Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 14: Nàng ấy đã đến sao?



Cố Niệm lúc dùng bữa trưa đã có chút lơ đễnh, nàng một lòng nhớ đến chuyện Tạ Nghiễn hôm nay sẽ về phủ.
Nàng không biết tốc độ của hắn nhanh hay chậm, cũng không biết hắn đến Kinh thành là vào cung phục mệnh trước, hay là trực tiếp quay về Sơ Vũ Hiên?
Sau khi trong lòng có mong chờ, mỗi phút mỗi giây kia dường như bị kéo dài vô hạn, nàng trước đây luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay chỉ thấy một ngày dài tựa một năm.
Cố Niệm càng không biết rõ, sự vướng bận này của nàng đối với Tạ Nghiễn là bắt đầu từ khi nào?
Bọn họ tất nhiên không tính là người quen, lại càng không nói đến là bằng hữu tri kỷ của nhau.
Đối với nàng mà nói, Tạ Nghiễn là ngôi sao nơi chân trời xa không thể với tới, nhưng nàng lại không hiểu sao lại muốn đến gần hắn.
Nàng đang nghĩ, có lẽ đợi đến khi Tạ Nghiễn thật sự hiểu rõ con người của nàng, biết rõ nàng cũng không tệ đến thế, hắn có phải cũng sẽ cho rằng môn hôn sự này không tệ hại như trong tưởng tượng không?
Cố Niệm đang ấn tay lên cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký” ngẩn ngơ, mực kia đã mài từ lâu, nhưng nàng lại chậm chạp không động bút.
Ánh mắt nàng quay lại trên dòng chú giải kia của Tạ Nghiễn, trong lòng bỗng dưng như bị pháo hoa làm bỏng một cái.
Cũng chính vào lúc này, Thanh Tâm thần thần bí bí lẻn vào gian bên, hạ giọng nói: “Cô nương, Tiểu hầu gia về rồi!”
Tâm tư của Cố Niệm lập tức quay về, nàng lộ vẻ vui mừng, vội đặt bút xuống đứng dậy, bỗng dưng lại chần chừ, hắn về rồi, nhưng lại không về Sơ Vũ Hiên…
Điều này có nghĩa là, nàng không thể cứ thế hấp tấp chạy đi gặp hắn.
Thanh Tâm bước lên trước: “Vừa nghe Nguyệt Mai nói đó, nàng ấy mới đến nhà kho lĩnh hoa quả, quản sự dặn nàng ấy truyền lời cho Tử Vu, nói là mấy món Tiểu hầu gia quen ăn đều đã chuẩn bị xong, lát nữa sai người đưa đến Thư Các.”
Cố Niệm sững sờ, hóa ra vừa về phủ không đến Hạnh Viên, mà lại về thẳng Thư Các.
Nàng nhớ tới lời dặn dò của Lý Ngọc Chân đối với nàng, định thần lại, đây chính là có một cái cớ tốt nhất để đến Thư các gặp Tạ Nghiễn, còn có thể không bị người khác nhìn ra nàng thật ra đang mong ngóng Tạ Nghiễn trở về.
Nàng dừng bước một chút, ngoài việc truyền lời, nàng còn nghĩ có lẽ có thể nói chuyện với hắn thêm một lát, thế là liền cầm lấy cuốn sách trên bàn, lòng thấp thỏm bất an mà ra khỏi cửa.
Nàng đi qua hành lang, bước chân nhẹ nhàng, mải mê tưởng tượng lát nữa phải mở lời với Tạ Nghiễn như thế nào, cúi đầu nhớ lại những cảm nhận và suy nghĩ của mình từ lúc đọc sách đến nay.
Thư các ở ngay phía trước.
Nàng vừa dừng lại dưới mái hiên, liền thấy Tử Vu kéo cửa đi ra, nàng ta mặt đang tươi cười, vừa quay đầu lại nhìn thấy Cố Niệm, nụ cười kia đông cứng nơi khóe miệng, có chút đờ ra.
