Phủ Trấn Nam Hầu phố Trường Môn thành Đông, nội quan tuyên chỉ xong vội vã rời đi, chính đường truyền ra một trận xôn xao.
“Ngươi còn muốn kháng chỉ hay sao!” Lão hầu gia đập mạnh bàn một cái, nội lực chấn động khiến đồ vật bài trí trên mặt bàn lắc lư chao đảo.
Phụ nhân* áo gấm ngồi bên phải liếc ông một cái, rồi ánh mắt lại chuyển về.
Phụ nhân*: người phụ nữ đã có chồng
Có một thiếu niên y phục màu xanh thân hình cao thẳng đứng dưới sảnh, dáng dấp mày kiếm mắt sáng, mặt đẹp như ngọc, mặc một bộ trang phục luyện công, trông như vừa từ sân luyện võ trở về, thần thái hết sức tiêu sái.
Người trung niên kia trên sảnh vẫn đang mắng: “Đã bảo ngươi đừng đi, đi rồi thì đừng gây chuyện, ngươi cứ không nghe? Một bữa Vạn Hoa yến đang yên đang lành, ngươi làm ô uế thanh danh người ta, quay đầu liền lật lọng không nhận. Ta, Tạ Chấn, không có đứa nhi tử như ngươi!”
Tạ Nghiễn vẻ mặt vô cảm nhìn phụ thân, chỉ nói: “Hối hận cũng muộn rồi, chi bằng người để nương của con sinh thêm nhi tử nữa đi?”
Chén trà bên tay bỗng nhiên bị ném ra, Tạ Nghiễn lơ đễnh nghiêng đầu, đồ sứ vỡ nát đầy đất.
Tạ Chấn giận dữ nói: “Ngươi xem ngươi xem, lật trời rồi! Chẳng qua theo quân đi một chuyến Mạc Bắc, trở về ngay cả lão tử này cũng không thèm để vào mắt nữa rồi!”
Trưởng công chúa Lý Ngọc Chân xoa xoa tai, thật sự không chịu nổi lời chỉ trích giọng oang oang như chuông của phu quân.
Bà nhẹ giọng nói: “Thiếu Hành không có ý này.”
Nói xong, bà lặng lẽ ra hiệu bằng mắt với Tạ Nghiễn, nhưng hắn dường như không muốn nhận lòng tốt này.
“Con đâu dám không để Tạ đại tướng quân oai phong lẫm liệt vào mắt? Con chẳng qua là chém đầu giặc có công, nhận được ban thưởng của cữu cữu. Lão nhân gia người không phục thì vào cung bảo ngài ấy thu hồi mệnh lệnh là được.” Tạ Nghiễn dừng một chút, lại nhướng mày nói, “À, hay là người nhân tiện nói luôn cả vụ hôn sự này, xin Thánh thượng suy nghĩ kỹ lại, đôi bên cùng vui.”
Lý Ngọc Chân lần này cũng sa sầm mặt lại “Tạ Thiếu Hành, con đang nói lung tung gì đấy!”
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng chỉnh đốn lại tư thái.
Hắn nghiêm mặt, rũ mắt nhìn xuống, vái hành lễ theo đúng quy củ với hai người: “Phụ thân, mẫu thân, Thiếu Hành đã nói rõ nhiều lần, Vạn Hoa yến chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Nếu Thánh thượng cố ý ban hôn, con không thể không tuân chỉ nghe lệnh, nhưng việc này rốt cuộc không phải là việc con mong muốn.”
Tạ Chấn và Lý Ngọc Chân nhìn nhau một cái, sắc mặt đều không tốt lắm.
Ngày đó tin tức truyền về Hầu phủ, hai người từ kinh ngạc chuyển sang nghi ngờ, từ nghi ngờ hóa thành thở dài.
Bọn họ tự tin vào phẩm hạnh con người của Tạ Nghiễn, biết rõ hắn tuyệt đối không phải hạng công tử ph*ng đ*ng như đám con nhà thế gia ở Kinh đô, càng chưa bao giờ có thói hư tìm hoa hỏi liễu. Ban đầu cảm thấy hoang đường, nhưng hỏi thăm trong cung, chứng thực việc này không phải giả, cô nương kia quả thật y phục xốc xếch dây dưa cùng Tạ Nghiễn…
Hoàng hậu lo lắng cho thể diện của nhà họ Tạ, vốn không muốn làm ầm ĩ chuyện này, do đó không truy cứu sâu.
Tạ Chấn và Lý Ngọc Chân làm rõ ngọn ngành, cũng xem như là một sự cố ngoài ý muốn, hai người đã trao đổi với nhau, cho dù Hoàng hậu không làm gì, nhưng dù sao cũng liên quan đến thanh danh của nữ tử, Lý Ngọc Chân vốn định tìm cách thỏa đáng để đền bù cho Cố Niệm, dẫu nhận nàng làm nghĩa nữ cũng không sao.
