Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 10: Nhưng không phải kiểu đó, chỉ là tình bạn thôi



 

Tổng cộng Thiên Đại Lan mang ra bốn đôi giày, khẽ khuỵu gối. Trong cửa hàng này cố ý trang bị giày cao gót không tiện để ngồi xổm, để đảm bảo mỗi nhân viên đều phải quỳ một gối xuống phục vụ, ngẩng đầu nhìn khách đang ngồi.

Cô cứ thế nửa quỳ trước mặt Lâm Di, mỉm cười giới thiệu:

“Đôi cao gót màu xanh da trời này là sản phẩm mới mùa thu đông năm nay của chúng tôi, bề mặt là da bê nhung được xử lý bằng kỹ thuật đặc biệt, rất được yêu thích”

“Thế tức là nhiều người mua à?” Lâm Di hờ hững hỏi, chẳng buồn liếc nhìn:

“Đổi đôi khác đi, tôi không thích chạy theo trào lưu.”

Diệp Hi Kinh lên tiếng:

“Mẹ, chẳng phải hôm nay mẹ nói chỉ đến lấy đồ thôi sao? Hôm khác mua cũng được mà.”

“Sao lại phải hôm khác? Tối mai đã cùng nhau ăn cơm rồi, con muốn đổi sang hôm nào?” Lâm Di trách yêu:

“Đứa nhỏ này, càng lớn càng bướng thì phải?”

Vừa nói, Lâm Di đưa tay ra, ra hiệu cho Ngũ Kha lại gần.

Ngũ Kha nhìn Diệp Hi Kinh, rồi lại nhìn Thiên Đại Lan.

Quá xinh đẹp, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Cô còn rất trẻ, trẻ đến mức làn da không nhìn ra nổi một lỗ chân lông, gương mặt trơn nhẵn sạch sẽ, dù có tô loại son bóng màu hồng phấn không hợp, thì vẻ thanh xuân rạng rỡ kia vẫn chẳng thể che lấp được. Trán đầy đặn, mắt to sáng, con ngươi đen nhánh như thể đeo kính áp tròng, mũi nhỏ nhắn tinh xảo, thần thái rực rỡ.

Công việc bán hàng ở loại cửa tiệm này rất vất vả, cho dù không có khách cũng phải đứng suốt, không được nghỉ ngơi; cô hẳn đã đứng rất lâu rồi, nhưng vẫn trông đầy sức sống.

Thậm chí còn tràn đầy năng lượng hơn cả sinh viên bước vào lớp lúc 8 giờ sáng.

Ngũ Kha bắt đầu nhận ra có điều không ổn.

“Không cần đâu” cô ấy mím môi nói:

“Lấy đôi màu đen kia thôi, cháu bình thường không mang nổi đồ đắt thế này đâu.”

“Dù có đắt mấy, cô cũng sẵn sàng mua cho cháu, chỉ cần đáng thì bỏ chút tiền có là gì” Lâm Di nói:

“Cô biết cháu giản dị, không giống những người khác, nhưng mà giày nên mua thì vẫn phải mua, không chỉ giày, lát nữa xem váy vóc gì đó nữa, thích cái gì cứ nói, cô bao hết.”

Linda nói:

“Chị, bên em hôm qua vừa về một chiếc váy liền rất hợp với một…”

“Để cô ấy làm đi” Lâm Di cắt lời Linda, rồi chỉ về phía Thiên Đại Lan:

“Tôi chỉ nghe cô ấy giới thiệu thôi.”

Thiên Đại Lan vẫn giữ nụ cười.

Nụ cười tươi rói, hai lúm đồng tiền bên má thoắt ẩn thoắt hiện, cô tiếp tục giới thiệu:

“Tiểu thư thật có mắt nhìn, đôi giày gót vuông màu đen mà vừa nãy cô xem là sản phẩm mới của xưởng thủ công cao cấp của chúng tôi, hoàn toàn được làm thủ công.”

Lâm Di nói:

“Mấy người lúc nào cũng nói hay lắm, nhưng cái gì chẳng là làm thủ công? Thời buổi này, làm máy mà động tay một chút cũng dám gọi là hoàn toàn thủ công rồi.”

“Đôi này đúng thật là làm thủ công hoàn toàn. Nó là sản phẩm mới trong dòng thủ công cao cấp của chúng tôi, từ chất liệu, kỹ thuật đến dáng giày đều là bằng sáng chế của thương hiệu” Thiên Đại Lan mỉm cười nâng đôi giày lên, đưa tới trước mặt bà để giới thiệu:

“Đây là mẫu đế giày bằng da cừu non được yêu thích nhất của thương hiệu, bà là khách hàng hạng kim cương đen của chúng tôi, chắc hẳn biết đế giày này mang lên thoáng khí và thoải mái thế nào. Còn phần thân giày thì khác giày thông thường, nó được làm từ lông dê Kashmir, loại mà các thương hiệu khác thường dùng để may áo khoác dạ hoặc áo len cashmere. Chúng tôi thì đem trộn dệt thành vải riêng đặt may, rồi mới làm phần thân đôi giày này vừa êm vừa tinh xảo.”

“Hửm?” Lâm Di vô thức nghiêng người về phía cô, nhìn đôi giày cao gót trong tay cô:

“Cầu kỳ thế cơ à?”

