Mày Là Người Của Đại Thiếu Gia Này

Chap 66: Đó Có Phải Tình Yêu? (H+)



Lưuý: Chapnày cảnh H+, ai mẫn cảm vớithànhphầnnàyvui lòng chờ tới chap sau nữa nha. Xin chân thành cảm ơn... :)

...

Lưu Hà Cảnh mở cửa phòng của Hân. Cô gái này quả nhiên không chịu yên phận. Còn dám bỏ trốn ư? Bỏ trốn lại chẳng phải một lần, là hai lần cơ đấy. May sao hắn đã sớm cảnh giác, nếu không chắc hắn đã mất cô lần nữa rồi. 

- Uống đi. 

Quỳnh Hân cương quyết nhìn cốc nước trên tay hắn, nhất định không chịu há miệng nuốt vào. Ai biết được trong đó chứa gì. Chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt đẹp đâu. 

Cảnh bắt đầu mất kiên nhẫn với cô, bàn tay thô ráp không kiêng rè mạnh mẽ bóp chặt lấy miệng cô, hung dữ đổ cốc nước vào miệng, ép cô nuốt xuống. 

Chỉ vài phút sau đó, Hân cảm nhận thấy cơ thể mình có chút khác lạ. Nóng, nóng đến điên lên được. Thôi, tiêu rồi. 

Chết tiệt, là thuốc kích dục? Con mẹ nó. Thằng mất dạy, hắn dám dùng cả cái thứ bẩn thỉu này với cô ư? 

Nóng, thật sự là nóng quá. Càng ngày cơ thể cô càng như có lửa thiêu vậy. Hai hàm răng cô cắn chặt, cố nín nhịn chịu đựng sự dày vò của thuốc. 

Hà Cảnh nhìn cô, đôi môi nở ra một nụ cười thoả mãn. Là nó, chính là nó. Thuốc đã có công dụng rồi. Cái cách cô cắn răng chịu đựng ấy càng khiến hắn thèm khát hơn. Hắn tiến lại gần, cô lùi ra xa. hắn lại gần một bước, cô lùi một bước, hắn tiến hai bước, cô lùi hai bước. Hân luôn giữ khoảng cách với hắn, tránh để hắn chạm vào người mình. Thái độ của cô khiến hắn có chút cao hứng. Thuốc phát tán đến thế mà cô còn có thể chịu nổi? Giỏi thật. Bất quá, hắn lại vô cùng yêu thích đi. 

Lưu Hà Cảnh đã bắt đầu chán trò đuổi bắt với cô rồi. Hắn nhanh như cắt bắt lấy tay cô, đè cô xuống giường. Quỳnh Hân phản kháng, tuy nhiên cái thứ thuốc chết tiệt ấy làm cho cô chỉ giống như châu chấu đá voi mà thôi. Hắn thô bỉ xé toạc vai áo của cô, làn da trắng mịn hồng nhuận lộ ra rõ mồn một trước mắt kẻ điên. Hắn thèm khát, cổ họng khô rát. 

- Hân. Em có biết tôi yêu em đến thế nào hay không? Cuối cùng thì... em cũng thuộc về tôi. 

Phương Ngọc Quỳnh Hân khổ sở chống lại tác dụng của thuốc, thầm chửi trong lòng: "Đồ điên."... Bỗng, tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai Hân, càng ngày càng gần, càng ngày càng chân thực. Không, không phải là mơ. Là thật. Anh ấy đến rồi. Hoàng Đình Dương đã đến. Mọi lý trí chợt quay trở lại lấn át đi cơn thuốc đang cuốn lấy bản thân, Quỳnh Hân cắn mạnh vào tay tên khốn nạn đang nằm trên người mình, hét lên thật to, đủ để người bên ngoài có thể nghe được.

- Đình Dương... cứu em...

