Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 29: Muội làm bình thê há chẳng phải là chịu ủy khuất sao?



Tạ Nghiễn trở lại biệt viện lại chỉ thấy một mình Nguyệt Mai.
Sắc mặt hắn sa sầm, tiểu nha hoàn bị dọa giật nảy mình, vội vàng cẩn thận cúi người hành lễ với hắn, lặng lẽ đi theo một bên.
Hắn đi đến gian bên cạnh, phát hiện Cố Niệm quả nhiên không ở bên trong, không khỏi liếc nàng ta một cái: “Người đâu?”
Nguyệt Mai run run rẩy rẩy: “Bẩm công tử, thiếu phu nhân sau khi trở về nói vết thương lại bắt đầu đau, Thanh Tâm liền đi cùng người đến chỗ Thái y. Vừa rồi có một vị cung nữ quay lại báo, nói là vết bầm của thiếu phu nhân nặng hơn một chút, không biết vì sao còn thêm vết thương mới, Thái y liền giữ người ở lại đó chữa trị.”
Nàng ta lắp ba lắp bắp nói xong, bất tri bất giác lại toát một thân mồ hôi lạnh, cũng không biết là có chuyện gì, luôn cảm thấy Tạ Nghiễn hôm nay tâm trạng không tốt.
Hắn im lặng hồi lâu, thuận thế ngồi xuống mép nhuyễn tháp, hai ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng xoa xoa vết hằn mới có do kéo cung săn bắn hôm nay, trầm giọng hỏi: “Nàng không nói gì khác nữa sao?”
Sắc mặt Nguyệt Mai hơi khựng lại, lắc lắc đầu: “Bẩm công tử, thiếu phu nhân không nói gì cả.”
Tạ Nghiễn hừ lạnh, lẩm bẩm: “Không nhìn ra bọn họ lại huynh muội tình thâm đấy…”
Nguyệt Mai không nghe rõ, cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ hồ nghi liếc mắt nhìn vạt áo của hắn, nín thinh không nói.
Tạ Nghiễn âm thầm suy tư một lát, Nguyệt Mai dường như nhớ ra điều gì, lại chần chừ mở miệng: “Phải rồi… muội muội của thiếu phu nhân, chính là Tuyết cô nương chiều nay có đến một chuyến, đặc biệt mang đến một vò rượu trong và điểm tâm, nói là nhà tự làm, mời ngài nếm thử món mới.”
Nàng ta dừng một chút, thấy Tạ Nghiễn không lên tiếng, lại tiếp tục nói: “Tuyết cô nương còn ở trong này dừng lại một lúc, có lẽ là muốn đợi thiếu phu nhân trở về… Nàng ấy tự mình lật xem cuốn “Tiểu Tương Sơn Ký” bên thư án, nói là thiếu phu nhân trước đây từng nhắc với nàng ấy là rất thú vị, cũng muốn mang về lều trại đọc một chút. Nô tỳ không dám ngăn, lại vì công tử từng khuyên nhủ thiếu phu nhân chăm chỉ đọc sách, Tuyết cô nương cũng nói nàng ấy thành tâm hiếu học, cho nên nô tỳ liền mặc nàng ấy lấy đi.”
Tạ Nghiễn nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Nguyệt Mai, nghiêm giọng nói: “Đây là quy củ mà ngươi đã học sao?”
Nguyệt Mai sợ vỡ mật, vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Cầu công tử minh giám, thực sự là Tuyết cô nương lấy thiếu phu nhân ra làm cớ, lại nói ngài từng ở Cố gia nhắc nhở qua, bảo nàng ấy chuyên tâm đọc sách, nếu nô tỳ ngăn cản nàng ấy, chính là không muốn nàng ấy tốt lên… Nhưng, nhưng nô tỳ nào dám có cái tâm tư đó?”
Tạ Nghiễn: “Đồ nàng ta mang đến đâu?”
Nguyệt Mai vội nói: “Nô tỳ cất ở trong tủ nhiều ngăn bên ngoài.”
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Tần Trọng Văn, đối phương lập tức hiểu ý, xoay người vòng ra khỏi bình phong, không bao lâu liền lấy một vò rượu và một đĩa điểm tâm quay trở vào.
Tạ Nghiễn hất cằm một cái, Tần Trọng Văn đặt đồ vật trước mặt hắn, lại mở nắp vò sứ ra.
Hắn tuy chưa phát hiện đồ vật có gì lạ, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Tra cho rõ.”
Tần Trọng Văn sắc mắt hơi trầm xuống, nơm nớp lo sợ gật đầu, vội vàng mang đồ vật lui xuống lần nữa.
Bên này hắn chưa có manh mối, càng hận không thể lập tức kéo Cố Niệm về tra hỏi, nhưng ngại nàng đang bị thương, cũng không muốn gây tranh cãi trước mặt mọi người, lúc này chỉ đành ngồi trong lều mà tự mình bực bội.
Nguyệt Mai rũ tay đứng hầu một bên, không dám thở mạnh, thầm hận mình ngu độn, ban đầu tại sao không kiên quyết từ chối Cố Tuyết Ngưng.
Bên này Tạ Nghiễn cơn giận chưa nguôi, Lý Hoài đã không thể chờ đợi thêm mà xông vào trong.
