Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 70: Từ rất rất lâu trước đây



 

Kết thúc (hạ)

Trong mấy ngày Diệp Tẩy Nghiễn đi Thâm Quyến, gần như ngày nào anh và Thiên Đại Lan cũng gọi video cho nhau.

Trong những cuộc gọi đó, họ không nói chuyện công việc, chỉ trò chuyện về những chuyện vụn vặt đời thường: ví dụ như quyển sách mới đọc gần đây, hay việc hoa mai trong miếu Tiền Vương sắp nở… Những mảnh vụn nhỏ bé ấy, lại kéo dài thành vô số đề tài.

Cô giảm nhịp độ tung sản phẩm mới ở cửa tiệm, từ trước kia mỗi tháng hai lần, mỗi lần sáu mẫu, giờ thành một tháng chỉ ra mắt một lần, nhưng tăng lên tám mẫu. Ngoài ra còn thuê thêm thợ rập và nhà thiết kế mới.

Tiền thì mãi mãi không kiếm hết được.

Điều Thiên Đại Lan cần là năng lực kiếm tiền bền vững, liên tục.

Cô cũng gặp lại Mạch Di. Người sau này gầy đi nhiều, nhưng sắc khí vẫn tốt.

“Cửa hàng quần áo mở được một thời gian rồi cũng sang nhượng lại” Mạch Di nói:

“Bây giờ chị chỉ đi du lịch khắp nơi, viết blog, may mắn cũng ra được mấy cuốn sách, tiền bán sách đủ làm vốn đi chơi. Có khi còn vừa l*m t*nh nguyện, vừa ở lâu tại một nơi nào đó… cũng không tệ.”

Nói đến đây, trên mặt cô ấy thoáng hiện lên nụ cười.

“Chỉ tiếc là một số nơi ở cao nguyên vẫn không thể đi được” Mạch Di hơi nuối tiếc:

“Trước đây thì không có thời gian, bây giờ có thời gian rồi, lại không còn đủ thể lực nữa.”

Hai người trò chuyện rất lâu, không nói đến công việc, chỉ nói chuyện về cuộc sống. Mạch Di bây giờ đã không còn sự nghiêm khắc, rực rỡ như lần đầu gặp nữa. Trang sức duy nhất trên người cô ấy là một chiếc vòng cổ răng sói, treo bằng dây đen là món quà từ một nữ du khách ở nhà trọ khi cô ấy l*m t*nh nguyện. Người đó nhặt được khi vào Tây Tạng, nghe nói có thể trừ tà, mang lại bình an.

Khi chia tay, Mạch Di tặng nó lại cho Thiên Đại Lan.

“Lần đầu tiên gặp em, chị đã nghĩ, cô bé này trông giống như một con sói con, vừa dữ dằn vừa xinh đẹp” Mạch Di mỉm cười mãn nguyện:

“Quả nhiên không nhìn lầm.”

Thiên Đại Lan tặng cho cô ấy một khoản tiền và một chiếc máy ảnh. Ban đầu Mạch Di không chịu nhận, Thiên Đại Lan cười bảo, thêm vài bộ quần áo nữa, coi như đây là phí tài trợ. Sách mới của Mạch Di sắp xuất bản, sau này dù cô ấy đăng blog hay ra sách, Thiên Đại Lan đều mong Mạch Di có thể mặc những bộ quần áo mà cô tặng.

Lúc đó Mạch Di mới chịu nhận.

Hai người tạm biệt nhau bên bờ Tây Hồ mưa phùn lất phất. Trời lạnh rồi, Mạch Di muốn đi về phương Nam ấm áp hơn, như một chú chim di cư, đổi hướng du hành theo mùa.

Khi rời đi, Mạch Di mặc một chiếc áo khoác đen cũ, phóng khoáng vẫy tay chào Thiên Đại Lan; Thiên Đại Lan dõi mắt nhìn theo cô ấy rất lâu rất lâu, gió thổi những chiếc lá vàng khô rụng xuống cành, cũng như cuốn đi tháng năm đã qua. Trong ký ức, những ngày tháng người quản lý cửa hàng từng yêu cầu họ tiếp nhiều khách hơn, uống ít nước hơn, đi vệ sinh ít hơn… nay đã tan biến như làn sương mờ.

