Tuổi thiếu niên bồng bột, Diệp Tẩy Nghiễn từng làm rất nhiều chuyện vượt quá giới hạn.
Khi đó, việc quản lý xe phân khối lớn chưa nghiêm, hơn nữa trong tay anh lại có rất nhiều tiền từ ông bà ngoại cho, thế là anh bỏ một khoản lớn mua một chiếc Harley-Davidson FXR, cùng mẫu với ban nhạc heavy metal lâu đời của Mỹ – DOKKEN. Chỉ riêng phí vận chuyển đã gần vạn tệ.
Chiếc xe ấy khiến anh mê mẩn được năm tháng, nhưng năm tháng sau, Diệp Tẩy Nghiễn gặp một cú ngã nghiêm trọng, suýt mất mạng. Khi bệnh tình chưa hồi phục, đúng lúc mẹ kế Lâm Di muốn có một chiếc xe mới, trong lời nói còn nhắc đến giá trị chiếc xe của anh. Diệp Bình Tây tức giận, quở trách Diệp Tẩy Nghiễn một trận, thậm chí trong lúc anh phản kháng còn dùng dao gọt hoa quả rạch vào cánh tay, để lại một vết sẹo vĩnh viễn.
Từ đó, Diệp Tẩy Nghiễn không bao giờ lái xe phân khối lớn nữa. Dưới ánh mắt vừa khẩn cầu vừa chờ mong của Lâm Di, anh đem chiếc xe ấy tặng cho bạn bè.
Về sau, Diệp Bình Tây còn lấy chuyện này ra để khoe khoang thành công trong việc “dạy dỗ con cái”. Nhưng thực chất, chỉ có Diệp Tẩy Nghiễn hiểu rõ: anh không còn chơi mô tô nữa, không phải vì sợ hãi bài học kia, mà vì anh đã chán ngấy đám bạn ồn ào thích khoe khoang đi cùng. Bỏ xe rồi, Diệp Tẩy Nghiễn lại đi tìm thú vui khác.
Anh cùng một nhóm người lớn lập ban nhạc rock, anh chơi bass. Bass thường bị đem ra trêu chọc, nhưng thực ra lại là linh hồn giữ nhịp của cả ban nhạc, là bộ khung xương chống đỡ tất cả. Ngón tay Diệp Tẩy Nghiễn linh hoạt, guitar lẫn bass đều chơi tốt, có lúc còn tham gia cùng lúc nhiều ban nhạc.
Cũng vào thời gian này, anh học hút thuốc, uống rượu. Ở nội địa Trung Quốc, luật cấm rượu chưa chặt, nên nhiều lần anh chìm trong những căn phòng hỗn loạn, u tối: khói thuốc cay nồng, vị rượu bỏng rát, mùi trái cây thối rữa, chất ngọt lên men đặc quánh…
Tất cả hòa lẫn lại, bẩn thỉu như một cơn ác mộng.
Cho đến khi cậu anh Diệp Khanh Niên tìm thấy anh, ép anh ngồi xuống, rồi mạnh mẽ cạo trọc mái tóc của anh.
“Tuổi còn nhỏ mà đã thế này sao?” Diệp Khanh Niên đau lòng thở dài:
“Giờ cháu mới bao nhiêu tuổi? Đây là lúc phải học hành cho tốt, kết quả của cháu tốt như thế… Nếu thật sự yêu thích âm nhạc, muốn theo đuổi âm nhạc, thì cũng phải học hành đàng hoàng, bái sư chính quy, thi lên trên chứ. Ở độ tuổi nào phải làm việc của độ tuổi đó. Vấn đề lớn nhất bây giờ của cháu là tập trung học thôi.”
Diệp Tẩy Nghiễn không biết mình rốt cuộc có thích âm nhạc hay không.
Anh có thể nhìn thấy trái tim rỗng tuếch, đang dần mục rữa của mình, chủ nhân của nó đã sớm chứng kiến sự phản bội, ngoại tình của bố và còn tự tay đem bằng chứng ấy giao cho mẹ.
Mẹ của anh, bà Diệp Giản Hà, là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Khi nhận ra rằng việc giành quyền nuôi con là điều vô vọng, bà dứt khoát coi như chưa từng sinh ra đứa con trai này. Một người có đời sống vật chất được thỏa mãn đến tận cùng thì sẽ bắt đầu theo đuổi sự thăng hoa tinh thần. Đối với bà mà nói, nếu không vui, thì ngay cả con ruột mình sinh ra cũng có thể vứt bỏ sau lưng.