Vừa mở miệng liền nói: “Thiếu Hành, ngươi có biết…”
Hắn ta vừa ngước mắt, trông thấy Nguyệt Mai cũng đang ở bên cạnh, vội vàng im bặt. Tạ Nghiễn liếc nha hoàn một cái, giơ tay khẽ vẫy, Nguyệt Mai vội vã cúi người lui ra.
Đợi đến khi người đã đi xa, Lý Hoài nhanh chân bước lên trước.
Hắn ta còn chưa ngồi yên trước thư án, đã hạ thấp giọng nói: “Người của ta ngầm theo dõi động tĩnh bên chỗ Sở vương, kết quả lại thấy Lý Trạm lén lút đi vào nơi ở của Cố Minh Chương… Lặng lẽ qua đó xem thế nào, ở ngoài phòng nghe thấy tiếng r*n r* yêu kiều của phụ nữ.”
Tạ Nghiễn lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét “Bọn họ lại dám mang đám oanh yến không đứng đắn đến chuyến đi săn lần này sao, Lý Trạm đúng là hoang đường, thân là Hoàng tử mà ban ngày tuyên dâm, quả nhiên là đồ bỏ đi!”
Lý Hoài đầy ẩn ý nhìn hắn một cái, thấp giọng: “Sau đó có mấy cung nữ trong viện của Sở vương vào trong thu dọn, còn bưng một cái bát không bị vỡ vụn ra ngoài, nói là Cố tam cô nương không chịu uống, nổi giận làm náo loạn đập vỡ bát.”
Hắn ta dừng một chút, “Trong bát đó vốn dĩ đựng canh tránh thai.”
Tạ Nghiễn kinh hãi nhìn hắn ta, hiển nhiên không ngờ tới người cùng Lý Trạm tìm hoan lạc lại là Cố Tuyết Ngưng.
Hắn thầm tính toán giây lát, chuyển sang cười lạnh: “Rắn chuột một ổ liếc mắt đưa tình, hóa ra hắn sớm đã động lòng h*m m**n…”
Lý Hoài thở dài: “Lý Trạm có tâm tư gì không rõ, nhưng Cố Tuyết Ngưng kia e là tưởng rằng cùng hắn trải qua một hồi phong nguyệt, từ nay có thể bước vào cửa lớn của Sở vương phủ.”
Hắn ta dừng một chút, không khỏi nhíu mày “Phụ hoàng vốn đã có chút không hài lòng với hắn, Lý Trạm ham mê tửu sắc, thân là trưởng tử mà đến nay vẫn chưa thành thân, nếu lúc này lại thu nạp Cố Tuyết Ngưng vào Vương phủ, e là càng làm trái ý Thánh thượng.”
Tạ Nghiễn nghe ra ý ngoài lời của hắn ta, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn ta một cái, chỉ nói: “Chuyện của Cố gia không đến lượt ta nhúng tay, nhân quả trời định, liên quan gì đến ta?”
Lý Hoài thở dài: “Chuyện này còn chưa bị lộ ra ngoài, cũng không biết Lý Trạm định liệu thế nào. Ngươi nói đệ muội… có biết chuyện này không?”
Tạ Nghiễn không khỏi nhíu chặt mày.
Hắn coi thường sự hạ tiện của Cố Tuyết Ngưng, nhưng Cố Niệm ở trong đó lại đóng vai trò gì?
Từ ngày nàng mở miệng cầu xin hắn, nàng đã tham gia bao nhiêu và biết rõ bao nhiêu? Cố Minh Chương vừa khéo ngã ngựa, nàng vừa khéo bị người ta tìm vào trong rừng rồi bị thương, hai huynh muội bọn họ phủi sạch bản thân, trốn đi thật xa, có phải là vì để Cố Tuyết Ngưng tiện bề hành sự không?
Tạ Nghiễn kiềm chế không được cơn phẫn nộ trong lòng, quai hàm căng ra một đường cong sắc bén.
Lý Hoài lại như nhớ ra điều gì đó “Vừa rồi ngươi đi vội quá, ta chưa kịp nói với ngươi. Lúc trước ta ở trong rừng có va phải Cố Minh Chương, hắn lúc đó hình như đang giằng co với một vị nữ tử. Ta không nhìn rõ dung mạo người đó, sau đó về nói chuyện với Xu Nhi, đoán người đó liệu có phải là đệ muội không?”
Tạ Nghiễn nhíu mày “Là nàng thì sao?”
Lý Hoài do dự hồi lâu, dường như đang tìm cách nói cho phù hợp, lúc này mới nói: “Ta thấy hai người họ không vui vẻ lắm, nữ tử kia dường như đang trốn tránh, đi vô cùng vội vã. Ta vốn tưởng là vì săn bắn mà nổi xung đột, lúc này mới bắn tên ngầm giải vây, nhưng quay đầu lại liền nghe nói Cố Minh Chương ngã ngựa… Cũng thú vị thật, ta lúc đó thấy bộ dạng hắn khỏe như rồng như hổ, đâu giống người bị ngã ngựa.”
Tạ Nghiễn sững sờ, lúc này không khỏi nghi ngờ. Hắn tuy biết Cố Niệm không phải do di nương sinh ra, nhưng cũng không đặc biệt để ý quan hệ giữa mấy huynh muội bọn họ thế nào.
Chuyện của trưởng bối quy về trưởng bối, vãn bối qua lại nhiều tình cảm sâu đậm cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nói đến ngày quy ninh hôm đó, hắn lại không hề thấy Cố Niệm đặc biệt ỷ lại vị huynh trưởng này, dường như đối với cả nhà Nhị phòng đều lạnh nhạt.
