Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 33: Mà hắn… là phu quân trước đây của nàng.



Cũng chẳng qua một đoạn đường ngắn, trong lúc đang suy tư, Quách Tú Hoàn đã kéo Cố Niệm đi lên phía trước.
Theo quy chế, dân phụ gặp quan phải cúi mình phúc thân hành lễ, nhưng luật lệ cứng nhắc không thông thấu khắp thiên hạ, giống như bách tính bình dân thông thường làm gì được học qua quy củ đàng hoàng, càng đừng nói đến việc hành một lễ phúc thân tiêu chuẩn mà đoan trang.
Quách Tú Hoàn chỉ lo gật đầu chào hỏi, chất phác cười với các vị quan gia một lượt, liếc thấy Trịnh bổ đầu cứ nhíu mày ra hiệu với mình, lại tưởng là lễ tiết không đúng chỗ, vừa định quỳ xuống dập đầu.
Cố Niệm chậm rãi kéo cánh tay bà ấy lại, rồi chắp tay hơi cúi đầu, tuy không phúc thân, nhưng cũng coi như chú trọng lễ nghi, thấp giọng nói: “Tham kiến Tưởng đại nhân, tham kiến Tuần phủ đại nhân.”
Nàng âm thầm làm mẫu cho Quách Tú Hoàn, phụ nhân như được khai sáng, vội vàng làm theo nàng bái kiến hai người, Trịnh bổ đầu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Nghiễn thấy sắc mặt nàng tĩnh lặng như nước, không khỏi hơi thu lại ánh mắt.
Nàng quả thật dường như không quen biết hắn, trong thần sắc không có chút ngạc nhiên hay cảnh giác nào, càng không tồn tại sợ hãi hay căng thẳng, dáng vẻ đáng thương cẩn thận dè dặt của mấy năm trước đã hoàn toàn biến mất.
Hắn không lên tiếng, Tưởng Vịnh Chính không dám vượt quyền đảm đương, chỉ đành ở bên cạnh lén lút quan sát phản ứng của hắn.
Tạ Nghiễn thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.” Dừng một chút, lại hỏi: “Hai vị này là?”
Tưởng Vịnh Chính như gặp đại xá, vội than một tiếng, nhanh miệng giải thích: “Vị Quách nương tử này là chính thê của Trịnh bổ đầu, vị Cố nương tử này chính là nội nhân của Thôi nha úy.”
Trịnh bổ đầu bước ra nửa bước cười nhận, lại trao đổi ánh mắt với Quách Tú Hoàn, chỉ sợ vừa rồi đã chọc vào điều kiêng kỵ của Tạ Nghiễn.
Tạ Nghiễn liếc mắt nhìn Cố Niệm: “Thôi nha úy…”
Nàng rũ mắt không đáp lời, vẫn là Tưởng Vịnh Chính giải thích: “Tuần phủ đại nhân việc nhiều nên chắc không nhớ, hôm nay Thôi nha úy ở Hành phủ đã lấy sổ điểm danh cho ngài xem qua.”
Tạ Nghiễn nhất thời không lên tiếng, Tưởng Vịnh Chính tiến thoái lưỡng nan, lại vội nói: “Vị Cố nương tử này ngày thường dạy học ở thư viện Liễu Trương mạn Đông thành, rất được học trò kính nể, là nữ phu tử nổi danh lừng lẫy của Tầm Khê chúng ta.”
Tạ Nghiễn chuyển mắt nhìn nàng thêm mấy lần, chỉ giữ im lặng.
Tưởng Vịnh Chính không còn lời giải thích nào khác, nhưng không nhận ra Tạ Nghiễn định rời đi, chỉ đành kiên nhẫn đứng bên cạnh giương mắt nhìn.
Một lúc lâu sau, Tạ Nghiễn nói: “Nếu Thôi nha úy đã tài năng như vậy, đêm nay không ngại mời hắn cùng tụ họp, Tưởng đại nhân thấy thế nào?”
Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt rơi trên người Cố Niệm, nhưng sắc mặt nàng vẫn không một gợn sóng, dường như không hề lo lắng lang quân sẽ gặp mặt hắn.
Mà hắn… là phu quân trước đây của nàng.
Không nói rõ được là tư vị gì, nhưng Tạ Nghiễn tự nhận câu mời vừa rồi mang theo vài phần thăm dò và dòm ngó, thế mà hắn chẳng thu hoạch được gì, không thể bắt được nửa phần manh mối nào từ biểu cảm của Cố Niệm.
Cho nên, nàng quả thật đã buông bỏ hết rồi sao?
Giữa nàng và Vương di nương đã xảy ra chuyện gì? Bao năm qua họ vẫn còn liên lạc sao? Người Cố gia lòng dạ khó lường, cái gọi là tin tử của nàng rốt cuộc là bút tích của ai?
Ngày đó rời khỏi Yến vương phủ, hắn còn đặc biệt bí mật phái thị vệ đến bến tàu gần đó dò la manh mối, lại mượn ám vệ của Yến vương lén lút bám theo Thanh Tâm và người Cố gia một thời gian, nhưng cả hai tốp nhân mã đều không thu hoạch được gì.
Ngay cả Lý Hoài cũng nói, có lẽ thật sự là một tai nạn bất ngờ, đi thuyền đêm trong bão tố, không may sẩy chân rơi xuống nước thỉnh thoảng vẫn xảy ra, hàng tháng đều có người đến báo án, thực ra cũng không tính là kỳ quái.
Từ đó, hắn chỉ cho rằng mình đã quá đa nghi, thực chất là thiên mệnh vô thường, cuối cùng đã chấp nhận vụ tai nạn bất ngờ này.
