Mày Là Người Của Đại Thiếu Gia Này
Chap 6: Tao Không Ghét Mày Lắm Đâu
Từ cái ngày hôm đó, tại bệnh viện tốt nhất của thành phố, người ta hằng ngày thấy một cậu bé ngồi lặng lẽ trong phòng bệnh. Một tay nắm tay bệnh nhân, một tay học bài. Sáng cậu đi học, trưa cậu về đó, chiều lại đi học, tối lại về đó. Bệnh viện Bạch Mai này giờ đây giống như là nhà của cậu. Ông bà nhà họ Hoàng hết mực khuyên con trai hãy về nhà nghỉ ngơi để cho bác Hồng trông con bé. Cậu nhất định không chịu. Trừ những lúc đến trường thì lúc nào cậu cũng ở đó. Bạn bè rủ đi chơi cậu cũng không đi. Tất cả mọi hoạt động học thêm, bơi lội, chơi bóng của cậu đều dừng lại hết. Tính ra con bé này nằm đây cũng được gần 1 ngày rồi. Vậy mà nó cứ trơ ra không chịu tỉnh. Khiến ai đó lòng như lửa đốt. Cậu nhớ lại cái hôm đó. Cậu hối hận, tại sao không đến sớm hơn, tại sao không đi cùng nó. Hôm ấy nếu cậu tới muộn hơn một khắc thôi thì bây giờ đầu Hân đã phủ khăn trắng rồi. - Zi này. Tao đi học về rồi đây. Cũng mang cháo bào ngư cho mày này. Món cháo mày thích đấy. - Dậy đi. Con nhóc bướng bỉnh này. Tao là đại thiếu gia, có sự cho phép của tao mày mới được chết. - Zi này. Con nhỏ Thư đã bị cô giáo cho nghỉ học rồi. Tao định là sẽ tố cáo nó. Tại nó mà mày như thế này mà. Tao ghét nó. Hình như bố mẹ nó đã cho nó sang Anh rồi. Càng hay. Tao càng đỡ thấy mặt nó. - Zi ... thực ra thì... tao cũng không... ghét mày đâu. - Mày còn nhớ hồi bé chúng ta hay chơi với nhau không? Tao rất hay bắt nạt mày, làm mày khóc. Nhưng mỗi lần không bắt nạt mày là tao cảm thấy rất khó chịu. - Thật sự thì tao cũng không biết tại sao nữa. - Zi Zi chó. Mau dậy đi. Mày không đi học tao ngồi có một mình buồn lắm đó. - Con nhóc này. Mày không nghe lời tao nữa rồi à? Mày không coi tao là cậu chủ nữa chứ gì? - Khi nào mày tỉnh dậy. Mày biết tay tao. Hằng ngày cậu chủ nhỏ vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cô bé. Cậu nghe người khác nói khi con người ta bị hôn mê, chỉ cần nói chuyện hằng ngày với người đó, người đó sẽ vẫn còn ý thức và mau chóng tỉnh lại. Nhưng kiểu tâm sự này của cậu này chẳng phải tâm sự đâu, mà là đối với cậu nó lại là tâm sự luôn. Con bé chắc nghe cậu tâm thị sự kiểu này chắc ngủ mãi không dám dậy luôn ý chứ.Hôm nay là chủ nhật, Đình Dương được nghỉ cả ngày. Cậu tha hồ có thời gian ở bên con bé. Hân đã được rút ống thở vì nhịp thở của con bé đều hơn, khỏe hơn nhiều rồi. Cậu chủ vui lắm. Nắm tay con bé, cậu thấy nhớ thì phải. Nhớ lúc nó hiền dịu nhìn cậu. Nhớ lúc nó đánh nhau với lũ bạn tranh giành cái bút nhỏ. Nhớ lúc nó khóc lóc khi có mấy đứa trong xóm cướp mất gói bim bim nó mua cho cậu... Cậu cười. Nụ cười pha chút buồn. Nếu ai đó nhìn vào, chắc không thể nghĩ được đây lại là học sinh lớp 5.Mấy ngày qua, cậu toàn phải đi học một mình. Ngồi trên xe nhìn qua cửa sổ mà nhớ nó quá. Mọi khi đi cùng nó chiếc xe này rộn rã hẳn lên vậy mà mấy hôm đó lạnh lẽo tới lạ thường. Đến lớp cậu cũng chẳng nói chuyện chơi với ai. Ra chơi chỉ ngồi yên tại chỗ, chỉ mong đến hết buổi lại được trở về bệnh viện. Bỗng cậu thấy tay con bé động đậy. Có phải nhớ nó khiến cậu sinh ảo giác không? Không. Không phải. Đúng kìa. Nó không chỉ là một ngón tay mà là cả bàn tay nó đang ghì chặt lấy bàn tay cậu.