Hắn nhất thời không có manh mối, vẫn là Lý Hoài nhắc nhở: “Chúng ta sau lưng nói chuyện phiếm không phải hành vi của quân tử, hay là đợi đệ muội trở về, ngươi nói chuyện tử tế với nàng, hỏi cho rõ ràng, cũng đừng vô cớ oan uổng ai.”
Hai người đang nói chuyện, liền thấy Cố Niệm bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa đi vào.
Thanh Tâm ở bên cạnh đỡ nàng, ngẩng đầu vừa thấy quý nhân ở bên trong, vội vàng hành lễ thỉnh an.
Cố Niệm thấy hai người, còn chưa kịp cúi người, lại nghe Tạ Nghiễn cho Thanh Tâm lui ra, nàng sững sờ, đứng ở cửa không dám động đậy nữa.
Cửa phòng đóng lại, nơi này không còn người ngoài.
Lý Hoài nhớ thương vết thương của nàng, vội gọi nàng lên trước ngồi xuống, hắn ta lại nghĩ nơi này không nên ở lâu, phải nhường chỗ cho bọn họ nói chuyện cho rõ ràng.
Ai ngờ chưa đợi hắn ta đứng dậy, Tạ Nghiễn đã lạnh lùng hỏi: “Nghe nói Cố Minh Chương ở bãi săn không cẩn thận ngã ngựa, nàng có biết vì sao không?”
Cố Niệm không ngờ chuyện này lại truyền đi nhanh như vậy, nàng biết không thể trốn tránh, chỉ khẽ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ là Đại ca ca, đại ca ca huynh ấy…”
Nàng vốn dĩ chưa nghĩ xong lời giải thích, xưa nay càng không có thói quen nói dối, nhất thời luống cuống đến mức mặt ngọc nhuốm đỏ, hơi thở cũng dồn dập hơn, một đôi mắt đẹp bất an đảo quanh, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Đại ca ca huynh ấy ngã trong rừng không ai chăm sóc, ta liền ở bên cạnh đợi một lúc, sau đó, sau đó…”
Tạ Nghiễn cười lạnh: “Ta đang nghe đây, nàng cứ bịa tiếp đi.”
Cố Niệm theo phản xạ tự vệ mà biện bạch: “Ta không có!”
Giọng nói ngược lại lớn hơn một chút, nhưng khí thế thực sự không đủ, càng chột dạ không dám nhìn Tạ Nghiễn một cái, nhất thời buồn bã đến mức sắp khóc tới nơi.
Lý Hoài lúng túng ngồi một bên, chưa bao giờ thấy Tạ Nghiễn nghiêm khắc với nữ tử như vậy.
Hắn ta vội giơ tay giảng hòa: “Đệ muội đừng vội, Thiếu Hành ngươi cũng thật là… Ta lòng dạ mềm yếu không nỡ nhìn người ta chịu ấm ức, ngươi nể mặt ta một chút.”
Tạ Nghiễn lườm hắn ta một cái, không thèm để ý “Nàng quả nhiên là muội muội tốt của hắn, tự thân lo chưa xong còn phải vào rừng xem tận mắt mới yên tâm.”
Cố Niệm c*n m** d***, nội tâm vô cùng dày vò.
Nàng trước đó từng nghĩ sẽ thẳng thắn với Tạ Nghiễn, nhưng nàng không dám tưởng tượng sau khi hắn biết chuyện này, sẽ nhìn nàng như thế nào… Bọn họ xưa nay cũng không hiểu rõ đối phương, hắn đối với nàng cũng chưa bao giờ bộc lộ sự yêu thích và dịu dàng thông thường, ngoài chuyện phong nguyệt dưới cơn * l**n t*nh m*, mấy đêm đó tựa như một giấc mộng, diễm lệ mà ma mị, khiến người ta mê muội.
Nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng không phải như hắn lầm tưởng, nàng chưa từng nghĩ lấy thân thể đổi lấy điều kiện tốt.
Nàng vốn không phải loại người này, càng khinh thường việc làm như vậy, nhưng bây giờ làm sao để chứng minh trong sạch đây? Nàng thẳng thắn với Tạ Nghiễn, hắn sẽ tin nàng và Cố Minh Chương không xảy ra chuyện gì sao?
Cố Niệm ngập ngừng nói: “Đại ca ca bảo thị nữ của Sở vương điện hạ đến nói với ta, bọn họ nhất thời không tìm thấy Tuyết Nhi muội muội, cho nên phiền ta đi xem thử.”
“Vì hôm qua ta mới ngã ngựa, biết rõ nỗi đau trong đó, lúc đó hoảng loạn không nghĩ nhiều liền đi theo nàng ta.”
Nàng mấy phen đấu tranh nội tâm, cũng chẳng qua chỉ là một ý nghĩ sai lầm trong chốc lát, nàng sợ hãi, hoảng hốt…
Nàng không muốn Tạ Nghiễn tiếp tục dùng ánh mắt hiểu lầm và chán ghét để nhìn nàng, vì vậy đành căng da đầu nói: “Đại ca ca huynh ấy, huynh ấy hình như…”
Nàng thật sự không giỏi nói dối, lại ấp a ấp úng hồi lâu, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ta thấy Đại ca ca có người chăm sóc rồi, bất tiện phiền hà người khác, cho nên mới tự mình rời đi.”