Cho đến hôm nay gặp lại, tư thái của nàng đối với hắn, cứ như thể hai người vốn không liên can gì đến nhau…
Tạ Nghiễn nghĩ không thông, lẽ nào năm đó nàng giả chết thoát thân, chính là vì để đến một nơi xa xôi hẻo lánh thế này, mai danh ẩn tích, gả cho một Nha úy bình thường vô danh tiểu tốt sao?
Bao nhiêu nghi vấn dâng lên trong lòng, hắn nhất thời thất thần, mãi đến khi Tưởng Vịnh Chính gọi khẽ mấy lần hắn mới bừng tỉnh.
“Tiểu hầu gia, Thôi nha úy được ngài xem trọng, hạ quan cũng thấy vinh dự lây, sau này tất nhiên sẽ dốc hết tâm sức, vì ngài dốc hết tâm sức.”
Tạ Nghiễn nhíu mày liếc ông ta một cái, đối với những lời nịnh nọt này không hề rung động.
Ngược lại, Quách Tú Hoàn không nén được niềm vui bất ngờ, vội lay lay cánh tay Cố Niệm, nháy mắt ra hiệu chúc mừng nàng trong im lặng.
Cố Niệm vẫn luôn im lặng, không hề ôm chuyện vui của Thôi Vân Trì vào người, cũng không hấp tấp thay lang quân tạ ơn, nàng tuân thủ quy củ, phảng phất như chuyện không liên quan đến mình, vẫn giữ dáng vẻ bình đạm nhàn nhã đó.
Tạ Nghiễn chỉ thấy vô vị, hắn ra hiệu bằng mắt với Tưởng Vịnh Chính, đối phương lập tức hiểu ý, biết chuyện bên này đã xong, vội dẫn mọi người đi về phía bến đò.
Quách Tú Hoàn ngoái nhìn về sau, miệng lẩm bẩm: “Vị Tuần phủ đại nhân này trông còn trẻ quá, không biết đã có hôn phối chưa? Vừa nãy từ Hành phủ ra ta còn nghe lão Trịnh nói, ngài ấy chính là đích tử của Hầu phủ, sinh mẫu chính là Vĩnh Ninh trưởng công chúa tôn quý vô song… Chậc chậc, xuất thân như vậy, không biết nữ tử thế nào mới có thể xứng với ngài ấy!”
Cố Niệm cười nhạt: “Không biết nữa, chuyện của quý nhân chúng ta sao có thể nghị luận? Phu nhân của ngài ấy chắc hẳn cũng là một vị tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối nhỉ.”
Quách Tú Hoàn cười hì hì: “Cũng đúng, đám bách tính thường dân như chúng ta không dính dáng tới được, an phận sống tốt ngày của mình là hơn hết! Hơn nữa, gả vào nơi như thế cũng chưa chắc là chuyện tốt, chậc chậc, quy củ dọa chết người… Ta nghe nói, các bà mẫu của nhà cao môn quyền quý dữ tợn lắm, suốt ngày dọa đánh dọa giết.”
Cố Niệm không nhịn được bật cười: “Tú tỷ tỷ nghe từ đâu vậy? Làm gì có đáng sợ như thế, dẫu sao vẫn có vương pháp ở trên, không ai dám làm càn đâu.”
Nàng bất giác nghĩ đến Lý Ngọc Chân, nhưng vị bà mẫu trước đây của nàng chẳng dính dáng chút nào đến hai chữ “dữ tợn”, hơn nữa, nói thật lòng, nàng ở Tạ gia cũng chưa bao giờ bị công bà làm khó dễ.
Tất cả sự lạnh lùng và tủi thân trong đoạn nhân duyên đó, chỉ bắt nguồn từ việc nàng si tâm vọng tưởng đòi hỏi một sự miễn cưỡng… Nàng cũng không trách Tạ Nghiễn, càng đã sớm nhìn thông suốt, cho nên đối mặt với hắn cũng không chút chột dạ.
Quách Tú Hoàn nói: “Nghe đường ngoại sanh của cô tử nhà Trần nhị thẩm* nói, người đó làm sai dịch ở Kinh thành, thỉnh thoảng về quê thăm họ hàng xa, lúc rảnh miệng có nói vài câu.”
Đường ngoại sanh của cô tử nhà Trần nhị thẩm*: cháu ngoại của bà chị họ nhà thím hai Trần
Cố Niệm bị một đống mối quan hệ bà ấy nói làm cho quay cuồng, lập tức không truy cứu thật giả nữa, khẽ thở dài rồi rẽ vào hẻm Liễu Gia.
Nàng dẫn Quách Tú Hoàn vòng ra cửa sau thư viện, mở khóa cho bàấy lấy lại túi sách của Trịnh Tuấn Thành, xong xuôi Quách Tú Hoàn vội vã về nhà làm việc, hai người chia tay ở đây.
Cố Niệm buổi chiều không có việc gì, thầm nghĩ đã đến thư viện rồi, chi bằng đến kho sách sắp xếp lại sách cũ giúp Trình phu tử, cũng tiện dọn dẹp những vật dụng mà nghĩa thục cần dùng sau này.
Nàng tính toán xong việc vặt, đóng cửa khóa kỹ, men theo hẻm nhỏ đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước, vừa ngẩng mắt lên, lại thấy bên bậc thềm đá ở đầu hẻm có một nam nhân thân hình cao ráo thẳng tắp đang đứng.
