Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 9: Ngay cả trong mơ, anh cũng sẽ mơ thấy cô, một đại mỹ nhân tầm cỡ như cô.



 

Hôm nay đường đặc biệt tắc nghẽn.

Dương Toàn gọi điện đến, nói dự kiến mười lăm phút nữa sẽ đến nơi. Trong mười lăm phút này,

Thiên Đại Lan như ngồi trên đống lửa, thay chiếc váy cũ, mặc vào áo dài tay và quần dài, che kín cổ và xương quai xanh.

Nhưng trên cổ Diệp Tẩy Nghiễn vẫn còn vết cào.

Đó là “chứng cứ phạm tội” của họ.

Diệp Hi Kinh đề nghị sau khi giặt xong váy thì mang trả, nhưng bị Thiên Đại Lan thẳng thừng từ chối.

“Đừng nói chuyện với tôi nữa” Thiên Đại Lan nói:

“Hiện giờ tôi đang rất tức, anh mà nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ muốn thô bạo tấn công anh đấy.”

Diệp Hi Kinh ngậm miệng.

“Đợi tôi hết giận rồi nói chuyện sau” cô nói: “bây giờ tốt nhất là im lặng đi, cảm ơn.”

Diệp Hi Kinh vẫn không nhịn được, hỏi:

“Vậy khi nào em mới hết giận?”

Thiên Đại Lan đáp:

“Anh nói kiểu đó thì tôi mãi mãi cũng không hết được.”

Diệp Hi Kinh đành im lặng, nhìn anh trai cầu cứu, hy vọng anh có thể làm chất bôi trơn cho mối quan hệ đang căng thẳng này.

Người luôn chăm sóc anh ta là Diệp Tẩy Nghiễn, lần này lại giữ im lặng. Anh dường như hoàn toàn không chú ý đến sự lúng túng của em trai, vẻ mặt vẫn như thường và nói chuyện với Thiên Đại Lan bằng giọng điệu khách sáo.

“Công việc mới thế nào?”

“Tôi vẫn chưa biết, ngày mai mới là ngày đi làm đầu tiên.”

“Nếu sau này có khó khăn gì, cứ tìm tôi.”

“Cảm ơn anh.”

Thông thường, đến giai đoạn này, sau vài câu xã giao thì sẽ đứng dậy chào tạm biệt. Nhưng không hiểu sao Dương Toàn mãi vẫn chưa đến, không thể rời đi, Thiên Đại Lan dứt khoát lên tiếng hỏi.

Cô đã không còn ai khác để tham khảo ý kiến. An Thận Ngôn thì chẳng mong được câu nào ra hồn từ cái miệng đó, huống hồ anh ta học tự nhiên, chuyên ngành máy tính, chưa chắc đã hiểu những phép tắc kiểu này. Mà nhất thời, cô cũng chẳng nghĩ ra ai nhiều trải nghiệm và học thức hơn hai anh em này.

“…Tôi thật sự gặp chút phiền phức” Thiên Đại Lan đi thẳng vào vấn đề:

“Là thế này, quản lý cửa hàng muốn tôi chọn một cái tên tiếng Anh. Tôi thì chưa từng tiếp xúc với người nước ngoài, cũng không rành lắm về tên gọi… Hiện tại tôi nghĩ được hai cái, một là Cherry, một là Candy, anh thấy cái nào ổn hơn?”

Diệp Tẩy Nghiễn đang rót nước, lắc đầu:

“Cả hai đều không phù hợp.”

“Tại sao?” Thiên Đại Lan hỏi:

“Vì quá phổ biến hả?”

“‘Cherry’ anh đào thường được dùng làm ẩn dụ cho… sự mất trinh… Angel, Raven, Destiny… đều là những cái tên thường gặp ở các vũ nữ thoát y trong hộp đêm của người da trắng.”

“Tôi đâu có hỏi anh đâu!” Thiên Đại Lan cảnh giác:

“Sao anh biết mấy cái tên của vũ nữ trong hộp đêm vậy hả?”

Diệp Hi Kinh lập tức đáp:

“Giáo viên dạy IELTS có nhắc đến.”

“Thôi được rồi, không cần nói nữa” Thiên Đại Lan hừ nhẹ, giọng mềm lại:

“Tôi không hỏi anh.”

Diệp Hi Kinh lập tức hiểu ý, liền chuyển sang dùng thủ ngữ, tay ra dấu hỏi cô:

“Vậy anh có thể nói chuyện với em như thế này không?”

