Lê Ngạo hai chân đạp trên đùi của Isilis, hai cái vuốt mèo đặt lên ngực người đàn ông, khoa tay múa chân một lúc rồi kêu: "Nhiều màu quá!"
Đôi vuốt xuyên qua lớp áo lụa mỏng như cánh ve, chạm vào làn da, cảm giác mềm mại mà cũng thật kỳ lạ. Isilis chưa bao giờ thân mật với ai như thế này. Đôi mắt y khẽ nheo lại, rũ xuống thấy vạt áo đã hé mở, những đốm màu hóa từ tinh thạch đang lộ ra, y liền nghĩ rằng mèo con đang nói đến những sợi len nhiều màu đó.
Y không nói dối, nhưng cũng chẳng muốn để mèo con sớm tiếp xúc với những điều tàn khốc. Vừa định kéo áo che lại và chuyển chủ đề, thì trong khoảnh khắc đó, một cơn run rẩy khó tả bỗng dâng lên tận xương tủy.
Hai mươi năm trước, y từng đối đầu với một dị chủng cấp S mới sinh. Một mình y đã chém dị chủng đó dưới mũi kiếm, cái giá phải trả là cánh tay trái bị cắn đứt.
Năm mười tuổi, cha y ngã xuống, trùng triều rục rịch đe dọa. Những con sư tử con đói khát gào thét, y chỉ có thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cấy nó vào cơ thể mình.
Gánh vương miện nặng trĩu trên đôi vai non nớt, suốt chặng đường ấy y đã đổ máu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến nhường này.
Nơi vuốt mèo lướt qua, toàn thân y đau đớn như bị xé nát, nhưng rất nhanh, những cơn đau đó lại biến thành một niềm vui sướng tê dại, lan tỏa như sóng gợn, tràn ngập sâu thẳm trong linh hồn.
Đau đớn luẩn quẩn trong da thịt, như có con dao cùn đang xẻo vào tận xương tủy, nhưng linh hồn y lại run rẩy đắm chìm trong sự tra tấn đó. Giống như một kẻ nghiện uống thuốc độc để giải khát, y tìm kiếm kh*** c*m vặn vẹo trong nỗi đau tột cùng.
Isilis gần như phải dồn hết sức lực mới có thể kìm nén không để tiếng th* d*c rách nát trào ra khỏi cổ họng. Làn da vốn nhợt nhạt của y càng thêm trắng bệch. Phải cần đến bao nhiêu nghị lực phi thường mới có thể giữ chặt chú mèo nhỏ đang quậy loạn trước ngực mình trong tình cảnh như này.
Bị người ta xách gáy, đôi mắt nhỏ của Lê Ngạo giãn ra. Cậu ngẩng đầu, hai cái vuốt nhỏ vẫn quơ loạn xạ, miệng phát ra tiếng kêu ríu rít, dường như với cậu, đây là một trò chơi vui nhộn và thư giãn.
Tất nhiên rồi! Cảm giác cào thật tuyệt vời! Mềm mềm đàn hồi!
Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc, chảy dọc theo khuôn mặt của Isilis, tiếng th* d*c bị nén lại trong cổ họng căng cứng. Nhìn vuốt mèo nhỏ nở hoa, nghe tiếng ngáy vui vẻ, cuối cùng, y vẫn từ từ buông tay ra.
Không còn bị giữ lại, vuốt mèo càng cào hăng hơn, nhưng cái này khó cào thật, khó hơn sợi chỉ màu của Huân, lại không thể cuộn thành quả len. Những hoa văn nhiều màu đó giống như dây thường xuân cắm sâu vào thịt, chỉ cần không giữ chặt, chúng sẽ lại co về chỗ cũ.
"!" Mèo con ương bướng tức giận, nhe răng cắn một cái, hai chân đạp vào đùi y, dốc sức kéo mạnh ra sau.
Cơn đau nhức như muốn cắn đứt từng dây thần kinh của Isilis, sống lưng y uốn cong thành hình cung. Lông mi run rẩy như cánh bướm rách, đôi mắt vàng khẽ nheo lại vẫn không tan ra, y cố gắng hết sức để giữ mình tỉnh táo.
Cuối cùng, Lê Ngạo đã giật cả một mảng vằn ra, quán tính khiến cậu ngã lăn ra giường.
