trước.

Vì vậy cô mới nóng nảy muốn nắm chặt cơ hội trước mắt, không chịu bỏ qua dù chỉ một khắc.

“Là lỗi của anh” anh nói:

“Anh không nên can thiệp vào cuộc đời em.”

Không nên khiến một người vốn đã bất an, lại càng mất đi cảm giác an toàn.

Người với người vốn là những cá thể khác nhau, cũng như muôn vàn hoa cỏ cây cối; hoa đào không thể đi chỉ trích hoa táo rằng tại sao chưa nở.

Nước mắt của Thiên Đại Lan lách tách rơi xuống, cô cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt; cô nhận ra thói quen nói dối thành tính của mình đã gây ra tổn thương, quá quen dùng dối trá để giải quyết vấn đề, nhưng…

“Em cũng không biết tại sao nữa, anh à, cứ nói dối mãi cũng rất mệt, vì phải liên tục chắp vá, liên tục bịa đặt; nhưng khi đã đến một mức nào đó rồi, em chỉ có thể cắn răng, tiếp tục nói hết lời dối trá này đến lời dối trá khác. Chúng chồng chất ngày một nhiều, nhưng chỉ cần dừng lại, dường như tất cả sẽ sụp đổ, bao công sức trước đó sẽ tiêu tan, cái giá phải trả để buông bỏ thì quá lớn” Thiên Đại Lan nói:

“Có lúc em cũng cảm thấy rất mệt mỏi, rất kiệt sức, giống như trong quảng cáo tivi nói, cảm giác như cơ thể bị vét sạch nhưng em không thể dừng lại.”

Trong mắt cô ánh lên sự kiên định rực sáng.

Khi ở JW khó khăn lắm mới được thăng lên phó cửa hàng, lại bị người ta dễ dàng đuổi đi; khi khó khăn lắm mới mở được cửa hàng thực tế, lại bị côn đồ địa phương cố tình gây khó dễ; khi bị đánh lén một gậy, lại bị bóp tím cả khuôn mặt.

Vẻ mặt Thiên Đại Lan lúc này cũng kiên định như thế.

Dù bị đánh ngã bao nhiêu lần.

Dù những gì khổ tâm gây dựng bị cướp mất, bị tước đi hết lần này đến lần khác.

Cũng không bao giờ được đánh mất dũng khí phá đất vươn mầm.

Cũng không bao giờ từ bỏ nghị lực bắt đầu lại từ đầu.

“Em sẽ không dừng lại” Thiên Đại Lan nói:

“Cho dù có bị người ta đẩy xuống, em cũng sẽ tiếp tục trèo lên.”

“Vậy nên, đó chính là lý do em vừa rồi muốn chia tay anh sao? Em sợ cãi vã, cho nên thà chia tay rồi làm lại từ đầu, chứ không muốn cãi nhau đến mức cả hai cùng tổn thương?” Diệp Tẩy Nghiễn giơ tay, khẽ vuốt má cô:

“Anh biết, em có những lời nói dối thiện ý, anh không yêu cầu em lúc nào cũng phải tuyệt đối thành thật, nhưng ánh mắt vừa rồi đã bán đứng em.”

Thiên Đại Lan nói:

“Em rất sợ tình cảm sẽ trở nên tệ hại chỉ vì những cuộc cãi vã.”

Cô suýt nữa lại lấy Diệp Hi Kinh ra làm ví dụ.

“Thực ra em nghĩ, đôi khi, chuyện gì đó nên kết thúc ở khoảnh khắc đẹp nhất. Giống như pháo hoa vậy, mọi người chỉ cần nhớ đến lúc nó tỏa sáng rực rỡ nhất trên bầu trời là đủ, chứ đừng nhìn thấy sáng hôm sau mặt đất đầy tàn vụn.”

“Anh không muốn làm pháo hoa” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Chúng ta là mặt trăng.”

Đôi mắt Thiên Đại Lan khẽ sáng lên.

Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Sau này, nếu có gặp riêng An Thận Ngôn, em hãy nói với anh một tiếng, được không?”

Đó đã là một sự nhượng bộ lớn, vô cùng khó khăn. Anh không còn ép buộc Thiên Đại Lan phải cắt đứt quan hệ với đối phương, vì lúc này anh nhận ra, An Thận Ngôn và gia đình, bố mẹ của Thiên Đại Lan vốn gắn bó khăng khít. Điều đó anh không thể nào hiểu hết, nhưng anh có thể tự kìm chế bản thân.

