Cố Niệm hoảng hốt bỏ chạy.
Lần này ngay cả trốn tránh cũng không làm được nữa, thiên mệnh đẩy nàng đối mặt với sự thật đẫm máu này, xách lấy cổ nàng, giống như đối đãi với một con thỏ bị bẻ gãy hai chân không còn sức trốn thoát, ép nàng phải nhìn thấu sự tàn nhẫn.
Nàng vốn dĩ vẫn còn một tia ý niệm, có lẽ là Cố Tuyết Ngưng cố tình khiêu khích, hoặc là nàng nghe nhầm, có lẽ hôn ước kia chẳng qua chỉ là trò đùa, tình cảm hai người tuy tốt, nhưng chỉ là bằng hữu trong sạch.
Nhưng ông trời cũng không muốn thấy nàng tự lừa mình dối người nữa, nhất định bắt nàng phải nhận rõ, vốn dĩ là nàng ngay từ đầu đã làm điều ác, là nàng không xứng.
Là phúc, hay là họa?
Nỗi sợ hãi lan ra tứ chi bách hài), nàng bất tri bất giác đã đi về đến biệt viện.
Nguyệt Mai và Thanh Tâm đang đứng gác bên cửa nói chuyện phiếm, thấy Cố Niệm bước chân lảo đảo bước vào sân, không khỏi kinh ngạc, vội chạy lên phía trước.
Thanh Tâm chạm vào tay nàng, trong thoáng chốc giật mình: “Cô nương, tay người sao lại lạnh như vậy?”
Nguyệt Mai cũng kinh ngạc, vội một trái một phải đưa nàng vào trong phòng, vốn còn chưa đến tiết trời cuối thu sương xuống, Cố Niệm lại cảm thấy đêm nay đặc biệt lạnh.
Nàng yếu ớt mặc cho bọn họ sắp đặt, không hề trả lời, như một cái xác không hồn không biết đường về.
Không biết đã tắm rửa lúc nào, cũng không biết đã ngã xuống giường lúc nào, nàng chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, suy nghĩ ngưng trệ, vết thương trên người lại bắt đầu một đợt trướng đau mới, vết trầy đã đóng vảy kia cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Nàng lúc nóng lúc lạnh, toàn thân không có chỗ nào thoải mái, chỉ đành nhắm chặt mắt hoảng hốt chìm vào giấc ngủ sâu.
Nàng dường như đã mơ một giấc mơ dài đằng đẵng và kỳ lạ, trong mơ gặp được phụ mẫu, phụ thân hỏi nàng phu quân thế nào, cuộc sống có hòa thuận không? A nương cười gượng, quay đầu lén lau nước mắt, còn nói Tạ Nghiễn sớm muộn gì cũng sẽ giống như phụ thân, nạp phòng thu thiếp, nàng nên sớm tính toán cho bản thân.
Vừa chớp mắt, lại thấy Lý Ngọc Chân cười rạng rỡ ôm Thi Diệu Nhân vào lòng, dịu dàng khẽ nói nàng ta rất đáng yêu, Tạ Chấn vuốt râu cười lớn, cảm thán Tạ gia của ông cuối cùng cũng có được một tức phụ tốt.
Cuối cùng, cuối cùng, nàng dường như tìm thấy bóng dáng Tạ Nghiễn, nhưng lại không nhìn rõ mặt hắn. Hắn đứng ngay dưới gốc cây ngô đồng ở Sơ Vũ Hiên, nàng gọi hắn không thấy, lại nghe có người gọi một tiếng nũng nịu: Thiếu Hành ca ca…
Vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa, bên tay trống rỗng cô liêu, Tạ Nghiễn đã sớm thức dậy thay y phục.
Cố Niệm chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn vô lực, nàng khẽ thở hổn hển, Tạ Nghiễn nghe tiếng quay người lại, cau mày nhìn nàng.
Hắn đi lại gần vài bước, trông thấy Cố Niệm sắc mặt tái nhợt, trước trán lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, không khỏi sững sờ.
Hắn cúi người, giơ ngón tay sờ trán nàng, lập tức quát ra bên ngoài: “Đi tìm Thái y!”
Trước mắt Cố Niệm tối sầm, trong ánh mắt có phần kinh hoảng của Tạ Nghiễn mà mất đi ý thức.
Đợi đến khi thần trí nàng quay về, lại thấy trời chiều mây phủ nặng nề, không hay không biết vậy mà đã lại ngủ mê man hết một ngày.
Nguyệt Mai canh giữ ở bên, Thanh Tâm thì đứng xa hơn một chút, không biết đang làm gì trước bàn nhỏ.
Nàng cổ họng khô khốc, chậm rãi cất tiếng: “Nước…”
Hai người ngẩng đầu sững sờ, sau đó mừng rỡ, Nguyệt Mai đỡ nàng dậy, tiện tay bưng cốc nước tới, cốc nước kia vẫn còn hơi ấm, chắc là hai tiểu nha hoàn vẫn luôn canh chừng nàng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Nàng từ từ uống cạn cốc nước ấm, lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Nguyệt Mai và Thanh Tâm xôn xao bàn tán vừa cười vừa than, Cố Niệm mới biết thì ra nàng tinh thần u uất, cộng thêm cơ thể mệt mỏi, lúc này mới bị sốt nhẹ mà bất tỉnh.
Thái y đã đến cứu vào huyệt quan trọng cho nàng, lại kịp thời sắc thuốc, Thanh Tâm từ từ đút nàng uống, qua trưa đã lui sốt, bây giờ chắc là không có gì đáng ngại.
Nàng dựa vào mép giường, thấy hai tiểu nha hoàn mỗi người một câu nói không ngớt, nhất thời cảm thấy giây phút này vô cùng tốt đẹp.
Mà nàng, từ tận đáy lòng hâm mộ tư thái không bị ràng buộc lúc này của bọn họ.
Cố Niệm giống như đã chết đi một lần, nhưng cơn bệnh này rõ ràng chỉ là vấn đề nhỏ, không phải bệnh nan y gì do quá vui hay quá buồn, nàng càng không trải qua hiểm nguy gì ở lằn ranh sinh tử.
Nhưng cũng chính là sau một giấc ngủ say, một giấc mơ, nàng dường như đã nghĩ thông suốt, cũng dường như đã chết tâm rồi.
Nàng tỉ mỉ nghĩ lại quãng thời gian nửa năm gả làm thê thử cho Tạ Nghiễn, luôn lo được lo mất, bỗng chốc biến thành con rối bị giật dây, vui vẻ mong đợi cũng có, nhưng suy cho cùng đau lòng buồn bã lại nhiều hơn.
Nàng tuy không tinh thông y thuật, nhưng cũng biết nếu cứ kéo dài như vậy, cuối cùng nàng chẳng phải sẽ giống như dưỡng mẫu, tuổi còn trẻ đã chịu kết cục hương tiêu ngọc vẫn, hồn về nơi chân trời hay sao.
Tâm kết khó giải, sầu lo luôn làm đứt ruột.