Tử Vu phúc thân: “Thiếu phu nhân.”
Cố Niệm gật đầu, đi mấy bước lên trước, vừa nói được nửa câu: “Tiểu hầu gia ngài ấy…”
Tử Vu vội cau mày, giơ ngón tay đặt lên môi “suỵt” một tiếng: “Công tử một đường bôn ba, ngựa không dừng vó mấy ngày liền chạy về Kinh thành, lúc này mới vừa nghỉ ngơi, thiếu phu nhân động tĩnh nhỏ một chút.”
Cố Niệm bị nói đến sắc mặt cứng đờ, nàng làm ồn ào lúc nào? Tổng cộng mới gọi một câu Tiểu hầu gia, sao lại bị nàng ta nói giống như cố tình quấy rầy Tạ Nghiễn như vậy…
Nàng không tiện tranh cãi với Tử Vu, đành phải nói: “Mẫu thân bảo ta đến nói với Tiểu hầu gia một tiếng, ngài ấy hôm nay không cần đến Hạnh Viên thỉnh an.”
Tử Vu gật gật đầu: “Làm phiền thiếu phu nhân rồi.”
Cố Niệm chỉ cảm thấy lời này nghe thật kỳ quặc, còn chưa kịp ngẫm ra thì Tử Vu lại hỏi: “Thiếu phu nhân còn có việc gì không?”
Nàng lúc này mới bừng tỉnh ngộ, người ta đây là đang hạ lệnh đuổi khách, trong lời nói rõ rành rành là không chào đón nàng đến Thư các lộ diện.
Cố Niệm nắm chặt cuốn sách trong tay, trong lòng dâng lên một tia khó xử. Tử Vu rõ ràng đã nhìn thấy cuốn sách trong tay nàng, nàng không có cách nào lại mang về như vậy, nếu không ý đồ giấu kín trong lòng sẽ bị nàng ta nhìn thấu triệt để.
Cố Niệm đưa sách qua “Ồ… ta vốn còn muốn trả sách lại cho Tiểu hầu gia.”
Tử Vu cười: “Giao cho ta đi, đợi công tử tỉnh dậy gọi trà nước, ta sẽ đặt sách lại lên bàn.”
Cố Niệm không muốn buông tay, nhưng lại không thể không nhìn Tử Vu rút cuốn sách đi.
Lần này không còn lý do gì để nán lại thêm, nàng nhỏ giọng cảm ơn Tử Vu, cô đơn xoay người đi về Sơ Vũ Hiên.

Nguyệt Mai vừa hay rửa xong hoa quả, đang đi qua tiểu viện, xa xa liền thấy Cố Niệm mặt mày ủ rũ.
Nàng ta vội vàng đón lên trước: “Thiếu phu nhân, người sao vậy?”
Nguyệt Mai bản tính không xấu, sau khi ở chung với Cố Niệm một thời gian càng bỏ xuống thành kiến, tình cảm của nàng ta với Cố Niệm tuy không bằng Thanh Tâm, nhưng cũng hiểu được đạo lý đơn giản một người vinh quang thì mọi người cùng vinh quang.
Cố Niệm hưởng phúc, nàng ta mới có thể được hưởng lây mà sống những ngày tháng tốt đẹp, vì vậy thái độ sớm đã hòa hoãn, một lòng xem Cố Niệm là chủ mẫu của Sơ Vũ Hiên.
Thanh Tâm nén một bụng tức giận, nhân đó không sót một chữ mà oán giận với Nguyệt Mai, cuối cùng không quên nói mỉa mai: “Còn thật sự coi mình là chủ tử cơ đấy!”
Nguyệt Mai hơi sững sờ, lập tức cùng hai người đi vào trong nhà, đè thấp giọng nói: “Ngươi coi chừng nói lời nói đấy!”
Nàng ta cảnh giác nhìn ra sau lưng một cái, thấy không có ai khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Những lời này tuyệt đối đừng để công tử nghe thấy, ngài ấy kỵ nhất điều này đó!”