Thiên Đại Lan đứng nguyên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, rồi quay người, vững vàng bước về phía ngôi nhà của mình.

Ngày Hồng Rose tung bộ sưu tập mới, Thiên Đại Lan mở trang sản phẩm của họ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một món đồ quen thuộc.

Dù trong lòng đã sớm có dự cảm, nhưng khi nhìn thấy nó, Thiên Đại Lan vẫn không dám tin, vội vàng nhấp vào, phóng to, rồi lại phóng to, cho đến khi bức ảnh tràn ngập khắp các góc màn hình, từng khối màu sắc vỡ vụn, mơ hồ khó rõ.

Cô gọi điện, hẹn Trương Tĩnh Tinh cùng đi dạo phố.

Trương Tĩnh Tinh nhận lời, cô ấy đã mua vé máy bay ba ngày sau về Thẩm Dương. Vài hôm trước, Thiên Đại Lan vừa phát thưởng cuối năm cho họ, hôm nay nhân tiện ra ngoài mua sắm.

Thiên Đại Lan đi cùng cô ấy, đến lúc quẹt thẻ, đều để cho Trương Tĩnh Tinh quẹt bằng thẻ của cô.

Đi như vậy đến ba cửa hàng, Trương Tĩnh Tinh cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, liền hỏi Thiên Đại Lan:

“Hôm nay sao cậu rộng rãi thế?”

Thiên Đại Lan mời cô ấy đến một quán trà sữa đang nổi đình nổi đám năm nay để nghỉ ngơi, gọi hai ly sữa nếp than.

Không vòng vo, cũng không nhắc lại chuyện cũ, Thiên Đại Lan chỉ đưa cho Trương Tĩnh Tinh xem bộ sưu tập mới của Hồng Rose.

“Trừ nhà thiết kế, thợ làm mẫu và tớ ra, thì chỉ có cậu từng nhìn thấy bộ mẫu thử này.” Thiên Đại Lan khẽ hỏi:

“Cậu từng làm vận hành Taobao cho Hồng Rose một thời gian, tại sao không nói cho tớ biết?”

Trương Tĩnh Tinh im lặng.

“Chúng ta đã quen nhau từ thời học trung cấp nghề, tớ vẫn còn nhớ” Thiên Đại Lan nói:

“Lúc trong trường có mấy tên con trai chặn tớ sau giờ tự học buổi tối, là cậu đã chạy đi gọi chị Linh đến giúp. Tại sao lại bán đứng tớ, Tĩnh Tinh? Tớ luôn nghĩ chúng ta là bạn tốt mà.”

Trương Tĩnh Tinh hỏi:

“Thật sự là bạn tốt sao? Cậu thật sự coi tớ là bạn sao? Tớ và Trương Cảnh vừa mới yêu nhau, tại sao cậu lại nói xấu anh ấy?”

Thiên Đại Lan kiên nhẫn đáp:

“Tớ đã hỏi người bên công ty Đề Hạc, thân phận và chức vụ của Trương Cảnh đúng là thật; nhưng việc anh ta đang bị gạt ra ngoài lề cũng là sự thật. Lúc quan trọng, anh ta từng mang dữ liệu và người của Đề Hạc sang công ty đối thủ. Giờ anh ta quay lại Đề Hạc, cậu nghĩ lãnh đạo thật sự sẽ trọng dụng anh ta sao? Đồng nghiệp của anh ta cũng xác nhận, bình thường anh ta thích dùng đủ loại ứng dụng hẹn hò để tìm gái. Cậu sao có thể tin một người đàn ông quen qua WeChat rung một cái mà xứng để cậu nghiêm túc yêu đương chứ?”

Trương Tĩnh Tinh nói:

“Có lẽ tớ có thể khiến anh ấy quay đầu lại, có lẽ tớ chính là người có thể khiến anh ấy an phận.”

Thiên Đại Lan im lặng một chút.

