Hô hấp của Cố Niệm khựng lại, nàng theo phản xạ kéo chặt vạt áo, rồi bỗng thấy không ổn.
Nàng run rẩy buông lỏng năm ngón tay, hàng mi dài đen nhánh chớp động tựa như một cánh bướm lông vũ lộng lẫy bay lượn trong mưa.
Tạ Nghiễn bật ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, đưa tay lên đè lại tay nàng, ngón tay thon dài tựa ngọc trúc chậm rãi lướt qua lòng bàn tay nàng, khiến nàng lại run lên.
Cũng không phải là chưa từng… Nhưng lần trước hai người đều đã say mơ màng, thần trí không hề tỉnh táo.
Cảm quan đêm nay lại nhạy bén và rõ ràng, hơi ấm ấy từng chút từng chút một cào vào lòng nàng.
Tạ Nghiễn kéo nàng dậy, cánh tay dài vừa siết lại, mặt Cố Niệm lập tức áp sát vào lồng ngực hắn.
Ấm áp, rắn rỏi, nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ quẩn quanh bên tai.
Mặt Cố Niệm càng lúc càng nóng.
Hắn xoa nhẹ tấm lưng mảnh mai gầy gò của nàng, chậm rãi di chuyển lên trên, năm ngón tay dừng lại trên vùng da sau vành tai, cảm giác mềm mại mướt mịn, hắn yêu thích không buông tay.
Hắn dịu dàng v**t v*, từ từ nâng đầu nàng lên, sống mũi cao thẳng từng chút một áp lại gần, cọ xát giữa gò má phấn và lúm đồng điếu thơm thơm của nàng, hơi thở quyện vào nhau, nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Cố Niệm vốn đang nắm chặt vạt áo hắn, năm ngón tay siết rồi lại buông, cuối cùng hờ hững đặt lên bên vòng eo săn chắc của hắn.
Giây phút này, hắn thế như chẻ tre, bá đạo cạy mở, trêu đùa, âm thanh dây dưa bị phóng đại vô hạn trong gian phòng tối tăm.
Cướp đoạt, chiếm lĩnh, bản năng của nam nhân vào khoảnh khắc này đã lấp đầy hố sâu d*c v*ng.
Buổi đêm yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, giờ đây chỉ còn lại tiếng th* d*c ái muội.
Hắn rốt cuộc cũng buông tha sự trói buộc, Cố Niệm như một con cá mất nước, bất lực giãy giụa quẫy đuôi trên thớt.
Gò má xinh đẹp của nàng ửng hồng, ánh mắt mơ màng, bờ vai tròn trịa lúc ẩn lúc hiện, trán yếu ớt tựa vào trước người Tạ Nghiễn.
Hơi thở của hắn dần nặng nề, cuối cùng ôm lấy nàng ngã xuống giường.
Mái tóc đen như thác đổ rũ xuống, sắc mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu, không uống một giọt rượu nào mà tựa như đã say mèm.
Tạ Nghiễn cực kỳ kiên nhẫn, cúi nhìn về phía trước, năm ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cằm nàng, x** n*n, v**t v*, khi nhẹ khi nặng, Cố Niệm sớm đã * l**n t*nh m*.
Đúng lúc nàng đang thất thần, Tạ Nghiễn đã lặng lẽ tóm lấy tay nàng, hơi dùng sức, Cố Niệm r*n r* ra tiếng, ngay giây tiếp theo, tiếng kêu khẽ đã bị Tạ Nghiễn cuốn vào giữa môi lưỡi.
Hắn buông thả cơ thể mình, mải mê điên cuồng, hàng mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, tiếng than thở bị đè nén đứt quãng tràn ra từ kẽ răng.
Nàng ngửi thấy mùi hương tùng trúc thanh đạm trên người Tạ Nghiễn, từng chút một len lỏi vào tận đáy lòng lan ra, chiếm lĩnh thần trí ngũ quan của nàng.
Nàng yếu ớt th* d*c: “Phu quân…”
Tạ Nghiễn ngậm lấy d** tai nàng, gây ra một trận run rẩy, giọng nói khàn khàn tựa cát chảy: “Gọi tên ta.”
Cố Niệm ngượng ngùng mang theo vẻ nũng nịu: “Thiếu Hành, chàng nhẹ một chút…”
Tạ Nghiễn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Gò má mỹ nhân quyến rũ thơm ngát, mưa dập lá cây, gió gào mây cuộn, Cố Niệm thấn trí mê muội ôm lấy cánh tay ái nhân, vì xấu hổ dâng trào mà cắn chặt môi không dám lên tiếng.
Hắn d*c v*ng ngập trời, vươn ngón tay dài, nhẹ nhàng ấn lên môi nàng.
Trong nháy mắt, hắn nghe thấy tiếng r*n r* làm mềm nhũn xương cốt, quấy nhiễu tâm can, hủy hoại lý trí, chỉ muốn lại trơ tráo vô liêm sỉ cầu xin thêm nhiều sự đón nhận hơn nữa.
Mây tan mưa tạnh, gió thổi sương tan, đêm dài dường như không có hồi kết.
Giấc mộng đẹp như mây khói, tan đi mới biết đã tỉnh, Cố Niệm mệt mỏi mở mắt ra, nàng vẫn rúc trong lòng Tạ Nghiễn, cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng, năm ngón tay hờ hững đặt trên cánh tay nàng.
