Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 86: Đáng sợ



 

Ngày hôm sau, Thiên Đại Lan hồi hộp đi mua que thử thai.

Đây là lần đầu tiên cô dùng thứ này. Nó được gói trong túi nhựa màu hồng, bóp lên phát ra tiếng “soạt soạt” giòn chát, như những lưỡi dao mỏng và bén. Ngay khi xé nó ra, Thiên Đại Lan đã thấy buồn nôn.

Cô không muốn mang thai.

Huống hồ… lại mang thai con của anh trai bạn trai mình.

Thật sự quá đáng sợ.

Cô từ chối yêu cầu đi khám của Diệp Tẩy Nghiễn, lỡ đâu bị người quen bắt gặp, thì đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.

Trên que thử chỉ hiện lên một vạch đỏ mờ nhạt, nhưng sự dày vò thì vẫn chưa kết thúc. Từ tờ hướng dẫn, Thiên Đại Lan đọc được những dòng chữ đáng sợ khác: ví dụ như, phải sau một đến hai tuần mang thai mới có thể kiểm tra chính xác; hoặc độ sai lệch của nó cũng là có thật.

Vài ngày sau đó, sáng nào trước khi đi làm, Thiên Đại Lan cũng soi gương thật kỹ, nhìn chằm chằm vào bụng mình, xem nó có nhô lên chút nào không. Vết hằn ngón tay và dấu răng Diệp Tẩy Nghiễn để lại dần biến mất, rốn cũng đã được cô kỳ cọ sạch sẽ, nhưng ảnh hưởng anh để lại thì chưa hề biến đi.

Diệp Hi Kinh mời cô ăn tối. Thiên Đại Lan trang điểm xinh đẹp, mặc chiếc váy mới mua, vốn nghĩ là buổi hẹn riêng của hai người, nhưng khi bước vào lại thấy Diệp Tẩy Nghiễn đang cúi đầu lật giở thực đơn.

Anh không ngẩng lên nhìn cô; vậy mà Thiên Đại Lan lại có cảm giác bản thân tr*n tr** trước mặt anh.

Ý của Diệp Hi Kinh là nhờ anh trai tạm thời chăm sóc cô bởi anh ta sắp đi du học. Trong thâm tâm, Diệp Hi Kinh rất rõ: nếu muốn ở bên Thiên Đại Lan, thì con đường sang Anh học thạc sĩ rồi tiến sĩ là tốt nhất. Như vậy có thể rút ngắn tối đa quá trình học tập, cũng có thể nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của bố anh ta, sớm ngày đạt được tự do tài chính.

Chỉ có điều, để lại một mình Thiên Đại Lan ở Bắc Kinh, anh ta thật sự không yên tâm.

Ở đây, cô không có người thân nào khác, ngoài An Thận Ngôn mà Diệp Hi Kinh thì không hề muốn cô dựa dẫm vào người đó.

Bữa cơm ấy, Thiên Đại Lan ăn trong vô vị. Vốn là người rất khỏe ăn, nhưng tối nay bất kể món nào cũng không hợp miệng, ăn được rất ít.

Diệp Hi Kinh nhận ra sự bất thường ấy, liền hỏi cô:
“Sao em không ăn? Không thấy ngon miệng à? Em bị bệnh rồi sao?”

Thiên Đại Lan qua loa đáp mấy câu.

Còn Diệp Tẩy Nghiễn, ngay khi nghe thấy hai chữ “không thấy ngon miệng”, anh đã ngẩng đầu nhìn về phía cô,

Trong tiếng quan tâm dịu dàng của Diệp Hi Kinh, hai người cuối cùng cũng có lần chạm mắt đầu tiên. Chỉ một cái nhìn thôi, Thiên Đại Lan liền cảm thấy xương cụt như bốc cháy, ngọn lửa ấy thiêu đốt đến mức da thịt toàn thân đều tê dại, ngứa ngáy, nóng rực.

Diệp Tẩy Nghiễn lại rất bình tĩnh, thu mắt đi, gọi phục vụ đến, vì cô mà gọi thêm một món tráng miệng, có thêm chanh và cam ngọt, chua chua ngọt ngọt, mát lạnh.

Điều Thiên Đại Lan sợ hãi rốt cuộc cũng không xảy ra. Diệp Tẩy Nghiễn trở lại dáng vẻ người anh cả chín chắn, ổn trọng, không hề nhắc đến chuyện để cô chia tay hay ép cô phải gả cho anh nữa.

Chỉ là, trong lòng Thiên Đại Lan lại không sao nguôi được.

Khi Diệp Hi Kinh cười nói “Anh trai thật tốt”, Thiên Đại Lan bỗng dưng nổi nóng.

“Anh có thể đừng lúc nào cũng nhắc đến anh ấy được không?” cô bật thốt: “Chúng ta đang hẹn hò riêng cơ mà, sao còn gọi anh trai anh tới? Người yêu em là anh, không phải anh ta!!!”

Một câu nói bất ngờ khiến Diệp Hi Kinh ngẩn người, đôi mắt ngơ ngác dưới ánh đèn tối mờ. Thiên Đại Lan thấy thế liền chấn động, nhận ra sự nông nổi và phiền muộn của mình.

“Xin lỗi, Hi Kinh…” Cô vội đưa hai tay nâng lấy khuôn mặt anh ta, nhận lỗi: “Xin lỗi, mấy ngày nay em có lẽ chịu áp lực quá lớn…”

Diệp Hi Kinh nắm chặt cổ tay cô.

“Áp lực công việc hả, thành tích chưa hoàn thành?” anh ta rộng lượng an ủi:

“Không sao đâu, anh hiểu mà. Thực ra…”

Thực ra, Diệp Tẩy Nghiễn từng nhắc đến việc để Thiên Đại Lan theo anh làm trợ lý. Anh sắp chuyển sang Đề Hạc, là một trong những người sáng lập, nên việc đặc cách nhận một trợ lý riêng vốn chẳng phải chuyện gì khó.

Chỉ là, vì vừa rồi Thiên Đại Lan còn tức giận vì chuyện liên quan đến anh trai, Diệp Hi Kinh không tiện mở miệng, chỉ cúi đầu xuống, muốn dùng nụ hôn dỗ dành người bạn gái bất an.

Thiên Đại Lan cũng nhắm đôi mắt đẫm đầy cảm xúc kia lại.

Ngay khi nụ hôn sắp hạ xuống môi cô, Diệp Hi Kinh lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên không xa phía sau:

“Hi Kinh” Diệp Tẩy Nghiễn gọi Diệp Hi Kinh:

“Về nhà thôi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...