“Vâng ạ” Thiên Đại Lan nhẹ nhàng nói:

“Bà xem hoa trà mi này, trà mi là một trong những biểu tượng quan trọng của thương hiệu chúng tôi. Hoa trà mi trên thân giày này cũng được làm từ lụa tơ tằm thật, thủ công tinh xảo. Chỉ nghe tôi nói thôi thì chưa chắc cảm nhận được cái hay của nó, bà hãy đưa tay sờ thử xem, cảm giác này có phải rất giống hoa trà mi thật không? Bà nhìn kỹ hơn một chút, từng hoa trà mi đều do thợ thủ công cắt, chọn và gắn thủ công lên thân giày. Một người thợ, một buổi sáng nhiều nhất cũng chỉ làm được sáu hoa trà mi thôi. Dòng thủ công cao cấp của chúng tôi sản phẩm vốn ít, nhưng tôi dám đảm bảo, mỗi sản phẩm, mỗi hoa trà mi đều là làm hoàn toàn thủ công.”

Phía sau, Ava là người vừa ủi xong quần áo cũng bước ra, thò đầu nhìn về phía này. Nghe thấy sau lưng có tiếng ho khẽ, cô ta quay lại thì thấy Luna.

Luna cũng đang nhìn Thiên Đại Lan.

Bàn tay của Lâm Di rời khỏi thân giày, nhưng ánh mắt vẫn dán vào hoa trà mi ấy:

“Đôi này còn cỡ 37 không?”

“Chỉ có đúng một đôi này thôi” đôi mắt Thiên Đại Lan sáng long lanh nhìn bà:

“Thật ra cả cửa hàng cũng chỉ về đúng một đôi cỡ 37 này. Nói thật, giá thì đúng là hơi cao, nhưng nó thực sự rất đẹp. Nếu không phải khách như bà, bình thường chúng tôi cũng sẽ không giới thiệu.”

Lâm Di nhìn đôi giày:

“Bao nhiêu tiền?”

Linda nói:

“Mười nghìn…”

“Ít thế?”

“Tôi không hỏi cô” Lâm Di cắt lời, như chợt bừng tỉnh, quay sang nhìn Thiên Đại Lan:

“Bao nhiêu?”

“Mười hai nghìn tệ” Thiên Đại Lan không hề khó chịu, giọng chậm rãi dịu dàng:

“Bà là hội viên hạng kim cương đen của chúng tôi, khi mua giày sẽ được hưởng gấp đôi điểm tích lũy.”

Lâm Di định kéo Ngũ Kha ngồi xuống, nhưng Ngũ Kha không chịu, chỉ lắc đầu mỉm cười nói là quá đắt.

Thế là Lâm Di đưa chân về phía Thiên Đại Lan.

Thiên Đại Lan quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng giúp bà thử đôi giày, dịu dàng khen bà chăm sóc chân rất tốt, bàn chân cũng đẹp.

Diệp Hi Kinh chịu không nổi, đưa tay định kéo Thiên Đại Lan lên, nhưng bị Ngũ Kha nắm lấy cánh tay.

Cô ấy khẽ lắc đầu với Diệp Hi Kinh, ra hiệu anh ta đừng quá nóng nảy.

Thiên Đại Lan phục vụ Lâm Di trọn một tiếng đồng hồ.

Đã quá giờ tan ca từ lâu, nhưng theo quy định, chỉ cần còn khách thử đồ thì tuyệt đối không được đóng cửa. Kim đồng hồ đã chỉ 10 giờ tối, Lâm Di uống hai ly nước, ăn một phần trái cây thập cẩm, và đi vệ sinh một lần.

Thiên Đại Lan không uống một giọt nước nào, đầu gối vì phải ngồi xổm, quỳ một gối và đứng lên liên tục suốt thời gian dài mà đau nhức, nhưng vẫn không giảm nụ cười, giọng nói nhỏ nhẹ, kiên nhẫn giới thiệu.

Lâm Di gần như đã thử hết tất cả quần áo, trang sức, giày dép, túi xách trong cửa hàng, không vào phòng VIP tiện nghi mà ngồi ngay ghế sofa ở khu giữa cửa hàng, nơi ai đi qua cũng nhìn thấy rõ qua cửa kính sát đất, rồi sai Thiên Đại Lan lấy hết món này đến món khác, thay món này rồi lại thay món khác.

Trong lúc đó, Linda định ra giúp, nhưng bị Lâm Di dùng vài câu nói nhẹ nhàng gạt đi.

Bà chính là muốn chỉ một mình Thiên Đại Lan phục vụ.

Khi Lâm Di vào nhà vệ sinh, Diệp Hi Kinh cuối cùng cũng lên tiếng với Thiên Đại Lan:

“Đừng làm nữa, đi với anh về.”

Về?

Về đâu?

Về Thẩm Dương sao?

Thiên Đại Lan tránh tay anh ta.

Khoảnh khắc này, cô bất chợt nhìn rõ “sự trẻ con” của Diệp Hi Kinh ở khoảng cách gần.

Thật ra cô đã sớm biết, yêu thì khó tránh khỏi va chạm và phải dung hòa lẫn nhau giống như cái nêm gỗ đóng vào ghế gỗ, phải ma sát, ép chặt, giằng co rồi mới chắc chắn.

