Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 1: Ban hôn



Cố Niệm sau này nghĩ lại, Vạn Hoa yến tựa như một giấc mộng ly kỳ.
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trên đất nghe tuyên Thánh chỉ, đầu gối tê dại chẳng hay mỏi nhức, trong đầu ong ong một mảng.
Sau lưng nàng, từ chính sảnh truyền đến tiếng chửi mắng liên hồi.
Vương di nương giận dữ đập bàn, lửa giận ngập lòng không chỗ trút: “Mệnh của người ta đúng là tốt thật đấy! Ta nhổ vào, sao ta lại không biết, nó lại có thủ đoạn hay ho bẩn thỉu như vậy chứ?”
Hu hu, lại có tiếng thiếu nữ nức nở truyền đến.
Đó là thân nữ nhi* của Vương di nương, Cố Tuyết Ngưng, Vạn Hoa yến ngày đó vốn là cơ hội tuyệt vời để nàng ta trèo rồng bám phượng, cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này của Cố Niệm.
Thân nữ nhỉ*: nữ nhi ruột
Nàng ta lòng đầy oán hận, vừa khóc vừa mắng Cố Niệm thấp hèn ác độc, phá hỏng chuyện tốt của mình.
Khuôn mặt tương đồng của hai mẫu nữ họ bỗng chốc trùng khít lên nhau, Cố Niệm ngẩn ngơ hồi thần, những lời lẽ oán độc của Vương di nương văng ra khỏi cửa, chui thẳng vào đầu óc nàng.
“Hay lắm, hay lắm! Hẻm Tuyên Liễu nho nhỏ vậy mà lại sắp có một vị Thế tử phu nhân, mày mới trong sạch làm sao, nói ra ngoài ai mà tin nổi!”
Cố Niệm cuối cùng cũng chống gối chậm rãi đứng lên, nha hoàn Thanh Tâm vội bước lên đỡ nàng đứng vững, khẽ than một tiếng, rồi thấp giọng hỏi: “Cô nương, hay là người về phòng nghỉ ngơi một lát trước đã?”
Vương di nương đang nổi giận ngút trời, không ai dám bước lên chuốc bực vào thân, Cố Niệm liếc nhìn chính đường một cái, gật đầu, lẳng lặng đi về gian phòng ở góc hẻo lánh trong hậu viện.
Nàng tâm thần bất an ngồi trước bàn, nhìn ấm trà mà xuất thần.
Sự việc bắt nguồn từ đâu, và vì sao lại biến thành cục diện đáng hổ thẹn như vậy? Nàng nhất thời lại thấy vô cùng hoảng hốt…
Nàng chỉ nhớ mang máng ngày đó đã uống một tách trà ngọt do cung nữ đưa tới, sau đó toàn thân rã rời mềm nhũn, không còn chút sức lực.
Ngay lúc thất thần mụ mị, nàng đã đâm sầm vào lồng ngực ấm áp của người ấy.
Năm ngón tay hắn dùng lực vừa vững vừa chắc, đỡ lấy cánh tay mềm oặt của nàng định đỡ nàng dậy, nhưng nàng đứng không vững, mất thăng bằng ngã nhào về phía trước, hai người thuận thế ngã sóng xoài ra đất, nút áo của nàng không may mắc vào ngọc bộic bên hông hắn.
Sau một hồi giãy giụa, đai áo Cố Niệm lỏng ra, hai ống tay áo vừa vặn trượt xuống vai, nàng hoa mắt chóng mặt khẽ thở hổn hển, ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm tựa biển cả kia.
Tạ Nghiễn khẽ cau mày, còn chưa kịp thốt ra lời nào, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu khẽ của Trường Bình công chúa.
Rồi sau đó, liền thấy Hoàng hậu mặt đầy vẻ giận dữ cùng một đám cung nữ cúi gằm đầu không dám nhìn thẳng.
Cảnh tượng hỗn loạn, nàng lập tức bị Tạ Nghiễn đẩy sang một bên, nhưng y phục lại thuận theo ngọc bội trên người hắn mà bị kéo xuống.
