Tiếng nước tắm rửa trong phòng róc rách, Cố Niệm tâm thần bất định ngồi bên mép giường. Vốn là một chuyện tốt, nhưng vì mang theo mục đích khó mở lời mà dường như đã biến chất, nội tâm nàng dày vò không thôi.
Tạ Nghiễn khoác áo đi vào, Cố Niệm còn chưa biết nên mở lời thế nào, càng không biết nên mở lời khi nào, đang lúc lòng dạ thấp thỏm rối bời như lọt vào trong sương mù, thì trong nháy mắt đã tr*n tr** ngã vào trong chăn lụa.
Má đào nàng ửng hồng, giơ tay run rẩy, hờ hững chống đỡ trước người, bị trêu chọc khơi dậy từng đợt tê dại nối tiếp nhau.
Hơi thở của Tạ Nghiễn nặng nề, giữa những nhịp thở có từng đợt hương trà thanh mát thấm đượm, sau đó là sự say đắm của rượu ủ lâu năm, khuấy đảo khiến Cố Niệm tay chân bủn rủn, tâm hồn phiêu lãng không biết trời đất là gì.
Cố Niệm không nhịn được mà thì thầm: “Thiếu, Thiếu Hành, ta muốn…”
Tạ Nghiễn nắm chặt cổ tay trắng nõn thon thả của nàng, đuôi mắt phiếm hồng, giọng nói trầm như cát chảy: “Để mai hãy nói.”
Gió lãng đãng trêu trăng, mây cuồng mưa vội, lại thêm một hồi đung đưa mờ ám, Tạ Nghiễn tình ý dâng trào, không ngờ lại tìm thấy hứng thú khó hiểu trong chuyện này.
Hắn tham luyến thân thể mềm mại yêu kiều của Cố Niệm, lại còn ngoan ngoãn thuận theo sự sắp đặt tùy hứng của hắn.
Say sưa nằm gốc bích đào nào hay tỉnh giấc, một đêm phong nguyệt vừa dứt, lại thấy mặt trời lên.
Cố Niệm trong lòng có chuyện, lại còn bị giày vò không nhẹ, cả một đêm nửa mơ nửa tỉnh càng thêm uể oải mệt mỏi.
Đêm qua hai người ôm nhau mà ngủ, giờ khắc này nàng đang nép mình trong lồng ngực Tạ Nghiễn, thậm chí còn mong mỏi đêm dài hãy còn kéo dài thêm nữa, như vậy là có thể trốn tránh mãi, có thể để những ý nghĩ tốt đẹp dừng lại ngay tại thời khắc này…
Nàng tham luyến vòng tay ấm áp mạnh mẽ của hắn, giây phút này nàng thuộc về hắn, nàng có thể cố gắng hết sức thu được mấy phần dịu dàng hiếm hoi đó.
Cố Niệm ngẩn ngơ thở nhẹ, cho đến khi bàn tay to lớn đang ôm nàng di chuyển trên tấm lưng thanh mảnh của nàng.
Cuối cùng, hắn v**t v* bờ vai ngọc trơn láng như lụa, trầm giọng nói: “Nên dậy rồi.”
Cố Niệm gật gật đầu, nhích người ra sau một chút, Tạ Nghiễn chống người ngồi dậy, cầm lấy thâm y khoác lên, lại thuận tay cầm lấy yếm của nàng đưa qua.
Cố Niệm xấu hổ nhận lấy, rón rén mặc vào, cúi đầu thắt dây áo, ngón tay lại có chút run rẩy.
Khóe miệng Tạ Nghiễn ẩn hiện ý cười, xoay người bước xuống giường, vừa định rung chuông gọi người vào hầu hạ, ai ngờ Cố Niệm đột nhiên giữ lấy cổ tay hắn.
Hắn không hiểu, quay đầu lại nhướng mày.
Cố Niệm căng thẳng nuốt nước bọt, thở hắt ra một hơi nặng nề, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Giọng nàng cực nhỏ: “Phu quân, hôm qua ta có về hẻm Tuyên Liễu một chuyến, nói với di nương một chút chuyện nhà. Di nương biết chàng đối với ta rất tốt, trong lòng rất an lòng. Ta, ta ăn nói vụng về, thuận miệng nhắc đến chuyện săn bắn mùa thu, Tuyết muội muội vừa hay đang ở tuổi ham chơi, muội ấy nghe náo nhiệt, liền… liền muốn ta dẫn muội ấy đi cùng, cũng là để mở mang tầm mắt.”
