Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 18: Hắn đang bênh vực nàng sao?



Tâm trạng Cố Niệm vốn dĩ đang sa sút, nàng ngồi ở chính đường mà không nói lời nào.
Nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác bí bách bực bội kia dần dần tan đi. Tạ Nghiễn quả thực đã cho nàng đủ mặt mũi, cũng bởi vì được sinh ra trong gia đình thế gia nên lễ nghĩa trước nay luôn chu toàn, tư thái của hắn khi đối đãi với Vương di nương không hề sơ hở, ra dáng một nữ tế rất tốt.
Đáy lòng Cố Niệm kinh ngạc, nàng lặng lẽ nhìn Tạ Nghiễn đối đáp với Vương di nương, trong lòng không khỏi xúc động.
Ngay cả khi sáng nay bọn họ vừa xảy ra xung đột, hắn đã vô cớ trách mắng nàng về những lỗi lầm không hề có, nhưng ở bên ngoài, hắn vẫn bằng lòng giữ thể diện cho nàng.
Vương di nương bị Tạ Nghiễn chọc cho vui đến không khép được miệng, vừa than thở, lại vừa oán hận, chuyện tốt đẹp thế này sao lại rơi vào tay Cố Niệm cơ chứ?
Cái đứa con hoang không rõ lai lịch này, lại còn làm bộ làm tịch ra vẻ nhị cô nương Cố gia, thật sự quá đáng ghét!
Đổng thị ban đầu sợ Cố Niệm trong lòng có sự xa cách, nên đối với bên ngoài tuyệt đối không hé răng, khăng khăng nói nàng là thân nữ nhi của mình, vì vậy người ngoài không hề biết sự thật thế nào.
Nếu không phải Đổng thị lúc ban đầu bệnh nặng thần trí không tỉnh táo, trước lúc lâm chung đã lỡ lời nói ra chuyện cũ, bằng không bà ta đến nay vẫn bị lừa gạt.
Nghĩ lại cũng phải, Cố Niệm trông quá mức nổi bật, dung mạo không hề giống phụ mẫu, sao có thể là dòng dõi Cố gia được chứ?

Vương di nương tạm nén dòng suy nghĩ miên man, lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt cho Cố Tuyết Ngưng, nàng ta lập tức hiểu ý, đích thân bưng trà tiến lên, phúc thân cười duyên rạng rỡ: “Tỷ phu, muội thay trà nóng cho huynh.”
Hôm nay nàng ta ăn diện có thể nói là rất lộng lẫy, người không biết, còn tưởng rằng là nàng ta mới là tân hôn quy ninh.
Cố Tuyết Ngưng cúi đầu rũ mi, năm ngón tay thon thả, khẽ gọi một tiếng tỷ phu, vẻ e thẹn vừa đúng mực.
Nếu không phải Tạ Nghiễn đã sớm bắt gặp chuyện mờ ám của nàng ta và Cố Minh Chương, e là khó tránh khỏi bị nàng ta lừa gạt.
Hắn không khỏi thầm nghĩ, cặp tỷ muội này tuy dung mạo không giống nhau, nhưng bản lĩnh giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng người khác thì lại giống hệt nhau.
Tạ Nghiễn hơi nhếch môi: “Làm phiền rồi.”
Vương di nương đúng lúc lên tiếng: “Tuyết Nhi tính tình hiền lành nội tâm, trước nay vốn sợ gặp người lạ, hôm nay được gặp Tiểu hầu gia khó tránh khỏi lúng túng, khiến quý nhân chê cười rồi.”
Tạ Nghiễn: “Ta thấy muội ấy rất hiểu quy củ, di nương rất biết dạy dỗ đấy.”
Cố Niệm không nhịn được mím môi, vừa nghĩ đến việc còn phải chịu đựng rất lâu, trong lòng đã cảm thấy vô cùng không tự tại.
Vương di nương “ái chà” một tiếng, lấy tay che miệng cười: “Cũng là Tiểu hầu gia đề cao coi trọng con bé, nó à… không bì được với Niệm tỷ nhi có bản lĩnh, Tuyết Nhi nghịch ngợm, chỉ biết đọc sách học đàn, thỉnh thoảng còn bái sư một vị lão tiên sinh dạy đánh đàn, học chơi chơi mấy năm, cũng chỉ có mỗi tài thêu thùa là coi được mắt một chút.”