Hoàng hậu lập tức ra lệnh cho người đóng chặt cửa phòng, không một ai dám nhiều lời.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn này vẫn truyền đi khắp cung, nhất thời gây xôn xao dư luận, Tạ gia không thể không đưa ra một lời công đạo.
Mấy ngày sau, Thánh thượng ban hôn, Cố Niệm kinh ngạc khôn xiết.
Tin tức không cánh mà bay, đám đông thế gia không ai lường trước được, vị Tạ Tiểu hầu gia tiên y nộ mã* nức danh kinh đô, vậy mà lại để mắt tới một nữ tử bình dân xuất thân thấp kém tại Vạn Hoa yến.
Tiên y nộ mã*: Áo quần đẹp đẽ, cưỡi ngựa oai phong, ý chỉ thanh niên quý tộc phong độ
Vạn Hoa yến vốn dĩ là để cho con cháu các thế gia ở Kinh đô kết lương duyên, bách tính tầm thường chỉ có thể đứng xa mà trông, nhà họ Cố là môn hộ thấp bé, dĩ nhiên không có tư cách nhận thiệp mời tham dự.
Nhưng Vương di nương đã tốn không ít công sức mưu tính, cuối cùng cũng được như ý nguyện đưa Cố Tuyết Ngưng vào chốn danh lợi này.
Bà ta một lòng mong mỏi thân nữ nhi của mình có thể nổi bật nhất tại Vạn Hoa yến, đừng nói là được những người trong dòng dõi hoàng tộc để mắt, chỉ cần được vị thế gia công tử nào đó nhìn trúng, nửa đời còn lại của Cố Tuyết Ngưng coi như vinh hoa phú quý trong tầm tay.
Cố Niệm chẳng qua chỉ là người đi kèm không ai thèm để ý.
Ma xui quỷ khiến, vô tình cắm liễu liễu lại xanh… giờ đây người sắp phải xuất giá lại là Cố nhị cô nương chẳng ai đoái hoài.
Thế nhưng, hoàn cảnh mà nàng và vị phu quân tương lai quen biết nhau có thể nói là đáng hổ thẹn.
Nàng vẫn nhớ lúc chia tay ngày đó, Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai huynh muội nhà họ Cố đang quỳ trước thềm.
Đối với hắn mà nói, Cố Niệm là kẻ không biết liêm sỉ, thủ đoạn bỉ ổi, còn về phần Cố Minh Chương và Cố Tuyết Ngưng…
Cố Niệm không dám hồi tưởng thêm nữa, vẻ mặt chán ghét tột cùng của Tạ Nghiễn ngày hôm đó cứ mãi lởn vởn trong tâm trí nàng không sao xua đi được.
Thanh Tâm thấy nàng hồi lâu không nói tiếng nào, không khỏi lo lắng: “Cô nương, người phải mong chờ những ngày tháng tốt đẹp, như vậy mới có động lực phấn đấu chứ. Chuyện khác không nói, người có Hầu phủ làm chỗ dựa, sau này Vương di nương không dám làm càn nữa đâu…”
Cố Niệm ngẩng đầu nhìn Thanh Tâm, khóe miệng mấp máy, bao chuyện cũ ùa về trong tâm trí, khiến nàng bất giác rùng mình.

Nàng vốn là cô nhi được phu thê Cố gia nhận nuôi, không phải là thân sinh. Chính thất của Cố lão gia là Đổng thị không thể sinh nở, năm năm trước, ông ta đột nhiên đưa ngoại thất về nhà, chính thức nạp làm di nương, khi đó Cố Niệm mới mười tuổi.
Cùng ngày bước vào cửa với Vương di nương còn có một đôi nhi nữ, vị tiểu lang quân đó tên khai sinh là Cố Minh Chương, lớn hơn Cố Niệm ba tuổi. Sau này Cố Niệm mới biết, Vương thị đã sớm đi theo Cố lão gia, Đổng thị hẳn là đã bị lừa gạt bấy lâu nay.
Còn về đôi nhi nữ này, theo lời Cố Đình Viễn nói, ai bảo Vương thị có bản lĩnh sinh được Tuyên ca nhi chứ? Cố gia không thể tuyệt hậu.
