Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 17: Nàng đúng là thủ đoạn cao thâm



Nguyệt Mai và Thanh Tâm đợi một lúc mới tiến vào gian phồng trong, đập vào mắt liền thấy cảnh tượng bừa bộn trên giường.
Các nàng đêm qua đã biết hai người có một hồi triền miên, bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn là thầm cảm thán, nhưng không ai dám để lộ ra vẻ mặt nào khác, chỉ lo cúi đầu dọn dẹp.
Nguyệt Mai bước lên trước, chỉ thấy sắc mặt Cố Niệm trắng nhợt, thần sắc uể oải chậm chạp, giữa mày mắt thêm mấy phần quyến rũ, mớ tóc đen kia búi lại trước ngực, sự tương phản cực độ giữa đen và trắng lại càng phóng đại vẻ mỹ mạo của nàng.
Cô nương yếu ớt, ngay cả dây buộc của áo yếm dường như cũng cầm không vững, Nguyệt Mai vội nhận lấy dây buộc trong tay Cố Niệm, bảo nàng khẽ nghiêng người qua.
Nguyệt Mai cúi mắt, mặt ửng đỏ.
Trên vòng eo thon trắng lưu lại những dấu ngón tay sâu sâu cạn cạn, tựa như đóa hoa hải đường nở rộ trên vòng eo nhỏ, nàng ta làm như không biết, vội kéo áo yếm ngay ngắn, liếc nhìn từ phía sau, lại thấy dưới xương quai xanh cũng là một mảng xuân sắc, không khỏi thầm cảm thán vị Tiểu hầu gia được gọi là thanh tâm quả dục cũng có ngày hôm nay… Nam nhân chẳng qua đều là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Nhưng Nguyệt Mai tự cho rằng đây là chuyện tốt, tình cảm chủ tử ngày càng đậm, Cố Niệm đã khổ tận cam lai, bọn hạ nhân như họ cũng có ngày tháng tốt đẹp.
Cố Niệm mặc xong áo lót, lúc này mới bước xuống giường, tay chân bủn rủn, sự khó chịu trên người vẫn chưa tan hết.
Đêm qua là một đêm điên đảo và cuồng nhiệt, Tạ Nghiễn không chút tiết chế, nàng chỉ vừa nhớ lại một chút là đã đỏ mặt xấu hổ, sự e thẹn này còn mang theo chút ngọt ngào, nàng nghĩ, bọn họ cuối cùng đã trở thành phu thê thật sự.
Thanh Tâm đưa nàng đến trước gương rửa mặt chải đầu, Nguyệt Mai trêu ghẹo: “Hôm nay trang điểm kiểu hoa đào, son phấn cũng dùng màu sắc diễm lệ hơn, thiếu phu nhân vốn nên nổi bật một chút.”
Cố Niệm có chút ngượng ngùng, nàng ngước mắt nhìn vào gương đồng, thoáng thấy lại là cảnh đêm qua nàng bị Tạ Nghiễn đè trước bàn trang điểm, hai mắt hắn d*c v*ng nồng đậm, như muốn nuốt chửng đêm đen.
Tâm thần nàng xao động, chợt hỏi: “Phu quân đi đâu rồi?”
Nguyệt Mai thuận miệng nói: “Sáng sớm thấy công tử đi về phía Thư Các, có lẽ thay y phục ở đó rồi quay lại dùng bữa.”
Cố Niệm gật đầu, tiếp tục yên lặng trang điểm.
Hôm nay về thăm nương gia, nàng mặc đồ đơn sơ thì có vẻ bà gia* hà khắc, nhưng ăn diện quá lộng lẫy lại sợ thái quá, khiến người ta đàm tiếu.
Bà gia*: nhà chồng
Cuối cùng chọn một chiếc tiểu nhụ* màu đỏ son phối với váy hoa nhỏ màu xanh ngọc bích, trên vai khoác một dải lụa mỏng xuyên thấu màu xanh đậu, như vậy vừa trang trọng lại không mất vẻ hoạt bát, càng làm nổi bật làn da nàng trắng hơn tuyết, khuôn mặt xinh đẹp đượm ý xuân.
