Nhận ra mình thích “em dâu”, tâm tình của Diệp Tẩy Nghiễn còn nặng nề hơn cả lúc phát hiện “em trai là thằng ngốc”.
Nếu hồi tưởng lại từng chút từng chút trong quá khứ khi ở bên nhau, Diệp Tẩy Nghiễn lại cảm thấy, việc thích Thiên Đại Lan vốn dĩ là điều tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.
Cô có sự tràn đầy thanh xuân, sức sống vô tận, lòng ham học hỏi mãnh liệt.
Thông minh, bướng bỉnh, khéo léo, giỏi ăn nói, hành động nhanh nhạy.
Diệp Tẩy Nghiễn chẳng thể tìm ra lý do nào để không yêu cô.
Thế nhưng, cô lại yêu Diệp Hi Kinh.
Diệp Tẩy Nghiễn vốn không can thiệp vào chuyện tình cảm của em trai, cũng chẳng mấy bận tâm; lần đầu tiên anh nghe đến cái tên “Thiên Đại Lan” là trong bữa tiệc sinh nhật của Diệp Hi Kinh.
Hôm ấy Lương Uyển Nhân và Ngũ Kha cũng có mặt, để tìm chủ đề chung, Ngũ Kha chủ động nhắc đến bạn gái của Diệp Hi Kinh, nói đã xem ảnh rồi, cực kỳ xinh đẹp.
Bạn bè của Diệp Hi Kinh liền nhao nhao đòi anh ta chia sẻ ảnh ra, Lương Uyển Nhân xem xong thì đưa cho Diệp Tẩy Nghiễn, đánh giá rất cao, nói ngũ quan vô cùng đẹp, có khí chất giống như các hoa hậu Hồng Kông thời kỳ đỉnh cao những năm 90.
Diệp Tẩy Nghiễn chỉ khách sáo liếc mắt nhìn một cái, ánh đèn lại quá tối, anh chẳng thấy rõ lắm, chỉ nhớ khuôn mặt trong ảnh khá nhỏ, đôi mắt rất to, tóc xoăn tự nhiên; so với diện mạo, điều anh nhớ kỹ hơn lại chính là cái tên.
“Thiên Đại Lan?” Diệp Tẩy Nghiễn khen:
“Tên nghe thật khí phách.”
Nghe như đóa lan kiên cường mọc ra từ khe đá cứng cỏi trên ngọn núi cao sừng sững.
Diệp Hi Kinh chỉ cười, ngượng ngùng mà thẹn thùng, cẩn thận cất kỹ bức ảnh ấy.
Khi đó Diệp Tẩy Nghiễn còn chưa biết, thích cái tên của cô, chính là điềm báo cho việc anh sẽ thích luôn cả con người cô.
Còn bây giờ, Diệp Tẩy Nghiễn đã hiểu ra rồi.
Anh đưa Thiên Đại Lan về căn phòng thuê âm u, chật hẹp của cô. May mà cô không say đến mức nghiêm trọng, vẫn còn có thể loạng choạng mà đi được; cầu thang tối tăm ẩm lạnh, đèn cảm ứng lúc sáng lúc tắt, không gian hẹp hòi ấy còn phảng phất mùi ẩm mốc cũ kỹ.
Thành phố phương Bắc, những ngôi nhà cũ tầng một, tầng hai đều lạnh lẽo ẩm thấp. Dưới lầu, bà chủ tiệm hoa quả vẫn đang dọn hàng trong gió lạnh. Thiên Đại Lan dù say đến mức không nhận ra anh, vậy mà vẫn còn mỉm cười chào bà chủ.
Trong cơn gió đêm hun hút, Diệp Tẩy Nghiễn lại nảy ra ý muốn đưa cô đi học, tiếp tục con đường tri thức.
Anh hiểu rõ Hi Kinh là hạng tính cách gì. Đại Lan chỉ là vì tuổi còn nhỏ, trải nghiệm quá ít, mới đem lòng vương vấn mãi với mối tình đầu tuổi học trò mà thôi.