“Được” Thiên Đại Lan đáp:

“Em cứ tưởng anh sẽ chia tay em, nên mới…”

Diệp Tẩy Nghiễn bất lực mỉm cười, ôm cô vào lòng.

“Đứa trẻ ngoan” anh an ủi:

“Sao em có thể nghĩ vậy chứ? Tối nay anh thật sự rất buồn, nhất là khi nhìn em bỏ đi, rồi đi theo phía sau, phát hiện em lặng lẽ đến tìm An Thận Ngôn… Em thậm chí còn đưa cho anh ta nồi canh bác gái nấu, ngay cả anh cũng chưa từng được uống.”

Thiên Đại Lan vừa lấy nước mắt chấm vào áo sơ mi anh, vừa ấm ức nói:

“Trong canh có bỏ đậu nành với lạc, anh vẫn là đừng uống thì hơn.”

Diệp Tẩy Nghiễn bật cười.

“Anh tối nay thật sự rất buồn” anh thấp giọng nhắc lại:

“Khi nhìn thấy em ở nhà anh ta, anh suýt nữa quay lưng bỏ đi; nhưng nếu làm vậy, em sẽ càng thêm mất cảm giác an toàn, thậm chí cho rằng chia tay với anh vốn là chuyện bình thường, và bản thân em đã sớm chuẩn bị tâm lý cho điều đó rồi, có đúng không?”

Thiên Đại Lan gật đầu.

Diệp Tẩy Nghiễn quả thật rất hiểu tính cách của cô.

“Cãi nhau không phải mục đích. Anh chỉ muốn giải quyết vấn đề của chúng ta, những điều chắn ngang, ngăn cản chúng ta đến gần nhau hơn.” Anh nói khẽ, giọng bình tĩnh. Anh biết, sự ‘chiến tranh lạnh’ trước kia có lẽ cũng là nguyên nhân khiến cô dần mất đi cảm giác an toàn trong mối quan hệ này. Dù hôm nay rất tức giận, anh vẫn cố nén cảm xúc để nói với cô:

“Trong tình cảm, em có thể thẳng thắn với anh, bớt đi những lời nói dối thiện ý. Anh có thể chấp nhận toàn bộ sự thật của em… Đại Lan.”

Anh kéo tay cô, đặt lên ngực anh.

Thiên Đại Lan vừa buồn, vừa lo lắng nhìn quanh:

“Ở đây có thể có camera, tối về em sẽ len lén sờ có được không…”

“Trước hết, bỏ qua chuyện cơ bắp đi, hãy cảm nhận trái tim phía dưới nó.” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

“Em cảm nhận được chưa, nó đang rất đau.”

Thiên Đại Lan đã cảm nhận được.

Nhãn tim anh mạnh mẽ, vững vàng, nhịp đập dội vào đường sinh mệnh nơi lòng bàn tay cô.

“Anh nói những điều này, không phải để trách móc em.” Anh tiếp tục:

“Anh yêu em, không muốn vì chuyện này mà xa rời. Anh cũng có lỗi, anh cũng đang cố gắng cho em thêm nhiều cảm giác an toàn hơn. Nhưng mà, anh…”

Anh dừng lại một chút, rồi mỉm cười.

“Anh có lẽ cần một khoảng thời gian để tiêu hóa nỗi buồn này. Đừng lo, chỉ vài ngày thôi.” Anh nói:

“Có lẽ anh cần bình tĩnh đối diện với sự ghen tuông mà chuyện này mang lại, bởi hiện tại, anh chưa đủ lý trí.”

Thiên Đại Lan hỏi:

“Ngày mai anh phải quay về Thâm Quyến sao?”

Diệp Tẩy Nghiễn gật đầu.

Buổi sáng sẽ đi bệnh viện thăm Lương Diệc Trinh đang trong giai đoạn dưỡng bệnh sau phẫu thuật, buổi chiều thì bay về Thâm Quyến.

Thiên Đại Lan nói:

“Hôm nay anh vẫn còn quàng chiếc khăn quàng cũ đó, để em mua cho anh cái mới.”

“Đó là chiếc khăn quàng anh thích nhất.” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Em quên rồi sao? Đó là món quà em tặng anh.”

Năm đó, chính tay cô đan cho anh chiếc khăn quàng.

Diệp Tẩy Nghiễn đã đeo nó gần bốn năm.

