Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 34: Dù ta không đến



Tạ Nghiễn đi vòng qua thư án, mắt nhìn thẳng, sải bước rời đi, lướt qua trước mặt hai người mang theo một luồng gió lạnh, hơi thở của Cố Niệm bắt được mùi hương riêng biệt thuộc về hắn, không khỏi nín thở mấy phần.
Đợi tiếng bước chân cuối cùng cũng đi xa, Thôi Vân Trì cũng thả lỏng người, vội kéo tay Cố Niệm dẫn nàng đến trước bàn.
Hắn ta quét dọn văn thư trên bàn, toàn bộ chất đống đến góc tường, vội vã nhận lấy hộp cơm đặt ngay ngắn, nhưng người lại cất bước rời đi.
Cố Niệm còn chưa kịp lấy thức ăn ra, lại thấy Thôi Vân Trì mấy bước tiến lên đóng cửa phòng lại, xoay người trở về, vậy mà lại phấn khởi nắm lấy tay nàng.
Cố Niệm giật mình, hơi đẩy ra: “Vân Trì, đây là huyện nha…”
Nàng tuy không bài xích sự thân cận với Thôi Vân Trì, nhưng cũng chỉ giới hạn ở nơi không người, Cố Niệm rốt cuộc vẫn e thẹn, càng không muốn ở bên ngoài quấn quýt quá mức.
Thôi Vân Trì cười khẽ: “Giờ này mọi người đều đến gian chính ăn cơm cả rồi, không ai tới đâu. Ta không làm gì cả, chỉ là thấy nàng hôm nay xinh đẹp bội phần, lại còn đối với ta ân cần vừa ý như vậy, nên luôn không nhịn được muốn thân cận với nàng.”
Hắn ta thuận thế ôm lấy cánh tay nàng, muốn cùng nàng kề vai ngồi chung, Cố Niệm mấy lần muốn đứng dậy, không ngừng đẩy ra, lại sợ giờ phút này có người đẩy cửa bước vào, nàng từ nay cũng không còn mặt mũi nào mưu sinh ở Tầm Khê nữa…
Thôi Vân Trì vốn cũng chỉ muốn trêu chọc nàng, hắn ta nhất thời tình cảm khó kiềm chế, tự nhiên lộ ra mấy phần bản tính, chứ không phải thật sự có lá gan dám làm càn làm bậy ở huyện nha.
Hắn ta biết Cố Niệm hay e thẹn, lại là cô nương đoan chính quy củ, dù có muốn một phen ân ái cũng sẽ không cẩu thả như vậy nên đành tạm dừng, chỉ trêu ghẹo nói: “Niệm Nhi đừng giận, ta chỉ trêu nàng thôi, chúng ta ăn cơm tử tế nhé.”
Hắn ta buông tay, mở hộp cơm bày thức ăn bên trong ra, lúc này mới thắc mắc: “Sao chỉ có một bộ bát đũa?”
Cố Niệm vén lọn tóc đen, ngẩn ngơ nói: “Ta chỉ nghĩ mau chóng mang cơm nước đến cho huynh, lại quên mất là có thể ăn cùng huynh.”
Thôi Vân Trì trong lòng mềm nhũn, chỉ thấy nàng vừa dịu dàng vừa ý lại vừa ngây ngô đáng yêu, sao khiến người ta không yêu cho được? Lập tức múc cho Cố Niệm một bát cháo gạo, đẩy tới bảo nàng ăn trước chút đi.
Cố Niệm mím môi cười nhẹ, cũng không nỡ làm trái ý hắn ta, đành phải khom thấp eo, đứng một bên cầm thìa chậm rãi húp.
Nàng hạ thấp người, vạt áo trước ngực trễ xuống, chiếc yếm vô tình bung ra, vô tình để lộ một mảng đầy đặn yêu kiều, Thôi Vân Trì vừa nhìn thấy, liền nhìn chằm chằm không dời nổi mắt.
Hắn ta nhẫn nhịn mãi, vô cùng không chịu nổi, vươn tay ôm choàng lấy Cố Niệm, đè nàng ngồi lên đùi, hai tay siết chặt, còn chưa kịp hôn lên gò má hồng phấn kia, cánh cửa đang đóng chặt bỗng nhiên bị người ta đẩy bung ra.
