“Bộp bộp bộp bộp bộp, anh đang đập dưa hấu đấy hả? Sao không cúi xuống cắn thử một miếng xem ngọt không?” Thiên Đại Lan kéo áo lên, thắc mắc hỏi:
“Diệp Hi Kinh, anh bị sao vậy… hử? Sao tự nhiên im re thế?”
Cô vẫn chưa nhìn rõ lắm, chỉ thấy đối phương cao lớn đang nửa quỳ trên giường, giữ nguyên một tư thế bất động.
Ánh trăng chiếu lên nửa mặt bên phải của Thiên Đại Lan. Mái tóc dày, hơi xoăn tự nhiên, như sóng nước Tây Hồ trong ngày nắng đẹp, từng lọn bung xõa lười biếng phủ lên vai trắng muốt.
Tựa như nàng Venus vừa sinh ra trong tranh Botticelli, cô khiến căn phòng tĩnh lặng này bỗng trở nên giống như một góc của viện mỹ thuật Uffizi ở Florence.
“Hử?” Thiên Đại Lan khó hiểu, trợn to mắt, chống tay trái xuống giường, như một chú mèo, giơ tay phải định chạm vào mặt anh:
“Không phải chứ? Vì em cào trầy cổ anh mà giận thiệt à?”
Anh chẳng những không trả lời, mà còn cứng đờ lùi lại một chút, né tránh tay cô một cách không tự nhiên.
“Hi Kinh, Hi Kinh, Kinh Kinh” cô làm nũng, nói:
“Em đâu cố ý đâu mà. Ai bảo anh lúc nãy bóp mạnh quá; tụi mình cũng lâu rồi không gặp, anh không định ôm em một cái à?”
Vừa nói xong, không đợi phản ứng, Thiên Đại Lan bất ngờ lao tới, như mèo leo cây, nhảy vào lòng anh, quấn lấy, hai tay ôm lấy mặt anh:
“Anh đúng là không lừa em, chăm tập thể dục thiệt nha, cơ bắp bây giờ cứng cáp quá trời? Hồi nãy còn nói được mà, sao giờ mắc cỡ dữ vậy?”
Đúng lúc ấy, trăng xuyên qua mây, rọi sáng toàn bộ khuôn mặt Diệp Tẩy Nghiễn.
Ngũ quan giống nhau, nhưng khí chất khác biệt; Diệp Hi Kinh khi cúi mắt thì vô tội, còn người trước mặt khi cúi mắt lại toát lên vẻ trầm trọng.
Hơi thở phảng phất mùi gỗ mun nhàn nhạt, mái tóc rối bời, đôi môi mỏng, sống mũi cao, khi cười thì dịu dàng lễ độ, không cười thì lạnh lùng kiêu ngạo.
Diệp Tẩy Nghiễn.
Anh trai ruột của bạn trai cô.
Gặp lại kể từ lần đầu tiên là mười lăm tháng trước, đến giờ như chỉ mới ngày hôm qua.
Nhưng đây không phải là cảnh tượng ra mắt phụ huynh mà Thiên Đại Lan tưởng tượng.
Cô từng nghĩ nó sẽ là: giản dị, đoan trang, lịch sự lễ phép, chân thành xin lỗi, cụng ly thay chén, trò chuyện vui vẻ hòa hợp.
Còn thực tế: cưỡng hôn, ôm ấp, thân thể kề sát, bầu không khí nóng bỏng, và người kia sắp rút đao xông lên.
Tại sao lại là anh?!
Tính đến lúc này, trong ấn tượng của Thiên Đại Lan, anh vẫn là một người ôn hòa hài hước, hành xử có chừng mực…
Hai ánh mắt chạm nhau. Sắc mặt Diệp Tẩy Nghiễn đầy phức tạp, mày nhíu chặt. Thiên Đại Lan thì vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn, chỉ muốn độn thổ chết quách cho xong.
“A a a a a a a a a a a a!!!!!”
Diệp Tẩy Nghiễn lập tức vươn tay, bịt miệng cô lại.
Thiên Đại Lan kinh hãi đến nỗi không nói thành lời. Tiếng hét bản năng, như tiếng thét xé lòng, lập tức bị bàn tay Diệp Tẩy Nghiễn bịt lại. Mà không đụng còn đỡ, vừa chạm vào, nhiệt độ ấm áp trên tay anh và lực đạo mạnh mẽ như kéo cô khỏi cơn mơ, lý trí nhanh chóng quay lại, não đang hoảng loạn cũng bắt đầu hoạt động.
Cô lập tức buông tay khỏi người anh, hai tay hai chân cùng lúc vùng vẫy loạn xạ, liều mạng muốn thoát ra khỏi anh.