Cố Niệm sững sờ, nhưng trực giác mách bảo Tạ Nghiễn không phải cố ý đứng đó chờ nàng, bèn gạt bỏ nghi ngờ, thong thả tiến về phía trước.
Tạ Nghiễn nghe thấy tiếng bước chân, theo phản xạ quay đầu nhìn lại, Cố Niệm đã sắp đến dưới thềm.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, sắc mặt tĩnh lặng như nước.
Cố Niệm khẽ nhấc vạt váy, chậm rãi bước lên bậc thềm đá.
Tạ Nghiễn lúc này có thể thấy rõ ràng, bộ y phục này của nàng chất liệu bình thường, khác hẳn với bộ thấy ở công đường hôm nay, viền áo có chút sờn rách, váy cũng có dấu vết cũ do giặt giũ nhiều lần, trông vô cùng giản dị, nhưng nàng lại sinh ra quá nổi bật, đủ để che lấp những khuyết điểm này.
Thân hình cao lớn của hắn chắn mất một nửa lối đi, giày thêu của Cố Niệm dừng ở bậc đá cuối cùng, nàng ngẩng mắt, lập tức hành một lễ phúc thân vô cùng tiêu chuẩn.
“Bái kiến Tuần phủ đại nhân.” Nàng hơi cúi đầu, không nói gì nữa, ý tứ ngầm trong lời nói cả hai đều tự hiểu rõ.
Tạ Nghiễn không hề động đậy, hắn chắp tay sau lưng nhìn nàng “Cố cô nương.”
Hắn rõ ràng biết người khác dùng thân phận nữ nhân đã xuất giá để gọi nàng, nhưng hắn lại giả vờ không biết, trong giọng điệu nghe không ra mang theo cảm xúc gì, dường như cũng không có ý định ở đây truy cứu nàng.
Thật nực cười, thực ra, hắn có tư cách gì để hỏi đến chứ?
Cố Niệm mím môi, hơi cúi đầu với hắn, định lách người đi qua.
Hắn hỏi: “Nàng không cho rằng ta đặc biệt đến tìm nàng sao?”
Cố Niệm vừa bước qua bậc thềm, cuối cùng cũng đứng vững, nàng thản nhiên nhìn Tạ Nghiễn: “Tuần phủ đại nhân nói đùa rồi, dân phụ trước nay luôn tuân thủ pháp luật, cũng không có quan hệ gì với đại nhân, ta sẽ không tự mình đa tình như vậy.”
Lúc trước nàng gọi hắn là Tiểu hầu gia, nghe lâu rồi vậy mà lại mang đến chút rung động khác thường, còn bây giờ, nàng một tiếng “đại nhân”, hai tiếng “đại nhân”, đặt vị trí của mình thấp đến như vậy, xưa nay quan dân cách biệt, đây rõ ràng là không muốn có bất kỳ liên hệ nào với hắn.
Nàng im lặng một chút, lại nói: “Đại nhân công vụ bận rộn, tự nhiên cũng sẽ không có cái tâm trạng nhàn rỗi này.”
Tạ Nghiễn không lời nào để đáp lại.
Nói ở một mức độ nào đó, Cố Niệm thực ra rất hiểu hắn, mà hắn, dường như lại ngày càng muốn tìm hiểu nàng…
Vụ tai nạn bất ngờ không rõ nguyên do ba năm trước, vì sao nàng lại ở Tầm Khê, còn có… năm đó muốn hòa ly với hắn, rốt cuộc là nàng thật lòng mong muốn, hay là có nguyên nhân khác? Vốn đã kìm nén tạp niệm, nào ngờ đốm lửa lại bùng cháy trở lại.
Không đợi Tạ Nghiễn mở miệng lần nữa, Cố Niệm đã cúi đầu cáo biệt, bóng hình mảnh mai thướt tha đi xa, mái tóc đen như mây phía sau, phiêu dật như có dáng vẻ của tiên.
Tạ Nghiễn đã không thể gộp bóng hình nàng với Cố Niệm của ba năm trước làm một, người trong ký ức của hắn cẩn thận nhút nhát, tư thái luôn là lấy lòng vâng phục, càng không biết nói lời châm chọc, cố tình không khiến người ta thoải mái.
Nhưng nói cho cùng, lời thật lòng lúc nào cũng không khiến người ta thoải mái, những lời Cố Niệm nói chẳng qua đều là sự thật, hắn không có quyền can thiệp nàng muốn nói điều gì.
Huống hồ, bọn họ quả thực đã sớm không còn quan hệ gì, nhưng trong lòng Tạ Nghiễn lại thấy nghẹn ngào.
Hắn nhìn theo bóng lưng Cố Niệm xa dần, nhất thời thất thần.
Tần Trọng Văn nhanh chân tiến lên, trước tiên thấp giọng bẩm báo: “Công tử, Tưởng Vịnh Chính đã chuẩn bị xong xe ngựa, chỉ chờ ngài ra lệnh. Hôm nay thời gian không đủ, e rằng chỉ có thể đi tuần sát một vòng ở hai thị trấn nhỏ vùng ngoại thành.”
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, khẽ ừ một tiếng.
Tần Trọng Văn tò mò nhìn theo hướng mắt của hắn “Ủa” một tiếng: “Đó là… Thiếu phu nhân?”
Hắn ta hông khỏi ngạc nhiên, lẽ nào vừa rồi họ đã gặp mặt nói chuyện? Nhưng trông sắc mặt công tử nhà mình không tốt lắm. Chẳng lẽ là đã cãi nhau… nhưng hắn ta lại thấy không thể nào, thiếu phu nhân trong ấn tượng của hắn ta tuyệt đối không phải là người có tính tình thích gây xung đột với người khác.