Tạ Nghiễn thấy nàng vẫn còn cứng miệng, càng tin chắc ba huynh muội bọn họ có mưu đồ khác, nhưng ngại Lý Hoài có mặt, lúc này không tiện tiếp tục ép hỏi cặn kẽ.
Lý Hoài có lẽ thấy nàng sợ đến sắp rơi lệ, nhất thời không đành lòng, hắn ta càng không nỡ nhìn mỹ nhân đáng thương như vậy, vội làm người hòa giải: “Thiếu Hành, có lẽ đệ muội cũng không nghĩ nhiều, nếu đổi lại là kẻ nào đó nói với ta là ngươi bị thương, cho dù ta có bị liệt cũng phải đến xem ngươi thế nào.”
Tạ Nghiễn lạnh lùng lướt mắt qua, hận không thể khâu miệng hắn ta lại.
Lý Hoài không qua lại với Cố gia, tự nhiên không hiểu cái gia đình lớn đó ngấm ngầm sóng gió, Tạ Nghiễn biết quan hệ trong nhà nàng phức tạp, phụ mẫu nàng đã sớm qua đời, bao năm qua hẳn đã chịu không ít sự lạnh nhạt của di nương, nhìn thế nào cũng không giống sẽ đặc biệt thân thiết với Cố Minh Chương.
Chỉ là bọn họ diễn vở kịch này, rốt cuộc là vì cái gì?
Lẽ nào nàng vì muốn giúp Cố Tuyết Ngưng trèo rồng bám phượng, hy sinh đến mức này cũng cam tâm tình nguyện ư?
Tạ Nghiễn giờ phút này lửa giận ngút trời, không chỉ vì sự to gan vọng tưởng của Cố Tuyết Ngưng, mà càng vì sự giả dối của Cố Niệm.
Nếu mọi chuyện đúng như kế hoạch ban đầu của bọn họ, nàng đặc biệt cùng Cố Minh Chương diễn một vở kịch, thuận lý thành chương mà đi đến chỗ Thái y, chính là vì muốn đưa muội muội của mình lên giường phu quân sao?
Nàng đang nghĩ gì? Nàng lại tưởng hắn là loại người gì?
Lẽ nào nàng còn muốn bắt chước Phi Yến Hợp Đức, tỷ muội cùng hầu một phu quân?
Tất cả sự ôn nhu săn đóng, dịu dàng như nước trước đây, bất kể là nịnh nọt lấy lòng hay là tủi thân đáng thương, đều chẳng qua là để lót đường cho bước đi hôm nay, phải không?
Tạ Nghiễn nghĩ lại bản thân đã từng có giây phút dao động trong lòng mà cảm thấy thật nực cười, hắn quả nhiên đã xem thường huynh muội Cố gia…
Ở phía dưới, Cố Niệm đã áy náy đến mức không dám ngẩng đầu nhìn người.
Tạ Nghiễn lạnh lùng nói: “Cố Tuyết Ngưng không hỏi đã tự ý lấy đi, từ chỗ ta lấy một quyển sách. Nếu nàng đã khỏe nhiều, thậm chí còn có tâm sức đi chăm sóc vị huynh trưởng kia của nàng, chi bằng đi một chuyến huynh muội đoàn tụ, cũng tiện thay ta đòi lại đồ vật.”
Bả vai Cố Niệm run lên, hoang mang nhìn về phía Tạ Nghiễn, lại thấy hắn sắc mặt lạnh lùng, trong giọng nói mang theo khí thế không cho phép bàn cãi.
Nàng mơ hồ đoán ra vài phần, Cố Tuyết Ngưng lấy chính là quyển “Tiểu Tương Sơn Ký” kia của Thi Diệu Nhân… Nàng ta sao dám?
Cố Niệm nhất thời sững sờ, trong lúc hoảng hốt lại nghĩ, trong cơn thịnh nộ dữ dội này của Tạ Nghiễn, liệu có xen lẫn mấy phần d*c v*ng chiếm hữu đối với Thi Diệu Nhân không?
Nàng không thể phản bác, càng không cách nào truy hỏi, chỉ đành gật gật đầu, lại cẩn thận dè dặt nói: “Phu quân đừng giận, ta thay Tuyết Nhi xin lỗi chàng trước, giờ ta đi đòi lại đồ ngay.”
Lý Hoài thở dài một tiếng, vội nói: “Đệ muội nói lời này… Đây không phải lỗi của đệ muội.” Hắn ta nháy mắt ra hiệu nhìn Tạ Nghiễn, mong cái khúc gỗ này thông suốt “Phải không, Thiếu Hành?”
Tạ Nghiễn lườm hắn ta một cái, vén áo choàng ngồi lại về ghế trên, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng.
Cố Niệm mím mím môi, lặng lẽ cúi người lui ra.
Lý Hoài thấy nàng đi mấy bước chân mà như liễu yếu lay trong gió, dường như phải chịu đựng rất nhiều, không khỏi “chậc” một tiếng lườm Tạ Nghiễn, không thể quản chuyện riêng của hai người nữa.
Hắn ta hắng giọng: “Sách lấy về thì đừng hờn dỗi nữa, thật không biết ngươi lấy đâu ra cái ngọn lửa tà ma này? Đêm nay Phụ hoàng mở tiệc khao thưởng quân tiên phong, ta còn phải đến lều chính kiểm kê một lượt, ngươi muộn chút nữa hãy đến.”