Trước đây anh ta từng tham gia một dự án tình nguyện giúp đỡ người khiếm thính và rối loạn ngôn ngữ, cũng đã dạy Thiên Đại Lan học thủ ngữ.

Đây gần như là một niềm thú vui nhỏ mặc định giữa hai người, mỗi khi cãi nhau, Thiên Đại Lan không muốn nghe anh ta nói thì anh ta sẽ dùng thủ ngữ để dỗ dành cô.

Thiên Đại Lan xoay người ngồi nghiêng đi, không chịu nhìn anh ta.

Diệp Hi Kinh vẫn tiếp tục ra dấu một cách im lặng:

“Anh yêu em.”

Thiên Đại Lan vẫn không chịu quay lại nhìn, nhưng hành động của anh ta khiến cô không nhịn được bật cười, rồi lại vội nghiêm mặt, quyết định không thèm nhìn anh ta nữa.

Bên cạnh đó, Diệp Tẩy Nghiễn là người từ đầu đến giờ vẫn ngồi im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, lạnh nhạt nhưng đi thẳng vào vấn đề chính:

“Em muốn kiểu gì?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi: “Yêu cầu ra sao?”

“Hy vọng là sẽ hợp với bản thân tôi” Thiên Đại Lan nghĩ ngợi:

“Tốt nhất là khách vừa nghe tên là có thể nhớ ra tôi liền. Làm sale mà, ấn tượng là quan trọng nhất.”

Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Jasmine thì sao?”

Câu trả lời của anh rất nhanh, nhanh đến mức như thể cái tên ấy vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức anh vậy.

Thiên Đại Lan cố gắng nhớ lại:

“Công chúa Jasmine… là cái Jasmine đó sao? Công chúa Jasmine của vương quốc Ba Tư?”

Cô thấy gương mặt Diệp Tẩy Nghiễn hơi sững lại.

Dường như cái tên “Jasmine” khiến anh nhớ đến điều gì đó.

“Xin lỗi, cái tên đó không hợp” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Nhiều người Ấn sống ở Anh và Mỹ cũng thích dùng cái tên này. Nghe như thể là một người ăn chay, không hợp với em.”

Thiên Đại Lan cố chấp không nhìn vào vết cào dưới cổ áo sơ mi anh, vết mà chính cô để lại:

“Cũng có hơi phức tạp, không dễ để khách nhớ”

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Bên cạnh là Diệp Hi Kinh, giống như người chồng đang ngủ mê trong những bộ phim không lành mạnh, hoàn toàn không hay biết gì cả; Thiên Đại Lan phát hiện ra cô không thể nhìn thẳng vào Diệp Tẩy Nghiễn hay trò chuyện tự nhiên với anh.

Cô lo sợ ánh mắt mình sẽ tố cáo bản thân.

Dù chính cô cũng không rõ mình rốt cuộc đang che giấu điều gì, nhưng cô sợ hãi những điều mơ hồ, những điều thậm chí bản thân cũng chưa rõ.

“Đừng lo, khách có thể mua đồ ở cửa hàng em phỏng vấn hôm nay” Diệp Hi Kinh cười nói:

“Dù trình độ học vấn không cao, thì ít ra cũng đọc được tên tiếng Anh.”

“Cảm ơn anh đã một lần nữa nhắc nhở tôi là một người tốt nghiệp cấp hai” Thiên Đại Lan nói:

“Tôi biết rồi, không cần phải nói đi nói lại, suốt ngày lải nhải ở đây.”

Vừa nói xong, cô đã hơi hối hận vì cảm xúc tối nay thật sự mất kiểm soát, sự lúng túng khi đối mặt với Diệp Tẩy Nghiễn, cảm giác tội lỗi vì giấu Diệp Hi Kinh, cộng thêm những “chuyện ngu xuẩn” mà Diệp Hi Kinh làm mấy ngày nay… tất cả dồn lại khiến Thiên Đại Lan không kiềm được cơn tức.

Thật ra cô không nên trút giận vào chuyện này với Diệp Hi Kinh, vì sai lầm của anh ta nằm ở chỗ khác.

Diệp Hi Kinh vẫn đang dùng thủ ngữ, nói với cô “xin lỗi”.

Anh ta hoàn toàn không tức giận, hai tay chắp lại, làm động tác “cầu xin cầu xin”.