Diệp Tẩy Nghiễn có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ anh, nhưng hiểu không đồng nghĩa với buông bỏ. Ít nhất, trước khi Diệp Khanh Niên xuất hiện, anh vẫn vô cùng thiếu thốn sự quan tâm từ người lớn.
Người em trai cùng bố khác mẹ là Diệp Hi Kinh, phần nào bù đắp cho anh niềm khát khao về tình thân anh em. Dù Diệp Hi Kinh có hơi ngốc nghếch vụng về, nhưng cũng coi như là đứa con duy nhất trong nhà ngưỡng mộ anh. Ngoài ra, trong gia đình chỉ có người bố Diệp Bình Tây cực kỳ tự đại, gia trưởng cùng người mẹ kế Lâm Di, lúc nào cũng lo lắng bất an, sợ Diệp Bình Tây ngoại tình, sợ ly hôn, sợ mất nguồn tiền bạc, rồi điên cuồng trút giận lên Diệp Hi Kinh.
Trong tình cảnh ấy, việc sau này Diệp Hi Kinh lén cho thêm thuốc vào đồ ăn thức uống của Diệp Bình Tây, khiến cơ thể ông ta dần xuất hiện vấn đề, đến mức bác sĩ ám chỉ Diệp Bình Tây t*nh tr*ng yếu khó sinh con, hơn nữa nếu làm thụ tinh ống nghiệm thì khả năng cao sẽ sinh ra đứa trẻ không khỏe mạnh.
Diệp Tẩy Nghiễn hoàn toàn không lấy làm lạ.
Cái “nhà” mục nát này giống như một sự nuôi dưỡng đơn phương. Diệp Bình Tây hút cạn kiệt giá trị cảm xúc và dưỡng chất từ tất cả mọi người, trong mắt ông ta từ đầu đến cuối chỉ có bản thân.
May mà Diệp Tẩy Nghiễn đã sớm nhận ra điều đó. Anh tự biên tự diễn một vở kịch, khống chế tốt tất cả thời gian, kể cả việc lôi kéo Diệp Hi Kinh mới mấy tuổi đã luôn nghe lời anh.
Diệp Tẩy Nghiễn đã thành công.
Anh đã thắng canh bạc.
Diệp Khanh Niên và Diệp Giản Hà thức trắng đêm trò chuyện, ông ngoại cũng vượt ngàn dặm xa xôi đến, lại một lần nữa đàm phán với Diệp Bình Tây; cuối cùng Diệp Giản Hà giành lại được quyền nuôi dưỡng Diệp Tẩy Nghiễn, đưa anh về Hàng Châu. Từ đó, trong một khoảng thời gian rất dài, Diệp Tẩy Nghiễn sống cùng ông bà ngoại và mẹ.
Trước khi cảm nhận được tình yêu bốnmẹ, Diệp Tẩy Nghiễn đã sớm biết rõ điểm khiến người khác chán ghét anh. Diệp Bình Tây không thích anh, vì trong tính cách, tận xương tủy của anh có cùng sự kiêu ngạo như Diệp Giản Hà; sự kiêu ngạo này luôn khiến Diệp Bình Tây nhớ lại những ngày tháng làm “con rể ở rể” đầy nhục nhã ban đầu.
Diệp Giản Hà cũng không thích anh, vì trên người anh mang một nửa dòng máu của Diệp Bình Tây. Máu mủ thật sự trong hiện thực rất khó cắt đứt, Diệp Tẩy Nghiễn không thể như Na Tra chém xương thịt trả lại cho ông ấy, anh chỉ có thể chấp nhận việc trong cơ thể mình đang chảy thứ máu bẩn thỉu của ông ấy.
Đây cũng chính là gốc rễ cho căn bệnh ưa sạch sẽ cực đoan của anh.
Anh cho rằng bản thân mình cũng là ô uế.
Diệp Tẩy Nghiễn tuyệt đối không dùng chung lược, khăn mặt, thậm chí cả bát đũa với người khác. May mắn là ở nhà Diệp Giản Hà từ lâu đã có thói quen dùng đũa công cộng. Anh còn b*nh h**n đến mức mỗi ngày phải tắm hai lần, như thể làm vậy thì có thể gột rửa dòng máu dơ bẩn trong người.
Khuynh hướng tự ti và tự hủy này, dần dần được xoa dịu trong cuộc sống yên ổn ở Hàng Châu. Mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, anh đều theo bà ngoại chạy bộ tản bộ, dần dần cũng xoa dịu được trái tim bất an của Diệp Tẩy Nghiễn.
Cuộc sống của anh dần trở lại quỹ đạo: học hành, thi cử. Trong thời đại học, anh cùng bạn bè bắt đầu nghiên cứu công nghệ phần mềm, bán sản phẩm, kiếm được số vốn đầu tiên. Thành công nhỏ này còn giúp anh nhận được lời mời phỏng vấn từ một tạp chí, và trở thành gương mặt trang bìa của tạp chí đó.