Cũng chính vì nàng chỉ hơi cử động một chút, Tạ Nghiễn đã tỉnh giấc.
Hơi thở của hắn nặng nề, lại áp sát lên, khiến Cố Niệm hơi nhột.
Tạ Nghiễn từ từ nhấc bàn tay to ra, xoay người ngồi dậy.
Cố Niệm hơi nghiêng người, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, sau đó ánh mắt dời xuống, lướt qua, yết hầu khẽ động.
Mà ngay giây tiếp theo, hắn nhặt lấy thâm y khoác lên vai, xoay người xuống giường.
Con dã thú được thả ra lúc đêm khuya đã ẩn mình vào rừng sâu, ban ngày lại trở thành vị công tử đoan chính khắc kỷ phục lễ.
Cố Niệm nhất thời hồ đồ, ngây người nhìn Tạ Nghiễn, thấy hắn một mình đi đến trước giá gỗ rửa tay.
Nàng bừng tỉnh, vội vàng lắc lắc chiếc chuông vàng đầu giường, gọi Nguyệt Mai, Thanh Tâm vào phòng hầu hạ Tạ Nghiễn thay đồ.
Nàng yếu ớt ngồi dậy, chợt đau đớn than khẽ, Tạ Nghiễn nghe tiếng liếc nhìn về phía nàng, sắc mặt hơi tối lại, nhưng lại quay mặt đi tiếp tục rửa mặt.
Thanh Tâm tiến lên đỡ nàng xuống giường, mặt đỏ bừng không dám nói gì.
Nàng ta đương nhiên nhìn thấy những dấu vết đậm nhạt trên người Cố Niệm, thầm nghĩ Tiểu hầu gia quả nhiên là người không biết nặng nhẹ, nhìn thì công tử như ngọc, phong độ ngời ngời, sao cũng có hành vi l* m*ng như vậy.
Hai người tự mình rửa mặt chải đầu xong, Tiền ma ma đã cho người bưng bữa sáng lên, cứ như vậy, lại giống như một cặp phu thê bình thường ngồi đối diện cùng bàn dùng bữa.
Cố Niệm ăn rất chậm, ngước mắt thấy Tạ Nghiễn đã đặt đũa xuống, liền vội vàng húp vội mấy hớp cháo loãng, lấy khăn tay chấm miệng, Nguyệt Mai lập tức bưng trà súc miệng lên.
Tạ Nghiễn dùng xong, đặt chén trà sang một bên, nhìn nàng nói: “Biết cưỡi ngựa không?”
Cố Niệm sững sờ, lập tức cười gật đầu, “Trước đây theo A nương đi nơi khác thu mua dược liệu, có lúc đi đường sẽ cưỡi ngựa, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.”
Tạ Nghiễn thần sắc thản nhiên gật đầu nói: “Chuyến đi săn bắn mùa thu lần này không thể thiếu tiết mục đánh mã cầu, nàng biết cưỡi ngựa, nếu có hứng thú cũng có thể tham gia náo nhiệt.”
Hàng mi dài của Cố Niệm run rẩy “Phu quân muốn, muốn đưa ta đi săn cùng sao?”
Tạ Nghiễn đã đứng dậy “Các triều thần đến bãi săn đều sẽ mang theo gia quyến.”
Lời này nói không rõ ràng, tuy đã trả lời thắc mắc của Cố Niệm, nhưng rốt cuộc lại khác xa với ý nàng muốn biểu đạt.
Nhưng Cố Niệm không dây dưa, chỉ nghiêm túc gật đầu nói được.
Tạ Nghiễn không nói gì thêm, Cố Niệm thấy tư thế của hắn chắc là muốn ra ngoài, nhưng hắn không chủ động nói, nàng cũng không tiện hỏi, thầm nghĩ đã mấy ngày không đến dược đường, hôm nay không có việc gì, nàng vừa hay đến đó sắp xếp một phen.
Dùng bữa sáng xong, Tạ Nghiễn đi thẳng đến Thư Các, còn Cố Niệm vào phòng trong lấy sổ sách lần trước đã kiểm, nàng dẫn theo Thanh Tâm vừa ra khỏi sân thì thấy Tạ Nghiễn từ hành lang có mái che đi ra.
Hai người đột ngột nhìn nhau, Tạ Nghiễn liếc nhìn quyển sổ bìa xanh trong lòng nàng, biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Hôm nay đến dược đường sao?”
Cố Niệm gật đầu, khuôn mặt xinh xắn nở nụ cười: “Thiếu Hành thì sao?”
Tạ Nghiễn sững sờ, ngay cả Tần Trọng Văn cũng lập tức trợn tròn mắt, khá bất ngờ mà liếc nhìn Cố Niệm.
Cố Niệm không nhận thấy có gì không ổn, chỉ nghĩ rằng quan hệ hai người bây giờ đã tốt hơn, tối qua hắn còn chủ động muốn nàng gọi như vậy… Chẳng lẽ tỉnh dậy liền lật mặt không nhận?
Nàng thích thân mật với Tạ Nghiễn, phu thê vốn nên như vậy, gọi hắn là “phu quân” dù sao cũng xa cách, nếu hai bên gọi tiểu danh của nhau, điều này chứng tỏ khoảng cách giữa họ đã tan biến, cuộc sống rồi sẽ ngày càng khăng khít.