Lưu Hà Cảnh dục vọng đang điên cuồng, bị một phát cắn ở tay lại càng thêm phấn khích. Dường như hắn càng hung tợn hơn. Thú tính của hắn lúc này bất chấp hơn bao giờ hết. Hắn thì thầm với cô gái nhỏ rằng, muộn rồi, em sẽ sớm là của anh thôi, chẳng ai cứu nổi em đâu. Chưa đầy một giây sau, chiếc quần dài của Cảnh đã văng ra góc nhà. Rồi hắn nhanh chóng xé toang chiếc áo sơ mi mỏng của Hân, để lộ ra một làn da mịn màng trắng muốt có chút hồng hồng của thuốc loại mạnh đang ngấm dần vào cơ thể. Hà Cảnh hưng phấn nhìn người con gái hắn yêu ngay trước mắt như mồi ngon bày lên đĩa chỉ chờ hắn tới xơi. Hắn nhe răng cười một tràng cười khoái cảm sung sướng nhảy bổ vào cô gái nhỏ như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Ngay lúc đó, cánh cửa gỗ đóng kín bật mở. Một người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn và đôi mắt nảy lửa xuất hiện. Chưa kịp định thần lại là chuyện gì thì cái thân hình của Hà Cảnh nhẹ bẫng, cảm giác giống như máy bay phản lực, bay lên rồi hạ cánh ở xó nhà. Hai chiếc răng cửa xin chào bức tường lạnh lẽo rồi theo nhau ra ngoài, máu mồm theo đó cũng tuôn ra như suối thượng nguồn.

Hoàng Đình Dương nhanh chóng cởi áo sơ mi ngoài bao bọc lấy thân hình mềm như bún của người nào đó.

Máu nóng trong cậu hừng hực chảy, lao như điên về phía góc nhà. Nhấc cái thân hình trần như nhộng của tên khốn khiếp nào đó, cậu nghiến răng ken két, dùng nắm đấm nói chuyện.

- Mày... Thằng khốn nạn. Kẻ ti tiện như mày mà dám động tới Phương Ngọc Quỳnh Hân? Tên chó chết như mày dám làm hại cô ấy? Mày dám dùng bàn tay bẩn tưởi này mà chạm vào cô ấy? Mày... sao mày dám... Mày tới số rồi, tao sẽ giết chết mày, giết chết mày... khốn nạn...

Mỗi một câu nói lại là một nắm đấm nặng trịch giáng vào bộ mặt thâm tím bê bết máu của kẻ trước mặt. Chỉ cần cậu chậm chân một bước nữa thôi thì Zi đã bị tên khốn này... Không dám nghĩ tiếp, Đình Dương điên máu chẳng màng đến trời đất gì cả. Nếu như không có ông Phương Trọng Nghĩa vào can chắc hôm nay cậu đã tiễn kẻ khốn nạn này xuống ba mươi sáu tầng địa ngục rồi.

Hoàng Đình Dương vứt mạnh Lưu Hà Cảnh xuống, nhanh chóng chạy lại ôm cái thân hình mỏng manh ủy khuất trên giường thật chặt. Giao lại tên cặn bã cho ông Nghĩa, Đình Dương nhanh chóng ôm Quỳnh Hân rời đi. Cậu biết, cô đang dính thuốc, đang rất khó chịu, cậu cần phải đưa cô tới bệnh viện, càng nhanh càng tốt.

Cả người Hân nằm gọn trong lòng Dương, điều đó khiến thuốc càng nhanh phát tán. Toàn thân cô nóng như lửa, miệng nhỏ của cô không ngừng kêu khẽ.

- Nóng... nóng quá... khó chịu...

- Quỳnh Hân... anh ở đây, sẽ không sao, cố gắng lên, một chút nữa thôi,...

Đình Dương đặt cô lên ghế phụ, nhanh chóng lái chiếc xe đen chạy như xé gió trên đường. Cậu một tay cầm lái, một tay giữ chặt cô gái đang làm loạn bên cạnh.