Quả thật cô không có kinh nghiệm yêu một kẻ phong lưu, cũng chẳng biết phải nói gì thêm.

Trương Tĩnh Tinh lại nói:

“Cậu không thể vì cậu quen người có tiền mà không cho người khác quen. Có thể cậu thật sự coi tớ là bạn, nhưng nói thật, từ lúc đến Hàng Châu, tớ đã không thể coi cậu là bạn nữa rồi. Tầng lớp của chúng ta khác nhau. Cậu là sếp của tớ, có xe, có nhà, có đàn ông, Hermès Chanel muốn xách thì xách, muốn mặc thì mặc. Còn tớ thì sao? Tớ vẫn phải đi thuê chung trong ký túc xá nhân viên, cậu không thể vừa coi tớ là nhân viên, vừa muốn tớ làm bạn của cậu được.”

Thiên Đại Lan thực ra còn rất nhiều điều muốn nói với cô ấy, nhưng lúc này nhận ra, dường như chẳng còn cần thiết nữa.

Điều đáng sợ nhất giữa bạn bè, chính là “so sánh”.

So sánh khiến rất nhiều điều tốt đẹp trở thành gốc rễ của đố kỵ.

Trương Tĩnh Tinh nói tiếp:

“Có lẽ cậu muốn biết Hồng Rose trả tớ bao nhiêu. Thật ra chị Phương rất keo kiệt, tớ đưa cho chị ta một bản thiết kế nháp, làm mẫu cho chị ta chép lại, nhiều lắm chị ta chỉ cho tớ một hai ngàn, còn chưa bằng nửa cái túi của cậu. Nhưng tớ lại thấy thật sảng khoái, nhìn cậu tức giận, không vui, lo lắng… sao tớ lại thấy sung sướng đến vậy?”

Cô ta không nói bằng giọng khoe khoang, giọng rất nhẹ, rất nhẹ.

Thiên Đại Lan chỉ thấy bi thương.

Cô sâu sắc nhận ra, phá hủy tình bạn, cách dễ nhất còn có cả quan hệ thuê mướn.

Trong đời người, khi bạn bè biến thành cấp trên và cấp dưới, thì trong chốc lát, quan hệ ấy cũng chẳng còn là bạn nữa.

Ngẫm lại, sự thấu hiểu thật sự giữa Thiên Đại Lan và Mạch Di, cũng chỉ bắt đầu sau khi rời công ty.

Làm bạn với sếp hoặc nhân viên dưới quyền, chẳng có gì ngu ngốc hơn thế.

“Hiến tế thôi.” Ai biết được đối phương có coi mình như bàn đạp, hay có khi nào muốn hạ bệ mình đâu.

“Qua Tết này, cậu không cần đến làm nữa” Thiên Đại Lan nói:

“Thưởng cuối năm tôi đã kết toán hết rồi, còn những món đồ hôm nay cậu mua, xem như tình bạn một lần, coi như quà tôi tặng cậu.”

Trương Tĩnh Tinh sững người:

“Cậu không kiện tôi sao?”

“Vì chút chuyện nhỏ này mà kiện cậu thì chẳng có ý nghĩa gì” Thiên Đại Lan nói:

“Nếu cậu còn muốn tiếp tục làm shop Taobao, thì đến Tô Châu đi. Ở đó có chính sách hỗ trợ, phí vận chuyển rẻ, nhiều cửa hàng online, cũng nhiều shop quần áo nữ… Nếu sau này có ai muốn điều tra lý lịch, ở đó sẽ không có người nói xấu cậu.”

Thiên Đại Lan nhận ra mình thật sự đã thay đổi.

Nếu là trước đây, giờ phút này cô chắc chắn sẽ xé gan xé phổi mà cãi nhau một trận với Trương Tĩnh Tinh. Nhưng bây giờ, cô chọn nhẹ nhàng gác lại, giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Trương Tĩnh Tinh im lặng.