Thực ra, sự do dự và thiếu dứt khoát của Diệp Hi Kinh trong tình cảm, hoàn toàn không đáng để cô dành trọn tình yêu nóng bỏng như thế.
Ấy vậy mà Thiên Đại Lan lại yêu Diệp Hi Kinh.
Điều ấy khiến Diệp Tẩy Nghiễn chẳng thể làm gì được.
Anh còn có thể thế nào nữa?
Hi Kinh là em trai ruột của anh, anh có thể làm gì đây?
Anh chỉ có thể sắp xếp cho Hi Kinh một suất thực tập thích hợp, để anh ta tiếp tục ở lại Anh quốc thêm dăm ba năm nữa.
Đợi đến khi anh ta về nước, sẽ thuyết phục Diệp Bình Tây tìm cho anh ta một công việc không ở Bắc Kinh, để anh ta tránh xa Thiên Đại Lan.
Tình cảm của người trẻ vốn chẳng kéo dài quá lâu. Ở lứa tuổi này, phần nhiều là thích cái mới ghét cái cũ, phần nhiều cũng chẳng màng trước sau, chỉ quan tâm đến việc được nắm giữ cái hiện tại.
Diệp Tẩy Nghiễn buộc phải rơi vào tình cảnh mâu thuẫn.
Anh vừa hy vọng Thiên Đại Lan đối với Diệp Hi Kinh cũng chỉ là “thích trong chốc lát”, lại vừa mâu thuẫn mong rằng tình yêu cô dành cho anh có thể lâu dài bền chặt.
Ít nhất, ở giai đoạn này, Thiên Đại Lan vẫn còn cần đến anh.
Diệp Tẩy Nghiễn chưa bao giờ tiếc rẻ khi giúp cô: những cái có thể công khai thì là tặng vé, mời cô đi xem triển lãm; những cái giấu kín thì là lặng lẽ trợ giúp thành tích cho cô mỗi tháng.
Tỏ tình là bước cuối cùng.
Trước khi chắc chắn cô yêu anh, Diệp Tẩy Nghiễn tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện dại dột là chủ động tỏ tình.
Anh muốn nghe Thiên Đại Lan tự mình nói ra rằng cô yêu anh, rằng: “Em yêu anh” chứ không phải những lời nũng nịu “Anh ơi, em thích anh lắm” được thốt ra vì lợi ích thúc đẩy.
Diệp Tẩy Nghiễn có đủ kiên nhẫn để chờ.
Chờ cho đến khi cô thất nghiệp, vì bằng cấp thấp mà bị sa thải, điều đó cũng chẳng sao. Đúng lúc ấy, Diệp Tẩy Nghiễn sẽ đưa ra lời đề nghị, khuyên cô đi học lại.
Anh từng tài trợ cho rất nhiều học sinh gia cảnh khó khăn, nên chuyện này hẳn sẽ không khiến cô thấy khó chịu.
Trong dự tính của anh, cô sẽ quay lại trường học, tận hưởng quãng đời học tập vốn thuộc về cô, một lần nữa trưởng thành; không cần lo nghĩ tiền bạc, không phải nặng lòng vì cơm áo, mà như một cây cổ thụ mọc giữa sa mạc, tự do vươn lên, hứng lấy ánh nắng ấm áp nhất của đất trời.
Anh có thể là người mang đến cho cô nước, nguồn lực, dưỡng chất.
Thiên Đại Lan đã đồng ý.
Đây thật sự là một tin tốt.
Lúc ấy Diệp Tẩy Nghiễn đang bận công việc, chỉ có thể mỗi ngày xem tin nhắn báo tin vui của cô: điểm số cao trên bài thi, quyển sổ ghi lỗi sai, tiến độ học tập, chuyện thường ngày… Diệp Tẩy Nghiễn từng tài trợ cho rất nhiều học sinh nghèo, nhưng đây là lần đầu tiên trong số đó anh cảm nhận được sự an ủi.