- Cậu... Đình Dương. Cứu. Mau cứu em với. Cậu.... mau... cứu em. Em sợ quá... cậu ơi. Con bé cứ nấc lên từng hồi mê man trong nỗi sợ hãi. Ai đó lạnh sống lưng ôm chặt con bé vào lòng an ủi. Con bé lại lịm đi êm đềm. Khoé mắt cậu cay cay, giọt nước mắt long lanh chảy xuống đôi gò má xinh xinh hồng gào của Hân. Một lúc sau, con bé cũng tỉnh. Nó ngơ ngác nhìn. Cậu chủ vui quá, chạy một mạch đi tìm bác sĩ. Bác sĩ nói con bé không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ là sẽ khoẻ. Ai đó mừng rơn...........Ở một căn phòng bệnh, có một đôi bạn trẻ ngồi trên giường bệnh. Cậu bé trai thổi, đút từng thìa cháo cho cô bé gái. Tình cảm giống y như vợ chồng mới cưới. - Zi, mấy hôm hôn mê toàn là tao chắm sóc mày. Khi nào mày ra viện đến lượt mày chăm sóc tao. - Vâng. Em biết rồi cậu ạ. - Ý tao là mày phải có trách nhiệm cả đời. Mấy hôm nay tao chăm sóc mày mệt, xuống sắc quá. - Thế sao cậu không để bác Phượng, hay chị Na chăm sóc em cũng được.- Mọi người nói mọi người bận làm việc hết cả rồi, ở nhà nhiều việc như thế. - Cậu cũng bận mà. Cậu cũng phải đi bơi, đi chơi đá bóng còn gì.Tống một cục thịt bò to đùng vào miệng con bé mặt cậu lại hầm hầm vào rồi. Chẳng lẽ cậu lại nói:"mày như thế này tao làm sao có tâm trạng đi chơi với chả bời."Cậu thở dài. - Tại cô cho nghỉ đúng mấy hôm đó đấy mà. Làm tao phải phải thức đêm thứ hôm chăm sóc mày đấy. Có ai đó khẽ giật mình đưa tay xinh sờ lên trán người đối diện khiến ai kia đỏ bưng như gấc. - Cậu mệt lắm à? Cậu chủ uể oải đặt bát cháo xuống bàn mệt nhọc thể hiện rằng mệt. Con bé thương cậu lắm. Nó nhăn mày đau khổ. Nhìn ai đó đáng yêu lo lắng cho mình, cậu muốn cười lắm nhưng vẫn phải nhịn. - Có muốn tao hết mệt không? Con bé gật lia lịa. Cậu chủ cười gian xảo, chỉ lên má mình. - Vậy hôn vào đây đi. Hôn rồi tao sẽ hết mệt. Cô bé ngây thơ hỏi dễ vậy thôi à và nhận được sự đồng tình của đối phương. Nó chu đôi môi đỏ mọng hôn lên má cậu khiến ai kia tim đập chệch đi một nhịp. Đại thiếu gia mặt đỏ lựng như cà chua cuối vụ chạy biến ra khỏi phòng bệnh để lại đó khuôn mặt ngơ ngác. - Chào cô bé. Con khoẻ chưa nào? Ông Ân bà Như tươi cười chào hỏi cô bé xinh xắn đang đơ ra trên giường bệnh.- Dạ. Cháu khoẻ nhiều rồi ạ. Mà ông bà chủ có thấy cậu ngoài kia không ạ? Hai ông bà ngơ ngác nhìn nhau rồi gật gật. Ông Ân đáp.- Có. Ta vừa gặp nó ngoài hành lang. Mặt đỏ như đít chào mào chạy va vào ta cũng không biết. - Ông này. Ai lại ví mặt con với đít chào mào.... Mà 2 đứa có chuyện gì à? - Dạ không ạ. - Con bé lắc đầu nguây nguẩy. Bà Như cười. - Vậy mai ta làm thủ tục cho con xuất viện nhé. Bác sĩ nói con về nhà được rồi. - Vâng ạ. Đêm hôm đó, có một cô bé trằn trọc không ngủ được.... Lại có một cậu bé vui đến không chợp mắt được. Lòng cậu có chăm ngàn đoá hoa đua nở. ..........Thứ hai đầu tuần, bé Hân trở về nhà cậu trong cái hân hoan đón chào của thành viên nhà họ Hoàng từ người lái xe, người giúp việc đến ông bà chủ. Mọi người vồ vập hỏi han bởi mấy ngày qua toàn là cậu chủ đóng quân ở đó thôi. Hân cảm thấy rất vui. Nó vô cùng hạnh phúc. Nó cười, tươi đến mức không nhìn thấy Tổ quốc đâu. Khiến cho ai kia cũng vui lây. Ăn tối xong, mọi người trong nhà ngồi đông đủ trên phòng khách quây quần bên chiếc ti vi xem chương trình buổi tối. Nhà họ Hoàng tuy gì nhưng rất mực dễ tính, họ voi người làm như người trong nhà vậy. Còn Hân thì ông Ân bà Như đã coi như con gái mình từ lâu rồi. Cậu chủ đứng dậy, đi về phòng. Cậu nằm trên giường, tay vắt lên trán suy nghĩ gì đó giống hệt như một ông cụ non. "Cộc! Cộc! Cộc!" - Cậu chủ à. Em đây. Em vào được không? Im ắng. Im ắng. Không có tiếng trả lời chắc là cậu đồng ý rồi. Con bé khẽ đẩy cửa bước vào. Nó rón rén trèo lên giường ngồi cạnh cậu. - Cậu có chuyện gì buồn à cậu?