Ván đã đóng thuyền, Đổng thị không nhận cũng phải nhận.
Biến cố xảy ra vào tháng chạp năm đó, Cố lão gia trong một đêm tuyết say rượu trở về, không may ngã bên bờ mương, đầu đập xuống đất, lập tức tắt thở.
Đổng thị bệnh nặng một trận, gắng gượng chưa đầy hai năm, cũng đã buông tay trần thế vào đầu xuân năm kia.
Vương di nương cuối cùng cũng trở mình nắm quyền quản gia, Cố Niệm lúc này mới nhận rõ bộ mặt thật của bà ta.
Nàng kéo suy nghĩ trở về, khẽ than một tiếng: “Hầu phủ thì đáng tin lắm sao?”
Trong mắt người ngoài, bất luận là ghen tị hay hâm mộ, cuộc hôn nhân này đều là nàng trèo cao hưởng lợi. Nhưng từ trong thâm tâm Cố Niệm, nàng chỉ cảm thấy mờ mịt bất an.
Bọn họ có hiểu rõ đối phương không, đã từng ở riêng với nhau dù chỉ nửa ngày hay chưa?
Nàng chỉ biết đối phương xuất thân cao quý, nhưng thân phận quý nhân đâu phải là tấm bùa bảo chứng cho phẩm hạnh, lỡ như hắn không tốt đẹp đến vậy thì sao? Hoặc giả, hắn chỉ có vẻ ngoài phẩm hạnh đoan trang, thực chất lại giống như dưỡng phụ, cũng lén lút bao nuôi kỹ nữ, dưỡng ngoại thất bên ngoài, rồi sẽ có ngày được đằng chân lân đằng đầu…
Huống hồ nàng xuất thân thấp kém, nếu không phải tự dưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, sự việc lại truyền đến tận tai Hoàng đế, nàng nào dám tơ tưởng gả cho Tạ Tiểu hầu gia nức tiếng kinh thành?
Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã rõ rành rành, là Cố Niệm nàng trèo cao Hầu phủ, không có nương gia làm chỗ dựa vững chắc, nàng dựa vào đâu mà tin rằng Hầu phủ sẽ chống lưng cho mình?
Nương gia*: nhà mẹ đẻ
Nàng im lặng hồi lâu, đứng dậy bước ra ngoài cửa.
Cây ngô đồng trong tiểu viện rủ xuống một vệt nắng, gió thổi qua, Cố Niệm chợt nhớ đến dưỡng phụ mẫu đã quá cố.
Những ngày tháng không có Vương di nương, cũng không có cái gọi là huynh trưởng hay muội muội, gia đình ba người của bọn họ đã sống an yên mỹ mãn. Đó đều là những ngày tháng vô cùng tốt đẹp, nhưng Cố Niệm biết rõ, sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Nàng đứng dưới hành lang nhìn lá rơi mà thất thần, sau lưng bỗng truyền đến một tràng bước chân khoan thai.
“Mới từ bên ngoài về đã nghe nói chuyện vui lớn của nhị muội muội, sao không có ai đến quán trà báo một tiếng? Trái lại làm cho ta đây, người làm huynh trưởng này, có vẻ như bị cho ra rìa vậy.”
Người tới chính là trưởng tử của Vương di nương, Cố Minh Chương.
Cố Niệm ngẩn ra rồi hoàn hồn, vội xoay người phúc thân*, cẩn trọng nói: “Chào Đại ca ca.”
phúc thân*: Một nghi thức cúi chào của nữ
Ngừng một lát, nàng lại nói: “Vốn cũng là chuyện nhỏ, không dám làm phiền Đại ca ca bận tâm.”
Cố Minh Chương cười khẽ, hắn ta mân mê chuỗi mã não mới tậu, chậm rãi bước đến bên cạnh Cố Niệm, thấp giọng hỏi: “Nhị muội muội ban nãy đang nghĩ chuyện gì vậy?”
Nàng cẩn trọng xoay người lại đối diện với Cố Minh Chương, không hiểu sao lại có chút sợ hãi khi đứng gần hắn ta như vậy.