Tiểu nhụ*: là một loại áo ngắn của phụ nữ thời xưa
Không lâu sau, Tiền ma ma dẫn theo tỳ nữ đến truyền thiện cho bữa sáng, Tử Vu cũng đi theo vào gian trong một chuyến, nàng ta cúi người hành lễ với Cố Niệm, sau đó lại đi theo mọi người rời đi.

Khi đó Cố Niệm đang điểm hoa điền* trước gương, đầu mặt không được lắc lư, do đó không hề để ý kỹ động tác của họ.
Điểm hoa điền*: Hình trang trí dán/vẽ giữa trán
Đợi đến khi mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, nàng đi ra chính đường, nhưng đợi mãi không thấy Tạ Nghiễn quay lại.
Nàng sợ lỡ mất giờ, thực ra trong lòng cũng muốn gần gũi Tạ Nghiễn thêm chút nữa, quan hệ của hai người có thể thân mật hơn, thế là cảm thấy đây đúng là cái cớ tốt, không cần gọi tỳ nữ truyền lời, nàng có thể tự mình đến Thư các tìm hắn.
Một dãy hành lang cũng thấy dài, Cố Niệm bước nhanh về phía trước, ngước mắt liền thấy Tử Vu đang đợi ngoài cửa.
Nàng ta nhận ra Cố Niệm đã vào tiểu viện, vội bước xuống bậc đá đón: “Thiếu phu nhân, công tử đang bận.”
Cố Niệm sững người, chỉ nói: “Làm phiền Tử Vu tỷ tỷ nói với phu quân một tiếng, ta ở trong sân đợi.”
Tử Vu mở miệng, muốn nói lại thôi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quặc. Cố Niệm trước nay tính tình luôn mềm mỏng, thật hiếm khi thấy nàng cố chấp như vậy.
Nói cho cùng hai người vẫn là quan hệ chủ tớ, nàng ta nặn ra một nụ cười, có chút không tình nguyện mà phúc thân hành lễ rồi gõ cửa đi vào.
Qua một lát, Tử Vu sắc mặt ảm đạm đẩy cửa ra, lúc này nửa điểm quy củ cũng không còn, chỉ nhìn Cố Niệm từ xa nói: “Thiếu phu nhân mời vào.”
Cố Niệm mày mắt cong cong mỉm cười gật đầu, được cho phép, trong lòng càng thấy vô cùng ngọt ngào.
Nàng vào trong phòng, liền thấy Tạ Nghiễn đã sớm rửa mặt thay y phục, hiện đang ngồi trước bàn uống trà.
Tử Vu đành phải an phận đứng hầu bên cạnh, rũ mắt xuống, người khác không thể thấy ánh mắt nàng ta khẽ động.
Nàng ta biết Tạ Nghiễn đêm qua nghỉ lại ở Sơ Vũ Hiên, sáng nay vào phòng thấy cảnh tượng bừa bộn đó, liền càng hiểu rõ trận ** *n nồng nhiệt này, hai người tất nhiên đã cùng giường chung gối một hồi triền miên.
Nàng ta nhìn thấy Tiền ma ma cất đi chiếc khăn hỷ kia, còn đặc biệt dặn dò Thanh Tâm nhớ dọn sạch tro hương, thế là đã để tâm. Nàng ta tự nhận mọi việc mình làm chẳng qua là vì tốt cho công tử, nếu hắn chỉ là bị con hồ ly tinh kia tính kế, thì nên sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Cố Niệm.
Nàng ta tự thấy mình có lý, nàng ta chỉ là trình bày sự thật mình thấy trước mặt công tử, không thể xem là chia rẽ xúi giục.
Tử Vu khẽ bóp ngón tay, cơn thấp thỏm trong lòng dần dần tan biến.
Cố Niệm một lúc lâu không nói lời nào, đợi Tạ Nghiễn uống qua mấy ngụm trà, lúc này mới nói: “Phu quân, bữa sáng đã được dọn đến Sơ Vũ Hiên rồi.”