Cơn đau nhức như thủy triều rút đi, Isilis kìm lại sự run rẩy của cơ thể, gập một chân, chống khuỷu tay lên đó. Mái tóc vàng thấm đẫm mồ hôi lạnh, bết vào chiếc cổ trắng bệch. Y ngửa đầu, yết hầu chuyển động, phát ra một tiếng thở phào mãn nguyện.
"A..."Mèo nhỏ nhờ có Huân giúp lật người lại, kêu lên vẻ kinh hãi: “Lê Ngạo lại ngã nữa rồi!!!”
Isilis hoàn hồn. Ánh mắt vàng kim của y phủ một tầng hơi nước mỏng, như mật ong vừa được làm tan chảy. Y ôm mèo đặt lên đùi, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên. Răng sữa lại lung lay, cái răng cửa nhỏ xíu thứ ba của cậu đã "hy sinh" một cách vẻ vang khi đang cố sức xé rách cái hoa văn kia.
Isilis ôm Lê Ngạo vào lòng. Cái bụng ấm áp của cậu áp vào bụng y, khiến y không thể nhịn cười được.
"Làm sao lại thế này!" Mèo dũng mãnh ủy khuất bĩu môi, nghĩ rằng y đang chế giễu mình. Cậu giơ vuốt lên cào thêm hai cái để trút giận, lần này thì cào trúng da thịt thật sự.
"Ư..."
Vị vua từng bị “lột’ hoa văn mà không rên lấy một tiếng, giờ đây lại bị cào đến mất bình tĩnh. Y ngừng cười, đưa con mèo lên trước mặt. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, đôi mắt vàng kim vốn dĩ lạnh nhạt giờ lại dịu dàng đến không thể tin nổi.
Y, người luôn khoác lên mình vinh quang, ngạo nghễ coi thường chúng sinh, lúc này lại cúi người xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên cái đầu tròn xoe của mèo nhỏ.
Mái tóc vàng buông xuống, lướt qua tai cậu: "Rio, con là báu vật chí cao vô thượng mà số phận đã ban tặng cho ta."
Những lời này không phải tiếng cổ ngữ nên mèo dũng mãnh không hiểu. Nhưng mèo dũng mãnh được hôn... cậu ngượng ngùng, vùi đầu vào ngực người đàn ông.
Tiểu quái vật chớp chớp mắt, đột nhiên nheo lại, cái vuốt ngắn ngủi đảo đảo chân người đàn ông. Động tác đó quả thực đã học được từ tinh túy của mèo nhỏ.
"Ta! Ta hôn!"
Hắn vừa định đoạt lại mèo thì bị người đàn ông kia dùng báng súng gạt sang một bên. Ánh mắt vàng kim chạm thẳng vào con ngươi thú đỏ rực. Isilis giơ một ngón tay đặt lên môi, động tác ấy không cần lời nói, ý tứ đã quá rõ ràng.
"Được rồi, ta đưa con đi khám răng." Y đặt con mèo vào khuỷu tay.
Từ sau khi vị vua kiêu ngạo kia ngã xuống, đây là lần đầu tiên Isilis có tâm trạng tốt đến vậy. Cánh cửa phòng ngủ mở ra, y chưa kịp bước ra đã thấy Thẩm Xác đang đứng gác ngoài cửa.
"Bệ hạ." Người đàn ông mắt tím nghe thấy tiếng động liền quay người lại. Hắn cao hơn Isilis một chút. Khi cúi người hành lễ, ánh mắt tự nhiên dừng lại trên lòng ngực rộng mở của y.
Trong khoảnh khắc, hơi thở hắn nghẹn lại.
Hàng chục vết cào đỏ tươi hằn trên làn da nhợt nhạt. Hai bé con chẳng hay biết gì, nhưng người lớn lại đỏ vành tai.
Ánh mắt Thẩm Xác hoảng loạn lảng đi, hắn vội vã quay mặt sang chỗ khác, lắng nghe tim mình đập dồn dập vào lồng ngực. "Ngài, đã tỉnh rồi..."
Isilis ừ một tiếng, cũng không che ngực lại, cứ để mặc nó phơi bày ra ngoài, dường như chẳng hề bận tâm, thậm chí lười sửa sang lại.