Cô rất nỗ lực, cũng rất chăm chỉ, như vậy thật tốt.
Điều duy nhất không ngờ tới, chính là Thiên Đại Lan đã lừa anh.
Cô không hề đi học đàng hoàng, không hề quay về trường lớp, vẫn mở cửa hàng, vẫn kiếm tiền, vẫn…
Diệp Tẩy Nghiễn vô cùng thất vọng.
Cực kỳ thất vọng.
Gia giáo khiến anh không thể buông ra những lời oán trách, nhưng việc bị lừa gạt này vẫn khiến anh bức bối trong lòng; khi tìm thấy cô ở căn nhà trọ tồi tàn đó, anh lại càng thấy chẳng khác nào minh châu bị bụi phủ, bạch ngọc rơi xuống bùn nhơ.
Anh vô cùng đau lòng, xót xa.
Rồi trong sự đau lòng xót xa đó, anh đã ở cùng cô.
Trước đó, Diệp Tẩy Nghiễn từng đọc qua một giả thuyết, rằng những cảm xúc cực đoan sẽ khuếch đại d*c v*ng. Thực tế, anh vốn không hề muốn lần đầu tiên với cô lại diễn ra ở nơi này: quá bẩn, quá loạn, quá ồn ào, đối với một người mắc chứng sạch sẽ, đây quả thực chí mạng.
Nhưng chí mạng hơn cả, lại chính là Thiên Đại Lan nhỏ bé, thân thể nhỏ nhắn, dũng khí lại lớn đến thế.
Anh không muốn phát tiết vào lúc này, nhưng trớ trêu thay, nó lại biến thành một cách phát tiết. Những việc từng bao lần bỏ dở trong mộng, hôm nay Diệp Tẩy Nghiễn gần như đều làm hết: những vết hằn ngón tay sâu trên eo, dấu bàn tay in hằn nơi hông. Anh giữ chặt lấy cô, không cho phép kh*** c*m qua đi rồi lập tức rời bỏ.
Giây phút đó, anh càng thêm phẫn nộ, phẫn nộ vì cô hoàn toàn chẳng bận tâm, chẳng để ý đến cảm xúc của anh. Khoảnh khắc ấy, Diệp Tẩy Nghiễn chỉ muốn khắc thật sâu vào trí nhớ của cô, không phải để trừng phạt hay vì lý do gì khác, mà chỉ muốn Thiên Đại Lan khắc cốt ghi tâm anh. Vì vậy, anh thô bạo tiến vào thân thể nhỏ bé đang run rẩy ấy. Nhưng khi nghe thấy tiếng hít khí yếu ớt vì đau đớn của cô, trong cơn giận dữ, Diệp Tẩy Nghiễn lại không cách nào ngăn nổi lòng thương xót.
Cớ sao con người lại mâu thuẫn đến thế? Anh rõ ràng nên vì sự dối gạt này mà tức giận, vậy mà lại không sao kìm được lòng mình sinh ra thương tiếc.
Trong căn phòng tối tăm, ẩm thấp ấy, Diệp Tẩy Nghiễn chật vật đến mức chẳng còn giống anh của ngày thường.
Thứ vốn nên mang tên là tình yêu, lại biến thành một hành vi phát tiết. Thiên Đại Lan ngồi trên giường, ôm gối gập người, tàu hỏa ngoài cửa sổ gào thét lao qua, tiếng còi chói tai xé rách đêm tối, tựa như khúc quân nhạc tuyên cáo sự thất bại triệt để của anh.
Trong tiếng còi, trong trận mưa như trút, Diệp Tẩy Nghiễn tức giận rời đi. Nhưng đó thật sự là cơn giận dữ, hay là nỗi đau vì nhận ra cô chưa từng yêu anh?
Anh đã mất rất lâu để tự thuyết phục bản thân.
Cô còn nhỏ, chưa thể phân rõ nặng nhẹ. Quãng đời cấp ba, chuyện học hành và thi cử, với học sinh mà nói, chính là một loại dằn vặt.