Quỳnh Hân không thể chịu đựng được nữa. Cả người cô như có ngọn lửa bao trùm, rất nóng, rất khó chịu. Cô đẩy tay Dương đang ngăn cản mình ra, bổ nhào về phía anh. Dương phanh gấp. Nguy hiểm chết người.

- Zi... Cố gắng lên, chịu khó thêm chút nữa...

Cậu ra sức vỗ về, nhưng ai kia chẳng nghe, cô bây giờ thực sự không còn lí trí nữa rồi. Cái tay không yên phận của cô sờ soạng khắp người bên cạnh. Chiếc áo sơ mi nam mỏng manh mà vừa rồi cậu khoác cho cô chẳng thể che chắn nổi cảnh xuân trước ngực.

Người Đình Dương cũng nóng bừng chẳng kém. Không được, cô đang bị thuốc kích thích, cậu không thể lợi dụng được, phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Lắc mạnh đầu, cậu lấy lại chút lí trí còn sót lại đẩy tay Quỳnh Hân ra, chỉnh lại áo cho cô. Nhưng chưa đầy ba giây sau lại trở về xộc xệch nguyên dạng.

Chẳng còn cách nào khác, bệnh viện còn xa quá, Dương đành phi xe vào khách sạn của chính nhà Hân ở gần đó. Nhanh chóng bế thân hình mềm nhũn nóng như lửa của người con gái vào phòng tắm. Cậu xả đầy một bồn tắm nước lạnh, nhẹ nhàng đặt cô gái trong lòng vào đó. Thân thể đang nóng rực gặp nước lạnh ngay lập tức co lại vội vàng tìm hơi ấm.

Hân vùi mạnh đầu vào lồng ngực săn chắc của Dương. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh thấm nước bó sát vào cơ thể cô, hiện lên đường cong quyến rũ mê người. Cả người Dương phản ứng dữ dội, cái gì cần có đã có từ lâu. Cậu cố kìm nén dục vọng đang bành trướng trong thân thể, cố gắng đến mức tưởng chừng như sắp chết đến nơi rồi ấy. Quả thực, sức chịu đựng của Dương đã đến cực điểm. Cậu dịu dàng vén mái tóc đen nhánh của Quỳnh Hân sang bên cạnh tránh gặp nước.

- Zi, ngoan, anh...

Câu nói chưa phun hết đã phải nuốt vội vào bụng. Bờ môi ngọt như mật của Zi nhanh chóng bao phủ lấy đôi môi đang ngơ ngác của người đối diện. Dương không từ chối nụ hôn bất ngờ ấy, khẽ nhắm chặt đôi mắt cùng cô trao nhau nụ hôn nồng nàn.

Thực sự, bức tường lí trí yếu ớt cuối cùng của cậu đã bị đánh đổ. Giờ đây, con người cậu cũng chẳng khác gì cô, bị lửa tình nhấn chìm tất cả, không gì có thể ngăn cản được cậu cùng cô.

Vòng tay qua eo nhỏ, Hoàng Đình Dương nhấc bổng Phương Ngọc Quỳnh Hân ra khỏi bồn tắm, bế cô ướt nhẹp từ phòng tắm vào phòng ngủ. Căn phòng ngủ mờ mờ ánh đèn màu vàng, cậu ép cô vào tường, bàn tay nhẹ vuốt khuôn mặt xinh xắn mà ngay cả trong mơ cậu cũng nhớ tới.

Ngọn lửa tình đang điên cuồng gào thét trong người Zi. Cô nóng đến mức cảm giác như đang đứng trong lò bát quái. Không chịu nổi nữa, cô kiễng gót chân, hai tay vòng qua sau gáy người đối diện, dướn người hôn lên đôi môi đang mở một nụ cười tà mị của Đình Dương.