Thiên Đại Lan thanh toán xong rồi rời đi, chiếc nanh sói Mạch Di tặng đung đưa trước ngực; lúc đầu cô hơi co ngực lại, nhưng càng đi, ngực cô càng ưỡn cao, lưng càng thẳng. Cô cứ thế sải bước đi tới, cho đến khi đẩy cửa xoay bằng kính của trung tâm thương mại, ánh nắng rực rỡ tràn ngập lên người cô.

Ngồi vào xe, điện thoại Thiên Đại Lan nhận được một tin nhắn.

Trương Tĩnh Tinh: “Hồng Rose chưa bao giờ nộp thuế.”

Thiên Đại Lan ngẩn ra một chút, định gọi điện cho cô ta, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn đặt điện thoại xuống, lặng lẽ nhìn vào màn đêm trước mắt.

Cô thấy mình hơi mệt rồi.

Cuối năm 2013, còn xảy ra nhiều chuyện nữa.

An Thận Ngôn cũng mua nhà, ngay trong cùng khu mà Thiên Đại Lan đã chọn. Nhà cô ở tòa số 8, anh ấy chọn tòa số 9. Nhà bố mẹ cô ở tầng 7, làm ăn buôn bán thì hay tin vào “bảy lên tám xuống”; còn An Thận Ngôn thì chọn tầng 8.

Khoảng cách này khiến Thiên Quân và Chu Vân rất hài lòng. Thiên Đại Lan vốn không hay ở nhà, còn An Thận Ngôn thường về vào cuối tuần, bố mẹ cô có thể rủ anh ấy ăn cơm chung; những lúc bình thường hai người lớn có việc gì, anh ấy cũng kịp thời đến giúp. Tuy nhiên, mấy lần phục hồi chức năng gần đây của bố mẹ cô, vẫn là Thiên Đại Lan tự mình đi cùng.

Cô mỉm cười giải thích với bố mẹ: sau này, cửa hàng sẽ tiếp tục đi theo hướng bán hàng tinh chọn, giảm tần suất nhập hàng mới. Giờ trên Taobao ngày càng nhiều shop, thì khác biệt hóa và chuyên chọn mới là gốc rễ để đứng vững; còn lao vào chiến tranh giá cả thì mãi mãi không thể bằng những đối thủ có quy mô lớn.

Hiện tại Hồng Red không có nhà máy lớn, cũng không có vốn liếng hùng hậu, chẳng cần thiết phải cuốn vào vòng xoáy ấy.

Chu Vân bóng gió với Thiên Đại Lan rằng đã đến lúc nên đưa bạn trai về cho gia đình gặp mặt. Nghe nói tuổi tác ngang với An Thận Ngôn, nên hai người già có phần không yên tâm.

Thiên Đại Lan đáp:

“Chẳng phải năm nay mình còn về quê ăn Tết sao? Điều kiện gia đình anh ấy cũng khá, lại sống ở Hàng Châu lâu năm, e rằng khó thích nghi với khí hậu quê mình.”

Hai ông bà nghĩ ngợi, thấy cũng có lý, nên không nhắc nữa.

Ngay khi sắp rời Hàng Châu, trở về Thiết Lĩnh ăn Tết, Thiên Đại Lan cuối cùng nhận được hồi âm.

Đó là bức “thư thời gian” mà Diệp Tẩy Nghiễn gửi đến từ đầu năm.

Ở phía dưới cùng, có một lá thư cũ.

Nét chữ đã nhạt đi, mực loang loáng phai, đó là bức thư viết từ hai năm trước, vào ngày cô và Diệp Tẩy Nghiễn cãi nhau, rồi điên cuồng quấn lấy nhau trong cái nhà trọ cũ nát kia.

Không, có lẽ là trước đó.

Cùng với chiếc vòng cổ chuẩn bị sẵn, vốn dĩ anh muốn vui vẻ trao cho Thiên Đại Lan vì cô đang chăm chỉ học hành như một sự khích lệ. Nhưng rồi, anh phát hiện ra lời nói dối của cô, và trong cơn giận, hai người đã lên giường.

Thiên Đại Lan mở bức thư cũ trước.

“Gửi bạn học Thiên Đại Lan, đang học trung học:

Thấy thư như gặp mặt.