Tạ Nghiễn đặt chén trà xuống, ánh mắt lướt qua mặt Cố Niệm, hất cằm bảo nàng ngồi xuống.
Tử Vu thấy vậy định tiến lên châm trà, không ngờ Tạ Nghiễn lạnh lùng nói: “Lui xuống.”
Nàng ta kinh ngạc vô cùng, đành phải nhỏ giọng vâng dạ, có chút không cam lòng lui ra ngoài cửa.
Cố Niệm tò mò nhìn Tạ Nghiễn, hắn lại quay mặt đi, chợt lấy một cái lư hương đặt lên bàn. Cố Niệm liếc nhìn, cực kỳ giống với cái lư đặt ở đầu giường Sơ Vũ Hiên, nhất thời không hiểu.
Tạ Nghiễn thản nhiên nói: “Hôm qua nàng đến chỗ mẫu thân sao?”
Cố Niệm gật đầu, khóe miệng cong cong nở một nụ cười, vừa định mở miệng.
Tạ Nghiễn đột nhiên trầm giọng: “Nàng đã nói gì với bà ấy? Đêm qua nàng đã dùng thứ gì với ta?”
Cố Niệm vốn còn đang tràn đầy vui vẻ muốn chia sẻ chuyện thú vị với Tạ Nghiễn, nàng nghe vậy sững sờ, gần như tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng nàng ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, có thể thấy rõ vẻ lạnh lùng và chán ghét đầy mặt hắn, giống như ngày chia tay ở Vạn Hoa Yến khi đó.
Tất cả sự dịu dàng tốt đẹp đêm qua vào giây phút này tan thành mây khói.
Nàng kinh ngạc vô cùng, “Phu quân, chàng… chàng đang nói gì vậy?”
Tạ Nghiễn vung tay một cái, lư hương kia nghiêng đi, tro hương cặn bã bên trong đổ ra bàn.
Cố Niệm nhìn thấy trong đám tro vụn có mấy đoạn chân hương màu gỗ đàn chưa cháy hết, là loại hương dẫn an thần nàng quen dùng, do lang trung quen biết ở dược đường tự bào chế.
Tạ Nghiễn lạnh lùng lướt mắt qua nàng “Nàng đúng là thủ đoạn cao thâm.”

Hắn vừa rồi nghe Tử Vu trình báo, biết Cố Niệm hôm qua đã đến Hạnh Viên, sau đó, Tiền ma ma cũng bị gọi đến gặp.
Vì vậy, đêm qua bọn họ liền * l**n t*nh m* ngủ cùng nhau, điểm khác biệt duy nhất trong đó, chính là nén hương dẫn mà Thanh Tâm đã thắp lên sau khi trời tối.
Đủ loại manh mối, hắn nhận định là nàng đang ngấm ngầm giở trò quỷ, nhân lúc hắn không có ở Hầu phủ cố tình chạy đến trước mặt Trưởng công chúa kể khổ, nhận được sự thương hại đồng ý ngầm của trưởng bối liền không còn lo lắng gì nữa, như vậy mới dễ dàng dùng chút thủ đoạn hạ tiện.
Cố Niệm theo phản xạ lắc đầu phủ nhận, từng cơn tủi nhục dâng lên trong lòng “Phu quân, không phải, ta không có…”
Tạ Nghiễn ngắt lời nàng: “Nén hương này lai lịch không rõ ràng, không phải đồ của Hầu phủ, nàng không cần phải cứng miệng nữa. Từ ngày ở Vạn Hoa yến đó, ta đáng lẽ nên biết con người của nàng.”
Cố Niệm kinh ngạc đến biến sắc, cắn chặt môi dưới, nước mắt tủi nhục lại sắp trào ra khỏi vành mắt, nàng nhìn thẳng Tạ Nghiễn, hắn mặt đầy vẻ lạnh lùng, thậm chí không thèm nhìn thẳng nàng.