Chỉ thấy sắc mặt Tạ Nghiễn hơi khác, không tự nhiên mà quay mặt đi, trầm giọng nói: “Hôm nay Yến vương có triệu kiến, tối không dùng bữa ở nhà.”
Nói xong, hắn phất tay áo nhanh chân rời đi.
Cố Niệm không hiểu ý hắn, cũng không nghĩ nhiều, dẫn Thanh Tâm rời khỏi Sơ Vũ Hiên.
Nàng đến phố Du Lâm, trước tiên hỏi Lăng A Cửu về công việc gần đây, biết được Vương di nương từng dẫn Cố Minh Chương đến dược đường một lần, nhưng chỉ ngồi ở hậu viện một lúc rồi rời đi, không gây ra chuyện gì.
Cố Niệm không đoán được ý đồ của bà ta, chỉ nói đã biết chuyện này, rồi ngồi sau quầy tính sổ sách tiếp tục làm hộ oản.
Sợi đai lưng da kia đã làm xong, đồ bảo vệ khuỷu tay cũng chỉ còn khâu hoàn thiện, nàng đoán chừng có thể đưa đến tay Tạ Nghiễn trước khi đi săn.
Nàng chuyên tâm vào đường kim mũi chỉ dưới tay, không biết thời gian trôi qua, khoảng giữa trưa, bên ngoài dược đường đột nhiên vang lên một tràng huyên náo, âm thanh ngày càng dữ dội.
Cố Niệm cau mày nhìn ra ngoài cửa, lại thấy dưới lều hóng mát đã tụ tập không ít người. Nàng nghi ngờ, vội vén rèm bước ra ngoài, lập tức giật nảy mình.
Chỉ thấy dưới mái hiên có một bà lão đang quỳ ngồi, trong lòng ôm một gã thanh niên dáng vẻ tiều tụy, người đó mồ hôi lạnh đầm đìa, miệng không ngừng kêu “ây ya”.
Lại thấy trước mặt bà lão trải một tấm vải gai, bên trên viết nỗi oan và món nợ nghiệt ngã, chĩa thẳng vào dược đường Đổng Ký mưu tài hại mệnh.
Mà bên cạnh hai người này có năm sáu gã côn đồ mặc áo vải thô vây quanh, tên nào tên nấy mặt mày hung dữ, gọi người đi đường tụ lại, miệng lưỡi không sạch sẽ đổi trắng thay đen.
Cố Niệm lập tức cau mày cao giọng hỏi: “Vị thẩm thẩm này có ý gì? Sao lại bất chấp phải trái trắng đen mà vu vạ cho chúng ta?”
Bà lão kia thấy chính chủ cuối cùng cũng lộ diện, bỗng nhiên gào khóc: “Trời cao đất rộng thương xót với… Nhi tử của ta uống trà giải nhiệt của nhà các ngươi mà nôn mửa tiêu chảy, ngày càng gầy mòn, bây giờ lại còn thành kẻ tàn phế không còn khả năng sống tiếp! Các ngươi lòng dạ đen tối vô lương, thật khổ cho cái thân già đoản mệnh này của ta!”
Bà ta vừa gào khóc xong một lượt, không đợi Cố Niệm phản bác, mấy gã nam nhân lực lưỡng kia cũng hùa theo: “Mọi người mau đến xem, chính là dược đường này làm chuyện xấu xa! Hôm nay bọn ta thấy chuyện bất bình, nhất định phải thay đôi mẫu tử đáng thương này đòi lại công bằng.”
Cố Niệm thầm nghĩ không ổn, biết rõ đám người này đến đây không có ý tốt, vừa định cử tiểu nhị đi báo quan, không ngờ mấy gã nam nhân to lớn kia người đẩy ta xô, nhìn như vô tình, lại vây thành một vòng tròn vững chắc, không cho bất kỳ ai rời đi.
Miệng còn la lối: “Sao hả, còn muốn chuồn đi đâu gọi cứu viện?”
Cố Niệm liền biết bọn họ đã chuẩn bị mà đến, rõ ràng là cố ý gây sự, mà lời của đôi mẫu tử kia tất nhiên không thể tin hoàn toàn.
Nàng im lặng quan sát một lúc, cũng không cố ý tranh cãi với họ, liền phát hiện đám người này không có ý định xông vào dược đường gây rối, mà đám nam nhân lực lưỡng kia nhìn thì hung dữ, nhưng lại không thực sự định động tay động chân với ai.
Cố Niệm âm thầm suy nghĩ một lát, vén rèm quay lại dược đường, vội vàng gọi Lăng A Cửu đến sương phòng ở hậu viện.
Nàng nghiêm túc nói: “Cửu thúc, thúc kỹ càng nhớ lại, hôm di nương đến đây, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Lăng A Cửu hơi do dự, cau mày cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên khựng lại, “Nói là đặc biệt thì cũng không hẳn… Hôm đó đại thiếu gia có đến kho hàng một chuyến, nói là dạo này thời tiết nóng ẩm, phải cẩn thận dược liệu bị mọt ẩm mốc làm hỏng việc làm ăn, ta nghe thì thấy cũng có ý tốt, nên không nghĩ nhiều.”
Đôi mắt Cố Niệm khẽ đảo, nhất thời hoang mang, tiềm thức lại tự cảm thấy có gì đó không ổn.
Bọn họ làm gì có lòng tốt muốn kinh doanh dược đường này?