Tạ Nghiễn lạnh lùng liếc hắn ta: “Cẩn thận lời nói.”
Tần Trọng Văn vội sửa lời: “Là Cố nương tử.”
Nhưng Tạ Nghiễn vẫn lạnh lùng nhìn hắn ta.
Tần Trọng Văn thấp giọng: “Cố… cô nương.”
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng cất bước rời đi.

Lúc Cố Niệm về đến hẻm Thanh Hà, vừa hay Thôi Vân Trì cũng mới về đến nhà.
Nàng nhất thời ngạc nhiên, thấy hắn tađặc biệt vào sương phòng thay một bộ thường phục sạch sẽ, tươm tất, là vải vóc may đồ cưới lúc chuẩn bị tân hôn trước đây.
Cố Niệm bèn hỏi: “Vân Trì sao huynh lại về vậy?”
Thôi Vân Trì vội nói cho nàng biết nguyên do, Cố Niệm lúc này mới nhớ ra, vừa nãy Tạ Nghiễn có nói muốn mời hắn ta tối nay dự tiệc.
Nàng biết Thôi Vân Trì vô cùng coi trọng cơ hội, lúc này tự nhiên cũng vui thay cho hắn ta.
Bên này lại không khỏi dặn dò mấy câu, uống ít rượu một chút, ăn nhiều cơm thức ăn một chút, về nhà sớm một chút, vân vân.
Thôi Vân Trì được xem trọng, vốn dĩ đã lòng dạ dâng trào, lại thấy Cố Niệm trăm bề chu đáo ân cần, không khỏi nhất thời tâm thần xao động, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng áp trán mình vào trán nàng.
Lúc riêng tư không có người, Thôi Vân Trì thỉnh thoảng sẽ thân mật với nàng đôi chút, Cố Niệm từ chỗ không quen và kháng cự lúc ban đầu, đến nay đã thấy quen không còn lạ lẫm, trong lòng nàng vốn cũng đã dự định tái giá, sự ấm áp phát ra từ tình cảm hợp lễ như vậy thực sự là chuyện thường tình.
Nàng không muốn làm phật ý tình cảm ái mộ của Thôi Vân Trì, lại nghĩ hai người chỉ là nắm tay, ôm nhau một chút nói đôi lời tâm tình, cũng không phải là khó chấp nhận.
Huống hồ… giữa nam nữ tình đầu ý hợp, vốn dĩ sẽ không kìm được mà muốn thân mật hơn một chút, nàng đã từng trải qua nên tự nhiên hiểu rõ.
Nàng đưa tay nhẹ vuốt tóc mai của Thôi Vân Trì, mắt cong cong, cười vỗ vỗ vai hắn ta “Đi đi, ta ở nhà đợi huynh về.”
Đêm đến, đèn hoa mới lên, Tưởng Vịnh Chính đặc biệt bày một bữa tiệc để đón gió tẩy trần cho Tạ Nghiễn.
Thôi Vân Trì ngồi ngay ngắn ở ghế trên bên trái, Tạ Nghiễn đích thân điểm danh muốn hắn ta ngồi tiếp.
Huynh vui mừng khôn xiết, vừa ngồi xuống liền kính ba chén rượu để bày tỏ lòng cảm kích.
Trước đây, những dịp như thế này, hắn ta phần lớn chỉ có thể sắm vai phụ, yên lặng trốn bên cạnh Tưởng Vịnh Chính lo liệu mọi việc, cuối cùng Tưởng Vịnh Chính vơ phần lớn, hắn ta chỉ được chia chút canh thừa cặn bã lót dạ.
Mà lần này, hắn ta đã lộ diện trước mặt Tạ Nghiễn, còn giải vây cho huyện nha ngay trước mặt mọi người, ép Tưởng Vịnh Chính như con sói đói phải mở miệng, chịu quẳng ra một miếng thịt chia cho hắn ta.
Trong bữa tiệc, rượu được mời liên tục, Tưởng Vịnh Chính vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Thôi Vân Trì vừa vui mừng vừa cuồng nhiệt, trên bàn rượu liên tục nâng ly, khó tránh khỏi được Tạ Nghiễn khen vài câu tốt, càng thêm phơi phới không biết trời đất vạn vật là gì, mang đầy khát vọng được sớm bay lên cành cao.
Qua mấy tuần rượu, sau rèm các đào kép thổi kéo đàn hát, khách khứa đều vui vẻ không ai không hài lòng.
Vì kiêng dè Tạ Nghiễn cao không thể với tới, Tưởng Vịnh Chính không hề sắp xếp kỹ nữ vào tiệc dâng rượu uống cùng.
Chờ mấy ly rượu lặng lẽ vào bụng, ông ta ngấm ngầm quan sát, chỉ cảm thấy biểu hiện Tạ Nghiễn trong bữa tiệc khác hẳn so với ban ngày.
Ông ta không khỏi nảy sinh nghi ngờ, thầm nghĩ chẳng lẽ ban ngày Tạ Nghiễn chỉ là ngụy trang, cốt để ra oai phủ đầu đám người ở huyện nha, thực chất cũng là một vị công tử Kinh thành ưa thích phong lưu sa?
Tưởng Vịnh Chính nhất thời không hiểu, càng đoán không rõ Tạ Nghiễn rốt cuộc cất giấu tâm tư gì, nhất thời đen trắng khó phân, do đó không dám hành động thiếu suy nghĩ, dự định sau này sẽ sai Thôi Vân Trì đi dò xét rõ ngọn ngành, sau này bọn họ cũng dễ làm việc.