Như một con mèo hoang bị người lạ cưỡng ép giữ chặt.
Nhưng Diệp Tẩy Nghiễn quá khỏe.
Cô ra sức đấm đá, nhiều nhất cũng chỉ khiến anh “giảm -0.01, -0.001” sát thương.
“Đừng la” Diệp Tẩy Nghiễn hạ giọng:
“… Hiểu lầm thôi, đây chỉ là hiểu lầm, Đại Lan.”
Chân của Thiên Đại Lan trong cơn hoảng loạn phản xạ đá trúng phần h* th*n của anh, không hề để ý rằng động tác vừa rồi đã làm áo choàng tắm đen của anh trở nên lỏng lẻo. Gan bàn chân của cô dán thẳng lên chỗ ấy, không hề có khoảng cách. Vì căng thẳng và kìm nén, nơi ấy của anh vẫn căng cứng, nhiệt độ cơ thể anh vẫn rất cao, cao đến mức thiêu đốt cả mặt trăng và trái tim.
Cùng lúc đó, Diệp Hi Kinh mệt rã rời, nhập mật mã thành công, mở cửa bước vào.
Tối nay anh ta suýt chút nữa đã ở lại bệnh viện. Nhưng nhờ lời dặn của Diệp Tẩy Nghiễn, anh ta quyết định vẫn nên về nhà xem thử… Thiên Đại Lan?
Hình như có tiếng hét thất thanh của phụ nữ?
Phòng khách rộng lớn và trống trải. Diệp Hi Kinh thay dép, đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm.
Anh ta nín thở, cố gắng lắng nghe thật kỹ.
Trong phòng ngủ, Thiên Đại Lan vẫn bị Diệp Tẩy Nghiễn bịt miệng. Cô đổ rất nhiều mồ hôi, lòng bàn tay ướt sũng như kiểu trời nồm ở miền Nam. Lòng bàn tay của Diệp Tẩy Nghiễn cũng ẩm nóng không kém, nhưng giọng anh lại bình tĩnh đến mức lạ thường.
“Đây là phòng ngủ của tôi, em chắc là đi nhầm rồi” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Tối nay tôi uống chút rượu, xin lỗi. Đừng phát ra tiếng, tôi không muốn Diệp Hi Kinh biết em đang ở đây.”
Nghe thấy tên Diệp Hi Kinh, cuối cùng Thiên Đại Lan cũng ngừng run rẩy.
Cô vốn là người gan dạ.
Bây giờ cũng không thực sự quá sợ, thời khắc khiến cô sợ hãi nhất trong đời chính là ba tiếng đồng hồ mẹ cô giành giật sự sống trong phòng mổ.
Nhưng hiện tại, cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy, từ tóc, tay đến chân, toàn thân đều run.
Chênh lệch về sức lực quá lớn.
“Tôi thả em ra, em đừng la lên” Diệp Tẩy Nghiễn sắc mặt khó coi, trầm giọng nói: “Xin lỗi.”
Anh từ từ thả tay ra.
Thiên Đại Lan như chiếc lò xo bật ra ngoài, ra sức giật lấy chăn để quấn người cô lại; nhưng đời thực đâu phải phim thần tượng, Diệp Tẩy Nghiễn đang đè lên một góc chăn, cô giật thế nào cũng không được, may mà anh hơi nhấc đầu gối lên, cô mới nhanh chóng quấn kín người mình lại.
“Xin lỗi” Diệp Tẩy Nghiễn kéo lại cổ áo choàng tắm, thắt lại dây lưng, che đi phần ngực và cơ bụng để lộ ra khi nãy, chỉ còn hở chút da thịt ở hai bên xương quai xanh, lông mày vẫn nhíu lại:
“Tôi không biết em không mặc đồ ngủ.”
“Mặc thì anh cũng lột ” Thiên Đại Lan xúc động, vô thức lớn tiếng, nhưng sợ bị Diệp Hi Kinh nghe thấy nên cố nén, nghiến răng trách móc:
“Anh c** đ* cũng nhanh thật đấy, may mà tôi thông minh! Người ta nói tiên cũng không cứu nổi chuyện hai người lăn giường, nếu tôi không liều mình lăn lộn tránh né, chỉ trễ chút nữa là anh đã cắm, suýt nữa thì đội nón xanh cho chính em trai mình rồi, anh biết không?!”
Chỉ cách nhau một bức tường.
Diệp Hi Kinh đã nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ bên trong.
Anh ta mang dép lê, bước trên tấm thảm dày, lặng lẽ không một tiếng động.