Nếu như điều cầu mong không có kết quả, vầng trăng sáng treo cao tít nơi chân trời, chỉ bằng thân thể phàm nhân của nàng, thì làm sao mà giành lấy được mối kỳ duyên hái tiên* này chứ?
Kỳ duyên hái tiên*: Duyên phận với người cao quý như tiên
Nàng cũng không phải lập tức có được lĩnh ngộ thông suốt, chỉ là trong lần này, nàng dường như biết rằng nên buông tha cho chính mình.
Tất cả chẳng phải đều bắt nguồn từ đoạn nhân duyên không nên có này sao? Bất kể là sự khinh bạc của Cố Minh Chương, hay sự tống tiền của Vương di nương, hoặc sự lợi dụng của Cố Tuyết Ngưng… chẳng qua đều là vì nàng không xứng với Tiểu hầu gia, nhưng lại vọng tưởng xứng đôi với hắn.
Cứ lo được lo mất như vậy, sợ bị hắn nhìn ra mặt không tốt, hoặc để lộ sự yếu đuối. Càng cẩn thận dè dặt, lại càng nhiều sai lầm, nhiều oán hận.
Cứ thế gây ra một mớ chuyện hoang đường, mặc người xúi giục sắp đặt, hèn mọn mà cẩn trọng muốn lấy lòng người trong lòng, nàng thật sự chán ngán rồi.
Nếu nàng được trở lại thân tự do, một mình tuy cô độc nhưng tự tại tùy hứng, không cần bị ai uy h**p nữa, cũng không cần phải canh cánh trong lòng những bí mật xấu xí kia có ngày bị Tạ Nghiễn biết được, hắn sẽ nghĩ về nàng thế nào?
Đều không quan trọng nữa.
Tạ Nghiễn dùng bữa tối ở chỗ Hoàng đế xong mới trở về, Cố Niệm dựa vào mép giường, giọng điệu bình thản nói với hắn vài câu.
Hắn thấy nàng ốm yếu như hoa sen nổi, có chút không nỡ hỏi: “Nàng có muốn về Hầu phủ trước không?”
Cố Niệm cười nhạt: “Được.”
Không thể đồng ý sảng khoái hơn được nữa, không có bất kỳ tranh luận nào, cũng không có sự tủi thân và cẩn trọng như trước đây.
Tạ Nghiễn chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ chắc là do nàng tinh thần không tốt, bèn không nghĩ sâu xa, gọi Tần Trọng Văn đến sắp xếp, sáng sớm hôm sau liền thuận lợi lên đường.
Nguyệt Mai và Thanh Tâm không nhận ra tâm tư của nàng, ở trong xe ngựa chăm sóc chu đáo, Cố Niệm theo xe ngựa lắc lư, nhưng lòng lại rất kiên định.
Nàng về đến Hầu phủ mới biết, Lý Ngọc Chân cùng Thái hậu đã đến Biệt Vân Sơn trai giới cầu phúc, đường đi hơi xa, đi lại bất tiện, do đó chắc là phải ở lại đó một thời gian.
Tạ Chấn thân là gia chủ, tự nhiên không tiện một mình đến thăm tức phụ, bèn sai quản sự trong viện đến Sơ Vũ Hiên thăm hỏi quan tâm, Cố Niệm lần lượt cảm tạ, rồi nghỉ ngơi sớm.
Ở nơi quen thuộc ngủ một đêm, Cố Niệm chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, dường như cuối cùng cũng hồi phục.
Chỉ là Sơ Vũ Hiên này cũng sẽ nhanh chóng trở nên ngày càng xa lạ, thực ra vốn dĩ nàng không nên bước chân vào đây.
Cố Niệm tránh Thanh Tâm đi đến dược đường một chuyến, nói là vừa về Hầu phủ công việc nhiều, bảo tiểu nha hoàn đi theo Nguyệt Mai học hỏi quy củ nhiều hơn, một phen nói chuyện khiến tiểu nha hoàn thầm thấy kỳ lạ.
Nàng xa cách mấy ngày mới lại đến dược đường, nhóm người làm vô cùng ngạc nhiên: “Cô nương, sao người trông gầy đi nhiều vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lăng A Cửu cũng nhíu mày than thở: “Hay là đến cuối phố mời Tiết lang trung đến bắt mạch kê ít thuốc?”
Cố Niệm cười từ chối, chỉ nói ở bãi săn không được nghỉ ngơi tử tế, về Kinh thành là tốt rồi. Cuối cùng, lại gọi Lăng A Cửu đến sương phòng ở hậu viện.
Nàng vào cửa mài mực, Lăng A Cửu ngạc nhiên: “Cô nương đây là sao vậy? Hôm nay cũng không thấy Thanh Tâm đi cùng người.”
Cố Niệm cười nhạt: “Có chút việc làm phiền Cửu thúc, nên không tiện để quá nhiều người biết.”
Lăng A Cửu tinh thần nghi hoặc, nhìn nàng, luôn cảm thấy có chút kỳ quái…
Ông yên lặng lắng nghe, ai ngờ Cố Niệm lại nói: “Cửu thúc, ta nhớ trước đây thúc từng viết văn thư thay người khác, phải không?”
Lăng A Cửu gật đầu “Chỉ là nghề cũ thôi, đọc sách mấy năm cũng không đâu vào đâu, cuối cùng vẫn phải nuôi gia đình kiếm sống.”
Cố Niệm cười cười: “Chắc hẳn trong đó cũng có loại giấy tờ như thư hòa ly phóng thê phải không?”
Lăng A Cửu sững sờ, ông đã lớn tuổi, nghe giọng điệu của nàng liền biết sự tình không ổn. Sắc mặt ông kinh hãi, nhìn Cố Niệm chằm chằm dường như không dám hỏi thẳng.
Cố Niệm khẽ nói: “Còn phiền Cửu thúc thay ta viết một bức thư phóng thê*, Niệm Niệm ở đây xin tạ ơn trước.”
Thư phóng thê*: thư trả tự do cho vợ
Lăng A Cửu kinh hãi thất sắc, ấp úng nửa ngày, hạ thấp giọng: “Cô nương đây là sao vậy? Thực ra phu thê cãi nhau cũng là chuyện thường, có chuyện gì nói ra…”
“Cửu thúc, không phải vấn đề của ai cả, chỉ là ta và Tiểu hầu gia vốn không hợp nhau.” Nàng thản nhiên lắc đầu, hoàn toàn không có chút ý niệm muốn níu kéo.
“Chuyện này đành nhờ cậy thúc, nhưng cũng không tiện nói với người ngoài, đợi mọi chuyện ổn định ta thường xuyên về dược đường lộ diện, mọi người tự nhiên sẽ biết… Thúc hiểu ý ta mà.”
Lăng A Cửu hoảng sợ gật đầu, cuối cùng lại lắc đầu, cuối cùng vẫn là dậm chân than thở, biết rõ mình không có lập trường để khuyên can Cố Niệm.
Ông lập tức ngồi sau bàn cầm bút viết nhanh, mày càng nhíu càng chặt, cuối cùng đặt bút thành văn, nhưng bàn tay già nua lại giữ chặt trang giấy kia, vẫn không cam lòng: “Cô nương, chuyện này vô cùng trọng đại, người nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.”
