Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 36: Phong ấn



Với người cha đột nhiên xuất hiện này, bản năng Lê Ngạo thôi thúc cậu thân thiết với y hơn, nhưng lại vẫn rất dè dặt.

Cậu có thể ở trong lòng người đàn ông ăn kẹo, ngủ say, nhưng trước sau vẫn không thể cất lên tiếng "ba ba".

Trước đây, bất kể là "cha" hay "ba ba", hai từ ngữ này chỉ mang lại cho cậu nỗi sợ hãi và khổ sở. Thế nên, dù người máy nói cậu có một người cha thực sự, cậu cũng không thể gọi được.

Isilis không ép buộc điều này. Chỉ là sau khi biết được quá khứ của mèo con từ người máy, y đã cầm kiếm lên và tàn sát tất cả các dị loại trên Ngải Thụy Lí Ngang.

Không phải một hay hai con, mà là tất cả, trừ những con được mèo nhỏ thuần dưỡng.

Chú mèo chân ngắn không biết điều đó, cậu đang đứng trên bục chờ đợi nghi thức phong ấn diễn ra.

"Đừng sợ, sẽ không đau đâu." Quân y trưởng đeo găng tay đặc biệt, sờ sờ đầu chú mèo nhỏ.

Lê Ngạo ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn người, "Ông Cố Luân ơi, cháu xin lỗi, cháu làm chết mấy con cá nhỏ của ông rồi." 

Giọng nói sún răng vẫn còn lọt gió, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.

Quân y trưởng bị vẻ đáng yêu của cậu làm cho tan chảy, nào còn bận tâm đến mấy con cá nửa sống nửa chết của mình nữa: "Không sao đâu, chúng chỉ hôn mê thôi, chưa chết đâu."

Cho dù đã chết! Ông cũng có thể đổi thành cá mới!

ngài ăn nhé?" Mấy con cá đó vừa để ngắm, vừa có thể ăn, chiên, nướng, hầm, rán, mù"Tiểu điện hạ của chúng ta có thích ăn cá không? Ông Cố Luân nướng cá cho i vị đều rất ngon.

Nhà nghiên cứu vẫn lảng vảng xung quanh nghe thấy, bóp giọng nói một cách mỉa mai, học theo quân y trưởng: "Ông Cố Luân nướng cá cho ngài ăn nhé~"

"Cháu, cháu không ăn cá có xương, loại đó khó ăn lắm." 

Mèo nhỏ không hiểu lời nói mỉa mai, ngồi xuống, hai cái móng vuốt khoa tay múa chân: "Chính là loại cá có cái đuôi giống chim én ấy."

Cậu đang nói đến cá thu, loại cá rẻ tiền dễ sơ chế. Trước đây bà nội thường xuyên mua một con, chiên giòn, gỡ hết xương lớn rồi đút cho cậu ăn.

Trái tim của quân y trưởng tan chảy, vừa định nói "Ông sẽ đi nướng cá không xương cho ngài", thì thấy lão già nghiên cứu viên đã không còn ở đó nữa.

"Lão già khốn kiếp! Ông đứng lại! Đó là cá của ta!"

Hai lão ngoan đồng lại đánh nhau để giành quyền nướng cá cho mèo nhỏ. Mấy con cá cảnh nhiệt đới vốn đã nửa sống nửa chết trong bể cá có ánh mắt đờ đẫn: Hai người nịnh mèo giỏi đấy, còn định đem tụi tui đi nướng nữa.

Thấy mọi người đều đã đi hết, Lê Ngạo vừa định nhảy xuống bục thì thấy anh đẹp trai tóc vàng kim bước vào. Chú mèo nhỏ ôm cái đuôi ra trước người, dậm dậm chân, vừa e lệ vừa muốn chào hỏi: "Chào b, b, ba..."

Cậu vẫn không dám, cậu sợ. Tiếng ba ấy thực sự rất nặng với cậu.

Isilis cởi áo choàng dính máu, đầu ngón tay thon dài chạm vào đầu mèo nhỏ: "Ngoan ngoãn đợi, chờ ta tắm xong sẽ tiến hành nghi thức."

"Vâng..." Lê Ngạo mắt mong đợi nhìn người đàn ông xoay người.

Isilis sắp ra khỏi cửa, lại nghiêng người quay đầu hỏi: "Có muốn tắm cùng không?"

Mắt mèo sáng lên, mèo con há miệng nhảy xuống, lộc cộc chạy đến bên cạnh y, dựng thẳng đuôi cọ vào mắt cá chân y.

Isilis cúi lưng bế cậu lên, hai cha con cùng nhau đi vào phòng tắm.

Người hầu gái vẫn luôn lặng lẽ đứng sau lưng chú mèo, hai tay nắm chặt mép của tay áo, vẻ mặt cảm động nhìn bóng dáng của họ: "Ôi trời, sống đến giờ mới thấy bệ hạ dịu dàng như vậy. Chờ về nói cho trưởng hầu nữ, chắc chắn cô ấy sẽ bảo ta đang mơ."

Khoan đã, rốt cuộc có phải đang mơ không? Cô ấy véo mình một cái, xác định không phải mơ, càng thêm cảm động.

Lê Ngạo ngâm mình trong bồn tắm cách điện, hai cái móng vuốt đặt trên thành bồn, trên đầu đội một con vịt nhỏ: "Không biết Huân tắm xong chưa."

Tiểu quái vật vẫn luôn được cậu chăm sóc, cậu hơi nhớ người bạn nhỏ của mình rồi.

Isilis đã thích ứng với dòng điện mà mèo nhỏ phát ra, ngay cả khi chạm vào cũng không còn bị giật đến mức tóc dựng lên nữa.

"Con rất thích hắn à?"

"Đúng vậy!" Mèo con đương nhiên gật đầu: "Huân là cún con của Lê Ngạo.”

Isilis nhớ lại con quái vật nhỏ kia cũng từng tức giận nói rằng Lê Ngạo là mèo con của hắn. Y không khỏi chấm chấm vào chiếc mũi ướt sũng của mèo con: "Đã là như vậy, con phải gánh vác trách nhiệm của mình."

"Vâng!" Mèo con mang vẻ mặt nghiêm túc: "Đương nhiên rồi, Lê Ngạo phải chăm sóc cậu ấy thật tốt."

"Rất tốt." Tiếp nhận lòng trung thành của người theo đuổi, và trao cho họ sự che chở, học được cách đảm đương là sự giác ngộ mà một vị quân chủ cần phải có. 

Isilis bế cậu lên: "Đi thôi, chúng ta đi tiến hành nghi thức."

Lê Ngạo không biết nghi thức diễn ra như thế nào. Cậu thấy người đàn ông lấy kiếm rạch một đường vào lòng bàn tay mình. Chú mèo nhỏ lo lắng muốn đến gần, nhưng bị y ngăn lại: "Ngoan ngoãn một chút, đừng cử động."

Isilis bước vào pháp trận, đặt bàn tay đẫm máu lên lưng mèo con. Các phù văn trong pháp trận lần lượt sáng lên, người đàn ông với giọng nói dễ nghe giảng những lời mà Lê Ngạo không hiểu.

Có một thứ gì đó từ từ thấm vào cơ thể Lê Ngạo. Không đau đớn, không nặng nề, nhẹ bẫng, một cách khó hiểu khiến mèo con cảm thấy rất an toàn.

Cậu bắt đầu vô thức r*n r*, thậm chí nằm hẳn xuống, cánh trải ra trên mặt đất, hai cái móng vuốt nhỏ ôm lấy cổ tay người đàn ông.

Máu thấm vào lớp lông của mèo, không chút cản trở hoàn thành nghi thức phong ấn. Điều này đại diện cho sự tin tưởng tuyệt đối của cậu dành cho người thực hiện nghi thức.

Sự ỷ lại của mèo con khiến Isilis có chút vui vẻ. Y lấy băng gạc quấn quanh vết thương, ngón tay thon dài véo véo đôi chân ngắn ngủn của mèo con, rồi đứng dậy: "Có thể đi tìm cún con của con chơi rồi."

Chú mèo vẫn còn đang "nổ máy", r*n r* ngồi dậy, hai cái móng vuốt đặt lên cẳng chân của người đàn ông, cọ cọ eo y, giọng rầm rì nhỏ xíu: "Cảm ơn ba ba nhé."

Isilis nhìn đôi mắt ướt át của cậu, trong lòng có chút ngạc nhiên. Nhìn lại lịch sử ngàn năm của Leganes, chưa bao giờ xuất hiện một đứa trẻ nào mềm mại như vậy.

Dũng cảm, dám đứng ra vì bạn bè, có trách nhiệm, đảm đương được trách nhiệm của bản thân. Ở tuổi nhỏ như vậy, đã vượt qua rất nhiều người lớn.

Nhưng y không biết, mèo con còn mang đến cho y những kinh ngạc có thể vượt xa hơn thế. Lời tiên tri nói cậu sẽ dẫn dắt Delphi đến vinh quang đích thực, nhưng lời tiên tri lại không nói rằng cậu cũng sẽ cứu rỗi tất cả con dân Delphi, giống như cách cậu đã cứu rỗi các dị chủng bị ô nhiễm vậy.

Lúc này, mèo nhỏ muốn trở về căn cứ tìm Cơ và cún con của mình, nhưng vừa ra khỏi cửa, cậu đã bị quân y trưởng chặn lại. Ông ta cười hì hì giơ que xiên nướng lên: "Tiểu điện hạ mèo con, chúng ta ăn cá nướng rồi đi làm một vài thí nghiệm nhé?"

Mèo nhỏ bị mùi cá nướng đã được gỡ xương cẩn thận làm cho mơ màng, vừa gặm vừa được bế lên bục kiểm tra.

[Đang tiến hành thí nghiệm tinh thần lực, xin hãy dùng hai tay chạm vào quả cầu.]

Lê Ngạo đưa miếng cá nướng cho nữ hầu, rất lễ phép nói cảm ơn, sau đó dùng hai tay ôm lấy quả cầu. Quả cầu kiểm tra này tròn vo, rất vừa vặn với bụng mèo. 

[Đang tính toán...]

Quả cầu thủy tinh trong suốt dần dần ngập tràn màu sắc, con số ở giữa quả cầu liên tục thay đổi. Trong thời đại Tinh tế, phạm vi giá trị tinh thần lực của con người là từ 0 đến 100. Và giá trị giới hạn này được lấy từ vị quân chủ đầu tiên của Delphi, Leganes Đời thứ nhất.

Giá trị tinh thần lực vượt quá 30 đã là một người xuất sắc, trên 60 càng là người phi thường. Và sau khi Leganes Đời thứ nhất qua đời, phải mất cả ngàn năm mới có người thứ hai đạt đến giá trị tinh thần lực 100 - Isilis. Và ngay hôm nay, lại có người thứ ba.

"Tại sao lại như vậy?" Quân y trưởng nhíu mày: "Tại sao sau khi bị phong ấn, tinh thần lực vẫn có thể đạt đến 100?"

Ông nắm lấy móng vuốt của mèo con, vén lớp lông của cậu ra, trên làn da trắng hồng nổi bật lên những phù văn uốn mình.

"Nếu nghi thức đã có hiệu lực, sao lại thế này?" Ông ta nghi ngờ máy kiểm tra bị hỏng và dùng tay vỗ hai cái.

Nhưng trong lòng ông ta lại biết rõ, máy kiểm tra không có vấn đề, vấn đề chính là chú mèo con này. Quân y trưởng cảm thấy cổ họng khô khốc: "Tinh thần lực khổng lồ như vậy..." 

Ngay cả khi bị đặt cấm chế mà vẫn có thể đạt đến giá trị cao nhất, đây căn bản không phải là giới hạn mà con người có thể đạt được.

Trong đôi mắt vàng kim của Isilis hiện lên vẻ suy tư. Vài giây sau, y bình thản mở miệng: "Mọi việc đều có ngoại lệ, chỉ cần nhóc mèo khỏe mạnh là được.”

"Lê Ngạo rất khỏe mạnh!" 

Mèo nhỏ vẫn luôn ngẩn người ngồi ở một bên, cuối cùng cũng nghe hiểu được một câu, bèn nói: "Lê Ngạo nặng 26 kg." 

Cậu rất tự hào về cân nặng của mình, vì cân nặng tăng lên có nghĩa là cậu mập ra, bà nội sẽ rất vui.

Nhưng không đợi cậu vui mừng được bao lâu, cậu nghe thấy báo cáo: [Cân nặng hiện tại của ngài là: 5kg.]

Lê Ngạo sững sờ một chút, sau khi phản ứng lại thì cuống quýt giơ móng vuốt ra tính toán xem mình đã sụt bao nhiêu cân. Phát hiện mình đã giảm đi gần 21kg, mèo con sụp đổ.

"Không đúng, không đúng, không phải vậy. Lê Ngạo không thể gầy. Bà nội sẽ buồn." Cậu kích động, đôi cánh nhỏ run rẩy, lại mang theo thân hình tròn vo bay lên cách mặt đất 2cm.

Isilis thấy cậu lo lắng như một con ong béo nhỏ đang bay loạn xạ, dùng ngón tay thon dài nắm lấy gáy mèo nhỏ ấn xuống: "Nhóc con, bình tĩnh một chút." 

Y không bỏ tay ra, mà xoa xoa lưng mèo: "Con không gầy đi, mà là sau khi tinh thần lực bị áp chế, cân nặng đã trở về mức bình thường của một con mèo con."

Trước đó mèo con không thể bay, điều này không liên quan nhiều đến cách giáo dục của người máy, mà là vì cậu quá nặng. Đôi cánh non nớt như vậy không thể mang nổi một chú mèo con nặng hơn 26kg.

Sau khi xác nhận lại mình không hề gầy, mèo con mới yên tâm.

Isilis buông cậu ra: "Khi trở về Delphi, ta sẽ dạy con cách thu cánh lại. Còn bây giờ, con có thể đi chơi."

Sau vài ngày, mèo nhỏ lại một lần nữa đặt chân lên mặt đất của Ngải Thụy Lí Ngang. Đúng vào buổi trưa có thời tiết đẹp nhất trong ngày, từ rất xa, Lê Ngạo đã thấy người máy mang theo Huân xuất hiện.

"Huân!" 

"Siêu xe" bám đất vui vẻ tăng ga, bốn chân chạy nhanh như bay về phía bọn họ. Đồng tử đỏ tươi của Huân cũng sáng lấp lánh, nhanh chóng nhảy về phía “siêu xe”.

Hai đứa nhỏ ôm lấy nhau, cái đuôi của Lê Ngạo vểnh cao lên: "Cậu đã ăn gì chưa?"

"Ăn bánh quy." 

Tiểu quái vật nhiệt tình cọ cọ mèo nhỏ, người máy nhấc chiếc thùng trên tay, hỏi hai đứa: "Có muốn ăn cà chua không?"

Các dị chủng và phật thủ đằng cũng sôi nổi vây quanh lại, mèo con kéo các bạn nhỏ nhảy nhót đi về phía bờ hồ.

Isilis nhìn mèo con trở lại bên bạn bè, xoay người nói: "Đi thôi, đi giải quyết những việc cần giải quyết."

Hàng chục chiến hạm của Liên Bang lơ lửng bên ngoài tinh cầu Ngải Thụy Lí Ngang. Isilis bước vào một trong số đó.

Vừa bước vào cửa lớn, đã có người lính yêu cầu Isilis và đồng đội giao ra vũ khí trên người.

"Xin ngài phối hợp."

Isilis thậm chí không thèm liếc nhìn người vừa nói, chỉ rũ mắt sửa lại tay áo, đôi đồng tử vàng kim tràn đầy sự lạnh nhạt: "Ta chỉ cho các ngươi một phút. Trong thời gian đó, nếu người dẫn đầu không xuất hiện trước mặt ta, tự gánh lấy hậu quả."

Sắc mặt của người lính cứng lại, rất nhanh liền nghiêng người phân phó một người lính khác: "Nhanh đi báo cáo cho thượng tướng."

Thẩm Xác và Caleb lần lượt đứng hai bên quân chủ. Caleb thoải mái đan mười ngón tay ra sau gáy, trêu đùa nói: "Ôi dào, ghê gớm thật, còn có cả một vị thượng tướng nữa.”

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, rõ ràng người Delphi và quân chủ của họ ở bên trong chỉ có khoảng mười người, nhưng lại khiến những người lính đã trải qua hàng trăm trận chiến này cảm nhận được áp lực lớn như núi.

"Vị đế vương Delphi tôn quý, những thủ hạ này của tôi quá thất lễ." 

Người đàn ông râu cá trê hơi ranh mãnh, ưỡn bụng tướng quân ra, cười nói: "Mời vào, mời vào, không cần nộp vũ khí, chúng ta có thể vào phòng họp nói chuyện."

Isilis chưa đáp lại, chỉ đang chờ đợi điều gì đó.

"Bệ hạ, 59 giây." Thẩm Xác cúi người báo cáo với quân chủ.

Nụ cười của vị thượng tướng râu cá trê hơi cứng lại, lúc này mới nhận ra người này thế mà lại thực sự tính toán xem hắn có đến kịp trong vòng một phút hay không.

Isilis lúc này mới nhìn về phía người đến, nhưng bước chân vẫn chưa di chuyển: "Nói ra yêu cầu của Liên Bang."

Nếu không phải nghĩ rằng những người này xuống tinh cầu sẽ khiến đứa trẻ sợ hãi, căn bản sẽ không có chuyện y đến gặp họ.

Vị Thượng tướng râu cá trê nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa cười và dang tay ra, ý muốn mời vị Phật lớn này vào phòng họp.

Isilis nhàn nhạt ngước mắt, "Ngươi hình như không hiểu tiếng người."

Khí thế của người này quá mạnh mẽ, mặc dù đang ở trong lòng địch bị hàng vạn quân Liên Bang vây quanh, y cũng không hề nể nang.

Nụ cười ranh mãnh trên mặt râu cá trê biến mất, khi trở nên nghiêm túc, hắn mới mang theo chút phong thái mà một quân nhân nên có: "Sở dĩ mời ngài đến, là muốn thương lượng về chuyện máy móc Alpha."

Quân chủ Delphi không nói tiếp, những người đi theo y càng chỉ nhìn thẳng vào quân chủ.

Râu cá trê thầm mắng một tiếng trong lòng, nhưng cũng chỉ đành tự mình tiếp tục nói: "Máy móc Alpha đã gây ra thương vong và mối đe dọa lớn cho xã hội loài người. Một trong số chúng đang ẩn náu dưới tinh cầu của chúng tôi, xin cho phép chúng tôi hạ xuống để bắt nó."

Caleb cười hì hì hỏi: "Người khởi xướng chiến tranh máy móc, 12 cái máy móc Alpha đều đã bị loài người tiêu hủy, vậy từ đâu ra một cái khác?"

Như để nâng cấp cho tình hình, lần này râu cá trê không nói gì, mà tham mưu trưởng phía sau hắn đẩy kính lên và đáp: "Cho dù nó chưa từng tham gia chiến tranh máy móc, nhưng chỉ cần nó là máy móc Alpha thì nên bị tiêu diệt. Vì sự phát triển ổn định và hài hòa của loài người, xin hãy giao nó cho chúng tôi."

"Không có máy móc Alpha nào cả." Isilis bố thí mà mở lời: "Nó tên là Ngân Dực, là con dân của Delphi ta."

Nghe đến đây, tham mưu trưởng Liên Bang cười lạnh hỏi lại: "Con dân của Delphi? Vậy Delphi là muốn chứa chấp cỗ máy chiến tranh, là muốn đứng ở phe đối lập với loài người sao?!"

"Một tham mưu hèn mọn, cũng dám vô lễ với bệ hạ như thế." Đôi mắt tím của Thẩm Xác chợt sâu thẳm, đường đao đã nằm trong tay, ngón tay cái đã đẩy vỏ đao ra. Lưỡi dao trắng như tuyết hiện lên, khi mọi người hoàn hồn trở lại, mũi dao đã kề vào yết hầu của tham mưu trưởng.

Vài tiếng "soạt soạt" vang lên, hàng ngàn khẩu súng đồng thời chĩa vào hàng ngũ của Delphi. Cùng lúc đó, sắc mặt của râu cá trê cũng đã hoàn toàn lạnh xuống, "Chúng tôi thành tâm thành ý muốn đàm phán với Delphi, nhưng không ngờ ngài lại có thái độ như vậy."

"Thành tâm thành ý?" 

Caleb khoa trương nhún vai: "Một thượng tướng hèn mọn, có tư cách gì? Cho dù là Tổng thống Liên Bang đến, cũng phải quỳ xuống hành lễ với quân chủ của ta." 

Vẻ mặt cợt nhả của tham mưu thu lại, từng câu từng chữ hỏi: "Ngươi tính là cái gì?"

Những người này thế mà lại vô lễ với Bệ hạ như vậy, điều này khiến người Delphi không thể chịu đựng được.

Trong khoảnh khắc căng thẳng như dây cung, vị đế vương tóc vàng như đã chán trò chơi: "Ta chỉ hỏi, Liên Bang có muốn khai chiến với Delphi không?”

Hàng vạn quân Liên Bang, không một ai dám đáp lời.

"Nếu không phải thế, thì cứ như lời ta đã nói, không có máy móc Alpha, chỉ có con dân của Delphi - Ngân Dực."

Vị hoàng đế tóc vàng xoay người, ngữ khí lạnh lùng: "Căn cứ vào luật chiếm lĩnh tinh cầu của tinh tế, hành tinh hoang này đã chính thức được tiếp quản dưới sự quản lý của Delphi. Các ngươi có một ngày tinh tế để rút lui, nếu không rời khỏi khu vực tinh hệ này trong thời gian đó, sẽ coi là công khai khiêu chiến lãnh thổ Delphi."

