Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 22: Không xong rồi à?



Tạ Nghiễn sa sầm mặt, “Có chuyện gì vậy? Vì sao tỳ nữ Thẩm gia nói nàng đe dọa người khác?”
Cố Niệm kinh hãi thất sắc, vội ngẩng đầu biện giải: “Ta không có!”
Đầu óc nàng ong ong một mảng, không hiểu vì sao Tạ Nghiễn lại chất vấn như vậy.
Đe dọa? Rốt cuộc là ai đang đe dọa ai…
Nàng trăm miệng cũng không thể bào chữa “Là các nàng ấy hùng hổ dọa người, ta đã rất nỗ lực học cách chung sống với các nàng…”
Tạ Nghiễn nhíu mày: “Ai?”
“Là Giả cô nương và Thi cô nương nhắc tới núi Tiểu Tương gì đó, vốn dĩ chỉ đang nói chuyện đọc sách, sau đó…”
“Diệu Nhân?” Tạ Nghiễn chợt ngắt lời nàng.
Cố Niệm nghe vậy sững sờ, như không thể tin nổi mà đột ngột nhìn về phía Tạ Nghiễn.
Hắn… gọi nàng ấy là Diệu Nhân, thân mật đến mức không hề kiêng dè, hẳn là hắn đã gọi như vậy ngàn vạn lần, nên mới thốt ra mà không cần suy nghĩ.
Môi Cố Niệm run rẩy, chưa kịp nói tiếp, chỉ nghe Tạ Nghiễn khẳng định: “Nàng ấy quen biết ta nhiều năm, tính tình không có gì đáng trách, đổi lại là người khác có lẽ sẽ gây chuyện, nhưng nàng ấy sẽ không phải loại người này.”
Sự chấn động mãnh liệt và nỗi bất lực như núi kêu biển gầm cuộn trào trong lòng Cố Niệm, nàng thậm chí còn chưa kể lại toàn bộ sự việc đầu đuôi ngọn ngành cho Tạ Nghiễn nghe, hắn chỉ vừa nghe thấy tên của Thi Diệu Nhân đã lập tức lên tiếng bênh vực, bất kể chuyện này có liên quan đến vị Thi cô nương này hay không.
Nàng thậm chí không cần phải âm thầm rối rắm đoán bọn họ có quan hệ gì nữa, xem ra bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa… sự im lặng đã chiến thắng mọi lời nói rồi.
Nước mắt lưng tròng, Cố Niệm năm ngón tay siết thành quyền, quay mặt đi không muốn nhìn Tạ Nghiễn, chỉ thê lương nói: “Đúng vậy, nàng ấy không phải loại người này, là ta nghe nhầm hiểu lầm rồi. Ta và các người đúng là không cùng một loại người, sai lầm duy nhất là ta không nên nói ra lời thật lòng.”
Nàng cố nén nước mắt nói cho xong, càng nói càng tủi thân, nửa câu sau giọng điệu đã sớm thay đổi.
Nàng không thể đối diện với hắn được nữa, nói xong vậy mà hoảng hốt quay người chạy ra khỏi sân, một mình đi về phía cổng lớn Thẩm gia.
Tạ Nghiễn sững sờ nhìn bóng lưng nàng, sắc mặt trầm xuống, bên tai lại nghe thấy Lý Hoài lo lắng hét lên với hạ nhân: “Các ngươi ngây ra đó xem kịch à? Mau đuổi theo!”
Hắn bừng tỉnh, liếc Lý Hoài một cái: “Còn chê chuyện chưa đủ lớn sao? Ta đi là được rồi.”
Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Nhiếp Xu Nhi “Ôi” một tiếng không gọi Tạ Nghiễn lại được, đành phải nhìn Lý Hoài mà thở dài.
“Những người đó đều là hồ ly ngàn năm, sao có thể để lại sơ hở gì chứ, lúc đó ta thật không nên trốn đi.” Nàng ta từ tận đáy lòng dâng lên chút cảm xúc tự trách, chỉ trách lúc đó suy nghĩ đơn giản quá.
Lý Hoài lắc đầu tặc lưỡi thở dài, đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà, đệ muội có biết chuyện của Thiếu Hành và Diệu Nhân không?”
Nhiếp Xu Nhi sững sờ, do dự nhìn Lý Hoài: “Vừa rồi ta thấy hình như không biết.”
Nàng ta im lặng một lát, trực giác mách bảo chuyện này khó xử đây, “Nhưng nói thì nói vậy, rốt cuộc hai người họ tính sao? Tuy cũng là tình cảm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng quá khứ là quá khứ, lời nói đùa lúc nhỏ chưa từng thấy Thiếu Hành mang ra nói lại. Huống hồ bây giờ hắn đã thành hôn rồi, Diệu Nhân chẳng lẽ… vẫn còn đợi sao?”
