Vẫn chưa ngủ.
Suýt nữa thì ngủ rồi.
Dây thần kinh căng như lò xo của Thiên Đại Lan vẫn chưa kịp thả lỏng, trong khoảnh khắc nghe thấy giọng của Diệp Hi Kinh, lập tức lại bị kéo căng mạnh mẽ. Tai cô ù đi một chút, theo phản xạ nhìn về phía “đồng phạm” Diệp Tẩy Nghiễn.
Diệp Tẩy Nghiễn cũng đang nhìn cô.
Hai người chạm mắt nhau, lập tức đạt được sự ăn ý không cần nói thành lời: Không mở cửa, tránh mặt.
“Chưa ngủ” Diệp Tẩy Nghiễn cách cửa trả lời em trai, anh hơi cúi đầu xuống, vài lọn tóc xoăn rối trong lúc hỗn loạn ban nãy rũ xuống, đuôi tóc lướt qua mắt, giọng anh bình tĩnh nói:
“Có chuyện gì sao?”
Diệp Hi Kinh nghe ra điều bất thường:
“Anh, anh uống rượu à?”
“Ừ.”
Thiên Đại Lan không dám thở mạnh, đứng cứng đờ, không nhúc nhích. Suốt chặng đường ngồi tàu đến Bắc Kinh, cô điên cuồng mong nhớ Diệp Hi Kinh vậy mà vào khoảnh khắc này, cô lại không muốn gặp anh ta chút nào.
“Anh nói em đến sớm thì em đến rồi” Diệp Hi Kinh nói:
“Bên bệnh viện giờ cũng không cần em ở lại nữa, mẹ cô ấy đã tới rồi, anh yên tâm đi.”
Diệp Tẩy Nghiễn liếc nhìn Thiên Đại Lan, nói với Diệp Hi Kinh:
“Giờ anh mệt rồi, có gì để mai nói.”
Thiên Đại Lan há miệng, nghi hoặc nhìn Diệp Tẩy Nghiễn.
Một cô gái thông minh có thể cảm nhận được sự bất thường trong lời của Diệp Hi Kinh, rốt cuộc là kiểu “bạn” như thế nào, lại khiến anh ta phải ở bên đối phương đến tận đêm khuya?
Diệp Hi Kinh lại gõ cửa mấy cái, cậu do dự:
“Em sợ mai sẽ không kịp.”
“Ngày mai có gì mà không kịp?” Diệp Tẩy Nghiễn mặt không biểu cảm:
“Sao, em sống không nổi tới mai à?”
“… Không phải, anh, khoan đã, hình như anh có vấn đề rồi đấy, anh uống nhiều quá phải không?” Diệp Hi Kinh hoang mang:
“Không phải chính anh bảo em về sớm, mai còn sớm giải thích rõ ràng với Đại Lan sao? Em chỉ muốn thống nhất lời thoại với anh, để lỡ có gì không bị lộ.”
Lộ?!
Thiên Đại Lan bước lên vài bước, tai gần như dán sát vào cửa, cô hơi ngẩng mặt lên, vừa không thể tin được nhìn khuôn mặt chính trực, anh tuấn của Diệp Tẩy Nghiễn, vừa hồi hộp lắng nghe giọng bạn trai ngoài cửa.
Cô đứng quá gần.
Hương hoa nhài dịu ngọt, phảng phất, lượn lờ, quấn quanh mặt anh. Diệp Tẩy Nghiễn lùi lại một bước, buộc phải buông tay nắm cửa, tay rủ xuống bên hông, từ từ siết lại.
Vết chai nơi ngón giữa cọ vào lòng bàn tay, cái cảm giác ẩm nóng, dính ướt đó không biết là mồ hôi của anh, hay là từ Thiên Đại Lan.
Diệp Hi Kinh bên ngoài vẫn đang hỏi chuyện liên quan đến Thiên Đại Lan.