Nhưng đối diện trực tiếp với sự “trẻ con” ấy lại khiến cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Bông hoa lớn lên trong nhà kính, chẳng chịu nổi chút gió mưa, thế thì là gì đây?

Lâm Di còn chưa mắng cô là con hồ ly tinh rẻ tiền kia.

Chỉ là công việc bình thường thôi. Trước đây, ở chợ cô từng cãi nhau với người ta, bị giật tóc, bị cố ý giật áo; trong nhà máy bị đàn ông cố tình sấn tới tán tỉnh; lúc ăn cơm bị một đám đàn ông vây quanh nhìn chằm chằm, buông lời tục tĩu, thậm chí có kẻ hùa nhau nói muốn c**ng b*c cô, bảo rằng “được sướng một lần mà ngồi tù hai, ba năm cũng đáng”.

Vậy chẳng phải anh ta sẽ càng không chịu nổi sao?

Cô đã sớm biết anh ta là cậu ấm sinh ra trong nhung lụa.

Nhưng không ngờ anh ta thật sự chẳng vương chút khói lửa nhân gian nào.

Giờ cô không thể tiếp tục tự ru ngủ mình bằng câu “chưa từng chịu khổ” nữa. Diệp Tẩy Nghiễn cũng là người sống sung sướng, cũng chưa từng chịu khổ, nhưng anh sẽ không trẻ con như vậy, sẽ không hấp tấp mà làm cô bị tổn thương.

Thiên Đại Lan không muốn để đồng nghiệp thấy trò cười, tránh mặt Diệp Hi Kinh:

“Xin tôn trọng công việc của tôi.”

Diệp Hi Kinh vẫn muốn nắm tay cô, nhưng xung quanh có quá nhiều ánh mắt nhìn, anh ta đành buông xuống, chỉ lặng lẽ nhìn cô, đầy xót xa.

Cuối cùng cũng đợi được đến khi Lâm Di thử đủ, thử đã, tới lúc thanh toán, bà lại thong thả nói:

“Mấy món thử ở trên thì bỏ đi, con vẫn nên chọn cho Kha Kha một đôi giày. Xem này, suýt thì cô quên mất, Kha Kha, cháu ngồi đây, để cô ấy thử giày cho cháu.”

Thiên Đại Lan vẫn giữ nguyên nụ cười.

Dù đầu gối đau nhức không chịu nổi, cô vẫn đứng lên, chuẩn bị đi lấy đôi giày cao gót.

“Đủ rồi.”

Diệp Hi Kinh kéo mạnh cô lại, rồi quay người, trực tiếp nói với Lâm Di:

“Mẹ, mẹ ở đây gần như thử hết cả cửa hàng rồi, mà một món cũng không mua, mẹ thấy vậy có hợp lý không?”

Lâm Di nói:

“Đồ nhóc con, hôm nay mẹ…”

Diệp Hi Kinh rút ví từ trong ngực ra, không rút thẻ, trực tiếp nhét mạnh vào tay Thiên Đại Lan, mắt nhìn chằm chằm Lâm Di:

“Ngăn thứ nhất bên trong có thẻ tín dụng màu vàng, quẹt luôn, mật khẩu là ngày sinh của tôi.”

“Thưa anh” Thiên Đại Lan vẫn mỉm cười:

“Làm sao tôi biết ngày sinh của anh là khi nào?”

Diệp Hi Kinh khựng lại một chút, rồi đọc mật khẩu.

Thiên Đại Lan nói:

“Vậy anh…”

“Đôi giày màu đen gì mà thủ công với da cừu ấy, rồi chiếc váy liền dài màu đen mẹ tôi vừa thử, cái áo khoác kia, với cái túi đó” Diệp Hi Kinh nói:

“Thôi nói chung mấy món cô vừa bảo thuộc dòng thủ công cao cấp, lấy hết.”

Lâm Di lập tức bật dậy, cuống quá nên cũng chẳng che giấu nữa:

“Diệp Hi Kinh! Tiền nhiều quá đến mức phải đốt cho hết à?!”

Thiên Đại Lan nghe ra giọng nói của bà.

Ồ? Hình như cũng là người Thiết Lĩnh, đồng hương đây mà, trước giờ sao chưa nghe Diệp Hi Kinh nhắc tới?

Cô giả vờ như không nghe, quay sang xác nhận với Diệp Hi Kinh:

“Thưa anh, đôi giày cao gót đen trà mi dệt pha cashmere thuộc dòng thủ công cao cấp giá mười hai nghìn tệ, váy lụa đen bảy nghìn năm trăm tệ, áo khoác len trắng Alps mười tám nghìn tám trăm tệ, túi đeo chéo da bê xám bạc đính quả cầu vàng mười lăm nghìn tệ, vòng tay men chín trăm tệ…”

“Vòng men thì bỏ đi” Lâm Di cắt lời;

“Men với đồng thau, tôi không thích đeo, giá trị không cao.”

“Vừa nãy mẹ còn nói nó đeo lên rất đẹp, bắt người ta đổi tới năm chiếc mới chọn được cái vừa ý” Diệp Hi Kinh cười lạnh:

“Giá trị thấp thì sao? Mẹ muốn tiết kiệm cho con, nhưng con lại muốn báo hiếu mẹ. Mua hết, ba cái vòng mẹ vừa thử đều lấy.”