Thiên Đại Lan nói:

“Nhưng nó đã cũ lắm rồi, bây giờ em có thể mua cái đắt tiền hơn…”

“Tấm lòng thì không bao giờ cũ cả.”

Diệp Tẩy Nghiễn nắm lấy tay cô, áp lên gương mặt mình, sâu lắng nói:

“Dù có nhiều tiền hơn thì cũng không thể so với chiếc khăn quàng ấy. Em có mua khăn dệt bằng sợi vàng thì anh cũng không muốn thay đâu.”

Thiên Đại Lan nói:

“Khăn dệt bằng chỉ vàng thì mắc lắm đó, mấy hôm trước em đi mua cái vòng tay Buccellati, chỉ là hoa văn ren đục lỗ thôi mà cũng mấy vạn tệ rồi.”

Diệp Tẩy Nghiễn lắc đầu, cố ý chọc cô:

“Không đổi.”

Thiên Đại Lan thuận theo đề tài mà nói tiếp:

“Vậy nếu là kim cương làm thì sao? Cũng không đổi à?”

“Cứng quá.” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Anh vẫn thích nhất chiếc khăn Đại Lan tặng.”

Thiên Đại Lan kêu:

“Wow, anh thật kiên định, vậy thì bây giờ giá trị của nó tăng nhanh thế, chẳng phải anh nên trả chút lợi ích cho người sáng tạo ra nó sao?”

Nói xong, cô chìa tay ra như đòi hỏi.

Diệp Tẩy Nghiễn bật cười, cúi đầu hôn lên đường sinh mệnh nơi lòng bàn tay cô.

Nụ hôn khiến Thiên Đại Lan run lên một chút.

Cô nói:

“Anh à, em nhớ anh từng nói, tha thứ cho một người chính là tự tay trao cho họ con dao để làm mình bị thương thêm lần nữa.”

Diệp Tẩy Nghiễn khẽ ừ một tiếng, môi rời khỏi đường sinh mệnh trong lòng bàn tay cô; rất lâu sau, anh mới nói:

“Anh vẫn muốn đưa con dao đó cho em thì phải làm sao đây, Đại Lan?”

Mặc dù đã cố hết sức kìm nén cách biểu đạt nỗi đau, nhưng Thiên Đại Lan vẫn ý thức được rằng lần này, lời nói dối của cô đã thật sự làm anh bị tổn thương.

Chỉ là bản tính khoan dung của Diệp Tẩy Nghiễn khiến anh không nhân đó mà nổi giận hay tranh cãi, anh nhận ra sự lo được lo mất trong lòng cô, cộng thêm bài học từ những chuyện trước kia, nên “cuộc tranh cãi” này mới biến thành một sự tự mổ xẻ triệt để và đau thấu tim gan.

Sự tự mổ xẻ ấy thực sự chạm vào trái tim Đại Lan, cô có cảm giác như chính mình bị từng lớp da bóc đi, cái vỏ bị mở ra, để người ta thấy rõ tận cùng sự yếu ớt như một chai rượu chỉ còn lại nửa vơi.

Anh đã nhìn thấy cái hố rỗng để lại trong cô sau hai mối tình thất bại đã uống cạn sức lực của cô.

Nhưng anh không hề đứng trên cao mà thương hại.

Đêm chia ly, Thiên Đại Lan cứ nghĩ đi nghĩ lại về những tổn thương mà lời nói dối của mình đã gây cho anh.

Diệp Tẩy Nghiễn cũng không hề vượt quá chừng mực, nhưng anh thật sự vì vậy mà đau lòng.

Nếu nỗi đau có mười phần, thì khi anh không thể chịu đựng nổi, những gì thốt ra cũng chỉ chiếm một phần mà thôi.

Anh tự nhủ với chính mình:

Cô còn trẻ, từng có hai mối tình đều rất tệ, bây giờ lại yêu một người đàn ông khác nhịp sống với mình, thậm chí còn bị người ngoài hiểu lầm thành cô gái nhỏ được bao nuôi… nghĩ thế nào thì cũng không thể xem đó là lỗi chỉ thuộc về mình cô.

Lý trí khiến Diệp Tẩy Nghiễn chọn cách giao tiếp thay vì cãi vã để trút giận.

Anh không nỡ để người yêu đáng thương của mình tiếp tục có thêm một trải nghiệm tình yêu không vui.

Diệp Tẩy Nghiễn thà tự kìm nén, suy cho cùng, sống hơn cô ngần ấy năm, chẳng lẽ đến chút chuyện này cũng không thể bao dung?

