[Nhánh IF sụp đổ]
Trong căn phòng khách sáng trưng, Diệp Hi Kinh đang gửi tin nhắn cho Ngũ Kha, dặn cô ấy nếu có vấn đề gì thì nhớ gọi y tá trực, chuông gọi ở ngay bên giường.
Nhắn xong, anh ta lại thấy hối hận.
Trước kia, Diệp Tẩy Nghiễn thường gửi cho anh ta vài tin nhắn như vậy, chỉ vì Diệp Hi Kinh thiếu kiên nhẫn. Những lần ốm đau mà không thấy y tá đến kịp, anh ta hay nổi nóng, nhất là trong giai đoạn tuổi dậy thì. Còn bây giờ, Diệp Hi Kinh đã chín chắn hơn nhiều, cũng đang cố gắng bắt chước anh trai trở thành một “người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy”.
Nhưng vừa nhắn xong câu đó theo thói quen, anh ta mới nhớ ra Ngũ Kha còn lớn tuổi hơn anh ta, nên đáng lẽ phải ở vai trò “chị gái”. Nhắn vậy… có vẻ hơi thừa.
Lẽ ra anh ta nên quan tâm đến Thiên Đại Lan.
Cô đã vượt cả nghìn dặm đường để đến đây.
Hai người cũng đã rất lâu không gặp.
Tim Diệp Hi Kinh bắt đầu run lên từng cơn. Anh ta vốn ghét môn ngữ văn, vậy mà giờ trong đầu cứ hiện ra năm chữ: “Gần nhà, tình càng e ngại”. Mặc kệ có đúng hay không, hiện giờ anh ta chỉ muốn gặp Thiên Đại Lan, nhưng lại sợ cái cảm xúc “rất muốn gặp cô” này.
Cảm xúc đó mãnh liệt đến mức như rút sạch nước trong người anh ta, khiến anh ta khô khốc như miếng tảo bẹ bị sóng đánh lên bờ.
Anh ta quyết định đi lấy cốc nước.
Diệp Tẩy Nghiễn không uống nước lạnh ở nhà, nên hệ thống thường chỉ để 30 độ. Nhưng Diệp Hi Kinh đang bức bối đến khó chịu, uống nước ấm càng khiến anh ta khó chịu hơn. Vòi nước mở rồi, anh ta lục tủ lạnh tìm đá.
Ngay lúc mở cửa tủ lạnh, một luồng khí lạnh phả thẳng lên mặt, lên người anh ta như dội vào ngọn lửa đang cháy âm ỉ.
Còn trong căn phòng đóng kín, hơi nóng cuộn trào.
Thiên Đại Lan ôm anh phía đối diện, trong bóng tối không thể thấy rõ gì, đôi mắt như mất tiêu điểm, chỉ có thể siết chặt vai anh, chất vải lanh của áo sơ mi khiến cô bực bội. Loại vải dễ nhăn, lại mềm mại một cách yếu ớt, cô bực đến nỗi chỉ muốn xé toạc nó, như thể vậy có thể xoa dịu cảm giác kinh khủng đang bị “xào nát” bên trong cô.
Còn anh thì cứ dùng mấy câu chọc ghẹo khiến cô không thể kìm nén tiếng r*n r*.
Cô nhớ rất rõ đây là nhà của Diệp Tẩy Nghiễn, anh trai của Diệp Hi Kinh.
Anh là một người đàn ông tốt, chín chắn và vô cùng điềm đạm.
Cô không muốn bị người như anh nghe thấy tiếng cô trong tình trạng thế này.
Nhưng đối phương lại không chịu cho cô cơ hội để nói gì cả. Mỗi lần cô vừa hé miệng, anh lại hôn tới, khiến những lời nói, oán trách, phản kháng đều bị nuốt ngược vào trong.
Mắt cô cũng bắt đầu nóng rực, như bước vào phòng xông hơi, tiếng động từ cơ thể cũng càng lúc càng lớn, không rõ là nước, là âm thanh, hay thứ gì khác. Anh nghe thấy, bật cười, cúi xuống bên tai cô hỏi nhỏ:
“Muốn dìm chết tôi à?”
