Trong hành lang tối đen, Thiên Đại Lan khó khăn tiêu hóa những lời Diệp Tẩy Nghiễn vừa nói.
Lòng bàn tay cô lại bắt đầu rịn mồ hôi. Thật kỳ lạ, mỗi khi gặp anh, dường như cơ thể cô luôn túa ra những giọt mồ hôi nóng hổi, giống như trong phim hoạt hình, chắc chắn sẽ được vẽ thành làn hơi trắng bốc lên.
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Tôi là người rất bảo thủ.”
Thiên Đại Lan đáp:
“Tôi thì lại chẳng nhìn ra được.”
Anh tiếp tục:
“Chúng ta đã xảy ra quan hệ. Tôi nên chịu trách nhiệm về việc này, em chia tay với Hi Kinh, rồi kết hôn với tôi.”
Thiên Đại Lan:
“Đây không gọi là bảo thủ, đây gọi là phong kiến.”
Diệp Tẩy Nghiễn:
“Tôi không để ý em nghĩ thế nào.”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, rồi chậm rãi tiếp lời:
“Tôi thiếu kinh nghiệm xử lý những tình huống đột ngột kiểu này.”
Thiên Đại Lan còn chưa hết sợ hãi:
“Nhìn ra rồi. Nếu không thì chắc bây giờ anh đã kết hôn rồi ly hôn mấy lần rồi.”
Diệp Tẩy Nghiễn cuối cùng lộ ra chút không vui:
“Đừng xem tôi như loại người tùy hứng, Đại Lan.”
Thiên Đại Lan liền sửa lời:
“Phải nói là loạn tính mới đúng, anh Tẩy Nghiễn…”
Xong rồi, cô không tài nào thản nhiên gọi anh là “anh Tẩy Nghiễn” nữa.
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi hy vọng em có thể cho tôi một câu trả lời trong vòng một tuần. Một tuần sau, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra.”
Thiên Đại Lan có chút theo không kịp dòng suy nghĩ của anh:
“Hả?”
“Ngày đó, chúng ta không hề có biện pháp bảo vệ nào. Trước khi em gọi ra tên Hi Kinh, tôi vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.”
Giọng điệu Diệp Tẩy Nghiễn kín đáo, phép tắc khiến anh không thể trực tiếp miêu tả đêm hôm đó.
“Hiểu không?”
Thiên Đại Lan:
“Hả?”
Cô chẳng hiểu gì cả.
“Em có khả năng mang thai.” Diệp Tẩy Nghiễn cuối cùng nói thẳng:
“Một tuần sau mới có thể làm xét nghiệm.”
Thiên Đại Lan:
“Á!”
“Anh đừng coi thường tôi ít học” cô vội vàng phản bác:
“Tôi đâu có ngốc, phải hôm đó anh…. vào trong thì mới mang thai được chứ! Tôi không khờ đâu, đừng có lừa tôi.”
Diệp Tẩy Nghiễn nặng nề thở dài một hơi.
“Không phải chỉ phần cuối mới có ‘vàng’ đâu.” Anh kiên nhẫn bổ sung cho cô tiết sinh lý bị thiếu hụt:
“Trong quá trình cũng sẽ có dịch tiết, và nó cũng có thể khiến phụ nữ mang thai.”
Thiên Đại Lan ngẩn người.
“Đây là cách giải quyết tốt nhất.” Giọng Diệp Tẩy Nghiễn mang theo sự chắc chắn không cho phản bác:
“Hi Kinh không hợp với em, nó bây giờ quá trẻ, cũng quá non nớt.”
Thiên Đại Lan không biết phải nói gì. Cô bị giả thuyết “mang thai” của Diệp Tẩy Nghiễn dọa sợ. Vô thức đưa tay lên bụng, nơi đó vẫn phẳng lì, vệt nổi cộm dài mà anh để lại hôm trước sớm đã biến mất, chỉ còn cảm giác bị “kéo giãn” vẫn còn sót lại, làm cô thấy sợ hãi.
Đáng sợ hơn cả là lời anh vừa nói: nếu điều đó là thật, thì có lẽ giờ đây, trong bụng cô đã có một sinh mệnh, đang cắm rễ thật sâu.
Quá kinh hoàng!
Cô còn chưa kịp kiếm được nhiều tiền mà!
“Em có nhiều thời gian để suy nghĩ về đề nghị của tôi.” Diệp Tẩy Nghiễn tiếp lời:
“Em thông minh, chắc hẳn sẽ biết đâu là lựa chọn tốt nhất.”
Thiên Đại Lan lặp lại:
“Lựa chọn tốt nhất?”
“Tôi có thể cho em một cuộc sống thoải mái hơn, có thể cho em trở lại trường học, kết hôn với tôi, em sẽ có đủ thời gian và điều kiện vật chất để học hành, hoàn thành bậc học còn dang dở. Có bằng cấp, em sẽ có nhiều lựa chọn hơn trong công việc, xuất phát điểm cũng sẽ cao hơn.”
Giọng Diệp Tẩy Nghiễn lý trí, nghiêm cẩn, giống như đang phân tích một thương vụ đầu tư:
“Tôi hiện tại độc thân, không có bạn khác giới quá thân mật, đã tự do về tài chính, bố mẹ cũng sẽ không can thiệp vào việc hôn nhân của tôi…”
Thiên Đại Lan cắt ngang:
“Tôi không hiểu anh, cũng không thích anh.”
“Tình cảm có thể bồi dưỡng.” Diệp Tẩy Nghiễn bình thản nói:
“Chúng ta có rất nhiều thời gian để vun đắp.”
“Nhỡ không bồi dưỡng nổi thì sao?” Thiên Đại Lan bắt đầu tức giận:
“Dựa vào cái gì mà anh chắc chắn tôi nhất định sẽ ‘bồi dưỡng’ ra được tình yêu với anh? Trái tim và tình cảm của tôi đâu có rẻ rúng như thế.”
“Tôi không biết.” Diệp Tẩy Nghiễn từ từ tiến lên phía trước, giọng trầm thấp, ngắn gọn:
“Tôi chỉ biết, em nhất định sẽ đồng ý với đề nghị của tôi.”
Trong bóng tối, Thiên Đại Lan cảm nhận được bàn tay anh đưa ra, thậm chí là hơi ấm của lòng bàn tay áp gần má mình, nhưng những ngón tay kia lại dừng lại đúng lúc.
“Em sẽ nói lời chia tay với Hi Kinh.” Diệp Tẩy Nghiễn chậm rãi nói:
“Hơn nữa là chia tay trong nỗi thất vọng tột cùng.”