Ánh nắng chói chang lập tức ùa vào, Cố Niệm nhân lúc hắn ta không để ý, tay chân luống cuống đứng bật dậy, cúi đầu lùi xa mấy bước.
Thôi Vân Trì kinh hãi, chỉ thấy Tạ Nghiễn thần sắc lạnh lùng đứng ngoài cửa, kiêu ngạo nhìn xuống, trong giọng nói có mấy phần chán ghét: “Huyện nha là nơi trọng yếu, không dung nữ quyến ở lâu.”
Hắn chuyển mắt, lạnh lùng lướt qua Thôi Vân Trì, “Thiếu ăn một bữa không chết đói được, dọn dẹp sạch sẽ cho ta.”
Cố Niệm gần như là chạy trốn khỏi huyện nha.
Tuy người ngoài cửa không phải là sai dịch huyện nha mà nàng quen biết, nhưng nàng cảm thấy mình cũng không còn mặt mũi nào gặp người. Tại sao lại là Tạ Nghiễn…
Lùi một vạn bước mà nói, nàng và Thôi Vân Trì rồi cũng sẽ thành thân, ở triều Đại Thịnh nam nữ yêu đương, lén lút hẹn hò cũng không vượt quá lễ nghĩa, nhưng… nếu bị người ta bắt gặp, hơn nữa, người đó còn là phu quân cũ của nàng.
Cố Niệm tự dưng sinh ra một tia xấu hổ như thể đang ngoại tình.
Nhưng thật sự kỳ lạ, họ đã hòa ly từ lâu, ai cũng không quản được ai mới phải.
Nàng chạy ra đến đường lớn, lúc này mới thả chậm bước chân, mặt nóng bừng, đi dưới nắng gắt, Cố Niệm đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng tránh đám đông trở về hẻm Thanh Hà, vừa vào sân, không lập tức đóng chặt cửa mà đứng trong nhà uống mấy ngụm nước mát, đè nén sự hoảng loạn trong lòng.
Nàng đang đứng ngẩn người, ngoài cửa một cái đầu non nớt thò vào, gọi vào trong: “Cố nương tử, người về rồi à!”
Cố Niệm hoàn hồn, đưa mắt nhìn, thấy là thư đồng Phán Khang của Trình phu tử.
Nàng vội vẫy tay mời cậu vào nhà, Phán Khang ngoan ngoãn ngồi xuống, lại cảm ơn trà nước.
Tiểu thư đồng mới mười hai, mười ba tuổi, vẫn là một cậu nhóc choai choai, gia đình cậu neo người, nhìn quanh không người thân thích, vì có chút quan hệ họ hàng xa với Trình phu tử, nên bèn theo đến Tầm Khê kiếm miếng cơm ăn, cũng coi như tìm được chỗ dựa dẫm.
Cậu theo bên cạnh Trình phu tử học quy củ, cũng ra dáng ra hình, trước tiên vái chào, lúc này mới mở miệng: “Cố nương tử, gia chủ nói chuyện nghĩa thục đã sắp xếp ổn thỏa, bảo ta đến định ngày với người.”
Cố Niệm trước nay vẫn thấy cậu thân thiết, cười nói: “Ta theo sự thuận tiện của phu tử, chỉ có ngày mai cần đến cầu Hạ Tam gửi đồ thêu, còn lại đều rảnh rỗi.”
Phán Khang cười híp mắt gật đầu, lại hỏi: “Gia chủ buổi chiều phải đến phố Điền Thủy đặt sách mới, ông ấy nói, buổi tự học vào buổi chiều phải phiền Cố nương tử tạm thời đi một chuyến. Ông ấy đã dặn học trò tự học thuộc lòng bài vở, người ở trong phòng trông coi là được.”
Cố Niệm vội nói: “Không cần phu tử mở lời, ta chắc chắn là cầu còn không được.”
Phán Khang cười hề hề, rốt cuộc vẫn còn mang theo vài phần tinh nghịch của trẻ con.
Thấy chuyện chính đã nói xong, cậu lại đảo tròn con ngươi đen láy, thần thần bí bí hỏi: “Bọn ta đều tò mò, không biết Cố nương tử khi nào thì thỏa nguyện ước loan phượng của Thôi nha úy vậy?”
Cố Niệm sững sờ, cười trách: “Ai dạy cậu mấy lời này? Trẻ con hóng mấy chuyện này làm gì?”