Cố Niệm tò mò ngước mắt lên, chỉ nghe Nguyệt Mai lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Ngươi trước đó đi học lễ nghi nên không biết, lúc đó Nguyệt Hương còn ở trong viện hầu hạ, có hôm hai chúng ta ở Thư các sắp xếp đồ đạc, nàng ta nhất thời nói đến quên mình không dừng lời lại được, vừa hay bị công tử nghe thấy, lập tức phạt nàng ta quỳ ở tiểu viện một đêm, hiện giờ bị Tiền ma ma điều đến hậu viện làm tỳ nữ giặt giũ…”
Thanh Tâm “oa” một tiếng, cũng nảy sinh một tia sợ hãi, vội hỏi nguyên do, Nguyệt Mai nhất thời nhanh miệng, kể ra mấy câu, đều là những lời châm chọc liên quan đến Cố Niệm.
Cố Niệm nghe vậy lại sững sờ, trong lòng dâng lên từng tia ấm áp, không ngờ tới, hóa ra Tạ Nghiễn cũng đã từng bảo vệ nàng…
Sự bực bội và tủi thân mà Tử Vu gây ra cho nàng ban nãy trong thoáng chốc đã tan biến không còn tăm hơi, nàng chưa từng biết cảm xúc của mình có thể bị người khác chi phối dễ dàng như vậy, chốc lát trời quang chốc lát lại mưa, nhưng tóm lại đến bây giờ, lòng nàng tràn đầy sự ngọt ngào.
Hai nha hoàn đang nói chuyện thì bị Tiền ma ma gọi ra ngoài, cũng chính vào lúc này, Nguyệt Mai quay đầu nhìn thoáng qua, hạ giọng nói: “Sau khi Nguyệt Hương bị phạt, liền đổi vị Tử Vu tỷ tỷ này đến Thư các hầu hạ… Nàng ta vốn là người cũ bên cạnh công tử, ngươi chắc chắn biết, bên ngoài còn đồn sau này sẽ nâng nàng ta lên làm di nương.”
Nàng ta dừng một chút “Lời này ta không tiện nói trước mặt thiếu phu nhân, tóm lại không có lửa làm sao có khói, chúng ta phận làm tôi tớ vẫn nên cẩn thận một chút, lỡ như ngày sau nàng ta thật sự được công tử nạp phòng, ngươi và ta khó tránh khỏi phải hầu hạ trước mặt.”
Thanh Tâm rất là bất bình, nhưng quay đầu lại đã thấy Tiền ma ma đợi ở trước mặt, thế là đành nuốt lời oán giận vào trong, thầm nghĩ vẫn phải tìm cơ hội nhắc nhở Cố Niệm.

Tạ Nghiễn ở trên giường thấp trong Thư các chợp mắt một lát, trước sau chưa đầy nửa canh giờ.
Hắn trước nay ngủ ít, vì từ nhỏ tập luyện nội công nên tinh lực dồi dào, chỉ cần chợp mắt một lát liền lại tinh thần phấn chấn.
Lúc Tử Vu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy ánh nắng xế chiều chiếu lên nửa bên người Tạ Nghiễn, trên vai hắn vắt hờ chiếc áo ngoài, nghiêng mình dựa vào gối tựa, ngón tay thon dài như ngọc, chậm rãi lật sách.
Ánh sáng ấm áp trong trẻo kia vẽ ra một vầng sáng mờ cho hắn, sắc mặt hắn rất nhạt, nhận ra có người vào phòng cũng không ngẩng đầu.
Tử Vu yên lặng rũ tay đứng một bên, không dám l* m*ng mở lời.
Tạ Nghiễn hạ giọng nói: “Đổi trà nóng.”
Sách lại lật qua một trang, tiếng sột soạt trong Thư các yên tĩnh vô cùng rõ ràng, tim Tử Vu đập loạn nhịp, vội bưng ấm trà sứ trắng bên bàn nhỏ vội vã rời đi.
Nàng bưng một bộ trà cụ mới đi lên trước, đặt trên bàn, lần này liền đứng cách Tạ Nghiễn gần hơn rất nhiều.