Yến tiệc ồn ào đến nửa đêm mới tan, Tưởng Vịnh Chính dẫn theo sai dịch và môn khách đứng dưới thềm tửu lâu tiễn biệt Tuần thần.
Tạ Nghiễn ánh mắt mơ màng, men say phảng phất, được Tần Trọng Văn dìu vững một bên tay, cười nhạt nói: “Tưởng đại nhân xin dừng bước, đêm nay thật sự rất có hứng thú.”
Tưởng Vịnh Chính nghe vậy mừng rỡ, vội bước lên mấy bước nịnh nọt: “Nếu Tiểu hầu gia hài lòng, sau này đều do hạ quan sắp xếp ổn thỏa, nhất định khiến quý nhân không uổng chuyến đi này.”
Tạ Nghiễn với dáng vẻ mệt mỏi lười biếng liếc ông ta một cái, lại ngước mắt nhìn sang Thôi Vân Trì, trầm giọng nói: “Thôi nha úy cất giấu phẩm chất của kỳ lân, rất hợp ý với ta.”
Thôi Vân Trì đã say thấm tận tim, nghe vậy vui mừng quá đỗi, vội lao lên phía trước tạ ơn.
Tạ Nghiễn cong môi cười hừ, sau đó vung tay áo, cúi người ngồi lên xe ngựa.
Cũng ngay lúc rèm xe buông xuống, che khuất ánh mắt của mọi người, thần thái của hắn lập tức thay đổi, ý cười dần tắt, ánh mắt bỗng trở nên sáng rõ và tĩnh lặng, không còn một tia men say.
Tạ Nghiễn lạnh mặt, nhận lấy trà nóng Tần Trọng Văn đưa tới, chậm rãi uống nửa chén, lúc này mới hơi thu mắt, thở ra một hơi nặng nhọc: “Một lũ bè lũ tay sai, toàn làm mấy trò bẩn thỉu hạ lưu.”
Tần Trọng Văn im lặng không nói, chỉ khẽ thở dài, lại rót đầy trà cho Tạ Nghiễn.
“Đặc biệt là tên Thôi Vân Trì kia, giỏi luồn cúi lại khéo léo tứ phía, cho dù say đến mức đó mà nói năng làm việc vẫn không chút sơ hở, e rằng sau lưng đã thay Tưởng Vịnh Chính làm không ít chuyện xấu xa không thể đưa ra ánh sáng.”
Lời này mang theo vài phần chán ghét và hận ý, Tần Trọng Văn lén lút liếc nhìn một cái, không dám suy diễn thêm những phỏng đoán dâng lên trong lòng, chỉ đành cẩn thận làm việc trong tay.
“Công tử bớt giận.” Hắn ta thấp giọng “Chuyến tuần sát phía Nam lần này chính là để lôi ra đám giòi bám trong xương này, chấn chỉnh lại kỷ cương.”
Tạ Nghiễn muốn nói lại thôi, lời miệt thị “không ra gì” trong đáy lòng cuối cùng vẫn không nói ra.
Hắn âm thầm suy tính, xem tình hình tối nay, Thôi Vân Trì không hề biết quan hệ giữa hắn và Cố Niệm.
Vậy năm đó Cố Niệm đã dùng thân phận gì để đến Tầm Khê? Nếu nàng còn sống trên đời, tại sao không về Kinh thành, lại vì cớ gì mà định cư ở nơi này, thậm chí…
Tạ Nghiễn vô thức siết nhẹ năm ngón tay, mày hơi nhíu lại, nàng thậm chí còn đã tái giá với người khác.
Hắn nặng nề thở dài, dựa nghiêng vào đệm lót nhắm mắt dưỡng thần.
Yến tiệc đêm nay đủ mọi bộ mặt trạng thái, nếu để Thôi Vân Trì tự mình đánh giá, vậy dĩ nhiên là cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Các tiểu bộ khoái xét về tư cách không được ngồi vào bàn tiệc chính, nhưng đám người ở huyện nha trái lại cũng được thơm lây, được xếp chỗ ở đại sảnh tửu lâu để chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Còn hắn ta đêm nay đã trở thành một trong những tiêu điểm trên bàn tiệc của quý nhân, niềm khao khát trong lòng không thể nói rõ với người ngoài.
Thôi Vân Trì tiễn biệt Tạ Nghiễn, lại ghé tai nói nhỏ với Tưởng Vịnh Chính một lúc, lúc này mới được Thành Phàm dìu đỡ, lảo đảo đi về nhà.
Cố Niệm theo thói quen vẫn để đèn cho hắn ta, lúc rảnh rỗi không có việc gì nàng sẽ ngồi dưới đèn làm chút việc thêu thùa, nhiều lúc sẽ tìm vài cuốn sách cổ danh tiếng để lật xem lĩnh hội, thỉnh thoảng thư giãn đầu óc, cũng sẽ đổi sang xem vài cuốn sách giải khuây.
Đêm nay nàng chọn một cuốn tạp ký, kể về một y giả thời xưa đi khắp núi sông để nhận biết trăm loại cây cỏ, cuối cùng viết thành một tập sách tên “Thiên Chu Ký”, trong sách ghi lại hình dáng, môi trường sinh trưởng và chu kỳ thu hái của các loại thảo dược.
Cố Niệm trước đây từng làm việc ở Đổng Ký nhiều năm, nàng rất có hứng thú với dược điển, nhất thời xem đến nhập tâm, mãi đến khi nghe thấy cửa lớn bỗng bị xô ra, hai bóng người lảo đảo đi vào trong sân.