Phán Khang cười hi hi ha ha nhảy đi mấy bước, cậu đã truyền lời xong, lại xin mấy món ăn vặt trên bàn bỏ vào túi, vội vọt ra khỏi sân, thoắt cái đã chạy mất tăm.
Cố Niệm không bắt được cậu, cũng không phải thật sự muốn so đo, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu cười nhẹ, xoay người về phòng thu dọn một phen, chuẩn bị đến thư viện sớm hơn.
Lúc Trình phu tử từ ngoài trở về, thư viện vừa hay sắp tan học.
Cố Niệm ở trong phòng thu bài vở của mỗi học trò, có mấy học trò cần ở lại chờ kiểm tra bài bèn ngoan ngoãn ngồi yên, còn một nhóm lại la lên đòi Cố nương tử giải đáp thắc mắc.
Nàng cười nói được, miệng dỗ dành, quay người thấy Trình phu tử đã thong thả vào cửa, vội đặt quyển sách trong tay xuống đón lên.
“Phu tử về rồi ạ, hôm nay đặt sách có thuận lợi không?” Nàng vội nhận lấy hòm sách của Trình phu tử “Ơ” một tiếng, hiếm khi thấy ông tay không trở về.
Trình lão vuốt râu cười: “Nhiều đầu sách đều phải đến phủ tỉnh mua, ta đã nhờ tiểu nhị mau chóng chốt đơn, ước chừng nửa tháng nữa là có thể chuẩn bị đầy đủ.”
Nói xong, lại lắc đầu than nhẹ: “Tầm Khê của chúng ta vẫn còn hẻo lánh quá, phong trào khai mông thụ giáo* mới bắt đầu chưa lâulâu, không vội được, sau này nhu cầu nhiều rồi tình hình tự nhiên sẽ tốt lên.”
Khai mông thụ giáo*: bắt đầu học vỡ lòng
Cố Niệm gật đầu “Hiếu học không kể sớm muộn, chỉ cần chúng ta kiên trì làm tiếp, rồi sẽ ngày càng tốt hơn.”
Trình lão vui mừng gật đầu, lại khen Cố Niệm mấy câu, đột nhiên nghiêm mặt trừng mắt nhìn mấy trò nghịch ngợm, đích thân lên trước chỉ điểm.
Cố Niệm nghiêng mắt nhìn trộm, che miệng cười khẽ, xách hòm sách của Trình phu tử vào sương phòng phía sau.
Lúc đi qua xuyên đường*, lại nghe Phán Khang ở bên cổng lớn nói: “Phu tử, có quý nhân đến thăm!”
Xuyên đường*: Sảnh đường nối nhà trước và nhà sau
Nàng không để tâm, nghĩ chắc là vị hào phú nào đó trong thành đến quyên góp làm việc thiện.
Nàng đẩy cửa vào gian bên cạnh, đặt hòm sách lên kệ, lại thấy trên bàn chất đống một ít sách cũ Phán Khang thu dọn ra.
Những cuốn sách đó tuy bìa sách có chút mòn hỏng, nhưng trang trong vẫn còn nguyên vẹn.
Nàng và Trình phu tử có giao ước ngầm, phàm là sách cũ Phán Khang dọn ra, Cố Niệm không cần xin phép phu tử nữa, tự có thể lấy về nhà đọc từ từ.
Phán Khang thường thì hai ba tháng dọn dẹp một lần, Cố Niệm mang về nhà cất giữ cẩn thận, hoặc là cho những đứa trẻ tạm thời không đến thư viện được nhưng lại chuyên tâm hiếu học mượn.
Như vậy cũng coi là một hành động thiện lương, Trình phu tử biết được sau đó cũng âm thầm ủng hộ, chưa bao giờ nói nhiều.
Cố Niệm đếm số lượng, xách chồng sách cũ đó quay lại chính đường.
Trong phòng vẫn còn hai đứa trẻ chưa hoàn thành bài vở, Cố Niệm không vội về nhà, bèn gọi hai trò đến trước mặt, kiên nhẫn lật sách giảng giải tỉ mỉ cho chúng.
Cũng chính lúc này, Trình phu tử đi trước dẫn đường, Tạ Nghiễn cất bước đi vào thư viện.
Hắn hơi chuyển mắt, lại thấy Cố Niệm đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, tóc mây búi lệch, bên má vừa khéo rủ xuống một lọn tóc mai.