Lời vừa dứt, trong phòng tĩnh lặng như không có người.
Tạ Nghiễn chỉ sững lại một chốc, ngay lập tức dùng sức hất mạnh tay nàng ra như thể đang nổi giận.
Cố Niệm hoảng loạn ngước mắt nhìn hắn, đáy lòng đột nhiên chùng xuống.
Lại là vẻ chán ghét mà nàng vô cùng không muốn đối mặt, và lần này, trong thần sắc của Tạ Nghiễn còn có thêm vài phần phẫn nộ và lạnh lùng nghiêm nghị.
Hai người im lặng nhìn nhau, Cố Niệm căng thẳng c*n m** d***, hai vai không tự chủ được mà khẽ run rẩy.
Tạ Nghiễn cúi mắt lướt qua mặt nàng, giọng nói như sương: “Nàng ngược lại còn thông minh hơn ta tưởng đấy.”
Cố Niệm sững sờ không nói nên lời, lén nắm chặt chăn lụa “Không phải, không phải…”
Sự biện bạch yếu ớt, còn khiến người ta chột dạ và áy náy hơn cả lời nói dối.
Nàng cần gì phải phủ nhận chứ? Rõ ràng sự thật bày ra trước mắt, nàng rốt cuộc đã không còn kế nào để dùng, không dám quang minh chính đại đưa ra yêu cầu, mà câu nói kia của Vương di nương như một bàn tay vô hình, đã đẩy mạnh nàng một cái trong bóng tối.
Nàng đã do dự, bàng hoàng, nhưng cuối cùng vẫn làm như vậy, dường như chỉ có ở thời khắc thế này mới là dễ mở lời nhất.
Nhưng nếu đã như vậy, nàng liền trở thành món hàng hóa làm giao dịch với Tạ Nghiễn… Đáy lòng nàng trăm bề không muốn nghĩ như vậy, nhưng lời hứa của Vương di nương cứ kéo giật nàng qua lại.
Tại sao cứ luôn phải sau một tia hy vọng, lại tự đẩy mình vào vực sâu vạn kiếp bất phục như vậy chứ?
Trong khoảnh khắc này, Cố Niệm thậm chí có chút hối hận… Nếu như trì hoãn thêm một chút thì sao? Giá như có thể cùng Tạ Nghiễn ân ái dịu dàng thêm một thời gian nữa, nàng muốn làm chim cút trốn tránh, vùi đầu xuống không màng đến những thứ khác, cứ giả vờ như bọn họ tình ý triền miên, sau này đôi bên mỹ mãn.
Nhưng tất cả những điều này đều bị câu “uy h**p đòi hỏi” này phá hủy.
Mà sự uy h**p này là do chính tay nàng đan dệt nên. Tạ Nghiễn tức giận, là bởi vì hắn vốn dĩ cũng muốn vứt bỏ thành kiến, chung sống hòa hảo với nàng có phải không…
Mong mỏi những ngày tháng bình bình đạm đạm mà an yên đó, là nàng không xứng sao?
Sinh trưởng trong một gia đình như thế, không có bất kỳ người nào che chở, trái lại còn không ngừng tham lam vòi vĩnh nàng, từ khoảnh khắc mất đi dưỡng phụ mẫu cũng đã bòn rút cạn kiệt hết thảy giá trị lợi dụng có thể nhìn thấy được của nàng.
Mà nàng còn phải khổ sở giữ gìn tâm huyết của dưỡng mẫu, mẫu thân đối với nàng có ân tình to lớn, nàng không thể làm được việc chắp tay dâng tâm huyết của mẫu thân cho người khác hoặc nhắm mắt làm ngơ.
Tạ Nghiễn giơ tay đè lên vai nàng, lực đạo của năm ngón tay càng lúc càng nặng, trong lòng nàng sợ hãi, yếu ớt sờ lên cổ tay hắn, lắc đầu cầu xin sự thương xót.
Hắn lạnh lùng nói: “Ta cho phép.”
Sắc mặt Tạ Nghiễn âm trầm, đột ngột rút tay về, ngay sau đó khoác áo ngoài, phất tay áo rời đi.