Tạ Nghiễn như không nghe thấy, chỉ thầm thấy mọi chuyện đều hoang đường.
Cố Niệm một mình ra khỏi biệt viện, không cho Thanh Tâm đi theo, sợ tiểu nha hoàn nghe phải chuyện không nên nghe lại sinh thêm chuyện.
Chiều nay nàng đã bôi thuốc ở chỗ Thái y, y quan hẳn là đã đổi một loại thuốc mới, tuy có tác dụng chậm hơn nhưng hiệu quả kéo dài, thân thể nàng không có gì đáng ngại, chỉ là tâm tư hỗn loạn.
Sương phòng của Cố Minh Chương được sắp xếp ở biệt viện của Sở vương, nàng đi đến ngoài viện nói rõ thân phận với tỳ nữ, lúc này liền được người dẫn vào cửa, đi dọc theo đường nhỏ đến tiểu viện, tỳ nữ cúi người rời đi.
Cố Niệm nặng nề thở dài, chậm rãi bước lên thềm đá, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Cố Tuyết Ngưng oán giận: “Hắn, hắn một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, giày vò ta hồi lâu, lại còn đưa bát canh thuốc độc địa đó bắt ta uống… Đại ca ca, Điện hạ đây là có ý gì?”
Trong giọng nói ba phần tức giận bảy phần nũng nịu, phảng phất dư vị ngọt ngào, xem ra thực chất là đã đạt được ước nguyện, vô cùng mãn nguyện.
Lại nghe Cố Minh Chương nói: “Chuyện đã thành là được, chỉ cần Điện hạ đồng ý, muội có gì không thể nhẫn nại chứ?”
Cố Tuyết Ngưng oán thán: “Thứ đó khó ngửi muốn chết, huống hồ cho dù ta có thai thì sao chứ? Nếu Điện hạ có lòng cưới ta qua cửa, đây chính là song hỷ lâm môn. Ngài ấy dưới gối chưa có nhi tử, sao không…”
“Tuyết Nhi cẩn thận lời nói, coi chừng tai vách mạch rừng. Muội không sợ mất đầu, nhưng ta còn muốn sống thêm mấy năm.” Hắn ta dừng một chút, lại hơi dịu giọng, “Điện hạ còn chưa thành thân, tất nhiên không cho phép thiếp thất trong Vương phủ mang thai con nối dõi, lẽ nào muội cũng muốn giống như Cố Niệm, vội vội vàng vàng gả vào Vương phủ chịu người ta dị nghị?”
Cố Niệm nghe vậy run lên, bước chân nàng khựng lại, không cẩn thận vấp phải ngạch cửa lảo đảo ngã vào trong.
Cuộc nói chuyện trong phòng ngừng bặt, tiếng bước chân từ sau bình phong ập tới.
Cố Minh Chương tưởng có người nghe trộm, lạnh mặt từ gian phòng bên chạy ra, ngẩng đầu lại thấy Cố Niệm hoảng hốt nhào vào cửa, sau một thoáng sững sờ, trên mặt lại hiện lên mấy phần buông lỏng.
Hắn ta cười khẽ: “Nhị muội muội sao lại đến đây?”
Tư thái thản nhiên như mây gió, lại như một kẻ ngoài cuộc mà đóng giả làm huynh muội với nàng.
Cố Niệm lùi lại hai bước, vội nói: “Ta đến tìm Tuyết Nhi.”
Vừa rồi nàng đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, đã đoán được bảy tám phần, nàng khó có thể mở lời, càng không muốn ở lâu nơi này, trong phút chốc dường như đã biết được nguyên nhân Tạ Nghiễn thịnh nộ…
Hắn hẳn là đã biết chuyện xấu xa này, càng cho rằng nàng đã tham gia bày mưu tính kế trong chuyện này.
Mọi chuyện đều quá trùng hợp.
Nỗi hối hận và tủi thân trong lòng Cố Niệm lập tức dâng trào, nàng hận không thể lập tức quay về biệt viện giải thích rõ ràng với Tạ Nghiễn, chuyện này nàng không hề hay biết, cũng không cố ý lợi dụng ai cả.
Nàng chỉ là lại một lần nữa trở thành hòn đá lót đường cho cặp huynh muội này, càng trở thành quân cờ bỏ đi sau khi dùng xong của Vương di nương.
Chỉ vì sự xui xẻo của nàng ở Vạn Hoa yến, cuối cùng lại ngoài ý muốn gả cho Tạ Nghiễn, cho nên, Nhị phòng liền muốn dựa theo cách đó để leo lên đài cao một lần nữa…
Nàng quả thực nhận ra quá muộn, còn thật sự cho rằng Cố Tuyết Ngưng định đàng hoàng tìm một mối lương duyên.
Bọn họ không hề nghĩ cho nàng, Cố Tuyết Ngưng là do Hầu phủ đưa vào bãi săn, nếu cuối cùng mọi chuyện vỡ lở, hoặc Sở vương trở mặt không nhận người, cắn ngược lại một cái, người mất mặt không ngóc đầu lên được nhất chính là nàng, là Hầu phủ sau lưng nàng.
Đến lúc đó Tạ Nghiễn sẽ nhìn nàng thế nào, nàng sau này ở Hầu phủ làm sao mà sống, cuộc hôn nhân này rồi sẽ đi về đâu?