Giọng nàng dịu dàng, ngón tay ngọc khẽ di chuyển, nhỏ giọng giảng bài cho hai học trò mặt còn non nớt.
Trời chiều, có mấy tia nắng chiều vàng óng nhuộm lên bộ y phục mộc mạc của nàng, gió chiều khẽ thổi, trang sách khẽ bay, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Cảnh tượng này yên tĩnh tốt đẹp, tựa như cảnh vật trong tranh sống động hiện ra trước mắt.
Linh động, đầy sức sống, trầm tĩnh, mang theo khí chất xa lạ mà hắn chưa từng thấy, hắn không hề biết, thì ra giọng Cố Niệm giảng giải lại êm tai đến vậy.
Hắn ta nghe thấy Cố Niệm dịu dàng ngâm: “‘Dù ta không đến, hắn sao không gửi tin’, câu này nói về một vị nữ tử nhung nhớ người mình yêu, nếu nàng không chủ động, lẽ nào đối phương không thể gửi thư truyền tình cho nàng sao?”
Cậu bé trai hỏi: “Vậy tỷ tỷ ấy sao không chủ động ạ?”
Cố Niệm bật cười: “Nếu nàng chủ động mà không nhận được hồi âm, vậy há chẳng phải rất đau lòng sao? Tuấn Thành thấy thế nào?”
Trịnh Tuấn Thành hiểu lơ mơ: “Con không muốn làm người khác buồn, đặc biệt là Cố nương tử —— con hiểu rồi, sau này con cũng học Thôi thúc phụ chủ động với người hơn, như vậy người sẽ không đau lòng nữa.”
Ai ngờ Cố Niệm bỗng nhiên nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Ý con hiểu không sai, nhưng lời này lại nói không đúng. Ta là sư trưởng* của con, con nên kính trọng ta, mà không thể đánh mất lễ pháp quy củ. Sau này con lớn lên sẽ gặp được nữ tử mình yêu thích, nhưng nhất định sẽ không phải là ta. Hôm nay ta răn dạy con, đây là chuyện rất nghiêm túc, Trịnh Tuấn Thành, con nghe hiểu chưa?”
Sư trưởng*: chỉ người làm thầy cô
Lời lẽ của nàng tuy trịnh trọng nghiêm túc, nhưng lại không phải là nghiêm mặt quát mắng, cậu bé vô cùng nghiêm túc gật đầu, còn nói nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.
Tạ Nghiễn không khỏi sững sờ, ánh mắt hơi thu lại, nhìn thẳng vào bóng nghiêng dịu dàng xinh đẹp của nàng.
Trình phu tử thấy hắn dừng bước, men theo tầm mắt nhìn thoáng qua, bèn vuốt râu cười nói: “Vị đó là giảng giáo* Cố nương tử được thư viện tạm thời mời về, Tiểu hầu gia đừng chê cười, nàng tuy là nữ tử, nhưng hiểu biết rộng lại thiết thực chịu học, để nàng dạy vỡ lòng cho trẻ con là không thành vấn đề.”
Giảng giáo*: Giáo viên
Tạ Nghiễn lẳng lặng gật đầu, lại hỏi: “Nàng ấy trước đây từng học ở trường quan nào?”
Trình phu tử nói: “Ngược lại không giống. Cố nương tử nói nàng từng học ở trưởng tư thục mấy năm tại quê nhà, ta vốn cũng không tin, để nàng ở thư viện khảo hạch một thời gian, lúc này mới phát hiện không phải lời nói dối.”
Ông lại cười: “Nàng theo học một vị tiến sĩ, tuy vì thời gian nhập học không dài, học vấn không bằng con em nhà thế gia, nhưng ở Tầm Khê nho nhỏ này cũng đủ dùng rồi.”
Tạ Nghiễn nhất thời không nói nên lời, hắn đối với những chuyện này không hề hay biết, thực sự không nói rõ được trong lòng là tư vị gì.
Lúc nàng ở Hầu phủ, có từng nói với hắn những trải nghiệm này không? hắn lúc này không nhớ rõ, sau đó lại bừng tỉnh ngộ ra, có lẽ nàng đã từng nói, nhưng hắn chưa bao giờ để tâm…
Hắn ta lúc đó vẫn luôn cho rằng nàng chỉ là một nữ tử nông cạn kiến thức thô thiển, vắt óc tìm cách trèo cao. Mà nay những gì thấy được, thực ra… Cố Niệm không phải là người như hắn nghĩ, đúng không?