Những cảm xúc bị dồn nén ấy, cuối cùng vào ngày hôm sau đã có lúc Diệp Tẩy Nghiễn bùng phát, bộc lộ.

Lương Diệc Trinh, đang bệnh nặng, nằm trên giường bệnh, nói với Diệp Tẩy Nghiễn vài câu xong thì đã mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục.

Diệp Tẩy Nghiễn hiểu rõ ông ta chẳng còn sống được bao lâu, nhưng vẫn là một đối thủ không tồi. Tiền bạc và quyền lực rất dễ khiến con người ta trở nên ngu muội; thế nhưng Diệp Tẩy Nghiễn công bằng mà nhìn nhận, trân trọng những kẻ vẫn còn đầu óc. Cho dù đó là đối thủ trên thương trường như Lương Diệc Trinh, hay tình địch như An Thận Ngôn.

Anh không ngờ lại bắt gặp cảnh Lương Man Hoa và vị hôn phu tương lai Tưởng Vệ Tân đang tranh cãi.

Lẽ ra Diệp Tẩy Nghiễn nên đi thang máy xuống lầu, nhưng hết lần này đến lần khác, số phận lại để anh nghe thấy tiếng cãi vã vang vọng từ cầu thang thoát hiểm, cửa không đóng chặt, anh nghe rõ mồn một.

“Anh sao cứ chụp cô ta mãi thế?” Lương Man Hoa tức giận đến mất kiểm soát:

“Hôm qua là ngày đính hôn của chúng ta, vậy mà anh lại cứ chĩa máy ảnh về phía Thiên Đại Lan? Khó trách anh không chịu cho tôi xem điện thoại của anh! Anh còn chút lương tâm nào không?”

“Là chú Lương…”

“Bốp”

Một cái tát giáng thẳng lên mặt Tưởng Vệ Tân, Lương Man Hoa mắng anh ta:

“Còn dám gọi là chú Lương? Ai cho anh gọi bố tôi là chú hả? Loại người như anh xứng sao? Anh nghĩ đính hôn rồi thì có thể bay lên cành cao chắc? Anh nghĩ dựa vào việc tôi thích anh mà muốn làm gì thì làm chắc? Đừng quên thân phận của mình! Lúc đầu là ai mặt dày nịnh bợ mà đến gần đấy!!!”

Tưởng Vệ Tân bị làm cho chật vật đến cùng cực.

Anh ta vội vàng đổi giọng:

“Là Thiên Đại Lan! Chính cô ta luôn quyến rũ tôi… Lần đầu gặp mặt, cô ta cứ cười với tôi. Ảnh cũng là cô ta yêu cầu tôi chụp, rồi bắt tôi gửi cho cô ta, em quên rồi sao? Chiếc vòng trên tay chú Lương, cũng là Thiên Đại Lan tự tay đeo cho ông ấy. Ngay cả chú Lương cô ta cũng dám trêu chọc, nếu không thì vì sao chú Lương đang yên đang lành lại đột nhiên đổi di chúc, muốn để lại cổ phần JW cho cô ta? Vốn dĩ mấy thứ đó là của Amy mà…”

Sắc mặt Diệp Tẩy Nghiễn thoáng chốc trở nên u ám.

Anh bước thẳng về phía hai người.

“Đồ vô liêm sỉ!” Lương Man Hoa liên tiếp tát thêm ba cái, gào lên:

“Anh làm sao có thể so với Diệp Tẩy Nghiễn được? Trước đây tôi chỉ biết anh tự luyến, không ngờ lại đê tiện đến thế. Thiên Đại Lan đâu có ngốc, cô ấy phát điên mới bỏ Diệp Tẩy Nghiễn mà chọn anh, anh làm sao có thể bịa ra cái lý do ngu xuẩn như vậy chứ!”

Tưởng Vệ Tân nói:

“Nhưng chú Lương đã để lại tài sản thừa kế cho cô ta”

Chưa kịp nói hết câu, Diệp Tẩy Nghiễn đã đẩy cửa bước vào.

Tưởng Vệ Tân chưa kịp phản ứng thì bị anh tung một cước trúng ngay ngực, lùi liền mấy bước, rồi lăn lông lốc xuống cầu thang, ngã dập người ở khoảng tầng lửng, hít vào từng ngụm lạnh buốt, r*n r* đau đớn.