Cũng chính lúc này, bên ngoài sương phòng vang lên tiếng gõ cửa: “Đông gia, Hỉ Xuân cô nương có việc cầu kiến.”
Cố Niệm sững sờ, Hỉ Xuân là nha hoàn thân cận của Vương di nương, xem như là tâm phúc của Nhị phòng, rất nhiều chuyện trong nhà nàng ta thậm chí còn rõ hơn cả Cố Tuyết Ngưng.
Nàng mơ hồ cảm thấy bất an, sao lại trùng hợp ngay vào thời điểm mấu chốt này?
Cố Niệm lặng lẽ siết chặt nắm tay, sau đó đáp: “Mau mời vào phòng.”
Một nha hoàn mặc váy xanh lớn tuổi hơn một chút khoan thai đi tới, cười khẽ với Cố Niệm rồi phúc thân: “Ta đã nói mà, Nhị cô nương là được phúc khí nuôi dưỡng, một thời gian không gặp quả nhiên càng thêm kiều diễm.”
Thanh Tâm nhíu mày: “Hỉ Xuân tỷ tỷ, vị này là Thế tử phu nhân, tiếng gọi này của tỷ sai rồi.”
Nàng ta đi theo Nguyệt Mai đã lâu, sớm đã học đủ quy củ, gặp lại người cũ trước đây trăm bề làm khó mình đương nhiên không còn nhẫn nhịn.
Hỉ Xuân lúng túng “xì” một tiếng, vội nặn ra một nụ cười: “Là tiện tỳ lanh miệng, tham kiến thiếu phu nhân.”
Cố Niệm không muốn đôi co với nàng ta, vội mời nàng ta đứng dậy, “Hỉ Xuân tỷ tỷ có việc gì?”
Hỉ Xuân vén tóc mai, rũ mắt cười khẽ: “Nương tử nhà ta nhớ nhung thiếu phu nhân, vì sau khi người quy ninh thì chưa gặp lại, nên muốn mời thiếu phu nhân đến tụ họp nói chuyện phiếm.”
Cố Niệm bước vào cánh cửa nhà đã lâu không về, bài trí trong sân không có gì thay đổi.
Nàng lặng lẽ không tiếng động mà xuất giá, thực ra Cố gia có nàng hay không cũng không khác biệt, trong lòng nàng thoáng qua một nụ cười khổ, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn bình thản, dời bước đi vào chính đường.
Vương di nương một mình ngồi ở ghế trên, thấy Cố Niệm vào phòng lại tươi cười.
Nàng vừa định phúc thân hành lễ, lại bị Thanh Tâm kéo lại. Nàng sững sờ, khó hiểu nhìn tiểu nha đầu, lại nghe thấy nàng ta dõng dạc nói: “Thiếu phu nhân là mệnh phụ, theo quy chế không cần hành lễ với di nương, lại nghĩ di nương là trưởng bối của thiếu phu nhân, vậy nên miễn lễ cho bà.”
Vương di nương lập tức trợn mắt nhìn, vừa đập bàn đứng dậy, chỉ vào Thanh Tâm định mắng chửi, nhưng lời đến bên miệng lại vội vàng nuốt vào.
Bà ta lạnh lùng liếc qua Thanh Tâm, bên môi hiện lên một nụ cười lạnh.
Rốt cuộc cũng là trèo lên cành cao, nên mới sinh ra cái khí thế cáo mượn oai hùm, trong lòng bà ta còn có việc quan trọng, không cần phải tranh cãi với Cố Niệm.
Vương di nương giả nhân giả nghĩa tạ ơn, lại bảo Cố Niệm mau chóng ngồi xuống.
Cố Niệm tâm trạng bất an, luôn cảm thấy người đến không có ý tốt, ngay cả chén trà cũng không bưng lên, liền không nhịn được hỏi: “Di nương tìm con về nhà là có chuyện quan trọng muốn bàn? Chúng ta là người một nhà, người có gì cứ nói thẳng đi.”
Vương di nương đánh giá một lúc, cười khẽ: “Quả nhiên là người gả vào cao môn, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi. Người ta đều nói hồng khí* (vận đỏ) là dưỡng người nhất, người làm tỷ tỷ như con đây sống tốt rồi, cả nhà chúng ta đều được thơm lây phải không?”
Cố Niệm bị Vương di nương mỉa mai một phen, nhưng lại không tiện phản bác, chỉ đành im lặng chờ bà ta nói tiếp.
Vương di nương nâng chén uống một hớp trà nóng, run run vai lại cười cười: “Hôm đó ta còn nghe Tuyên ca nhi trở về nói, chuyến đi săn mùa thu của Hoàng gia sắp đến, nó dạo này tiến bộ không ít, đi theo bên cạnh Sở vương điện hạ làm việc, cũng coi như có chút thể diện, lần đi săn này còn đi cùng với môn khách trong phủ. Chỉ có muội muội con là chưa có nơi chốn, người làm nương thân như ta trong lòng lo lắng nhưng lại vô dụng, làm sao giúp được nó đây?”
Cố Niệm trong lòng giật thót, kinh ngạc nhìn Vương di nương, đã mơ hồ đoán được đôi chút.
Hơi thở của nàng dần nặng nề, cơ thể bất giác ngả ra sau dựa vào lưng ghế, dường như theo bản năng sinh ra ý thức tự bảo vệ.
