Diệp Tẩy Nghiễn là một người vô thần kiên định.
Anh hoàn toàn không định tin những lời của Thiên Đại Lan cho đến khi cô tuôn ra ào ào một loạt chuyện xấu hổ thời thơ ấu chỉ có mình anh biết, rồi còn kể lại quá trình hai người quen nhau và yêu nhau.
“Bây giờ thì anh phải tin em rồi chứ?” Thiên Đại Lan nói, chẳng hề sợ hãi, còn chìa tay ra với anh:
“Anh từng kể với em, năm đầu tiên sống và học ở Boston, áp lực rất lớn, không chỉ việc học mà cả mâu thuẫn trong nhóm khởi nghiệp cùng bạn bè nữa.”
Diệp Tẩy Nghiễn nhìn chằm chằm cô, bỗng hỏi một câu:
“Bây giờ cô bao nhiêu tuổi?”
Thiên Đại Lan nói:
“Ý anh là tuổi hiện tại của em, hay là tuổi của em trong cái năm anh đang sống bây giờ? Nếu là vế sau thì hiện tại em chắc là mười”
“Thôi được rồi” Diệp Tẩy Nghiễn lập tức cắt ngang, lộ ra vẻ mặt không thể chấp nhận nổi:
“Đừng nói nữa.”
Đối với “bạn gái tương lai” từ trên trời rơi xuống này, Diệp Tẩy Nghiễn cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa.
Anh không ngờ bạn gái tương lai của anh lại chênh lệch tuổi tác với anh như thế, càng không ngờ bản thân lại… cướp bạn gái của em trai.
Dù đã ngăn Thiên Đại Lan không nói tiếp tuổi tác, nhưng nghĩ đến cậu em Diệp Hi Kinh vẫn còn trong thời kỳ nổi loạn, bất ổn như một con thú nhỏ, Diệp Tẩy Nghiễn lập tức thấy… tiền đồ anh mờ mịt, mờ mịt như tiền án tiền sự.
Anh dứt khoát ngừng truy hỏi tuổi tác hiện tại của Thiên Đại Lan.
“Chiều nay anh có tiết không?” Thiên Đại Lan tò mò hỏi:
“Có thể cho em theo anh đi học được không?”
Ánh mắt Diệp Tẩy Nghiễn rời khỏi gương mặt cô, cố gắng bình tĩnh nói:
“Ở đây không có quần áo nào cô mặc được đâu.”
Thiên Đại Lan chẳng mấy để tâm, kéo kéo chiếc sơ mi trên người:
“Cái này mặc cũng được mà, style bạn trai ấy, hay em qua tủ đồ anh chọn thử nhé?”
Diệp Tẩy Nghiễn vẫn lạnh nhạt:
“Được thôi, miễn là cô tìm ra cái quần nào mặc vừa. Hy vọng cô quen với việc mặc quần dài quét đất.”
Nói đến đây, anh cố tình liếc nhìn cô một cái.
“Chân em cũng dài lắm đó nha” Thiên Đại Lan “soạt” một cái vén sơ mi lên, nói:
“Anh có biết sau này anh sẽ thích đôi chân này đến mức nào không? Biết sẽ không thể nào dứt ra nổi không?”
Diệp Tẩy Nghiễn bị hành động táo bạo đó dọa sững người, vội vàng xoay lưng, nhưng vẫn không tránh khỏi thấy thứ vốn không nên thấy ở tận gốc chân.
Trong lòng anh sóng gió cuồn cuộn, còn chưa kịp nói gì, Thiên Đại Lan đã nhanh nhẹn như một con mèo tam thể, vòng ra trước mặt anh, thò đầu trêu chọc:
“Ngại rồi à?”
“Diệp Tẩy Nghiễn” cô nói:
“Thì ra hồi trẻ anh lại dễ đỏ mặt như vậy sao? Là bẩm sinh đấy à?”
“Thiên Đại Lan” Diệp Tẩy Nghiễn gọi tên cô, mặt căng lại:
“Gan cô lúc nào cũng to thế à? Sinh ra đã vậy sao?”
“Cho dù anh bảo em mặt dày thì em cũng chẳng để bụng đâu” Thiên Đại Lan cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ như vừa tìm thấy bảo vật:
“Nhưng mà… từ trước đến giờ, em chỉ nghe anh kể về chuyện hồi trẻ thôi, chứ đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với anh lúc trẻ đấy.”
Diệp Tẩy Nghiễn có linh cảm chẳng lành:
“Lúc trẻ?”
Anh hơi nhíu mày:
“Lúc gặp nhau, tôi…đã lớn tuổi lắm rồi à?”