Không sao cả, anh nên dành cho cô thêm nhiều thấu hiểu.
Sau khi đã hạ quyết tâm, vào đêm 25 tháng 11, Diệp Tẩy Nghiễn xuất hiện ở Thẩm Dương.
Danh nghĩa là đến thăm một vị ân sư đã nghỉ hưu, thực chất, sáng sớm ngày 26, anh rời khách sạn rất sớm, trong trận tuyết đầu tiên của Thẩm Dương, tìm đến cửa hàng của Thiên Đại Lan.
Đó chính là tiệm “Hồng”.
Thời gian còn quá sớm, cửa tiệm vẫn chưa chính thức mở cửa, trên cửa kính treo một tấm bảng ghi giờ kinh doanh. Dòng chữ viết bằng bút màu, nét chữ mềm mại dễ thương, lại còn vẽ thêm vài con vật tròn tròn đáng yêu, không biết là mèo, thỏ, hay chó con, gà con.
Diệp Tẩy Nghiễn tìm thấy Đại Lan ở quảng trường gần đó.
Anh vốn định cùng cô nói chuyện thật nghiêm túc về kế hoạch học tập, về cửa hàng, về…
Diệp Tẩy Nghiễn không phải bắt buộc cô phải lấy một tấm bằng, anh chỉ hy vọng cô cũng có thể tận hưởng cuộc sống trong khuôn viên trường; đại học không chỉ đơn thuần là một tấm bằng, mà còn nên là nơi để con người ta lắng đọng, trưởng thành.
Anh tin rằng Thiên Đại Lan sẽ có lựa chọn rõ ràng, chỉ là đêm hôm đó cả hai đều quá bồng bột.
Chỉ cần ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thì chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết.
Thế rồi, Diệp Tẩy Nghiễn trông thấy bên cạnh cô là An Thận Ngôn.
Anh lặng lẽ đứng từ xa nhìn, bên đường có một đứa bé bị quấn chặt trông như cục kẹo bông, tròn vo, đôi chân ngắn cũn cỡn bước đi vụng về đáng yêu, trên người buộc một sợi dây vải, còn bà cụ sành điệu mặc áo bông đỏ, tóc uốn xoăn đang thong thả dắt dây, không quên nhắc nhở đứa nhỏ.
“Ê, chậm thôi cháu ơi” bà cụ nói:
“Chạy nhanh thế, té ra là đau lắm đấy.”
Ở hướng phía trước, Thiên Đại Lan và An Thận Ngôn sóng vai bước đi, không biết đang nói gì mà trông rất vui vẻ.
Diệp Tẩy Nghiễn chợt nhận ra, thì ra cô có thể nói chuyện thoải mái với bất kỳ ai.
Đó chẳng phải “đặc quyền” chỉ riêng hai người, cũng không phải thứ gọi là ăn ý.
Không biết anh ta nói gì, An Thận Ngôn gầy gò khẽ gõ vào sau đầu Thiên Đại Lan, ánh nắng chiếu xuống tay áo anh ta, khiến chiếc khóa kéo sáng lóa chói mắt.
Hai người cùng đi đến dưới một cây dương trắng nhỏ, bất ngờ Thiên Đại Lan tung một cú đá vào thân cây, rồi lập tức bỏ chạy. Cả mảng tuyết trắng ào ào rơi xuống, phủ đầy đầu mặt An Thận Ngôn. Anh ta vừa cười vừa đuổi theo Đại Lan, còn thân mật gọi tên lúc nhỏ của cô: Hồng Hồng, Hồng Hồng.
Diệp Tẩy Nghiễn lặng lẽ nhìn hai người đuổi bắt nhau chạy về tiệm quần áo.
Anh đứng yên rất lâu, rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Anh nhớ lại câu nói của Thiên Đại Lan trong lúc cãi vã ở nhà trọ hôm ấy:
“Tôi và anh ấy đâu phải anh em ruột, tôi đã từng thích anh ấy.”