Thực ra, sau khi nhận được tạp chí mẫu, Diệp Tẩy Nghiễn chỉ đặt nó sang một bên.
Anh cho rằng buổi chụp trang bìa đó hoàn toàn không tái hiện đúng dung mạo của anh. Anh có thể chỉ ra vô số khuyết điểm: như biến dạng ống kính làm thay đổi gương mặt, như khâu chỉnh sửa hậu kỳ khiến anh bị làm trắng quá mức, như những lỗ chân lông và sự không đều nhẹ trên gò má đều bị chỉnh mượt như gương, biến anh thành một con người giả dối, một công cụ vô hồn không thể bắt lỗi.
Bộ vest và cà vạt ngày hôm đó cũng rất tệ, quần có một chỗ chưa được ủi phẳng, nếp ly không đủ sắc nét, vài sợi tóc còn rối.
Đó là lý do Diệp Tẩy Nghiễn về sau chưa từng xem lại tạp chí mẫu kia.
Về sau, anh hầu như cũng từ chối các loại phỏng vấn như thế này. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt bị chỉnh sửa méo mó của mình xuất hiện trên nhiều bìa tạp chí, rồi bày biện ở hiệu sách, quầy báo, Diệp Tẩy Nghiễn liền thấy nghẹn ở cổ họng.
Sau này, anh dần dần quên đi chuyện đó.
Trong nhà ông ngoại anh có mấy cây trà cổ thụ, sau khi nghỉ hưu, ông vẫn luôn tự tay chăm sóc, trông nom chúng. Cho đến trước khi qua đời, ông vẫn dặn dò Diệp Tẩy Nghiễn phải chăm sóc tốt chúng.
“Ngày xưa khi ông với bà cưới nhau, ông bà đã uống trà từ những cây này” ông nói:
“Hãy chăm sóc cho thật tốt… sau này khi cháu gặp được cô gái mình thích, nhớ gói một phần trà, tặng cho người ta.”
Thế nhưng, đến năm hai mươi lăm tuổi, Diệp Tẩy Nghiễn vẫn chưa gặp được cô gái nào khiến anh muốn mời uống trà.
Anh cũng không bận tâm đến điều này.
Trong lòng Diệp Tẩy Nghiễn, tình yêu vốn chẳng nặng nề gì. Sự phản bội của bố anh đã để lại cho anh một bóng ma tâm lý nặng nề. Anh không ghét bỏ tình yêu, ngược lại, khi nghe Hi Kinh nhắc đến chuyện có bạn gái nhỏ, nhưng bị bố không vừa ý, phản ứng đầu tiên của Diệp Tẩy Nghiễn chính là tìm cách giúp em trai che chở, vượt qua chuyện đó.
Trước đó, Dương Toàn đã lặng lẽ mang đến cho Diệp Tẩy Nghiễn tư liệu sắp xếp sẵn, cô gái nhỏ tên là Thiên Đại Lan, gia cảnh nghèo khó, hiện đang làm việc ở một chợ đầu mối tại Thẩm Dương.
Diệp Tẩy Nghiễn liền hiểu rõ nguyên nhân vì sao Diệp Bình Tây không hài lòng.
Anh nhận lời cầu cứu của Diệp Hi Kinh, đứng ra thuyết phục Diệp Bình Tây, đồng thời với tư cách là anh trai, tự mình tiếp đãi cô lần đầu đến Bắc Kinh.
Đến tận khoảnh khắc đó, ấn tượng của Diệp Tẩy Nghiễn về Thiên Đại Lan chỉ có ba điều:
Bạn gái của em trai.
Cái tên rất dễ nghe.
Một cô gái nhỏ đáng thương.
Ngoài ra, không còn gì khác.
Để tiếp đãi cô, Diệp Tẩy Nghiễn bảo Dương Toàn sắp xếp một nhà hàng hợp khẩu vị đa số người miền Bắc, lại chuẩn bị thêm quà tặng. Chuyện này, anh đã tính toán rất chu đáo. Vì khoảng cách tuổi tác có thể dẫn đến khác biệt sở thích, nên chưa chắc đoán đúng thứ cô thích, anh dứt khoát tặng thẻ mua sắm, thích gì thì tự chọn lấy, cũng coi như tấm lòng của người anh dành cho bạn gái của em trai.
Thế nhưng, buổi gặp mặt trang trọng và cực kỳ nghiêm túc này, cuối cùng lại không diễn ra trong nhà hàng được chọn lựa kỹ lưỡng ấy, mà là ở trong… nhà vệ sinh.