“Vậy… Molly? Hay là Dolly?” Thiên Đại Lan hỏi:

“Hai cái đó thì sao?”

“Dolly thì không hợp” Diệp Tẩy Nghiễn phủ quyết, hơi nhíu mày:

“Nó có nghĩa là búp bê; Molly thì tạm được, nghĩa gốc là ‘con gái của biển’”

“Vậy thôi, tôi không lấy nữa” Thiên Đại Lan nói:

“Tôi không muốn làm cô gái nhỏ hóa thành bọt biển.”

“Mila thì sao?” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Dù là tiếng Trung, tiếng Anh hay tiếng Pháp, cách phát âm đều khá giống, có thể đọc theo phiên âm tiếng Trung cũng được.”

Thiên Đại Lan hỏi:

“Cái nào cơ?”

Diệp Tẩy Nghiễn lấy giấy bút, tiện tay viết ra, chỉ cho cô xem.

Thiên Đại Lan bất giác chú ý đến tay anh, tay phải thon dài, đẹp đẽ, bên cạnh đốt trên cùng của ngón giữa có một vết chai do cầm bút lâu ngày, phần da ở đó bị ma sát trong thời gian dài nên trở nên khô ráp, sần sùi.

Vậy hôm đó ăn phải cái này sao? Thảo nào cảm giác thô ráp như vậy, dừng lại.

Thiên Đại Lan cố gắng hít sâu để đẩy những suy nghĩ tệ hại ra khỏi đầu, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng thở của Diệp Tẩy Nghiễn.

Một tiếng thở rất rõ ràng, như thể anh đang kiềm nén điều gì đó.

Cô không nhịn được mà ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt anh rất bình thản.

Cứ như thể tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

“Vậy đi” giọng Diệp Tẩy Nghiễn vẫn bình thản, sau khi viết xong thì xé tờ giấy nhớ ra, tay phải cầm bút máy, tay trái dùng ngón giữa và ngón cái ấn giữ mảnh giấy rồi xoay một vòng, chuyển tờ giấy từ mặt bàn nhẵn bóng đến trước mặt cô:

“Đơn giản, dễ nhớ.”

Mila.

Nét chữ tiếng Anh anh viết liền mạch rất đẹp, hơi nghiêng, thanh thoát mà vẫn ngay ngắn.

Rất giống con người anh.

Khi nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay trái của anh hơi nổi lên vì dùng sức, những đường gân xanh hiện rõ trên đó khiến người ta chỉ muốn chọc một cái hoặc… cắn một miếng.

Rất gợi cảm.

Trời ơi, sao cô lại có thể nảy ra cái từ “gợi cảm” khi đối diện với anh trai của bạn trai mình được chứ?

Cô nên kính trọng anh như kính trọng bà nội mình mới đúng.

“Cảm ơn.” Cô nhanh tay cất tờ giấy kia đi, nói: “Cảm ơn anh.”

Khi tờ giấy bị vo tròn lại, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.

Dương Toàn vừa xin lỗi rối rít vừa ôm trong lòng hy vọng nhận được “tiền tăng ca gấp ba” mà vội vã chạy đến.

Thiên Đại Lan cảm thấy hình như Diệp Tẩy Nghiễn còn muốn nói gì đó, mà cũng có thể không có gì.

Anh chính là kiểu người mà ngay cả khi nhìn vào bồn cầu cũng có thể có ánh mắt đầy cảm xúc, tùy tiện ngồi một cái thôi cũng có vẻ như chất chứa rất nhiều câu chuyện.

Trời đúng là bất công, cho một số người gương mặt mang đầy câu chuyện, còn một số người thì vừa nhìn là biết mang lại rắc rối.

Xinh đẹp/đẹp trai, chỉ số thông minh, EQ và xuất thân giàu có, bốn điều này hiếm ai có đủ, người bình thường mà có được ba trong số đó đã là rất tuyệt rồi, ví dụ như An Thận Ngôn.

Thế nhưng Diệp Tẩy Nghiễn lại may mắn đến mức có đủ mọi thứ, trông như không thiếu bất cứ thứ gì, cũng không cần thêm điều gì.

Thậm chí, ngay cả trong mơ, anh cũng sẽ mơ thấy cô, một đại mỹ nhân tầm cỡ như cô.