Cố Niệm mỉm cười cảm ơn, ánh mắt lướt nhanh qua mấy hàng chữ kia, nhìn mà giật mình không dám xem kỹ, liền trực tiếp gấp lại cất vào trong tay áo, lại cúi lạy tạ ơn.
Nàng ở dược đường bận rộn một hồi, giao phó xong công việc, lại gọi Lăng A Cửu đến.
“Cửu thúc, khoảng thời gian này dược đường đành nhờ thúc trông nom nhiều hơn, đợi mọi chuyện kết thúc, chung quy cũng sẽ có chút lời ra tiếng vào. Về mặt riêng tư, ta không muốn dính vào thị phi nữa, mắt thấy cũng sắp vào đông, dược liệu thiếu hụt phải tranh thủ bổ sung, lần này để ta tự mình đi một chuyến vậy.”
Lăng A Cửu không khuyên nữa, chỉ trịnh trọng nhận lời, lại nói: “Vậy ta thay cô nương sắp xếp thuyền khách đi về phía nam, người muốn khi nào khởi hành?”
Cố Niệm thầm tính toán một lát, ước đoán ngày Tạ Nghiễn trở về, nhất thời cũng không chắc chắn, chỉ nói một khoảng thời gian đại khái, bảo ông cứ lưu ý trước.
Hai người lén lút sắp xếp xong xuôi mọi việc, Cố Niệm buông xuống được một nửa nỗi lo trong lòng, cuối cùng nhấc bước lên gác lửng nhỏ tầng hai.
Nàng ngồi xổm trước một đống đơn thuốc cũ không mấy bắt mắt, cẩn thận rạch lớp kẹp ra, tờ khế đất mà Vương di nương ngày đêm mong nhớ được cất giấu trong đó.
Nàng trước đó đã có suy đoán, lần trước Vương di nương dẫn Cố Minh Chương đột ngột đến dược đường, rõ ràng là do bọn họ tìm trong nhà không có kết quả, do đó mới chuyển tầm mắt đến dược đường.
Chỉ là bọn họ đương nhiên không đoán ra được, Cố Niệm sẽ giấu vật quý giá như vậy trong đống giấy lộn mà người khác tuyệt đối không thèm giơ ngón tay ra lật tìm.
Vương di nương tuy đã nói trước, nhưng khó đảm bảo không lật lọng nổi lòng tham lần nữa, nàng suy nghĩ rất lâu, cảm thấy Nguyệt Mai tính tình thật thà, có thể phó thác.
Đợi nàng rời khỏi Hầu phủ, khế đất theo Nguyệt Mai giữ lại ở nơi chu môn thâm trạch* kia, trong số những người mà Cố Niệm có thể tiếp xúc, không có nơi nào an toàn hơn Sơ Vũ Hiên.
Chu môn thâm trạch*: chỉ nơi giàu có kín cổng cao tường
Đợi đến khi Nhị phòng không thể gây sóng gió gì nữa, nàng tìm thời cơ thích hợp nhờ Nguyệt Mai trả lại hòm khóa, như vậy là có thể thái bình.
Cố Niệm đã quyết tâm, lúc này mới cẩn thận cất kỹ khế đất, gọi một chiếc kiệu nhỏ về Hầu phủ.
Nàng vừa xuống kiệu trả tiền, lại xa xa thấy một toán tùy tùng ăn mặc như nội quan từ cửa lớn đi ra, đi thêm vài bước về phía trước, Tạ Chấn vậy mà đích thân đứng trong cửa tiễn khách, xem ra người dẫn đầu này lai lịch không nhỏ.
Những người đó lên xe ngựa mui vàng, Cố Niệm cùng bọn họ lướt qua nhau, vừa quay mắt, lại bất ngờ đối diện với tầm mắt của Tạ Chấn.
Ông vậy mà hơi sững sờ, có phần khó xử, mà trong đó còn mang theo chút ý xấu hổ kỳ lạ.
Cố Niệm thầm thấy lạ, vẫn quy củ phúc thân hành lễ với Tạ Chấn. Nàng vừa làm thế, ông ấy dường như càng tỏ vẻ hổ thẹn không đành lòng, liền nói mấy tiếng “tốt, sau đó lại giống như đang trốn Cố Niệm, vội vã quay người về hậu trạch.
Nàng không tiện hỏi trưởng bối nguyên do, chỉ coi như không nhận ra, chậm rãi đi về Sơ Vũ Hiên từ một lối khác.
Bên này vừa qua tiểu hoa viên, lại thấy Tử Vu dáng vẻ sầu não ngồi bên hành lang xé cánh hoa rụng.
Chưa từng thấy nàng ta trầm ngâm như vậy bao giờ, không khỏi quan tâm bước lên hỏi: “Tử Vu, ngươi sao vậy?”
Tử Vu đột nhiên quay đầu, phát hiện người đến lại là Cố Niệm, không khỏi sững sờ.
Lập tức lại đứng dậy phúc thân: “Thiếu phu nhân.”
Cố Niệm thấy trong tay nàng ta vẫn còn nắm cánh hoa tàn kia, bèn nói: “Ngươi có phải gặp phải chuyện gì khó khăn không?”
Tử Vu quay mặt đi, dường như nhất thời không muốn nói.
Cố Niệm biết rõ hai người trước nay không thể nói là thân thiết, nàng cũng nhìn ra tâm tư Tử Vu giấu kín đối với Tạ Nghiễn, lúc này liền không hỏi nữa, chỉ cười gật đầu với nàng ta, nhấc bước định rời đi.
Vừa đi được vài bước, Tử Vu bỗng ở sau lưng nàng khẽ nói: “Thiếu phu nhân, vì sao người lại về Kinh thành trước?”
Cố Niệm sững sờ, quay người nhìn Tử Vu, chỉ thấy nàng ta vẻ mặt khó nói.
Nàng im lặng một chút, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, “Trách ta vô dụng, đánh mã cầu cũng có thể bị thương, ở đó cũng không góp được náo nhiệt gì lại làm phiền người ta chăm sóc, vẫn là về đây tiện hơn.”
Tử Vu c*n m** d***, bỗng nói: “Người không nhận ra Hầu phủ có gì bất thường sao?”
Cố Niệm ngạc nhiên há miệng, một lúc lâu mới đáp: “Ngươi muốn nói gì?”
Nàng ta bỗng cười lạnh thê lương, tiếng cười khẩy ngắn ngủn từ cổ họng bật ra, lại xen lẫn chút ý vị bi ai.
“Người ở bãi săn không gặp Thi tiểu thư sao?” Nàng ta lạnh lùng nhìn Cố Niệm “Người có biết nàng ta là ai không?”
Tim Cố Niệm chùng xuống.
Nàng vốn tưởng rằng tâm ý đã quyết, nhưng khi nghe lại cái tên Thi Diệu Nhân, cảm xúc của nàng vẫn không kìm được mà bị kéo giật.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, cười nhạt: “Chắc là biết một chút, sao vậy?”
