Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 83: Nguy hiểm



 

Nhánh IF

Chân của Thiên Đại Lan vẫn còn run.

Cô vẫn chưa hoàn hồn sau cơn kh*** c*m tột độ vừa rồi. Cơ thể chưa, trí óc lại càng không. Căn phòng tối đến mức mắt cô vẫn chưa kịp thích nghi, không thể nhìn rõ, không thể lấy nét được gì.

Cô th* d*c, từng hơi nặng nề, rồi chậm rãi ngồi dậy. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi ấn chặt xuống tấm ga giường.

Khoan đã.

Người đang nửa quỳ trước mặt cô là ai?

Anh đang bình tĩnh mặc lại quần.
Cũng có thể là không bình tĩnh đến thế, bởi bóng tối khiến người ta đánh mất khả năng phán đoán. Trong đầu Thiên Đại Lan là một cơn sóng thần dữ dội, như bị bão cuốn qua.

Ngoài cửa, là bạn trai của cô với giọng nói nhỏ nhẹ, xen lẫn ngờ vực lớn:

“Anh? Anh ơi? Anh à!”
Diệp Hi Kinh cao giọng hơn, hỏi thêm lần nữa:
“Anh ngủ chưa?”

Thiên Đại Lan kinh hoàng nhìn anh trong bóng tối.

Cô khàn giọng gọi:

“Anh…?”

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh đáp (có vẻ là rất bình tĩnh):

“Ừ.”

Thiên Đại Lan mở miệng định hét lên nhưng bị anh lấy tay bịt miệng lại.
Mùi gỗ mun quen thuộc phả tới, xâm chiếm mũi cô nhưng trước hôm nay, đó là một mùi hoàn toàn xa lạ. Cô run lên, rồi nghe anh lên tiếng:

“Đây là một hiểu lầm. Tôi đảm bảo.”
Giọng nói rất nhanh, rất thấp, rất nặng nề.
“Xin lỗi, Thiên Đại Lan.”

Bàn tay bịt miệng khiến cô bình tĩnh lại.

Ngoài kia chính là Diệp Hi Kinh.

Anh ta từng nói, mối quan hệ của anh ta với bố mẹ không tốt. Trong nhà, chỉ có người anh trai là đối xử tốt với anh ta, có lẽ cũng là người bình thường duy nhất. Cô từng nghi ngờ, Diệp Tẩy Nghiễn là cố ý, dù gì thì anh vẫn luôn gọi đúng tên cô, nhưng, nhưng…

Nhưng mà, Hi Kinh đang ở bên ngoài.

Cô giãy ra khỏi vòng tay của Diệp Tẩy Nghiễn, cơ thể vẫn còn run rẩy, nhưng lý trí đã dần quay về.

“Tôi biết rồi”
Thiên Đại Lan hạ giọng nói:
“Chúng ta… cần nói chuyện.”

Ánh trăng cuối cùng cũng rọi vào phòng, chiếu lên chiếc giường này, chiếu lên gương mặt của Diệp Tẩy Nghiễn.
Biểu cảm của anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng vệt đỏ trên gò má thì rõ ràng chưa tan đi, đó là kiểu biểu cảm mà người lớn chỉ cần nhìn qua cũng biết vừa xảy ra chuyện gì giữa hai người.

Trời ơi… Giây phút đó, Thiên Đại Lan chỉ muốn chất đầy pháo trong phòng rồi cùng anh nổ tung luôn cho xong.

Hai người trong tình thế lúng túng tột độ, cuối cùng lại vô cùng ăn ý mà đạt đến một sự im lặng đầy đồng thuận.
Diệp Tẩy Nghiễn rốt cuộc cũng lên tiếng, nói vọng ra ngoài với Diệp Hi Kinh:

“Anh uống hơi nhiều, có chuyện gì để mai nói nhé.”
“Em cứ đi ngủ trước đi.”

Diệp Hi Kinh hỏi lại:

“Anh gặp Đại Lan chưa?”

Nghe đến tên cô, Thiên Đại Lan siết chặt nắm tay.

“Ừ” Diệp Tẩy Nghiễn đáp:

“Mai nói.”

Diệp Hi Kinh vốn còn định kể chuyện liên quan đến Ngũ Kha, nhưng nghĩ lại thì có vẻ không thích hợp lúc này.
Anh ta biết rõ Diệp Tẩy Nghiễn từng từ chối thẳng thừng chuyện đó.

Anh ta đứng trước cửa, vẫn muốn tiếp tục nói chuyện với anh trai.
Người duy nhất trong nhà mà anh ta có thể tin tưởng và trò chuyện được, nhưng hình như… hôm nay anh trai thật sự đang không khỏe.

“Sáng mai gặp lại nhé, anh.”