“Phu quân, đó là hương an thần, bên trong chỉ thêm mấy vị thuốc thông thường, không phải như chàng nghĩ đâu…”
Tạ Nghiễn đưa ngón tay nhặt lên một đoạn hương gãy, lạnh lùng nói: “Ta tự sẽ điều tra rõ ràng, nếu nàng hành xử sai đạo lý, nàng biết hậu quả sẽ là gì rồi đấy.”
Tạ Nghiễn dễ dàng phán xét kết tội nàng, Cố Niệm há miệng, không còn sức lực để phản bác nữa.
Đáy lòng nàng hơi nhói đau, không biết giải thích từ đâu, dường như bất kể thanh minh thế nào cũng là vô ích, hắn đã nhận định con người nàng, càng không tin nàng không dùng thủ đoạn bất chấp để đạt được mục đích nào đó.
Mục đích gì chứ… Nàng là muốn cùng hắn làm phu thê tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức vội vã hiến thân tự hạ thấp mình. Đêm qua chẳng lẽ không phải là tình đến lúc đậm sâu thì thuận theo tự nhiên sao? Nàng tưởng rằng hắn cũng nghĩ như vậy.
Nàng ổn định lại tâm tư, giọng nói lại đang run rẩy: “Được, ta đợi phu quân điều tra rõ ràng.”
Tạ Nghiễn cau mày, không ngờ nàng lại ngoan ngoãn chấp nhận như vậy.
Cố Niệm đột nhiên hỏi: “Nếu chàng sai, thì sẽ thế nào?”
Nàng không còn dịu dàng mềm mại gọi hắn một tiếng phu quân nữa.
Tạ Nghiễn dằn mạnh chén trà xuống bàn, ngước mắt nhìn nàng “Nàng muốn thế nào?”
Cố Niệm bị tiếng va chạm của chén trà dọa cho giật nảy mình, Tạ Nghiễn cũng không phải muốn động tay động chân với nữ nhân, chỉ là khí thế của hắn bức người, nàng không khỏi run lên, lời đến bên miệng nhất thời không dám nói ra.
Cuối cùng, nàng nói nhỏ: “Chàng có thể… có thể xin lỗi ta không?”
Tạ Nghiễn nhíu mày thật sâu, suýt chút nữa là tin sự vô tội đáng thương của nàng.
Nhưng hắn chỉ thoáng động ý nghĩ, lại càng khẳng định mình không phán đoán sai, không khỏi hừ nhẹ: “Được.”
Cố Niệm đột nhiên thở dài một hơi, nàng biết Tạ Nghiễn nhất định sẽ điều tra, mà nàng không chột dạ dù chỉ một chút, tất nhiên chẳng có gì phải sợ hãi.
Nàng len lén liếc Tạ Nghiễn một cái, thấy vẻ tức giận trên mặt hắn chưa lui, đành phải cắn môi, rụt rè nói: “Hôm nay quy ninh, nếu phu quân không muốn đi, ta sẽ nghĩ cách nói với di nương.”
Tạ Nghiễn ngước mắt đánh giá nàng, mày mắt rũ xuống, mặt đầy vẻ ấm ức. Trong phút chốc, dáng vẻ nàng r*n r* xin tha đêm qua thoáng qua trong mắt, hắn thầm hận, không khỏi nhíu mày thật sâu.
“Nếu ta không đi, chẳng phải lại để nàng tìm được lý do đến chỗ mẫu thân cáo trạng sao?”
Hắn chậm rãi đứng dậy, vòng qua thư án đi đến trước mặt Cố Niệm, chợt đưa ngón tay nâng cằm nàng lên.
Tạ Nghiễn ánh mắt hơi híp lại, cười lạnh: “Quy ninh quả thực nên ăn diện lộng lẫy.”
Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, như một con dao găm sắc bén kề trên da thịt, Cố Niệm mím môi không nói.

Hai người rời khỏi Thư các cùng nhau quay về Sơ Vũ Hiên.