Bà ta nói một tràng bề ngoài thì chê bai nhưng thực chất là khen ngợi, lại còn lôi Cố Niệm ra để so sánh, trong lời nói không chỗ nào là không chế nhạo Cố Niệm xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, không biết giữ thể diện, Cố Tuyết Ngưng không giống như nàng.
Cố Niệm cảm thấy vô cùng bất bình, không phải nàng không muốn đi học, lại càng không phải nàng tham tiền nên mới đến dược đường học làm ăn buôn bán, Vương di nương nói một hồi đổi trắng thay đen, chẳng qua chỉ là ức h**p nàng không có cách nào mở miệng phản bác.
Nàng vốn dĩ đã trèo cao gả cho Tạ Nghiễn, bây giờ lại bị trưởng bối hạ thấp như vậy, phu gia* cuối cùng sẽ nhìn nhận nàng thế nào? Vương di nương không hề có ý định suy nghĩ cho nàng dù chỉ một chút.
Phu gia*: nhà chồng
Đương nhiên, Cố Niệm cũng không dám hy vọng hão huyền rằng Nhị phòng sẽ mong nàng được sống tốt.
Cố Tuyết Ngưng cũng dịu dàng nói: “Muội không thông minh bằng tỷ tỷ, không thể ở dược đường lo liệu mọi việc. Muội ngày thường đi học, theo bên cạnh tiên sinh đọc qua một ít sách, cũng chỉ miễn cưỡng biết chữ mà thôi, còn cầm kỳ thi họa cũng chỉ biết chút ít.”
Lời này của nàng ta lại càng quá đáng, hạ thấp bản thân mình đến như vậy, nếu nàng ta chỉ là miễn cưỡng biết chữ, vậy Cố Niệm há chẳng phải trở thành một dân phụ ngu dốt không biết một chữ hay sao?
Cố Niệm cười gượng, vươn tay định cầm tách trà, muốn che giấu sự buồn bực lúc này.
Ai ngờ Tạ Nghiễn lại thản nhiên nói: “Tỷ tỷ của muội mấy ngày nay ở Hầu phủ đã xem qua mấy cuốn sách, còn viết thêm một ít lời chú thích, quả thực vô cùng khiêm tốn ham học, đúng là thông minh hơn muội rất nhiều.”
Tay Cố Niệm lơ lửng giữa không trung, dường như là đã nghe nhầm, nàng không thể tin nổi quay đầu nhìn Tạ Nghiễn, cây trâm cài tóc trên đầu cũng theo đó mà khẽ lay động, phát ra âm thanh trong trẻo.
Hắn… Hắn vậy mà lại bênh vực nàng trước mặt Vương di nương sao?
“Xem nhiều sách là chuyện tốt, nhưng sau khi xem xong có thể lĩnh hội được những gì viết trong sách thì mới là chuẩn mực, bằng không thì đúng là chỉ được coi là biết chữ mà thôi.”
Hắn thong thả giơ tách trà lên uống một ngụm trà nóng, trong khoảnh khắc hạ tay xuống, hắn rũ mắt chạm phải ánh mắt của Cố Niệm, sau đó lại dời đi như không có gì khác thường.

Cố Niệm kinh ngạc vô cùng, nếu nói lúc trước có lẽ là nàng đã hiểu lầm, vậy thì câu nói vừa rồi của Tạ Nghiễn chính là đang làm bẽ mặt Nhị phòng một cách rõ ràng.
Mặt Vương di nương lúc nóng lúc lạnh, chỉ đành gượng gạo cười theo, rồi lại thuận theo lời hắn mà khen Cố Niệm vài câu, nhất thời không dám lấn tới nữa.
Cố Tuyết Ngưng chịu sự sỉ nhục này, suýt chút nữa là thất thố, vội vàng biết điều lui sang một bên, không dám tiến lên chọc vào Tạ Nghiễn nữa.
Đến lúc này Vương di nương mới biết, Tạ Nghiễn lúc trước lễ phép chừng mực chẳng qua chỉ là vì giữ thể diện, chứ thực ra hắn không hề dễ lừa gạt, hoàn toàn khác hẳn với đám đệ tử thế gia mà Cố Minh Chương ngày thường hay nịnh bợ.
Tạ Nghiễn đương nhiên có sự tự tin để làm điều này, hắn mắng người mà không cần dùng lời lẽ gay gắt, còn khiến đối phương không hề có can đảm đáp trả.
Cố Minh Chương vốn dĩ chỉ ngồi bên cạnh uống trà phụ họa, không nói nhiều, thấy tình hình như vậy cuối cùng cũng mở miệng làm dịu không khí: “Đều là người một nhà, sao lại phân biệt rạch ròi như vậy? Theo ta thấy, hai vị muội muội mỗi người một sở trường, đều là mỹ nhân.”
Tạ Nghiễn nghe vậy liền chau mày, ánh mắt quét về phía Cố Minh Chương, chỉ cảm thấy hắn ta toát ra toàn khí chất phù phiếm trăng hoa, càng chưa từng nghe ai dùng từ ngữ như vậy để hình dung nữ quyến nhà mình.
Vương di nương vội hùa theo: “Đúng, đúng! Tỷ muội với nhau có chỗ giống nhau, cũng có chỗ khác nhau.”
Tạ Nghiễn cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn cười khẩy, chỉ nhếch mép một cách qua loa cho có lệ, rồi không đáp lời nữa.
Trong lòng chỉ thầm cảm thán, đám người Cố gia quả nhiên đều chẳng ra thể thống gì, so ra thì Cố Niệm vậy mà lại được xem là một người bình thường trong số họ.
Trong lúc nói chuyện, phòng bếp đã chuẩn bị xong cơm nước.
Cố gia tuy so với kẻ dưới thì dư dả, nhưng so với những gia đình giàu có bình thường thì vẫn còn kém một khoảng lớn.
Chính đường được ngăn ra một gian nhà bên, cả nhà ba bữa đều ngồi ăn cùng nhau ở đây.
Khó khăn lắm mới ổn định chỗ ngồi, Tạ Nghiễn quét mắt nhìn một lượt, chỉ cảm thấy Cố gia cũng thật hào phóng.
Các món ăn trong bữa cơm này nguyên liệu đều đắt đỏ, không phải là loại mà bá tánh bình thường có thể chi tiêu nổi, chỉ là Tạ Nghiễn từ nhỏ ăn mặc chi dùng đều có thể sánh ngang với Hoàng tử trong cung, sơn hào hải vị đã ăn đến ngán, chỉ cần nếm một miếng là biết ngay nguyên liệu tốt xấu thế nào.
Bàn thức ăn này nếu chỉ nhìn mà không ăn thì quả thực rất phô trương, nhưng người sành ăn vừa cho vào bụng, liền biết những thứ này cũng chỉ có thể dùng để chống đỡ để lòe thiên hạ mà thôi.
Tạ Nghiễn không thấy ngon miệng chút nào, Cố Niệm im lặng ngồi bên cạnh hắn, gẩy gẩy mấy lát củ sen giòn, xem ra cũng hận không thể rời khỏi bàn ăn sớm hơn.
Hắn liếc nhìn Cố Niệm một cái, trong lòng đã hiểu rõ.
Hắn thừa biết mưu đồ của Vương di nương, vội vội vàng vàng đẩy Cố Tuyết Ngưng ra, nói một tràng lời hay ý đẹp, chẳng qua vẫn là ôm ấp tâm tư muốn bám ví trèo cao.
Trước khi thành hôn hắn cũng đã từng nghe thoáng qua một chút chuyện của Cố gia, biết Cố Niệm không phải do Nhị phòng sinh ra, mà thân sinh phụ mẫu đã sớm qua đời.
Chỉ là hôm nay vừa gặp, bất luận ban đầu có giả vờ thân thiết quan tâm đến mức nào, chỉ cần ngồi xuống nói vài câu là đã lộ cái đuôi cáo ra rồi.
Mối quan hệ của Cố Niệm với vị di nương này chắc hẳn là không tốt cho lắm.
Chỉ là rốt cuộc tệ đến mức nào, hắn cũng không tò mò, cũng không có ý định tìm hiểu sâu.
Trong lúc ăn, Vương di nương không ngừng gắp thức ăn mời mọc, Cố Minh Chương còn gọi người hâm rượu bưng lên bàn, vài chén vào bụng là bản tính lộ ra không sót thứ gì.
Cố Niệm thoáng nghe được vài câu, Cố Minh Chương vậy mà dám mời Tạ Nghiễn cùng đi uống hoa tửu, mấy lời lẽ sáo rỗng buông thả kia của hắn khiến nàng sợ hãi kinh hồn, vội vàng dè dặt nhìn về phía Tạ Nghiễn.
Lại thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, chỉ vài ba câu đã từ chối lời mời, lại nói công vụ trong người không tiện uống rượu, hẹn ngày khác gặp lại, Cố Minh Chương xấu hổ không nói gì, không biết có xem lời này là thật hay không.
Bữa cơm cuối cùng cũng ăn xong, theo quy củ, tân nương quy ninh đáng lẽ phải ở lại nương gia một đêm, nhưng Tạ Nghiễn đã sớm lấy Hoàng mệnh ra làm cớ, nói là Thánh thượng thúc giục gấp, cần phải nhanh chóng vào cung phục mệnh.
Vương di nương biết hắn nhìn qua thì có vẻ điềm nhiên nhẹ nhàng, lễ phép chừng mực, nhưng thực chất lại là người có tính tình quyết đoán tàn nhẫn, bà ta đương nhiên không dám mở miệng giữ người, chỉ luôn miệng nói nữ tế tốt nên qua lại nhiều hơn.
Hai má Cố Minh Chương đỏ bừng đã có hơi men, vậy mà lại nhất thời lỡ lời: “Muội phu lang, hôm khác Sở vương Điện hạ mở tiệc ở hoa lâu, hay là ngươi và ta cùng đi vui vẻ một phen nhé!”
Tạ Nghiễn lập tức biến sắc, chỉ thu lại ánh mắt, cười nhạt, không đáp lại.
Hắn nén lại chút kiên nhẫn cuối cùng để cáo từ đám người Cố gia, rồi ra hiệu bằng ánh mắt với Tần Trọng Văn, hai người chậm rãi đi về phía cổng lớn.
Cố Niệm cũng chẳng màng đến quy củ nữa, vội vàng cất tiếng cáo biệt Nhị phòng, xách váy vội vàng bước nhanh theo sau.
Tần Trọng Văn đã sớm hiểu ý, lui sang một bên.
Cố Niệm nói: “Phu quân, ta cùng chàng trở về.”
Tạ Nghiễn chau mày nhìn nàng, “Nàng đã lâu không trở về, có thể ở nhà ở bên người thân nhiều hơn một chút.” Dừng một chút, hắn lại nói “Ta không về Hầu phủ.”
Cố Niệm lảng tránh không trả lời, chỉ nói: “Được, vậy ta đến dược đường một chuyến, xong việc sẽ tự mình sắp xếp.”
Dường như sợ Tạ Nghiễn không cho phép, nàng lập tức bồi thêm một câu: “Chàng đã nói rồi, sau khi quy ninh xong ta liền có thể trở lại dược đường làm việc.”
Tạ Nghiễn không còn lời nào để nói, vốn dĩ còn đang nghi ngờ dường như nàng không muốn ở lại nương gia lâu, nhưng nàng đã nói đến mức này rồi, hắn cũng lười so đo.
Hắn hơi gật đầu, nhận lấy dây cương Tần Trọng Văn đưa tới, phi thân lên ngựa, vội vàng quất roi rời đi, không nói thêm với nàng nửa lời nào nữa.

Bóng dáng Tạ Nghiễn vừa biến mất ngoài đầu ngõ, Thanh Tâm lúc này mới bất mãn nói: “Cô nương, người nghe xem di nương đang nói cái gì vậy? Ở trước mặt Tiểu hầu gia mà lại nói người như thế, đề cao Tuyết cô nương, ngay cả nô tỳ cũng cảm thấy mất mặt!”
Nàng ta lẩm bẩm, vội bước theo Cố Niệm đi về hướng phố Du Lâm.
Cố Niệm chỉ nói: “Kệ bà ấy đi, phu quân chẳng phải cũng không nói gì đó sao?”
Nàng không thể không thừa nhận, cho dù trận cãi vã sáng nay có khiến người ta ấm ức đau lòng đến mức nào, nhưng những lời Tạ Nghiễn nói vừa rồi lại xoa dịu tất cả sự không cam lòng của nàng, hắn dường như cũng không hề nghĩ đến việc sẽ khiến nàng phải khó xử trước mặt người khác, thậm chí còn ra mặt vì nàng…
Nàng nhất thời không nghĩ thông.
Thanh Tâm đột nhiên hỏi: “Cô nương, sáng nay người đến thư các gọi Tiểu hầu gia dùng bữa, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nàng ta vừa hay đang tò mò, không khí giữa hai người trước khi ra khỏi cửa rất kỳ lạ, đặc biệt là Cố Niệm, vừa rồi còn giống như chiếc lá non bị sương giá vùi dập, vậy mà bây giờ lại tựa như trời quang mây tạnh sau cơn mưa, lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Cố Niệm chỉ nói: “Không có.”
Thanh Tâm lặng lẽ nhún vai, cũng không tiện hỏi thêm.
Hai người đang nói chuyện thì đã đến dược đường, nhóm người làm đương nhiên đã sớm biết chuyện của nàng, nên đua nhau mở miệng chúc mừng.
Cố Niệm cười đến cứng cả mặt, bảo Thanh Tâm chia cho mọi người một ít bánh đường đã chuẩn bị sẵn, còn mình thì một mình trốn vào hậu viện để tránh sự náo nhiệt.
Sổ sách và các việc vặt trong tiệm đã bị bỏ trống mấy ngày, nàng không thể nào làm rõ hết trong thời gian ngắn, đành phải tỉ mỉ đối chiếu ghi chép lại, sự nôn nao trong lòng cũng nhanh chóng lắng xuống.
Không lâu sau, cửa sương phòng bị gõ vang, Lăng A Cửu bưng một chiếc bát sứ có nắp đậy đứng chờ bên ngoài.
Thanh Tâm mời người vào phòng, Cố Niệm bảo ông ngồi xuống phía đối diện bàn.
Lăng A Cửu đặt chiếc bát lên bàn, khách khí nói: “Nhị cô nương, đây là canh thanh nhiệt mà đầu bếp đặc biệt nấu, cô nương nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Cố Niệm mỉm cười, bưng bát lên uống một ngụm để tỏ ý cảm ơn.
Nàng nhận ra Lăng A Cửu có điều muốn nói, bèn chủ động hỏi: “Cửu thúc, có chuyện gì sao?”
Lăng A Cửu cười gượng gạo, cuối cùng cũng nói: “Nhị cô nương, sau khi cô nương xuất giá đã có mấy ngày không đến tiệm, có vài chuyện có lẽ phu quân chẳng phải cũng không nói gì đó sao không rõ.”
Cố Niệm chau mày, yên lặng chờ ông nói tiếp.
“Nhị phòng lại tìm thêm mấy tốp người nữa đến phố Du Lâm, một trong số đó là La chưởng quầy lừng lẫy có tiếng ở phía Nam thành, cô nương cũng biết đấy, ông ta làm ăn rất lớn, hôm đó ta nghe bọn họ thương thảo, La chưởng quầy dường như định mua lại cả bốn gian tiệm này để làm khách đ**m.”
Cố Niệm sững sờ “Trước đây ta đã bảo đảm với thúc rồi, dược đường sẽ không bán.”
Lăng A Cửu thở dài thườn thượt: “Nhị cô nương, lần này là La chưởng quầy chủ động đề xuất, nói là nếu nhượng lại cả bốn gian tiệm cùng lúc, ông ta bằng lòng trả một cái giá hời. Hơn nữa, lúc trước đám người làm không biết cô nương có hôn ước, cho nên cũng không vội. Nhưng bây giờ cô nương đã…”
Ông ấy len lén liếc nhìn Cố Niệm một cái, hạ thấp giọng: “Cô nương đã gả cho Tạ tiểu hầu gia, sau này sao có thể còn dốc lòng lo liệu cho dược đường nữa chứ?”
Cố Niệm đặt bút xuống, nghiêm túc nói: “Cửu thúc, bất kể ta có gả đi hay không, hay là gả có tốt hay không, dược đường cũng sẽ không bán cho người khác.”
Nàng đứng dậy, ra hiệu bằng ánh mắt với Thanh Tâm, nàng ấy cẩn thận hiểu ý, vội đi đến bên cửa đẩy hé ra một khe hở, nhìn kỹ ra ngoài, sau khi xác nhận hậu viện không có người, liền gật đầu với Cố Niệm.
Lăng A Cửu không hiểu ý nàng, cũng đứng dậy theo Cố Niệm.
Cố Niệm đi đến trước mặt ông, khẽ thở dài: “Cửu thúc, chuyện này cũng nên sớm có một sự kết thúc, bằng không cứ kéo dài mãi, lòng người sẽ không yên, dược đường dù không bán thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.”
Lăng A Cửu gật đầu một cách mơ hồ, rõ ràng là tán thành với Cố Niệm.
Lại nghe nàng nói: “Hôm nay ta sẽ nói thật với thúc, dược đường rốt cuộc có bán hay không, di nương nói không có tác dụng. Khế ước đất của ba gian tiệm kia đúng là đang ở trong tay bà ta, mặc cho một mình bà ta xử lý, nhưng duy chỉ có khế đất của dược đường là đứng tên ta.”
Lăng A Cửu kinh ngạc nhìn Cố Niệm, há miệng định nói rồi lại thôi.
Cố Niệm cười nhạt gật đầu, ánh mắt kiên định “Năm đó phụ thân đưa di nương về nhà, A nương có lẽ đã đoán được điều gì đó, bèn lẳng lặng mang khế ước của dược đường đến nha môn đổi thành tên của ta, trên danh nghĩa là nói cho ta làm của hồi môn, nhưng ta biết, A nương là sợ dược đường cuối cùng sẽ bị người ngoài chiếm đoạt mất.”
“Đây vốn là chuyện xấu trong nhà, không nên nói với thúc, có điều sự việc cứ mãi không rõ ràng thế này, mọi người cũng không có cách nào yên tâm làm việc. Thúc vốn đã là người trông coi sổ sách của dược đường từ trước khi A nương xuất giá, thúc có thâm niên, lại được xem như người thân của ta, ta tin tưởng thúc, nói thật với thúc cũng không sao, càng tốt hơn là để thúc yên tâm không cần phải lo lắng nữa.”
Lăng A Cửu vội cúi người hành lễ “Nhị cô nương đề cao ta rồi! Hôm nay được nghe những lời này của cô nương, ta đã biết nên làm thế nào rồi. Ta hiểu cô nương cũng không dễ dàng gì, nhưng vẫn mong cô nương hãy yên tâm, dược đường Đổng Ký sau này nhất định sẽ không còn tiếng xì xào bàn tán nữa.”
Cố Niệm cười gật đầu, vội vàng đỡ ông dậy.
Lăng A Cửu lại vái lạy rồi cáo lui, Thanh Tâm tiễn ông ấy ra ngoài, quay trở lại hỏi: “Cô nương, người đem chuyện này nói cho ông ấy, lỡ như Vương di nương biết được, khó đảm bảo bà ta sẽ không nổi lòng tham nữa…”
Nàng ta lo lắng không yên “Bây giờ di nương chỉ tưởng là người không chịu giao ra khế đất, chứ không hề biết rằng khế đất này dù có đưa cho bà ta cũng vô dụng, mà cần phải thay tên đổi chủ. Nô tỳ sợ bà ta lại giở trò sau lưng, hại người không được yên ổn.”
Cố Niệm rũ mắt suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài: “Đành đi một bước tính một bước vậy, nếu như lòng người trong dược đường tan rã, mỗi người một ý, thì chỉ dựa vào một mình ta cũng không thể giữ nổi Đổng Ký.”
Thanh Tâm nói: “Hay là… cô nương thử hỏi ý của Tiểu hầu gia xem sao? Vốn dĩ nô tỳ đã không hiểu, tại sao người không nói cho ngài ấy biết, người là do Đại nương tử nhận nuôi? Nếu làm vậy, Tiểu hầu gia cũng sẽ thông cảm cho người nhiều hơn một chút.”
Cố Niệm lập tức lắc đầu “Ngươi đừng tự ý làm chủ, ta… ta vốn dĩ đã không xứng với ngài ấy, dùng thân phận là Nhị cô nương Cố gia để xuất giá đã dấy lên không ít tranh luận rồi, ta không muốn ngài ấy hiểu lầm thêm nữa.”
Nàng im lặng hồi lâu, rồi lại hạ giọng nói: “Ngài ấy là người làm đại sự, không cần phải vì mấy chuyện vặt vãnh của Cố gia mà phân tâm. Huống hồ, đây cũng không phải là chuyện gì vẻ vang cho lắm…”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...