Còn cô, lại mơ thấy cái tên An Thận Ngôn mà ngày nào cũng cãi nhau chí chóe.

Thiên Đại Lan không nhịn được mà thấy ghen tỵ với anh.

Diệp Hi Kinh thì không cam lòng mà tiễn cô ra cửa.

Anh ta rất mong Dương Toàn có thể nhớ địa chỉ thuê nhà của Thiên Đại Lan rồi nói lại cho anh ta, nhưng Dương Toàn lại kín miệng như hến, mặc cho Diệp Hi Kinh dùng đủ chiêu trò dụ dỗ hay đe dọa, Dương Toàn chỉ nói đúng một câu:

“Đó là quyền riêng tư của cô ấy.”

Diệp Hi Kinh nghe xong liền hiểu ngay là anh trai anh ta, Diệp Tẩy Nghiễn, dặn dò nói vậy.

Cái gì mà quyền riêng tư? Anh biết thì được, còn bạn trai như Diệp Hi Kinh lại không được biết?

Rồi anh ta phát hiện ra, chỉ cần Thiên Đại Lan không nói, thì anh ta thậm chí còn không biết cô đang làm việc ở đâu.

Cô từng nói với anh ta tên thương hiệu mình định xin vào, nhưng thương hiệu đó có tới 7 chi nhánh tại Bắc Kinh mà mỗi chi nhánh lại cách nhau khá xa, chẳng lẽ anh ta phải đi tìm từng cái một?

Còn 13 ngày nữa, Diệp Hi Kinh sẽ phải bay sang Hồng Kông, rồi chuyển tiếp sang London, sau đó còn cả một loạt các buổi tiệc chúc mừng và tụ họp bạn bè đang chờ.

Anh ta không có thời gian để dỗ dành Thiên Đại Lan, và vì vậy càng cảm thấy bực bội hơn.

“Em không phải là bực bội” Diệp Tẩy Nghiễn chọc thẳng vào điểm yếu:

“Em chỉ là hối hận vì không bịa tròn được cái lời nói dối kia, để bị Đại Lan phát hiện chứ nếu được làm lại, em vẫn sẽ tiếp tục lừa cô ấy thôi.”

Diệp Hi Kinh cầu xin:

“Anh à, nói cho em biết địa chỉ của Đại Lan đi…”

“Không có cửa” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Anh rất bận, không có thời gian nói nhảm với em.”

Anh lạnh lùng cúp máy, Diệp Hi Kinh đành phải nghĩ cách khác. Anh ta quay sang tìm Dương Toàn lần nữa, ai dè Dương Toàn vẫn y như trước, không chịu hé nửa lời.

Dương Toàn cũng đang rất bận.

Diệp Tẩy Nghiễn mới dọn đến nhà mới chưa lâu, trước đây địa chỉ đăng ký nhận tạp chí và báo chí của anh vẫn chưa hoàn toàn đổi sang chỗ ở mới, vì vậy Dương Toàn phải giúp anh đổi hết địa chỉ nhận các ấn phẩm đã đặt, đồng thời mang những tạp chí và báo đã gửi về địa chỉ cũ về.

Diệp Tẩy Nghiễn còn đặt thêm một số ấn phẩm mới, đã liệt kê thành danh sách, Dương Toàn cần căn cứ theo danh sách này để liên hệ từng tòa soạn.

Diệp Hi Kinh buồn chán đến cực điểm, liền cầm danh sách các ấn phẩm mà Diệp Tẩy Nghiễn mới đặt lên xem.

“The Economist, National Geographic hửm? Hai tạp chí này anh tôi không phải vẫn đặt từ trước đến giờ sao?” Diệp Hi Kinh nghi ngờ:

“Sao giờ lại đặt thêm bản nữa?”

“Có thể là khách hàng cần” Dương Toàn đáp:

“Tôi cũng không rõ.”

Diệp Hi Kinh tiếp tục xem tiếp xuống dưới.

VOGUE Thời trang và làm đẹp, VOGUE (chú thích: đặt cả bản tiếng Anh, bản Mỹ và bản Ý mỗi loại một bản).

“Dương Toàn” Diệp Hi Kinh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi:

“Dự án mới của anh tôi có liên quan đến ngành thời trang à?”

“Làm sao tôi biết được” Dương Toàn mỉm cười:

“Tôi chỉ là một trợ lý bình thường thôi.”

Diệp Hi Kinh tiện tay đặt lại danh sách đặt tạp chí đó.

