Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 76: Góc nhìn của Diệp Tẩy Nghiễn (Phần 6)



 

Cô giống như một chiếc gai mọc trong thân thể anh.

Giống như một chiếc đinh cắm trong tim, một con cá mắc kẹt trong phổi, một mầm cỏ non mọc trong gan, hay một dây leo điên cuồng lớn lên trong mạch máu.

“Thích” là có cảm giác đau đớn.

Dù thế nào, Diệp Tẩy Nghiễn cũng không ngờ rằng, hai năm trước anh vẫn còn ung dung dạy dỗ em trai cách yêu đương lành mạnh; hai năm sau, chính bản thân anh đã sa chân lún sâu, không cách nào thoát ra.

Năm đó, anh bắt đầu thử trượt tuyết ban đêm.

Trong môi trường âm hai mươi mấy, thậm chí ba mươi độ, bầu trời đêm u ám che lấp những dãy núi hùng vĩ xa xa, càng khiến người ta tập trung, nhưng cũng càng nguy hiểm.

Tốc độ trượt cao, cảm giác mất trọng lực khó kiểm soát, gió núi lạnh buốt như dao cứa xương, cạnh ván lướt trên tuyết, đường tuyết mênh mang, tĩnh lặng như chốn vô nhân.

Diệp Tẩy Nghiễn khó mà phân biệt rõ sự trải nghiệm giữa trượt tuyết và việc yêu Thiên Đại Lan.

Cả hai đều đi ngược lại bản năng: núi càng dốc, càng nguy hiểm, càng khó lường, lại càng khiến người ta muốn lao xuống.

Rõ ràng biết cô coi trọng lợi ích hơn tình cảm, rõ ràng biết giữa họ tồn tại vô số quan niệm mâu thuẫn khó dung hòa, rõ ràng biết cô sẽ không bao giờ như anh mong muốn, rõ ràng biết cô từng hết lòng yêu An Thận Ngôn và Diệp Hi Kinh, rõ ràng biết cô…

Thế nhưng, anh vẫn không thể khống chế những dục niệm sinh ra trong lòng.

Giống như trượt tuyết đêm trên núi cao, một đường lao xuống mất kiểm soát.

Diệp Tẩy Nghiễn thậm chí còn thách thức những đường trượt cao cấp nguy hiểm hơn, thứ vận động mạo hiểm cực hạn ấy k*ch th*ch não bộ tiết ra dopamine ồ ạt, nhưng rất nhanh anh thất vọng phát hiện, cảm giác ấy vẫn không thể khiến anh quên đi Thiên Đại Lan.

Anh vốn là người hiểu thế nào là “kịp thời cắt lỗ”, nhưng cứ đến chuyện Thiên Đại Lan thì lại không chịu cân nhắc đến cái giá phải trả.

Làm sao để yêu một người không có trái tim.

Làm sao để giành được chân tình của một kẻ dối trá.

Đôi khi Diệp Tẩy Nghiễn cũng thấy giận, giận cô quá đáng ghét, quá đáng hận, giận cô chẳng chịu yêu anh, dù chỉ là hai phần năm thôi cũng được. Tình cảm cô dành cho anh chỉ chiếm một phần năm, mà trong đó rốt cuộc xen lẫn bao nhiêu lợi ích, Diệp Tẩy Nghiễn cũng chẳng thể phân biệt rõ.

Anh có thể tiếp tục tự thuyết phục bản thân, nhưng lần tới thì sao? Nhìn một chỗ là đã thấy cả cục diện.

Anh biết rõ, với tính cách của hai người, tình cảm anh tiếp tục bỏ ra rất khó nhận lại được hồi đáp tương xứng.

Anh cũng hiểu, việc ở bên bạn gái cũ của em trai sẽ khiến dư luận xôn xao thế nào.

Bà Diệp Giản Hà đã từng mơ hồ nhắc nhở anh, nếu không có ý định tiến tới hôn nhân, thì thật sự không nên qua lại mập mờ với Thiên Đại Lan.

“Con là đứa con duy nhất của mẹ, mẹ dĩ nhiên hy vọng con được tốt” bà nói:

“Tất nhiên, với con mà nói, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, ai dám công khai nói con? Nhưng mà, Tẩy Nghiễn, con phải nghĩ cho cô bé đó, cô ấy sẽ ra sao đây? Mẹ nhìn ra được, trong xương cốt đứa nhỏ này có một sự cứng cỏi, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu nhưng con không phải phụ nữ, con không hiểu lời đồn ác ý có sức sát thương thế nào. Con bé như vậy, từng bước từng bước đi lên, vốn dĩ đã là nghịch gió mà tiến, chẳng lẽ con còn nỡ lòng để người ta bàn tán sau lưng, nói nó qua lại với hai anh em ruột? Bàn tán về tình cảm của nó, nghi ngờ nhân phẩm của nó? Đừng nghĩ chuyện này không đáng gì, dư luận luôn quá rộng lượng với đàn ông.”

Diệp Tẩy Nghiễn không nói gì, chỉ lặp đi lặp lại trượt tuyết, chơi bóng, lặn biển, leo núi.

Trong một lần lặn biển còn xảy ra chút sự cố nhỏ, anh mải đuổi theo một con rùa biển dài khoảng mét rưỡi, không khống chế tốt thời gian; huấn luyện viên sợ đến tái mặt, liên tục xin lỗi rối rít.

Diệp Tẩy Nghiễn không nói gì, chỉ cầm khăn lau mặt.

Dương Toàn cũng hoảng hồn, vội vàng hỏi Diệp Tẩy Nghiễn:

“Anh có thấy khó chịu ở đâu không? Cảm giác thiếu oxy có còn nặng không?”

“Cũng ổn” Diệp Tẩy Nghiễn bỗng nhiên chẳng đầu chẳng đuôi nói:

“Vé xem buổi trình diễn thời trang lần này, cứ gửi thêm cho Vương Đình mấy tấm. À đúng rồi, nhớ nói bên này có suất được hỗ trợ tiền vé máy bay và khách sạn.”

Dương Toàn hiểu ngay ý nghĩa câu đó. Bạn gái của Vương Đình chính là huấn luyện viên tennis của Thiên Đại Lan, cũng là bạn thân của cô. Những loại vé và sự kiện như thế này, đối phương nhất định sẽ liên hệ với Thiên Đại Lan trước tiên.

“Tôi sẽ liên lạc với anh ta ngay” Dương Toàn nói:

“Giờ phút này rồi, anh còn nghĩ đến chuyện này à, anh…”

“Rất giống cô ấy.”

Dương Toàn:

“Hả?”

Sự lo lắng của anh ta hoàn toàn không phải giả. Trên đời này việc có công việc lương cao và ông chủ tốt không ít, nhưng gom cả hai trong một thì hiếm như lông phượng sừng lân.

Dương Toàn thật lòng không muốn anh xảy ra chuyện, có lẽ trên đời này không ai mong Diệp Tẩy Nghiễn khỏe mạnh hơn anh ta cả.

“Tôi nói, rất giống cô ấy” Diệp Tẩy Nghiễn lại lặp lại một lần. Anh hơi cúi đầu, rồi bất chợt nói thêm một câu:

“Con rùa biển đó, rất giống Thiên Đại Lan.”

Dương Toàn nói:

“Anh ơi, hay là mình đổi sang một loài dễ thương hơn để ví cô ấy nhé? Ví dụ như thỏ con, mèo con, bướm nhỏ, hay thiên thần nhỏ… chứ lấy rùa biển ra ví con gái thì dễ bị ghét lắm đó.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...