Trong thần thoại phương Tây, rắn thường được coi là biểu tượng của tà ác và h*m m**n. Trong Kinh Thánh, rắn đã dụ dỗ Adam và Eva ăn trái cấm, khiến loài người bị đuổi khỏi vườn Eden; trong thần thoại Bắc Âu, con rắn khổng lồ Midgard bao quanh nhân gian cũng sẽ cùng Thor đồng quy vu tận trong Ragnarok, tượng trưng cho hủy diệt và tai ương.

Nhưng nó đồng thời cũng là biểu tượng của trí tuệ.

Chúa Jesus mong các tông đồ khôn khéo như rắn, hiền lành như chim bồ câu; trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần Athena cũng có biểu tượng là rắn.

Giống như em.

Rắn.

d*c v*ng mãnh liệt, dã tâm bừng bừng, xảo quyệt, trí tuệ, không ai thích hợp hơn em.

Bây giờ em chỉ đang ở trong giai đoạn “lột da” để nghỉ ngơi mà thôi.

Mong rằng sau khi lột da, em sẽ có một thân thể mạnh mẽ mới.

Chiếc vòng này chỉ để khích lệ, chúc em thi đại học thật tốt.

Bạn của em: Diệp Tẩy Nghiễn.

Thiên Đại Lan lại mở lá thư mới, viết vào đầu năm.

“Đại Lan: Chúc khi mở thư bình an.

Anh không chắc khi lá thư này đến tay em, chúng ta đang chiến tranh lạnh, đang cãi nhau, hay đang mưu tính làm lành?

Trước tiên đừng cười anh lo xa, anh đang vì chuyện này mà khổ não, một chút khổ não.

Trong khoảng tuổi từ hai mươi đến ba mươi, anh đã từng ở trong một trạng thái cực đoan. This all or nothing. Anh không cần sự dao động ở giữa, chỉ cần cán cân nghiêng hẳn sang một bên.

Ngẫm lại những lần chúng ta cãi nhau, gốc rễ đều ở chỗ này.

Anh khao khát em có thể dành cho anh tình yêu trọn vẹn, thậm chí từng nghĩ, nếu em không cho, vậy thì anh cũng sẽ không yêu em, nghĩ lại bây giờ, có phải hơi trẻ con, có phải hơi giận dỗi?

Em thường dung thứ cái kiểu “giận dỗi” này của anh.

Khi em nhìn anh, anh phát hiện bản thân mình trong ánh mắt em nhỏ bé như một đứa trẻ; thật là một trải nghiệm kỳ diệu, trong phần lớn trường hợp, anh vẫn cho rằng em là một đứa trẻ, là một con sói con, một con ưng nhỏ, một con bò con, một con hổ nhỏ, một con sư tử nhỏ.

Em thường khiến anh nhận ra sự hạn hẹp trong nhận thức của mình.

So với em, ngôn ngữ là thứ bị hạ cấp, chữ viết thì nhạt nhẽo, ngay cả vào lúc này, mỗi từ anh muốn thốt ra, viết xuống cũng đều trở nên hạn hẹp.

Viết đến đây, anh mới phát hiện, thứ anh đang viết lúc này không phải là một bức thư tình nồng nàn của đôi lứa, mà giống như một bản thú tội.

Có lẽ trong lòng anh thật sự có con rắn đó.

Khi nhận ra điều này, anh nghiêng mặt nhìn em, phát hiện em đang gãi đầu gãi tai, khó khăn gượng gạo mà cố moi chữ ra, giống như đang ra sức nhai một miếng bánh mì khô cứng; anh nghĩ, bắt em viết thư quả thật là làm khó em, nhưng anh lại tội lỗi mà thích thú với việc “làm khó” em như thế.

Anh là một kẻ xấu xa.

Một kẻ vừa yêu em, vừa ra sức che giấu tội lỗi của mình, một kẻ giả nhân giả nghĩa.