Hai con người đắm say trong nụ hôn cháy bỏng. Lưỡi cậu nhẹ nhàng tách hai hàm răng của Hân ra, điên cuồng khuấy động. Dương một tay đỡ lấy cổ Zi, một tay nhẹ nhàng mơn trớn tấm lưng mềm mịn. Chiếc áo sơ mi ướt nhẹp của Quỳnh Hân đã rớt xuống đất từ bao giờ. Chưa hết, đôi tay Đình Dương nhanh chóng tháo bỏ những khoảng cách mỏng manh của hai người, đem cô gái chỉ mặc duy độc một bộ áo lót màu đen quyến rũ đặt lên chiếc giường trắng tinh.

Sự đụng chạm da thịt khiến Dương càng thêm hưng phấn. Cậu dịu dàng nâng niu từng chút một. Người con gái này đối với cậu từ lâu đã như một bảo vật trân quý.

Cậu đặt nụ hôn sâu thẳm trên bờ môi mọng nước ngọt như mật. Đôi môi nóng ấm từ từ đưa xuống cằm, xuống cổ, rồi xuống xương quai xanh gợi cảm. Cuối cùng rơi xuống bộ ngực tròn đầy trắng noãn của ai kia.

Bàn tay cậu đặt lên ngực Zi, xoa dịu dàng. Thân thể cô như có dòng điện xẹt qua. Tách một cái, chiếc áo ngực che giấu núi đồi đẫy đà đã nằm gọn một góc. Ánh mắt cậu nhìn cô như có ngọn lửa lớn bao trùm, cổ họng khô rát, cả người nóng hết mức có thể. Cậu khẽ thì thầm vào tai cô.

- Zi... em đẹp lắm...

Quỳnh Hân chẳng nghe được gì, chỉ khẽ cười, nhẹ kéo cậu xuống gần hơn. Bầu ngực non mềm của cô áp sát bờ ngực săn chắc của cậu. Kích thích đến tột cùng.

- Nóng, nóng chết mất.

- Hân, đừng động đậy. Em nóng lắm sao?

Bàn tay cậu lóng ngóng muốn cởi nốt chỗ quần áo còn lại trên người hai người ra. Quỳnh Hân ưỡn cao khuôn ngực, khẽ ngọ nguậy. Bàn tay cô bất ngờ nắm chặt lấy đôi tay không yên phận của cậu, miệng nhỏ nhắn khẽ hỏi.

- Muốn làm gì?

Đình Dương cúi xuống, đôi môi nhấm nháp nụ hoa đỏ ửng, tay trái khẽ xoa bóp gò bồng đào còn lại. Đầu óc Zi mụ mị không tự chủ làm theo cơ thể, bàn tay đặt sau gáy Win xoa nhẹ mái tóc ngắn mềm mượt của cậu. Đôi môi không kiểm soát bật ra tiếng. Tiếng Zi ngọt ngào rên rỉ càng làm Win trở lên hưng phấn.

- Cởi quần áo.

- Đã cởi rồi mà.

- Chưa xong.

- Ôi dào, chuyện nhỏ ấy mà, để đấy, em làm cho.

- Được thôi.

Đôi môi đẹp của Đình Dương khẽ nhếch lên. Cậu không nói gì, để mặc Quỳnh Hân làm loạn. Hân chậm tãi mở mắt, đôi bàn tay nhỏ nhắn vuốt xuôi theo khuôn ngực săn chắc của Dương đừa từ dưới bụng lên trên cổ. Đình Dương rùng mình cong người tiếp nhận cảm giác khó chịu bắt đầu nổi lên theo từng cử chỉ của ngón tay cô. Bỗng, soạt, chiếc áo phông trắng ẩm ướt mồ hôi cùng nước trong bồn tắm của cậu rách toạc. Đình Dương ngạc nhiên hết sức.

- Zi, em là siêu nhân à?

Có trời mới biết, Hân chẳng phải siêu nhân gì, mà là cô lần mò cởi mãi mà không được nên tức người nhất thời xé đôi chiếc áo.