Đầu ngón tay Thẩm Xác siết chặt, móng tay c*m v** lòng bàn tay, cố gắng hết sức kiềm chế sự chấn động đang cuộn trào trong lòng. Nhưng rồi hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ quyến rũ trong mắt đã được thay thế bằng niềm vui sướng thuần túy. “Ngài… không còn bị tinh thạch hóa nữa?!”
Những hoa văn nhiều màu đã leo lên ngực y ban đầu, giờ đây chẳng còn tìm thấy một chút nào.
"Chỉ là lấy ra một chút, chứ không phải hoàn toàn biến mất." Isilis bình thản đáp: "Nhưng đúng là đỡ hơn nhiều rồi."
Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Thẩm Xác kinh ngạc mừng rỡ. Hắn muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời chưa thốt ra đã kịp nhận ra mấu chốt của vấn đề.
"Là tiểu điện hạ ư?"
"Tất nhiên rồi." Ngoài con mèo nhỏ ra, trên đời này sẽ không còn sự bất ngờ nào như thế.
Lê Ngạo nằm trên cánh tay của Isilis, có chút buồn ngủ, dụi dụi mắt hỏi Thẩm Xác: "Cà chua có ngon không ạ?"
Thẩm Xác nén lại sự xúc động, giọng nói trong trẻo và dịu dàng như nước mùa xuân: "Rất ngon, cảm ơn điện hạ."
"Đó là Lê Ngạo tự tay trồng đấy!" Dù buồn ngủ đến mấy, cậu vẫn ưỡn ngực đầy tự hào, chờ đợi lời khen.
Đôi mắt màu đá quý tím lấp lánh như có ánh nước.
"Thật sự, thật sự rất giỏi."
Cậu đã có thể giảm bớt nỗi đau của Isilis, vậy thì từ nay về sau, hắn cũng sẽ dâng lên sự trung thành tuyệt đối của mình cho cậu.
"Hì hì..." Mèo dũng mãnh lại ngượng ngùng: "Cún con Huân cũng giúp, cả Đường Lang Quái và Ngưu Ngưu nữa."
Bị sún ba cây răng nhưng luyên thuyên, dù buồn ngủ đến mức nói không nổi nữa, cái miệng nhỏ vẫn không thể nghỉ.
"Vậy thì tốt quá. Ngày mai thần cũng đi giúp ngài có được không?" Thẩm Xác dỗ dành cậu bé, rồi nhìn cục than nhỏ đang nhảy tưng tưng theo sau, hắn ngồi xổm xuống bế hắn lên. Hai người lớn ôm hai đứa nhỏ, cùng nhau đi vào phòng kiểm tra.
Tinh thần lực đã cạn kiệt, mèo nhỏ ngủ say sưa, được Isilis nhẹ nhàng đặt vào khoang kiểm tra.
Caleb và quân y trưởng nghe tin vội vàng dẫn theo một nhóm người đến. Khuôn mặt căng thẳng của tham mưu khi nhìn thấy vết đỏ trên ngực quân chủ ngay lập tức trở nên mềm mại.
"Ghét ghê á bệ hạ~." Caleb làm vẻ nũng nịu, hai tay nắm lại thành nắm đấm định chui vào lòng Isilis.
Thẩm Xác mặt cười nhưng trong không cười, túm chặt cổ áo anh ta: "Tham mưu đại nhân, xin ngài bình thường một chút."
Tham mưu tóc nâu lập tức đổi đối tượng, cong chân dựa sát vào ngực Thẩm Xác, lấy nắm đấm lớn gõ gõ: "Thị vệ trưởng ghét ghê à~ Đeo cái mặt nạ giả dối như vậy thật quá đáng nha~"
Lông mày Thẩm Xác giật giật, nghĩ bụng muốn đá anh ta đi, thì thấy anh ta đột nhiên khôi phục vẻ đứng đắn, đứng thẳng dậy hỏi: "Bệ hạ, tinh thạch hóa của ngài thật sự đã thuyên giảm sao?"
Isilis "ừ" một tiếng: "Những cái vằn đó dường như có sự sống. Mèo con có thể bắt lấy và bóc chúng ra khỏi người ta."
