(Tiếp nối phần cuối chương 5, giả định rằng Thiên Đại Lan chưa nói ra tên Diệp Hi Kinh)
Thiên Đại Lan rõ ràng cảm nhận được “Diệp Hi Kinh” đã thay đổi.
Sau ngần ấy thời gian không gặp, cả con người anh ta như lúa khô gặp mưa, điên cuồng lớn lên, cơ bắp rắn rỏi hơn, vóc dáng to lớn, mạnh mẽ hơn. Cả mùi nước hoa cũng không còn là hương thơm sạch sẽ, tươi mát như trước, mà trở nên trầm nặng hơn, từng chút một lắng xuống, lắng mãi… như một gốc cổ thụ vững chãi giữa khu rừng âm u.
Bóng tối cắt đứt thị giác, giúp cô ngửi rõ hơn mùi hương từ anh ta vị rượu lạnh buốt, xen lẫn chút bạc hà the mát, như thể vừa uống rượu lại vừa nuốt thêm nước bạc hà. Mùi lạnh như thế hoàn toàn trái ngược với cái ôm ấm áp mà anh ta dành cho cô. Thiên Đại Lan thở hắt một hơi ngắn, cảm giác nơi vừa bị vỗ nhẹ như đang dần dần được mở ra.
Tựa như một người thợ thủ công đang từ tốn đốn hạ một cây gỗ non còn chưa thành hình.
Tay Thiên Đại Lan bất giác siết chặt ga giường, cô muốn phát ra chút âm thanh rất nhỏ, nhưng cổ họng như không còn là của chính mình nữa, như thể cũng bị mở tung ra, từ trong nội thể rặn ép ra những âm thanh lạ lẫm. Đến mức chính cô cũng giật mình, chẳng giống ai, thậm chí còn không giống giọng nói bình thường của chính mình. Cô há miệng, muốn bảo Diệp Hi Kinh dừng lại, một chút thôi, thêm một chút nữa, cô chỉ muốn một cái ôm dịu dàng, chứ không phải kiểu bị ôm từ phía sau thế này.
Nhưng cô chẳng nói gì, chỉ như một thân cây bị đốn ngã tận gốc, “rầm” một tiếng, đổ sập thẳng xuống.
Diệp Tẩy Nghiễn cố gắng đỡ lấy cô, nhưng khi chạm vào làn da đang run rẩy kia thì lại từ bỏ ý định; đầu óc anh chẳng còn tỉnh táo gì nhiều, men say từ cuộc rượu khiến anh càng thêm mụ mị. Chút lý trí ít ỏi còn lại chỉ đủ để nhận ra rằng cô lúc này đang không thoải mái, mà ép cô ngồi dậy để tiếp nhận… thì có vẻ hơi ép người quá rồi.
Vì vậy, anh cúi thấp người xuống, cố gắng chiều theo cô, thay vì ích kỷ xoay cô về một tư thế thuận lợi hơn cho bản thân.
Đáng tiếc, hành động đó không l*m t*nh hình tốt hơn.
Cô run rẩy như người đang sốt cao, không thể nào kiểm soát được cơn rét run.
“Đại Lan.”
Thiên Đại Lan nhận ra giọng Diệp Hi Kinh đã khản đi rất nhiều, cũng trầm hơn rất nhiều, hoàn toàn không giống anh ta trước đây, khiến cô bất an. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng nhận ra, ngoài Diệp Hi Kinh ra, sẽ chẳng có ai khác cả. Cô cố gắng ngoái đầu lại nhìn, nhưng đối phương lại che mắt cô lại, rồi hôn lên môi cô.
Nụ hôn ấy cũng thật mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức… không giống Diệp Hi Kinh chút nào. Nhưng mà cô lại khá thích nó.
Ít nhất, trong khoảnh khắc này, những nụ hôn và cái ôm ấy cũng tạm thời xoa dịu được sự khó chịu ở một vài nơi khác.
“Em cứ run mãi thế?” anh hỏi, giọng nghe có vẻ quan tâm, nhưng hành động thì không hề có dấu hiệu dừng lại, thậm chí còn ngày càng quá đà. “Lạnh à? Có cần tăng nhiệt độ lên chút không?”
Thiên Đại Lan muốn nói: Không cần, chỉ cần anh ra ngoài, cô lập tức sẽ không run nữa.
Nhưng cô không nói ra được. Lại nghe anh thở dài, giọng rất trầm và đè nén:
“Cuối cùng cũng chịu làm nũng với anh một lần rồi à?”
Thiên Đại Lan không cảm thấy mình đang làm nũng. Chẳng lẽ đầu óc cô bị luộc hỏng rồi? Hay là làm sao? Mọi chuyện chẳng phải vẫn giống như trước đây sao? Chỉ là giọng nói cô có chút khác. Cô nằm úp sấp, má đều đều ma sát với chiếc gối lông ngỗng bọc lụa tơ tằm. Dù bề mặt mềm mại mượt mà là thế, nhưng sau mấy chục lần cọ xát, má cô vẫn cảm thấy nóng rát như bị thiêu đốt.
Cô mở to mắt, chỉ thấy mọi thứ cứ như trong mộng nhưng lại không bài xích, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ. Thì ra, giống như mấy cô bạn từng nói riêng với cô, chỉ cần hợp nhau đủ mức, trừ giai đoạn đầu có hơi khó chịu, thì niềm vui mang lại còn hơn cả kiếm tiền.
Cô nhìn thấy lông tơ trên mu bàn tay mình dựng đứng cả lên nhưng đó không phải vì sợ hãi, mà là vì một cảm giác khác.
“Gọi tên anh đi, hoặc… gọi ‘anh’ cũng được.” Diệp Tẩy Nghiễn đưa tay luồn vào giữa má cô và ga giường, lòng bàn tay vững vàng đỡ lấy gương mặt cô, rồi thở dài:
“Em đã lâu rồi không gọi anh như thế.”
Cách một bức tường, Diệp Hi Kinh cuối cùng cũng mệt mỏi bước vào phòng.
Anh ta bật công tắc tổng của đèn phòng khách, tất cả đèn đều sáng lên, khiến phòng khách, phòng ăn, thậm chí cả ban công đều rực rỡ không sót góc nào. Không gì có thể che giấu.
“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi…” anh ta thở phào, thầm nghĩ.
Muộn thế này rồi, chắc Đại Lan và anh đều ngủ rồi nhỉ?