Có rất nhiều chuyện liên quan đến nàng, hắn thực ra một chút cũng không hiểu rõ, cũng chưa bao giờ hỏi đến. Trong đoạn nhân duyên này, hắn với tư cách là phu quân của nàng, thực sự là không làm tròn trách nhiệm.
Tạ Nghiễn bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ, bất tri bất giác suy nghĩ bay xa.
Trình phu tử nhắc đến Cố Niệm, dường như có lời khen ngợi không ngớt.
Ông cùng Tạ Nghiễn đứng nghiêng người, nhìn Cố Niệm cười nói: “Cố nương tử tính tình dịu dàng hòa nhã, nói chuyện nhỏ nhẹ vô cùng mềm mỏng, học trò không ai là không thích. Nàng lại vô cùng lương thiện, năm ngoái có đề nghị với ta, nói muốn tổ chức nghĩa thục luân phiên theo tháng ở các thôn trấn lân cận, hoàn toàn không thu tiền bạc, để con em nhà nghèo cũng có thể sớm được vỡ lòng.”
“Còn nói nếu ta thấy không ổn, nàng có thể lấy tiền lương bù vào, nếu vẫn không đủ, nàng bèn làm thêm nữ công để duy trì…”
“Phủ đài thấy đó, dạy dỗ con người là một chuyện tốt, huống hồ nghĩa cử tốt đẹp như vậy ta sao có thể và sao lại nỡ nhận quyên góp của nàng ấy? Lâu dần, cái danh hiệu tiên sinh này của ta, sắp không vang dội bằng vị nữ phu tử này của nàng rồi!”
Ông vuốt râu cười than, nhưng không có nửa phần không vui, trong lời nói đều là thưởng thức và an ủi.
Tạ Nghiễn nhàn nhạt nói: “Hiếm khi nàng có được tấm lòng này.”
Phán Khang vốn đang yên lặng chờ bên cạnh, nghe được gia chủ và quý nhân bàn luận về Cố Niệm, không nhịn được nữa, cũng xen mồm vào: “Cố nương tử ở Tầm Khê chúng con nổi tiếng lắm, không chỉ xinh đẹp mà còn lương thiện hết mực, không giấu gì đại nhân, thực ra có rất nhiều người đều là vì Cố nương tử mà đến thư viện…”
Lời chưa nói xong, nửa câu sau của Phán Khang đã bị Trình phu tử trừng mắt nuốt ngược vào bụng.
Câu chuyện phiếm bên này dừng lại.
Cố Niệm vừa hay đứng dậy, ngước mắt thoáng thấy bóng nghiêng của Tạ Nghiễn, không khỏi sững sờ.
Hắn ta đã theo Trình phu tử rẽ vào hành lang có mái che, đi về phía hậu trạch. Nàng không nghĩ gì khác, tiễn hai học trò ra ngoài cửa, thấy thư viện không có việc gì, không tiện làm phiền Trình phu tử, cũng lẳng lặng trở về hẻm Thanh Hà.
Nàng về đến nhà đã gần tối, đang thu dọn trong bếp, có một tạp dịch lạ mặt bỗng nhiên gõ cửa bên ngoài.
Thì ra là được Thôi Vân Trì sai đến, nói công vụ nha môn chưa xong, đêm nay xem chừng cũng vất vả, bèn bảo Cố Niệm tự mình ăn tối sớm, không cần để đèn.
Cố Niệm đã hiểu, lại nhắn lời nhờ sai dịch chuyển cáo Thôi Vân Trì chuyện ngày mai, bảo hắn ta yên tâm làm việc, giữ gìn sức khỏe.
Mặt trời lặn về tây, trời đã tối, trong ngoài huyện nha lại đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có sai dịch dáng vẻ vội vã qua lại ra vào, quả là một phen bận rộn.
Chức Huyện thừa của Tầm Khê đang bỏ trống, căn phòng đó bèn để không, hiện được sắp xếp thành nơi làm công vụ tạm thời của Tạ Nghiễn.
Trên bàn đã tích tụ không ít văn thư chờ phê duyệt, bên tay phải đặt một cái đĩa bạc thật lớn, bốn góc lại bày mấy ngọn đèn bàn, trong phòng sáng như ban ngày.