Nàng vừa đứng dậy, liền thấy bước chân Thôi Vân Trì lảo đảo, Thành Phàm gắng gượng đỡ nửa người hắn ta, thở hổn hển dìu hắn ta vào trong sảnh.
“Đêm nay Đại ca cao hứng, hầu rượu Tuần phủ đại nhân hơn ba tuần rượu, hiện giờ đã khá say, e là phải vất vả cho tẩu tử chăm sóc rồi.”
Thành Phàm vốn còn muốn tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, xoay bước định đi vào trong nhà, ai ngờ Thôi Vân Trì lại đột nhiên hất tay hắn ta ra, cả người mất sức nằm bò ra bàn, kéo thế nào cũng không động đậy, nhất quyết không chịu đứng lên.
Thành Phàm khó xử nhìn Cố Niệm, nhưng nghe nàng khẽ nói lời cảm ơn, thế là không tiện ở lại lâu, nói mấy câu khách sáo rồi vội vã rời đi.
Cố Niệm vội vào bếp múc một chậu nước ấm, quay lại sảnh đã không thấy Thôi Vân Trì đâu.
Nàng sững sờ, đưa mắt liền thấy cửa phòng của mình mở toang, nghĩ chắc Thôi Vân Trì say quá không để ý, vào nhầm phòng.
Nàng vội bưng nước đuổi theo, lại thấy trên giường một bóng người đã ngã vật ra một như ngọn núi nhỏ.
Thôi Vân Trì nằm ngửa, đã nhắm mắt lại với thần trí mơ màng, miệng cũng không còn lẩm bẩm gì nữa.
Cố Niệm bất đắc dĩ thở khẽ, thầm nghĩ hắn ta hiếm khi say đến mức này, chỉ đành chậm bước chân từ từ tiến lên.
Nàng lấy một chiếc khăn vuông thấm nước, nhẹ nhàng lau mặt và cổ cho hắn ta, thay một lượt nước khác, lại cẩn thận lau qua đôi tay.
Ngay lúc Cố Niệm đặt khăn xuống, định cởi giày ống của hắn ta ra, Thôi Vân Trì đột nhiên giữ chặt cổ tay nàng, mạnh bạo kéo nàng vào trong màn.
Thôi Vân Trì mượn cơn say mất kiểm soát, một tay đè Cố Niệm xuống, ánh mắt mơ màng đánh giá mỹ nhân trong chăn.
Bụng dưới hắn ta dâng lên cảm giác khô nóng, hai má say đỏ ửng, trước trán rũ xuống mấy lọn tóc rối, tay đã không quy củ mà vuốt lên mặt Cố Niệm.
Nàng kinh hãi: “Vân Trì! Đừng như vậy…”
Cố Niệm giãy giụa, cố sức giữ chặt cổ tay hắn ta, một nỗi sợ hãi không tên lan ra.
Thôi Vân Trì trước nay luôn dịu dàng ân cần, phong độ ngời ngời, cử chỉ có chừng mực, khác hẳn với nhiều nam nhân thô lỗ.
Nàng cũng là vì con người hắn ta, lâu dần mới nảy sinh chút hảo cảm với hắn ta.
Cố Niệm chưa bao giờ thấy dáng vẻ Thôi Vân Trì thất thố sau khi uống rượu, mắt hắn ta say đỏ ngầu, bất giác để lộ mấy phần bản tính, nàng lập tức bị dọa không nhẹ.
Nàng lại run giọng gọi: “Vân Trì…” Nước mắt bất giác ứa ra từ khóe mắt.
Thôi Vân Trì đột nhiên sững người.
Hắn ta cuối cùng cũng dừng động tác, trong nháy mắt tỉnh táo lại một chút, cúi mắt nhìn mỹ nhân đang khóc nức nở dưới người mình, vội vàng kinh ngạc lùi người lại, động tác đầy thương tiếc kéo Cố Niệm ngồi dậy.
“Niệm nhi, là ta nhất thời lỡ… Nàng không cần sợ ta như vậy.” Hắn taday day mi tâm, cố nén cơn say dâng lên, không quên giải thích với nàng.
Cố Niệm co chân lại, trông khá tủi thân mà nhìn hắn ta. Nàng trước nay luôn tin chắc Thôi Vân Trì là người chính trực, tuy ham rượu, nhưng là một quân tử không đam mê nữ sắc.
Nhưng trong một thoáng sai lầm vừa rồi của hắn ta, lại cảm thấy hắn ta dường như rất sành sỏi chuyện phong nguyệt, đặc biệt là d*c v*ng nồng đậm trong ánh mắt kia không thể lừa người được.
Thôi Vân Trì quỳ trên giường, tư thái uể oải, thở dài một tiếng: “Là ta không tốt, nàng đừng sợ.”
Huynh làm ra vẻ mặt vừa áy náy lại vừa bị tổn thương, lẳng lặng lắc đầu thở dài.
Cố Niệm nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, thấy dáng vẻ này của hắn ta ngược lại nảy sinh một chút áy náy khó hiểu.
Nàng kéo chặt y phục, từ từ nhích người lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn nóng hổi của hắn ta, tư thái ôn hòa mềm mỏng: “Huynh say quá rồi, ta xem như huynh vô tâm vô ý, nhưng huynh… lần sau đừng như vậy nữa.”
Thôi Vân Trì thấy nàng ngoan ngoãn vâng lời, liền biết chiêu này dùng lần nào cũng hiệu quả, vội lật tay lại nắm lấy năm ngón tay nàng, nhẹ nhàng v**t v* n*n b*p.