Bọn họ chỉ trước sau như một xem nàng như một vật hy sinh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cái gì gọi là người nhà… Cố Niệm cười khổ trong lòng.
Cố Minh Chương nhướng nhướng mày, hơi quay mắt nhìn về phía sau bình phong, lại thấy Cố Niệm dáng vẻ tiều tụy ủ rũ, một mình đến đây, đoán chừng là Tạ Nghiễn đang gây khó dễ.
Hắn ta cười nói: “Tuyết Nhi bây giờ không tiện gặp người, Nhị muội muội có việc gì?”
Cố Niệm cúi đầu không muốn nhìn hắn ta “Ta đến lấy sách của Tiểu hầu gia.”
Cố Minh Chương ánh mắt mập mờ lướt qua mặt nàng, nói đùa: “Muội đổi xưng hô gọi hắn là Tiểu hầu gia, xem ra vừa rồi ồn ào không được vui vẻ lắm nhỉ?”
Cố Niệm sững sờ, ngẩng đầu trông thấy cái nhìn tr*n tr** của hắn ta, vội lùi lại thêm hai bước, lưng bất ngờ đập vào tay vịn ghế, gây ra một cơn đau âm ỉ.
Hắn ta tươi cười nhìn Cố Niệm, thực chất trong lòng như trăm móng vuốt cào.
Hắn ta nhiều lần thử mà không được, khó khăn lắm mới đợi được Sở vương tương trợ, hai người lén lút bàn tính, giấu trời qua biển làm giao dịch không hợp luân thường đạo lý, không ngờ vẫn là tính sai một nước cờ.
Nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, bây giờ bọn họ thật sự xem như cùng hội cùng thuyền, cuộc giao dịch này, hắn ta đưa Cố Tuyết Ngưng lên dưới áo choàng của Sở vương, cũng làm rõ chỗ dựa để hắn ta đặt chân ở Kinh thành sau này, ngày sau tự nhiên sẽ vì Lý Trạm mà dốc sức, không gì không theo.
Hắn ta càng đến gần chuyện tranh đấu hoàng quyền, hy sinh càng nhiều, không chỉ là tiền tài, mà bây giờ càng phải đánh cược cả tính mạng gia đình, để đổi lấy sự ban ơn của Lý Trạm.
Cố Minh Chương tự thấy đáng giá, hai người ràng buộc càng sâu, liên minh lợi ích càng không thể phá vỡ.
Cứ như vậy, Cố Niệm sớm muộn cũng sẽ là vật trong túi của hắn ta, cái gì mà Tạ gia Hầu phủ, đến cuối cùng chẳng phải cũng phải răm rắp nghe theo Hoàng tộc Lý thị sao, chuyện này đã không còn liên quan đến thân phận hoàn cảnh của Cố Niệm, mà là sự ngông cuồng do hắn ta bám víu quyền quý đã sinh ra chấp niệm này.
Tâm ma của hắn ta đã ăn sâu vào xương tủy, càng cầu không được, lại càng phải cầu cho bằng được.
Hai người đang giằng co, lại nghe Cố Tuyết Ngưng giọng nũng nịu: “Sách ở bên trong, ngươi tự mình vào lấy đi.”
Cố Niệm không muốn dây dưa với Cố Minh Chương nữa, vội vàng lách người đi về phía bình phong.
Nàng vừa vào gian phòng bên, chỉ thấy Cố Tuyết Ngưng khoác một chiếc áo ngoài nhăn nhúm, nghiêng nghiêng dựa vào lan can giường, thần thái phong lưu, quả thực giống như nụ hoa vừa bị hung hăng yêu thương một phen.
Cố Tuyết Ngưng thấy dáng vẻ ốm yếu của nàng, tròng mắt đảo đi, chỉ nói: “Ở trên bàn nhỏ kia kìa.”
Nàng ta hất cằm, chỉ hướng cho Cố Niệm.
Cố Niệm loáng thoáng thấy sau gáy nàng ta có vết bầm nhàn nhạt, không khỏi nhớ tới lời oán giận vừa rồi của nàng ta với Cố Minh Chương, thầm nghĩ Sở vương ra tay không biết nặng nhẹ, bỗng dâng lên một nỗi trắc ẩn vì cùng là nữ tử.
“Muội… vẫn ổn chứ?”
Cố Tuyết Ngưng sững sờ, quay mặt đi “Ta ổn lắm.”
Thực ra bị Cố Niệm nói trúng, toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái, Sở vương là kẻ không chừng mực, quen thói phong nguyệt nhiều chiêu trò, sao có thể thương hương tiếc ngọc với nàng ta?
Nàng ta vốn tưởng quyển sách kia có thể dụ Tạ Nghiễn tới, không ngờ cửa đẩy ra, đứng dưới mái hiên lại là Lý Trạm đang hứng khởi bừng bừng, Hoàng tử đích thân đến sao dám từ chối ngoài cửa, lúc này liền tương kế tựu kế mời hắn ta vào phòng.
Hai người ngồi đối diện trước bàn nhìn nhau hồi lâu, nói mấy lời ẩn ý bay bướm, từ từ càng ngồi càng gần, Cố Tuyết Ngưng cắn răng, thầm nghĩ Tạ lang cũng được, Hoàng tử cũng tốt, tóm lại đều là cao không thể với tới. Thêm vào đó mấy ngày nay nàng ta qua lại gần gũi với nữ quyến thế gia, thuận tai nghe được mấy chuyện lớn tạm thời chưa công bố, vô tình đã làm lung lạc dự định của nàng ta…
Nếu Sở vương đã có ý, huynh trưởng nhà mình lại qua lại thân thiết với hắn ta, như vậy chẳng phải càng hợp ý sao?