Tử Vu lại lắc đầu “Phụ thân huynh trường của nàng ta là thuộc hạ cũ dưới trướng Hầu gia, vì yểm trợ đại quân tập kích đoạt thành mà bị bắt làm tù binh, cuối cùng bị lăng nhục tàn nhẫn, thân đầu một nơi bị treo lơ lửng ngoài ải để răn đe triều ta.”
Cố Niệm sững sờ, vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
“Người có biết bọn họ yểm trợ cho ai không? Phụ tử nhà họ Thi không chịu khai ra bố phòng trong lều tướng của Hầu gia, thà chết không theo. Trận chiến đó tuy đại thắng, nhưng Hầu gia cũng mất đi hai ái tướng. Cho nên, Hầu gia vẫn luôn cho rằng đó là lỗi của ông, lúc này mới liên lụy Thi tiểu thư thành cô nhi.”
Lời Tử Vu hơi ngừng lại, dùng một ánh mắt thương hại đánh giá Cố Niệm, lúc này mới nói: “Hầu gia trước nay nhân nghĩa vô song, tự nhiên trong lòng áy náy với nhà họ Thi, muốn bù đắp thật tốt cho Thi tiểu thư, nhưng bù đắp thế nào cho tốt đây? Nhận làm nghĩa nữ thì nghe hay đấy, nhưng nam tử lớn lên phải thành thân, nữ nhi lớn lên cũng phải xuất giá, cuối cùng vẫn là phải gả đến nhà khác, có lẽ Thi tiểu thư còn phải chịu tủi thân. Vậy không bằng đem nàng ta gả cho đứa nhi tử duy nhất của mình, để nàng ta yên tâm thoải mái sống ở Hầu phủ…”
Tim Cố Niệm ngưng trệ, không thể biết được chuyện hôn sự bí mật này, rốt cuộc là được cài cắm manh mối từ khi nào.
Là từ yến tiệc nạp thân của nhà họ Thẩm sao? Hay là cơ duyên trùng hợp ở bãi săn mùa thu?
Cũng có khả năng, là sớm hơn cả lúc Hoàng đế ban hôn… Nếu là như vậy, nàng mới là kẻ ác bị giấu giếm không hay biết gì.
Hàng mi dài của Cố Niệm run rẩy, từng chữ chậm chạp: “Ngươi, nói với ta những điều này làm gì?”
Tử Vu nhìn nàng “Vị nội quan sáng nay từ trong cung đến, là Thường thị bên cạnh Hoàng hậu nương nương.” Nàng ta dừng một chút “Đặc biệt phụng ý chỉ đến để nghị thân và làm mai.”
Cố Niệm sững sờ, vậy mà lại không thể chờ đợi được như thế sao…
Khóe môi nàng run rẩy, vốn tưởng rằng đã không còn gì có thể xúc động nữa.
Cho đến khi nàng nghe Tử Vu nói xong “Thi tiểu thư gọi Hoàng hậu nương nương một tiếng biểu di mẫu, luận về xuất thân, nàng ta với Thế tử là một đôi trời sinh đất tạo, chúng ta vĩnh viễn không thể so sánh với nàng ta được.”
“Thực ra ta biết thế tử chắc là sẽ không thu nạp ta đâu, cho nên sự việc đến nước này, đối với người cũng sinh ra chút thương hại, đây có phải coi là thỏ chết cáo buồn không?”
Cố Niệm ngẩn ngơ cười, thì ra còn có tầng quan hệ như vậy… thảo nào Thi Diệu Nhân lúc nhỏ có thể vào học ở Hoàng thục, còn cùng Yến vương, Yến vương phi đều quen biết nhau.
Nhà họ Thi và Hoàng hậu tuy quan hệ họ hàng hơi xa, nhưng dẫu sao cũng là trưởng bối bên nương gia, tự nhiên lưng cũng thẳng, cũng luôn có lúc thay nàng ta làm chủ.
Giống như Cố Niệm trong khoảnh khắc này đã hiểu được vẻ xấu hổ trên mặt Tạ Chấn, thì ra, trong lòng Lão hầu gia cũng tính toán như vậy.
Cứ thế xem ra, giấc mơ kia của nàng cũng coi như có căn cứ để lần theo. Có lẽ, người khác đều nhìn nhận đoạn nhân duyên này như vậy phải không?
Nàng không xứng với Tạ Nghiễn, mà thế tục thì trước nay luôn tác thành cho việc tốt đẹp, Tạ Nghiễn có lẽ không đến mức nạp phòng thu thiếp, vậy thì chẳng qua chính là vị trí bình thê.
Nhưng Cố Niệm đêm đó cũng nghe rất rõ, Tạ Nghiễn đang cảm thấy tủi thân thay cho Thi Diệu Nhân, cho nên… nàng nên biết điều một chút, ngoan ngoãn nhường chỗ cho người trong lòng của hắn.
Cố Niệm muốn giữ lại chút thể diện cho mình, thay vì để Tạ Nghiễn mở miệng yêu cầu, không bằng nàng biết khó mà lui, đối với cả hai đều lưu lại chút ấn tượng tốt cuối cùng.
Thì ra bọn họ trong chuyện này, cũng có thể nói là có sự tâm linh tương thông hiếm thấy… thật sự là một sự trào phúng vô cùng lớn.
Cố Niệm ngây ngốc ngồi bên cửa sổ, lại thấy một chiếc lá ngô đồng theo gió rơi xuống, đáy lòng dâng lên từng tia đắng chát, nụ cười bên môi càng thêm khô khốc.
Nguyệt Mai vừa ôm y phục mùa đông mới may xong, liền thấy Cố Niệm thần sắc ưu phiền cúi đầu xuất thần.
Nàng ta luôn cảm thấy Cố Niệm từ sau chuyến đi săn mùa thu trở về liền trở nên u uất không vui, nhưng hỏi mấy lần, nàng đều nói chỉ là hơi mệt, nghỉ ngơi là khỏe.
Nàng ta tuy có nghi ngờ, nhưng lại không tìm ra manh mối nào khác, chỉ có thể lén lút bàn bạc với Thanh Tâm, cả hai cùng trông chừng nhiều hơn.
Nàng ta khẽ nuốt nước bọt, nở nụ cười đi vào gian phồng bên “Thiếu phu nhân lại ở dược đường mệt rồi phải không? Đợi nô tỳ cất y phục xong, đỡ người đến giường mềm nghỉ ngơi một lát.”
Cố Niệm sững sờ bừng tỉnh, cười nhạt với nàng ta: “Không vội, chỉ là hôm nay thời tiết dễ chịu, ta ngẩn người một lát thôi.”
Nàng vội ngồi thẳng dậy, liền thấy Nguyệt Mai đang khom lưng sắp xếp y phục, miệng còn lẩm bẩm: “Chỗ vải vóc này là trong cung đưa tới đấy, nô tỳ nghe đại nha hoàn ở Hạnh viên nói, Trưởng công chúa trước khi đi cầu phúc, đã đặc biệt dặn dò thợ thêu trong vườn đẩy nhanh tiến độ may mấy bộ cho cả thiếu phu nhân nữa.”