Thanh Tâm và Nguyệt Mai một lát sau đẩy cửa đi vào, thấy Cố Niệm một mình ngồi xuất thần trước bàn trang điểm.
Hai người nhìn nhau không nói gì, càng không biết vừa rồi lại xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tạ Nghiễn mặt đen sì đi thẳng đến Thư Các, đâu còn vẻ thoải mái thần thái phấn chấn như mọi ngày.
Nguyệt Mai vừa định tiến lên, bỗng bị Thanh Tâm cản lại: “Ngươi đi giục bữa sáng đi, ta giúp cô nương chải đầu rửa mặt.”
Nàng ta hoài nghi liếc nhìn một cái, nhưng không hỏi tới, gật đầu ra khỏi phòng.
Thanh Tâm chậm rãi bước lên, quả nhiên thấy Cố Niệm đang âm thầm buồn bã, đuôi mắt còn vương lại vài vệt nước mắt, xem ra là đã cố kìm nén không khóc.
Nàng quan tâm hỏi: “Cô nương, Tiểu hầu gia giận người sao?”
Cố Niệm bất đắc dĩ gật đầu, sống mũi cay xè, vội ngẩng đầu lên cười gượng gạo: “Cứ như vậy trước đi. Bên phu quân… chỉ đành chờ sau này giải thích với chàng ấy, đợi chàng ấy nguôi giận rồi sẽ luôn bằng lòng nghe thôi.”
Nàng nhìn vào gương đồng, người trong gương nét mặt ẩn chứa ưu tư, nàng lại thở dài: “Phu quân đến Thư các rồi sao?”
Thanh Tâm gật đầu, “Trông tâm tình không được tốt lắm, hay là lát nữa nô tỳ bảo Nguyệt Mai đi thăm dò lời của Tử Vu tỷ tỷ xem sao?”
Cố Niệm vội ngăn lại: “Không cần! Phu quân không thích người khác nhiều chuyện, đợi chàng ấy tĩnh tâm vài ngày, ta nói rõ ràng với chàng ấy là được rồi.”
Thanh Tâm đành phải bĩu môi, khẽ vâng dạ.
Cố Niệm một mình dùng xong bữa sáng, ngồi ở gian phòng bên một lát, thờ thẫn nhìn hộ oản và đai lưng da mới làm trên bàn. Nàng âm thầm suy nghĩ một lát, liền cẩn thận cầm lên ước lượng, quyết định đến Thư các thử vận may.
Nàng nắm vạt váy bước xuống hành lang có mái che, liền thấy trong viện có một gương mặt lạ đang đứng.
Người trẻ tuổi đó ăn mặc như thị vệ, nhưng trông không giống người trong Hầu phủ, nàng không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Còn chưa kịp nhìn kỹ thêm, chỉ thấy Tử Vu bưng khay rỗng, nhẹ tay nhẹ chân kéo cửa lại, vừa xoay người, thoáng thấy Cố Niệm đang ở dưới hành lang, không khỏi sững sờ.
Tử Vu vội phúc thân: “Tham kiến thiếu phu nhân.” Dừng một chút, lại lập tức nói thêm một câu “Hôm nay Yến Vương điện hạ đã đến phủ, Thế tử đang cùng ngài ấy nghị sự trong Thư Các, mời người quay về đi ạ.”
Cố Niệm ngạc nhiên chớp chớp mắt, lập tức hiểu rõ vị thị vệ lạ mặt kia là người của Yến Vương phủ đến.
Thư các kín như bưng không lọt tiếng ra ngoài, cửa đã đóng, Cố Niệm không nghe thấy động tĩnh bên trong, nhưng biết rõ Tử Vu không cần thiết phải nói dối lừa gạt nàng.
Nàng khẽ gật đầu, cười với Tử Vu một cái, xoay người men theo hành lang có mái che quay về đường cũ, nhưng lại đi ba bước ngoảnh đầu một lần, trong lòng vô cùng buồn bã.
Bên trong Thư Các, Tạ Nghiễn đang bưng chén trà lên chậm rãi uống.
Hắn luyện tập võ thuật từ nhỏ, nội lực hơn người, tự nhiên có thể thu hết động tĩnh bên ngoài vào tai.
Lý Hoài liếc hắn một cái, cười nói: “Sao thế, cổ nhân có câu ‘một đêm vợ chồng trăm đêm ân nghĩa’, ngươi thế mà đã trở mặt không nhận người quen rồi à?”
