Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 15: Vâng, phu quân



Cố Niệm giật mình lập tức đứng dậy, nàng mừng rỡ vô cùng nhìn Tạ Nghiễn, nụ cười trên mặt đã không thể che giấu.
“Tiểu, Tiểu hầu gia, ngài… nghỉ ngơi xong rồi sao?” Nàng từ sau bàn sách vòng ra, đi đến trước mặt Tạ Nghiễn, lại ngập ngừng lùi ra xa một chút, lúc này mới dừng bước.
Tạ Nghiễn vóc người cao lớn, gần như che khuất nàng hoàn toàn, cho dù hôm nay hắn chỉ ăn vận như công tử bình thường, lụa là gấm vóc, thần thái tiêu sái, nhưng bọn họ đứng chung một chỗ, sự chênh lệch vóc dáng vẫn rất lớn.
Hắn rũ mắt đánh giá, một bên gò má của nàng vì đè lên khuỷu tay mà hơi ửng hồng, sợi tóc mai bên thái dương dính trên cằm, một sợi vương lại bên khóe môi.
Hắn bỗng nhiên muốn vươn tay giúp nàng gỡ sợi tóc đen kia xuống, năm ngón tay sau lưng hơi siết chặt, cuối cùng vẫn nhịn xuống sự thôi thúc này.
Tạ Nghiễn nói: “Đọc sách mà lười biếng thì thà không đọc còn hơn.”
Cố Niệm sững sờ, vội giải thích: “Không phải!”
Nhưng sau một câu phủ nhận, nàng lại không biết còn có thể biện giải như thế nào nữa, nàng gục lên sách trên bàn ngủ thiếp đi là sự thật, còn vừa đúng lúc bị hắn “bắt tại trận”, có ngụy biện nữa cũng chỉ càng tỏ ra nàng chột dạ và giảo hoạt.
Nàng đành phải nói: “Ta lần sau sẽ không thế nữa…”
Tạ Nghiễn hừ nhẹ một tiếng, liếc qua cuốn “Đại Phàm” quyển thượng, xoay người ngồi lên nhuyễn tháp.
Nguyệt Mai đúng lúc bưng trà nóng tới, nàng ta yên lặng đặt chén trà lên chiếc bàn nhỏ, sau đó lẳng lặng rũ tay đứng chờ bên cạnh bình phong.
Tạ Nghiễn chậm rãi nhấp một ngụm “Nói xem đã nhìn ra được những gì?”
Nét mặt Cố Niệm chuyển vui, vội ngồi xuống cùng hắn, hai tay vịn mép bàn nhỏ, nửa người nghiêng về phía hắn, dáng vẻ hết sức lấy lòng.
“Quyển này vẫn chưa xem xong! Có vài chỗ thực sự tối nghĩa, có lẽ do kiến thức của ta vẫn còn quá ít ỏi nên không thể hiểu hết. Nhưng “Tiểu Tương Sơn Ký” thì đã đọc kỹ rồi, Tiểu hầu gia ghi chú vô cùng chi tiết, đọc một mạch thấy vô cùng thú vị, không hề nhàm chán chút nào, ta cũng học được rất nhiều.”
Hắn bưng chén trà, nghe nàng khen ngợi không ngừng như tràng pháo, ngón tay dài xoa xoa vành chén, rũ mắt không nói gì.
Cố Niệm vẫn thao thao bất tuyệt: “Vị Đoan vương gia kia thật sự là một đại nhân vật tài giỏi mưu trí hơn người, ngài ấy xuất thân cao quý như vậy, lại bằng lòng bỏ ra mấy năm trời du ngoạn thiên hạ, tìm hiểu xem bách tính rốt cuộc sống những ngày tháng thế nào, cho nên sau khi ngài ấy kế vị mới khai sáng được thời thịnh thế, càng có được tiếng tăm tốt đẹp là nhân đức hiền minh.”
“Còn nữa, ta xem xong Thiên Thương Tuyết, chú ý đến ghi chú của Tiểu hầu gia… ánh tuyết có thể chiếu sáng cả một vùng trời, ta đang nghĩ đó sẽ là kỳ quan như thế nào? Ta đi không nhiều nơi, nhưng trước đây thường đến núi Bất Lưu ngoài Kinh đô hóng mát, phong cảnh ở đó cũng rất đẹp, chẳng qua so với núi Tiểu Tương mà Đoan vương gia đến, hẳn vẫn là khác biệt một trời một vực…”
Tạ Nghiễn ngước mắt nhìn nàng, mỹ nhân má lúm đồng tiền cười rộ, dịu dàng như hoa, khóe môi cong cong lộ ra mấy chiếc răng nhỏ xinh như trân châu, mắt sáng răng trắng, môi đỏ má hồng, thật sự như châu như ngọc.
Hắn nhất thời khẳng định, nàng quả thực đã nghiêm túc đọc “Tiểu Tương Sơn Ký”