Vương di nương đột nhiên lại giả vờ đau lòng lau nước mắt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Tuyên ca nhi của con mới được coi trọng, nào dám đề cập yêu cầu với Điện hạ? Càng sợ mở miệng ra bị người ta nghĩ lệch đi, còn tưởng Cố gia chúng ta lại vọng tưởng có thêm một nữ nhi muốn trèo cao… Con nói xem người ta có chịu đồng ý không?”
“Tuyết Nhi chẳng qua chỉ có một huynh một tỷ, người ta còn nói trưởng tỷ như mẫu thân, bây giờ con có bản lĩnh rồi, hôm đó lại thấy Tiểu hầu gia hết mực bảo vệ con, chắc là sống rất tốt. Hôm đó con đi theo Tiểu hầu gia ra ngoài với thái đọ khó chịu, lại khiến người ta tưởng chúng ta không tốt với con, Tuyết Nhi còn nói đấy, trước đây là nó ngu dại không hiểu chuyện, toàn đắc tội với tỷ tỷ, đến khi con xuất giá mới cảm thấy nhà cửa lạnh lẽo không thú vị.”
“Hai đứa là tỷ muội ruột thịt, nó đi cùng con đến bãi săn là chuyện đường đường chính chính, ai sẽ nói lời ong tiếng ve gì chứ? Nếu như Tuyết Nhi cũng có phúc khí như con, ở bãi săn có thể tìm được một gia đình tử tế mà gả đi, cả đời này của ta coi cũng coi như mãn nguyện rồi.”
Cố Niệm nhất thời kinh hãi thất sắc, gần như buột miệng thốt lên: “Con không giúp được…”
Nàng đã đứng dậy, thấp thỏm nhìn Vương di nương liên tục lắc đầu.
Mặc dù nàng biết Nhị phòng chủ động tìm đến chắc chắn không có chuyện tốt, nhưng không ngờ đôi mẫu nữ này thất bại ở Vạn Hoa yến, lại dám nhắm đến chuyện lớn là chuyến săn bắn mùa thu của Hoàng gia…
Đừng nói quan hệ của nàng và Tạ Nghiễn mới vừa hòa hoãn, cho dù họ tâm đầu ý hợp, nàng cũng không thể mở miệng đề nghị với Tạ Nghiễn.
Chuyện đi săn vô cùng quan trọng, bản thân nàng còn đang như lọt vào trong sương mù, mơ màng không phân biệt được thật giả, sao có thể mạo muội dẫn theo Cố Tuyết Ngưng?
Nàng vội nói: “Di nương đề cao con rồi, chuyện trong triều con không dám chèn vào hỏi đến, phu quân cũng chưa bao giờ nói công vụ với con, mong di nương đừng làm khó con, cũng tránh làm lỡ tấm chân tình của Tuyết muội muội.”
Vương di nương sớm đã chuẩn bị, bà ta mặt mày hiền lành, cười như không cười nhìn Cố Niệm, thong thả nói: “Dù sao cũng chỉ là một câu nói bên gối của thiếu phu nhân thôi, nam nhân mà… Chỉ cần có ngọc mềm hương ấm trong lòng, ngay cả tính mạng cũng bằng lòng giao phó.”
Lời này của bà ta không thể nói là không thô bỉ, cũng may là dưới chính đường không có ai, chỉ có một mình Thanh Tâm đứng bên cạnh chờ đợi.
Nhưng tiểu nha đầu chưa trải sự đời, nghe những lời này cũng không khỏi đỏ mặt tía tai cúi đầu xuống, thầm than không nhã nhặn.
Gò má Cố Niệm dần ửng hồng, rũ mắt không nhìn bà ta, vẫn rất kiên trì: “Di nương, con thật sự không làm được.”
Nụ cười kia của Vương di nương vẫn còn trên môi, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Bà ta hừ cười, đổi một tư thế thoải mái hơn dựa vào ghế bành, đột nhiên nói: “Thôi được rồi, ta trước nay đều nói, con là người thông minh.” Bà ta dừng lại một chút, chuyển sang hỏi “Đúng rồi, dược đường dạo này làm ăn tốt chứ? Ta biết con bây giờ vẫn ra vào dược đường quản lý công việc, đúng là cần cù chăm chỉ lắm.”
Lòng Cố Niệm trầm xuống, cảnh giác nhìn bà ta “Cảm ơn di nương nhọc lòng quan tâm, dược đường mọi thứ đều tốt.”
Vương di nương cao giọng: “Đều tốt? Ta thấy chưa chắc đâu. Hôm nay là đôi mẫu tử nằm vạ, ngày mai đổi thành đôi phu thê, đến lúc đó ai ai cũng thuê mấy gã l* m*ng đến phá đám, lâu dài e là phải đóng cửa đấy…”
Cố Niệm nổi giận đứng bật dậy, không kìm được nhìn Vương di nương, hồi lâu không nói nên lời.
Quả nhiên không đơn giản như thế… Nàng đã nói chuyện này có điểm đáng ngờ, Đổng Ký kinh doanh nhiều năm, trước nay luôn cẩn thận, dược đường đứng vững ở phố Du Lâm lâu dài là dựa vào danh tiếng tốt tích cóp dần dần.
Huống hồ trà giải nhiệt tặng kèm kia chẳng qua chỉ dùng cam thảo, trần bì và mía khô thái lát, trộn thêm hai vị thuốc bắc thông thường có thể trực tiếp uống vào, sao có thể gây ra chuyện nguy hiểm như vậy?