“Không già đâu” Thiên Đại Lan lắc đầu:
“Chỉ hơn năm mươi thôi mà.”
Diệp Tẩy Nghiễn im lặng.
“Đàn ông độc thân ngoài năm mươi, vô tình đụng phải em trẻ trung xinh đẹp” Thiên Đại Lan chỉ vào chính mình, mặt tỉnh bơ, cười rạng rỡ:
“Bị nhan sắc của em chinh phục, thế là cưỡng đoạt hahahahaha, đừng bày cái vẻ muốn chết kia ra, em đùa anh thôi.”
Cô bật cười sảng khoái:
“Lúc đó anh còn chưa tới ba mươi đâu.”
Diệp Tẩy Nghiễn xoay người, muốn nhìn xem “vẻ mặt muốn chết” mà cô nói trông như thế nào, nhưng chiếc gương toàn thân dựa tường chỉ phản chiếu gương mặt cứng ngắc của anh.
Anh nhìn dáng người Thiên Đại Lan đang cười đến gập cả lưng trong gương, chợt ý thức được con đường tình cảm tương lai của mình e là sẽ chẳng hề đẹp đẽ như lời cô kể.
Bạn gái tương lai của anh là một cô nhóc dẻo mồm đầy dối trá.
Lại còn là một cô nhóc vừa xinh đẹp vừa lanh lợi, khả năng thích nghi cực kỳ mạnh mẽ.
Thiên Đại Lan mở tủ quần áo của anh, chọn một chiếc áo thun rộng, vừa khéo che đến hông.
Quả thật quần của Diệp Tẩy Nghiễn quá dài với cô, nhưng điều đó chẳng làm khó được.
“Kéo kẹt” vài nhát kéo, cô cắt ngay thành chiếc quần short rộng rãi, chỉ còn lộ ra chút viền ngắn bên dưới áo thun, còn cố tình để lại vài sợi tua rua lộn xộn.
“Anh có thích không?” Thiên Đại Lan xoay một vòng, cười:
“Đây chính là phong cách thịnh hành của tương lai đấy, tin không? Chắc chắn sẽ có người khen em mặc đẹp, rồi hỏi mua ở đâu.”
Diệp Tẩy Nghiễn chẳng nói gì, chỉ uống một ngụm nước, cố gắng bình ổn tâm trạng đang lên xuống dữ dội.
Thế là cô hớn hở đi theo Diệp Tẩy Nghiễn đến lớp.
Vừa đi vừa ríu rít, như một chú chim sẻ nhỏ nhảy nhót không ngừng.
“Anh biết không? Em lúc nào cũng có bộ lọc hào quang khi nghĩ về những trường danh tiếng thế này” Thiên Đại Lan nói:
“Có lẽ anh sẽ không hiểu được đâu, chứ một người như em mới chỉ học hết nghĩa vụ giáo dục, thật sự rất ngưỡng mộ những sinh viên có thể học đại học một cách bình thường.”
Diệp Tẩy Nghiễn dừng bước:
“Tôi không từng cho cô đi học tiếp sao?”
“Em cũng không biết có tính không nữa” Thiên Đại Lan cười hìhì:
“Sau đó anh cho em tiền, để em đi học cấp ba, nhưng em nhảy lớp rồi; anh không thích em lừa anh, thế là anh tức quá liền ngủ với em một đêm. À là ở cái nhà trọ cũ kỹ cạnh ga tàu ấy. Nếu anh hứng thú thì em có thể dẫn anh đi xem lại.”
Trước mắt Diệp Tẩy Nghiễn tối sầm.
Anh muốn nói gì đó, nhưng cái kiểu hành vi cầm thú thế này khiến anh nghẹn lời.
Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì bọn mình chia tay thôi.”
Trước mắt Diệp Tẩy Nghiễn lại tối sầm thêm lần nữa.
Hiện giờ anh đang thuê một căn hộ cao cấp, cách MIT đi bộ chưa đến mười phút.
Trong lúc trò chuyện, có mấy bạn học chào Diệp Tẩy Nghiễn.
Đối phương cũng là người Hoa, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Đại Lan.
“Xin chào” Thiên Đại Lan rất tự nhiên chìa tay ra, còn nhanh hơn cả Diệp Tẩy Nghiễn, bắt tay với người kia:
“Tôi là em họ của Diệp Tẩy Nghiễn, Diệp Hồng Hồng.”
Diệp Tẩy Nghiễn lúc này đã chẳng còn muốn hỏi cái tên “Diệp Hồng Hồng” là thế nào nữa, cũng không muốn phân biệt trong lời cô đâu là thật, đâu là giả.
Giờ anh chỉ thấy… mình muốn chết cho rồi.