Nàng ta ẳng lặng liếc nhìn cuốn sách trong tay Tạ Nghiễn, lần này không phải binh pháp, tên sách là “Đại Phàm”, nói về phương pháp và cách sử dụng các loại thuyền bè trong thiên hạ, ghi chép vô cùng tường tận, gần như có thể áp dụng ngay lập tức.
Tử Vu trước kia gia cảnh tốt, cũng từng biết chữ, sau này gia đạo sa sút mới vào Hầu phủ làm tỳ nữ. Nàng ta chí khí cao ngạo, nhưng đầu óc lanh lợi, có thể được điều đến Sơ Vũ Hiên hầu hạ Tạ Nghiễn là vinh dự đặc biệt, nàng ta trước nay rất biết mưu tính tiền đồ cho mình.
Nàng ta biết rõ mình không có tư cách cũng không có cơ hội làm chủ mẫu, sau này đến tuổi lấy thân phận tỳ nữ cấp cao rời khỏi Hầu phủ, ngược lại cũng có thể gả vào một gia đình tốt, sau này nhất định chuyện cơm áo không phải lo nghĩ.
Chỉ là nàng ta không cam tâm, cho dù ở Hầu phủ không làm được chủ mẫu, nhưng nếu có thể được Tạ Nghiễn nạp phòng làm một thiếp thất, như vậy cũng xem như là một nửa chủ tử. Huống chi Tạ Nghiễn tài mạo hạng nhất, Kinh đô biết bao thiếu nữ nhà quyền quý đem lòng yêu mên hắn, cho dù chỉ là thiếp, cũng mạnh hơn chính thê của tiểu môn tiểu hộ.
Tử Vu ở bên cạnh yên lặng chờ đợi hồi lâu, Tạ Nghiễn cuối cùng cũng gấp trang sách lại, từ từ đứng dậy đi về phía sau bình phong.
Nàng ta đi theo mấy bước, ấp úng nói: “Công tử, tỳ tử thay y phục cho ngài.”
Tạ Nghiễn lạnh giọng: “Không cần.”
Hắn quay mắt liếc nàng ta một cái, một mình đi ra sau bình phong. Tấm rèm vải màu trắng bị nắng chiều chiếu xuyên thấu, thân hình Tạ Nghiễn được chiếu thành một bóng hình nhàn nhạt, Tử Vu ngây ngốc nhìn, chỉ cảm thấy hô hấp như ngưng trệ.
Trong thoáng chốc, Tạ Nghiễn đã mặc đồ xong, thong thả bước ra khỏi bình phong.
Hắn mặc một bộ thường phục màu xanh biếc, bên ngoài khoác một chiếc áo dài nửa tay màu trắng trong, dây áo ngay ngắn, chỉ dùng một cây trâm ngọc cài búi tóc, áo mỏng dây lưng buông lỏng, đúng là công tử phong lưu.
Tử Vu đi theo bước chân hắn đến bên thư án, thấy chồng sách vốn đang xếp chồng kia đã thay đổi vị trí.
Hắn cau mày, còn chưa mở miệng, Tử Vu đã lập tức nói: “Thiếu phu nhân trước đó từ Thư các lấy mấy cuốn sách, vừa rồi đã trả lại một cuốn.”
Tạ Nghiễn im lặng một lúc lâu, mới hỏi: “Nàng ấy đã đến sao?”
Tử Vu vội nói: “Lúc đó công tử vẫn đang nghỉ ngơi, thiếu phu nhân liền không vào cửa làm phiền, thuận miệng nhờ tỳ tử trả lại sách, còn nói phu nhân dặn dò hôm nay không cần thỉnh an.”
Nàng ta tự cho rằng đã nói rất tường tận, sẽ không khiến Tạ Nghiễn nảy sinh nghi vấn nào khác, huống chi, nàng ta cũng không muốn nói nhiều chuyện của Cố Niệm với hắn.
Nào ngờ Tạ Nghiễn nói: “Sách trên bàn… cuốn nào?”