Kẻ giả nhân giả nghĩa này lại biến bức thư tình thành một bức thư tống tiền với tội trạng hiển hiện, trong từng ngày nó còn chưa tới tay “con tin”, anh đều nơm nớp bất an mà chờ đợi;

Hy vọng em trong khoảng chờ đợi ấy có thể sớm nhận ra gương mặt tội lỗi thật sự của anh, anh hốt hoảng trước từng ngọn gió rung cỏ lay trong những năm tháng này, tất cả đều bắt nguồn từ dục niệm.

Anh hy vọng em sẽ tha thứ cho sự tham lam và kiêu ngạo của anh.

Cũng hy vọng em sẽ ban cho anh một nụ hôn tha thứ.

Hôn em.

Bảo trọng.

Của em: Diệp Tẩy Nghiễn.”

Thiên Đại Lan khép lại bức thư, nhẹ nhàng áp nó lên ngực; hồi lâu sau, cô ngẩng đầu, gửi cho Diệp Tẩy Nghiễn một tin nhắn:

Thiên Đại Lan: “Anh à, năm nay có muốn đến quê em một chuyến không?”

Diệp Tẩy Nghiễn trả lời rất nhanh.

Diệp Tẩy Nghiễn: “Bây giờ sao? E rằng không được.”

Diệp Tẩy Nghiễn: “Anh đang bận.”

Thiên Đại Lan vừa định hỏi anh bận gì, thì Diệp Tẩy Nghiễn gửi tới một bức ảnh; cô mở ra, nhìn thấy nơi quen thuộc.

Chính là ngôi trường tiểu học, trung học mà Thiên Đại Lan từng học. Khuôn viên cũ kỹ, già nua, lúc này trong ánh hoàng hôn, máy móc xây dựng đang tất bật thi công, vận chuyển gạch đá.

Diệp Tẩy Nghiễn mặc áo phao đen, đội mũ bảo hộ, đứng trước ống kính mỉm cười.

Diệp Tẩy Nghiễn: 「Nhờ Dương Toàn chụp hộ một tấm, kỹ thuật của cậu ấy không tốt lắm, tạm nhìn vậy đi」

Diệp Tẩy Nghiễn: 「Kỳ nghỉ đông phải xây xong nhà ăn và ký túc xá mới. Anh không muốn lại có một Thiên Đại Lan nhỏ bé, trong ngày đông giá lạnh phải run rẩy đi rửa khay cơm, cầm bút viết đến nỗi ngón tay tê cóng」

Diệp Tẩy Nghiễn: 「Có thể chỉ cho anh cách nào giúp đỡ những Thiên Đại Lan nhỏ bé tốt hơn không, cô giáo Đại Lan kính mến?」

Thiên Đại Lan mỉm cười.

Cô nắm chặt điện thoại, nhanh chóng gõ chữ.

Thiên Đại Lan: 「Vậy thì em phải thu phí tư vấn đó」

Diệp Tẩy Nghiễn: 「Hy vọng đó là mức giá anh có thể trả nổi」

Ngày đầu tiên đến Thiết Lĩnh, Thiên Đại Lan đã không nhịn được, gắt gao hưởng thụ “phí tư vấn” của mình một cách mãnh liệt.

Thân thể khát khao như chưa từng nhạy cảm và yếu ớt đến vậy, cô thường cảm giác cô giống như một tấm kính, chỉ cần va chạm là sẽ vỡ nát trong giây tiếp theo. Nhưng phần “cứng cáp hoàn hảo” và kỹ thuật điêu luyện của Diệp Tẩy Nghiễn lại khiến cô nhận ra, thực ra cô giống như một tảng băng sông lớn đang tan chảy nhanh chóng trong giữa mùa hè rực lửa.

Sau khi kết thúc, Thiên Đại Lan mới nhắc đến di sản mà Lương Diệc Trinh để lại. Diệp Tẩy Nghiễn kiên nhẫn lắng nghe, rồi mỉm cười nhắc cô:

“Trong tay Lương Diệc Trinh có 26% cổ phần JW, đó là cổ đông lớn nhất hiện nay.”