Chính giữa là một chiếc ghế thái sư, Tạ Nghiễn dựa nghiêng vào lưng ghế, lơ đãng cầm một cuốn văn thư, thần thái uể oải, sắc mặt lại không khá hơn.
Mi tâm hắn nhíu chặt, xem qua loa xong lại không dấy lên được tâm tư phê duyệt nào.
Tần Trọng Văn nhanh chân bước vào, thấp giọng nói: “Công tử, nên dùng bữa tối rồi.”
Tạ Nghiễn thuận thế ném cuốn văn thư trong tay lên bàn, hít sâu một hơi lắc đầu: “Những thứ trình lên đều đã bị động tay động chân, hẳn là sớm đã có người thông đồng báo tin, tra tiếp chỉ lãng phí thời gian.”
Hắn nhắm mắt, hơi ngẩng cằm, ngón tay dài hơi cong, đốt ngón tay khẽ day mi tâm, thần sắc vô cùng mất kiên nhẫn.
Tần Trọng Văn lẳng lặng bày bát đĩa lên bàn tròn nhỏ bên cạnh, đồ sứ va chạm phát ra tiếng động, khiến Tạ Nghiễn hơi hé mắt, lại không khỏi nhớ tới cảnh tượng l* m*ng bắt gặp hôm nay.
Thôi Vân Trì thực sự to gan tày trời, vậy mà dám làm xằng làm bậy ở huyện nha, lẽ nào thật sự coi Tưởng Vịnh Chính là vua một cõi, còn hắn ta là hoàng thái tử của con đường tà đạo này sao?
Còn có Cố Niệm…
Sắc mặt hắn âm trầm, không khỏi thầm mắng: Hòa ly chính là hòa ly, họ vốn không nên dính dáng đến nhau nữa. Nhưng mà, sao nàng lại tìm một hạng người như vậy…
Tần Trọng Văn cẩn thận quan sát, thấp giọng nói: “Công tử, Thôi Vân Trì đó đúng là một nhân vật đáng gờm, có thể làm chuyện tỉ mỉ đến thế mà không một kẽ hở, khó trách được Tưởng Vịnh Chính trọng dụng… Bao năm bao tháng, mỗi vụ án mỗi sự vụ, liên đới đến từng bộ phận phụ trách, văn thư đều có thể khớp với nhau từng cái một.”
Tạ Nghiễn liếc hắn ta một cái “Văn thư có thể làm giả, nhưng người thì luôn có sơ hở.”
Hắn ta thong thả đứng dậy, đi đến bên chậu rửa tay, lại hỏi: “Trình tiên sinh của thư viện Liễu Trương trông có vẻ trong sạch, ngươi thấy sao?”
Tần Trọng Văn nói: “Nghe nói ông ấy trước nay thanh cao, xưa nay không qua lại riêng tư với Tưởng Vịnh Chính. Công tử, có cần ta điều tra kỹ hơn không?”
Tạ Nghiễn lắc đầu không nói.
Hắn ta vén áo bào ngồi trước bàn, cầm đũa gắp một miếng thịt màu đen không rõ tên, vừa bỏ vào miệng, lập tức nhổ ra, Tần Trọng Văn vội đưa khăn tay tới.
Hắn ta nhíu mày: “Lần sau bảo nhà bếp làm món gì thanh đạm một chút.”
Hắn ta chỉ dặn dò như vậy, chứ không phàn nàn nhiều, cầm đũa nhất thời không biết gắp món nào, đành phải gắp một ít rau xanh, ăn tạm mấy miếng với cháo gạo nhạt nhẽo.
Mùi vị trong miệng khó chịu, vẫn còn vương lại vị giác k*ch th*ch mạnh mẽ vừa rồi, vừa mặn vừa cay, còn mang theo vị ngọt hậu của nước sốt, một món ăn thực sự không nếm ra được vị vốn có, Tạ Nghiễn rất không quen.
Hắn ta không ngừng uống trà súc miệng, không biết thế nào lại nghĩ đến Cố Niệm.
Không biết nàng đã sống ở Tầm Khê bao lâu, có ăn quen cơm nước ở đây không? Nàng cũng là cô nương lớn lên ở Kinh thành từ nhỏ, quãng thời gian mới đến nơi này, chắc hẳn cũng có cảm nhận giống hắn nhỉ…
Tạ Nghiễn mi tâm hơi nhíu lại, cuối cùng đặt chén trà xuống đè nén suy nghĩ vẩn vơ, bảo Tần Trọng Văn cho người lấy bản đồ sông hồ đến.