Anh ta lại gõ vài cái, khiến tai đang dán vào cửa của Thiên Đại Lan bị chấn động, cô giật mình lui lại như chú sóc bị tiếng chặt cây làm cho kinh hãi, lùi ra sau với vẻ hoảng sợ.
Trong lúc lùi lại, cô nghe thấy một hơi thở nặng nề từ Diệp Tẩy Nghiễn.
Giống như anh vừa mới nãy vẫn đang nín thở.
Thiên Đại Lan bắt đầu bất an.
Cô lén lút đưa tay lên ngửi ngửi chính mình, chẳng lẽ bây giờ trên người cô có mùi khó chịu lắm sao? Không thể nào, mới vừa nãy lúc anh hôn lên xương quai xanh, rõ ràng còn như sói đói, suýt nữa thì cắn cô rồi còn gì…
Dừng! Ngừng hồi tưởng! Quá xấu hổ rồi, muốn giết anh luôn cho rồi!
“Anh à, hay là để em vào nói chuyện đi” Diệp Hi Kinh nói:
“Cứ nói chuyện ngoài này thế này…”
“Em sợ dọa Đại Lan tỉnh mất. Anh không biết đâu, tai cô ấy giờ hồi phục rồi, em còn có cảm giác cô ấy đang nghe trộm chúng ta nói chuyện.”
“Ảo giác thôi.” Diệp Tẩy Nghiễn lạnh nhạt đáp:
“Thính lực cô ấy chưa chắc tốt như em tưởng.”
Anh nói rất điềm nhiên, nhưng Thiên Đại Lan đang nhạy cảm tột độ lại cảm thấy đó là một lời châm chọc.
Một lời châm chọc rõ ràng, tr*n tr**.
Châm chọc cô không nhận ra giọng của bạn trai và anh trai bạn trai?!
“Anh đi ngủ đây.” Diệp Tẩy Nghiễn lạnh lùng nói:
“Sáng mai anh sẽ tìm em.”
“Đại Lan thích dậy sớm, em sợ…” Diệp Hi Kinh lo lắng:
“Hay mình thống nhất lời thoại tối nay đi, tối nay là Phan Tiểu Hiền bị ốm, em ở bệnh viện trông, anh nhớ chưa?”
Thiên Đại Lan trừng mắt nhìn Diệp Tẩy Nghiễn đang ở ngay bên cạnh cô.
Cô không biết anh có nhớ hay không, chứ cô thì nhớ rồi đấy!!!
“Ừ.” Diệp Tẩy Nghiễn không nhìn cô, nói: “Về đi.”
“Anh, anh cũng ngủ sớm nha.” Diệp Hi Kinh rất quan tâm: “Không nghe anh chửi người, chắc hôm nay uống không ít.”
Diệp Tẩy Nghiễn lạnh giọng:
“Cút.”
Cuối cùng, Diệp Hi Kinh yên tâm rời đi.
Diệp Tẩy Nghiễn không thèm để ý đến anh ta nữa.
Thiên Đại Lan vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ, không dám nhúc nhích.
Hai người cứ thế im lặng suốt năm phút, mãi cho đến khi bên ngoài hoàn toàn không còn động tĩnh gì, Diệp Tẩy Nghiễn mới mở miệng nói:
“Người bị bệnh hôm nay là Ngũ Kha.”
Thiên Đại Lan nghiến răng nghiến lợi, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, dù sao Diệp Tẩy Nghiễn cũng là anh trai ruột của Diệp Hi Kinh, thân sơ có khác, anh đứng về phía em trai cũng là chuyện dễ hiểu, che chở cho em mình cũng là chuyện… bình thường.
Diệp Tẩy Nghiễn không làm gì sai cả.
Nhưng cô vẫn thấy tủi thân.