Đang bận rộn, nàng ta quay người lại cười toe toét với Cố Niệm: “Điện hạ thật sự thương thiếu phu nhân!”
Tim Cố Niệm chua xót, chỉ thầm than tấm lòng tốt này có phải cũng vì mang theo vài phần áy náy không? Có lẽ là để dọn đường cho tân tức phụ sắp vào cửa, cũng là chuyện bình thường…
Hậu trạch nữ quyến đông, khó tránh sinh ra chút chuyện, Trưởng công chúa không muốn nhi tử khó xử, trước nay cũng biết đối nhân xử thế, sớm đã thu xếp trước, để nàng cầm đồ rồi mềm lòng, không tiện nổi nóng.
Nàng đè nén sầu tư, đi vào phòng trong bưng một chiếc hộp gỗ tinh xảo ra.
Nguyệt Mai vừa hay bận xong, đang tiện tay dọn đống y phục bằng lụa mỏng của mùa xuân hè đã qua mùa ra.
Miệng còn nói: “Chỗ để đồ cũng chỉ có bấy nhiêu, đúng là nên dọn bớt thôi.”
Bước chân Cố Niệm khựng lại, ngây ngốc nhìn Nguyệt Mai, lại thấy nàng ta thần sắc không có gì lạ, tự nhiên chỉ đang nói y phục, không khỏi lại tự cười nhạo mình thần hồn nát thần tính, vô cùng chột dạ.
Nguyệt Mai vừa ngẩng đầu, vội đặt đống y phục kia xuống, bước lên trước cầm lấy hộp gỗ thay nàng, rõ ràng vẫn coi nàng như bệnh nhân mà đối đãi.
Nàng ta vừa nhận lấy, vừa tò mò: “Thiếu phu nhân muốn kiểm kê trang sức sao?”
Cố Niệm chỉ cười kéo nàng ta ngồi xuống, Nguyệt Mai và nàng tình cảm ngày càng sâu, tuy là chủ tớ, nhưng đã tự coi nàng như tỷ tỷ, do đó thuận theo mà ngồi sát lại một chút.
Cố Niệm mở hộp ra, Nguyệt Mai “Ủa” một tiếng, bên trong đều là mấy món trâm cài tóc bằng hạt châu và vòng tay vàng mới mua, không giống như trân phẩm mà Hầu phủ đưa tới để xứng với thân phận thiếu phu nhân.
Nàng ta tò mò nhìn Cố Niệm, lại nghe nàng nói: “Nguyệt Mai, ngươi sắp đến sinh thần vào mùa đông, đây là ta và Thanh Tâm cùng nhau chuẩn bị, ngươi xem có thích không?”
Nguyệt Mai nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ngạc nhiên hết nhìn Cố Niệm lại nhìn chằm chằm vào trang sức, không giấu được sự hân hoan trong lòng.
Cố Niệm cầm lên một cây trâm châu, cẩn thận cài lên cho nàng ta, cười nói: “Hợp với ngươi lắm!”
Nguyệt Mai hài lòng gật đầu, nhất thời xúc động, vội lại phúc thân liên tục cảm tạ.
Cố Niệm im lặng một lát, lại nói: “Trong phòng trong còn có một cái hòm nhỏ, bên trong đựng sách ta mua trước đây và những ghi chú viết thêm. Ta nghĩ để ở phòng chính lâu ngày tích tụ không khỏi vướng chỗ, hay là giao cho ngươi bảo quản được không?”
Nguyệt Mai thấy nàng trịnh trọng như vậy, vì vừa nhận được quà, đương nhiên càng thêm ân cần: “Việc này có gì khó? Thiếu phu nhân nói khách sáo như vậy, ngược lại làm như nô tỳ làm việc hấp tấp lắm… Phòng nô tỳ ở chỗ rộng rãi, thiếu phu nhân dù có xem hết sách của công tử, nô tỳ cũng có thể nghĩ cách bảo quản cẩn thận!”
Nói rồi còn ra vẻ hờn dỗi, khiến Cố Niệm che miệng cười khẽ, nàng nhận được câu này của Nguyệt Mai, cuối cùng cũng yên tâm.
Nguyệt Mai cất kỹ trang sức, lại nhanh nhẹn vào phòng trong bưng chiếc hòm gỗ mà Cố Niệm nói ra.
Chiếc hòm đó có treo khóa, nhưng Nguyệt Mai cũng không nhiều lời, chỉ nghĩ Cố Niệm trước nay hay ngại ngùng, có lẽ là không muốn người khác biết nàng không chỉ mô phỏng nét chữ của Tạ Nghiễn, mà còn sao chép tất cả chú thích của hắn.
Nàng ta tự nhiên không biết nội tình, lại hứa với Cố Niệm nhất định sẽ cẩn thận bảo quản, rồi vội vã lui xuống.
Cố Niệm nhìn theo bóng lưng Nguyệt Mai vui vẻ rời đi từ xa, lặng lẽ thở dài, chuyện này đã định, nàng cũng không còn do dự gì nữa.
Nháy mắt lại qua hơn nửa tháng, chuyến đi săn mùa thu sắp kết thúc, đại quân sắp sửa quay về kinh.
Cố Niệm trong thời gian này đã nghỉ ngơi khỏe lại, sắc mặt hồng hào không ít, trông không còn vẻ tàn tạ bơ phờ như lúc đầu.
Trong thời gian này trong cung đến lui không ít, Tạ Chấn đa phần đều tự mình đón tiếp, Cố Niệm thỉnh thoảng nghe được từ miệng Nguyệt Mai và Thanh Tâm, đã rèn luyện được bản lĩnh bình thản không gợn sóng.
Chính vào lúc trời cao trong, thời tiết mát mẻ trước đêm Trung thu, Nguyệt Mai sáng sớm chạy vội về Sơ Vũ Hiên báo tin, nói là Tạ Nghiễn đã cưỡi ngựa về Hoàng thành báo cáo công vụ, xem chừng buổi trưa là có thể về đến Hầu phủ.
Khóe miệng Cố Niệm cứng lại, nụ cười nhạt kia miễn cưỡng treo trên mặt, trong lòng lại bỗng nhiên chùng xuống.
Thì ra xa cách lâu như vậy, khi biết tin hắn trở về, Cố Niệm vẫn không kìm được mà dễ dàng bị lay động tâm tình.
Nàng nhàn nhạt nói: “Cũng không biết Tiểu hầu gia có dùng bữa ở nhà không… Ngươi đi hỏi Tử Vu xem, nàng ta quyết định thì chuẩn hơn.”
Nguyệt Mai kinh ngạc cùng Thanh Tâm lén nhìn nhau, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Thường ngày Cố Niệm nào quản được nhiều như vậy, hận không thể tự mình chạy đến nhà bếp lo liệu, tóm lại là muốn Tạ Nghiễn được ổn thỏa, tâm trạng thoải mái.