“Vậy là ba vòng tay men, thêm một áo sơ mi lụa bốn nghìn năm trăm tệ, một thắt lưng da cừu non đan một nghìn tệ” Thiên Đại Lan lập tức nhẩm kết quả:

“Tổng cộng sáu mươi mốt nghìn năm trăm tệ.”

61.500.

Cùng lúc đó, Linda dùng chiếc máy tính màu hồng đính đầy pha lê bấm lạch cạch, cũng ra đúng con số này.

Ngay khi Thiên Đại Lan vừa dứt lời, cô ta liền thấy con số trên màn hình không sai một đồng.

Linda cầm chiếc máy tính ấy, trong lòng dâng lên một cảm xúc rất phức tạp.

Dòng sản phẩm thủ công cao cấp này giá rất đắt, ít người mua, nên mức hoa hồng cũng là cao nhất là 6%. Tính ra, đơn hàng sáu mươi mốt nghìn năm trăm này ít nhất cũng được ba nghìn sáu trăm chín mươi tệ tiền hoa hồng.

Nhưng… Thiên Đại Lan vẫn đang trong thời gian thực tập, doanh số tháng chưa đạt mười vạn thì tạm thời không được tính hoa hồng.

Linda siết chặt lòng bàn tay, chiếc máy tính đính đầy pha lê trong tay lóe sáng dưới ánh đèn, ánh mắt cô ta chỉ dán chặt vào Thiên Đại Lan.

Sắc mặt Lâm Di không mấy dễ coi, rõ ràng không muốn trả tiền thế này, nhưng tiếng động vừa rồi đã thu hút không ít nhân viên ra xem. Trong tình cảnh bao ánh mắt đổ dồn, lại ầm ĩ đến mức này, bà cũng chẳng thể rút lui. Thêm vào đó, thái độ của Diệp Hi Kinh lại kiên quyết.

“Cô Kha” anh hỏi:

“Cô còn cần giày nữa không?”

Anh ta dùng chữ “cô” một cách trang trọng.

“Không cần” Ngũ Kha mỉm cười, lắc đầu:

“Cảm ơn cậu.”

Lâm Di định lấy chiếc thẻ trong tay Thiên Đại Lan, nhưng Diệp Hi Kinh hiếm khi bùng nổ, thái độ như một con sư tử. Suy cho cùng cũng chỉ hơn sáu vạn, chẳng đáng gì so với chuyện này, điều Lâm Di khó chịu hơn cả là thái độ của Diệp Hi Kinh, và kéo theo đó là sự chán ghét với Thiên Đại Lan.

Thiên Đại Lan đã nhanh chóng in hóa đơn mua hàng, cùng ví tiền đưa lại cho Diệp Hi Kinh bằng hai tay. Các nhân viên khác trong cửa hàng cũng tất bật: gấp quần áo, treo lên móc, cho vào hộp, buộc ruy băng, dán logo trà mi đặc trưng của thương hiệu…

Mười giờ hai mươi lăm phút, Thiên Đại Lan mỉm cười cúi chào, tiễn họ rời đi.

Ngũ Kha hiện đang sống trong khu tập thể giáo viên đại học gần đó, mưa đã tạnh, cô ấy kiên quyết xuống xe ở cổng trường.

Xe lại khởi động, đang lái, Diệp Hi Kinh bỗng thấy Lâm Di bất ngờ như phát điên, tự tát vào mặt mình.

Anh ta lập tức dừng xe, mở cửa ghế sau, giữ chặt tay bà, vừa đau lòng vừa lo lắng:

“Mẹ!”

“Con còn biết tôi là mẹ con à?” Lâm Di khóc không thành tiếng:

“Tôi còn tưởng con bé đó mới là mẹ của con! Chỉ cần nó cười một cái là hồn vía con bay mất, người thì lâng lâng, tiền trong ví cũng không còn!!!”

Diệp Hi Kinh nói:

“Chẳng lẽ không phải vì mẹ cố tình làm khó cô ấy sao?”

“Tôi cố tình làm khó? Tôi đã chửi nó là con hồ ly tinh quyến rũ đàn ông chưa? Tôi đã mắng nó là loại trơ trẽn dụ dỗ con trai cưng của tôi chưa?” Lâm Di đau lòng nói:

“Sáu mươi mốt ngàn năm trăm tệ! Năm đó bố con theo đuổi tôi cũng chưa từng chi đậm như vậy!”

“Chuyện đó sao giống nhau được?” Diệp Hi Kinh nói:

“Mẹ là người thứ ba chen vào, mẹ quên rồi sao? Khi đó tiền ông ấy tiêu là tài sản trong thời kỳ hôn nhân với vợ trước. Là vì dì Diệp không so đo, chứ nếu không, số tiền mẹ lấy hồi đó còn phải trả lại hết cho dì ấy.”

“Con bây giờ tiêu cũng là tiền của bố con.” Lâm Di tức đến phát điên. Thấy xung quanh không có ai, bà cũng mắng thẳng, không giữ hình tượng nữa:

“Con nghĩ tại sao tôi ưng Ngũ Kha? Vì bố con thích nó đấy.”

Diệp Hi Kinh sững người, như đang suy nghĩ điều gì:

“Bố thích cô ấy? Khi nào vậy? Sao con không biết? Chả trách là…”

“Con đúng là nói năng chẳng ăn nhập gì!” Lâm Di cắt ngang:

“Bố con muốn tác hợp Ngũ Kha với Diệp Tẩy Nghiễn.”