Nàng ta nhất thời bị lời ngon tiếng ngọt của Lý Trạm rót vào tai đến mê mẩn tâm thần, lập tức đem lời dặn dò của Vương di nương quẳng ra sau đầu, nửa đẩy nửa thuận mà ôm lấy Lý Trạm làm chuyện bất chính.
Đến cuối cùng lời lẽ mềm mỏng ân cần, Lý Trạm luôn miệng hứa hẹn sẽ cho nàng ta danh phận, còn nói nàng ta là giai nhân khó tìm, vừa biết tình ý vừa hiểu phong tình, nâng trái tim nàng ta lên, khiến nàng ta càng thêm tràn đầy mong đợi được bay lên cành cao.
Cố Niệm thấy nàng ta không cảm kích tấm lòng của mình, liền khẽ thở dài, quay mắt thoáng thấy quyển “Tiểu Tương Sơn Ký” bị vứt sang một bên.
“Thật ra mượn sách cũng không sao, chỉ có điều đây cũng không phải đồ vật của Tiểu hầu gia, cho nên ngài ấy mới vội vàng muốn lấy về. Nếu muội thích, ta…”
Nàng nói được nửa câu, đã bị Cố Tuyết Ngưng ngắt lời: “Ta biết.”
Cố Niệm sững sờ, quay mắt lại thấy Cố Tuyết Ngưng nhướng nhướng mày, như cười như không đánh giá nàng.
“Đây là… sách của Thi Diệu Nhân Thi cô nương.” Nàng ta hừ khẽ cười cười, trong lời nói dường như có ý mỉa mai.
Cố Niệm không hiểu ý nàng ta, nhưng cũng không định tiếp tục dây dưa, nàng lặng lẽ cầm sách lên kiểm tra cẩn thận một lượt, thấy không có gì khác thường, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tuyết Ngưng trông thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này của nàng, không biết vì sao lại sinh ra một tia thương hại vô cớ.
Không thể nói là bỗng dưng từ bi phát lòng thiện, mà là một loại… cảm xúc phức tạp khi trơ mắt nhìn con vật nhỏ vốn dĩ mặc người ta làm thịt, trước khi hấp hối vẫn bị trêu đùa đủ kiểu.
Nàng ta khẽ vuốt tóc mai, hắng giọng, khẽ nói: “Xem ngươi đáng thương như vậy, lại quả thực đã giúp ta một lần, việc này coi như là ta trả ơn ngươi, để ngươi khỏi nói ta vong ân bội nghĩa.”
Cố Niệm dừng bước, nghi hoặc nhìn nàng ta.
Cố Tuyết Ngưng nói: “Ta có ý tốt nhắc nhở ngươi một câu.”
Nàng ta dừng một chút, lạnh lùng nhìn Cố Niệm “Thi Diệu Nhân… ngươi không tò mò nàng ta và Tạ tiểu hầu gia có quan hệ gì sao?”
Cố Niệm sững sờ, khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, rốt cuộc nửa chữ cũng không nói nên lời.
Cố Tuyết Ngưng quan sát thần sắc của nàng, liền biết nàng quả nhiên không biết gì cả, sự thương hại trong lòng hóa thành một tia trào phúng.
“Thi Diệu Nhân và Tạ tiểu hầu gia trước đây từng có hôn ước, ta nghe nói, gần đây trưởng bối bên ngoại tộc của nàng ta đã bắt đầu thu xếp hôn sự cho nàng ta. Ngươi nghĩ… ai mới xứng đôi với nàng ta?”
Nàng ta tự tay cắt đứt sợi dây treo thanh đao trên đầu Cố Niệm “Ngươi không tin, có thể đi hỏi Yến vương phi, nếu không tin nữa, có thể trực tiếp hỏi phu quân của ngươi.”
Nàng ta đem hai chữ “phu quân” nói đặc biệt nặng, Cố Niệm chỉ cảm thấy chói tai.
Nàng sững sờ không biết làm sao, lúc này vừa đau buồn vừa kinh hãi, đắng chát khôn nguôi, hoảng hốt đến mức hai chân nặng tựa ngàn cân, không thể nhúc nhích thêm chút nào.
Quả nhiên, trước đây chỉ là nàng cố chấp không chịu nhìn rõ, không chịu tìm hiểu sâu, thật ra nàng sớm đã nhận ra điều không ổn, loại nhạy cảm và cẩn thận tự nhiên đối với người trong lòng, nàng biết nhưng đã cố ý lờ đi tình cảm mập mờ giữa Tạ Nghiễn và Thi Diệu Nhân…
Nếu bọn họ thực chất là lưỡng tình tương duyệt, sớm đã nảy sinh tình yêu, vậy lúc đó nàng vì muốn thoát khỏi Cố Minh Chương, mong ngóng sớm ngày thuận lợi gả cho Tạ Nghiễn, há chẳng phải đã hủy hoại mối nhân duyên tốt đẹp vốn có của bọn họ sao? Cho nên, Thi Diệu Nhân mới đối với nàng mang địch ý không rõ ràng, thái độ của Tạ Nghiễn đối với nàng ngay từ đầu đã là tức giận và xem thường.