Cô vượt ngàn dặm đến, mang theo tất cả mong đợi để gặp bạn trai, kết quả lại suýt chút nữa lên giường với anh trai của bạn trai; còn chưa kịp hoàn hồn, lại tình cờ phát hiện, bạn trai không ra đón mình chiều nay là vì… đi cùng một cô bạn gái khác đến bệnh viện.
“Bố của Ngũ Kha là thầy dạy toán hồi cấp ba của tôi” Diệp Tẩy Nghiễn hiếm khi nói nhiều đến vậy:
“Cô ấy là bạn học tôi, cũng là hàng xóm hồi nhỏ của Hi Kinh; hiện tại cô ấy làm trợ giảng ở trường của Hi Kinh. Lần này bị bệnh là vì cô ấy đội mưa giúp Hi Kinh sắp xếp hồ sơ chuẩn bị đi du học. Cho nên Hi Kinh mới chăm sóc cô ấy. Bây giờ, giữa họ không có bất kỳ mối quan hệ mờ ám nào chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau.”
Thiên Đại Lan buồn bã nói:
“Vậy bây giờ anh đến để khuyên tôi đừng giận nữa à?”
“Giận là chuyện bình thường” Diệp Tẩy Nghiễn đáp:
“Về mặt đạo đức, Hi Kinh không làm gì sai; nhưng về mặt tình cảm, nó đã không xử lý tốt mối quan hệ giữa bạn gái và bạn khác giới, đó chính là lỗi của nó.”
Thiên Đại Lan thật sự không muốn nghe mấy lời đạo lý này nữa. Cô bây giờ đang rất giận, giận đến mức đêm nay chắc cũng khó ngủ, chỉ muốn kéo vali rời khỏi nơi khiến cô xấu hổ và đau lòng này.
“Ngày mai hãy nói chuyện rõ ràng với Hi Kinh đi.” Diệp Tẩy Nghiễn nói, giọng anh lúc này đã trở lại với vẻ ôn hòa như lần đầu họ gặp mặt, một người anh trai biết giữ chừng mực:
“Nó có từng nói với tôi rằng… lý do lần này giấu em chuyện đó là vì không muốn em ghen. Tôi không đồng tình với cách nghĩ đó, nhưng nó thực sự rất thích em.”
Nói rồi, anh siết chặt tay nắm cửa, mở ra, liếc mắt nhìn xung quanh trước, rồi mới ra hiệu cho Thiên Đại Lan đi ra ngoài.
Thiên Đại Lan cảm thấy tình huống này cứ như… đang lén lút vụng trộm.
Diệp Tẩy Nghiễn giúp cô mở cửa phòng, không bước vào, chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc vali nhỏ của cô xuống sàn phòng ngủ.
Hai người ăn ý cùng nín thở.
Họ nín thở đến mức không làm cảm biến đèn ở hành lang sáng lên.
Không có ánh đèn nào bật lên để soi sáng cho hai kẻ suýt chút nữa vượt giới hạn. Chỉ có ánh trăng trắng nhạt lọt qua ô cửa sổ sát đất, tựa như một lớp lụa mỏng ba trượng che phủ mắt mũi, nhè nhẹ, im lặng.
Anh trai và bạn gái của em trai.
Cô và anh trai của bạn trai.
Vài phút trước, bọn họ còn đang quấn quýt trên chiếc giường dưới bầu trời đen không trăng.
Giờ thì lại đứng nơi hành lang, quần áo chỉnh tề, khách sáo nói chuyện như người dưng.
Trong bầu không khí nghẹt thở tựa như đang vụng trộm ấy, Thiên Đại Lan để ý thấy: xương chân mày của Diệp Tẩy Nghiễn thật nổi bật, nổi bật đến mức khiến cả đôi mắt anh như chìm trong bóng tối, sâu thẳm, chỉ khi anh nhìn ai đó, đôi mắt lạnh lùng ấy mới lộ ra một chút ánh sáng.