“Con biết, Ngũ Kha cũng thích anh ấy, thế thì tốt thôi.” Diệp Hi Kinh nói thản nhiên.

“Tốt cái rắm!” Lâm Di chỉ thẳng vào mũi anh ta:

“Bạn gái của anh trai con phải là kiểu như Ngũ Kha, giảng viên đại học, có học thức, có khí chất. Còn con thì tìm một con tiểu yêu tinh xinh đẹp như vậy, ngoài đẹp ra thì có gì? Học được mấy năm? Tôi còn ngại không dám nói ra miệng!”

“Có gì mà mẹ ngại?” Diệp Hi Kinh nói:

“ Mẹ chẳng phải chưa học hết lớp 9 đã bỏ học sao?”

“Nên tôi mới chỉ có thể làm người thứ ba chen vào!” Lâm Di đáp:

“Hi Kinh à, cưới vợ khác với tìm bạn gái. Phải tìm người có học vấn cao, có văn hóa, như vậy mới không kéo lùi con… Không tin thì nhìn mẹ mà xem. Năm đó bố con lấy mẹ, sau đó mấy năm nay ông ấy sống ra sao? Cưới mẹ về, chẳng phải là ngày càng tệ đi à? Còn anh con, lúc ở với bố con thì thế nào, nhưng khi ở với dì Diệp thì khác hẳn. Trước đây suýt nữa là hư hỏng rồi, dì Diệp mang về Hàng Châu dạy dỗ mấy năm, bây giờ ai cũng khen anh con.”

Diệp Hi Kinh nói:

“Nghe mẹ nói thế, có phải mẹ cũng muốn gửi con sang cho dì Diệp không?”

“Đừng có mà lắm lời” Lâm Di nói:

“Con không thể nghĩ cho con cháu sau này một chút sao? Có thể có tí đạo đức cơ bản được không? Năm đó mẹ còn tìm được cho con một người bố tốt, con không thể tìm cho con mình một người mẹ tốt à?”

Diệp Hi Kinh im lặng.

“Mẹ thấy rõ rồi, anh con không thích Ngũ Kha, thật sự là không có ý đó” Lâm Di nói:

“Nhưng bố con mắt nhìn người cũng được đấy. Con dâu mà ông ấy chọn chắc chắn là tốt. Con phải đi theo đuổi Ngũ Kha… Con phải phấn chấn lên! Làm người thì phải thắng một mặt chứ, không thể ngay cả bạn gái cũng thua anh trai được.”

Diệp Hi Kinh nói:

“Nếu bố con thật sự có mắt nhìn, thì năm đó đã không cưới mẹ…”

Lâm Di tức giận, tự tát mạnh ba cái vào mặt mình, tóc rối tung. Từ trong mái tóc rối bời ấy, bà nhìn con trai mình đầy thê lương:

“Nghe lời mẹ đi, Hi Kinh… Con không bằng anh con. Anh con tự mình có tiền đồ, lại có một người mẹ tốt, còn có ông bà ngoại giàu có. Sau này nếu khởi nghiệp thất bại thì vẫn có gia đình chống lưng. Còn con thì không, Hi Kinh à… Bố con bây giờ có vợ mới, sau này biết đâu còn sinh thêm cho con một thằng em trai… Vậy thì tương lai con sẽ ra sao? Mẹ chỉ có một mình con, con cũng chỉ có một người mẹ vô dụng như mẹ. Nếu chính con không tự đứng vững, sau này biết làm sao đây, Hi Kinh của mẹ…”

Diệp Hi Kinh đã quen rồi.

Lâm Di chưa bao giờ đánh anh ta.

Bà chỉ biết hung hăng tự tát mình, lấy đầu đập vào tường. Lần đầu biết anh ta và Thiên Đại Lan yêu nhau, Lâm Di đã nhảy từ tầng hai xuống, gãy chân để uy h**p anh ta không được gặp cô.

Hiếu thuận.

Hiếu thuận.

Không cần biết “hiếu” đó có ý nghĩa gì, anh ta nghĩ gì cũng không quan trọng, bố mẹ chỉ cần anh ta “thuận”.

Diệp Hi Kinh dù trốn tránh thế nào, giấu giếm ra sao, cũng không thể giấu mãi.

Giống như năm đó không thể giấu nổi chuyện yêu Thiên Đại Lan, thì bây giờ cũng không ngăn nổi Lâm Di đi tìm cô.

Hôm nay anh ta thật sự sợ mẹ mình phát điên trong cửa hàng.

Anh ta biết khi mẹ mình phát điên thì sẽ như thế nào.

“Mẹ…”  Diệp Hi Kinh nắm chặt cổ tay Lâm Di:

“Đừng đánh nữa”

Anh ta nắm tay bà, định tự tát vào mặt mình, nhưng Lâm Di lại thu tay về. Đôi mắt bà ngấn lệ; bàn tay vừa nãy còn giáng mạnh lên mặt mình, giờ lại nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, v**t v* gương mặt Diệp Hi Kinh.

“Bố con tuyệt đối sẽ không có thêm đứa con nào khác”  Diệp Hi Kinh nói:

“Mẹ yên tâm, tất cả đều là của một mình con.”

Đêm tối yên lặng, gió trăng im tiếng.