Tử Vu sững sờ, khẽ bĩu môi, thế là liền rút cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký” từ trong chồng sách kia ra, cung kính đưa cho Tạ Nghiễn.
Hắn cụp mắt liếc qua, cảm thấy hơi bất ngờ.
Tử Vu cẩn thận từng li từng tí ngước mắt dò xét biểu cảm của Tạ Nghiễn, nhưng ánh mắt hắn bình tĩnh, giống như không có cảm xúc gì mà lại đặt sách xuống.
Nàng ta bất giác thầm vui, sắc mặt cũng thả lỏng, liền chủ động nói: “Nếu công tử không muốn thiếu phu nhân đến Thư Các, sau này tỳ tử thay ngài đánh tiếng.”
Tạ Nghiễn cụp mắt đánh giá nàng ta, khẽ cau mày “Đọc nhiều sách là chuyện tốt.”
Tử Vu nhất thời không nói nên lời, chỉ đành lúng túng cười cho qua chuyện.
Tạ Nghiễn bình thản: “Không cần phỏng đoán tâm tư của ta, nếu còn có lần sau, đến cả phòng thu chi ngươi cũng không cần quay về nữa.”
Tử Vu kinh hãi, vội quỳ xuống đất luôn miệng nhận sai, vạt áo của Tạ Nghiễn lướt qua trước mặt nàng ta, mang theo một trận gió lạnh.

Hắn men theo hành lang đi về phía Sơ Vũ Hiên, ánh nắng men theo hành lang dài di chuyển, đi đến trước Sơ Vũ Hiên vừa vặn là ánh vàng rắc đầy sân.
Thanh Tâm và Nguyệt Mai chờ ở ngoài cửa, thấy Tạ Nghiễn đều bất ngờ, vội phúc thân hành lễ.
Tạ Nghiễn xách vạt áo bước vào nhà “Người đâu?”
Thanh Tâm chưa hoàn hồn, ngược lại Nguyệt Mai lanh lợi: “Bẩm công tử, thiếu phu nhân ở gian bên đọc sách, đã đọc gần cả buổi chiều rồi ạ.”
Tạ Nghiễn gật đầu, cất bước đi vào gian bên, vừa qua rèm cửa, lại thấy bên trong có người gục trên bàn chợp mắt, trong tay còn cầm một cây bút đã gần khô mực, cánh tay đè lên một cuốn sách lật mở mấy trang, chính là cuốn “Đại Phàm” quyển thượng của hắn.
Nguyệt Mai thấy vậy kinh hãi thất sắc, vội muốn gọi Cố Niệm tỉnh dậy, nào ngờ Tạ Nghiễn xua tay, nàng ta hơi do dự, đành phải phúc thân lui xuống, trong lòng vì Cố Niệm mà lo lắng.
Tạ Nghiễn di chuyển bước chân đến trước bàn, thấy môi son nàng hé mở, lông mi dài khẽ run, gò má nghiêng trắng nõn đầy đặn, dưới ánh nắng chói chang càng thêm xinh xắn.
Sách lật mở, một bên đè lên một tờ giấy, trên đó viết mấy hàng chữ, hắn liếc qua một cái, không ngờ lại là tổng kết phân tích lại lời chú giải của hắn, dùng từ càng thêm dễ hiểu rõ ràng.
Hắn bất giác cong cong khóe miệng, bỗng dưng nổi lên một ý niệm kỳ quái, tâm tư vừa nảy sinh, hắn liền rút cuốn “Đại Phàm” kia giơ lên trước người, ngay sau đó hai ngón tay buông lỏng, cuốn sách kia lại rơi mạnh xuống bàn.
Cố Niệm toàn thân run lên, trong chốc lát mở to mắt ngồi thẳng dậy, nhưng đang nửa tỉnh nửa mơ, ánh mắt nàng mơ màng mờ mịt, lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc hoảng loạn, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Nghiễn, trong mắt hắn ẩn chứa ý cười, độ cong nơi khóe môi chợt lóe lên rồi biến mất.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...