Tạ Nghiễn lập tức vung nắp chén ném về phía Lý Hoài, hắn ta né người tránh được, mặt đầy vẻ trêu chọc “Ngươi đúng là vô phương cứu chữa.”
Nắp chén trà vỡ toác theo tiếng ném, phát ra một tiếng vỡ giòn tan. Thị vệ bên ngoài cảnh giác nhìn vào trong một cái, nhưng thấy chủ tử không truyền gọi, đành phải án binh bất động.
“Ta mà thật sự trở mặt, thì đã không ân chuẩn cho nàng ta mang theo Cố Tuyết Ngưng.” Hắn thu lại ánh mắt lạnh lùng, trong lòng vẫn căm phẫn khó nguôi.
Hay cho một Cố Niệm…
Cũng trách định lực của hắn không đủ, cuối cùng bị vẻ ngoài giả dối che mắt, hắn vốn tưởng rằng nàng chỉ là thủ đoạn đáng khinh, nhưng đối với hắn lại là thật lòng đối đãi, thế nên mới bất cẩn rơi vào chốn ôn nhu, lỡ sa sẩy bị nàng mê hoặc.
Hắn sớm đã nên biết cặp tỷ muội này lòng dạ bất chính, quen thói lợi dụng nhan sắc để đòi hỏi ân đức.
Tạ Nghiễn thậm chí còn đang nghĩ, nếu nàng đã mang tâm tư đó, giả dối để mưu cầu lợi ích, vậy thì hắn cũng không cần phải tốn tâm sức dây dưa giả dối ứng phó với nàng nữa.
Lý Hoài: “Thật ra, ta thấy đệ muội không giống người có tâm cơ như vậy… nếu không thì đúng là có hơi ngu xuẩn. Ai lại vừa mới tỏ ra ngoan ngoãn, quay đầu đã đòi lợi lộc chứ? Thủ đoạn như vậy, kẻ ngốc cũng nhìn ra được ý nàng là gì, không đến mức đó, không đến mức đó!”
Tạ Nghiễn liếc mắt nhìn hắn ta, đột nhiên nổi giận, lạnh giọng nói: “Nàng ta chuốc thuốc mê cho huynh từ lúc nào thế? Ta không nhìn ra huynh lại hiểu rõ nàng ta đến vậy đấy.”
Lý Hoài “chậc” một tiếng, nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của hắn, khẽ nói: “Cứ nhìn bộ dạng đáng thương chịu ấm ức của nàng ấy ở Thẩm gia hôm đó, nếu thật sự có tâm cơ thủ đoạn, thì làm gì đến mức chịu để người ta đè ra bắt nạt như vậy?”
Lời này của hắn ta, người nói vô tình, nhưng người nghe lại ra một tư vị khác.
Nhất là nửa câu sau “đè ra bắt nạt”, thoạt nghe thì đứng đắn không tì vết, nhưng Tạ Nghiễn đêm qua mới vừa trải qua một hồi gió xuân, không khỏi khẽ cụp hàng mi dài, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ yêu kiều nước mắt lưng tròng, bị ép đón nhận của Cố Niệm.
Hắn nhất thời lại tự hận mình, nàng quả nhiên biết rõ làm thế nào để khiến nam nhân mất đi sự kiềm chế.
Tạ Nghiễn hít một hơi thật sâu rồi uống trà, không muốn nhắc lại chuyện này nữa.
Hai người im lặng hồi lâu, Tạ Nghiễn chợt nói: “Chuyến đi săn mùa thu đã định, ta đã xem qua danh sách mà Lễ bộ trình lên, Thánh thượng lần này dự định cho không ít triều thần đi theo, huynh hẳn là biết ý của ngài ấy là gì.”
Lý Hoài vội ngồi nghiêm chỉnh, trầm giọng: “Triều ta từ khi khai quốc đến nay, đã có sáu vị Hoàng tử giành được giải nhất trong cuộc săn bắn mùa thu, một trận thành danh đã được lập làm Trữ quân.”
Tạ Nghiễn: “Thắng làm vua, thua làm giặc chỉ trong một lần này, huynh trưởng tuyệt đối đừng lơ là cảnh giác.”
Hắn hiếm khi dùng kính xưng một cách nghiêm túc như vậy với Lý Hoài, thường là khi sự việc đến lúc cực kỳ nghiêm trọng liền sẽ đặc biệt cẩn trọng.