- Zi này. Tao bảo. - Chuyện gì cậu?- Mày thích học võ lắm à? Con bé vui vẻ gật đầu. Đúng rồi. Nó thích lắm. Nó cũng không biết tại sao nó thích nữa. Nó chỉ biết nó thích. Thế thôi. Nhưng sao cậu chủ lại hổ thế nhỉ? - Tao sẽ xin mẹ cho mày đi học... Nhưng tao cũng phải đi cùng. Mắt con bé sáng như sao. Nó vui mừng khôn xiết. Ngày trước nó năn nỉ cậu mãi sùi bọt mép mà cậu không cho. Hôm nay bỗng dưng cậu lại thành toàn cho nó. Nó hạnh phúc quá chừng. Nó cảm ơn cậu rối rít rồi cười tươi huýt sáo nhảy múa chạy về phòng chùm chăn mà cười mãi. Cậu nghĩ, biết thế này xin nó cho mẹ đi học sớm hơn, nó sẽ không dễ bị người khác bắt nạt. Nhưng cậu cũng sợ, sợ một điều mà ngay cả chính cậu cũng không rõ, khi con bé có thể tự bảo vệ mình rồi thì nó sẽ không cần cậu nữa. Thế là mấy hôm sau đi học, người ta lại thấy 2 tiểu hoàng tử và tiểu lọ lem cùng nhau đi tới nhà thi đấu học võ toekwondo. - Chào bạn. Bạn tên là gì thế? - Bạn mới vào học phải không? Nhìn bạn lạ quá. - Bạn xinh quá. Học có chỗ nào khó, kêu mình mình chỉ cho bạn nhé. Hân đang ngồi trên tấm nệm để ở góc phòng học võ thì có vài bạn nam tới hỏi han cô. Nó thấy cũng vui, có nhiều bạn càng vui mà. Nó cười mỉm. Chưa kịp trả lời thì đã bị bàn tay ai đó kéo đầy lùi lại phiá sau. Trước mặt cô bé bây giờ là một con người đang bốc hoà phừng phừng. - Các cậu là ai? Đừng làm phiền cậu ấy. Nó là người tôi ghét. Các cậu chớ có động vào. "Người cậu ghét. Người cậu ghét. Đi đâu cậu cũng nói với người ta em là người cậu ghét... Cậu ghét em thì cậu còn chơi với em làm gì?" Con bé sị mặt xuống cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay đang giận dữ ghim chặt cổ tay mình ra. Cậu kéo nó đo trước bao ngỡ ngàng của các bạn. Chúng cũng chẳng thể hiểu nổi người cậu ghét mà cậu còn quan tâm gần gũi thế kia làm gì? Con bé bị lôi xềnh xệch ra ngoài hành lang. Đôi mắt nó uất ức nhìn cậu chủ. - Cậu kéo em ra đây làm gì? - Mày không được nói chuyện với thằng bạn nào khác ngoài tao. Cậu chủ nghiến răng. Hình như cậu cũng đang rất tức giận. - Em là người cậu ghét cơ mà. Em nói chuyện với ai cậu không càn quan tâm. Con bé nhìn cậu bằng một ánh mắt "căm giận" nhất có thể rồi lặng lẽ vào trong. Nó nói chuyện rất vui vẻ với nhiều bạn nam khác. Có ai đó trong căn phòng mặt sì như đít nồi cháy, hầm hầm đen kịt cả một khoảng trời. Cậu chủ ôm bực tức liền nghĩ cách trả thù. Cậu tiến lại gần một nhóm các bạn nữ. Cậu và họ nói chuyện rất rôm rả, rất vui vẻ. Cậu còn khen họ xinh, nói chuyện duyên. Khiến ai kia tức nổ bong bóng mắt. Ở hai bên tả ngạn của lớp học võ trường tiểu học Minh Đăng, có hai luồng khí nóng độc đến thấu xương xuất hiện. Không biết lửa nóng đến bao giờ mới tắt, người ta chỉ biết hai bên địch không ai chịu nói với ai câu nào, im thin thít cả một buổi học dài 3 tiếng đồng hồ. Ngày hôm sau. Hôm sau nữa. Hôm sau nữa nữa. Hai đứa trẻ vẫn chẳng nói với nhau nửa chữ bẻ đôi. Hai đứa không đứa nào nhường đứa nào. Cả hai cùng ngoan cố ương ngạnh khiến cho cả căn biệt thự dần rơi vào khủng hoảng. __________
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương