Ngải Thụy Lí Ngang không phải là tên của tinh cầu này, mà là tên gọi chung của hai ngôi sao cố định mà nó quay quanh. Một ngôi sao tên là “Ngải Thụy", một ngôi sao tên là "Ngẩng". Còn nó, là hành tinh thứ ba trong hệ Ngải Thụy Lí Ngang, nên tên đầy đủ phải là "Ngải Thụy Lí Ngang III".
Nhưng những điều này đều không quan trọng, bởi vì từ đây về sau, nó sẽ trở thành Ai Ai Ngang Ngang và nó sẽ giương buồm ra khơi.
Di chuyển một tinh cầu, dù là với trình độ phát triển văn minh hiện tại cũng không phải là một việc dễ dàng.
Khoảng cách ngắn thì còn đỡ, nhưng từ Ngải Thụy Lí Ngang đến Delphi, đó là một khoảng cách lên đến hàng trăm triệu năm ánh sáng.
Dù vậy, cũng không có bất kỳ người Delphi nào có ý kiến phản đối quyết định này của đế vương. Khi tin tức truyền về trong nước, mọi người thậm chí còn cảm thán: "Cuối cùng cũng có trăng rồi."
Mấy ngàn năm trước, Delphi từng có một vệ tinh cộng sinh. Khi đó, ở Delphi, ban đêm đều sáng nhờ sự tồn tại của nó. Nhưng nó càng ngày càng gần Delphi, thậm chí vượt qua giới hạn của Delphi. Với khoa học kỹ thuật lúc bấy giờ, hoàn toàn không đủ sức để kéo nó trở về quỹ đạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị lực hấp dẫn của Delphi xé nát, cuối cùng biến thành một vành đai hành tinh khổng lồ vây quanh Delphi.
Sau này khoa học kỹ thuật đã tiến bộ hơn, nhưng mọi người lại không chủ động nghĩ đến việc kéo thêm một vệ tinh nữa về cho Delphi.
Bây giờ thì lại vừa vặn.
Các đại thần một mặt chờ quân tiếp viện trong nước, một mặt thảo luận phương án di chuyển. Nhưng những việc đó không đến lượt mèo con phải bận tâm, Lê Ngạo đang ngồi trên lưng Ngưu Ngưu cùng Huân, chỉ huy nó đi cày ruộng.
Đến giờ ăn trưa, người hầu mặc đồng phục hầu gái mang theo giỏ thức ăn đến, trải một tấm vải ăn trưa ở bên cạnh và lặng lẽ chờ đợi tiểu bệ hạ của mình. Thấy mèo nhỏ cuối cùng cũng dừng lại, cô cười khúc khích chào hỏi: "Điện hạ, chúng ta ăn một chút gì đó nhé?"
Điều đó dĩ nhiên là rất tốt.
Mèo con trượt xuống khỏi lưng Ngưu Ngưu, kéo tiểu quái vật đến bên tấm vải dã ngoại, ngẩng đầu hỏi có chút dè dặt: “Chị Brenna, Lê Ngạo có thể uống sữa bò không?"
Người hầu gái nhìn thân hình tròn vo của cậu, rất muốn đưa tay sờ, nhưng không ngừng tự tát mình trong lòng để nhắc nhở bản thân phải kiềm chế.
Brenna, đây là tiểu bệ hạ của Đế quốc, chỉ được nhìn, không được sờ!
Người hầu gái nhịn đến mức khuôn mặt méo mó, cố gắng cười nói: "Đương nhiên có thể rồi, ngài muốn uống bao nhiêu cũng được."
Đã lâu rồi không uống sữa bò, "máy bơm" của Lê Ngạo bắt đầu hoạt động, sữa thơm nồng, ngon đến mức chú mèo con muốn vặn vẹo cái mông.
Mèo con uống sữa xong, khóe miệng dính đầy một vòng sữa.
"Điện hạ, để thần giúp ngài lau khô nhé."
Lê Ngạo định nói cậu có thể tự lau, nhưng thấy vẻ mặt hưng phấn của người hầu gái, cậu ngây ngốc không nói gì.
Điện hạ không từ chối! Brenna cố nén sự kích động, một tay che lưng chú mèo nhỏ, một tay giúp cậu lau miệng.
Đã sờ được rồi! Người hầu gái thét chói tai trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười đúng mực: "Xong rồi ạ."
"Cảm ơn chị nhé." Lê Ngạo nói xong, ngẩng đầu định tìm người máy. Cậu dù sao cũng thân thiết với Ngân Dực hơn, đối với người hầu gái đột nhiên xuất hiện để chăm sóc mình, cậu có lễ phép nhưng không quá gần gũi.
"Cơ không có ở đây..."
Cậu lẩm bẩm, đột nhiên lén lút ghé sát vào Huân nói: "Vậy chúng ta ăn thêm một viên kẹo nữa nhé."
Cậu đã quen với cái miệng sún của mình, cũng không nghĩ đến chuyện rụng răng nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến việc trộm ăn một chút đồ ngọt. Cậu muốn đi, nhưng lại có chút sợ bị người máy đánh vào mông, thế là cậu đảo tròn mắt, quay lưng lại với mọi người và nhanh chóng nhét một viên kẹo vào miệng.
Nhưng, đáng yêu quá đi mất!!!
Brenna thực sự muốn hét lên. Mèo nhỏ chỉ muốn ăn kẹo, có gì sai đâu! Tên người máy khốn nạn kia, dám hạn chế số lượng kẹo của điện hạ! Bệ hạ thế mà lại cho nó quyền lực lớn như vậy! Sao có thể chứ a a a.
Không thể không nói, may mắn là có sự tồn tại của Ngân Dực, nhờ đó mà nó có thể ngoan cường trì hoãn tốc độ rụng răng của mèo nhỏ, đảm bảo răng lợi khỏe mạnh, trong khi những người Delphi khác chỉ biết nuông chiều một cách ngây ngốc.
"Cái này tặng cho chị." Mèo con đã ăn kẹo của người ta, bèn lấy ra một quả quả của Hoa Mỹ Mỹ từ trong túi nhỏ của mình, tự nhiên học được cách "lễ thượng lui hạ" (có qua có lại).
Brenna cảm động, dùng dải lụa trên tay áo che ngực, trong lúc kích động đã vô tình lau mạnh mấy cái vào móng vuốt dính mỡ của mèo, làm quả quả rơi xuống.
Lộc cộc.
Hạt thủy tinh lăn trên sàn nhà bóng loáng. Chú sư tử nhỏ gầy gò, yếu ớt không chạy theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó lăn ngày càng xa và dừng lại ở hiên cửa.
"Sao lại nghĩ ra trò chơi này?" Đôi chân trần bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt của Ryan. Chú sư tử nhỏ quỳ xuống, hành lễ với người trước mặt: “Sư phụ."
Bymond cúi lưng nhặt hạt thủy tinh lên, vẻ mặt hiền hòa nói: "Điện hạ của chúng ta không giống người sẽ thích loại đồ vật này."
Bymond là người duy nhất không thuộc Delphi nhưng vẫn có thể ở bên cạnh Ryan để chăm sóc anh, cũng là người mà Rayna đã dốc nhiều tâm tư mời đến để dạy dỗ các con.
"Chú Lian mua." Sư tử nhỏ đứng dậy, đi đến nơi học bài: "Là chú ấy chuẩn bị cho… cho chú mèo nhỏ."
Sau đó tiện tay cho anh mấy viên.
"Khó trách." Vì lo ngại tiếng ồn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của đứa trẻ, Rayna đã ra lệnh cho tất cả những người hầu cận Ryan phải đi chân trần khi vào nhà.
Bymond vén ống quần lên một chút, để lộ mắt cá chân trắng nõn và ngồi xuống: "Đồ vật này chắc chỉ có trẻ con năm sáu tuổi mới thích."
Hắn đặt hạt thủy tinh trước mặt chú sư tử nhỏ, giọng nói ôn hòa: "Ryan, nếu không vui, con có thể nói cho sư phụ biết."
Đôi lông mi của sư tử nhỏ ốm yếu cũng rất mỏng, anh hơi rụt đồng tử lại, ho hai tiếng: "Con không có không vui."
Mặc dù con mèo nhỏ kia còn chưa đặt chân tới lãnh địa Delphi, nhưng đã khiến mọi người mong chờ và vui mừng, mặc dù con mèo nhỏ chỉ có đôi chân ngắn củn cũng có thể nhảy lên nhảy xuống khắp nơi… thế nhưng anh vẫn chẳng thấy vui.
"Vậy à?" Bymond xoa xoa đầu anh: "Vậy chúng ta bắt đầu học bài nhé?"
Ryan gật đầu. Giọng giảng bài của Bymond mềm mại và tinh tế như lụa, nhưng Ryan lại không nghe rõ hắn đang nói gì. Chiếc móng vuốt màu trắng đẩy hạt thủy tinh ra khỏi bàn học, trong tiếng lộc cộc liên tục không ngừng nghỉ, anh đột nhiên bình tĩnh mở lời: "Con không thích con mèo nhỏ kia."
“Mèo con thích cậu.”
Chú mèo chân ngắn đứng thẳng dậy, hai móng vuốt nhỏ cố gắng giơ ra phía sau lưng, gương mặt tròn xoe hướng về phía người máy lấy lòng nói.
Đầu óc mèo con bé tí, chỉ số thông minh cũng thấp, chẳng cần phải chạy qua quy trình phân tích nào, Ngân Dực đã hiểu ngay cậu đang nghĩ gì.
Cậu vẫn không thể phân biệt rõ "Lê Ngạo" và "tớ", nhưng hầu như sẽ không tự xưng là Mèo con, trừ khi cảm thấy chột dạ hoặc sĩ diện.
Cánh tay máy vươn ra, người máy có "ý chí sắt đá" theo đúng nghĩa đen nói: "Giao kẹo ra đây."
Mèo nhỏ bĩu môi, ánh mắt dao động. Bị cánh tay máy đẩy vào bụng, cậu còn biết lùi lại hai bước.
"Lê Ngạo."
Căn cứ vào 《Cẩm nang nuôi dưỡng trẻ sơ sinh》, trẻ không được ăn quá nhiều đồ ăn vặt. Vì đã "hư" quá nhiều lần, Ngân Dực kiên quyết giữ vững lập trường của một người máy bảo mẫu: “Cậu nói xem hôm nay cậu đã ăn bao nhiêu?"
Đừng tưởng rằng nó không biết cô hầu gái kia đã cho cậu ăn bao nhiêu đồ ăn vặt ngoài bữa chính!
Mặc dù tham ăn, nhưng mèo con lại không biết nói dối. Cậu bĩu môi, thành thật khai báo: "Mười hộp."
"Vậy cậu tự nói xem, cậu đã ăn mười hộp rồi, còn có thể ăn nữa không?" Người máy giảng đạo lý cho cậu: "Răng còn muốn không?"
Mèo dũng mãnh không vui dậm dậm chân, nhưng vẫn đưa hai cái tay tròn nhỏ đang giấu ra sau lưng ra, lộp cộp đặt vào lòng bàn tay người máy, giao nộp hai viên socola đã lén giấu.
Người máy cũng không lừa cậu, giọng điện tử bình tĩnh: "Yên tâm, ngày mai sẽ cho cậu ăn."
Mèo con lúc này mới gật đầu, ủy khuất mà thỏa hiệp. Nhưng chờ người máy quay lưng lại, cậu liền chạy đến bên cạnh Huân, đôi mắt mèo tròn vo đảo một vòng. Vừa định lẩm bẩm, đã thấy người máy lại quay đầu.
"Cậu cũng lấy ra." Ngân Dực lạnh lùng đối với tiểu quái vật cũng xòe tay ra.
Gừng càng già càng cay, hai đứa nhóc chưa từng đi nhà trẻ một ngày nào, làm sao có thể là đối thủ của một người máy đã sống hàng trăm năm.
Ngân Dực bẻ miệng quái vật nhỏ ra, xách lên rồi rào rào đổ ra một túi kẹo. Lắc thêm vài cái cho sạch sẽ, lúc này mới trả lại cục hạt dẻ đen đang tức giận nổi lông cho mèo chân ngắn với vẻ mặt "bị thổ phỉ cướp bóc".
"Lê Ngạo." Thấy chú mèo nhỏ bĩu môi đến mức có thể treo cả bình dầu, tiểu quái vật kìm lại sự thôi thúc muốn nuốt chửng người máy, lặng lẽ lấy ra một viên kẹo giấu trong xúc tu: "Tặng cậu này!"
"Oaaa" Mèo con kêu lên một tiếng, rồi vội vàng che miệng lại. Đôi tai máy bay xác định người máy sẽ không quay lại, cậu dựng thẳng cái đuôi, cọ cọ chú cún nhỏ: "Chúng ta cùng nhau ăn!"
Hai đứa nhỏ mỗi đứa l**m một miếng, ngọt ngào ăn vụng một viên kẹo nhỏ.
Tất cả cảnh tượng đều được thu vào mắt Isilis và Thẩm Xác qua camera giám sát của Đế quốc.
Thẩm Xác vẻ mặt dịu dàng: "Tiểu điện hạ thật là hoạt bát."
Người này có một khuôn mặt rất bình thường, nhưng cặp mắt màu hoa cà kia lại đẹp đến kinh ngạc. "Nhưng... để người máy phụ trách chăm sóc ngài ấy thực sự không có vấn đề gì sao?"
"Nó đang rất nỗ lực để trở thành một người chăm sóc." Giọng Isilis lãnh đạm nhưng đầy khẳng định: "Chỉ cần mèo con cần nó, nó sẽ có ý nghĩa tồn tại. Liên Bang đã rút quân rồi à?"
Thẩm Xác thu ánh mắt khỏi phòng điều khiển: "Vâng." Nhớ lại những kẻ đã vô lễ với bệ hạ, hắn lại v**t v* vết chai dày do cầm đao. Đáng lẽ, nên giết trực tiếp bọn chúng.
"Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu." Thẩm Xác nói.
"Thì sao?" Isilis giương cánh chim nhảy xuống khỏi chiến hạm, chiếc áo sơ mi lụa trắng tung bay trong gió. Y đáp xuống và hạ mình trước mèo con: "Đang trồng cái gì đấy?"
Các dị chủng bất an lảng vảng sau lưng mèo. Chúng muốn đến gần cậu, nhưng lại cảm nhận được sự uy h**p từ người đàn ông bên cạnh. Sự uy h**p này không giống với cảm giác phục tùng bản năng mà cấp trên mang lại, mà là một mối đe dọa trực tiếp hơn, đe dọa đến tính mạng.
Ba ba lớn lên đẹp trai thật. Mèo con mê trai có chút xấu hổ, kiễng chân giơ một túi hạt giống cho người đàn ông xem: "Cái này do ông nghiên cứu viên cho con."
"Thật sao?" Isilis nhìn đôi mắt xanh sáng lấp lánh của cậu, bỗng cảm thấy tâm trạng mình cũng trở nên tốt hơn: "Có cần ta giúp không?"
Ba ba muốn giúp à? Mèo con suy nghĩ một chút. Cày ruộng có Ngưu Ngưu, múc nước có Đường Lang Quái, cậu còn có cún con Huân cưỡi để hái cà chua, không cần người khác giúp đâu... Thực sự không nghĩ ra được việc gì, vậy chỉ có thể để ba ba giúp mình mang đồ thôi.
Chú mèo nhỏ dùng hai chân nhấc một chiếc thùng nhỏ đầy cà chua đưa cho đối phương. Với cái miệng sún mất hai chiếc răng nanh, cậu cười toe toét: “Vậy giúp con tặng cho anh trai kia nha.”
Không có bất kỳ sự tử tế nào là điều hiển nhiên, bà nội đã dạy đúng. Với những người tốt bụng với chúng ta, chúng ta cũng phải đáp lại lòng tốt.
"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc con. Và cái này…" Cậu lại bận rộn xoay người, từ một cái túi nhỏ lấy ra hai quả không rõ tên, giọng nhỏ dần: "Là quả của Hoa Mỹ Mỹ, tặng cho... ba ba ăn."
Như cảm thấy có chút ít, cậu ngẩng khuôn mặt tròn xoe lên giảng giải: "Hoa Mỹ Mỹ nói cậu ấy sắp vào thời kỳ ngủ đông, nên bây giờ không thể nở hoa nữa. Cho nên, cho nên chỉ có năm quả. Lê Ngạo và Huân ăn hai quả, một quả tặng chị Brenna, còn hai quả này..."
Dừng một chút, giọng điệu pha chút bẽn lẽn mà nói tiếp: “Tặng cho ba ba ăn.”
Mèo dũng mãnh chỉ ăn có một quả, nên hai quả này thực sự không ít đâu!
Tài liệu nghiên cứu về phật thủ đằng đã lỗi thời. Trong lịch sử, người ta chưa bao giờ biết rằng nó sẽ nở hoa hay thậm chí là kết trái.
Isilis quỳ một gối xuống, nhận lấy quả từ móng vuốt của mèo nhỏ. Y từ trước đến nay không quan tâm đến chuyện ăn uống, chỉ cần uống dung dịch dinh dưỡng là tiện nhất, vốn dĩ không có cảm giác thèm ăn. Nhưng nhìn đôi mắt mong đợi của mèo nhỏ, y cũng cho vào miệng.
Mùi trái cây thơm ngát, thịt quả hơi giòn, nước trái cây đậm đặc.
Lê Ngạo ngồi dậy, hai cái móng vuốt nhỏ dẫm lên đùi người đàn ông đang quỳ một gối, ngẩng đầu nhỏ lên lo lắng hỏi: "Thế nào ạ?"
"Ngon lắm." Isilis phát hiện ra sự cụ thể hóa của từ "đáng yêu". Y chấm vào đầu chú mèo: "Cảm ơn Rio."
Phát âm rất giống "Lê Ngạo", nhưng không hoàn toàn giống. Chú mèo con đầu tiên sững sờ một chút, sau đó cũng không nghĩ gì nhiều. Thấy ba ba đẹp trai thích, cậu liền khúc khích cười một tiếng, cái đuôi to vểnh lên cao, xoay người nói: "Vậy Lê Ngạo tiếp tục làm việc đây, một lát nữa còn phải đi học. Ngưu Ngưu, chúng ta lại đi cày ruộng nhé.”
"Con bận rộn thật." Isilis liếc nhìn con Tá Lạp Khắc Tư đang do dự không dám tiến lên, đứng dậy nói: "Vậy ta đi giao cà chua giúp con trước."
Bận rộn rồi, mèo con đã chẳng còn nhớ đường quay về.
Isilis mang theo cà chua đi lên chiến hạm. Các binh lính ra ngoài dọn dẹp rác rưởi trên tinh cầu, chỉ còn lại một vài đại thần và người hầu ở lại đây.
"Thẩm Xác." Y cầm một quả cà chua ném cho Thẩm Xác: "Mèo con mời ngươi ăn."
Nghe thấy tiếng, hai ông già lão kia đã sớm xông đến, mỗi người một quả rồi vui vẻ bỏ đi.
Một thùng cà chua nhỏ không đủ để chia, Isilis dứt khoát ném cả thùng cho Thẩm Xác: "Ngươi xử lý đi."
Người có đôi mắt tím đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt lo lắng: "Ngài... có sao không?"
"Không sao." Isilis xoay người đi về phía phòng ngủ: "Ta sẽ nghỉ ngơi một lát. Nếu mèo con tìm ta, cứ cho cậu ấy vào thẳng."
Bóng hình cao lớn biến mất trong đôi mắt màu tím, Thẩm Xác nắm chặt lòng bàn tay, bước đi về phía phòng họp. Cần phải, cần phải nhanh chóng trở về Delphi.
Phàm là huyết mạch của Delphi, những con dân này đều sẽ có quyền sử dụng Delphi Chi Tinh.
Đó là một loại tinh thạch có màu sắc rực rỡ và đẹp đẽ, chỉ có vùng đất Delphi mới có thể sinh ra. Nó vốn dĩ có năng lượng. Khi được cấy vào cơ thể, nó có thể giúp người Delphi không bị virus Dum ăn mòn, thậm chí có thể nâng cao tinh thần lực và sức mạnh cơ thể của họ, đạt đến một trạng thái siêu việt.
Nó lưu chuyển trong cơ thể của người Delphi, kết hợp với họ tạo ra một loại vũ khí bẩm sinh mạnh mẽ.
Trong toàn nhân loại, chỉ có người Delphi mới có thể kết hợp với nó. Những người khác nếu cố gắng cấy vào, thì chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà tan thành tro bụi theo đúng nghĩa đen.
Dựa vào Delphi Chi Tinh, người Delphi mới có thể lãnh đạo toàn nhân loại chiến thắng trùng triều ngàn năm trước và đi đến thế giới mới hiện tại.
Nó giống như một món quà mà thần linh ban tặng cho người Delphi, nhưng đồng thời, món quà này cũng có một cái giá.
Năng lực càng được sử dụng, càng trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời, sự tinh thể hóa trong cơ thể cũng càng nghiêm trọng. Những hoa văn tuyệt đẹp sẽ mọc ra từ lòng bàn chân, kèm theo nỗi đau xé nát linh hồn, dần dần lan đến ngực, cho đến khi chui vào tim và chào đón sự kết thúc của sinh mệnh.
Quá trình này không thể đảo ngược, chỉ có thể dựa vào hồ tinh lọc để ức chế. Nhưng tác dụng của nó rất nhỏ, gần như là không có.
Vận mệnh cho người Delphi hai lựa chọn: bình thường hoặc là lấy mạng để đổi lấy sức mạnh.
Và Delphi, tuyệt đối không phải là những kẻ sợ chiến đấu. Dùng sức mạnh để nghênh chiến cái chết, đó là số mệnh đã định của họ.
Những hoa văn rực rỡ bò đầy ngực. Nỗi đau mà nó gây ra hoàn toàn không phải người bình thường có thể chịu đựng. Nhưng Isilis chỉ cởi cúc áo, tr*n tr** đứng trước gương, thờ ơ liếc nhìn: "Tóm lại là có thể chống được cho đến khi đứa trẻ kia lớn lên."
Trong khoảng thời gian này, y sẽ thay cho đứa con của mình quét sạch mọi mối uy h**p. Nếu mèo con muốn sử dụng Delphi Chi Tinh, điều đó chỉ có thể xuất phát từ khát vọng trở nên mạnh mẽ của bản thân, chứ tuyệt đối không phải vì bị dồn ép đến mức chỉ còn biết bấu víu lấy một cọng rơm cứu mạng.
Trên Ai Ai Ngang Ngang không có cỏ dại. Trước khi phật thủ đằng và cây mầm ra đời đó là vì sự xâm lược của trùng tộc và sự hoang vu của đất đai. Nhưng sau khi môi trường tinh cầu thay đổi, cỏ dại vẫn không thể mọc lên được.
Ngoài những thứ mà mèo nhỏ muốn trồng, bất kỳ loại thực vật nào khác đều đừng mơ tưởng có thể sống sót trên mảnh đất này.
Không nói đến ý thức của tinh cầu, chỉ riêng phật thủ đằng và cây mầm cũng đủ để ăn sống tất cả bọn chúng.
Điều này cũng tạo nên hiệu suất gieo hạt của Lê Ngạo cực kỳ cao.
Trong khi đó, với những người khác, họ muốn trồng trọt không chỉ cần quân đội dọn dẹp trùng tộc mà còn cần tốn rất nhiều thời gian và công sức để liên tục làm cỏ, chống ô nhiễm. Đây cũng là lý do tại sao giá rau củ quả trong Tinh tế lại cao ngất ngưởng, người bình thường căn bản không thể mua được.
Mèo con xách chiếc thùng nhỏ bằng tay trái, tay phải thọc vào thùng nắm một nắm hạt giống, rất tùy ý rải xuống đất.
Một người lính đầu đinh ở xa đang đốt xác dị loại, cầm kính viễn vọng xem chú mèo, lẩm bẩm: "Thế này tùy ý quá đi? Bà San Toa trồng rau còn phải đi tìm người xem bói để tìm ngày khai khẩn thích hợp cơ mà!"
Quy trình làm việc rườm rà, khuôn mặt nghiêm túc đã để lại cho người lính đầu đinh ấn tượng sâu sắc rằng đồ ăn rất khó trồng.
"Nếu không mọc được... Tiểu điện hạ có buồn không nhỉ?" Người lính đầu đinh có chút lo lắng.
Nhưng sự lo lắng của anh hoàn toàn là thừa thãi, bởi vì những hạt giống đã qua tay mèo, chỉ trong vài phút sau khi rơi xuống đất đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Mèo con có hơi vụng về mà bước đi, thỉnh thoảng vẫn dẫm phải những khe hở trên mặt đất. Cho dù có giẫm lên bao nhiêu hố gieo giống cũng chẳng sao, bởi vì những mầm cây ấy vốn dĩ biết rõ nên sinh trưởng thế nào. Trong lúc mèo con không để ý, những mầm non kia khẽ vặn vẹo thân hình, từng cái, từng cái tự mình trồi lên khỏi đất.
Đồ ăn của mèo nhỏ mọc tốt, đó không phải là vì có kỹ thuật gieo trồng nào, mà tất cả đều là nhờ có sức mạnh.
“Meo ô li li bùm!” Lê Ngạo niệm xong câu thần chú, hết luống này đến luống khác, móng vuốt nhỏ lau mồ hôi cho mình: "Mèo con thực sự mệt mỏi quá."
Mèo dũng mãnh không làm được nữa, ngày mai tính sau. Cậu thu dọn thùng và công cụ lại, đặt chúng vào một chỗ, kiễng chân nhìn về phía căn cứ hình cầu ở xa.
Đôi tai nhỏ hình tam giác cụp xuống, cái mông vung vẩy, xoay người nói với tiểu quái vật: "Chúng ta không về căn cứ nữa, chúng ta đi lên thuyền thôi."
Về căn cứ là phải đi học, mèo nhỏ muốn trốn học.
Cậu mèo đã mệt mỏi cả ngày, phải về thuyền đi ngủ thôi.
Hai đứa nhỏ nhảy nhót chạy về phía chiến hạm, vừa vào cửa đã kêu một cách phấn khởi: “Xin chào ạaa.”
Cuối cùng cũng thương lượng xong, Thẩm Xác và đoàn tùy tùng ra khỏi phòng họp. Người có đôi mắt tím mím môi, cúi người nói với chú mèo: "Bệ hạ đang nghỉ ngơi, tiểu điện hạ có muốn vào không?"
Lê Ngạo đối với mọi người trên thuyền vẫn luôn giữ khoảng cách, không thân cận như với Isilis.
Cậu gật đầu, rồi kéo Huân: "Em đi cùng với cún con."
Thẩm Xác cong cong đôi mắt, ôm cả hai đứa vào lòng đi về phía phòng ngủ của đế vương.
"Điện hạ ở trong phòng, xin hãy giữ im lặng, đừng làm phiền ngài nghỉ ngơi." Lời này có chút thừa thãi và vượt quyền, Thẩm Xác nói xong liền cúi người hành lễ rồi lui ra. Nhưng mèo con không bận tâm, cậu không hiểu quy tắc gì cả.
Tuy nhiên, cậu hiểu lời dặn phải im lặng, nên rón rén dắt cục than đen đi vào phòng.
Dù là chiến hạm, phòng ngủ của đế vương vẫn được các con dân trang trí theo phong cách cổ điển và lộng lẫy. Màn lụa treo trên đầu giường, những ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái vào thành giường.
Đôi tai mèo tức thì vểnh lên, miệng cười toe toét lộc cộc chạy đến.
Isilis đã thức dậy từ lúc Thẩm Xác mở cửa. Thấy chú mèo chân ngắn không trèo lên giường được, trong mắt y hiện lên một tia ý cười. Nhưng không đợi y đưa tay ra bế, mèo nhỏ đã được tiểu quái vật đẩy lên thành giường.
Lê Ngạo quay lại kéo Huân, hai đứa cùng lúc trèo lên giường.
Đôi mắt đỏ tươi của Huân đối diện với đôi mắt vàng kim. Huân chớp chớp mắt: "Ta muốn ngủ cùng với mèo con."
Bọn họ vẫn luôn ngủ cùng nhau.
Isilis vừa định nhướng mày, đã bị “tên lửa” bắn vào lòng ngực làm gián đoạn hành động.
"Ơ?" Mèo con bất ngờ đột nhiên hỏi, quên luôn việc bẽn lẽn: "Ba ba, sao ba ba cũng có sọc màu giống Huân thế? Có cần Lê Ngạo giúp ba ba xả len không?"
"Cái gì?" Vị hoàng đế tóc vàng có chút không hiểu.
....
Lời tác giả muốn nói:
Delphi Chi Tinh, số mệnh gì đó, hai cái móng mèo sẽ giải quyết tất cả!
[Móng mèo] [kính râm] [móng mèo]