“Không biết anh tôi đặt mấy thứ này làm gì” anh ta phàn nàn:

“Một quyển thì một nửa là quảng cáo, chán chết đi được.”

Tạp chí mà trong miệng của Diệp Hi Kinh chê là “chán chết đi được”, sau khi được kiểm tra kỹ lưỡng về nội dung và dàn trang, bắt đầu được in ấn; từng tờ giấy dày dặn, trơn mượt được in lên những màu sắc và phông chữ phong phú trong tiếng máy in rì rào ở xưởng in, sau đó được đóng quyển gọn gàng, gáy và bìa được ép kim lấp lánh. Qua khâu kiểm định chất lượng, chúng được máy móc đóng vào bao bì ni lông trong suốt sạch sẽ. Công nhân phụ trách đóng gói xếp từng chồng tạp chí gọn gàng vào thùng giấy, rồi vận chuyển đến các sạp báo và thư viện lớn.

Ngày 10 tháng 9, đúng ngày phát hành, lúc 8 giờ 40 tối, Thiên Đại Lan xuống lầu đổ rác, bị cơn gió đêm se lạnh thổi đến run lập cập.

Siêu thị trái cây nhỏ bên cạnh chỉ còn lác đác vài khách, bà chủ đang dọn từng giỏ trái cây bày ngoài cửa vào bên trong. Căn phòng nhỏ chật chội, ở giữa đặt một chiếc ghế dựa có thể điều chỉnh, ban ngày là ghế salon của bà chủ, ban đêm trải nệm lên thì thành chiếc giường đơn hẹp ngủ tạm.

Giữa tiếng nhạc nền lộn xộn cất vang.

Trong tiếng nhạc dở tệ ấy, Thiên Đại Lan ngơ ngác nhận ba cuốn tạp chí dày cộp từ tay Dương Toàn, chần chừ hỏi:

“Cái này là gì vậy?”

Nặng thật.

Sách gì mà nặng khủng khiếp, cô suýt tưởng anh đưa ba cục gạch.

Tạp chí cầm lên cứng và trơn láng, vừa nhìn đã biết không phải loại dùng để lau… mông.

“Đây là mấy cuốn tạp chí Diệp tổng đặt mua” Dương Toàn mỉm cười:

“Vốn là đặt cho khách hàng, nhưng đặt thừa mấy bản. Anh ấy nói có thể cô dùng được, nên bảo tôi mang qua.”

“Ờ…?” Thiên Đại Lan vẫn chưa hiểu rõ, cúi đầu nhìn.

Hai cuốn tiếng Anh, lần lượt là The Economist và National Geographic; cuốn duy nhất bằng tiếng Trung là VOGUE Thời trang & Làm đẹp, phần gáy tạp chí sáng bóng như ánh vàng lấp lánh.

“À, là như thế này” Dương Toàn nói:

“Anh ấy bảo, quyển 《Tân khái niệm tiếng Anh》 quyển 4 đa phần là trích dẫn văn chương, thu thập phần lớn là những bài danh tác nước ngoài, cách dùng từ phức tạp, đầy những thuật ngữ chuyên ngành, khá là khó. Nếu cô không có ý định thi GRE hay chứng chỉ chuyên ngành cấp 8, thì không nên tốn quá nhiều sức học tiếp.”

Thiên Đại Lan cúi đầu nhìn chồng tạp chí tiếng Anh nặng trịch trong tay, thầm nghĩ GRE là cái gì, chuyên ngành cấp 8 là thứ gì nữa, cô chỉ từng nghe nói đến “kép tám”.

“Cho nên” Thiên Đại Lan đã hiểu:

“Anh ấy muốn tôi đọc mấy thứ này?”

“Vâng” Dương Toàn gật đầu:

“Những cái này phù hợp hơn cho việc đọc thường ngày của cô. Tất nhiên, nếu cô không thích, thì để đó cũng được. Anh ấy còn nói, thích thì đọc, không thích thì để qua một bên cũng chẳng sao, chỉ cần thích xem hình, hay hứng thú chỗ nào cũng được, tất cả đều tùy vào sở thích đọc của cô, tuyệt đối đừng biến nó thành nhiệm vụ học tập.”