Lý Hoài lấy trà thay rượu, trịnh trọng gật đầu ra hiệu với hắn.
Kể từ sau cuộc chiến tranh lạnh ngày hôm đó, Cố Niệm không còn gặp lại Tạ Nghiễn nữa.
Hắn thực ra vẫn ở trong Thư Các, nhưng mỗi lần nàng đến xin gặp, đều bị Tử Vu dùng đủ loại lý do chặn ở ngoài cửa.
Nàng liền biết, là Tạ Nghiễn cố tình không muốn gặp mặt nàng.
Tử Vu ngược lại trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ Tạ Nghiễn chỉ là nhất thời mới mẻ, nam nhân mà, nếm qua mùi vị rồi cũng liền ném ra sau đầu, từ xưa đến nay bao nhiêu người sau khi nhận ân sủng rồi lại thất sủng cũng chẳng qua là đạo lý này.
Vì vậy nàng ta càng thêm tận tâm đuổi người giúp Tạ Nghiễn, có lúc thậm chí còn tự chủ trương không hề hỏi qua ý của Tạ Nghiễn.
Cứ như vậy lại qua hơn nửa tháng, tâm ý mà Cố Niệm chuẩn bị mãi vẫn không gửi đi được, nàng thầm nghĩ lần này Tạ Nghiễn giận thật rồi, cũng không muốn lại bị từ chối mất mặt khiến Tử Vu cười nhạo.
Quan hệ của hai người thậm chí còn xa cách hơn cả lúc mới thành hôn.
Số lần Cố Niệm đến tiệm thuốc cũng thường xuyên hơn rất nhiều, phu thê hai bên đều có việc bận rộn riêng, trong thời gian này nàng đã truyền tin tức cho Vương di nương, những vị khách không mời mà đến chuyên tới gây sự kia cũng không thấy tăm hơi nữa.
Cố Tuyết Ngưng được ân chuẩn, càng thêm phóng túng mua sắm trang sức y phục, hằng mong một lần thành công.
Ngày dài chậm rãi trôi qua, chuyến đi săn mùa thu đã đến, đoàn người hùng hậu khởi hành từ ngoài Hoàng thành.
Lần này Tạ Chấn và Lý Ngọc Chân không đi cùng, hai người thoái thác rằng bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, bọn họ thân thể nặng nề tinh thần mệt mỏi, vẫn là nên ở lại Kinh thành tĩnh dưỡng thì tốt hơn.
Người hiểu chuyện đều biết Hầu phủ chỉ là mượn cớ tránh mũi nhọn, nhằm tránh việc cả nhà cùng lộ diện, lại gây chú ý trong đại điển săn bắn mùa thu mà rước lấy những lời tố cáo vô cớ.
Cố Tuyết Ngưng như ý nguyện được đi cùng xe ngựa của Hầu phủ, nhớ đến lời dặn dò của Vương di nương, nàng ta diễn kịch trước mặt Tạ Nghiễn, một tiếng “hảo tỷ tỷ” này, một tiếng “hảo tỷ tỷ” nọ để tỏ ra ngoan ngoãn.
Tạ Nghiễn vốn đang nén giận, chỉ cảm thấy Cố Tuyết Ngưng thật chướng mắt, liền ra hiệu bằng mắt với Tiền ma ma, nàng ta bị đưa đến cỗ xe ngựa thứ hai đi cùng với nha hoàn.
Hầu phủ chuyến này đi đơn giản, Sơ Vũ Hiên chỉ có Tiền ma ma, Nguyệt Mai và Thanh Tâm đi theo, Tử Vu không có chỗ nào để oán than, đành phải tựa vào cửa u sầu tiễn mọi người rời đi.
Cố Tuyết Ngưng trong lòng bất mãn nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, vừa lên xe liền nhắm mắt giả vờ ngủ, Thanh Tâm và Nguyệt Mai cũng không chủ động bắt chuyện.
Tạ Nghiễn nửa người dựa vào bên gối tựa, một tay chống trán, một tay cầm sách, mượn ánh sáng mặt trời mà lặng lẽ đọc.
Cố Niệm liếc trộm hắn mấy cái, thấy hắn không có gì khác thường, lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân lấy hộ oản và đai lưng da kia từ trong túi vải sau lưng ra.