Hóa ra đều là Vương di nương ở đằng sau giật dây, mục đích là gì, đương nhiên là nhắm vào khế đất trong tay nàng.
Nhưng xem tư thái này của bà ta, e là vẫn chưa biết khế đất đó cho dù lấy được cũng vô dụng, trong lòng Cố Niệm vẫn còn sợ hãi…
Nàng nhất thời không nói nên lời, cố nén cơn giận dữ, khẽ nói: “Thực sự không phiền di nương lo lắng, chuyện ầm ĩ đến cuối cùng cùng lắm là ra công đường, ta không làm, không sai, thì không sợ bị chỉ trích, bọn họ cũng không làm gì được.”
Vương di nương nhẹ nhàng xoa xoa tay, lơ đãng nói: “Người ta muốn đi báo quan, chuyện ầm ĩ lên, dược đường thế nào cũng phải bị niêm phong một thời gian. Coi như chuyện kết thúc, nhưng dù sao cũng là bao nhiêu ngày làm ăn đổ sông đổ biển, đám người kia có chịu ngoan ngoãn chờ con không?”
Không đợi Cố Niệm phản bác, Vương di nương lại nói: “Huống hồ, vụ án này kết thúc, còn có ngàn vạn vấn đề khó khăn khác bày ra trước mắt. Chuyện này một ngày chưa xong, tiền bạc tiêu pha lại một ngày không dứt, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt mà Đại nương tử lúc sinh thời vất vả tích cóp được đấy…”
Bà ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai, giọng nói mang theo ý cười, nhưng lời nói ra lại khiến Cố Niệm không rét mà run.
Vương di nương lòng dạ rắn rết, sớm đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn, đừng nói bà ta thuê đám vô lại kia đến gây sự, chỉ nói ầm ĩ đến quan phủ rồi mời tụng sư* cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Tụng sư*: thầy cãi, như kiểu luật sư thời hiện đại
Lâu dài dây dưa không dứt, bạc cứ ào ào chảy ra ngoài, trong nhà đấu với nhau cuối cùng chỉ có lưỡng bại câu thương, vàng bạc thích góp nhiều năm thật sự sẽ bị rút cạn, Nhị phòng có lẽ không đau lòng, nhưng nàng không làm được.
Vương di nương thấy sắc mặt nàng thả lỏng, đã không muốn kiên nhẫn đôi co nữa.
Bà ta diễn xong vai người tốt), lại dịu giọng xuống, nửa là khuyên bảo nửa là uy h**p nói: “Đây đều là vàng bạc thật đấy, ta đau lòng lắm. Nói thẳng ra chúng ta rốt cuộc là người một nhà, có chuyện có thể nói chuyện đàng hoàng, ta biết con không muốn bán tiệm, ta cũng không muốn xung đột với nữ nhi nhà mình, truyền ra ngoài rất mất mặt. Hay là cứ quyết định vậy đi, con đưa Tuyết Nhi đi săn, dược đường sau này bình an vô sự, hòa khí sinh tài.”
Cố Niệm ngơ ngác nhìn Vương di nương, không biết tại sao tình thế đột ngột thay đổi. Chẳng lẽ Vương di nương lại chịu từ bỏ khế đất đã thèm muốn nhiều năm, để đổi lấy một cơ hội cho Cố Tuyết Ngưng sao?
Hồi lâu nàng mới nói: “Di nương, nếu người thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng, tại sao còn phải diễn trò này? Con không muốn tranh đấu với người, nhưng chuyện này con thật sự không làm được.”
Vương di nương cười rạng rỡ: “Con làm được, vì dược đường con cũng biết nên làm thế nào nhỉ.”
Cố Niệm ảm đạm rũ mắt, còn chưa kịp nghĩ nhiều, ngoài hành lang đã vọng đến tiếng của Cố Minh Chương.
Nàng đột nhiên giật mình, vội vàng đứng dậy nhanh chóng cáo biệt Vương di nương, rốt cuộc vẫn là trong lòng hoảng sợ không muốn đối mặt.
Cũng chính lúc nàng bước ra cửa, Cố Minh Chương khoác chiếc áo ngoài rộng rãi từ ngoài cửa đi vào.
Hắn liếc thấy Cố Niệm, sắc mặt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại dùng ánh mắt rất không đứng đắn đánh giá từ trên xuống dưới, khiến nàng vô cùng không thoải mái.
“Nhị muội muội hôm nay rảnh rỗi về nhà, sao không nói trước một tiếng? Ta có thể dậy sớm đón muội.”
Hắn ta đã mở miệng, Cố Niệm liền không thể không chậm bước lại đôi co với hắn ta.
Cố Niệm thấp giọng: “Đại ca ca nói quá lời, ta về nói chuyện phiếm với di nương, đang định rời đi.”
Nói xong, nàng hơi gật đầu, vội vàng bỏ trốn khỏi Cố gia.
Cố Minh Chương khẽ nheo đôi mắt phượng, đưa ngón tay lên sờ cằm, xoay người đi vào chính đường.
Vương di nương cưng chiều gọi nhi tử ngồi xuống, lại gọi người hầu dâng trà.
Cố Minh Chương hỏi rõ ngọn ngành, trầm ngâm một lát, lẩm bẩm: “Hóa ra tiểu mỹ nhân cũng đi săn chuyến này…”
Vương di nương: “Tuyên Nhi, con nói gì vậy?”