Thiên Đại Lan ôm chồng tạp chí dày cộp, nói:

“Cảm ơn anh, phiền anh lặn lội đường xa mang tới. Cũng giúp tôi cảm ơn anh ấy, bảo với anh ấy tôi nhất định sẽ cố gắng đọc hết mấy quyển này, học hành chăm chỉ, không phụ kỳ vọng của anh ấy.”

Sau khi lịch sự tạm biệt, cô ôm chồng tạp chí nặng trĩu bước vào hành lang tối đen của khu chung cư. Đèn cảm ứng ở tầng một và hai đều đã hỏng, đến giờ vẫn chưa có ai tới sửa; trong bóng tối, Thiên Đại Lan lần mò bước lên cầu thang, trong lòng là một chồng tạp chí mới tinh, nặng nề mà tinh xảo.

Mùi giấy mới và mực in vừa nồng vừa hắc, nhưng cô lại thấy thơm vô cùng, không hề thấy nặng. Trong lối cầu thang tối đen không thấy cả năm ngón tay, chỉ có ánh trăng sáng lóa chiếu rọi từ ô cửa sổ nhỏ trên cao.

Cô chậm rãi từng bước bước đi dưới ánh trăng công bằng và không thiên vị, từ màn đêm đen đặc ấy, dẫm lên những bậc thang ẩm thấp bụi bặm, đi về phía tầng ba có ánh đèn vàng mờ chiếu sáng.

Dù cho hiện tại chẳng nhìn thấy gì cả.

Thực tế, công việc của Thiên Đại Lan tại cửa hàng mới không hề suôn sẻ, đến mức cô hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến chuyện tình cảm với Diệp Hi Kinh.

Khi người nghèo bận rộn mưu sinh, họ căn bản không có thời gian để cùng ai đó đắm chìm trong gió trăng hoa lệ.

Bởi nếu cô không đi làm, thì thật sự sẽ bị đói.

Có tình cũng chẳng thể uống nước mà no.

Người hướng dẫn Thiên Đại Lan là Luna, 26 tuổi, dịu dàng trầm tĩnh, luôn mỉm cười, nói năng nhỏ nhẹ, từng giành quán quân doanh số ở cửa hàng hạng A suốt ba tháng liên tiếp.

Cộng với cửa hàng trưởng, trong cửa hàng có tổng cộng tám nữ nhân viên và hai nam nhân viên. Từ 9 giờ 30 sáng đến 9 giờ 30 tối, chia làm ba ca sáng, trưa, tối. Trong khung giờ này, cửa hàng luôn phải có ít nhất năm người làm việc. Cửa hàng áp dụng chế độ phục vụ 1-1, nếu không có khách nào cần tiếp đón, thì các nhân viên rảnh rỗi sẽ phải xếp hàng ngay trước cửa, đợi tiếp khách theo thứ tự bước vào.

Thiên Đại Lan còn học được một từ tiếng Anh mới, gọi là “Walk-in”, tức là chỉ những khách hàng tự nhiên đi vào cửa hàng mà không hẹn trước.

Ngày đầu tiên đến đây, cô cũng rất tự tin, nghĩ rằng mình từng ăn nên làm ra ở chợ Ngũ Ái thì ở đây chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Lúc mới nhìn thấy mức chỉ tiêu doanh số thấp nhất mỗi tháng là 100.000 tệ, Thiên Đại Lan vẫn tràn đầy tự tin. Cô lén tính toán một chút, thấy rằng giá trung bình mỗi bộ quần áo trong cửa hàng khoảng 4.000 tệ, chỉ cần cô bán được 25 bộ là có thể hoàn thành chỉ tiêu.

Phần vượt chỉ tiêu sẽ được nhận tiền hoa hồng, tùy theo loại sản phẩm mà tỷ lệ hoa hồng dao động từ 2.5% đến 6%.

Nói cách khác, nếu cô vừa hoàn thành chỉ tiêu cơ bản, lại bán thêm được khoảng 10 bộ quần áo nữa, lấy mức hoa hồng trung bình là 4.25%, thì lương hàng tháng của cô sẽ là:

Lương cơ bản 2.000 tệ cộng thêm hoa hồng 1.700 tệ (giá trung bình mỗi bộ là 4.000 tệ × 10 bộ × 4.25%), vậy mỗi tháng ít nhất cô có thể nhận được 3.700 tệ.

Như vậy thì khỏi lo chuyện tiền thuê nhà nữa rồi.

Chỉ cần mỗi tháng bán được 35 bộ.