Ngón tay thon của nàng khẽ nắm lại, bóp bộ hộ oản đến mức hằn lên nếp nhăn mờ mờ, mãi mới khó khăn cất lời: “Phu quân, săn bắn mùa thu khó tránh khỏi việc kéo cung cưỡi ngựa, ta có làm cho chàng một ít đồ bảo hộ, chàng xem có vừa vặn không?”
Âm sắc của nàng nhỏ nhẹ, trong ngữ khí lại mang ý tứ lấy lòng rõ rệt, dường như sợ hãi sẽ rước lấy sự chán ghét.
Tạ Nghiễn rất lâu không nói gì, sách lại lật qua một trang, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, Cố Niệm xấu hổ cắn c*n m** d***.
Nàng do dự hồi lâu, chậm rãi đứng dậy, muốn vòng qua chiếc bàn nhỏ để dựa sát lại gần hơn, tư thế như vậy càng thể hiện sự thành khẩn.
Cũng chính vào lúc vừa bước qua nửa bước, đoàn xe phía trước hơi gặp tắc nghẽn mà dừng lại, xe ngựa đột nhiên bị ghì cương ừng hẳn, Cố Niệm mất thăng bằng loạng choạng mấy bước, lại cứ thế ngã nhào thẳng vào lòng Tạ Nghiễn.
Cằm của nàng suýt chút nữa là đập vào góc nhọn sắc bén của tay vịn, Cố Niệm theo phản xạ nhắm chặt mắt, bỗng nhiên đầu ngẩng lên, cả người bị kéo sang một bên.
Tạ Nghiễn hừ khẽ một tiếng, hiển nhiên là bị nàng va vào không nhẹ.
Hắn buông tay khỏi sách để cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, cuốn sách cứ thế rơi xuống đất, Cố Niệm bàng hoàng mở mắt ra, lại thấy Tạ Nghiễn một tay ôm lấy nàng kéo sang bên, tay kia đã che nắm lên góc nhọn của tay vịn, hiển nhiên là đã chuẩn bị đến hai lớp bảo vệ.
Đáy lòng nàng chợt ấm áp rồi lại chợt chua xót, lần này rốt cuộc là nàng sai trước…
Sự cố bất ngờ dừng lại, Tạ Nghiễn không chút do dự rút tay đẩy nàng sang một bên, cúi mắt liếc nhìn hộ oản và đai lưng da mà nàng đang ôm trước ngực, chân mày khẽ nhíu lại.
Cố Niệm khẽ thở dài: “Đa tạ phu quân.”
Tạ Nghiễn nhàn nhạt nói: “Tâm ý của nàng nhận rồi, quay về ngồi yên đi.”
Miệng hắn nói như vậy, nhưng lại không hề nhận lấy những món đồ kia, mà là cúi người nhặt cuốn sách lên, giơ ngón tay khẽ phủi.
Cố Niệm liếc nhìn một cái, không ngờ lại là cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký”.
Một luồng cảm xúc không mấy vui vẻ dâng trào lên trong lòng, nàng ngồi một mình ở đầu bàn nhỏ bên kia, cúi mắt suy tư.
Chuyến đi săn mùa thu lần này, nàng hẳn là sẽ gặp lại đám nữ quyến đã xảy ra xung đột hôm đó.
Nàng lặng lẽ cắn môi, tâm trạng bất an theo xe ngựa xóc nảy.
Cứ thế chậm rãi qua hơn nửa ngày, đoàn xe cuối cùng cũng dừng lại, ngoài rèm Tần Trọng Văn lên tiếng mời.
Cố Niệm vén rèm cửa xe chậm rãi bước xuống, vừa mới đứng vững, lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng như chim oanh hót: “Thiếu Hành ca ca quả nhiên giữ lời! Vẫn quy củ cũ, chúng ta trao đổi sách cho nhau xem, cuối cùng so xem có bao nhiêu chỗ nghĩ giống nhau?”
Nàng sững sờ ngước mắt lên, lại thấy một mỹ nhân trang điểm lộng lẫy, cử chỉ dịu dàng nhã nhặn, vai khoác dải lụa màu đỏ thắm, thướt tha theo gió bước tới, chính là Thi Diệu Nhân.
Trái tim Cố Niệm như thể rơi thẳng xuống vực sâu.