Nguyệt Mai và Thanh Tâm nhận ra không khí kỳ quái, nửa chữ không dám hỏi, chỉ không hiểu Cố Niệm rõ ràng mặt mày hớn hở đi đến Thư Các, lúc về lại trở nên im lặng không nói.
Nhìn kỹ, hai mắt hơi ửng đỏ, xem ra là đã khóc một trận?
Trong lòng thầm lấy làm lạ, đành phải an phận làm việc.
Một bữa sáng yên tĩnh đến lạ thường, đồ đạc dọn dẹp xong, quản gia đã chuẩn bị xe ngựa, Tạ Nghiễn chỉ mang theo Tần Trọng Văn, không cho hạ nhân khác đi theo.
Cố Niệm thấy vậy tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều, gọi Thanh Tâm đi cùng.
Tần Trọng Văn một mình cưỡi ngựa theo sau, Thanh Tâm ở bên ngoài ngồi cùng phu xe, Cố Niệm và Tạ Nghiễn im lặng ngồi đối diện nhau trong khoang xe.
Cố Niệm chỉ cảm thấy một ngày dài tựa một năm.
Đêm qua da thịt gần gũi triền miên thắm thiết, bọn họ đã là quan hệ thân mật như vậy, nhưng một đêm qua đi trời long đất lở, khoảng cách giữa hai người dường như còn xa hơn cả trước kia.
Chỉ vì nén hương kia? Hay là Tạ Nghiễn hối hận rồi, hắn vốn không muốn ở lại… nhưng Cố Niệm nghĩ không thông, lẽ nào hắn không cam tâm không vui vẻ sao? Nhưng mà, nàng đâu có ép hắn…
Cố Niệm nhìn góc khoang xe thất thần.
Mãi đến khi Tạ Nghiễn mở miệng: “Hôm nay ta phải về cung phục mệnh, không ở lại được lâu.”
Cố Niệm thẫn thờ hoàn hồn, vội gật đầu nói được, dáng vẻ cúi đầu ngoan ngõan phục tùng, Tạ Nghiễn nhìn thấy mà khó chịu trong lòng.
Hắn tất nhiên không biết, Cố Niệm còn không muốn quay về hẻm Tuyên Liễu hơn cả hắn, nơi đó không thể gọi là “nhà”, thực ra cũng chẳng thoải mái hơn Hầu phủ là bao.
Nàng vội vã gả đi đã rất khó xử, ngày tháng hiện giờ còn chưa , cũng không thể trông mong phu thê cầm sắt hòa hợp, nàng chỉ hy vọng Tạ Nghiễn tuân thủ lời hứa ban đầu, đợi sau khi về thăm nương gia, nàng liền có thể quay về dược đường tiếp tục mưu sinh.
Xe ngựa phô trương, dừng ở đầu hẻm đã thu hút không ít ánh nhìn, đám người Nhị phòng vậy mà lại ra tận đầu ngõ nghênh đón.
Cố Niệm xuống xe hơi sững sờ, sau đó rất nhanh hoàn hồn, Vương di nương đâu phải đến đón nàng, chẳng qua chỉ là nhắm trúng thân phận quý nhân.
Một phen tiếp đón nồng nhiệt, dường như người xuất giá lạnh lẽo đìu hiu từ Cố gia hôm đó không phải là nàng, lúc này lại đóng vai từ mẫu hiếu nữ*, Cố Niệm nhất thời không hiểu bà ta đang mưu tính điều gì.
Từ mẫu hiếu nữ*: mẹ hiền, con gái có hiếu
Mãi đến khi nàng nhìn thấy Cố Tuyết Ngưng ăn diện lộng lẫy đi theo bên cạnh Vương di nương.
Tâm tư nàng chùng xuống, không biết vì sao đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hồ đồ: Nếu ban đầu người gả vào Hầu phủ là Cố Tuyết Ngưng… Ý nghĩ vẩn vơ này thoáng qua, lòng nàng lại nghẹn ngào, nhất thời đau nhói khôn nguôi.
May mà không phải Cố Tuyết Ngưng.

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...