Lương Man Hoa bị dọa giật mình, dù sao cuộc nói chuyện vừa rồi có nhắc đến bạn gái của Diệp Tẩy Nghiễn, nhất thời lúng túng vô cùng:

“Diệp tiên sinh.”

Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Có thể xóa hết những tấm ảnh lén chụp bạn gái tôi không?”

Động tác trong tay Lương Man Hoa không ngừng, chỉ vài giây đã xóa sạch sẽ, gọn gàng.

“Cảm ơn.”

Diệp Tẩy Nghiễn lễ phép nói.

Anh không thèm liếc nhìn Tưởng Vệ Tân đang nằm dưới đất.

Người kia cũng không dám đứng dậy, chỉ co rúm nơi góc cầu thang, thân thể và giấc mộng làm rể nhà giàu tan vỡ cùng một lúc.

“Chuyện này không liên quan gì đến Đại Lan” Lương Man Hoa nhanh chóng nói. Cô ấy là một người thông minh, vốn dĩ đã được đào tạo như người thừa kế chính thống; dẫu tức giận, cô ấy cũng tuyệt đối không để cảm xúc lấn át vào lúc này:

“Tất cả đều do Tưởng Vệ Tân lén chụp, anh đừng nghe anh ta biện hộ, Đại Lan và bố tôi không có bất kỳ quan hệ gì. Bố tôi đột ngột sửa di chúc là vì thất vọng với Amy; thời gian của ông ấy không còn nhiều, JW là dự án đầu tiên ông ấy chính thức tiếp quản và thành công, cũng giống như đứa con đầu tiên của ông ấy; ông ấy luôn hy vọng có thể tìm được một người kế thừa đưa JW đi xa hơn, mà tôi đã thất bại trong lần khảo nghiệm này…”

“Không cần giải thích với tôi những điều này.” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười.

“Cảm ơn.”

Việc Diệp Tẩy Nghiễn quay lại lần này, Lương Diệc Trinh đang nằm trên giường bệnh không hề cảm thấy bất ngờ.

Chiếc vòng đã tháo ra, lặng lẽ nằm trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh.

Ông ta điềm đạm nói:

“Di chúc là tặng vô điều kiện, đến chiều Đại Lan mới nhận được thông báo. Hiện giờ cô ấy hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.”

“Cậu có biết không?” Lương Diệc Trinh cười:

“Cô ấy rất yêu cậu. Khi tôi nói với cô ấy rằng, tôi muốn chuyển nhượng cổ phần JW cho cô ấy, nhưng điều kiện là phải kết hôn và sinh con với cậu, thì cô ấy lại từ chối.”

Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Ông lấy cô ấy ra để thử?”

“JW là đứa con của tôi, hiện nay nó có giá trị gần trăm tỷ” Lương Diệc Trinh nói đều đều:

“Nếu cậu là tôi, trước khi chọn người thừa kế thích hợp cho đứa con này, cậu cũng sẽ làm bài thử nghiệm giống tôi thôi.”

“Nhưng tôi không thích đem người mình yêu ra thử thách” Diệp Tẩy Nghiễn đáp:

“Lương tiên sinh, một khi trong lòng đã nảy sinh hoài nghi, thì ông đã mặc định kết án đối phương từ trước rồi.”

Nói đến đây, anh đứng dậy, cầm chiếc vòng bên giường, bẻ làm đôi, ném mạnh vào thùng rác.

“Di sản là chuyện của ông” Diệp Tẩy Nghiễn lễ phép nói:

“Tôi chỉ hy vọng ông tự kiềm chế, đừng mang thêm phiền toái đến cho bạn gái tôi nữa.”

Buổi chiều hôm đó, Thiên Đại Lan mới nhận được thông báo từ luật sư.

Buổi sáng, cô đi đến studio chuyên dụng đã thuê để chụp bộ sưu tập mới và một số cảnh đường phố, chỉ riêng hai bộ trang phục do Triệu Nhã Hàm và Trương Tĩnh Tinh mang đến là cô không chụp.

Cả hai bộ đều được Đại Lan cất đi, nói rằng hôm nay đã muộn, trời lại hơi lạnh, để ngày mai chụp tiếp.

Cả hai người đều không nhìn thấy bộ trang phục mà đối phương mang đến.

Lần này, để phối hợp buổi chụp, Thiên Đại Lan đem theo rất nhiều món đồ xa xỉ: giày cao gót, túi xách, vòng tay… Những món nhỏ lấp lánh ấy, vừa rực rỡ vừa đắt đỏ, khiến không ít người trầm trồ.

