Trong tủ lạnh ở căn hộ của Diệp Tẩy Nghiễn không có rượu mạnh, phần lớn chỉ là vài loại rượu hoa quả nồng độ thấp, giống như gia vị.
Thiên Đại Lan thò đầu nhìn vào, có chút tin vào câu anh nói:
“Tôi không uống được nhiều rượu.”
Cũng có thể bây giờ Diệp Tẩy Nghiễn đúng là tửu lượng kém nhỉ, cô nghĩ.
Mà tửu lượng, vốn là thứ cần rèn luyện mới có.
Đồ ngủ của Diệp Tẩy Nghiễn có phong cách khá giống về màu sắc dịu nhẹ, lưng chừng giữa be và nâu, mềm mại như chất liệu màu dầu đã được nghiền mịn.
Hai người ngồi trên tấm thảm lông dài, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, mỗi người một chiếc ly, một đĩa trái cây tươi cắt sẵn, trò chuyện vu vơ.
Thiên Đại Lan không nhắc nhiều đến chuyện liên quan tới Diệp Hi Kinh, chỉ lướt qua, giản lược một vài tình tiết. Còn Diệp Tẩy Nghiễn thì chăm chú lắng nghe, ánh mắt anh luôn dừng lại trên gương mặt cô.
Anh hỏi:
“Tôi đã chạm vào em chưa?”
Thiên Đại Lan hàm hồ đáp:
“Ừm… nói thế nào nhỉ, có chạm, nhưng chưa đến mức khoảng cách bằng không.”
Diệp Tẩy Nghiễn nhấp một ngụm rượu, lại hỏi:
“Lúc đó em có ghét việc tôi chạm vào em không?”
Khi mới đầu còn tưởng anh là bạn trai thì sao có thể ghét được.
Nhưng về sau khi biết mình nhận nhầm người, mà nói là hoàn toàn không ghét thì sao có thể? Lúc ấy cô vẫn chưa yêu anh.
Nhưng Thiên Đại Lan không thể trả lời thẳng như vậy.
“Ừm…” Cô hơi né tránh ánh mắt của Diệp Tẩy Nghiễn, nói:
“Hồi đó cả hai chúng ta đều rất ngượng ngùng.”
Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Ngoài ngượng ngùng ra, có lẽ còn có thứ khác.”
“Hửm?”
“Lúc ấy, tôi đã có cảm tình với em rồi.” Diệp Tẩy Nghiễn thẳng thắn nói:
“Có thể nhầm lẫn đến mức đó, chứng tỏ tôi từng mơ thấy em, ít nhất cũng không chỉ một lần.”
“Anh giải thích với em, rằng vì ghen với Hi Kinh” Thiên Đại Lan nói:
“Nên mới mơ thấy em”
“Đó chỉ là một trong những lý do.” Diệp Tẩy Nghiễn đáp:
“Quan trọng là, tôi có cảm tình với em. Nếu không thì sao lại mơ những giấc mơ như thế, đúng không?”
Thiên Đại Lan cảm giác mình sắp bị anh thuyết phục rồi:
“Nếu lúc đó, anh đã có tâm trí như bây giờ… có lẽ”
“Không có chuyện ‘nếu như’, đừng đưa ra những giả thiết vô ích.”
Diệp Tẩy Nghiễn lại uống thêm hai ngụm rượu, theo thói quen định rút thuốc, nhưng rồi nghĩ ngợi một chút, liền ném cả điếu thuốc lẫn hộp thuốc vào thùng rác. Anh hơi nghiêng người, nụ cười dịu dàng vô hại, hỏi Thiên Đại Lan:
“Sau đó thì chúng ta sống chung với nhau thế nào?”
Hai người lại trò chuyện thêm rất nhiều, về sự nghiệp của Thiên Đại Lan, quá khứ, hiện tại, và cả tương lai mà cô hy vọng.
Rượu khiến người ta nói nhiều, Thiên Đại Lan cứ thế uống từng ly, ngà ngà say, chuyện gì cũng đem ra kể.
Đến khi đĩa trái cây chỉ còn lại hai quả dâu tây cuối cùng, Thiên Đại Lan đếm tới ba lần, rồi trịnh trọng đẩy một quả sang cho Diệp Tẩy Nghiễn, tỏ ý mỗi người một quả.
Cô ăn trước.
Ngay lúc vị ngọt mọng nước của dâu tây bùng nổ trong khoang miệng, Thiên Đại Lan nghe thấy giọng Diệp Tẩy Nghiễn:
“Chuyện X của chúng ta có vui vẻ không?”
Thiên Đại Lan:
“Hả???”
“Chúng ta có khoảng cách tuổi tác nhất định.” Diệp Tẩy Nghiễn chậm rãi nói:
“Tôi muốn biết, khi đó, tôi còn có thể khiến em hài lòng không.”
Thiên Đại Lan trừng mắt nhìn:
“Năm mươi mấy tuổi là em nói đùa thôi! Thật ra thì anh hoàn toàn khiến em hài lòng, em cực kỳ mãn nguyện, mức độ phải gọi là hạng năm sao ấy! Anh luôn rất chú ý rèn luyện, thể trạng lúc nào cũng ở thời kỳ đỉnh cao.”
“Vậy sao?” Diệp Tẩy Nghiễn như suy nghĩ điều gì đó:
“Vậy có muốn thử xem không?”
“…Thử cái gì cơ?”
“Không phải em nói tôi luôn ở thời kỳ đỉnh cao sao?” Giọng điệu Diệp Tẩy Nghiễn thản nhiên, tùy ý:
“Nếu không có so sánh thì làm sao biết thế nào mới gọi là ‘đỉnh cao’?”
Thiên Đại Lan ngây người.
Diệp Tẩy Nghiễn đã ghé sát, dịu dàng nhét quả dâu tây cuối cùng, phần của anh vào miệng đang mở to của Thiên Đại Lan. Trên người anh chỉ thoang thoảng mùi sữa tắm giản dị, sạch sẽ.
“Thử đi” anh nói:
“Bây giờ mới thật sự là thời kỳ đỉnh cao thể lực của tôi.”