“Ngày mai nói tiếp.” Diệp Tẩy Nghiễn nói ngắn gọn:
“Em nghỉ ngơi trước đi. Ngủ ngon. Mai gặp.”
Anh luôn nhấn mạnh hai chữ “ngày mai”, khiến Thiên Đại Lan vô thức cảm thấy áp lực tâm lý rất lớn.
Trời ơi đất hỡi!
Lịch ngày mai của cô kín mít rồi mà!
Cô còn phải đi phỏng vấn với em họ của chị Mạch, Mạch Di Di.
Buổi trưa ăn với An Thận Ngôn.
Buổi chiều tìm chỗ thuê trọ.
Buổi tối còn phải nói chuyện rõ ràng với bạn trai Diệp Hi Kinh, tức giận chất vấn anh ta vì đã nói dối…
Giờ lại còn phải thêm một việc:
Nghe anh trai của bạn trai giải thích tại sao lại suýt nữa ngủ với cô, hoặc là nhận lời xin lỗi gì đó.
Cô đâu có dư dả thời gian và năng lượng kiểu người Mỹ như vậy chứ.
“Không cần đâu” Thiên Đại Lan nói nhanh như cắt:
“Cho dù là về mặt đạo đức hay cảm xúc, tôi đều đã hiểu rõ rồi, đừng nói chuyện bồi thường hay xin lỗi gì cả, anh mà nói ra bất cứ lời ‘bồi thường’ nào bây giờ, tôi sẽ cảm thấy càng thêm xấu hổ, thậm chí cảm giác như bị cưỡng ép xong rồi được ‘bồi thường’.”
Khuôn mặt điềm tĩnh như nước của Diệp Tẩy Nghiễn cuối cùng cũng hiện lên vẻ ngượng ngùng:
“Đại Lan…”
“Cứ vậy đi, đã là hiểu lầm thì coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.” Thiên Đại Lan đã xấu hổ đến mức muốn đi tiểu, cô cúi người thật sâu, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò hề loạn xà ngầu này càng sớm càng tốt:
“Đừng nói nữa, anh mà nói thêm một câu nữa là tôi sẽ gọi người tới đấy Diệp tiên sinh, anh cũng không muốn em trai mình phát hiện chuyện này, đúng không?”
Cô vừa cúi đầu, vừa lùi về sau, rồi đóng cửa lại, khóa trái, tất cả chỉ trong một hơi, dứt khoát và gọn gàng.
… Chết mất thôi.
Thiên Đại Lan úp mặt vào gối lông ngỗng, muốn hét thật to, nhưng cuối cùng lại không dám. Cô chỉ còn biết điên cuồng đấm đấm lên giường, vừa mắng trời mắng đất, vừa tự ép bản thân ngủ cho nhanh, để mai còn đi phỏng vấn.
Thật là cái sự cố chết tiệt!
Sáu giờ kém mười sáng hôm sau, Thiên Đại Lan tự nhiên tỉnh dậy. Sau khi rửa mặt thay đồ, cô lặng lẽ xuống lầu đi mua bữa sáng.
Nhưng khu nhà của Diệp Tẩy Nghiễn hoàn toàn không có cửa hàng tiện lợi, càng không có tiệm bán đồ ăn sáng. Cô đành phải đi bộ sang khu dân cư khác mua.
Kết quả là tiệm ăn gần nhất bán quá đắt!
Một quả trứng trà tới tận 5 tệ!
Gà là ăn tiền mà lớn lên chắc?!
Vì không quen thuộc khu vực này, Thiên Đại Lan bèn hỏi các ông bà lớn tuổi đang tập thể dục buổi sáng, xem gần đây có hàng ăn nào rẻ hơn không.
Mấy bác ấy rất nhiệt tình, nhanh chóng chỉ đường cho cô.
“Đi thẳng, qua một đèn đỏ thì rẽ phải, đến con hẻm thứ hai thì rẽ trái, là nhà thứ ba.”