Nhưng thực tế không đơn giản như vậy.

Các nhân viên bán hàng của những thương hiệu thời trang cao cấp thường có tập khách hàng cố định. Mà Thiên Đại Lan là người mới, không có lấy một khách quen, chỉ có thể trông chờ vào khách vãng lai “walk-in”. Những nhân viên làm lâu trong nghề thường có con mắt rất tinh tường, có thể chính xác nhìn ra từ cách ăn mặc, vẻ ngoài, biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể của khách mà đánh giá liệu người đó có đáng tiếp hay không, có khả năng chi trả hay không.

Một khi xác định đối phương túng thiếu, hoặc chỉ là đi dạo không định mua, phần lớn sẽ không buồn tiếp chuyện, hoặc là tranh thủ tránh đi từ sớm, hoặc là kiếm cớ đẩy những khách như vậy cho Thiên Đại Lan tiếp.

Nếu thật sự không tránh được thì cũng dùng ánh mắt lạnh nhạt, lời nói lạnh lùng để khiến khách chủ động rời đi; như vậy sẽ không tốn thời gian, có thể nhanh chóng kết thúc để tiếp khách hàng tiềm năng tiếp theo.

Thiên Đại Lan hiện tại vẫn chưa làm được chuyện dùng lời lạnh lùng để đuổi khách.

Trước đây ở chợ Ngũ Ái, cô đã nổi tiếng là vừa xinh đẹp vừa khéo nói, rất kiên nhẫn, nên nhiều người thích đến lấy hàng từ cô; bây giờ ở nơi này, Thiên Đại Lan vẫn giữ nguyên thái độ với mỗi vị khách, dù cô biết rõ đối phương chỉ muốn ngó qua chứ không định mua.

Cô vẫn kiên nhẫn cùng họ thử đồ, nửa quỳ xuống giúp họ thử từng đôi giày một.

Nhưng không ai thực sự mua cả.

Họ đều khen ngợi thái độ phục vụ của cô, rồi để lại một câu: “Tôi đi xem thêm đã.”

Sáu ngày trôi qua, Thiên Đại Lan chỉ bán được một chiếc khăn lụa thật, giá chín trăm tệ.

Khách mua chiếc khăn đó cũng không phải là người được cô phục vụ kiên nhẫn, mà là một người khách đang vội mua quà, từ lúc tiếp đón đến khi quẹt thẻ thanh toán chưa đến năm phút. Khi Thiên Đại Lan đang thắt nơ trên hộp khăn, người đó đứng bên cạnh liên tục nhìn đồng hồ, giục cô mau lên, mau lên.

Anh ta chẳng quan tâm đến thái độ của cô, chỉ muốn nhanh chóng mua hàng và rời đi.

Những vị khách như vậy rất, rất, rất hiếm.

Tối hôm đó, trong lúc kiểm kê và làm báo cáo tổng kết, Mạch Di nhìn Thiên Đại Lan bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đến ngày thứ chín, doanh số bán hàng của Thiên Đại Lan vẫn ảm đạm. Trong nửa tiếng cuối ca tối hôm ấy, cô đón tiếp một vị khách không ngờ đến.

Diệp Hi Kinh và mẹ của anh ta là Lâm Di, cùng với Ngũ Kha.

Khi ba người họ bước vào cửa hàng, thật ra Thiên Đại Lan đang giúp Ava ủi quần áo, người phụ trách tiếp khách là Linda.

Lâm Di là khách quen của Linda, rõ ràng là đã gọi điện hẹn trước. Chưa kịp vào cửa, Linda đã cười tươi chạy ra ngoài đón, vừa cười vừa nói:

“Cuối cùng chị cũng đến rồi, tôi thấy hôm nay mưa, còn tưởng chị không qua được. Tôi còn nghĩ nếu chị không đến, tôi sẽ đem hàng đến tận nơi cho chị… đỡ để chị phải chạy đi một chuyến.”

Ava bĩu môi:

“Từ Hy Thái hậu lại đến rồi à. Ơ? Lạ thật, sao hôm nay không vào phòng VIP nhỉ?”

Từ Hy Thái hậu?

Thiên Đại Lan thầm tò mò, vừa lúc ủi xong đồ, cô bước ra ngoài, vừa thấy ba người trong cửa hàng thì lập tức khựng người.