Thanh Tâm lúc này bước ra đón, nhanh miệng gọi một tiếng Đại thiếu gia, còn chưa kịp nói vế sau, đã bị hắn ta giơ tay xua lui.

Trong tiểu viện chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố Niệm càng thêm bối rối.
Bọn họ không phải ruột thịt, dù ngày thường vẫn xưng hô huynh muội, nhưng chung quy thời gian chung đụng không dài, cũng rất hiếm khi ở riêng, tình cảm tự nhiên không thân thiết đến mức đó.
Tuy Cố Minh Chương luôn miệng gọi muội muội, nhưng hành vi cử chỉ lại khinh bạc, lúc nào cũng cố ý vô tình muốn thân cận với nàng, Cố Niệm mỗi khi đối mặt với hắn ta đều cảm thấy không thoải mái.
Nàng hơi ngẫm nghĩ, khẽ lùi lại nửa bước, dè dặt nhìn Cố Minh Chương: “Mấy hôm nay ngủ không sâu giấc, thấy người nặng nề, nên muốn ra sân phơi nắng một lát. Đại ca ca có việc gì không?”
Cố Minh Chương nhất thời không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn nàng một lúc, Cố Niệm bị nhìn đến phát hoảng, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười nhạt gượng gạo.
Hồi lâu sau, Cố Minh Chương mới thong thả cất lời: “Thật không ngờ, nhị muội muội sắp xuất giá rồi.”
Sắc mặt Cố Niệm cứng lại, do dự chốc lát, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Cố Minh Chương cố tình trêu chọc nàng: “Sao vậy, Nhị muội muội lại coi thường cả Tạ Tiểu hầu gia sao?”
Nàng kinh hãi biến sắc, vội vàng phủ nhận: “Ta… ta tự biết mình không xứng với ngài ấy.”
Cố Minh Chương cười cười: “Nói vậy là, Nhị muội muội vẫn chưa muốn gả đi sao?”
Cố Niệm bị hỏi trúng tim đen, trong phút chốc ngẩng đầu lên, môi khẽ mấp máy, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Dưới ánh mặt trời, đôi môi đỏ mềm mại của thiếu nữ ánh lên vẻ long lanh, nửa đoạn cổ trắng ngần kia như bị nắng chiếu xuyên thấu, hắt ra một tầng sáng ấm áp.
Cố Minh Chương lặng lẽ cụp mắt xuống, trong lòng dấy lên một ý nghĩ kỳ quái.
Hắn ta từ nhỏ đã biết rất rõ, vị muội muội không chung huyết thống này của hắn ta đẹp đến mức không thể tả xiết, bao năm qua hắn ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chứ không được thân cận.
Ai ngờ chỉ một Vạn Hoa yến mơ hồ không rõ, Cố Niệm thoáng cái đã sắp gả đi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Minh Chương có chút không cam tâm.
Hắn ta quay đầu nhìn chằm chằm gò má nghiêng của Cố Niệm, trong lòng dâng lên một tia xao động, đột nhiên hạ thấp giọng: “Niệm Niệm nếu không muốn gả thì ta có một cách, có thể đánh cược một phen.”
Cố Niệm nhất thời ngây thơ, không nghĩ nhiều, mừng rỡ quay đầu nhìn sang, ai ngờ lại chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của hắn ta.
Tim nàng chợt thót lên kinh hãi, giây tiếp theo, Cố Minh Chương bỗng phất tay áo, giữ chặt lấy cổ tay nàng.
Cố Minh Chương chưa bao giờ gọi tiểu danh của nàng, bất kể trước mặt hay sau lưng đều một tiếng Nhị muội muội, tuy thỉnh thoảng có toát ra ý vị khiến người ta khó chịu, nhưng Cố Niệm cũng không nghĩ nhiều.
Nàng vốn không hiểu Cố Minh Chương, đối với nàng mà nói, một tiếng “huynh trưởng” đã là mối liên kết thân thiết nhất giữa hai người bọn họ.
Mà giờ khắc này, tư thái mập mờ không rõ của hắn ta khiến nàng sợ hãi.
Nàng vội rút tay về, lập tức không dám hỏi thêm nữa: “Không… không cần đâu, Đại ca ca.”