Ở thời điểm như thế, lời này chỉ khiến Thiên Đại Lan càng thêm k*ch th*ch.
Bị hôn đến không thở nổi, nhưng lại không nỡ để anh rời khỏi, cô siết chặt anh hơn, vò nát chiếc áo sơ mi vải lanh.
Đúng là muốn chết thật rồi.
Thiên Đại Lan thầm nghĩ.
Hương gỗ mun dịu dàng và trầm ổn cứ quẩn quanh mũi cô, một hương thơm nồng đậm, quyến rũ. Anh cũng vậy, thân hình to lớn, rắn chắc. Cô phải dùng hết sức mới ôm chặt được anh. Khi anh đè xuống, cô chẳng còn thấy được trần nhà, chỉ có bàn chân vô thức giật nhẹ lên như không cam lòng.
Bị bao phủ hoàn toàn không chỉ là cơ thể.
Bị xâm chiếm hoàn toàn không chỉ là khứu giác.
Cả đầu óc cô như trở nên mơ hồ, vậy mà trái tim lại đập cùng nhịp với anh, ngày càng nhanh.
Sắp không nhịn được nữa, Thiên Đại Lan lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng động như có ai đó vấp ngã hoặc đá phải thứ gì đó, âm thanh “rầm” một tiếng rõ to khiến cô giật bắn người, đồng tử và cơ bắp toàn thân co rút lại theo phản xạ.
Cô cứ nghĩ âm thanh đó sẽ khiến anh thu lại hành động, nhưng không, anh còn hưng phấn hơn vì sự lo lắng, bất an của cô.
Cảm giác “có thể bị Diệp Tẩy Nghiễn nghe thấy” + “đây là nhà của anh trai” + sự ngượng ngùng xen lẫn chút cảm giác bị áp đảo khiến Thiên Đại Lan không còn kiểm soát được bản thân nữa. Như thể đã thấy trước được đường bay của một bông pháo hoa, cô biết mình đang chuẩn bị bắn vút lên trời, còn người kia cũng vậy, dù là sức mạnh hay tần suất đều đáng sợ.
Cô khản giọng thì thầm, ngắt quãng mà khẩn thiết:
“Hi Kinh… anh… anh trai anh hình như đang ở ngoài…”
Người kia vì câu nói đó mà cứng người lại, vội vã rút ra. Ngay sau đó, một thứ gì đó ấm nóng rơi xuống, rơi đúng lên vùng rốn mà từ bé mẹ cô đã dặn là phải luôn đắp chăn, kẻo nhiễm lạnh, nơi ấy lúc này trở thành một cái hồ nhỏ, đang hứng lấy thứ gì đó.
Cùng lúc đó, những viên đá to tròn rơi lộp bộp vào cốc nước đầy, khiến nước ấm trào cả ra tay.
Diệp Hi Kinh, người vừa đá trúng chiếc ghế, còn chưa hết đau chân thì đã bị nước “nóng” làm rát tay, anh ta nhe răng trợn mắt, chỉ cảm thấy hôm nay đúng là xui xẻo hết phần người khác.
Thôi vậy.
Anh ta đặt cốc nước xuống bàn thật mạnh, bực bội nghĩ:
“Hay là… cứ hỏi thẳng anh trai đi cho rồi.”
Còn trong phòng của Diệp Tẩy Nghiễn.
Thiên Đại Lan vẫn đang trong cơn mơ hồ, đầu óc như có một đàn ong mật nhỏ đang vo ve bay loạn, ong ong ong ong vỗ cánh loạn xạ.
“Hi Kinh…?” giọng cô vẫn khàn khàn.
“Có chuyện gì vậy?”
Trong bóng tối, người đối diện không nhúc nhích.
Dừng lại một chút, Thiên Đại Lan lại khẽ than thở:
“Đột ngột quá đi… Em còn đang ngủ mà. Sao anh vội vàng thế hả, Hi Kinh”
Cộc cộc cộc.
“Anh à?” Giọng Diệp Hi Kinh vang lên cùng với tiếng gõ cửa, cẩn trọng hỏi:
“Anh ngủ chưa?”