Chưa hết, năm ngón tay Zi mềm mại luồn xuống dưới, một tay không yên phận xoa xoa bụng dưới của Dương, tay kia vuốt nhẹ tấm lưng trần. Đối mặt với sự khiêu khích của cô, cậu cắn chặt hàm răng, thống khổ rên rỉ. Con bé này, muốn hành chết cậu sao?

Vẫn chưa chịu dừng lại, Quỳnh Hân tiếp tục lần mò mở bật cúc quần jean của cậu ra, sau đó, co hai chân, ngón chân cái vịn vào hai bên, nhẹ nhàng tuột thẳng xuống dưới.

Mặc dù cơ thể đã quá sức chịu đựng, gân tay cậu đã nổi lên xanh rì, nhưng Đình Dương vẫn kiên nhẫn chờ Thảo Hân hoàn thành xong "công việc", cố gắng gồng mình đón nhận sự khiêu khích đến phát hoả kia. Cậu thật sự hối hận vì đã giao "nhiệm vụ" ấy cho cô. Và cuối cùng, chiếc quần ren cũng rời khỏi cơ thể Zi. Một màn trần trụi đến nhức mắt. Tiếng cậu nhỏ nhẹ thủ thỉ.

- Zi... Quỳnh Hân... gọi tên anh...

Thật tình lúc này bản thân Hân đã bị thuốc bao phủ, chẳng thể biết người bên trên là ai. Nhưng sâu thẳm trái tim cô luôn tồn tại một cái tên. Cô khẽ gọi theo chính trái tim mình.

- Win.. Dương... Hoàng Đình Dương...

Nụ cười thoả mãn hiện lên trên khuôn mặt điển trai đến mê người. Bàn tay to lớn chuyển từ đồi núi căng tròn xuống nơi rừng rậm nào đó, điên cuồng khám phá nơi tư mật của người ta. Cậu thật sự đã muốn đến phát điên lên được nhưng là phải lấy việc công trả thù riêng, trả thù cô vừa mới rồi đã hành hạ cậu.

Quỳnh Hân âm a phát ra âm thanh khó chịu. Sự kích thích từ bên trong đã khiến cô khó chịu lắm rồi, giờ đây còn gặp cái khiêu khích từ bên ngoài khiến bản thân cô như phát hoả. Đầu óc cô rỗng tuếch, mơ màng.

Đối với đàn ông thì chuyện này coi như là bản năng, rất nhanh, rất thành thục.

Bắt gặp ánh mắt ai kia nhìn mình sâu thăm thẳm, Zi xấu hổ nhắm tịt đôi mắt, hai tay che trước mặt. Dương bật cười nhẹ nắm lấy tay cô, đặt xuống giường, mười ngón tay đan vào nhau.

- Xấu hổ sao? Zi... là em quyến rũ anh trước...

Ai đó lắc đầu nguầy nguậy, vẫn chẳng chịu mở mắt, đôi má đỏ lên vì ngượng. Dương hôn nhẹ lên trán Nhi, thì thầm.

- Mở mắt ra, nhìn anh...

Như là mệnh lệnh, hân làm theo, từ từ mở mắt nhìn cậu. Khuôn mặt cậu mờ mờ khuất sau ngọn lửa tình đang ăn mòn tâm can cô. Đình Dương cười khẽ, chớp lấy thời cơ cô sơ hở mà nhanh chóng tiến vào hang động đang ẩm ướt.

- Ááaaaaaaaaaaa...

Tiếng hét dữ dội vang lên. Nỗi đau như xé rách cơ thể cuốn lấy Hân. Cô khóc thét.

- Đau... áaaaaaaaa...

Hân lắc đầu cật lực, muốn vùng vẫy nhưng chẳng được vì hai tay đã bị Đình Dương ấn xuống giường. Nước mắt chảy như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Dương xót xa, đành đưa vai ra cho Hân cắn. Hai hàm răng cô nghiến chặt bả vai rộng lớn của cậu, bật máu. Cậu lau nước mắt cho cô, khẽ nói.