Theo Diệp Tẩy Nghiễn biết, Lương Diệc Trinh sớm đã lập di chúc, dự định để lại phần này cho Lương Ngải Mễ. Nhưng đáng tiếc, Lương Ngải Mễ quá nóng vội ham công danh, năm xưa vừa nhảy dù xuống đã sốt sắng đuổi Thiên Đại Lan đi, khiến Lương Diệc Trinh nhận ra sự bốc đồng và ghen tuông của cô ta, từ đó mới cân nhắc chuyển giao lại cho Lương Man Hoa.

Lương Man Hoa vốn là người mà Lương Kỳ Tụng chọn làm người kế nghiệp, cũng sẽ là người thừa kế duy nhất phần lớn tài sản và sản nghiệp của Lương Diệc Trinh. Nhưng biểu hiện của Lương Man Hoa tại JW lại khiến ông thất vọng, nên ông mới chuyển ánh mắt sang Thiên Đại Lan là người có năng lực thực sự.

“Em biết” Thiên Đại Lan nói:

“Nhưng em không quen với mấy trò đấu đá cấp cao, mà nếu liều lĩnh tiếp nhận, bước vào đó chẳng phải sẽ trở thành miếng mồi béo cho người ta xâu xé sao? Hơn nữa, nếu thật sự nhận lấy, vậy còn Hồng Red của em thì sao?”

Cô nói rất chân thành.

Tinh lực của Thiên Đại Lan dù dồi dào cũng có hạn, tham nhiều thì nuốt chẳng nổi, bước quá dài còn dễ “rách trứng”.

Vạn nhất JW mà làm hỏng, thì Hồng Red vốn đang có thế đi lên mạnh mẽ cũng sẽ chết yểu mất.

Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

“Em cũng có thể làm như cách Lương Man Hoa tiếp quản từng bước các sản nghiệp khác thôi, thuê chuyên gia quản lý thay em. Em chỉ cần làm bà chủ nhàn rỗi, hưởng lợi tức hằng năm.”

Thiên Đãi Lan tròn mắt:

“Á? Còn có thể như vậy sao?”

Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười gật đầu:

“Ừ, đúng thế.”

Thiên Đại Lan nói:

“Xong rồi xong rồi, hình như em đã từ chối một cái bánh lớn, lớn lắm rồi…”

Diệp Tẩy Nghiễn cố ý trêu cô:

“Có hối hận không?”

Thiên Đại Lan bổ nhào vào lòng anh, kêu lên:

“Hối hận chết đi được, nên anh phải thật mạnh mẽ mà an ủi trái tim bị thương nặng của em… Lần này thử lại kiểu mạnh như vậy nhé, đừng có đỡ tay nữa, em phát hiện mình thật b**n th**, em thích siêu siêu sâu…”

Cô không kìm được mà nhớ lại, khi rời khỏi phòng bệnh của Lương Diệc Trinh, ông ta mỉm cười đưa cho cô cuốn “Nhà thờ Đức Bà Paris”, nói rằng đây có lẽ là lần gặp cuối, cuốn sách coi như kỷ niệm chia tay.

Thiên Đại Lan nhận lấy, khích lệ ông hãy trị liệu cho tốt; đối với Lương Diệc Trinh, cô đồng cảm nhiều hơn là những cảm xúc khác, thậm chí vì ông từng làm khó Diệp Tẩy Nghiễn mà cô có phần không thích ông ta.

Thế nhưng, luật sư của Lương Diệc Trinh vẫn kiên trì, đuổi theo tận đến Thiết Lĩnh, đến tận nhà Thiên Đại Lan.

Đó là một khoản đầu tư hậu hĩnh mà Lương Diệc Trinh đã dành cho cửa hàng Taobao Hồng Red của cô, một ý nghĩa thực sự của “đầu tư thiên thần”.

Thiên Đại Lan ký tên, hỏi luật sư:

“Tình hình ông Lương thế nào rồi? Ca phẫu thuật có thuận lợi không?”

Luật sư ngừng lại rất lâu, rồi mới nói:

“Vẫn ổn.”

Đêm giao thừa, Diệp Tẩy Nghiễn cuối cùng cũng đến thăm Thiên Quân và Chu Vân.

Hai ông bà rất hài lòng với dáng vẻ và chiều cao của Diệp Tẩy Nghiễn, càng hài lòng hơn khi nghe anh nói mình biết gói sủi cảo, biết nấu ăn.