Triệu Nhã Hàm và Trương Tĩnh Tinh lại một lần nữa cảm thán về sự giàu có, chịu chi của Thiên Đại Lan, và cả bạn trai đứng phía sau cô.

Duy chỉ có Đại Lan, vào khoảnh khắc này, khi nhìn lại chúng, bỗng cảm thấy chẳng có gì thú vị.

Chiếc Birkin đen mà Triệu Nhã Hàm và Trương Tĩnh Tinh cẩn thận truyền tay nhau, thứ mà nó có thể đựng, cũng không tiện bằng một chiếc túi vải bố cỡ lớn, thứ sau lại nhẹ hơn, dễ mang hơn.

Triệu Nhã Hàm nhắc Trương Tĩnh Tinh cẩn thận với cái móng tay sứt, kẻo làm xước lớp da box, vốn không có khả năng tự phục hồi, mỏng manh vô cùng.

Trương Tĩnh Tinh lập tức rụt tay lại, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn chiếc túi.

Thiên Đại Lan mỉm cười nói không sao, túi mua về là để dùng, chứ không phải để thờ phụng.

Nhưng Trương Tĩnh Tinh, vốn biết rõ giá trị của chiếc túi, vẫn không dám chạm vào, chỉ liên tục ngắm nhìn.

Kết thúc buổi chụp, sau khi tẩy trang, Thiên Đại Lan mặc chiếc áo len cũ rộng thùng thình, mệt mỏi nhìn vào gương.

Mất đi sự tô điểm của những món xa xỉ này, cô có trở nên xấu xí không?

Cái túi đổi bằng tỉ lệ 1:2 khi mua hàng hiệu, thật sự khiến cô cảm thấy hạnh phúc sao?

Bỏ số tiền lớn ra mua những món đồ này, rồi lại dùng chúng trong nỗi lo sợ: sợ trầy xước, sợ gặp mưa, sợ biến dạng; sở hữu chúng, phải chăng những lo lắng ấy đã lấn át niềm vui ngắn ngủi của sự hư vinh được thỏa mãn?

Cô thật sự cần những món xa xỉ này để khiến bản thân trông xứng đáng được tôn trọng sao?

Cô thật sự chỉ có thể dựa vào xa xỉ phẩm để khiến người khác tôn trọng sao?

Thiên Đại Lan bỗng nhiên bật dậy.

Ánh mắt cô đảo qua những thứ trên bàn, tất cả những chiếc túi đang nằm trong túi chống bụi của các thương hiệu, trang sức, hộp… Chất đống ở đó, bỗng dưng đồng loạt mất đi sức hấp dẫn.

Cô nhớ đến chiếc khăn quàng cũ mà Diệp Tẩy Nghiễn luôn đeo, chiếc khăn len cashmere cô tự tay chọn chỉ và đan cho anh. Tay nghề chẳng có gì tinh xảo, chất liệu cũng không phải thượng hạng, kiểu dáng bây giờ nhìn lại cũng chẳng hợp thời.

Thế nhưng, anh vẫn luôn đeo nó.

Không chỉ chiếc khăn ấy, mà cả chiếc áo sơ mi mẫu cô may, Diệp Tẩy Nghiễn cũng mặc, không chỉ trong ngày thường, mà ngay cả những dịp giao tiếp quan trọng cũng vậy.

Trong mắt anh, những thứ đó hiển nhiên còn quý hơn xa hàng hiệu.

Bất giác, Thiên Đại Lan lại nhớ đến chiếc túi Chanel 2.55 da sáp dầu mà cô từng nhận từ anh.

Trong túi con bên trong, có tấm thiệp nhỏ anh viết tay bằng bút máy:

“Quý giá hơn cả vật xa xỉ, chính là dũng khí trong con người em.”

Từ khi nào mà đôi mắt cô dần dần chỉ nhìn thấy vật xa xỉ, mà bỏ quên mất dũng khí ấy?

Từ khi nào, cô bắt đầu lo được lo mất, bắt đầu để tâm đến tiền bạc và giai cấp, mà quên đi tấm lòng nhiệt huyết theo đuổi tình yêu ban sơ?

Cửa có tiếng gõ ba cái. Triệu Nhã Hàm gọi vọng vào, đầy nghi hoặc:

“Chị Thiên, sao chị lại mời luật sư vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?”

Thiên Đại Lan:

“Hả?”

Vị luật sư đó là của Lương Diệc Trinh.