Mọi người vốn tưởng đây chỉ là chuyện nhỏ, ai ngờ Trường Bình công chúa tuổi trẻ bốc đồng, sau khi về cung đã đem chuyện này ra làm trò vui, đi trước một bước “mách lẻo” với Hoàng đế.
Khi đó Nghi quý phi đang tháp tùng Thánh thượng dạo vườn, vừa hay nghe được chuyện này, không biết bà ta đã nói gì với Hoàng đế, Thiên tử đã mở miệng vàng lời ngọc, Tạ phủ đợi được thánh chỉ ban hôn, việc này ván đã đóng thuyền.
Vĩnh Ninh công chúa hắng giọng: “Thiếu Hành, con nói nữ tử này tâm thuật bất chính, nhưng lại không có chứng cứ. Chuyện khác không nói, chỉ riêng việc nói suông làm nhục phẩm đức người khác đã không phải quân tử.”
Tạ Chấn vô cùng tán đồng, ông hùa theo: “Nương con nói đúng, bất kể ngươi không muốn đến mức nào, bây giờ đều phải nhận mệnh. Còn nữa, con càng không được ra ngoài lan truyền lời đàm tiếu về cô nương đó.”
Tạ Nghiễn khẽ nhíu mày, âm thầm suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn im lặng.
Lý Ngọc Chân thấy hắn không nói nữa, hơi nghiêng mặt nhìn Lão hầu gia, hai người như thể tâm ý tương thông mà nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Tạ Chấn hạ giọng, chậm rãi nói: “Nghiễn nhi, gần đây Ngự Sử Đài nhiều lần dâng sớ tấu ngoại thích can dự vào triều chính, Thánh thượng vì thế phiền não không thôi, con và ta đều ngầm hiểu trong lòng, cái gọi là ngoại thích này… nhà họ Tạ chúng ta chỉ thiếu nước bị chỉ đích danh viết vào tấu chương thôi.”
Tạ Nghiễn vốn vẫn đang suy tư về sự việc ô uế ở Vạn Hoa yến, chợt nghe Tạ Chấn nói một tràng lời lẽ thấm thía, lập tức hoàn hồn, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía phụ thân.
Tạ Chấn dừng một chút, lại nói: “Lần này con Bắc phạt có công, đã có không ít người đến trước mặt ta nói chuyện cầu thân, mẫu thân con cũng nghe được vài tin tức từ trong cung truyền ra, hóa ra có người đã đưa chuyện mai mối đến tận trước mặt Thánh thượng. Con đoán xem sau lưng những người này rốt cuộc là Hoàng hậu, hay là Quý phi? Chuyện khác cũng không nói nữa, nhưng lẽ nào con bằng lòng kéo bản thân vào trong giao dịch hoàng quyền sao?”
Tạ Chấn nói xong, Lý Ngọc Chân nhanh chóng liếc ông một cái, bất động thanh sắc mím mím môi.
Bà xuất thân tôn quý, là nữ nhi duy nhất của Tiên đế, lại là thân muội muội của đương kim Thánh thượng, tự nhiên từ nhỏ đã vô cùng được sủng ái.
Năm đó ở Vạn Hoa yến, Tiên đế chỉ vào Tạ Chấn trong đám người rồi nói với bà: “Tạ tướng quân có xứng với nữ nhi của ta không?”
Lý Ngọc Chân đỏ mặt không dám nói, lúc hai người mới thành hôn cũng không thể gọi là lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng quý nhân mệnh tốt, sau khi thành hôn Lý Ngọc Chân được sủng ái vô bờ bến, Tạ Chấn chỉ quan tâm duy nhất đến bà, chưa bao giờ có ý định nạp phòng cưới thiếp, bao nhiêu năm nay phu thê gắn bó keo sơn.
Lý Ngọc Chân như vậy cũng xem như mỹ mãn, bà tự biết nhân duyên huyền diệu, lâu ngày sinh tình cũng không phải chuyện xấu.
Bà tạm gác suy nghĩ miên man, khẽ than thở: “Được rồi, ông nói những thứ này làm gì? Hoàng huynh đã bao giờ nghi kỵ ông đâu, bao nhiêu năm nay huynh ấy thiên vị Thiếu Hành còn ít sao? Chẳng qua là chuyện này ầm ĩ lên rồi, cần phải có một lời công đạo. Ông cũng biết Hoàng huynh coi trọng nhất là lễ tiết danh tiếng, chuyện này không thể trách ai, ngươi gặp phải thì phải nhận. Đừng nói là Thiếu Hành, dẫu ngày đó là Yến vương, Sở vương, Hoàng huynh cũng sẽ không có lòng bao che.”
Tạ Chấn nghẹn lời, vội giải thích: “Ta cũng là có ý này, Ngọc Chân, bà nghĩ ta là hạng người nào?”
Hai người mải mê đấu khẩu, Tạ Nghiễn không xen vào được, đành bất đắc dĩ quay mặt đi.