10 giờ 45 phút.

Thiên Đại Lan chủ động đề nghị tính toàn bộ doanh số của túi xách, trang sức và thắt lưng vào phần của Linda, khiến Luna vô cùng ngạc nhiên.

“Tại sao?” Luna hỏi:

“Mila, từ đầu đến giờ là em phục vụ họ mà.”

“Bà Lâm vốn là khách quen của Linda, hôm nay… chỉ là một sự cố thôi.” Thiên Đại Lan mỉm cười dịu dàng:

“Em không thể cướp khách của Linda được.”

Linda đứng bên cạnh, mở ngăn kéo rồi lại đóng lại. Khi nhìn Thiên Đại Lan, trong mắt cô ta có sự khó hiểu, ngạc nhiên, xen lẫn chút cảm động.

Những món mà Thiên Đại Lan chủ động nhường đều là mặt hàng có hoa hồng cao.

Vừa rồi xảy ra chuyện như thế, nói không trách Thiên Đại Lan thì chắc chắn là không thể. Trong ngành bán hàng, cửa hàng chính là chiến trường, ai mà chẳng vì doanh số mà dùng đủ mọi cách? Ai mà chẳng vì tiền hoa hồng mà ngày nào cũng phải đeo một nụ cười?

“Được” Luna không nghĩ nhiều, gật đầu. Cô ấy cúi mắt, thấy ở gót chân Thiên Đại Lan, trên đôi tất trắng bằng vải cotton có một vệt đỏ.

“Hôm nay em cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi… Ngày mai em làm ca giữa, từ 11 giờ sáng đến 6 giờ chiều, đừng quên nhé.”

“Cảm ơn chị Luna”  Thiên Đại Lan cười ngọt ngào, tập tễnh bước vào phòng thay đồ.

Cô cởi bỏ đồng phục của cửa hàng, thay giày cao gót, cho tất cả vào túi giặt có dán nhãn tên mình rồi đặt đúng chỗ quy định.

Linda bước vào thì Thiên Đại Lan vẫn chưa mặc váy thường. Cơ thể thon dài, xinh đẹp của cô vì lâu không tắm nắng mà trắng mịn như ngọc. Tay dài, chân dài, dù chỉ cao 1m72 nhưng tỷ lệ cơ thể cực chuẩn, đầu nhỏ, nhìn qua giống như cao ít nhất 1m75.

Cô chỉ mặc áo ngực và q**n l*t trơn, không hề ngại ngùng trước Linda, tự nhiên khoe dáng vẻ đẹp đẽ của mình, mỉm cười chào:

“Chị Linda.”

Linda ngại ngùng, không dám nhìn lâu:

“Cảm ơn nhé.”

“Khách sáo gì chứ”  Thiên Đại Lan đặt váy xuống đất, hai tay cầm phần tay áo, bước vào váy rồi kéo từ chân lên. “Mấy hôm trước còn nhờ chị dạy em nhận mặt khách hàng nữa mà.”

“Không có gì đâu” Linda đáp.

Thiên Đại Lan đưa tay ra sau kéo khóa váy.

Vừa kéo xong, quay lại thì thấy Linda đứng ngay trước mặt, đưa cho cô một miếng băng cá nhân.

“Cái này dán vào gót chân đi” Linda nói:

“Giày cao gót là vậy đó, chị mang hai ba năm rồi mà vẫn bị trầy. Dán vào sẽ đỡ hơn nhiều.”

Thiên Đại Lan nhận lấy, mỉm cười:

“Cảm ơn chị Linda.”

Linda mím môi, nhìn nụ cười rạng rỡ, duyên dáng của cô rồi cũng mỉm cười theo.

“Mila…” Linda nói:

“Nghe chị khuyên một câu, mấy người giàu không dễ chơi đâu. Đừng có thấy hào nhoáng mà lóa mắt, thật lòng dấn thân vào… không đáng đâu, nghe chưa?”

11 giờ.

Thiên Đại Lan mặc váy liền đen, khoác ngoài áo sơ mi denim xanh, cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa hàng.

Giờ này, xe buýt đã hết chuyến.

Bắt taxi thì quá đắt, cô lấy bản đồ ra xem, cân nhắc khả năng tự đi bộ sáu cây số.

Hình như… không khả thi lắm.

Đang do dự, chiếc Nokia nhỏ của cô nhận được tin nhắn từ An Thận Ngôn.

Cô kéo vạt áo sơ mi, lau màn hình còn ẩm, mới nhìn rõ nội dung:

“Ngủ chưa? Nếu chưa ngủ, có muốn ra ăn khuya không? Tôi qua đón.”

Thiên Đại Lan nhắn lại:

“Anh đón kiểu gì? Có phương tiện gì à?”

An Thận Ngôn:

“Xe máy, mượn của người ta. Không sợ chết thì ngồi.”

Thiên Đại Lan dĩ nhiên không sợ chết.

So với cái chết, cô sợ nghèo hơn, sợ đến mức ngay cả khi nhặt thùng giấy phế liệu bán cũng phải lén bỏ thêm nước hoặc cát cho nặng ký.

Chết trong danh dự thì dễ, nhưng nghèo mà vẫn giữ được danh dự… mới khó.