Tham mưu tóc nâu nhìn chú mèo đang nằm ngủ với tư thế đầu hàng trên bàn khám, trong lời nói có sự nghiêm túc hiếm thấy: "Không biết ngài có nhớ người tên là Bạch Vân Quân không, một người nhiễm virus Dum sắp bị xử tử, nhưng lại hoàn toàn khỏi bệnh sau một lần được tinh thể chiếu rọi. Trước khi Mạn Kiệt Đặc đến, hắn từng liên lạc với thần, nói rằng mình được tiểu điện hạ cứu."
Caleb thấy cục than đen nhỏ kia đã nằm gọn bên cạnh mèo con, dừng một chút rồi nói tiếp: "Ngay cả con Tá Lạp Khắc Tư đã bị nhiễm bẩn, cũng được mèo nhỏ kéo lại từ bờ vực dị hóa... Sức mạnh này, có gì khác với thần linh đâu?"
Con người không thể nhìn thấy quy luật, nhưng có thể cảm nhận được vũ trụ đang vận hành theo một trật tự: Vạn vật tương sinh tương khắc, kiềm chế lẫn nhau để tồn tại mãi mãi.
Virus Dum khiến con người không thể trường thọ, không thể duy trì lý trí vĩnh viễn.
Người Delphi nhận được hy vọng và cả cái chết từ tinh thạch Delphi, cũng có sinh mệnh hữu hạn.
Dị chủng tàn bạo khát máu, có khả năng tự phục hồi kinh khủng nhưng lại không thể thoát khỏi vực sâu sinh sản...
Liệu quy luật có thực sự cho phép một sự tồn tại như vậy, phá vỡ trật tự mà nó đã định ra hay không?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo kéo hai sợi râu của mèo nhỏ. Giọng nói của Isilis bình tĩnh, không gợn sóng: "Nếu không có gì khác biệt, vậy cứ coi cậu ấy là thần vậy."
Giọng y như mặt nước sâu thẳm không gợn chút sóng lăn tăn, lạnh nhạt nói kèm theo một trường khí khiến người ta khó chịu: "Cậu ta chính là Miêu Miêu Thần của Delphi."
"..." Trong một khoảnh khắc, vị tham mưu giỏi ăn nói, giỏi giao thiệp này, cũng không tìm ra lời nào để phản bác.
Quân y trưởng chẳng quan tâm đến họ. Với tư cách là một bác sĩ, điều ông quan tâm duy nhất là sức khỏe của bệnh nhân. Sau khi khám xong cho mèo nhỏ và bôi một chút thuốc mỡ lợi cho răng lên miệng cậu, lão bác sĩ nói: “Tiểu điện hạ lần này chỉ là tiêu hao tinh thần lực bình thường nên ngủ say thôi, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là có thể hồi phục.”
Isilis hỏi: “Việc cậu nhóc rút những cái vằn trên ngực ta có ảnh hưởng gì đến cơ thể cậu ấy không?”
Quân y trưởng đáp: “Sự tiêu hao này ngoài việc làm ngài ấy ngủ say và ăn được nhiều hơn một chút ra, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Ngược lại còn là chuyện tốt nữa cơ.”
Ông cầm một chiếc khăn lông đắp lên bụng cho mèo nhỏ. “Với phong ấn huyết thống, dù tiêu hao năng lực đến đâu cũng không làm tổn thương gốc rễ. Việc lặp đi lặp lại phóng thích và tái tạo như vậy chỉ giúp tinh thần lực của ngài ấy càng thêm vững chắc.”
“À, đúng rồi, sau này nên ăn ít đồ ngọt thôi, ngài mèo con này đã bị sâu răng rồi đấy.”
“Cái gì?!” Brenna - người vừa nhận thùng cà chua từ tay Thẩm Xác và đang định làm một nồi socola cà chua, cảm thấy trời đất như đang sụp đổ.
Isilis nhớ lại bộ dạng cái đầu nhỏ của mèo con phải xoay tít để ăn vụng một viên kẹo, y khẽ bật cười.
Ngay lập tức, cả phòng đều ngạc nhiên nhìn y.
Vị vua tóc vàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, chuẩn bị bế mèo con ra khỏi khoang kiểm tra, thì thấy một nhà nghiên cứu đang thâm dò hành tinh vội vã xông vào.
"Có những ai đã ăn cà chua do mèo trồng?"
Thùng cà chua đó không nhiều, chỉ có mấy người quen thuộc với cậu được mỗi người một quả, số còn lại đều được Brenna làm thành socola, giữ lại một nửa cho cậu bé, nửa kia chia cho các binh lính.