- Ngoan nào, một lúc nữa sẽ hết đau...

Quỳnh Hân lắc đầu nguầy nguậy, sướt mướt.

- Không cần nữa, đau... đau quá...

Đình Dương cũng toát hết mồ hôi. Cô ép anh quá, chặt quá. Như thế này là cô đang muốn bức anh sao?

- Hân... thả lỏng nào, nghe anh,...

Hít một hơi thật sau, Zi dần thả lỏng cơ thể, Win tiến sâu hơn một chút, một vết cắn đỏ hỏn ứa máu lại xuất hiện thêm một vết nữa trên cánh tay cậu. Hai tay anh ôm lấy đầu cô, nâng niu. Còn cô dùng hai tay cào cấu lưng anh đến xước xát hết cả. Máu hoà lẫn với mồ hôi đem đến cảm giác sót như muối, Đình Dương khó chịu cau chặt mày. Nhưng cậu vẫn không đẩy cô ra, mà còn cố vươn người về phía trước một chút, để mặc cho cô cắn, hết vết răng này đến vết răng khác hiện lên trên cánh tay cậu.

Không lâu sau cảm giác đau đớn qua đi, khoái cảm ập đến. Thứ xúc cảm lạ lẫm lần đầu tiên trong cuộc đời Hân được nếm trải. Miệng cô không tự chủ mà phát ra những âm thanh ngọt đến mê người.

Dương mạnh mẽ lúc nhanh lúc chậm, tạo khoái cảm tuyệt vời nhất cho người con gái cậu yêu. Mồ hôi từ trán cậu nhỏ từng giọt từng giọt lên gò má cô.

Trong căn phòng ấy. Chỉ còn lại tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái hoà lẫn tiếng thở dốc của người con trai. Giọng người con trai khàn khàn lên tiếng.

- Em muốn bóp chết anh sao?... thả lòng hơn nữa...

- Khốn... Hoàng Đình Dương,... có phải anh... á...

- Vẫn còn sức để mắng anh cơ đấy, có phải anh nên để cho em, ba ngày không xuống nổi giường?

- Tên xấu xa, anh... chết đi... khốn kiếp. Ááááá. Hoàng Đình Dương... Anh là tên bát đản, tên lưu manh, đại lưu manh. Chết tiệt...

Để mặc cho cô chửi bới, Đình Dương ôm nhu vuốt ve gò má cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi người đối diện. Một nụ hôn sâu thẳm đên long trời nở đất, đến thâm tình điên đảo.

Lưu luyến buông bờ môi đỏ hồng của Hân ra, Dương cười tà mị. Nụ cười của cậu khiến cho khuôn mặt Quỳnh Hân đỏ ửng như gấc. Bàn tay mạnh mẽ của cậu nhấc bổng cô lên đặt lên người mình. Hân xấu hổ với tư thế hiện tại, vội che tay lên mặt, chẳng dám mở mắt ra. Ai đó bật cười vì độ đáng yêu của người còn lại.

Hoà cùng nhịp điệu, mười ngón tay linh hoạt bám sát vòng eo nhỏ của cô gái, cậu từ từ đưa dần lên trên, trêu đùa nụ hoa e ấp trên nền da trắng nõn. Hân đã ngượng, nay còn ngượng hơn nữa. Dương rướn người nhồi dậy hôn cô thật ngọt, thật sâu. Một tay xoa tấm lưng nhỏ, một tay chăm sóc đôi gò bồng đào, nhưng vẫn không quên công việc của mình.

Giọt lạc hồng nhuốm đỏ ga trải giường trắng tinh.

Họ, đêm ấy, đã cùng nhau hoà làm một, thuộc về nhau cả linh hồn và thể xác.

__________
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...