Cô có cái tên dễ nghe, gia cảnh đáng thương, bạn gái của em trai, lại vô tình xông vào ngay lúc Diệp Tẩy Nghiễn vừa ‘cất súng’. Rõ ràng, cô chẳng hề biết anh là ai, chỉ hấp tấp vụng về cất tiếng xin lỗi, như một con bê non hoang dã tràn đầy sức mạnh, va ầm vào thế giới của anh.
Khá là đáng yêu.
Đó chính là ấn tượng mới của Diệp Tẩy Nghiễn về cô.
Ấn tượng thứ hai là cô thật biết nói dối, mà còn nói đầy khí phách, mặt không đỏ tim không loạn, tâm lý cực kỳ vững vàng.
Nhanh mồm nhanh miệng, vừa ngây thơ vừa đời thường đúng chỗ, thông minh lanh lợi, phản ứng nhanh nhẹn, mặt dày, dũng cảm, đa mưu túc trí, quyết đoán.
So với tất cả những điều đó, nhan sắc chỉ là ưu điểm nhỏ bé nhất của cô.
Chỉ là, một cô gái thông minh như thế, vì gia cảnh nghèo khó mà phải sớm bỏ học đi làm, vẫn khiến Diệp Tẩy Nghiễn cảm thấy tiếc nuối.
Anh vốn có thói quen tài trợ học phí cho học sinh, cũng không ngại giúp thêm một cô bé thông minh có thiên phú.
Nhưng cô từ chối.
Sự từ chối này khiến Diệp Tẩy Nghiễn hơi luyến tiếc, nhưng anh cũng không hề ép buộc cô.
Điều kiêng kỵ nhất của con người là lúc nào cũng tỏ ra làm “ông bố”, ở đâu cũng muốn làm “bố người ta”. Suy cho cùng, mối quan hệ giữa Diệp Tẩy Nghiễn và cô hiện tại chỉ dừng lại ở mức “anh trai của bạn trai cô”. Anh không có quyền chỉ đạo cuộc đời cô, càng không có lập trường yêu cầu cô nhất định phải tiếp tục học hành.
Chỉ là, trong vài tuần sau đó, mỗi khi nghĩ đến Thiên Đại Lan đã từ chối sự giúp đỡ của mình, Diệp Tẩy Nghiễn thường cảm thấy có chút tiếc nuối.
Anh biết rõ mình chỉ đang thương tiếc vì tài trí thông minh, khả năng ứng biến và sự lanh lợi của cô, nhưng tầng sâu trong tiềm thức của anh hiển nhiên lại không nghĩ như thế.
Vào tháng thứ hai sau khi gặp cô, Diệp Tẩy Nghiễn đã có một giấc mơ ngoài dự đoán.
Trong mơ, Thiên Đại Lan vẫn là bạn gái của Hi Kinh, đúng như lời Hi Kinh từng nói: khi yêu nhau, hai người thường cùng nhau ăn sữa trứng hấp hai lớp, nắm tay đi dạo, ra công viên, trò chuyện, xem phim… một mối tình ngây thơ trong sáng, đến mức nếu Hi Kinh có hơi bá đạo muốn hôn trộm, sẽ lập tức bị cô tát cho một cái.
Diệp Tẩy Nghiễn vốn chẳng muốn nghe chút chi tiết tình yêu nào của em trai với cô, nhưng trong mơ, tất cả lại tái hiện.
Anh dường như nhìn thấy đôi tình nhân trẻ tuổi kia tay trong tay đi dạo công viên, đi xem phim. Mùa hè nóng bức, hai con người thuần khiết, non trẻ ấy đang nói cười trong một tình yêu sạch trong như nước khoáng, tươi mát như cốc nước chanh có thêm đá lạnh, sảng khoái đến trong suốt.
Những khung cảnh trong trẻo ấy chấm dứt khi trong mơ, chính anh bước về phía Thiên Đại Lan. Trong ánh mắt kinh ngạc của cả hai, Diệp Tẩy Nghiễn thấy chính mình đá văng Hi Kinh sang một bên, thô bạo vác Thiên Đại Lan lên vai, nhét vào trong xe. Cô ra sức giãy giụa, muốn thoát ra, nhưng lại bị anh giữ chặt.
Trong mơ, anh không chút nể tình mà xé rách váy cô, ném đi đôi tất vo lại thành cục, bàn tay nắm chặt lấy cổ chân run rẩy của cô, mạnh mẽ kéo cô xuống dưới thân mình, đè ép.
Anh trong mơ cởi bỏ vest, như một con dã thú chưa từng được thuần hóa.