Tầm Khê nằm ở khu vực hợp lưu của hai con sông, thường xuyên có lũ lụt, trong suốt nhiều năm không ngừng dâng tấu xin triều đình cấp bạc cứu trợ thiên tai, lần nào có chuyện này đều được chấp thuận, số bạc cứu trợ không lớn không nhỏ, sự tình cũng không đến mức kỳ lạ, do đó điều tra không có kết quả.
Tạ Nghiễn xem dưới đèn mấy lần, đối chiếu với những gì công văn hàng năm trình lên, lấy cờ hiệu đánh dấu đoạn đê bị vỡ do lũ lụt lần trước.
Trận lụt đó ảnh hưởng đến mấy thôn trấn ven bờ, địa phương tổn thất nghiêm trọng, triều đình nhận được tấu chương cũng lập tức cấp phát tiền cứu trợ, còn đặc biệt cử Ngự sử đến hỗ trợ cứu trợ thiên tai.
Hắn ta tỉ mỉ hồi tưởng, bỗng nhiên hỏi: “Vị Ngự sử đó vốn có lai lịch gì?”
Tần Trọng Văn: “Bẩm công tử, là người đặc biệt do Sở vương điện hạ tiến cử.”
Tạ Nghiễn hơi thu liễm ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, lập tức thu lại bản đồ sông hồ.
“Ngày mai đến khu vực đê điều xem sao.” Hắn ngồi xuống lại.
Tần Trọng Văn lẳng lặng gật đầu, lại hỏi: “Công tử, có cần sắp xếp trước không ạ?”
Tạ Nghiễn: “Không cần.”
Đêm nay huyện nha không mấy người ngủ yên, vì Tạ Nghiễn không rời khỏi cửa, không ai dám hó hé.
Tưởng Vịnh Chính lo lắng đi đi lại lại trong phòng, mồ hôi vã ra từng đợt, Thôi Vân Trì đang thay cả nha môn giải quyết hậu quả, tự nhiên không rảnh quan tâm đến sự bất an của ông ta.
Nha dịch không ngừng đưa công văn vào phòng, rút ra một đợt, lại đưa vào đợt mới, một đêm trôi qua đã tra xét văn thư gần ba năm, có thể thấy tinh lực của Tạ Nghiễn tốt đến mức nào.
Vừa qua canh tư, đèn trong phòng Tạ Nghiễn cuối cùng cũng tắt.
Mọi người ra trước tiễn, không ngờ Tần Trọng Văn lẳng lặng đóng chặt cửa khóa lại, còn nói: “Các vị vất vả rồi, về đi.”
Tạ Nghiễn sắc mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến Tưởng Vịnh Chính đang tiến lên khách sáo, cất bước ra ngoài.
Toàn bộ huyện nha đưa mắt nhìn nhau, Tưởng Vịnh Chính đích thân tiễn Tạ Nghiễn ra đến tận cổng lớn, lúc này mới vội vàng không kịp nghỉ quay về phòng, lại cùng Thôi Vân Trì đối chiếu rất lâu, chỉ sợ bận rộn mà phạm sai lầm, hỗn loạn mà có sơ suất.
Hai người đêm đó dứt khoát ngủ luôn ở huyện nha.
Một đêm trôi qua, ánh bình minh vừa xuyên qua mây dày, Thành Phàm hoảng hốt bối rối chạy vào hậu đường, đẩy mạnh cửa phòng, “Đại ca, Tạ tuần phủ hiện đang ở bến tàu, nói hôm nay liền muốn lên thuyền tuần tra sông!”
Thôi Vân Trì đang trong giấc mộng đẹp chưa tỉnh vốn còn đang nén giận, nghe được lời này lập tức vã mồ hôi lạnh.
Hắn ta vội trợn trừng hai mắt, ngã người xuống giường, vội vàng xỏ giày đi đến trước chậu rửa, vốc một vốc nước lạnh vỗ mạnh lên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo mấy phần.
Vừa vội vàng thay đồ, lại nói: “Tưởng đại nhân đâu?”
Thành Phàm: “Triệu thư lại đã đi thông báo rồi, Đại ca, vị Phủ đài đại nhân này ra tay không theo lề lối, rõ ràng đêm trước còn cùng huynh uống rượu vui vẻ, hôm nay lại đột nhiên gây khó dễ, xem ra không phải là người dễ đối phó… Huynh nhất định phải cẩn thận!”