Cố Minh Chương hừ nhẹ, lập tức thu lại vẻ tùy tiện, quay mắt nhìn bà ta, “Tâm nguyện của A nương đã thành, lần này Tuyết Nhi tất nhiên có thể thành công.”
Vương di nương hơi nghiêm mặt lại, “Đã nói đến đây, ta cũng dặn dò con một phen. Cùng đi săn với nhau nhớ phải để ý giúp Tuyết Nhi, lần trước đến Vạn Hoa yến, nó ngay cả mặt quý nhân cũng không thấy, ngược lại để con tiểu tiện nhân kia được hời…”
“Nói ra cũng lạ, lúc đó không biết nó nói gì mà cung nữ đưa cho nó một ly trà ngọt giải nhiệt, uống xong thì tay chân bủn rủn không tỉnh táo. Nhưng trên Vạn Hoa yến sao lại có thứ dơ bẩn không ra gì đó chứ, nói không chừng là tự nó mang từ dược đường đến, lại còn giả vờ trong sạch bám lấy Tạ Tiểu hầu gia.”
Ánh mắt Cố Minh Chương tối sầm lại, cười cười: “Thời cơ không đúng, có chút sai sót cũng coi như hời cho Tạ Nghiễn.”
Vương di nương không hiểu: “Đây là ý gì?”
Cố Minh Chương nâng chén trà, che miệng uống một ngụm, “Không sao, vẫn còn cơ hội.”
Một hồi nói chuyện mờ mịt, Vương di nương vốn có tâm sự riêng, liền không dây dưa với hắn ta nữa.
Bà ta dừng một chút, lại nói: “Ta nghĩ… con bây giờ dựa dẫm vào Điện hạ, không nên hành động quá nhiều, chúng ta lại mạo muội gả thêm một nữ nhi e là hơi quá. Tạ gia không kém gì Vương phủ, người gả vào trước lại là Cố Niệm dễ nắm bắt kia, thay vì vào Vương phủ chịu chính phi bắt nạt, không bằng ở Hầu phủ tiêu dao tự tại.”
Cố Minh Chương: “Đúng vậy.”
Miệng thì đối phó với Vương di nương, nhưng trong lòng hăn ta sớm đã có mưu tính khác.
Chỉ cần Cố Niệm cũng cùng đến bãi săn, vậy chuyện hắn ta ngày đêm mong nhớ nàng lại có chuyển biến tốt.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Cố Minh Chương rất tốt, không ngừng đáp ứng lời dặn dò của Vương di nương, hai người đều có ý đồ riêng, nhưng đều vô cùng tự tin, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Trên đường về Hầu phủ, Cố Niệm dặn đi dặn lại Thanh Tâm không được nói nhiều.
Thanh Tâm âm thầm thề thốt hứa hẹn, càng biết rõ Cố Niệm không muốn Tạ Nghiễn phân tâm, hoặc vì chuyện vặt vãnh không hay ho này của gia đình mà gây ra thêm hiểu lầm.
Quan hệ của họ khó khăn lắm mới hòa hoãn, Thanh Tâm nhìn rất rõ, dạo gần đây nụ cười trên mặt Cố Niệm cũng nhiều hơn không ít, nàng vô cùng coi trọng đoạn tình cảm không dễ gì có được này, chỉ đành mặc cho Vương di nương hết lần này đến lần khác được đằng chân lân đằng đầu.
Hai người trở lại Sơ Vũ Hiên, Nguyệt Mai đang dẫn tỳ nữ quét dọn sân, thấy Cố Niệm trạng thái bất an quay về phòng chính, không khỏi tò mò gọi Thanh Tâm lại.
“Thiếu phu nhân bị sao vậy?”
Thanh Tâm sớm đã nghĩ ra lời bào chữa: “Cô nương hôm nay mệt rồi, lâu rồi không đến dược đường nên có hơi nhiều việc, nghỉ ngơi là khỏe thôi.”
Nguyệt Mai đối với chuyện này không suy nghĩ nhiều, gật đầu cho qua, lại nói lát nữa nàng ta sẽ đến bếp nhỏ làm chút canh tỉnh thần mang cho Cố Niệm.
Thanh Tâm không muốn nói nhiều, đi theo Cố Niệm vào phòng.
Cố Niệm ngồi trên chiếc ghế dài ở gian ngoài, đang bất an nhìn chằm chằm xuống sàn nhà ngẩn ngơ thần.
Thanh Tâm bưng một tách trà nóng chậm rãi bước lên, lại cảnh giác quay đầu nhìn lại, xác nhận không có ai đi theo, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Cô nương, người không sao chứ?”
Cố Niệm hồi lâu mới thở dài một tiếng, lắc đầu, nhận lấy chén trà nắm trong tay, rất lâu sau vẫn đặt lên chiếc bàn nhỏ.
Thanh Tâm lại nói: “Cô nương, người thật sự định đồng ý với Vương di nương sao?”
Cố Niệm mím môi “Nếu thật sự có thể đổi lấy sự yên tĩnh cho dược đường, khiến Vương di nương từ bỏ ý định đừng dây dưa nữa, ta, ta muốn thử xem sao.”
Thanh Tâm muốn nói lại thôi, một lúc sau hỏi: “Vậy cô nương định nói với Tiểu hầu gia thế nào?”