“Ta, Caleb, ngài và quân y trưởng, cả Brenna nữa.” Thẩm Xác trả lời anh ta.
Khuôn mặt già dặn của nhà nghiên cứu trở nên nghiêm trọng: “Các vị không cảm thấy cơ thể mình có gì bất thường sao?”
Bất thường ư? Brenna cảm thấy mình rất ổn, thậm chí bài múa kiếm sau bữa trưa của cô còn múa ra cả hoa.
"..." Có vẻ đúng là bất thường thật, cơ thể quá nhẹ nhõm.
Những người Delphi không chiến đấu ở tiền tuyến thì mức độ tinh thể hóa không cao, thông thường chỉ đến bắp chân. Còn nhân viên văn phòng hay nghiên cứu thì càng ít hơn, chỉ ở mắt cá chân. Nhưng điều này không có nghĩa là họ không đau, chỉ là họ đã quen rồi.
Tuy nhiên, hôm nay, cảm giác thật sự nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Quân y trưởng vén tay áo lên, phát hiện những hoa văn đã thật sự mờ đi. Sự mờ nhạt này rất khó nhận thấy, nếu không có kính hiển vi thì không thể so sánh được sự khác biệt. Nhưng nhờ có tinh thạch Delphi ban tặng, ông có thị lực siêu tinh nhạy, nên tất nhiên ông nhận ra sự thay đổi trên cơ thể mình.
"Là quả cà chua đó ư?"
Những người đã ăn cà chua đều có cảm giác này, họ nhìn nhau và không khỏi cảm thán: "Sao lại như vậy..."
Chỉ một quả cà chua đã có thể khiến họ nhẹ nhàng vượt qua cả một ngày. Nếu ngày nào cũng ăn, chẳng phải chúng sẽ giống như một loại thuốc chữa bệnh sao?
“Không phải do cà chua.” Quân y trưởng nhìn chú mèo đang hoàn toàn không hay biết gì với ánh mắt hiền từ: “Đó là tinh thần lực của tiểu điện hạ.”
Những hạt giống đó đã bén rễ, nảy mầm qua vuốt của mèo con, hấp thụ nước hồ để nở hoa kết trái. Chúng được nuôi dưỡng bằng tinh thần lực của Lê Ngạo, từ lâu đã không còn là rau củ bình thường nữa.
“Như lời bệ hạ đã nói, đây thật sự là Miêu Miêu Thần vĩ đại.”
Miêu Miêu Thần Lê Ngạo bị những phàm nhân ngu ngốc làm cho tỉnh giấc. Cậu chép miệng, hai vuốt nhỏ định che tai lại nhưng không tới. Thế là cậu hé một mắt, tìm được mục tiêu là cún con, rồi vùi đầu vào bộ lông đen nhánh của Huân.
Một không gian sâu thẳm, đen kịt của vũ trụ từ từ hiện ra. Lê Ngạo nằm nhoài trên cửa sổ tàu vũ trụ, nhìn màn đêm vô tận, tầm mắt chuyển sang một quả cầu phát sáng khổng lồ.
Sự chấn động thị giác này khiến mèo nhỏ có nỗi sợ bản năng, nhưng không kéo dài. Rất nhanh, cậu đã thích nghi.
“Cơ ơi.” Mèo con ngẩng đầu hỏi: “Vì sao bên kia tối thế?”
Cậu biết chỗ phát sáng kia chính là Ai Ai Ngang Ngang, nhưng bên cạnh nó lại là một mảng đen kịt.
“Hai mặt trời kia chạy đi đâu rồi?”
Cậu đang hỏi vì sao những mặt trời nhìn thấy từ hành tinh lại không thể nhìn thấy trong vũ trụ.
Nguyên nhân có nhiều mặt, không có bầu khí quyển để tán xạ, ánh sáng bị dịch chuyển đỏ... nhưng dù robot có giải thích thế nào, với trình độ văn hóa của mèo nhỏ, cậu cũng không thể hiểu được. Người máy liền nói: "Bởi vì khoảng cách quá xa, nên cậu không nhìn thấy."
"À." Lê Ngạo quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một mình: “Không biết Trái Đất có phải cũng vậy nên mới không nhìn thấy không.”
Nỗi nhớ như một mùa mưa dầm dề, ẩm ướt, dù mặt trời có ló dạng, cũng không thể làm khô được vũng lầy.