Mười lăm phút sau, Thiên Đại Lan ngồi trên một chiếc ghế nhựa sơn xanh da trời, vừa uống sữa đậu nành, ăn quẩy, chấm với dưa chua miễn phí, vừa tính xem mình còn lại bao nhiêu tiền.
Một bát sữa đậu nành: 1 tệ 5
Một thanh quẩy to (bẻ làm hai được): 1 tệ 5
Dưa chua cắt sợi miễn phí
→ Tổng cộng: 3 tệ
Lần này cô ra ngoài mang theo 2.300 tệ, giờ còn 2.297 tệ.
Khi đi ngang qua siêu thị lúc nãy, Thiên Đại Lan có để ý thấy bảng giá treo ở cửa:
Thịt ba chỉ: 8.06 tệ/kg
Thịt heo thường: 7.91 tệ/kg
Thịt nạc: 9.25 tệ/kg
Số tiền cô đang có trên người, nếu tính toán nhanh thì… chỉ đủ mua khoảng 248 cân thịt nạc!
Vừa nghĩ đến con số ấy, cô bị miếng dưa chua đến rùng mình một cái.
Nhưng bận rộn như vậy cũng giúp cô tạm quên đi sự cố xấu hổ hôm qua.
Con người ta khi nghèo không có thời gian để mơ mộng yêu đương,
Chỉ có người giàu mới đủ rảnh để vướng vào chuyện tình cảm lắt nhắt.
Thiên Đại Lan… đã nghèo đến mức đó rồi.
Sau đợt tăng giá mạnh hồi năm 2007, giá cả thực phẩm năm nay lại tiếp tục tăng vọt, hồi đầu năm 1 cân thịt ba chỉ chỉ có 6.9 tệ thôi.
Cũng có thể vì… đây là Bắc Kinh.
Dù mọi người xung quanh đều nghĩ rằng cô đến Bắc Kinh là vì Diệp Hi Kinh, nhưng chỉ có Thiên Đại Lan biết:
Năm ngoái, đúng là vì anh ta mà cô đến.
Nhưng từ sau bữa ăn hôm đó… cô đã nhận ra cô thích thành phố này.
Ai dám chắc cô không thể trở thành một người giàu có và thành đạt tiếp theo chứ?
Thiên Đại Lan lấy lại tinh thần, dùng đũa ấn chặt cái quẩy vỏ giòn xuống sữa đậu nành, ăn vài miếng, rồi quay sang hỏi bà chủ đang dùng giẻ lau bàn:
“Chị ơi, gần đây có sạp báo nào bán bản đồ tuyến xe buýt Bắc Kinh không ạ? Em mới tới đây, không rành đường, muốn mua một cái để xem đường.”
Bà chủ cũng rất nhiệt tình, vui vẻ chỉ đường cho cô. Thiên Đại Lan lại tốn thêm hai đồng mua bản đồ xe buýt, cắm đầu nghiên cứu vài phút, nhanh chóng và chính xác tìm được đường đến tiệm quần áo nơi cô sẽ phỏng vấn.
Chỉ tiếc là không có xe buýt đi thẳng.
Nếu đi xe buýt, thì phải đổi tuyến một lần, tổng tiền vé là hai đồng. Nếu quẹt thẻ thì rẻ hơn, chỉ tám hào. Nhưng làm thẻ thì cần đặt cọc hai mươi đồng, còn tiền nạp thì tính riêng.
Khi Thiên Đại Lan cuối cùng cũng đến được trước cửa tiệm quần áo, “kho bạc nhỏ” của cô chỉ còn lại 2.257 tệ.
Và một chiếc thẻ xe buýt còn dư 19 tệ 2 hào.
