Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 95: Em là bạn gái tương lai của anh mà!!!



Thiên Đại Lan tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ.

Trong phòng vương mùi khói thuốc hăng hắc, chiếc giường không lớn, bên cạnh là khung cửa sổ bằng kính nhỏ khẽ mở một khe, gió lùa vào mang theo chút se lạnh và chát đắng. Cô ho khẽ mấy tiếng, đưa tay ôm lấy đầu.

Hôm qua là sinh nhật của Diệp Tẩy Nghiễn. Hai người cùng đi dạo quanh Tây Hồ suốt một quãng dài, tối đến lại uống rượu. Rượu gạo nồng độ cao, Thiên Đại Lan nhất thời ham vui nên lỡ uống quá chén…

Cô ôm đầu, vén chiếc chăn lông vũ mỏng màu trắng, chậm rãi ngồi dậy, mơ hồ nhìn quanh.

“… Đó là chuyện của các người.”

Giọng Diệp Tẩy Nghiễn vang lên, nghe có vẻ bực bội, điều hiếm thấy ở anh.

“Tôi biết rồi” anh lại nâng cao giọng:

“Không cần lặp đi lặp lại nữa, cảm ơn chiều nay tôi còn có tiết học.”

Thiên Đại Lan:

“… Hửm?”

Cô ngơ ngác ngồi đó, nhìn quanh bốn phía. Không gian rộng lớn, trần nhà cao, cửa sổ sát đất khổng lồ. Ngoài trời là một ngày mưa u ám, mờ mịt chẳng rõ ở đâu, nhưng chắc chắn không giống Hàng Châu. Dưới thân là chiếc giường chưa đến hai mét bề ngang, rõ ràng không phải nhà của Diệp Tẩy Nghiễn.

Anh vốn thích giường loại siêu lớn.

Vậy đây rốt cuộc là nơi nào?

Chỉ mặc độc một chiếc sơ mi nam, Thiên Đại Lan xuống giường, tìm mãi mà không thấy dép phụ nữ.

Điều này thật bất hợp lý.

Cô chỉ còn cách lục lọi xung quanh, quỳ xuống thảm, thử nhìn vào gầm tủ trắng, hoặc dưới chiếc bàn thấp. Trên bàn là một chiếc laptop xám nặng nề, máy in đặt dưới đất, bên cạnh là một đống giấy tờ hỗn độn; còn có nhiều sách tiếng Anh lớn nhỏ dày mỏng đủ loại vương vãi khắp nơi, trông hệt như có ai vừa thức trắng đêm đọc chúng.

Càng lúc càng thấy kỳ lạ.

Thiên Đại Lan nghĩ nên tìm dép trước, rồi mới đi tìm Diệp Tẩy Nghiễn. Đang lom khom mò mẫm dưới bàn, bỗng chốc nghe thấy giọng lạnh lùng của anh.

“Tiểu thư” anh nói:

“Tôi nghĩ bây giờ cô chắc hẳn đã tỉnh táo rồi.”

Thiên Đại Lan: “?”

Cô không lên tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, rồi chậm rãi ngồi lại, vô thức co người ngồi trên chân mình.

“Tôi không muốn biết quá trình cô xông vào căn hộ, cũng không muốn nghe cô kể chuyện” Diệp Tẩy Nghiễn tiếp tục giữ vẻ lạnh nhạt, nói:

“Xin cô rời đi ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Thiên Đại Lan lập tức nhận ra một điểm bất thường.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt của Diệp Tẩy Nghiễn, phát hiện anh trẻ đến khó tin.

Đúng vậy, trẻ trung.

Ngũ quan và đường nét của Diệp Tẩy Nghiễn vốn dĩ đã rất đẹp, gương mặt anh từ trước tới nay dường như chẳng hề đổi thay. Nhưng dẫu vậy, năm tháng vẫn để lại dấu vết, chẳng hạn khi anh cười, nơi khóe mắt thấp thoáng những nếp nhăn nhỏ, trong lòng bàn tay dần trở nên thô ráp, hay đôi đốm nhỏ trên da do thường xuyên vận động ngoài trời…

Nhưng Diệp Tẩy Nghiễn trước mắt cô lúc này lại hoàn toàn không phải như thế.

Da anh rất trắng, gương mặt không có lấy một vết sạm nắng, khóe mắt cũng chẳng hề có nếp nhăn, dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi lanh màu nhạt cùng quần tây, ống quần hơi xắn lên một chút. Vừa nghiêm túc vừa xa cách, trông y hệt một sinh viên đại học.

Thiên Đại Lan bắt đầu ý thức được vấn đề.

Cô xoay người, chạy đến bên cửa sổ sát đất, không thể tin nổi mà nhìn ra ngoài. Trước mắt là những tòa cao ốc san sát, bầu trời âm u mưa phủ, toàn bộ những dòng chữ nhìn thấy đều là tiếng Anh.

Cô quay đầu lại, kinh hãi hỏi Diệp Tẩy Nghiễn:

“Bây giờ là năm nào?”

Diệp Tẩy Nghiễn nhíu mày.

Đáng ghét, ngay cả khi nhíu mày anh cũng chẳng có lấy một đường nhăn dư thừa, đẹp đến mức giống như một người mẫu đã được photoshop kỹ càng.

“Tôi không hứng thú chơi trò chơi với cô” anh cố gắng giữ phép lịch sự:

“Xin hãy rời đi ngay lập tức.”

Thiên Đại Lan bật thốt:

“Chúng ta đang ở Boston đúng không? Anh đang học cao học phải không?”

Diệp Tẩy Nghiễn hoàn toàn không định tiếp tục nói chuyện với cô.

Anh nghiêng người, chuẩn bị gọi điện, muốn cưỡng chế đuổi cô đi.

Nhưng trước khi cuộc gọi kịp kết nối, Thiên Đại Lan đã lao tới.

“Diệp Tẩy Nghiễn!” cô nói:

“Em là bạn gái tương lai của anh mà!!!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...