Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 23: Rượu Hợp Hoan



Việc này sau đó quả thực đã lắng xuống, chỉ là Tạ Nghiễn không chủ động nhắc tới, Cố Niệm cũng không tiện truy hỏi, càng đem lời Tạ Nghiễn nói muốn tìm ai tính sổ quẳng ra sau đầu.
Dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nói cho cùng quả thực là nàng đã khơi mào xung đột trong ngày lành của người ta, Cố Niệm chỉ mong Thẩm Uẩn Lễ sau này đừng để tâm đến nàng, nếu có cơ hội nàng cũng muốn chính thức dâng lễ tạ tội với hắn ta.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Tạ Nghiễn ở Kinh thành công vụ bề bộn, lại vì gia nhập Vũ vệ được sắc phong Trung Lang tướng, ngày đêm tuần tra canh phòng đi sớm về khuya, tự nhiên rất ít khi đến Sơ Vũ Hiên.
Quan hệ hai người lại quay về như trước, nhưng Cố Niệm thấy mãn nguyện, vẫn như thường lệ đến dược đường làm việc, biết được Vương di nương gần đây lại an phận không ít, trong lòng cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.
Cố Niệm biết được cuộc đi săn mùa thu sắp tới, cũng chuyên tâm học hỏi Nguyệt Mai tài thêu thùa.
Nàng lén lút chuẩn bị một đôi hộ oản* cho Tạ Nghiễn, thấy chất liệu da thuộc thuộc hàng thượng phẩm, lại muốn may thêm một sợi đai lưng da, đến lúc đi săn bắn cũng có thể dùng tới.
Hộ oản*: Đồ bảo vệ cổ tay
Sau chuyện Thẩm gia, Cố Niệm cuối cùng vẫn còn nghi hoặc, bèn lén lút bảo Thanh Tâm đi nghe ngóng thân thế của Thi Diệu Nhân, tự nhiên là không có kết quả.
Sau đó không biết sao Nguyệt Mai biết được, bèn trách Cố Niệm không tin tưởng, còn nói nghe ngóng chuyện cũ của người xưa đương nhiên do nàng ta ra mặt sẽ hiệu quả hơn, Cố Niệm cảm kích lòng tốt của nàng ta, từ đó an tâm chờ đợi tin tức.
Thấy sắp đến tiết Đại thử, trong cung truyền đến tin tức, thân thể Thái hậu đã khỏe lại, truyền ý chỉ muốn triệu kiến tôn tức phụ*.
Tôn tức phụ*: cháu dâu
Cũng coi như là nhờ hồng phúc của Thái hậu, Cố Niệm cuối cùng lại được gặp Tạ Nghiễn.
Vào cung lễ nghi nhiều, Tiền ma ma căn dặn nửa ngày, Cố Niệm vẫn giữ một chủ ý, ít nói học nhiều, quý nhân không hỏi thì không mở miệng.
Nàng theo Tạ Nghiễn lên xe ngựa, hai người dừng lại bên ngoài cửa nhỏ phái đông của cung thành, do nội quan trong cung dẫn đường đến tẩm cung của Thái hậu.
Những quý nhân Cố Niệm từng tiếp xúc vô cùng có hạn, như Hoàng hậu thì dịu dàng tao nhã, như Trường Bình công chúa thì hoạt bát thẳng thắn, như Lý Ngọc Chân và Tạ Chấn thì hoàn toàn không có dáng vẻ bề trên, dễ gần lại khách khí.
Mà hôm nay vừa gặp Thái hậu, nàng lại sinh ra một tia sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nàng đứng trong điện, chưa được ân chuẩn ngẩng đầu, Tạ Nghiễn ngược lại vừa vào cửa đã bị Thái hậu gọi lên phía trước.
Nàng nghe thấy Tạ Nghiễn giọng điệu ôn hòa hàn huyên cùng Thái hậu, Thánh mẫu mỉm cười rạng rỡ, trong lời nói đều là những lời trưởng bối ân cần hỏi han vãn bối, không nói đâu xa, quả thực có thể lập tức nhận ra sự thiên vị này.

Qua một lúc lâu, trong điện bỗng dưng trở nên yên tĩnh, Thái hậu cuối cùng cũng lên tiếng: “Cố thị, ngẩng đầu lên.”