Cố Niệm khẽ dỗ dành: “Huynh còn say, ngày mai lại phải đến nha môn điểm danh đúng giờ, mau về phòng cởi áo nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài nấu cho huynh một ấm trà giải rượu.”
Thôi Vân Trì nghĩ lại, đột nhiên nói: “Được, ta nghe nàng, nhưng nàng phải hứa với ta một chuyện.”
Hắn ta quả thật đáp lời rồi xuống giường, cúi đầu cười nhìn Cố Niệm.
Nàng nảy sinh nghi ngờ, chỉ nghe hắn ta nói: “Mấy ngày nay nha môn chắc chắn nhiều việc, ta không kịp về nhà ăn cơm, lại nhớ tay nghề của nàng.”
Cố Niệm lập tức hiểu ra, nàng cười nhạt gật gật đầu: “Huynh yên tâm làm việc, ta ở nhà chuẩn bị ít cơm canh mang đến nha môn cho huynh là được.”
Nàng đồng ý rất nhanh, Thôi Vân Trì cũng theo lời xoay người ra khỏi phòng chính.
Một đêm không có chuyện gì, sáng sớm Cố Niệm mở mắt, ngây ngốc nhìn một vệt nắng, sững sờ nhớ lại chuyện bất ngờ đêm qua. Nàng tự khuyên mình đừng nghĩ nhiều, Thôi Vân Trì nhất định là vô ý, chỉ là rượu dẫn dắt sắc dục mà thôi…
Mấy ngày nữa nàng phải theo Trình phu tử đến trấn Nam Thủy mở nghĩa thục, ít nhất cũng phải đi mười ngày, nàng lo lắng Thôi Vân Trì ở Tầm Khê một mình không ai chăm sóc, nếu đêm qua hắn ta đã chủ động ngỏ lời, nàng tự nhiên cũng muốn quan tâm ân cần với hắn ta hơn một chút.
Cố Niệm ăn sáng đơn giản bằng cháo loãng, xách chiếc giỏ nhỏ ra chợ.
Tầm Khê gần sông nước nên hơi ẩm nhiều, khẩu vị hơi nặng một chút, ngược lại quen ăn chút ớt để toát mồ hôi trừ ẩm, Thôi Vân Trì thích nhất là món thịt kho đỏ do lão mẫu thân làm, thêm chút gia vị, hương thơm lan tỏa bốn phía câu dẫn cơn thèm.
Cố Niệm trước đây từng học qua Ngô đại nương, lâu dần tay nghề còn hơn cả người đi trước, mỗi lần hầm một nồi, đều khiến Thôi Vân Trì vô cùng yêu thích.
Nàng mua một miếng thịt thăn, lấy hai bìa đậu hũ, ông chủ sạp thịt quen biết nàng, thuận tay bốc một nắm cải dầu nhà trồng coi như làm quà, Cố Niệm cảm ơn mấy lần, lúc này mới quay về phủ.
Gần đến giờ cơm trưa, nồi thịt lớn kia đã hầm đến mềm rục thấm vị, nàng canh giờ xào thêm hai món rau, nấu xong cháo trắng, lần lượt cho vào hộp đựng thức ăn, lại lấy bát đũa sạch sẽ, xách cơm canh nóng hổi đi đến huyện nha.
Nàng hôm nay mặc một bộ áo vải sa màu ngó sen giản dị, váy xếp màu trắng ánh trăng, tóc búi như mây vấn nhẹ, không thoa son phấn, ngoài cây trâm bạc nạm ngọc trai trên tóc, khắp người không có lấy một món trang sức nào, nhưng lại càng làm nổi bật vẻ đẹp vốn có.
Cố Niệm đi đến bên ngoài huyện nha, Thành Phàm đã sớm chờ ở bên cửa lớn, vừa nhìn thấy, trong lòng thầm chậc lưỡi than Thôi Vân Trì quả nhiên có phúc lớn, nhưng cuối cùng cũng không có lá gan trộm cắp, vội một tiếng “đại tẩu”, hai tiếng “đại tẩu”, ân cần dẫn nàng vào trong.
Cố Niệm cúi thấp mặt, trước đây nàng cũng từng đến hậu viện của huyện nha, nhưng nơi này rốt cuộc không phải là nơi mà các phụ nhân thường xuyên lui tới, vì vậy vô cùng cẩn thận.
Thành Phàm nhiều lời: “Nha úy đang ở phòng chủ sự đối chiếu văn thư, bận rộn cả buổi sáng không nghỉ ngơi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.”
Cố Niệm cười nhạt không đáp lời, cũng sợ huyện nha đông người nhiều chuyện, lỡ như nàng nói sai lời nào bị kẻ có tâm nghe được.
Hắn ta dẫn Cố Niệm đi qua cửa Nhị đường, rẽ trái, đi thẳng vào một tiểu viện.
Trong viện có người ôm đao đứng thẳng, hắn ta thấy có người đến, chuyển mắt liếc qua, thần sắc hơi nghiêm lại nhưng không biểu lộ ra.
Cố Niệm vừa hay bước qua ngạch cửa, ngẩng đầu nhìn lên, bất giác khựng chân lại.
Tần Trọng Văn đã sớm quay mặt đi, Cố Niệm cũng coi như hai người không quen biết, khách sáo hành một lễ tiết dân gian với hắn ta, lúc này liền biết người ngồi trong phòng là ai.
Thành Phàm vẫn chưa nhận ra điều khác thường, hắn ta thấy Tần Trọng Văn cũng sững sờ, lại chắp tay hành lễ, lập tức thấp giọng nói: “Đại tẩu đợi một lát, có lẽ là Tạ tuần phủ có việc tìm Đại ca thương nghị.”