Isilis đi đến bên cạnh mèo con, lòng bàn tay che lấy chiếc đầu nhỏ của cậu. Y sẽ không nói lời an ủi, chỉ giấu sự thương xót trong ánh mắt.
Nhóc con này quả là một bé con lạc quan và kiên cường. Chỉ một lát sau, cậu đã lấy lại tinh thần, chỉ ra ngoài cửa sổ, lại hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Isilis xoa đầu cậu, rồi quay người đi giám sát quá trình di chuyển của hành tinh.
“Tọa độ hệ tinh cầu Trái Đất có manh mối nào chưa?” Isilis hỏi một học giả.
"Tạm thời chưa tìm thấy." Học giả đáp: "Tài liệu hệ tinh cầu được Delphi bảo tồn khá lạc hậu. Chờ sau khi trở về Delphi, thần sẽ lên đường đến Liên Bang giữa các vì sao. Nơi đó có viện lưu trữ tài liệu phân bố hệ tinh cầu lớn nhất toàn tinh tế, có lẽ có thể tìm thấy một manh mối."
“Được. Ta sẽ sắp xếp thêm mấy cấp dưới cho ngươi, các ngươi cùng đi.” Vị đé vương này không an ủi, y chỉ hành động.
"Ai Ai Ngang Ngang!!!" Lê Ngạo kêu lên một tiếng: "Nó bay lên rồi!"
Năm thiết bị hình vòng bao quanh Ai Ai Ngang Ngang màu trắng xám. Nó quá mức khổng lồ, đến nỗi với khoảng cách gần như vậy, Lê Ngạo căn bản chẳng thể nhìn rõ hình dáng thực sự của hành tinh.
Chỉ biết rằng, hành tinh đó thật sự đã đi theo sau chiến hạm, cùng họ khởi hành.
"Đường Lang Quái..." Mèo con nhớ đến những người bạn vẫn còn trên hành tinh.
"Đợi đến lần tiếp tế năng lượng sao chổi tiếp theo, ta sẽ đưa con đi gặp chúng." Isilis quay lại bên cạnh bé con.
“Cà chua cũng phải tưới thuế đó.” Chú mèo nghiêm túc nói: “Nếu không nộp thì sẽ bị chuột gặm mất!”
"..." Ba cái răng sún này, ngay cả người cha có quan hệ huyết thống như y cũng phải mất một chút thời gian để hiểu ý của cậu.
Một vị viên chức của bộ tài chính đi ngang qua cười ha hả: "Tiểu điện hạ nói đúng! Mọi người đều phải nộp thuế!"
Bệ hạ tương lai của Đế quốc có nhận thức về kinh tế cao đến thế này, quả thực khiến các nhân viên tài chính vui sướng như những con ruồi chà tay vào nhau. Hơn nữa, những quả cà chua do tiểu điện hạ trồng, sau này nếu được mùa, trong nước ăn không hết thì bán mỗi quả mười nghìn tinh tệ cho những tên ngốc ở Liên Bang, đó đều là tiền cả!
Đôi mắt mèo ngơ ngác, không hiểu vì sao người ta lại muốn tưới nước(*). Chẳng lẽ là đang tắm rửa ư?
Chú thích để hiểu khúc này: Trong những doạn văn này tác giả đang chơi chữ:
- “Cà chua cũng phải tưới thuế đó” → ở đây mèo con nói sai. Lẽ ra phải là “tưới nước” (浇水), nhưng vì cậu ấy nhỏ xíu, nói ngọng, “tưới nước” thành “tưới thuế”.
- Vị viên chức nghe xong thì tự động hiểu là “nộp thuế” (缴税) → nên vị viên chức tài chính mới vỗ tay cười khen, tưởng mèo con có ý thức kinh tế từ nhỏ.
- Nhưng trong đầu mèo con thì cậu ấy thật sự nghĩ đến việc “tưới nước” (浇水) cho cà chua → nên cậu ấy mới thấy kỳ quái: “Sao lại nói tưới nước? Chẳng lẽ là tắm rửa hả?”
Tóm lại: bé mèo bị lẫn lộn giữa “nộp thuế” và “tưới nước”.
Một bên là từ nghiêm túc của người lớn (缴税), một bên là cách bé con ngây ngốc hiểu sai (浇水).