Trong lòng nàng bỗng dưng dâng lên một cảm giác tự căm ghét bản thân, tại sao nàng luôn không đúng lúc… Tựa như mọi nỗ lực trước đây của nàng đều là trò cười, Tạ Nghiễn vốn đã có cô nương mình để ý, Thi Diệu Nhân tài hoa tuyệt diệu, nhan sắc tựa thiên tiên, gia thế lại tương xứng với hắn, bọn họ càng là duyên trời định thanh mai trúc mã.
Nàng lại còn vọng tưởng muốn cùng Tạ Nghiễn làm một đôi phu thê bình thường, mong đợi bọn họ sẽ lâu ngày sinh tình, ân ái mỹ mãn.
Nàng nỗ lực muốn làm tốt, muốn học quy củ của thế gia để khiến bản thân trở nên chỉn chủ đúng mực, tưởng rằng nàng sẽ có một ngày có thể xứng với Tạ Nghiễn, tựa như càng đến gần hắn thêm một chút, ánh mắt hắn rơi trên người nàng sẽ dừng lại lâu hơn một chút.
Nhưng bây giờ tất cả đều là một trò cười hoang đường.
Cố Niệm bước chân lảo đảo quay người rời đi.
Nàng vẫn chưa có dũng khí quay về biệt viện, chỉ có thể lựa chọn cách tự bảo vệ mình trước nay, trốn tránh.
Trốn đi, ở nơi không có người, nàng có thể cẩn thận từng chút một hàn gắn trái tim tan vỡ, không làm phiền ai, cũng không khiến đôi bên khó xử.
Giống như lần trước nàng từ Thẩm gia bỏ chạy… Nhưng nàng biết, Tạ Nghiễn sẽ không xuất hiện nữa.
Hắn cùng mọi người đi khao thưởng quân tiên phong, đêm nay lại là một phen náo nhiệt.
Cố Niệm không dám đi về phía đại doanh, nàng men theo con đường nhỏ lúc đến mà lang thang vô định, cuối cùng bất tri bất giác đi vào một hoa viên nhỏ.
Nàng thực sự mệt mỏi, vô tình dựa vào tảng đá nhỏ sau hòn giả sơn ngồi xuống.
Trong tay nàng ôm quyển “Tiểu Tương Sơn Ký” kia, do dự giây lát, thực sự không nén nổi tò mò… cẩn thận lật ra, đập vào mắt là nét chữ thanh tú, nàng tự thấy xấu hổ không bằng.
Chữ của Thi Diệu Nhân như người, dịu dàng nhàn nhã, nét bút mềm mại, chú thích khi đọc sách đều được đánh dấu ngay trên trang giấy, chỉ riêng điểm này cũng giống hệt thói quen của Tạ Nghiễn.
Nàng lướt nhanh qua, chọn mấy đoạn có ấn tượng sâu sắc, thấy mấy câu chú thích vô cùng giống nhau kia, nhất thời càng thêm não nề mất mát.
Bọn họ quả nhiên tâm linh tương thông…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, góc hoa viên này yên tĩnh u tối, chỉ có mấy ngọn cung đăng soi sáng đường đi.
Cố Niệm trong tay vẫn luôn cầm quyển sách kia, tạm thời không có chỗ để trả, cũng không dám tùy tiện đặt xuống, chỉ sợ làm hỏng làm bẩn, lại bị ai đó chất vấn, chỉ có thể nắm chặt củ khoai lang nóng phỏng tay này.
Nàng nhìn chằm chằm vào góc tối ngẩn ngơ, bên tai không ngừng truyền đến tiếng gió thổi vạn vật.
Nàng tưởng rằng đây là một nơi trốn tránh tốt, lại không ngờ có người cũng chọn nơi này để chôn giấu tâm sự.
Đầu tiên là nghe thấy tiếng thiếu nữ khóc nức nở khe khẽ, nàng sững sờ, còn tưởng là cung nữ nào chịu ấm ức, lén lút trốn ở đây khóc.
Nàng hoàn hồn lại, vừa mới đứng dậy muốn xem rốt cuộc là ai, chưa kịp lần theo tiếng khóc tìm người, đã có tiếng oán thán khe khẽ theo gió bay đi: “Cho dù làm bình thê thì có gì không thể? Lúc nhỏ Thiếu Hành ca ca đã nói sẽ cưới ta qua cửa, ta thật sự đã để trong lòng.”
Cố Niệm kinh ngạc cứng đờ tại chỗ, nàng đột ngột nghe trộm được một vài bí mật, những tâm sự không nên để người khác biết, không nên vượt giới hạn…
Nàng run rẩy nhè nhẹ, lại không dám quay đầu lại xác nhận.
Nàng thậm chí có một thoáng ảo tưởng, Thiếu Hành ca ca trong miệng Thi Diệu Nhân không phải là người mà nàng nghĩ.
Rất nhanh chóng, bí mật đã mở ra một vực sâu mà nàng không thể chống cự.
Sao chìm đêm lặng, bốn bề đều yên tĩnh.
Giọng nói của Tạ Nghiễn phảng phất như rơi bên tai nàng: “Muội làm bình thê há chẳng phải là chịu ủy khuất sao?”
Tay chân nàng lạnh ngắt, không kiềm chế được mà quay đầu nhìn lại.
Bóng đèn lung lay, mà phu quân của nàng đang giơ tay lên, chậm rãi lau đi nước mắt cho vị mỹ nhân kia.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...