Nàng cố tình nhấn mạnh xưng hô này thật rõ ràng, bước chân cũng bất giác lùi lại “Ban nãy là do ta nhất thời hồ đồ, Đại ca ca tuyệt đối đừng coi là thật.”
“Nhị muội muội không muốn nghe thử cách này sao?” Cố Minh Chương nhướng mày, một lần nữa nhanh tay lẹ mắt kéo cổ tay nàng lại, bước lên một bước.
Hắn ta không đợi nàng từ chối, cúi người ghé sát tai nàng thì thầm: “Niệm Niệm có từng nghĩ tới chưa? Nếu như muội sớm đã có tình lang như ý, hai người tình nồng ý đậm, nước chảy thành sông, đã không còn là thân trong trắng, hôn sự tự nhiên sẽ phải hủy bỏ…”
Hơi thở mờ ám kia phả vào bên tai nàng, Cố Niệm như chim sợ cành cong, vội hít một ngụm khí lạnh, vừa sợ vừa giận giãy giụa, Cố Minh Chương lại đột nhiên thuận thế buông tay ra.
Cố Niệm bất giác lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhưng lại không dám la lên.
Nàng không đợi đứng vững, nén nước mắt tủi nhục vội xoay người chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa cao giọng gọi: “Thanh Tâm, Thanh Tâm! Ngươi mau mang bánh đậu xanh Đại ca ca thích ăn nhất ra đây, là ta sơ suất, thật đáng chết.”
Thanh Tâm đang đứng đợi ngay ngoài sân không xa, nghe tiếng vội bước nhanh vào tiểu viện, vừa đáp lời vừa cười nói với Cố Minh Chương: “Đại thiếu gia mau vào nhà ngồi, cô nương nhà chúng ta mấy hôm nay tâm sự nặng trĩu, thực sự không thể trách người, là lỗi của nô tỳ.”
Cố Minh Chương phất tay áo, khinh miệt liếc Thanh Tâm một cái, cười tủm tỉm nói: “Không cần, bánh đậu xanh ở đâu mà chẳng ăn được. Lát nữa ta phải ra ngoài một chuyến, Nhị muội muội nghĩ thông suốt rồi thì cứ đến gian nhà phía Đông, ta chờ muội ấy.”

Trong lúc nói chuyện, Cố Niệm đã chạy nhanh lên bậc thềm, nước mắt nơi khóe mi không thể kìm lại, tấm lưng dựa chặt vào cửa, vừa cảnh giác vừa bất an nhìn Cố Minh Chương.
Hắn ta không định vào nhà cùng nàng nữa, chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi sải bước rời khỏi tiểu viện.
Thanh Tâm không biết đã xảy ra chuyện gì, vội bước lên phía trước, quan tâm hỏi: “Cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Niệm vội giơ tay lau nước mắt, không muốn để Thanh Tâm nhìn ra manh mối.
Nàng tuy ngây thơ nhưng không ngu ngốc, dĩ nhiên biết Cố Minh Chương đang có ý đồ gì, nhưng cũng chính vì hiểu rõ ý nghĩ bẩn thỉu của vị “huynh trưởng” này mà lòng nàng thấy ớn lạnh.
Sao lại… sao lại thế? Chuyện vi phạm luân thường đạo lý ghê tởm này khiến nàng không kìm được cảm giác buồn nôn.
Nàng ép mình bình tĩnh lại, chợt nhớ đến câu nói an ủi ban nãy của Thanh Tâm, nếu như Hầu phủ có thể trở thành chỗ dựa của nàng…
Bất kể Cố Minh Chương có ý đồ gì, Cố Niệm biết rõ, một Cố gia cỏn con, một Cố Minh Chương cỏn con, cho dù hắn ta có bao nhiêu bè lũ xấu xa bên ngoài, bọn họ cũng nhất định sẽ kiêng dè Tạ Nghiễn, tuyệt đối không dám làm càn.
Nàng thầm suy tính một lát, mắt khẽ chớp, thấp giọng nói: “Ta phải khiến hắn ta biết khó mà lui.”
Thanh Tâm khó hiểu nhìn nàng.

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...