Cố Niệm sững sờ, mặt thoáng đỏ, chỉ thấp giọng nói: “Ngươi đừng hỏi nữa, ta cũng chỉ có thể thử xem sao, không thể đảm bảo được…”
Thanh Tâm nhớ lại những lời nói ngông cuồng hôm nay của Vương di nương, bất giác liên tưởng, không dám hỏi thêm nữa.
Cố Niệm trong lòng có chuyện, vốn còn định đến Thư các lấy thêm sách mới để đọc, bây giờ tình thế thay đổi, nàng tự nghĩ mình có việc muốn nhờ, người ta hay nói đã nhận đồ của người khác thì phải nể nang, Tạ Nghiễn hẳn là sẽ nể mặt nàng một chút.
Vì vậy nửa ngày còn lại đều vội vàng làm đồ thêu trong tay, trước khi trời tối cuối cùng cũng hoàn thành, một đôi hộ oản, một sợi đai lưng da, mỗi đường kim mũi chỉ đều là tâm ý, tuy không bì được với tay nghề của tú nương trong cung, nhưng cũng không đến nỗi không dám lấy ra.
Tiền ma ma dẫn tỳ nữ mang bữa tối lên, Cố Niệm lơ đãng ăn, thực sự nhạt nhẽo như sáp, không có hứng thú.
Nàng một mặt lo lắng Tạ Nghiễn tối nay không về, mặt khác lại sợ hắn trở về cũng chỉ như thường lệ nghỉ lại ở Thư các mà không đến Sơ Vũ Hiên.
Cũng chính trong sự dày vò vừa thấp thỏm vừa lo lắng này, trời cũng dần dần tối.
Thanh Tâm khuyên nàng gọi nước tắm gội trước, cũng tránh chờ quá muộn lỡ mất giờ giấc, hôm nay không được thì còn có ngày mai, không cần vội vàng nhất thời.
Cố Niệm cuối cùng cũng yên lòng một chút, bên này tắm gội xong, cuối cùng cũng từ bỏ, chỉ nghĩ hôm nay chắc là không nói được rồi.
Ai ngờ nàng vừa nhẹ gót sen ra khỏi phòng tắm, lại thấy Tạ Nghiễn đang dựa nghiêng trên nhuyễn tháp, trên bàn một ngọn đèn leo lét, chiếu rọi nửa bên mặt tuấn tú của hắn.
Hắn đưa tay chống trán, dây áo ngoài lỏng lẻo, áo trong sắp cởi mà chưa cởi, đang dựa vào gối tựa nhắm mắt dưỡng thần, bên tay còn đặt một tách trà nhạt bốc khói nghi ngút.
Phòng trong yên tĩnh, Thanh Tâm đã đốt hương an thần, mùi thuốc thoang thoảng hòa quyện với hương trà, sau đó vẫn còn lưu lại một chút mùi rượu thoang thoảng.
Cố Niệm liền biết, tối nay hắn hẳn là đã uống vài ly với Lý Hoài.
Tạ Nghiễn nghe thấy tiếng động, hơi quay mắt liếc nhìn, liền thấy Cố Niệm ngây ngẩn đứng dưới đèn.
Hắn ung dung đổi một tư thế, nửa người nằm dựa vào mép nhuyễn tháp, thong thả đánh giá nàng.
Nàng ấp úng: “Thiếu Hành… chàng về rồi.”
Tạ Nghiễn nhếch khóe miệng, thở ra một hơi trầm.
“Lại đây.”
Bước chân của Cố Niệm như bị niệm chú, chỉ khựng lại một thoáng, sau đó bất giác dời bước đi về phía hắn.
Nàng dừng lại trước mặt hắn, hơi cúi cằm, hai tay thấp thỏm đan vào nhau.
Một lọn tóc mai vương trên khóe môi, dáng vẻ vừa quyến rũ lại vừa có nét ngây thơ ngơ ngác.
Tạ Nghiễn từ từ đưa tay lên, vươn ngón tay dài gạt lọn tóc lòa xòa kia đi, phần bụng ngón tay thuận thế áp lên má nàng.
Động tác của hắn dịu dàng như nước, v**t v*, x** n*n, Cố Niệm nhất thời ý loạn thần mê.
Yết hầu Tạ Nghiễn khẽ động, giọng nói trầm thấp: “Vương phi bảo nàng lúc nào rảnh thì đến Yến Vương phủ một chuyến, tẩu ấy có ý mời nàng đến tụ họp.”
Cố Niệm sững sờ, nhớ đến lời mời hôm đó của Nhiếp Xu Nhi ở tẩm điện của Thái hậu, hóa ra nàng ấy không phải nói lời khách sáo, mà là thật lòng muốn kết giao.
Nàng nhất thời cảm động, cảm nhận được tấm lòng tốt hiếm có này, vội vàng cười gật đầu.
Tạ Nghiễn khép ngón tay lại, véo nhẹ lên gò má ửng hồng của nàng, rồi lười biếng đứng dậy.
Cố Niệm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc hơn.
Hắn đi thẳng về phía phòng tắm, đầu óc nàng trống rỗng, đột nhiên hỏi: “Phu quân tối nay cũng ở lại… có được không?”
Bước chân Tạ Nghiễn hơi khựng lại, cười khẽ: “Đã gọi phu quân rồi, ta sao có thể không ở lại?”
Gương mặt xinh xắn của Cố Niệm đỏ bừng, không dám nói thêm lời nào nữa.