An Thận Ngôn tuy mồm miệng cay nghiệt, nhưng khá giữ lời. Công ty anh ấy đang thực tập cũng ở gần đây, chưa đầy mười lăm phút sau, tiếng máy xe rồ vang, anh ấy đã có mặt bên cạnh cô.

Xe máy là đồ mượn, mũ bảo hiểm cũng mượn, nồng nặc mùi dầu tóc, nhưng Thiên Đại Lan chẳng bận tâm, đội lên ngay, hỏi:

“Ta đi đâu ăn vậy?”

“Quán nướng gần công ty” An Thận Ngôn đáp:

“Tôi có voucher giảm 30%, mời em ăn thịt nướng.”

Sức hút của tấm phiếu 30% quá lớn. Khi hai người bước vào, quán đã chật kín; may mắn là bên ngoài còn một khoảng trống, có thể dựng bàn. Giờ này đi ăn nướng đa phần là dân IT tan ca muộn, tiền phụ cấp tăng ca nhiều, lại được công ty thanh toán tiền taxi.

An Thận Ngôn trả lại chìa khóa xe máy cho đồng nghiệp, rồi cùng Thiên Đại Lan ngồi ở chiếc bàn thấp ngoài rìa. Than củi khiến lưới nướng đỏ rực. Anh ấy giơ tay gọi hai chai bia.

Bia mang ra, An Thận Ngôn đứng dậy tìm dụng cụ mở nắp. Khi quay lại, anh ấy thấy Thiên Đại Lan mỗi tay cầm một chai, đã dùng răng cắn bật nắp xong.

Y như hồi nhỏ.

Ngày bé cô cũng vậy mở hộp cá hộp, chai bia… chỉ cần hàm răng là giải quyết; ngay cả lọ tương đậu hay hộp đào ngâm, cô cũng cắn mạnh nắp cho “phập” một tiếng, khí lọt vào rồi mới dễ dàng vặn ra.

“Sớm muộn gì cũng mẻ đôi răng thỏ ấy cho coi” An Thận Ngôn nói:

“Lo mà giữ, kẻo chưa già đã rụng hết.”

“Xì” Thiên Đại Lan cười:

“Đừng có nói gở.”

“Sao thế?” An Thận Ngôn cầm đũa, nhìn cô:

“Hôm nay sao về muộn thế? Tôi tưởng em ngủ rồi cơ.”

“Chứ không phải là nhớ anh mời ăn sao” Thiên Đại Lan đáp:

“Vì bữa thịt nướng này mà tôi để bụng rỗng, ngồi đợi anh đấy.”

Câu nói khá to, khiến mấy đồng nghiệp của An Thận Ngôn quay lại nhìn cô, rồi lại nhìn anh ấy, đầy vẻ ghen tị.

“Nói thế không sợ bạn trai em ghen à?” An Thận Ngôn châm một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón, hút một hơi, nhìn cô chằm chằm:

“Làm lành rồi à?”

“Không” Thiên Đại Lan gắp miếng ba chỉ đang xèo xèo, lật sang mặt kia:

“Tôi định chia tay.”

An Thận Ngôn theo phản xạ bật cười khẩy:

“Tôi biết ngay là em vẫn…”

Câu nói dừng ngang. Anh ấy khựng lại, cho đến khi tàn thuốc trong tay rơi xuống, bỏng rát một cái mới bật ra: “Chia tay rồi?!”

“Chưa.” Thiên Đại Lan gắp miếng thịt đã chín, ấn xuống bát nước chấm. “Có tương mè không? Không có à?”

Thịt nướng trên than đỏ, xèo xèo, dầu mỡ thơm ngậy, viền cháy cạnh, thêm lớp tương mè đặc sánh và cuốn với rau sống.

“Người Bắc Kinh ăn thịt nướng không chấm cái đó.” An Thận Ngôn nghiêng người, giữ chặt tay đang cầm đũa của cô, không nhúc nhích, gân cổ nổi lên:

“Bao giờ chia tay?”

“Chưa nghĩ xong, chắc sớm thôi.” Thiên Đại Lan nói:

“Anh đứng dậy làm gì? Sao kích động thế? Ngồi xuống tro thuốc của anh sắp rơi vào thịt tôi rồi đó, đừng làm ô nhiễm đồ ăn của tôi!!”

An Thận Ngôn quăng điếu thuốc xuống đất, dí tắt, đôi mắt đen sâu vẫn dán chặt lên người cô.

“Sao tự nhiên lại muốn chia tay?” Anh ấy hỏi:

“Ai mà ghê gớm thế, chữa được cái bệnh ‘não tình yêu’ của em?”

“Không có gì…” Thiên Đại Lan dùng đũa chọc chọc miếng thịt:

“Thật ra cũng không hẳn phải chia tay, chỉ là… thấy không thú vị nữa. Tôi biết anh ấy thích tôi nhưng không thích đến thế. Anh ấy chỉ chấp nhận phần tốt của tôi, hoàn toàn không muốn thấy phần xấu; không chỉ không muốn thấy, mà còn muốn dùng dao cắt bỏ. Nói anh ấy thích tôi, chẳng bằng nói… anh ấy thích hình ảnh tôi trong mắt anh ấy. Nhưng tôi không phải là hình ảnh đó. Thế nên, tôi nghi ngờ, thứ anh ấy thích không phải bản thân tôi, mà chỉ là cái bóng trong trí tưởng tượng của anh ấy thôi.”