Lúc còn ở Thẩm Dương, chị Mạch rất hay nhắc đến cô em họ Mạch Di đang làm ở tiệm quần áo này, nói là tiệm nằm ở khu thương mại đông người qua lại, có mặt tiền riêng, chiếm trọn hai tầng, vật liệu trang trí như gạch kính đều nhập từ nước ngoài, riêng tiền trang trí đã tiêu hơn chục triệu tệ, nghe mà Trương Tĩnh Tinh phải xuýt xoa không ngớt.
Hiện tại, Thiên Đại Lan đang đứng ngay trong tiệm quần áo có trang trí giá trị hàng chục triệu này, và phát hiện ra tiệm này ở ngay cạnh khách sạn lần trước Diệp Tẩy Nghiễn đặt cho cô, thông với trung tâm thương mại.
Phòng nghỉ của nhân viên được ngăn riêng ra, ghế sofa tròn tròn, mềm mại không có ai ngồi, hai nhân viên đang tụm lại bên máy tính nhập thông tin hàng mới trong ngày, còn cửa hàng trưởng Mạch Di là một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp thì đang nhìn Thiên Đại Lan từ trên xuống dưới.
“Nhìn cũng xinh đấy” Mạch Di nói thẳng:
“Nhưng ăn mặc thì tệ quá, mà ở cửa hàng chúng tôi, tuyệt đối không cho xuất hiện hàng nhái, nhất là hàng nhái của đối thủ cạnh tranh.”
Thiên Đại Lan không hiểu “đối thủ cạnh tranh” là gì, nhưng cô biết “hàng nhái” là sao.
Cô đáp:
“Cảm ơn chị, em nhớ rồi ạ.”
Mạch Di lạnh lùng nói:
“Gọi tôi là Marry.”
Thiên Đại Lan lại cúi đầu:
“Cảm ơn chị Marry.”
Cô thật sự rất xinh đẹp, tuy trình độ học vấn hoàn toàn không đạt chuẩn, nhưng chỉ riêng gương mặt này cùng chiều cao kia cũng khiến Marry để mắt đến. Trong ngành thời trang ở Trung Quốc có câu “Tháng chín vàng, tháng mười bạc” tức là mùa cao điểm doanh thu, mà mùa này phản hồi sản phẩm mới khá tốt, hiện tại cũng đang thiếu nhân lực. Marry nghĩ bụng dù sao cô cũng có ít nhiều kinh nghiệm bán hàng, chi bằng giữ lại thử xem sao.
Nếu thật sự không làm được thì đến hết tháng mười đuổi đi cũng chưa muộn, cứ nói là không đạt yêu cầu thử việc là xong.
Mạch Di là người làm việc quyết đoán. Vừa ra quyết định xong, cô ấy lập tức bắt tay vào làm thủ tục cho Thiên Đại Lan.
Cửa hàng có đồng phục nhân viên thống nhất, từ dây buộc tóc đến sơ mi, váy và giày đều có đủ cả. Đồng phục chỉ được mặc trong cửa hàng, không được mang ra ngoài hay mang về nhà. Mỗi ngày thay ra đều có người chuyên trách giặt là.
Cửa hàng mở cửa lúc 9 giờ sáng, Mạch Di bận rộn nên không có thời gian đào tạo nhiều. Cô ấy chỉ đưa cho Thiên Đại Lan một quyển sổ tay đào tạo nhân viên và dặn:
“Chăm chỉ đọc hết từng điều trong đó, mỗi tháng đều có kiểm tra nhân viên. Ngoài chỉ tiêu doanh thu còn có câu hỏi liên quan đến sổ tay này.” Mạch Di nghiêm mặt:
“Giờ về nhà đọc kỹ đi. Có gì không hiểu thì hỏi Luna là người hướng dẫn cho em. Em có hai tháng thử việc. Nếu không đạt, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị cho nghỉ.”
Thiên Đại Lan ghi nhớ cẩn thận từng lời. Đúng lúc đó, Mạch Di lại hỏi:
“Em có tên tiếng Anh không? Giờ đặt một cái luôn, để làm thẻ nhân viên cho em.”