Thanh Tâm đi nhanh về nhanh, quả nhiên mang về tin chính xác, nói là bên Hiển Tùng Viện đã có sắp xếp, Tạ Chấn đặc biệt ra lệnh cho người truyền lời, bảo Tiểu hầu gia sau khi về phủ thì đến gặp ông một chuyến trước.
Như vậy, tất nhiên là không đến Sơ Vũ Hiên rồi.
Cố Niệm chỉ nói đã biết, không nói thêm gì nữa, Nguyệt Mai mơ hồ nhận ra điều không ổn.
Nửa ngày chậm rãi trôi qua, Cố Niệm tùy ý dùng chút cơm nước, không biết vì sao luôn có chút thấp thỏm không yên.
Nàng một mình ngồi ở gian phòng bên, mân mê tờ thư phóng thê úp sấp trên chiếc bàn nhỏ mà xuất thần.
Gió thu quét lá rụng, một cơn gió se lạnh ập đến, rơi xuống rồi lại không an phận mà cuốn trang giấy kia lên.
Cố Niệm giơ tay chống đầu, ngón tay nhẹ nhàng vê vê mép giấy bị lật lên, tiếng bước chân dừng lại sau lưng nàng.
“Nàng đang làm gì đó?” Giọng Tạ Nghiễn trầm thấp, nghe qua lại có chút ý vị không vui.
Cố Niệm sững sờ quay đầu, cứ thế xông vào tầm mắt của hắn, một đôi mắt sâu thẳm như đêm đặc.
Lòng bàn tay nàng khẽ nắm lại, hoàn hồn nhìn Tạ Nghiễn, nhận ra bộ y phục này trên người hắn vô cùng chỉnh tề không một nếp nhăn, dường như vừa mới thay không lâu, chẳng lẽ hắn từ Hiển Tùng Viện trở về, còn đặc biệt ghé qua Thư các thay y phục rồi mới đến gặp nàng sao?
Trong lòng thầm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không muốn nhiều lời hỏi han.
Tạ Nghiễn thuận thế liếc nhìn tờ giấy trắng mặt trái kia, cũng không để tâm, vạt áo bào vung lên ngồi xuống đầu bên kia của nhuyễn tháp “Dâng trà.”
Nguyệt Mai và Thanh Tâm chưa kịp tiến lên, Cố Niệm lại nói: “Để ta.”
Hai tiểu nha hoàn không hiểu ý, tưởng rằng nàng và Tạ Nghiễn lâu ngày không gặp, mang chút tình ý mềm mại của nữ nhi muốn thổ lộ, vội nhìn nhau cười, lén lút lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Cố Niệm pha cho hắn một ấm trà nhạt mà buổi chiều hắn quen uống, lặng lẽ bưng lên, vừa mới đến gần, lại phát hiện sau gáy hắn ẩn hiện một vệt đỏ, không rõ lai lịch.
Nàng không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngồi về vị trí cũ.
Tạ Nghiễn nâng chén từ từ uống mấy ngụm, lúc này mới trầm giọng hỏi: “Thân thể khá hơn chưa?”
Cố Niệm nhẹ nhàng gật đầu.
Tạ Nghiễn chần chừ một lát, lại nói: “Gần đây… có xảy ra chuyện gì không?”
Cố Niệm khó hiểu ngẩng đầu, lại thấy sắc mắt hắn mờ mịt không rõ, dường như có lời gì đó khó nói nên lời.
Nàng không muốn Tạ Nghiễn nghĩ rằng nàng đang trả lời qua loa, yên lặng nghĩ một lúc, lúc này mới lắc đầu: “Ta không nhận ra điều gì, mọi thứ vẫn như trước.”
Tạ Nghiễn há miệng, dường như không tìm được thời cơ thích hợp để mở lời, tầm mắt hạ xuống, vốn định mượn cớ chuyển đề tài.
Hắn giơ ngón tay, khẽ gõ gõ lên tờ giấy Tuyên trắng kia “Nàng định luyện chữ ở đây à?”
Vì vốn dĩ cũng không để ý, hắn vậy mà không nhận ra mặt sau tờ giấy này có viết chữ.
Cố Niệm chăm chăm nhìn hắn, hàng mi dài khẽ run, một lúc sau mới dùng hai tay nhấc trang giấy kia lên.
Tạ Nghiễn cau mày nhìn lại, lại thấy Cố Niệm đã đứng dậy, thong thả bước đến trước mặt hắn.
Nàng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, trịnh trọng đưa trang giấy đến trước mặt hắn, giọng điệu ôn hòa: “Tiểu hầu gia, chúng ta hòa ly được không?”
Dù sự thật đã ở ngay trước mắt, dù lòng nàng đã quyết, nàng vẫn lựa chọn dùng tư thái hỏi ý lấy lòng để nói rõ chuyện này với Tạ Nghiễn.
Tạ Nghiễn sững sờ, tầm mắt hắn hạ xuống, cho đến khi nhìn rõ ràng mấy chữ “thư phóng thê” viết trên tờ giấy đó, trong lòng vừa kinh ngạc vừa kỳ quái.
Hắn không hiểu ra sao mà đoạt lấy tờ thư phóng thê kia, hoàn toàn hiểu ra Cố Niệm không phải đang đùa.
Tạ Nghiễn đọc lướt qua, xem đi xem lại mấy lần, lúc này mới tức giận đập xuống bàn, lạnh giọng hỏi: “Có ý gì?”
Cố Niệm nhàn nhạt nói: “Tiểu hầu gia, thư phóng thê là ta tìm một vị lão tiên sinh soạn giúp, ông ấy từng thay người khác viết văn thư, nội dung chắc là không sai sót. Hoặc là ta không hiểu quy củ, có thể trong đó dùng từ không thỏa đáng, nếu ngài cảm thấy không ổn, có thể viết lại một bản khác, chúng ta cứ theo bản mà ngài công nhận để đóng dấu là được.”
Sắc mặt Tạ Nghiễn đột ngột tối sầm, lại hỏi một lần nữa: “Có ý gì!”
Cố Niệm sững sờ, cố gắng hết sức khống chế sự dao động trong giọng nói, kiên nhẫn giải thích: “Chính là… ta không muốn làm thê tử của ngài nữa, cho nên cùng ngài thương lượng hòa ly.”
Tạ Nghiễn vô cùng tức giận.
Hắn từ trên nhuyễn tháp đứng bật dậy, tiến lên ép sát vài bước.
Cố Niệm quả quyết lùi lại một chút, vừa nói: “Tiểu hầu gia thực ra sớm đã đoán được rồi, không phải sao?”
Tạ Nghiễn lập tức dừng bước, hắn nhìn Cố Niệm, mà nàng đã cúi mặt xuống, không hề nhìn thẳng hắn.
“Ta vốn tưởng rằng Hầu phủ sẽ là chỗ dựa của ta, thực ra nhẫn nhịn rất vất vả, bây giờ cũng không giả vờ nổi nữa.”
Cả phòng lặng ngắt, Tạ Nghiễn dường như đã nhẫn nhịn rất lâu, giọng nói lạnh lẽo như băng giá thấu xương: “Cố Niệm, nàng có biết mình đang nói gì không?”