Ông ta mang đến di chúc mới được sửa đổi của Lương Diệc Trinh.

Sau khi Lương Diệc Trinh qua đời, Thiên Đại Lan sẽ hợp pháp thừa kế số cổ phần JW đứng tên ông ấy.

Cô chỉ cần ký vào thủ tục.

Thiên Đại Lan không ngờ đối phương lại nghiêm túc đến vậy, càng không ngờ trên đời này thật sự tồn tại một chuyện tốt lớn đến thế. Bấy lâu nay cô luôn cho rằng lần trước ông chỉ đùa, hoặc có mưu đồ nào khác.

Dưới sự hướng dẫn của luật sư, cô ngơ ngẩn cầm bút, ngòi bút rơi xuống tờ giấy trắng, vẽ ra một nét ngang cứng ngắc. Cô đang định ký tên mình, thì lòng bàn tay bỗng toát mồ hôi, khiến thân bút cũng trở nên trơn tuột như vừa dính mưa.

Đây là cây bút máy Diệp Tẩy Nghiễn tặng cô. Lý tưởng của cô đang dần lệch khỏi quỹ đạo rồi sao, Thiên Đại Lan? Cô gái từng ham học, chăm chỉ đọc sách, kiên định dám yêu dám theo đuổi, chưa từng do dự, chưa từng lo được lo mất, chưa từng nghi ngờ bản thân, cứ thế xắn tay áo liều lĩnh xông lên… từ bao giờ đã bị cô vùi lấp tận đáy ký ức?

Luật sư thúc giục:

“Nhanh ký đi, Thiên tiểu thư, chỉ cần cô ký tên thì bản di chúc này lập tức có hiệu lực.”

Thiên Đại Lan khó khăn nhấc bút, lại chậm chạp viết thêm một nét ngang.

Hôm nay, cô bỗng dưng không biết viết chữ viết liền thế nào nữa.

Viên đá đỏ trên cài bút ánh lên sắc vàng, như ngọn hải đăng trong đêm tối, chói lòa vào mắt cô. Sau lưng cô, đống hàng xa xỉ bày biện, nhiều món chỉ mua để chụp hình, có thứ thậm chí chưa từng mở hộp, nhãn mác vẫn còn nguyên.

Cô dường như chưa bao giờ thật sự sở hữu chúng.

Sự “có được” đột ngột này, thật sự có mang lại cho cô hạnh phúc không?

Khoảnh khắc ấy, Thiên Đại Lan bỗng muốn gặp Diệp Tẩy Nghiễn.

Luật sư nhắc nhở:

“Thiên tiểu thư?”

Thiên Đại Lan ngẩng đầu.

Trong ánh mắt kinh ngạc của luật sư, cô cúi xuống, khép chặt cây bút.

Trên bản di chúc chờ cô ký tên, lúc này chỉ có hai nét ngang đen sì, cứng nhắc.

“Lương tiên sinh đang ở đâu?” Thiên Đại Lan nói:

“Tôi muốn gặp ông ấy.”

Khi đến phòng bệnh, tinh thần của Lương Diệc Trinh vẫn khá ổn, ông đang tựa lưng trên giường, đeo kính, đọc Nhà thờ Đức Bà Paris. Thấy Thiên Đại Lan bước vào, ông mỉm cười chào hỏi một cách hòa nhã, dường như không lấy gì làm bất ngờ.

Di chúc.

Thiên Đại Lan không vòng vo với bệnh nhân, mà thẳng thắn bày tỏ hy vọng ông có thể sửa lại, cô không muốn thừa kế phần cổ phần JW kia.

Câu trả lời này khiến Lương Diệc Trinh hơi bất ngờ.

Ông tháo kính, nhìn cô không chút ngăn cách:

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi muốn ở bên Diệp Tẩy Nghiễn.”

Lương Diệc Trinh bật cười:

“Hồi đó tôi từng nói với cô, tôi giao quyền kiểm soát chính của JW cho cô, chính là hy vọng cô có thể ở bên Tẩy Nghiễn.”

“Cũng chính vì ông hy vọng, nên tôi càng không thể nhận” Thiên Đại Lan nói:

“Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng, tôi chọn anh ấy chỉ vì muốn có được phần cổ phần này.”

Lương Diệc Trinh một lần nữa nghiêm túc nhìn cô.