Cô khựng lại, hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cho việc này.
Mạch Di nhìn đồng hồ, cau mày:
“Đừng lãng phí thời gian, mau nói đi.”
“Ava” Thiên Đại Lan nói:
“Tên Ava được không ạ?”
“Cửa hàng đã có Ava, Linda và Emma rồi, đổi cái khác đi, nghĩ tên nào đơn giản, dễ nhớ ấy” Mạch Di nói:
“Thôi được, làm bảng tên cũng mất thời gian, mai nói với tôi cũng được.”
Cô ấy thực sự rất bận, tai đeo tai nghe Bluetooth luôn có giọng người vang lên, chắc là khách VIP đến rồi, Mạch Di chỉnh lại mic, vội vàng nói một câu:
“Mời cô Lương vào phòng khách quý trước” rồi bỏ mặc Thiên Đại Lan lại đó.
Thiên Đại Lan mặc chiếc váy cũ kỹ, từ từ bước ra khỏi cửa hàng thời trang lấp lánh đèn chùm pha lê ấy.
Con người với con người khác nhau, nhân viên bán hàng với nhau cũng khác nhau.
Một Thiên Đại Lan từng tung hoành chợ Ngũ Ái, miệng lưỡi lanh lợi, bán hàng xuất sắc, đứng trước cửa sổ kính lớn này, lần đầu tiên cô cảm thấy hoang mang đến nỗi không biết phải nói gì.
“Chỉ là hai miếng vải thôi mà” Thiên Đại Lan lẩm bẩm:
“Vậy mà cái váy ngắn đó lại bán tới bốn ngàn tệ… Đúng là quá đỉnh luôn.”
Vừa nghĩ mà thấy khó hiểu, cô vừa bước đi, bất chợt thấy hai cô gái mặc đồng phục cửa hàng áo sơ mi trắng, váy đen tươi cười ra đón Lương Uyển Nhân vào cửa.
Đúng lúc này, điện thoại của Thiên Đại Lan vang lên.
Nắng bên ngoài chói chang, màn hình chiếc điện thoại Nokia nhỏ xíu là cái mà chị Mạch tặng cô năm ngoái sau khi đổi điện thoại mới khiến cô không nhìn rõ người gọi là ai.
Giờ này, chắc chỉ có tên An Thận Ngôn thôi.
Cậu ta đúng là kiểu người không bao giờ ngồi yên được.
Còn tận hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn ăn tối mà đã bắt đầu gọi điện giục giã, như thể đòi mạng.
Hôm qua cũng vậy, còn hai tiếng nữa mới đến Bắc Kinh mà An Thận Ngôn đã gọi điện trước, châm chọc cô rằng với cái tính này thì ở nhà bạn trai chắc không trụ nổi lâu đâu, nếu nửa đêm không nơi nương tựa thì có thể cầu cứu cậu ta, có lẽ vì tình nghĩa lớn lên cùng nhau, cậu ta “có thể miễn cưỡng” thu nhận cô.
Mặc dù không may bị An Thận Ngôn đoán trúng, cô thực sự dự định hôm nay sẽ chuyển ra khỏi nhà Diệp Tẩy Nghiễn ngay, nhưng dù sao cũng không thể để thua khí thế được.
Thiên Đại Lan bắt máy, không khách sáo mà nói luôn:
“Thật ngại quá nha, để anh thất vọng rồi. Tối qua tôi không những ngủ ngon, mà còn cùng Hi Kinh sánh bước dưới hoa, thổ lộ tâm tình tha thiết, ngọt ngào không rời, cùng nhau trải qua một đêm tuyệt vời, nói tôi nghe coi, giờ anh có thấy thất vọng không hả? Hả? Nói gì đi chứ đồ khốn, có thấy khó chịu không?”
Một lúc im lặng.
Cô nghe thấy giọng Diệp Tẩy Nghiễn.
“Cũng tàm tạm.”