Hắn hiếm khi gọi cả họ lẫn tên nàng, nghĩ lại, cũng chưa từng có giây phút nào dịu dàng ân cần.
Cố Niệm sắc mặt xa cách: “Vậy Tiểu hầu gia có biết không? Ta không muốn ở lại đây nữa, chúng ta hòa ly, buông tha cho nhau, mọi người đều có tiền đồ riêng, như vậy không tốt sao?”
Cơn thịnh nộ ngút trời của Tạ Nghiễn gần như trong nháy mắt chuyển hóa thành tự giễu và tỉnh ngộ, hắn chỉ không ngờ rằng, không phải nàng không giả vờ nổi nữa, mà là lười phải diễn kịch trước mặt hắn.
Hắn cười lạnh: “Chỉ vì Cố Tuyết Ngưng trèo được lên Lý Trạm, cho nên nàng có thể toàn thân mà lui rồi sao?”
Cố Niệm đôi môi đỏ khẽ mở, chớp chớp đôi mắt, cuối cùng không lên tiếng biện giải.
Tạ Nghiễn bỗng nhiên bóp cằm nàng, lực đạo kia khiến nàng sợ hãi, “Nàng tự thấy Hầu phủ không quý trọng bằng Hoàng tự, sau này nhà họ Cố hoàn toàn có thể dựa dẫm vào Sở vương… Sao, nàng cũng định trèo lên giường của Lý Trạm à? Tỷ muội các nàng muốn thành toàn câu chuyện tốt đẹp Phi Yến Hợp Đức cho hắn à?”
Cố Niệm giơ tay gạt tay hắn ra, ngược lại bị hắn giữ chặt cổ tay, nàng hít sâu một hơi, chỉ bình tĩnh nói: “Tiểu hầu gia, nếu nhân duyên giữa ta và ngài là miễn cưỡng, chúng ta kịp thời cắt đứt là được, không cần phải ầm ĩ thành thế này, cũng… cũng không cần nói với ta những lời này.”
Tạ Nghiễn đột ngột rút tay về, quay người đi mấy bước giật lấy tờ giấy trên bàn, phẩy phẩy trong tay “Nói hay lắm, ngày mai ta liền đến nha môn đóng dấu.”
Cố Niệm cúi đầu phúc thân: “Nếu Tiểu hầu gia buổi chiều không có việc gì, chúng ta hôm nay liền làm xong xuôi mọi chuyện, có được không?”
Sắc mặt Tạ Nghiễn biến đổi đột ngột, âm u như bầu trời sắp đổ mưa lớn.
Không đợi hắn dồn ép, Cố Niệm vội nói: “Thực sự là không đúng lúc, nhưng sau Trung thu chính là tiết Sương Giáng, dược liệu phải thu mua từ trước. Tiểu nhị trong tiệm hiểu sai ý không báo cho ta, đã sớm đặt thuyền khách tối nay, thời gian không đợi ai, lúc này mới không tiện trì hoãn.”
Hắn kinh ngạc bật cười, sau một tiếng chế nhạo lạnh lùng, con ngươi đen kịt từ trên xuống dưới đánh giá Cố Niệm, chỉ cảm thấy nàng vô cùng xa lạ.
“Nàng rất nóng lòng muốn hòa ly với ta sao?” Hắn vậy mà lại hỏi như vậy.
Cố Niệm ngược lại sững sờ, nàng mày tú khẽ nhíu, lòng đã quyết: “Cũng không phải… còn xin Tiểu hầu gia lượng thứ, lỡ chuyến này thì phải đợi đến sau kỳ nghỉ Trung thu, chỉ sợ dược liệu không mua về kịp, sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tiệm.”
Tạ Nghiễn không muốn thấy bộ dạng lạnh lùng nhàn nhạt này của nàng, dường như không vướng bận không nợ nần, sau này liền cùng hắn cắt đứt hoàn toàn như vậy.
Rõ ràng là nàng cố ý lấy lòng trước, dịu dàng quấn quýt, như có như không mà quyến rũ, dâng hiến, dường như mọi lúc mọi nơi đều để ý đến cảm xúc của hắn, vụng về đi theo sau hắn, ngoan ngoãn yên tĩnh nỗ lực học cách làm thê tử của hắn, đến mức hắn gần như đã sắp quên đi những điều không vui kia…
Không ngờ rằng thì ra tất cả quả thực là diễn kịch, trách hắn tự mình định lực không đủ, cuối cùng bị nàng lừa gạt.
Hắn rõ ràng có thể gọi Tần Trọng Văn đến, lệnh cho sai dịch nha môn mang ấn đến một chuyến, nhưng lời đến bên miệng, hắn lại cố tình gây khó dễ: “Nàng muốn đi thì cứ đi, thư phóng thê đóng dấu xong tự khắc có người đưa đến chỗ nàng.”
Cố Niệm thầm nghĩ một lát, tự thấy đây cũng là một cách, như vậy liền nói: “Vậy… đành phiền Tiểu hầu gia.”
Nàng lại phúc thân tạ ơn, Tạ Nghiễn đã tức đến nỗi cằm căng cứng.
Cố Niệm quả nhiên bắt đầu bàn giao chi tiết, nàng đã kiểm kê đồ đạc trước, vốn cũng không có của hồi môn, cho nên dọn đi không phiền phức.
Nói đến cuối cùng, nàng lặng lẽ đi vào phòng trong, lát sau, lại bước nhỏ đi về trước mặt Tạ Nghiễn.
Hắn lúc này mới để ý, Cố Niệm hôm nay ăn mặc giản dị, tóc mây búi thấp, chỉ cài một cây trâm bạc làm điểm xuyết, giống như dáng vẻ đơn giản không tranh đua sắc đẹp trước khi nàng thành hôn.
Cố Niệm đưa tay ra, nắm lấy cây trâm ngọc được hắn tự tay cài lên tóc vào ngày tân hôn, lặng lẽ đưa tới trước.
“Đây là vật do Điện hạ ban tặng, vô cùng quý giá, ta không dám để người khác sắp xếp. Nay ngài và ta hòa ly, ta thân phận thấp kém không còn tương xứng nữa, đồ vật cũng nên trả về chủ cũ, mời Tiểu hầu gia nghiệm rõ.”
Tạ Nghiễn giận không thể kìm được, lạnh lùng liếc nhìn cây trâm kia, vốn nên là một đôi, bây giờ lại sắp mỗi người một ngả.
Hắn trầm giọng: “Đặt xuống.”
Cố Niệm sững sờ, làm theo lời hắn, cẩn thận đặt cây trâm ngọc lên bàn.
Lúc này cuối cùng cũng không còn gì để nói, Cố Niệm phúc thân xin lui, chậm rãi di chuyển ra gian chính.
Nàng từ từ đẩy cửa ra, thấy Thanh Tâm và Nguyệt Mai đang ở trong sân cười đùa vui vẻ.
Thanh Tâm vội chạy lên trước cười nói: “Cô nương có gì căn dặn ạ?”