Lý Hoài kinh ngạc: “Chuyện này sao nàng lại hỏi ta? Đám nam nhân bọn ta tụ tập cùng nhau không bàn chuyện gió trăng, ta càng không thể chạy đến trước mặt Diệu Nhân hỏi nàng ta định thế nào chứ?”
Nhiếp Xu Nhi “xí” một tiếng: “Vậy Giả Huệ Vân xông ra bất bình thay là cớ gì? Nếu thật sự trong sạch, sao ta lại ngửi thấy mùi chua thế, sắp chua chết ta rồi!”
Lý Hoài tặc lưỡi mấy tiếng, chỉ nói quan thanh liêm cũng khó xử chuyện nhà, nói cho cùng cũng là sự trớ trêu của số mệnh, e rằng hai người họ chính là thiếu chút duyên phận.
Bốn người bọn họ quen biết từ nhỏ, Thi Diệu Nhân và Tạ Nghiễn cùng là tình nghĩa thanh mai trúc mã. Mấy người cùng vào hoàng thục* đi học nghe giảng, mà phụ thân và huynh trưởng của Thi Diệu Nhân lại là tướng tài đắc lực dưới trướng Tạ Chấn, vì vậy quan hệ của hai người họ lại sâu sắc hơn so với phu thê Yến vương một chút.
Hoàng thục*: Trường học của hoàng gia
Con cháu nhà thế gia một khi đã thân cận, quan hệ trưởng bối lại tốt, hai nhà tự nhiên cũng từng cười nói bàn chuyện hôn sự, nhưng vì lúc đó hai người tuổi tác chưa tới, do đó cũng không đặt lên bàn mà tính toán thật.
Nào ngờ phụ thân và huynh trưởng của Thi Diệu Nhân tử trận, hậu cung đổi chủ, các bên giằng co sau đó nhân duyên cứ thế gác lại.
Lý Hoài biết chuyện này là điều kiêng kỵ, dù sao cũng không thể tránh được nỗi đau phụ thân huynh trưởng Thi gia tử trận, Tạ Nghiễn không chủ động nhắc tới, hắn ta tự nhiên không tiện mở miệng hỏi, sự việc liên quan đến hậu nhân của trung liệt, trêu chọc giễu cợt lại càng không dám.
Hai người nói đến cuối cùng, Nhiếp Xu Nhi chỉ cảm thán: “Giả gia và Thi gia nói ra vẫn có quan hệ họ hàng xa, Giả Huệ Vân kia cam tâm làm tốt thí, Thi Diệu Nhân ngồi đó ngư ông đắc lợi, ta thấy ai cũng không vô tội!”
Lý Hoài vội “suỵt” nàng ta: “Nói nhỏ chút đi tổ tông của ta!”
Nhiếp Xu Nhi khinh thường: “Dám làm không dám nhận à? Ta thấy Cố cô nương còn có khí phách hơn hai người họ.”
Lý Hoài không cho nàng ta nói tiếp.
May mà Thẩm Uẩn Lễ kịp thời lên tiếng, các vị khách khác không hề biết sự cố bên sảnh phụ này.

Mà Cố Niệm không để ý được chuyện khác, chỉ nghĩ mau chóng trốn khỏi cái nơi khiến nàng bị bí bức không thôi này.
Nhưng nàng không dám một mình quay về Hầu phủ, càng không tiện đến dược đường gây chú ý.
Nàng đi dọc theo đường phố ra ngoài, đi tiếp về phía trước chính là khu chợ ồn ào, người đông mắt tạp, cuối cùng đành phải cúi đầu rẽ vào con hẻm nhỏ, thực sự đi không nổi nữa, liền ngồi bệt xuống dưới mái hiên cửa hông nhà ai đó mà đưa tay lau nước mắt.
Nàng cảm thấy vô cùng mất mặt, nhớ lại sắc mặt của mọi người trên bàn tiệc lúc trước, trong lòng hoảng hốt không yên.
Cố Niệm vừa mới tỉnh ngộ ra, bọn họ chẳng qua chỉ đang xem trò cười của nàng, dường như mỗi một chủ đề đều đang nhắm vào nàng vậy, nào là “Tiểu Tương Sơn Ký”, nào là nơi tránh nóng…
Những quý nữ đó đâu cần một người xa lạ như nàng bày mưu tính kế chứ? Chỉ cần động động môi là có một đám hạ nhân kẻ trước người sau tự giác làm, đúng rồi… trong mắt bọn họ, nàng đúng là giống như hạ nhân trong nhà vậy.