Sắc mắt hắn thâm trầm, Cố Niệm bỗng nhiên ngừng nói, tưởng rằng mình nói nhiều thất thố.
Tạ Nghiễn thản nhiên nói: “Đổi cách xưng hô đi.”
Cố Niệm sững sờ, môi đỏ khẽ mở, câu nệ l**m l**m môi dưới, đầu lưỡi xinh xắn lướt qua lớp son môi, thoáng qua như một con rắn nhỏ linh động, câu hồn đoạt phách.
Giọng nàng lí nhí: “Vâng, phu quân.”
Tạ Nghiễn ánh mắt hơi thu lại, hàng mi dài run rẩy, khẽ đến mức không thể nhận ra, cúi đầu lặng lẽ uống trà.
Đang lúc nói chuyện, Tiền ma ma dẫn tỳ nữ mang thức ăn lên, hai người ra chính đường ngồi xuống, thức ăn vẫn tươi mới, lại là những món kiểu mới mà Cố Niệm chưa từng thấy cũng chưa từng nếm qua.
Chỉ là tối nay trên bàn có thêm một ấm rượu hâm nóng, Tiền ma ma nói để dùng kèm với món Lục nguyệt hoàng* là hợp vị nhất, cua và rượu đều là Thái hậu ban thưởng, lão nhân gia biết Tạ Nghiễn hôm nay về kinh, nên đặc biệt sai người cưỡi ngựa nhanh mang đến Hầu phủ.
Lục nguyệt hoàng*: Cua non tháng sáu âm lịch
Vừa nói, bà ta vừa chủ động rót cho hai người mỗi người một chén rượu.
Cố Niệm sững người nói: “Ma ma, ta không quen uống rượu…”
Tiền ma ma không đáp lời, Cố Niệm đành phải cúi đầu, bưng chén lên nhấp một ngụm nhỏ, ngược lại thấy rất êm cổ họng, nhờ đó mà yên tâm không ít.
Tạ Nghiễn nhếch môi cười khẽ, đợi Nguyệt Mai tiến lên gắp thức ăn, nâng chén chậm rãi nhấm nháp.
Thế là hết chén này đến chén khác, Tạ Nghiễn tối nay cao hứng, ăn Lục nguyệt hoàng kèm với uống không ít rượu, ấm rượu hâm nóng kia cạn sạch, một bữa cơm cũng vừa vặn ăn xong.

Cố Niệm chỉ cảm thấy mình tửu lượng kém, sau khi ăn xong chưa đến một nén nhang liền gọi Thanh Tâm chuẩn bị nước, dáng người phiêu diêu đi tắm rửa.
Hơi nóng trong phòng tắm bỗng nhiên bốc lên, hầm hập khiến toàn thân nàng ấm lên, buồn ngủ rũ rượi.
Tối nay thật không nên gội đầu, nhưng Cố Niệm ưa sạch sẽ, hễ vào hè là càng thêm siêng năng gội đầu. Nói cũng lạ, Tạ Nghiễn ở gian phòng bên mãi mà chưa rời đi, nhưng nàng lại có tư cách gì để hỏi chứ?
Nàng mơ màng ngồi trước bàn trang điểm mặc cho người ta sắp đặt, Thanh Tâm và Nguyệt Mai thấy mí mắt nàng khép hờ, lúc này liền tăng nhanh động tác vắt khô tóc, không ai nhận ra, phòng tắm đã được thay một lượt nước nóng sạch sẽ.
Tiếng nước róc rách, quấy nhiễu lòng người.
Lúc Tiền ma ma đi vào, Thanh Tâm đang đốt hương xông, bà ta đi đến bên giường dừng lại một lát, sau đó lặng lẽ không một tiếng động gọi Thanh Tâm đi.
Nguyệt Mai lấy một chiếc khăn nhỏ lau đuôi tóc cho Cố Niệm.
Nàng yếu ớt dựa vào lưng ghế, mùi hương xông kia khuếch tán ra, hương thơm chui vào hơi thở của nàng, lấy đi thần trí của nàng.
Có người từ phòng tắm đi vào, Cố Niệm nhìn thấy Tạ Nghiễn trong gương.
Hắn khoác một chiếc áo thâm y màu ánh trăng, rộng thùng thình, cứ đứng bên cạnh lư hương không nói một lời.
Nguyệt Mai cất khăn đi, còn chưa kịp nói, Tạ Nghiễn đã nhàn nhạt phân phó: “Lui xuống.”

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...