Cố Niệm hơi sững sờ, rất nhanh đã hoàn hồn, vội vàng từ từ ngẩng đầu, nhưng lại không dám ngước mắt nhìn thẳng quý nhân, chỉ đành lặng lẽ nhìn xuống đất.
Thái hậu nhất thời không nói gì, như đang đánh giá, qua một lúc mới nói: “Miễn lễ, ban chỗ ngồi.”
Cố Niệm sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên ứng đối thế nào, bao nhiêu lễ nghi Tiền ma ma đã dạy nàng quên sạch sành sanh.
Động tác nàng do dự, trong lúc mờ mịt, giọng Tạ Nghiễn khẽ truyền đến: “Phu nhân, còn không mau tạ ơn.”
Thần trí của nàng lập tức quay về an ổn.
Cố Niệm vội vàng phúc thân, Thái hậu cuối cùng cũng mỉm cười: “Đã là gia yến, vậy không cần câu nệ nhiều quy củ như thế, ngươi cứ theo Thiếu Hành gọi một tiếng Hoàng tổ mẫu là được rồi.”
Nàng cuối cùng cũng cẩn thận dè dặt ngước mắt lên nhìn, lại thấy trên mặt Thái hậu không có biểu cảm gì nhiều, không rõ vui buồn, giọng điệu ngược lại rất nhẹ nhàng.
Tạ Nghiễn cùng nàng ngồi xuống, Cố Niệm không dám thả lỏng tư thế, sợ lại thất lễ trước tiền điện khiến người ta cười chê.
Thái hậu cũng chỉ nói với nàng vài câu, sau đó chủ đề vẫn xoay quanh Tạ Nghiễn không dứt, tựa như hai bà cháu có vô vàn chuyện thú vị nói không hết, Tạ Nghiễn tự nhiên kiên nhẫn bầu bạn.
Cố Niệm nghĩ đến vừa rồi Thái hậu nói là gia yến, liền biết hôm nay hẳn là phải ở lại trong cung dùng bữa tối, lại bắt đầu căng thẳng.
Nàng đang tự mình thấp thỏm, nội quan bên ngoài lại truyền: “Yến vương điện hạ, Yến vương phi đến!”
Trong lúc nói chuyện, Lý Hoài và Nhiếp Xu Nhi đã một trước một sau đi vào, lập tức hành lễ thỉnh an Thái hậu.
Cố Niệm theo phản xạ định đứng dậy, ai ngờ Tạ Nghiễn mắt lanh tay lẹ đè cổ tay nàng lại, bàn tay to rộng của hắn nắm chặt tay nàng, bên môi lại còn ngậm một ý cười nhạt bất đắc dĩ.
Cố Niệm đỏ mặt, biết là nàng lại nhớ nhầm quy củ.
Trong lúc nàng hoảng loạn, Tạ Nghiễn đã buông tay ra, nhướng mày với Lý Hoài: “Huynh lại đến ăn chực uống chực à?”
Lý Hoài lườm hắn một cái: “Trước mặt Hoàng tổ mẫu, tiểu gia ta không thèm chấp nhặt với ngươi.”
Nhiếp Xu Nhi cười với Cố Niệm: “Muội muội hôm nay ăn vận thật sự rất đẹp, da trắng đúng là tốt, trang điểm nhạt hay đậm đều hợp cả.”
Nàng ta huận thế liền ngồi xuống bên tay phải nàng, quả nhiên là tính tình dễ gần.
“À đúng rồi, Vương phủ mới đến hai vị tú nương* Giang Nam, may y phục giỏi lắm! Hôm khác chúng ta cùng đi đến Thụy Phúc Trai chọn ít vải vóc mới, cũng may thêm mấy bộ kiểu dáng đẹp để đi săn mùa thu góp vui nhé.”
Tú nương*: thợ thêu
Cố Niệm vốn đã có cảm tình tốt với nàng ta, nhất thời vừa cảm tạ vừa từ chối, tóm lại vẫn cảm thấy mình không xứng kết bạn đồng hành cùng Yến vương phi.
Thái hậu cười khẽ: “Xu Nhi cẩn thận dọa nó đấy, dù sao cũng là đứa nhát gan ăn nói nhỏ nhẹ, Ai gia ngược lại càng nhìn càng thích. Hai đứa các con một động một tĩnh, sau này cứ ở bên cạnh ta qua lại nhiều hơn.”
Cố Niệm trong lòng chùng xuống, cảm thấy vô cùng lo lắng xen lẫn sự kinh ngạc.
Vừa rồi Thái hậu không biểu lộ tâm tư, nàng nhất thời không chắc quý nhân nghĩ gì, mà nay nghe được lời này, chỉ biết Thái hậu không hề ác cảm với nàng, nàng cuối cùng cũng không làm Tạ Nghiễn mất mặt.
Lý Hoài như có điều suy nghĩ mà lén lút liếc Tạ Nghiễn một cái, lại lướt nhẹ qua mặt Cố Niệm.
Đang lúc nói cười, Hồ chưởng giáo lặng lẽ đi vào trong điện, hành lễ với mọi người.
Thái hậu khẽ đảo mắt, thản nhiên nói: “Cố thị có còn nhớ Hồ ma ma không?”
Cố Niệm gật gật đầu “Bẩm Hoàng tổ mẫu, con nhớ ạ.”
Thái hậu: “Mấy ngày nay Tống tư trân (chức quan nữ trông coi việc trang sức) mới chế một lô trang sức đưa đến cung Ai gia, Hồ ma ma có lòng, đặc biệt nói với ta có mấy món rất hợp với con. Hôm nay đã đến chỗ ta rồi, thì chọn mấy món mang về đi.”
Cố Niệm vô cùng hoảng sợ, cuối cùng không ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy cúi người tạ ơn.
Lần này Tạ Nghiễn lại không ngăn cản.
Thái hậu cười khẽ gật đầu, cũng lập tức rời khỏi chỗ ngồi, Cố Niệm lén lút nhìn Tạ Nghiễn, thấy hắn dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng đi theo Hồ chưởng giáo.

Trong chủ điện chỉ còn lại ba người, Lý Hoài thả lỏng tư thế, lại chạy đến một bên trộm điểm tâm ăn cho đỡ thèm.
Nhiếp Xu Nhi ở phía sau chỉ đạo: “Có món ta thích ăn không? Mau bưng tới đây cho ta xem nào!”
Lý Hoài lên tiếng trả lời, Tạ Nghiễn quay mặt đi không đành lòng nhìn.
Đường đường là Yến vương mà lại trực tiếp xách cả lồng bánh ngọt qua cho thê tử, hai người chọn trái lựa phải, cuối cùng than thở vẫn là điểm tâm trong cung Hoàng tổ mẫu ngon nhất.
Câu được câu chăng nói chuyện phiếm, Tạ Nghiễn tò mò hỏi: “Ngươi thật sự đến cung ăn chực à?”
Lý Hoài miệng nhét đầy hoa quả, lẩm bẩm: “Không phải.” Miếng bánh trong miệng vẫn chưa kịp nuốt xuống, nửa câu sau nói một lúc lâu mà vẫn tắc ở cổ họng.
Nhiếp Xu Nhi hận rèn sắt không thành thép liếc hắn ta một cái, nói tiếp: “Hư, đừng có la lớn… Mấy hôm trước Thẩm Uẩn Lễ không phải đã bày tiệc nạp thân rồi sao, sắp đến ngày lành nên Thẩm lão phu nhân nhờ người uyển chuyển tìm đến ta, nói là Thẩm Uẩn Lễ từ nhỏ tập võ, đầu óc như khô khan, không lãng mạn, nên lo lắng người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ dọa sợ giai nhân, muốn nhờ ta xin Hoàng tổ mẫu một món đồ trong cung.”
Tạ Nghiễn không hiểu rõ ngọn ngành, nhíu mày hỏi: “Là ý gì?”
Nhiếp Xu Nhi tưởng rằng lời này của mình đã nói đủ thẳng thắn, huống hồ Tạ Nghiễn cũng đã thành hôn, tất nhiên nhắc đến là hiểu ngay.
Không ngờ hắn lại thốt ra một câu hỏi ngược lại, Nhiếp Xu Nhi nhất thời nghẹn lời “Tạ Thiếu Hành, ngươi thật càn rỡ!”
Tạ Nghiễn vô duyên vô cớ bị mắng, tự nhiên không phục, hắn phản bác lại mấy câu, lại thấy mặt Nhiếp Xu Nhi càng lúc càng đỏ.
Lý Hoài lúc này mới biết hóa ra hắn thật sự không hiểu.
Hắn ta hắng giọng, vội vàng đi đến bên cạnh Tạ Nghiễn ghé tai nói nhỏ: “Thẩm Uẩn Lễ, cái tên thật thà này còn không hiểu phong tình hơn cả ngươi, Thẩm gia sợ thiệt thòi cho tức phụ, muốn cầu một phần rượu Hợp Hoan để tác thành chuyện tốt. Ngươi được chưa vậy, còn hỏi nữa là thật sự thất lễ đấy!”
Tạ Nghiễn sững sờ.
Hắn tự nhiên biết vật này dùng để làm gì, năm đó còn suýt nữa vì cái này mà bị ăn đòn.
Năm đó hắn còn nhỏ, chính là độ tuổi nghịch ngợm phá phách, cả ngày cùng Lý Hoài ở trong cung bắt mèo trêu chó gây họa làm loạn, có lần vô tình đụng phải một đám cung nữ, thấy người dẫn đầu đang bưng một vò rượu quý vẻ mặt thần thần bí bí đi về phía hậu cung.
Hai kẻ choai choai chưa trải sự đời, lại đang ở cái tuổi phản nghịch chỉ cần cho chút màu sắc là dám mở phường nhuộm, lập tức muốn nếm thử rượu ngon rượu quý trong cung này để thể hiện bản sắc nam nhi.
Nội quan kia bị dọa đến không nhẹ, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng nói nửa ngày cứ ấp a ấp úng lại không dám giải thích.
Hai người Tạ-Lý tưởng nội quan xem thường bọn họ, càng khăng khăng đòi thử bằng được, cứ thế gây ầm ĩ không thể vãn hồi.
Cuối cùng vẫn là Nghi quý phi đi dạo vườn ngang qua hỏi rõ nguyên do, lập tức cho nội quan lui đi, lại đem chuyện này đâm lên trước mặt Hoàng đế cầu xin răn dạy.
Hai người quỳ ở sân ngoài Ngự thư phòng một ngày một đêm, học thuộc lòng xong “Quân Tử Thập Giới”, “Đức Hành Pháp Ân Lục”, lúc này mới được xá miễn.
Lý Hoài thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tạ Nghiễn về Hầu phủ lại bị Tạ Chấn dạy dỗ một trận, trời lạnh căm căm bị phạt c** tr*n chạy vòng quanh núi, từ lúc rạng đông đến khi mặt trời lặn mới được nghỉ.
Sau này bọn họ mới biết trong vò ngọc kia đựng chính là rượu Hợp Hoan, chuyên dùng cho chuyện nam nữ, trận đòn này ăn không oan.
Sắc mặt hắn hơi khác lạ, che miệng ho khan một tiếng, trong lòng chỉ thấy hoang đường.

Ba người đang nói chuyện, thì thấy Hồ chưởng giáo đi trước quay về chính điện, bà ta thần sắc như thường hành lễ với mọi người, trong tay bưng một bầu rượu, Tạ Nghiễn khẽ liếc qua, vội vàng nhìn thẳng lại, trong lòng có chút kỳ quái.
Hồ chưởng giáo đem bầu rượu kia dâng lên cho Nhiếp Xu Nhi “Nương nương, vật này là do Thái hậu tự mình ban tặng, kính chúc Thẩm thượng thư hỷ sự lâm môn.”
Nhiếp Xu Nhi vừa bị Tạ Nghiễn làm cho xấu hổ không nhẹ, sắc mặt vẫn còn có chút né tránh, vội vàng nhận lấy bầu rượu đưa cho Lý Hoài, lập tức thấp giọng tạ ơn Thánh mẫu.
Hồ chưởng giáo không có việc gì liền lui xuống, Lý Hoài và Tạ Nghiễn nhìn nhau không nói nên lời, Lý Hoài tính khí lại khá tò mò, bỗng nhiên rút nút bầu rượu ra, khiến Tạ Nghiễn sững sờ.
Hắn ta ghé sát lại gần khẽ ngửi ngửi, miệng lẩm bẩm: “Ngửi có mùi thuốc, còn có mùi hoa thoang thoảng? Chính cái thứ này năm đó hại chúng ta…”
Tạ Nghiễn thấy hắn ta ăn nói bừa bãi, vội ho một tiếng, ngăn hắn ta lật lại cái chuyện cũ rích thối nát này ra.
Lý Hoài không hiểu ý: “Thiếu Hành, ngươi cũng muốn ngửi thử à?”
Nói xong đã đưa bầu rượu tới trước mặt.
Tạ Nghiễn nhíu mày gạt đi “Mang đi!”
Nhưng với cái thế đưa tới đó, rượu Hợp Hoan bên trong bầu rượu đã kịp tỏa ra một luồng khí vị nhàn nhạt, lặng lẽ chui vào khoang mũi hắn.
Tạ Nghiễn lại sững sờ, mùi hương này đặc biệt quen thuộc, hắn hình như mới ngửi qua cách đây không lâu… Nhưng đêm đó trong vò rượu Tiền ma ma bưng tới để dùng kèm cua Lục nguyệt hoàng là rượu nếp, sao lại có thể có mùi vị giống hệt rượu Hợp Hoan được?
Hắn âm thầm suy tư một lát, dường như đã nghĩ thông suốt một vài chuyện, không khỏi thấy lòng chùng xuống, sắc mặt đã thay đổi hẳn.
Lý Hoài thấy biểu cảm của hắn kỳ quái, không khỏi nhướng mày cười: “Sao nào, tiểu tử nhà ngươi lén lút sau lưng ta nếm thử rồi à?”
Tạ Nghiễn sắc mặt âm trầm lườm hắn ta một cái, Lý Hoài tự giác ngậm miệng lại.
Hai người đang đấu võ mồm, lại thấy Thái hậu dắt Cố Niệm từ điện phụ trở về.
Mọi người trong điện vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, Lý Hoài cũng lén lút giấu kỹ bầu rượu kia.
Cố Niệm đi bên cạnh Thái hậu, trong tay bưng một hộp gấm, trên mặt đỏ bừng dường như có vẻ e thẹn, chỉ lo cúi mắt lặng lẽ đi về phía trước.
Phu thê Yến vương đã đạt được điều mình muốn, vốn cũng không định ở lại dùng bữa, lúc này liền đứng dậy bái biệt Thái hậu.
Giữa bàn tiệc chỉ còn lại hai vị vãn bối.
Sau khi rời đi lúc nãy rồi quay về, Thái hậu và Cố Niệm dường như thân thiết hơn không ít, bà gọi Cố Niệm lên trước nói chuyện, hai người giọng nói không lớn, hỏi cũng đều là mấy chuyện nhà cửa thường ngày, không có gì đặc biệt.
Mà ánh mắt của Tạ Nghiễn lại không ngừng rơi trên người Cố Niệm.
Nàng nghiêng người, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhạt thận trọng, dáng vẻ điềm tĩnh dịu dàng, giọng nói hơi mềm mại, tiến lui có chừng mực.
Vừa rồi trong một khoảnh khắc nhanh như chớp, hắn cuối cùng cũng biết đêm đó chuyện tình nồng khó tự kiềm chế không phải do Cố Niệm dùng thủ đoạn, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tâm ý phức tạp.
Hóa ra hắn thật sự đã trách lầm nàng…
Thái hậu kéo Cố Niệm nói hồi lâu, thấy trời đã nhá nhem tối, Hồ chưởng giáo ở ngoài điện truyền thiện.
Ba người tựa như một gia đình ngồi quây quần trước bàn, chỉ là quy cách của bữa tối này còn lớn hơn Hầu phủ rất nhiều.
Không chỉ món ăn nhiều hơn gấp bội, ngay cả bát thìa cũng nhiều hơn hai bộ.
Thái hậu không ngừng gọi cung nữ gắp thức ăn cho Cố Niệm, nói nàng vẫn hơi gầy gò, phải ăn nhiều thêm chút dưỡng tốt thân thể, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng hiểu. Cố Niệm đỏ mặt không dám từ chối, ai đưa cũng nhận, cuối cùng bị ép ăn rất nhiều.
Tạ Nghiễn thấy nàng không ngừng đũa, cuối cùng trưng ra bộ mặt khổ sở cũng không biết là đói hay no, lại thầm thấy thú vị.
Một bữa tối cuối cùng cũng kết thúc, Thái hậu không giữ người nữa, uống trà xong liền cho hai người lui.
Nội quan cầm đèn lồng dẫn đường phía trước, đợi đến khi ra khỏi tẩm điện của Thái hậu, Tạ Nghiễn nhận ra bước chân của Cố Niệm chậm đi rất nhiều.
Hắn tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại thấy nàng đang cúi đầu, bả vai run run, trong đêm tối dày đặc vang lên tiếng nấc khe khẽ mong manh.
Tạ Nghiễn dừng bước, khóe môi khẽ nhếch lên.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...