Không có xuất thân tốt, cho dù gả cao cho Tạ tiểu hầu gia đứng trên vạn người thì đã sao? Nàng thậm chí ngay cả quyền lợi mở miệng biện giải cho mình cũng không có.
Nàng đang cúi mắt rơi lệ, hai tay áo ướt đẫm một mảng lớn.
Hôm nay rõ ràng là một ngày đẹp, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Thẩm gia đã chọn một ngày lành.
Cố Niệm càng thêm hối hận, nàng thật sự không nên… rõ ràng là ngày lành người ta tổ chức hỷ sự, nàng lại không màng gì mà chạy ra khỏi cửa, chuyện này đồn ra ngoài chỉ tổ thêm xui xẻo cho Thẩm công tử, càng khiến Tạ Nghiễn mất mặt.
Bọn họ còn là bằng hữu quan hệ tốt như vậy, nàng làm như vậy há chẳng phải là quá không biết phép tắc rồi sao? Vừa nghĩ đến vì sự l* m*ng của mình lại khiến Tạ Nghiễn khó xử, Cố Niệm càng cảm thấy tủi thân.
Quan hệ của bọn họ rõ ràng mới dịu đi một chút, hiểu lầm trước đó tạm thời gác lại, Tạ Nghiễn thậm chí còn vì nổi giận với nàng mà thành khẩn xin lỗi.
Nàng vốn còn đang âm thầm dự tính, liệu có thời cơ tốt nào để nói rõ mọi hiểu lầm không? Như vậy hai người liền có thể thấu hiểu lòng nhau mà sống yên ổn.
Nhưng bây giờ, tất cả đều vô dụng rồi… là nàng quá ngu muội, sao lại không nhịn được cơ chứ?
Rõ ràng giả vờ không nghe thấy là được rồi, vì sao phải đấu võ mồm với vị biểu cô nương kia, rốt cuộc đã thắng được gì chứ? Chẳng qua chỉ để người ta xem trò cười, Tạ Nghiễn cũng chắc chắn sẽ không tin nàng.
Nàng tỉ mỉ nghĩ lại, có lẽ là vì vị Thi cô nương kia, nàng mới thất thố… đúng vậy nhỉ, thì ra bọn họ quen biết nhiều năm, tình cảm sâu đậm, thì ra đã sớm có người cùng Tạ Nghiễn đọc qua cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký” đó, những lời chú thích mà Tạ Nghiễn viết, Thi Diệu Nhân cũng sẽ thấy sao?
Bọn họ đều đọc qua rất nhiều sách, chủ đề chung giữa hai người như núi non trùng điệp, đâu giống như nàng vắt hết óc cầu mong sự đồng tình, cũng căn bản không giống nàng vất vả đuổi theo như vậy…
Nàng càng nghĩ càng đau lòng, cánh tay buông thõng trên đầu gối, trán áp vào cánh tay lặng lẽ rơi lệ.
Tầm mắt trước tiên là một mảng hơi nước mông lung, sau đó trong tầm nhìn mơ hồ ấy đột nhiên xuất hiên một đôi giày mềm thêu hoa văn mây.
Cố Niệm sững sờ, còn chưa hoàn hồn, lại nghe thấy giọng nói trầm trầm của Tạ Nghiễn: “Lời chưa nói xong người đã chạy mất, cho dù là thanh thiên đại lão gia cũng khó mà phán án.”
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không kìm nén được mà thút thít khe khẽ, chóp mũi thanh tú nhăn lại.
Tạ Nghiễn rũ mắt, thấy đuôi mắt nàng ửng đỏ, mặt đầy vệt nước mắt, thật đúng là trời thấy còn thương.
Hắn hơi nhíu mày, dịu giọng xuống: “Khóc xong rồi à?”
Cố Niệm bĩu môi, vốn đã nén lại sự tủi thân, bị hắn hỏi một câu sống mũi lại dâng lên cơn chua xót, đôi mắt lại sắp rơi lệ.
Tạ Nghiễn cúi thấp người, ngước mắt lướt nhẹ qua tay áo toàn vệt nước của nàng, trầm giọng hỏi: “Khăn tay đâu?”
Cố Niệm lắc đầu, theo phản xạ lại muốn đưa tay lên lau nước mắt đi.
Giây tiếp theo, nàng chợt thấy dưới mắt ấm áp, trong tiếng thở dài khe khẽ của Tạ Nghiễn, giọt lệ đó thấm vào đầu ngón tay hắn, thoáng chốc loang ra, từng chút một ngấm vào viền tay áo hắn.