Không cần phải hỏi, Isilis cũng có thể biết được cậu đang nghĩ gì qua vẻ mặt. Bé con không có tâm tư che giấu, quả thực quá dễ hiểu. Bộ dạng này quá đỗi đáng yêu, khóe miệng Isilis cong lên một nụ cười, chấm vào cái mũi ướt sũng của cậu, sau khi rút tay về, y cũng nghĩ đến một chuyện.
Trở lại phòng thông tin, y gọi cho vị Bộ trưởng Tài chính đang ở xa xôi tại Delphi.
"Bệ hạ!! Ngài lại chủ động tìm thần ư?"
"Derrick, làm cho ta một tài khoản cá nhân."
"Hả?" Vị Bộ trưởng Tài chính tóc màu hồng cam kinh ngạc: "Ngài cần tài khoản cá nhân làm gì?"
Thật là thấy ma. Từ khi Isilis sinh ra, chưa từng thấy y có nhu cầu dùng tiền. Mọi chi phí sinh hoạt hàng ngày đều có người phụ trách, lấy trực tiếp từ ngân khố quốc gia. Bản thân y gần như không có h*m m**n tiêu tiền, vậy y cần tài khoản cá nhân để làm gì?
"Ta làm gì cần phải báo cáo cho ngươi ư?" Giữa lông mày Isilis hiện lên một chút khó chịu: "Làm nhanh đi."
"Được rồi." Derrick đùa giỡn, rồi đột nhiên cười nói: "Trên đường đâu đâu cũng là người đang chúc mừng tiểu điện hạ trở về."
Sắc mặt Isilis cũng dịu lại: "Đồ của mèo con đã thu xếp xong hết chưa?"
"Vâng, đã chuẩn bị đầy đủ theo yêu cầu của ngài. Và mọi người đều đang hỏi tiểu điện hạ mèo con thích màu gì?"
Thích màu gì ư? Màu sắc có cần phải đặc biệt yêu thích không? Vị vua vốn dĩ thờ ơ với vật chất suy nghĩ một chút, rồi quay lại bên cạnh mèo nhỏ hỏi: "Con thích màu gì?"
Chú mèo cũng không biết.
Cậu ngẩng đầu, nhớ đến bà nôi. Bà nội thường xuyên đội chiếc khăn nhỏ.
"Màu xanh, màu trắng... ừm, màu hồng." Lại nhìn đôi mắt đỏ của tiểu quái vật bên cạnh: "Màu đỏ." Rồi nhìn người máy: "Màu bạc."
Đôi mắt tròn của mèo con nhìn mái tóc vàng kim của người đàn ông, hơi ngượng ngùng nhích chân: "Màu vàng kim."
Sự yêu thích của cậu lộ rõ và không hề che giấu. Isilis nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của cậu, đột nhiên cảm thấy, màu lam cũng rất đẹp.
"Được rồi, ta biết rồi."
Lê Ngạo đã rất quen thuộc với Mạn Kiệt Đặc. Mấy giờ trước khi khởi hành, cậu còn hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo cún con nhảy nhót khắp nơi, theo bản năng đánh dấu lãnh thổ của mình lên chiến hạm.
Nhưng bảy tám tiếng đồng hồ sau đó, chú mèo con chỉ còn lại ánh mắt hỗn loạn, não bộ mông lung và bắt đầu... say "xe".
Toàn bộ lông mèo dựng đứng, cậu tiều tụy đến mức giống như một cái hột xoài bị người ta vắt đến không còn gì.
"Huân, cậu dựa vào tớ đi... Cơ, không được đánh mông mèo... Huân là cún con tốt..."
"Ai Ai Ngang Ngang... Tớ đưa cậu đi lang thang nhé, cà chua, không thể tưới quá nhiều, thối..."
Nhóc con đáng thương đã thần trí không rõ còn bắt đầu nói mê sảng.
Trong cuộc đời trước đây, Isilis chưa bao giờ cảm thấy thú vị đến thế này. Y vô thức cong khóe môi.
... Quả thật là một nhóc con không tầm thường.
...
Lời tác giả:
Mèo con (nhón chân) (giơ cái xô nhỏ lên): Xin các chị xinh đẹp hãy cho mèo con sữa dinh dưỡng, cùng nhau tưới cà chua nhé!