Cô đã từng thấy ảnh chụp của Diệp Hi Kinh với người nhà, biết đó là mẹ anh ta, ngoài đời còn xinh đẹp hơn trong ảnh. Bên cạnh bà ấy là một người phụ nữ đang cười, cầm khăn lụa so lên người mình với mái tóc xoăn mềm mại được chăm chút kỹ lưỡng, khí chất dịu dàng, đoan trang nho nhã.

Diệp Hi Kinh có lẽ không ngờ sẽ gặp cô ở đây, anh ta vô cùng bất ngờ, bước lên một bước, nhưng không hiểu sao lại quay đầu nhìn Lâm Di, như chợt nhận ra điều gì đó, bèn chần chừ dừng lại.

Thiên Đại Lan đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Lâm Di ngồi trên chiếc sofa tròn màu đỏ thẫm, Linda hơi khom người, nửa quỳ để đưa trà cho bà, nhưng bà không nhìn lấy một cái, chỉ mỉm cười nhìn chiếc khăn lụa trong tay Ngũ Kha:

‘Kha Kha thấy cái nào đẹp hơn?’

Thiên Đại Lan nghĩ:

Thì ra cô ta là Ngũ Kha.

Thì ra cô ta chính là ‘Kha Kha’ mà Diệp Hi Kinh từng nhắc tới khi say rượu.

Quả thật dịu dàng, đoan trang, thanh lịch và trí thức.

Thảo nào, thảo nào ai cũng thích cô ấy.

Trước đây, Thiên Đại Lan luôn cho rằng nhan sắc chính là vũ khí mạnh nhất của cô, dựa vào gương mặt đẹp trời sinh, cô có thể dễ dàng đạt được nhiều thứ. Nhưng gần đây liên tiếp gặp thất bại, cô mới nhận ra, thì ra nhan sắc cũng không phải là vạn năng.

Cũng phải thôi, nếu chỉ cần đẹp là có thể đạt được mọi thứ, thì giờ này đàn ông ngoài đường đã chen chúc nhau trong bệnh viện thẩm mỹ rồi.

Trên đời này luôn có tình yêu đích thực không quan tâm đến gương mặt, vóc dáng hay gia thế.

Trên thế giới này luôn có những người không cần dựa vào những yếu tố bên ngoài đó mà vẫn có thể nhận được chân tình.

Chỉ là… cô không có được cái vận may đó mà thôi.

Diệp Hi Kinh đứng im lặng tại chỗ, anh ta rất muốn nói chuyện với Thiên Đại Lan, nhưng Lâm Di đứng bên cạnh giống như một ngọn tháp trấn áp, đè nặng lên anh ta khiến anh ta không thể thở nổi.

Ngũ Kha mỉm cười nói:

“Màu xanh ngọc này đi ạ, không chỉ là màu hot của năm nay, mà còn rất hợp với khí chất tao nhã của cô nữa.”

Lâm Di hài lòng nhận lấy:

“Vậy lấy cái này nhé, giúp tôi gói lại trước đã. Ánh mắt của Kha Kha thật tốt, tôi rất thích để con bé chọn đồ giúp tôi.”

Nói đến đây, bà ta vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy Thiên Đại Lan.

Lông mày khẽ nhướng lên, Lâm Di chăm chú đánh giá cô, rồi nở một nụ cười nhẹ.

Bà quay sang nói với Ngũ Kha:

“Tối mai cùng nhau ăn cơm nhé, cháu chọn giày xong chưa?”

Ngũ Kha mỉm cười nói:

“Tối mai là ngày của Hi Kinh mà, để chúc mừng em ấy nhận được thư mời nhập học của Cambridge, cháu là chị gái không thể cướp hào quang của em trai được, đi đôi này là được rồi, đâu cần phải mua giày mới hay đồ mới gì đâu.”

“Vậy thì không được rồi” Lâm Di dịu dàng nhìn cô ấy:

“Thế này nhé, hôm nay cháu vất vả giúp bác lấy đồ, bác cũng nên mua cho cháu một đôi giày mới chứ.”

Linda cười tít mắt giới thiệu:

“Vừa hay, dạo gần đây cửa hàng chúng tôi mới về một lô hàng…”

“Không cần” Lâm Di cắt lời cô, giơ tay chỉ về phía Thiên Đại Lan ở cách đó không xa, mỉm cười:

“Tôi muốn cô bé mới đến kia chọn giúp Kha Kha một đôi.”

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...