…Tốt nhất là trước khi Đại Lan tỉnh dậy,
Diệp Hi Kinh nghĩ, phải hỏi trước anh, phải biết phải làm gì bây giờ.

Đáp lại anh ta, chỉ là một tiếng “Ừ” bình thản của Diệp Tẩy Nghiễn.

Diệp Hi Kinh lúc này mới rời đi.

Khi tiếng bước chân bên ngoài đã xa dần, Thiên Đại Lan tát thẳng một cái vào mặt Diệp Tẩy Nghiễn.

Sau khi cảm giác khoái lạc qua đi, bụng cô bắt đầu đau, cánh tay bị đè đau, chân cũng đau, tất cả những đau đớn này trộn lẫn với nỗi phẫn uất, khiến cô thậm chí không nói nổi một câu mắng chửi chỉ còn một cái tát thật mạnh.

Diệp Tẩy Nghiễn lại điềm tĩnh đến mức vượt khỏi tưởng tượng của cô.

Dù bị đánh, gương mặt anh vẫn nghiêm nghị, không nhúc nhích, không chút biến sắc.

“Xin lỗi” anh nói: “Tôi đã say, không hiểu tại sao em lại ở trên giường tôi…Tôi tưởng đó là một giấc mơ.”

“Anh nói cái gì mà ‘anh tưởng’?!”
Thiên Đại Lan hoàn toàn mất kiểm soát:

“Tôi là em dâu của anh đấy!!

“Tôi biết” Diệp Tẩy Nghiễn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Gạo đã nấu thành cơm, anh gần như không tỏ ra hối hận gì, chỉ phân tích tình hình trước mắt và suy nghĩ cách giải quyết.
“Xin lỗi, chúng ta nên bình tĩnh lại, chuyện này tôi là người chịu trách nhiệm chính. Tôi sẽ cố gắng bù đắp cho em.”

Thiên Đại Lan không biết anh có thể bù đắp cái gì, cô vội vàng khoác bừa bộ đồ ngủ, vẫn còn cảm nhận được thứ của anh dính lên quần áo, lên chân, lên bụng mình, thật là chật vật vô cùng, mà cô cũng giận đến cực điểm, hận không thể một dao chém ổ bánh mì lớn thành mười sáu miếng.

Nhưng cô dần dần ý thức lại.

Đây là phòng của Diệp Tẩy Nghiễn.

Cô đi nhầm rồi.

Còn nằm luôn lên giường của anh.

Trời ơi.

Tốt nhất hãy cho một tia sét đánh chết cả hai đi.

Tốt hơn là đánh riêng ra, kẻo sau này lại có kẻ đồn rằng hai người bọn họ gian díu không thành thì quyết chí chết chung.

Lần này ngay cả trách cứ anh cũng không thể trách đến cùng, đi nhầm phòng vốn là lỗi của cô.

Nghĩ đến đây, Thiên Đại Lan dần bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Diệp Tẩy Nghiễn.

“Anh cũng không muốn để em trai anh biết chuyện này chứ?” cô uy h**p:

“Tối nay cứ coi như một giấc mơ, anh không nói, tôi cũng không nói, coi như chưa từng có gì xảy ra”

“Có chút khó đấy.” Diệp Tẩy Nghiễn trầm giọng, ngừng một lát, rồi lại hỏi: “Em…”

“Đừng nói nữa.” Thiên Đại Lan từ từ xuống giường, cô nói:

“Tôi biết mấy người các anh không coi trọng chuyện này, dù sao vừa rồi tôi cũng có thoải mái, coi như mỗi người nhường một bước, như là cùng nhau ăn một bữa. Sau này tôi nhất định sẽ kết hôn với Hi Kinh, chúng ta về sau chính là anh chồng và em dâu, có khi ngẩng đầu cúi đầu đều chạm mặt, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi, ngày mai tốt nhất là cả hai đều quên sạch sẽ.”

Diệp Tẩy Nghiễn không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý; trong bóng tối anh khẽ đỡ lấy Thiên Đại Lan một cái, cô giống như bị điện giật, lập tức hất tay anh ra.

Miệng thì nói dứt khoát, nhưng làm sao cô có thể thực sự buông bỏ.

Chỉ là chuyện này quá hoang đường, đến mức có viết thành phim truyền hình cũng sẽ bị chê là cẩu huyết tận đầu.

Hà tất phải để Diệp Hi Kinh bị cuốn vào giữa mà khó xử.

Thiên Đại Lan có chút chán nản, lại có chút tự giễu mà nghĩ.

Trước đây, ấn tượng của cô về Diệp Tẩy Nghiễn là một người rất tốt, giờ thì hay rồi, người tốt chẳng còn, chỉ còn lại một kẻ “to lớn” mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...