"Đi thôi, về xem mèo."

… 

Đôi cánh trắng muốt giương lên...

Đôi cánh tròn vo run rẩy, Lê Ngạo kiêu ngạo bay cách mặt đất hai centimet: "Cơ, tớ, tớ biết bay rồi!"

"..." 

Người máy thực sự không thể nào khen được, lặng lẽ xoay người trốn tránh hiện thực. Nhưng tiểu quái vật lại vỗ tay ủng hộ: "Lê Ngạo!"

Chú mèo giống như một con ong béo, bay được hai cái thì hết sức, bốn chân bùm một tiếng rơi xuống đất, tiện thể định đi tưới nước cho cà chua.

"Lê Ngạo." Người máy đột nhiên mở lời: “Cậu có muốn đi đến Delphi không?"

Chú mèo nhỏ và chú quái vật nhỏ đang bê thùng, không hiểu lắm hỏi: "Đắc Đắc Phỉ là chỗ nào?"

"..." 

Người máy cố gắng điều chỉnh âm giọng sún của cậu, thở dài nói: "Là quê hương của ngài Isilis."

"Là nhà của ba ba ạ?"

"Đúng vậy, cậu có muốn đi cùng ngài ấy đến Delphi không? Nơi đó an toàn hơn, với sự giúp đỡ của Delphi, khả năng cậu tìm thấy bà nội cũng sẽ lớn hơn."

Mèo con hỏi: "Cơ có đi không?" 

Rồi lại nhìn cún con, lại nhìn những dị chủng đang mong chờ: "Cả Đường Lang Quái, Ngưu Ngưu, và cả Hoa Mỹ Mỹ nữa."

Giọng điện tử của người máy trở nên khó khăn một cách khó hiểu: "Có lẽ."

Delphi đã đồng ý cho nó gia nhập, nhưng không biết liệu có cho phép nó và những dị chủng này đi đến đất nước của họ hay không.

"Nếu..." Nó muốn hỏi nếu chỉ có thể chọn một, cậu sẽ chọn ở lại đây, hay đi đến Delphi. Nhưng nó không nói ra được.

Mèo con không hiểu gì về từ "có lẽ", đương nhiên cho rằng họ sẽ đi cùng nhau, cái miệng nhỏ luyên thuyên: "Vậy còn Ai Ai Ngang Ngang thì sao? Nó lại không có chân dài, nó đi thế nào đây?"

Vừa nói xong, cậu ngây người ra, đột nhiên ý thức được, họ sẽ phải rời khỏi tinh cầu này.

"Tớ, tớ không muốn rời khỏi Ai Ai Ngang Ngang." Cậu còn chưa trồng đầy cây trên Ai Ai Ngang Ngang, còn chưa bán hết số đồ ăn thừa để kiếm tiền. Cậu không thể rời khỏi tinh cầu này.

Chú mèo con dụi dụi mắt: “Tớ muốn ở bên mọi người, Ai Ai Ngang Ngang cũng không cần phải đi." 

Cậu đã từng trải qua việc chia ly với bà nội, cậu không muốn lại phải chia xa với những người bạn của mình nữa.

Trên mặt mèo nhỏ mang theo vẻ bướng bỉnh trẻ con. Cậu buông thùng nước ra, đi kéo Đường Lang Quái, kéo Ngưu Ngưu, hoảng loạn thì thầm: "Không đi mà, chúng ta ở bên nhau, không đi.”

Người máy vừa định an ủi cậu rằng sau này có thể quay lại, thì nghe thấy một giọng nói không hề mang theo chút cảm xúc nào: "Các con sẽ ở bên nhau."

Đôi cánh trắng muốt thu lại, người đàn ông tựa thiên thần bước xuống: "Ta cho con quyền lợi không phải lựa chọn. Con muốn, ta đều sẽ đáp ứng."

Mèo con của y, tuổi thơ của cậu không cần phải vì chuyện này mà cảm thấy khổ sở.

"Ta sẽ di chuyển tinh cầu này cho con. Con có thể gọi nó là “Kế hoạch lang thang Ai Ai Ngang Ngang”."

… 

Lời tác giả muốn nói:

Tiêu chuẩn kép nổi tiếng của Delphi: Nuông chiều con cái không giới hạn - Leganes [móng mèo] [kính râm]

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...