Cố Niệm cười nhạt: “Thanh Tâm, những đồ đạc chúng ta mang đến từ nhà, mấy ngày trước ngươi có thu xếp giúp ta không?”
Thanh Tâm gật đầu “Lần trước cô nương dặn qua, nô tỳ lập tức làm xong rồi, đồ đạc vốn cũng không nhiều, một cái hòm là chứa đủ.”
Cố Niệm nói một tiếng tốt, lại nói: “Ngươi đi tìm tiểu tư ở cửa Tây hông của hậu viện, phiền hắn thuê một chiếc xe ngựa đợi bên ngoài, chúng ta cùng nhau xách hòm ra.”
Thanh Tâm sững sờ, không khỏi nghi hoặc nhìn nàng, “Cô nương đây là định đưa đồ đi đâu vậy?”
Tạ Nghiễn vừa khéo cũng từ gian bên đi ra, nghe được đối thoại của hai người, kinh ngạc nghi ngờ nàng đã sớm thu dọn xong hành lý, không khỏi vừa thấy lạ vừa tức giận.
Không đợi Cố Niệm mở miệng, hắn đã lạnh giọng nói: “Hòa ly xong nàng ta tự nhiên phải dọn ra khỏi Hầu phủ, ngươi nói nên đưa đi đâu?”
Ấm nước trong tay Nguyệt Mai lập tức rơi xuống đất, làm kinh động lá rụng đầy đất.
Cố Niệm đối mặt với sắc mặt của hắn, giọng điệu hòa hoãn nói: “Tiểu hầu gia đừng trách, là do ta không sắp xếp ổn thỏa từ trước. Nếu ngài có công vụ bận rộn thì cứ đi làm đi, chúng ta…”
Lời đến bên miệng, Cố Niệm bỗng dưng có chút không nói ra được, khóe môi không ngừng run rẩy, vì cúi đầu nên mới không để người khác nhận ra.
Nàng đã từng nghĩ muốn cùng hắn làm một đôi phu thê, cũng thật lòng ái mộ người trước mắt này, nàng đã cố gắng, từng tưởng rằng nàng đang từ từ dựa sát vào hắn, cũng tưởng rằng tình cảm của bọn họ ngày càng đậm… chỉ là tất cả đều không đúng lúc, có duyên không phận, không thể oán trách bất kỳ ai.
Nàng cắn môi, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Chúng ta cứ vậy từ biệt.”
Câu nói thì thầm kia bị nhấn chìm trong tiếng bước chân kiên quyết rời đi của Tạ Nghiễn.
“Mong Tiểu hầu gia tiền đồ như gấm, cả đời thuận lợi.”
…
Bất luận Thanh Tâm truy hỏi thế nào, Cố Niệm đều im lặng không nói.
Thanh Tâm cạy không ra lời từ miệng nàng, Nguyệt Mai cũng hỏi mà không biết gì, mà Thanh Tâm là nha hoàn hồi môn của Cố Niệm, tự nhiên phải đi theo chủ tử, Nguyệt Mai lại là nô tỳ khế ước của Hầu phủ, dù không nỡ thế nào, tiễn đến cửa hông cũng phải dừng bước.
Tiền ma ma vốn là người hầu thân cận của Tạ Nghiễn, đối với Cố Niệm tự nhiên không có bao nhiêu tình cảm.
Cố Niệm đi vội vã, Tạ Chấn có lẽ không hề hay biết, cũng không ra mặt, trước khi từ biệt, Cố Niệm còn đặc biệt dặn dò Nguyệt Mai, đợi Tạ Nghiễn hết bận, phải phiền hắn nói rõ ràng với song thân, cũng tránh để Lão hầu gia và Trưởng công chúa hiểu lầm, phụ tử lại nảy sinh tranh cãi.
Hòa ly là nàng tự nguyện, hai người vốn không hợp nhau, không cần phải truy cứu nguyên do nữa.
Cố Niệm sắp xếp xong xuôi mọi việc, liền bảo Thanh Tâm tạm thời ở lại dược đường, nàng ngày thường giúp Lăng A Cửu lo liệu công việc của tiệm nhiều hơn, đề phòng Vương di nương.
Đợi nàng thu mua trở về, tự nhiên sẽ thuê một căn nhà gần phố Du Lâm, hai người ở cùng một chỗ, sau này nương tựa lẫn nhau.
Thanh Tâm trăm kiểu giữ lại, lại nói muốn đi cùng nàng, nhưng Cố Niệm hết lần này đến lần khác từ chối, an ủi nói chuyến này đi cũng chỉ mất hành trình hơn tháng, sau khi trở về cuộc sống liền có thể trở lại như dáng vẻ ban đầu.
Bến tàu ở Kinh đô có rất nhiều, nàng đi Đồ Châu về phía nam, đến bến tàu bên cạnh cầu Ngọc Nhai.
Nàng xách theo tay nải gọn nhẹ lên thuyền, khách đi đường vội vã, không ai để ý đến Cố Niệm đang trốn trong sự ồn ào.
Con thuyền này toàn thân không lớn, sức chứa vừa phải, tốc độ di chuyển ngược lại xem như không tệ, rất thích hợp dùng để vận chuyển trên kênh đào.
Cố Niệm đứng ở mạn thuyền, bất giác lại có phán đoán như vậy.
Nàng sững sờ hoàn hồn, mới nhớ ra những điều này đều là nàng xem được từ trong quyển “Đại Phàm” kia của Tạ Nghiễn, đọc qua chỉ hiểu chút ít bề ngoài, tự nhiên không có học vấn gì lớn.
Nhưng không biết vì sao, bây giờ thực sự nhìn thấy vật thật, kiến thức lại càng thêm sâu sắc.
Giờ phút này lòng dạ hoang mang, chỉ cảm thán Tạ Nghiễn trước nay luôn khuyên răn người khác đọc sách nhiều hơn, giờ phút này mới biết trong sách tự có càn khôn không phải là lời nói suông.
Nàng như có điều suy nghĩ, trong lòng bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn mang cảm giác cô đơn trở về khoang thuyền.
Người làm ở dược đường mua giúp nàng vé tàu là chuyến đi qua đêm, ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai là đến Đồ Châu. Nàng đi một mình, không tiện chen chúc ở khoang chung lớn, do đó đã tốn thêm chút bạc đặt riêng một phòng trên thuyền, như vậy cũng an toàn hơn.
Cố Niệm tâm thần không yên bước xuống mũi thuyền, đi về phía sau boong thuyền, nàng cúi đầu dừng lại ngoài cửa, vừa định giơ tay đẩy cửa, năm ngón tay bỗng nhiên run lên.
Cánh cửa kia không đóng chặt, hở ra một khe hở nhỏ hướng vào trong.
Nàng trong lòng dấy lên nghi ngờ, thầm nghĩ có phải chủ thuyền lúc quét dọn đã sơ suất không cẩn thận? Lúc này liền chần chừ từ từ đẩy cửa ra, trong phòng tối om, nàng vừa đi vào trong được hai bước, lập tức dừng bước cứng đờ người.
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 30: Tiểu hầu gia, chúng ta hòa ly đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