Ngôi nhà mới mua vẫn còn nhiều thứ chưa dọn dẹp xong, lần này có bốn phòng ngủ: một cho Thiên Quân và Chu Vân, một cho Đại Lan, một cho An Thận Ngôn, còn lại một phòng khách, vừa khéo có thể cho Diệp Tẩy Nghiễn ở.

An Thận Ngôn hôm nay đặc biệt trầm lặng. Khi gói bánh sủi cảo, anh ấy cùng Thiên Quân ở trong bếp, vừa bóc tỏi, giã tỏi, vừa pha nước chấm dấm dầu; Thiên Quân mấy lần định nói gì đó lại thôi. An Thận Ngôn mỉm cười nói:

“Bố đừng lo, thật ra con vẫn luôn coi Hồng Hồng như em gái ruột.”

Diệp Tẩy Nghiễn gói sủi cảo rất đẹp, nhưng lại chậm, anh gói được một cái thì Đại Lan đã nhanh nhẹn gói liền ba cái. Thấy Chu Vân định ghé tai nói chuyện riêng với cô, Diệp Tẩy Nghiễn liền đứng dậy vào bếp, chủ động nhận hết phần nấu nướng.

Anh chú ý thấy trong nhà đã đổi hết dầu ăn, không còn dùng dầu lạc (dầu phộng) nữa.

An Thận Ngôn nói:

“Đại Lan nhắc tới bảy tám lần rồi, bảo là anh bị dị ứng với lạc. Cái chảo này là mới mua chiều nay, anh không quen làm nóng chảo sắt phải không? Tránh ra đi, để tôi làm nóng xong rồi anh hẵng dùng. Yên tâm, tối nay trong bữa cơm tất niên sẽ không có tí lạc nào cả.”

Diệp Tẩy Nghiễn cười:

“Cảm ơn, anh Thụ.”

An Thận Ngôn trừng mắt nhìn anh một cái, cúi đầu vặn ga, châm lửa, tiếp tục làm nóng chảo. Trong bếp chỉ còn tiếng lửa “xèo xèo” l**m đáy nồi.

“Đối xử tốt với Đại Lan một chút” An Thận Ngôn cảnh cáo:

“Anh biết hậu quả rồi đấy.”

Tối hôm đó, người thức canh giao thừa chỉ còn lại Đại Lan và Diệp Tẩy Nghiễn. Hai người nghiêm túc ngồi xem hết chương trình Gala mừng xuân, đến lúc phải đi ngủ, Đại Lan len lén kéo Diệp Tẩy Nghiễn về phòng cô. Anh nửa đẩy nửa thuận, cuối cùng cũng theo. Trên chiếc giường nhỏ của cô, anh hôn cô dày đặc, tỉ mỉ. Vì lo ngại bố mẹ cô ở ngay phòng bên, Đại Lan không dám phát ra tiếng lớn, chỉ dám cắn mạnh vào cổ tay Diệp Tẩy Nghiễn, cắn đến nỗi để lại hai dấu răng nhỏ, nhọn hoắt.

“Còn một bí mật, em vẫn chưa nói với anh” trong căn phòng nóng bỏng ám muội, Thiên Đại Lan siết chặt lấy gương mặt anh:

“Anh nhất định sẽ bất ngờ khi biết.”

Diệp Tẩy Nghiễn nghiêng mặt, suy nghĩ một chút:

“Em muốn kết hôn với anh?”

“Không phải đâu” Thiên Đại Lan nói:

“Là cái này…”

Cô xoay người xuống giường, đôi chân run run, lục lọi trên giá sách rất lâu, cuối cùng lấy ra một cuốn tạp chí, đưa cho Diệp Tẩy Nghiễn.

“Anh có biết không, Diệp Tẩy Nghiễn, mối liên hệ giữa chúng ta còn sâu đậm hơn anh nghĩ; từ rất rất lâu trước đây, em đã phải lòng anh từ cái nhìn đầu tiên, từ ba năm trước khi anh quen em rồi…”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...