“Tôi dĩ nhiên biết đó là một khoản tiền rất lớn. Nhưng tôi cũng có thương hiệu riêng của mình, tuy bây giờ sức ảnh hưởng của nó còn nhỏ, nhưng sau này, mua sắm online sẽ thay đổi thói quen tiêu dùng của con người, cửa hàng trực tuyến cũng sẽ tác động mạnh đến cửa hàng thực tế” Thiên Đại Lan nói:

“Rồi sẽ có một ngày, Hồng của tôi cũng sẽ vượt qua JW, trở thành thương hiệu nữ trang đứng đầu.”

Lương Diệc Trinh mỉm cười:

“Đợi một cái cây lớn lên là cả một quá trình dài, cô Thiên à. Huống hồ, mùa gặt hiện tại cũng không cản trở việc gieo hạt của cô. Cô có khả năng cân bằng chúng, thậm chí có thể dùng cây to sum suê này để nuôi dưỡng cây non kia.”

“Không thể.” Thiên Đại Lan nói:

“Nói thật, hiện giờ tôi đã rất khó cân bằng giữa sự nghiệp và việc học. Nếu lại thừa kế phần cổ phần này của ông, e rằng tôi sẽ thật sự phải lựa chọn giữa học tập và sự nghiệp.”

Lương Diệc Trinh nói:

“Bill Gates cũng từng bỏ học ở Đại học Harvard.”

“Nhưng rất ít người nhắc đến việc bốnông ấy là một luật sư nổi tiếng, mẹ là giám đốc ngân hàng, ông ngoại từng làm chủ tịch Ngân hàng Quốc gia” Thiên Đại Lan đáp:

“Ngày trước khi còn trẻ, tôi từng cãi nhau với người khác về chuyện này, sau đó mới nhận ra, đa số những người bỏ học giữa chừng ấy đều có gia đình giàu có và quan hệ chống lưng phía sau.”

Lương Diệc Trinh mỉm cười:

“Lẽ nào Diệp Tẩy Nghiễn chưa từng mang lại cho cô sự an toàn ấy sao? Lẽ nào cậu ta không phải là mối quan hệ lớn nhất của cô?”

Thiên Đại Lan nói:

“Ông Lương có từng nghe Gửi Cây Sồi chưa? Tôi muốn trở thành một cây tự mình cắm rễ sâu xuống đất.”

Lương Diệc Trinh nói:

“Ngay trước mặt cô bây giờ chính là một mảnh đất màu mỡ.”

“Nhưng mảnh đất ấy có lẽ cần tôi phải hy sinh cả việc học, thậm chí cả tình yêu” cuối cùng Thiên Đại Lan cũng nói ra:

“Tôi thường xuyên phải đứng trước nhiều sự lựa chọn, đặc biệt là giữa học hành và sự nghiệp. Nhiều lần tôi đã xin nghỉ để lo cho cửa hàng, chèn ép thời gian học tập, không tham gia các hoạt động ở trường…Nhưng lần này, tôi không muốn lại từ bỏ tấm bằng đại học mà tôi đã vất vả mới có được.”

Lương Diệc Trinh im lặng, khép lại cuốn Nhà thờ Đức Bà Paris.

“‘Vạn chung thì không xét lễ nghĩa mà nhận lấy, thì vạn chung có thêm gì cho ta?’” Thiên Đại Lan nói:

“Xin lỗi ông Lương, trên đời này còn có những điều quan trọng hơn tiền bạc… Bạn trai tôi trước kia thường nói câu này, lúc nào tôi cũng không tin, nhưng hôm nay, cuối cùng tôi cũng đã hiểu.”

Cô đã quyết tâm, chậm rãi đứng dậy, khẽ cúi người hành lễ với Lương Diệc Trinh.

“Tôi sẽ không nhận sự tặng cho này, cũng sẽ không ký vào bản thỏa thuận sau đó.”

“Diệp Tẩy Nghiễn sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà chia tay với cô” Lương Diệc Trinh không khẳng định cũng không phủ nhận:

“Chẳng lẽ cô không muốn làm một thử thách nho nhỏ cho cậu ta sao?”

“Tôi không thích thử thách nhân tính, càng không thích thử thách người mình yêu” Thiên Đại Lan nói:

“Lúc còn nhỏ, tôi từng đọc một quyển tạp chí, có một bài phỏng vấn nhân vật trang bìa. Trong đó có một câu nói mà tôi cực kỳ thích”

Cô chậm rãi thuật lại nguyên văn:

“Khoảnh khắc hoài nghi nảy sinh, chính là lúc bạn đã kết án đối phương trong lòng.”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...