Cố Niệm giật mình, vội gạt tay hắn ra, muốn giơ tay lên mau chóng lau sạch nước mắt.
Tạ Nghiễn giữ tay nàng lại, nhẹ nhàng đưa tay áo mình qua lau, cẩn thận dè dặt, động tác dịu dàng, như thể trong khoảnh khắc đó đã xoa dịu đi sự phiền não trong lòng Cố Niệm.
Hắn vừa nói: “Khóc đủ rồi thì nói cho rõ ràng.”
Cố Niệm cúi đầu, cuối cùng cũng đẩy tay áo hắn ra, “Ta không khóc nữa, Tiểu hầu gia không cần làm bẩn y phục.”
Tạ Nghiễn thuận thế kéo nàng đứng dậy, Cố Niệm lại khó mà đối diện với hắn.
Giọng hắn bình thản: “Không phải lỗi của nàng, ta sẽ tìm bọn họ tính sổ. Là lỗi của nàng, nàng theo ta về Thẩm gia xin lỗi bọn họ, đạo lý trên đời chẳng qua cũng chỉ như vậy. Đã ra khỏi cửa nhà, mỗi lời nói, mỗi hành động không phải vì bản thân, mà còn đại diện cho Hầu phủ, gánh vác thể diện của Tạ gia.”
Cố Niệm ngỡ ngàng ngẩng mắt nhìn thẳng hắn, trong cơn hoảng hốt còn tưởng mình nghe nhầm.
Tạ Nghiễn vậy mà nói, hắn sẽ tìm bọn họ tính sổ? Còn nói, nàng ra ngoài chính là thể diện của Hầu phủ…
Hắn đang bênh vực nàng sao? Hắn xem hai người là một thể thống nhất, không phân biệt đôi bên, vinh nhục cùng hưởng.
Những bất an và phỏng đoán trước đó, vào giây phút này dường như tan biến sạch sẽ.

Cố Niệm sụt sịt mũi, nhỏ giọng kể lại sự cố ở sảnh phụ.
Khi nhắc lại đến Thi Diệu Nhân, nàng còn bất giác nói chậm lại, sợ Tạ Nghiễn lại phản bác, nhưng hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe mà không hề ngắt lời.
Nói đến cuối cùng, Cố Niệm thuật lại lời nói hùng hồn kia của nàng khi hất mặt bỏ đi khỏi bàn tiệc, lập tức cũng không khỏi đỏ mặt.
Lúc đó nghe thì không thấy có gì không ổn, nhưng sau đó nhắc lại quả thực có vẻ không sáng suốt.
May mà Tạ Nghiễn không cố chấp truy cứu.
Cố Niệm do dự một lát, cuối cùng chậm rãi nói: “Ở đó không có người nào ta quen biết, có lẽ lời kể lại của mỗi người mỗi khác, nhưng ta có thể thề, phu quân… ta không có nửa lời dối trá.”
Tạ Nghiễn nghe được tiếng xưng hô này, vậy mà không khỏi tâm thần xao động.
Mỹ nhân vừa rồi khóc như hoa lê đẫm mưa, vốn đã mang một vẻ quyến rũ yêu kiều mong manh, khiến người ta không nhịn được muốn che chở yêu thương.
Hắn vì lời thề ngây thơ của nàng mà dở khóc dở cười, chỉ thở dài: “Nàng có phải ngây thơ quá rồi không? Chuyện này không thể thật sự đưa ra đối chất công đường để đòi lại công bằng được. Nàng nói rõ sự việc, chỉ cần ta tin nàng là đủ rồi.”
Cố Niệm lại sững sờ.
Tạ Nghiễn vậy mà nói, chỉ cần hắn tin nàng là đủ rồi.
Có trời mới biết, điều nàng nghĩ, điều nàng cầu chẳng qua cũng chỉ là câu nói này mà thôi, nàng không quan tâm người khác nhìn nhận thế nào, chỉ cần Tạ Nghiễn đứng về phía nàng, nàng không làm thì sẽ không tủi thân.
Vậy mà hắn lại thản nhiên nói trúng dây đàn mềm yếu nhất trong lòng nàng, một tiếng “keng”, lay động tâm can.
Cố Niệm lập tức cười đến cong cả mắt mày, gắng sức gật gật đầu, lại hỏi: “Phu quân, vậy chúng ta còn quay lại không?”
Tạ Nghiễn hơi trầm ngâm “Nàng về Hầu phủ trước, ta đến Thẩm gia giải thích một chút.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...