Anh ta rất hiểu tính cách của Thiên Đại Lan, chuyện gì cũng muốn tranh phần hơn. Nếu cho cô chọn hai phòng khách, nhất định cô sẽ chọn phòng phía trước.
Bây giờ… cô vẫn chưa ngủ sao?
Anh ta chậm rãi đi đến cửa phòng của khách.
“Đại Lan” Diệp Tẩy Nghiễn vì câu tục ngữ kia mà thấy không thoải mái, anh giơ hai tay xuống, ra hiệu cô hạ giọng:
“Bình tĩnh lại đi, bình tĩnh trước đã, được không? Lần này là lỗi của tôi đã mạo phạm em…”
“Tất nhiên là lỗi của anh” Thiên Đại Lan ngắt lời anh, cô cố gắng quấn chặt áo lông vũ như một bộ áo giáp, tức giận tấn công Diệp Tẩy Nghiễn:
“Tôi…”
“Tôi tưởng đó là đang mơ” Diệp Tẩy Nghiễn nói: “Xin lỗi.”
“Mơ à? Vậy anh thật có phúc đấy” Thiên Đại Lan nghẹn ngào, không rõ vì lạnh run hay vì xúc động mạnh, cô nói: “Anh có thể mơ thấy một mỹ nhân da trắng thịt mềm như tôi, thẩm mỹ của anh thật tốt, lại còn may mắn nữa, Diệp Tẩy Nghiễn.”
Khi nói, nước mắt vẫn lưng tròng trong đôi mắt cô.
Tất cả những chuyện vừa xảy ra, như sáp nóng đổ vào khuôn, mềm mại ấm áp, không hề hay biết, đến khi nguội lại thì đã thành hình cứng đờ, không dễ gì sửa đổi.
Cô bị Diệp Tẩy Nghiễn hôn môi, bị anh vuốt má, bị anh bóp cổ, bị anh cắn xương quai xanh, và cả chỗ đùi trong sát vùng kín từng bị cây đại liệt ba, loại bánh mì siêu cứng của Nga đụng vào, tất cả như bị sáp nóng nhỏ vào, nóng bỏng đến mức xấu hổ, nhục nhã và hoảng loạn.
“Đúng là khá may mắn thật” Diệp Tẩy Nghiễn giơ tay, bình tĩnh nói:
“Tôi quay lưng lại, em mặc đồ vào, rồi bật đèn, tôi sẽ đưa em ra ngoài, được không? Phòng bên cạnh là phòng của khách. Chuyện tối nay, ngày mai tôi sẽ nói rõ với em, nhưng bây giờ như vậy, thật sự không thích hợp.”
“Anh còn biết là không thích hợp à” Thiên Đại Lan trách móc:
“Khi anh mơ xuân mơ thấy tôi, tôi là em dâu của anh đấy, sao anh không thấy là không thích hợp?”
“…Giấc mơ không thể hoàn toàn phản ánh hiện thực, nó chỉ là một dạng phản chiếu tâm lý nào đó” Diệp Tẩy Nghiễn muốn cô bình tĩnh lại, kiên nhẫn giải thích:
“Ví dụ như ghen tị…”
“Ghen… gì cơ?” Thiên Đãi Lan cố gắng ngừng khóc.
“Nói cách khác” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Đại Lan, em chẳng lẽ chưa bao giờ mơ thấy mình làm chuyện đó với người khác à? Ngoài Hi Kinh ra.”
Thiên Đại Lan nghĩ một lúc:
“Cũng có.”
“Em có thích người đó không?”
Thiên Đại Lan đáp:
“Thích chứ.”
Diệp Tẩy Nghiễn hít một hơi thật sâu, rất sâu.
“…Nhưng không phải kiểu thích đó” Thiên Đại Lan nói:
“Chỉ là bạn bè thôi, bọn tôi hay cãi nhau.”
“Vậy thì đúng rồi” Diệp Tẩy Nghiễn điềm đạm nói:
“Một người trưởng thành phát triển bình thường, mơ thấy loại chuyện đó là rất bình thường, nó không có nghĩa là tôi thực sự muốn làm gì em cả, em không cần lo lắng.”
“Vậy anh đã từng mơ thấy ai khác chưa?”
“Đó không phải là trọng tâm của cuộc nói chuyện này” Diệp Tẩy Nghiễn từ từ đứng thẳng dậy, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh:
“Bây giờ tốt nhất là em nên quay về phòng mình nghỉ ngơi.”
