Thiên Đại Lan vẫn luôn rất tò mò về tuổi thiếu niên của Diệp Tẩy Nghiễn.
Hay nói chính xác hơn, là thời thanh xuân.
Diệp Tẩy Nghiễn đi học sớm, lại còn nhảy lớp, thế nên so với bạn bè cùng lớp thì anh nhỏ hơn hai ba tuổi. Với người hai mươi, ba mươi, bốn mươi… thì chênh lệch ba tuổi chẳng đáng gì, nhưng ở cái tuổi mười mấy thì ba tuổi ấy rõ ràng khác biệt rất lớn.
Thực ra anh hiếm khi nhắc đến quãng đời đi học của mình. Những năm tháng dài dằng dặc ấy, trong miệng Diệp Tẩy Nghiễn chỉ gói gọn bằng một câu: “Lúc đi học cũng khá vất vả.”
Mà giờ đây, Thiên Đại Lan đang đứng ngay trong cái “vất vả” được anh nói nhẹ tênh ấy.
Lúc này, Diệp Tẩy Nghiễn cao gầy, khung xương đã phát triển hoàn chỉnh nhưng chưa có được cơ bắp rắn rỏi, ấm áp như sau này; vì áp lực học tập mà anh có chút thói quen hút thuốc; ở nơi đất khách quê người sống một mình, có lúc vì dự án không tiến triển mà đau đầu, phải cân nhắc từng từ, xóa đi viết lại nhiều lần những email gửi cho giáo sư.
Anh chưa từng nói, rằng thời điểm đó mình cũng rất cô đơn.
Giống như một cây anh đào lạc lõng giữa đám tùng xanh.
Bị cô bất ngờ hôn, cổ Diệp Tẩy Nghiễn lập tức đỏ lên. Anh nhìn thẳng vào mắt Thiên Đại Lan, cô đoán rằng anh muốn buông ra câu gì kiểu “vô sỉ” các thứ, nhưng anh chẳng nói gì, chỉ nặng nề hít một hơi.
Đôi mắt Thiên Đại Lan vẫn lấp lánh sáng.
“… Em nên nhắc tôi một tiếng chứ” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Để tôi súc miệng, hoặc ít nhất ăn một viên kẹo bạc hà gì đó cho hợp.”
Câu nói này đã khá gần với con người anh sau này, chỉ là chưa có nụ cười pha chút bông đùa kia; hiện tại, Diệp Tẩy Nghiễn vẫn chưa thể thong dong mà trêu chọc cô.
“Nhưng mà chúng ta đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần rồi” Thiên Đại Lan rộng lượng nói:
“Đừng để ý mấy chi tiết nhỏ đó.”
“…Không giống nhau” Diệp Tẩy Nghiễn bỗng quay mặt sang một bên. Khi còn trẻ, gương mặt anh ít mỡ hơn, đường nét càng giống cái mà bây giờ người ta hay gọi là “mỹ nam hoa”sạch sẽ, trẻ trung, tuấn tú.
“Đừng nhắc tới ‘tôi sau này’ nữa, Thiên Đại Lan, cũng đừng dùng cái giọng điệu đó.”
Thiên Đại Lan:
“Hửm?”
“Không có gì.”
Diệp Tẩy Nghiễn nhìn cô, sắc đỏ trên cổ dần tan đi, anh mỉm cười:
“Tôi tin em rồi.”
Thiên Đại Lan phải suy nghĩ rất lâu mới nhận ra cái “tin” mà anh nói, là “tin rằng cô sẽ trở thành bạn gái tương lai của Diệp Tẩy Nghiễn.”
Trời ạ, thì ra hồi trẻ anh đã đa nghi đến vậy sao?
Cô rất muốn hỏi tại sao đến lúc này anh mới chịu tin, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn chẳng nói gì, chỉ giục cô mau ăn cơm.
Anh hỏi Thiên Đại Lan bao giờ thì “quay về”.
Thiên Đại Lan nghĩ có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ, ngủ một giấc rồi tỉnh lại, cô sẽ thấy mình nằm trong vòng tay ấm áp của Diệp Tẩy Nghiễn; đến lúc ấy, cô nhất định sẽ vui vẻ kể lại cho anh nghe về giấc mơ siêu thực này.
Diệp Tẩy Nghiễn chẳng nói gì thêm. Anh để Thiên Đại Lan ngủ trên giường anh, còn bản thân trải đệm dưới đất; sau khi tắm rửa xong, Thiên Đại Lan vừa nói “ngủ ngon” với anh, thì Diệp Tẩy Nghiễn đang đứng trước tủ lạnh, bỗng hỏi một câu:
“Muốn uống chút rượu không?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Tôi muốn nói chuyện với em thêm một lúc.”
Thiên Đại Lan xác nhận lại:
“Rượu bình thường thôi đúng không?”
“Ở đây không có thứ gì cấm cả, tôi cũng chẳng hứng thú với mấy cái đó.” Diệp Tẩy Nghiễn mở cửa tủ lạnh;
“Tôi chỉ muốn nghe em nói.”
Đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn ánh sáng ấm áp từ trong tủ lạnh hắt ra, soi lên làn da trắng mịn của anh. Khoảnh khắc ấy, anh trông thật cô đơn, yên tĩnh, khiến Thiên Đại Lan xúc động, hoàn toàn không đề phòng mà gật đầu:
“Được thôi.”
Diệp Tẩy Nghiễn nở một nụ cười rất giống dáng vẻ của anh trong tương lai, giống hệt lần Thiên Đại Lan từng chơi bóng tennis để “câu” anh, nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng thật ấm áp.
“Tôi không uống được nhiều rượu lắm” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Đại Lan, chúng ta uống ít thôi, rồi nói nhiều hơn về chuyện em và… tôi yêu nhau, được không? Tôi rất tò mò, về cái mà em gọi là ‘đêm đi nhầm phòng’ đó.”