Cố Niệm sắc mặt bình thản gật đầu.
Thành Phàm đi đến ngoài cửa, thấy Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn sau thư án, tay đang đè lên một tập văn thư lẳng lặng xem xét. Mà Thôi Vân Trì thì kính cẩn rũ tay chờ bên cạnh, nhanh chóng lắc đầu với hắn ta.
Hắn ta vội khom người hành lễ: “Tham kiến Tuần phủ đại nhân.”
Tạ Nghiễn đầu cũng không ngẩng lên, gõ gõ ngón tay dài, Thành Phàm lén trao đổi ánh mắt với Thôi Vân Trì, chỉ đành tuân lệnh lui sang một bên.
Cố Niệm ngoan ngoãn đứng chờ bên ngoài, trong lòng tĩnh lặng như nước.
Nàng không làm chuyện gì khuất tất, ban đầu với Tạ Nghiễn cũng miễn cưỡng coi như là hợp rồi tan trong tốt đẹp, hai người không ai nợ ai.
Nàng bây giờ rời xa Kinh thành sống những ngày an ổn, còn hắn đã lên đến đỉnh mây xanh, chắc hẳn cũng đã cùng Thi Diệu Nhân cầm sắt hòa hợp, tình cảm mặn nồng, nàng tin chắc Tạ Nghiễn sẽ không quan tâm sau khi hòa ly nàng đi đâu, đã gặp phải chuyện gì, giống như nàng cũng không tò mò về trải nghiệm của hắn sau khi chia tay.
Giống như lời nàng nói hôm qua, nàng sẽ không tự mình đa tình, cho nên, bọn họ thực ra không có gì phải né tránh.
Cố Niệm tuy không chột dạ, nhưng cũng không muốn người ngoài biết được đoạn quá khứ này. Không thể nói là vinh quang, càng không thể coi là mỹ mãn, nếu đã là vết sẹo sớm đã lành lặn mờ đi, thì hà tất phải vạch ra trước mặt mọi người cho người khác nhìn thấy?
Nàng chỉ sợ Tạ Nghiễn nhất thời lỡ miệng, dẫn đến hiểu lầm chồng chất, nơi nhỏ bé như Tầm Khê thị phi nhiều, nàng không muốn trở thành đề tài bàn tán của người khác.
Nàng bây giờ sống rất tốt, càng không cần những kẻ hiếu kỳ đồng tình hay thương hại bản thân ngu ngốc vụng về của trước đây.
Cố Niệm ở bên ngoài thầm nghĩ, hương thịt trong hộp thức ăn lại không ngừng lan tỏa, rất nhanh đã bay vào trong phòng.
Tạ Nghiễn nhận thấy điều bất thường, nhíu mày nói: “Đã đến giờ dùng bữa rồi sao?”
Thôi Vân Trì vẫn luôn kiên nhẫn chờ bên cạnh, hắn ta bỗng nghe quý nhân hỏi, may mà phản ứng nhanh: “Tuần phủ đại nhân xin đừng trách tội, nội tử lo lắng ti chức ăn uống không đúng bữa, nên mới đặc biệt mang cơm canh từ nhà đến, không có ý làm phiền đại nhân làm việc công, ta lập tức bảo nàng ấy về ngay.”
Tạ Nghiễn đè lên tập văn thư rồi ngẩng mắt, chậm mất nửa nhịp mới nhận ra người mà hắn ta nói chính là Cố Niệm.
Hắn hơi thu lại ánh mắt, trong lòng xẹt qua một cảm xúc kỳ quái.
Thôi Vân Trì thấy hắn không nói gì, chỉ đành nói là làm, xoay người đi ra ngoài, bước chân vừa đến ngạch cửa, lại nghe Tạ Nghiễn lạnh lùng nói: “Nếu đã là tấm lòng của nàng ấy, vậy mời vào đi.”
Thôi Vân Trì sững sờ, hơi nghiêng mặt mang theo chút nghi ngờ, nhưng không dám quay đầu lại nhìn biểu cảm của Tạ Nghiễn, chỉ đành thấp giọng vâng dạ, vội cất bước đi ra ngoài cửa.
Cố Niệm đương nhiên đã nghe thấy.
Nàng ngẩng mắt, lén mím môi cười khẽ với Thôi Vân Trì, xách hộp thức ăn đi theo hắn ta vào trong phòng.
Tạ Nghiễn nhìn thấy nụ cười này rõ mồn một.
Nàng hơi cúi đầu, đi sát theo Thôi Vân Trì, tư thái vô cùng thản nhiên.
Căn phòng chỉ lớn chừng này, vẻn vẹn ba người, bất luận Cố Niệm muốn phớt lờ sự tồn tại của Tạ Nghiễn đến mức nào, nàng đều có thể cảm nhận được ánh mắt bức người của hắn đang dõi theo bên cạnh.
Hắn đảo mắt lạnh lùng, thấy nàng mặt ngọc ý cười, dáng vẻ yêu kiều, y phục giản dị nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, xa cách mấy năm dung mạo lại càng thêm tuyệt diệu.
Đâu còn giống Cố nhị cô nương cẩn thận dè dặt, chỉ cần trêu mấy câu là đỏ mặt, cười mấy tiếng đã khiến người ta thương xót của năm đó?
Lại thấy hai tay nàng nắm quai xách của hộp thức ăn, liền biết bên trong chứa đựng tình ý ngọt ngào, một trái tim chân thành phó thác cho lang quân.
Hắn không khỏi bực bội, đẩy bàn đứng dậy, “Thôi nha úy cứ thong thả dùng.”

 

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...