“Học ở đâu ra nhiều từ mới thế? Câu chữ bóng bẩy gớm.” An Thận Ngôn nói.

“Thôi đi.” Thiên Đại Lan cười:

“Chuyện anh mắng tôi là nửa mù chữ tôi vẫn nhớ nhé. Thôi, tôi không hợp học hành đâu.”

Môi An Thận Ngôn khẽ động, dường như thoáng có chút hối hận, nhưng rất nhanh anh ấy lại lấy lại vẻ bình thản.

“Ăn đi” anh ấy nói:

“Ăn xong tôi gọi taxi đưa em về cùng, công ty tôi thanh toán được.”

Thiên Đại Lan vừa đói vừa buồn. Người ta nói tha hương gặp cố nhân là chuyện hiếm, trong thành phố xa lạ này, vẫn còn người lớn lên cùng mình, thế là quý rồi. Cô ăn thịt nướng ồn ào, uống bia ừng ực, hoàn toàn không chú ý đến việc bên kia dải phân cách, trên con đường lớn, một chiếc Bentley màu đen vừa chạy qua đã chậm rãi lùi lại, dừng ngay bên cạnh họ.

Trong xe Bentley, Dương Toàn hít sâu một hơi.

Mất ba điểm bằng lái rồi.

May là chỉ còn hai tháng nữa là được làm mới điểm.

Anh ấy hạ kính cửa sổ, đẩy gọng kính, cố nhìn rõ bên ngoài rốt cuộc là ai mà khiến Diệp Tẩy Nghiễn vừa rồi bảo anh ấy phải lập tức lùi xe, quay đầu đi vòng cũng không được, một phút cũng không chờ nổi, nhất định phải lùi ngay.

Rồi Dương Toàn nhìn thấy Thiên Đại Lan.

Không thể lẫn đi đâu được vì cô quá trắng, quá tràn sức sống. Mười một giờ đêm, giữa đám dân IT tăng ca đến giờ này, ăn thịt nướng mà vẫn uể oải, mệt mỏi, bực bội, sắc mặt ảm đạm, thì cô vừa trắng chói mắt vừa tươi tắn nổi bật.

Rồi mới thấy người đối diện cô là An Thận Ngôn, như một cây nấm độc đỏ trắng mọc trong góc tối.

“Đây chẳng phải là thực tập sinh mới vào nhóm sao?” Dương Toàn nhận ra, kinh ngạc nói:

“Sao bọn họ lại ăn cùng nhau vậy?”

Diệp Tẩy Nghiễn đã im lặng nhìn thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng:

“Cậu ta tên gì?”

Ở hàng ghế sau, Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Cậu biết tên cậu ta không?”

“An Thận Ngôn” Dương Toàn bổ sung, “Quán quân ‘Cúp Sáng tạo Turing’ năm ngoái, anh còn từng trao giải cho cậu ta.”

“Ừm.” Diệp Tẩy Nghiễn không rời mắt khỏi Thiên Đại Lan và người đàn ông u ám đối diện cô. Một lúc sau, anh nghiêng người hỏi:

“Lần trước cậu đưa Đại Lan về, nói thấy có một người đàn ông giúp cô ấy chuyển đồ, có phải là cậu ta không?”

Dương Toàn nói:

“Là cậu ta.”

Diệp Tẩy Nghiễn nhìn về phía người bên kia dải cây xanh.

Hương thịt nướng và khói than theo cửa sổ xe mở hé bay vào trong xe, bên chân Thiên Đại Lan đặt hai chai bia đã mở nắp, trên bàn chỉ còn nửa chai. Không biết bọn họ nói gì, người đàn ông đối diện khẽ cười.

Than nướng không được tốt lắm, gió thổi ngược lại, hình như có tro bụi bay ra, rơi xuống đầu cô. Người đàn ông tuấn tú nhưng đầy vẻ u ám ấy đưa tay, nhẹ nhàng phủi tóc mái trước trán cô.

Diệp Tẩy Nghiễn nhận ra, người đàn ông này chính là “đồ khốn” mà Thiên Đại Lan đã gọi trong điện thoại.

Và…

Cũng là người gắn liền với đêm hỗn loạn mà anh cố hết sức muốn quên đi. Đêm đó, Thiên Đại Lan trắng nõn, quấn trong chăn lông vũ, đôi mắt ngân ngấn nước, cùng anh có đoạn đối thoại ấy.

Lúc này, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, những điều anh từng tạm thời bỏ qua đang chậm rãi nổi lên mặt nước.

“Đại Lan, em chưa từng mơ mình làm chuyện này với ai sao? Ngoài Hi Kinh ra.”

“Cũng có chứ.”

“Em thích anh ta sao?”

“Thích mà… nhưng không phải kiểu đó, chỉ là tình bạn thôi, bọn tôi hay cãi nhau.”

Xác nhận rồi.

Diệp Tẩy Nghiễn bình tĩnh xác nhận người đang cùng Thiên Đại Lan ăn thịt nướng này chính là “đồ khốn” mà cô vô tình nhắc tới khi gọi điện, cũng là người mà Diệp Hi Kinh nghiến răng nghiến lợi bảo rằng “Đại Lan vì hắn mới đến Bắc Kinh”, và… cũng từng là một trong những nhân vật xuất hiện trong mộng xuân của cô.

“Dương Toàn” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Xuống xe.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...