Trong lòng hắn hiểu rõ, Hoàng đế chuyện bé xé ra to nhất quyết hạ chỉ ban hôn, chẳng qua là dùng chuyện nhỏ để giải quyết việc lớn, Hầu phủ trên dưới diễn cùng một vở kịch, dễ dàng hóa giải cái gọi là mầm họa ngoại thích.
Người trong lòng của đường đường Tạ tiểu hầu gia lại chỉ là một nữ tử bình dân xuất thân thấp hèn, thê tộc* không quyền không thế, không dính líu đến đảng tranh, Tạ gia từ đây không còn nỗi lo về sau.
Thê tộc*: gia tộc nhà vợ
Hoàng đế chặn miệng lưỡi thiên hạ, kẻ có ý đồ không còn cớ để công kích.
Môn hôn sự này đến đột ngột, nhưng cũng vô cùng đúng thời điểm, thiên thời địa lợi nhân hòa, không cho phép hắn không nhận.
Tạ Nghiễn tự biết chuyện này không còn chỗ để tranh luận, càng lười dây dưa, hắn bái biệt song thân, xoay người rời khỏi chính đường.
Hắn vừa qua hành lang, thị vệ Tần Trọng Văn vội vã đến báo: “Công tử, ngoài phủ có một cô nương cầu kiến.”
Tạ Nghiễn nhíu mày nói: “Gặp ta?”
Tần Trọng Văn trầm giọng: “Công tử, là Cố cô nương ở Vạn Hoa yến hôm đó.”
Tạ Nghiễn sững sờ, càng không khỏi cảm thấy hoang đường.
Chưa từng nghe nói qua cô nương nhà nào chưa làm lễ nạp chinh*, định thân* mà đã chủ động tìm đến cửa đòi gặp lang quân.
Nạp chinh*: nhà trai mang lễ vật tới để xác định việc cưới hỏi
Định thân*: Đính ước, giống kiểu lễ đính hôn
Hắn xoay người nhìn Tần Trọng Văn “Chỉ một mình nàng ta thôi sao?”
Tần Trọng Văn đáp phải.
Tạ Nghiễn không đáp lời, vén áo bào lên, sải bước như bay đi ra ngoài.
Đi qua một bức bình phong đá, xuyên qua cái sân rộng lớn, hai người đi đến cửa chính của Hầu phủ.
Tạ Nghiễn bước ra một bước, ngẩng mắt liền thấy thiếu nữ mặc váy vàng đứng cách đó không xa.
Hắn hơi giơ tay, Tần Trọng Văn hiểu ý, lẳng lặng lui sang một bên.
Tạ Nghiễn nhìn bóng hình màu vàng nhạt kia, bất giác dâng lên một tia chán ghét.
Cố Niệm lúc này đang cúi gằm đầu nhìn chằm chằm đôi giày thêu lộ ra dưới váy, nàng cọ cọ mũi giày, cẩn thận từng li từng tí đá viên sỏi vụn, không hề phát giác Tạ Nghiễn đang đi về phía mình.
Một cái bóng đổ xuống, che khuất ánh nắng trước mặt nàng.
Cố Niệm sững sờ, vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Nghiễn chắp tay sau lưng đứng đó, thân hình hắn cao thẳng, hai người chỉ cách nhau nửa cánh tay, tim nàng đập như thể lỡ mất nửa nhịp.
Nói ra thì, nàng và Tạ Nghiễn chỉ mới gặp nhau ba lần.
Lần trước là ở Vạn Hoa yến, nàng quỳ bên ngoài vườn tiễn biệt quý nhân, Tạ Nghiễn áo gấm mũ ngọc cưỡi ngựa, từ trên cao liếc nhìn nàng một cái.
Trước đó nữa, là ngày đại quân Bắc phạt khải hoàn, gió xuân đắc ý vó ngựa nhanh*, Tạ Nghiễn ngồi vững trên lưng ngựa, giáp bạc ánh lên trên bạch mã, thiếu niên tướng quân khí thế ngút trời.
Gió xuân đắc ý vó ngựa nhanh*: Trích từ thơ cổ, ý chỉ tâm trạng vui sướng, thành công
Cố Niệm ở trong đám người đông đúc chen chúc vội vàng liếc nhìn, đó là lần đầu tiên nàng thấy rõ mặt Tạ Nghiễn.
Mà hôm nay, hắn mặc y phục màu xanh búi tóc, dáng vẻ tiêu sái anh vũ, nhưng lại là vẻ mặt đầy lạnh lùng.
Cố Niệm nhất thời hoảng hốt, nàng nghĩ ngợi, lúc này mới gượng cười một chút, khe khẽ nói: “Tham kiến Tiểu hầu gia.”
Tạ Nghiễn mở miệng đã không có lời hay: “Nóng lòng muốn gặp ta như vậy, sao, cô nương sợ ta kháng chỉ không tuân, cuối cùng mộng đẹp tan vỡ à?”