Sau một lúc im lặng rất lâu, Thiên Đại Lan mới lên tiếng:
“Dù không hiểu lắm, nhưng nghe cũng có lý” cô nói:
“Vậy… xin lỗi anh, tôi không biết đây là phòng anh, tôi…”
“Tôi nói rồi, là lỗi của tôi” Diệp Tẩy Nghiễn lặp lại, anh xuống giường, quay người đi:
“Bây giờ em có thể mặc quần áo rồi.”
Thiên Đại Lan lập tức chộp lấy bộ đồ bên gối, không màng trái phải, mặc đại vào, nhảy xuống giường; trong đầu cô chỉ toàn những câu: chết mất chết mất chết mất, phì phì phì phì phì xui xẻo, phải phát tài phải phát tài phải phát tài.
Tình huống này thật sự quá xấu hổ.
Cô cố gắng tìm chuyện gì đó để nói, nhưng phát hiện bất kể nói gì lúc này cũng đều rất ngại, biết nói gì đây? Chẳng lẽ phải nói: “Anh xem, tôi mặc đồ cũng rất nhanh nhé, có phải còn nhanh hơn anh c** đ* không?” không được, câu này kỳ cục quá, còn kỳ hơn cả mười tám điều kỳ lạ ở Vân Nam.
Vẫn là ngậm chặt cái miệng đầy khó xử thì hơn, Thiên Đại Lan quyết định ngày mai phải lập tức, ngay lập tức, khẩn trương đi tìm nhà trọ, dọn ra ngoài, dọn càng xa Diệp Tẩy Nghiễn càng tốt.
Cô thật sự mong đây là lần cuối cùng hai người họ gặp nhau trong đời, Thiên Đại Lan nghĩ.
Nếu không, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó, cô sẽ lại bị ép nhớ tới sự xấu hổ tối nay, không cẩn thận chui nhầm vào chăn của anh trai bạn trai.
Cô hành động rất nhanh, rất gọn gàng, mặc xong quần áo trong nháy mắt, rồi pặc một tiếng bật đèn sáng.
Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng mọi ngóc ngách, mà Diệp Tẩy Nghiễn là bóng tối duy nhất trong căn phòng này.
Anh trầm mặc, điềm tĩnh, bình tĩnh, cao lớn, đến cả chiếc áo choàng tắm màu đen cũng bị anh mặc ra khí chất như áo gió.
Không phải là trông có vẻ kiểm soát được, mà là anh thật sự có thể hoàn toàn áp chế cô.
Anh xách chiếc vali nhỏ của cô lên, Thiên Đại Lan nhìn thấy bàn tay phải nổi gân xanh của Diệp Tẩy Nghiễn, mặt bên ngón giữa có một vết chai thô ráp, rất rõ ràng trên bàn tay thon dài; tốt lắm, bây giờ cô đã biết cái gì khiến cho “hoa nhài rơi trong mưa” rồi.
“Giờ Diệp Hi Kinh chắc còn chưa về, hoặc là đã ngủ rồi. Để phòng ngừa bất trắc” Diệp Tẩy Nghiễn sắc mặt lạnh lùng, dặn dò cô:
“Em bỏ dép xuống đi, mang vào. Đi chân trần tiếng động còn to hơn.”
“Thế à?” Thiên Đại Lan buông tay, hai chiếc dép “bịch” một tiếng rơi xuống đất, cô nói:
“Tôi thấy trong phim truyền hình toàn đi chân trần mà.”
Cách nhau chỉ một cánh cửa.
Tiếng dép rơi xuống đất vang lên rõ mồn một trong đêm yên tĩnh.
Phòng bên.
Diệp Hi Kinh đang đứng ngoài cửa phòng dành cho khách, đột nhiên xoay người, ánh mắt chết trân nhìn về phía phòng của anh trai.
Mà trong phòng, một người đứng thẳng, một người cúi người, váy của Thiên Đại Lan mặc vội vàng, bên hông còn bị kẹp vào trong eo, để lộ ra làn da trắng nõn mịn màng.
Diệp Tẩy Nghiễn dời ánh mắt đi, kiên nhẫn đợi cô mang dép.
“Về nghỉ ngơi đi” anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại:
“Tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với em về chuyện hôm nay.”
“Thôi khỏi” Thiên Đại Lan lập tức từ chối:
“Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, ra khỏi cánh cửa này, tốt nhất hai ta đều quên sạch. Tôi chẳng muốn nhớ tí nào, anh cũng đừng nhắc nữa, anh à, cảm ơn anh.”
Diệp Tẩy Nghiễn không tỏ thái độ gì, anh đưa tay nắm lấy tay nắm cửa kim loại lạnh buốt.
Đúng lúc đó, cửa bị gõ dồn dập.
Bên ngoài là giọng của Diệp Hi Kinh.
“Anh, anh vẫn chưa ngủ à?”