Thôi Vân Trì không nói một lời, nhanh chóng thay công phục đi tìm Tưởng Vịnh Chính.
Theo lý thì họ không cần lo lắng, ngay khi Tưởng Vịnh Chính nghe tin triều đình phái khâm sai nam tuần, ông ta đã căn dặn Thôi Vân Trì lo liệu ổn thỏa mọi thứ.
Ven đường hai bên bờ sông đáng lẽ không có sơ hở, đê điều đã sớm sửa chữa, sổ sách cũng làm sạch sẽ đẹp đẽ, chỉ không biết tại sao, trong lòng hắn ta luôn như có thanh bảo kiếm treo lơ lửng, thấp thỏm không yên.
Hai người Tưởng, Thôi thúc ngựa chạy nhanh đến bến tàu, liền thấy Tạ Nghiễn mặc một chiếc áo choàng màu xanh đen, ngạo nghễ đứng bên bờ, khí độ quả thực bức người một cách khó hiểu.
Tưởng Vịnh Chính căng thẳng chạy lên trước, cúi người xin tha: “Xin thứ cho hạ quan ngu độn, không đoán trước được ý của Tiểu hầu gia, hại ngài phải đợi lâu ở đây.”
Tạ Nghiễn lại cười: “Tưởng huyện lệnh nói quá lời, ta cũng là nhất thời hứng khởi, chỉ sợ làm phiền giấc mộng đẹp của Tưởng đại nhân.”
Tưởng Vịnh Chính lúng túng cười theo, vội ra hiệu bằng mắt cho Thôi Vân Trì, hắn ta vái chào Tạ Nghiễn, vội chạy lên bến tàu đón thuyền quan, cuối cùng cũng không trì hoãn quá lâu.
Mọi người lên boong tàu, Tạ Nghiễn liếc Tần Trọng Văn, đối phương lập tức hiểu ý, lặng lẽ không tiếng động lùi vào chỗ tối.
Tạ Nghiễn mải đối phó xã giao lấy lệ với Tưởng Vịnh Chính, hai người bước đến boong tàu ở đầu thuyền, hắn nghe Tưởng Vịnh Chính nói nhăng nói cuội khoe khoang công trạng, thực ra ngấm ngầm đánh giá chiếc thuyền quan kỳ quái này, trong lòng thầm có suy đoán.
Thuyền đi trong nước, một mạch xuôi dòng, giương buồm đi về phía đoạn sông bị vỡ đê năm đó.
Không lâu sau, thân thuyền bỗng nhiên chao đảo, tốc độ thuyền chậm lại một chút.
Trong chốc lát, một tên sai dịch vội vàng chạy tới từ mạn thuyền bên trái, dáng vẻ hoảng hốt cẩn trọng, đi đến trước mặt lại ấp a ấp úng.
Tưởng Vịnh Chính nhíu mày: “Gặp Phủ đài đại nhân còn không hành lễ?”
Tên sai dịch lúc này mới hoàn hồn, vội vàng vái chào, Tạ Nghiễn không làm khó.
Lại thấy hắn ta ngước mắt liếc nhìn Tưởng Vịnh Chính, muốn nói lại thôi.
Tạ Nghiễn cười nói: “Tưởng đại nhân cứ tự nhiên.”
Hắn thậm chí còn khách khí né sang bên nhường mấy bước, dọa Tưởng Vịnh Chính vừa hoảng vừa sợ, vội kéo cổ áo sau của tên sai dịch kia đi sang một bên.
Hai người đương nhiên là thì thầm không ai phát hiện, ai ngờ Tạ Nghiễn từ nhỏ tập võ thính lực hơn người, thuận gió bắt được mấy câu ít ỏi.
Thì ra thuyền quan đậu trong bến hiếm khi ra khơi, lâu năm không kiểm tra, đáy thuyền vậy mà bị thủng một lỗ mà không hay biết, lại thêm tình hình nước sông không rõ, vừa rồi họ thả neo định tháo nước ra trước, ai ngờ dưới đáy nước rong rêu um tùm, bây giờ mái chèo bị kẹt tạm thời không đi được.
Đại loại là như vậy, Tạ Nghiễn nghe được trong lòng vô cùng chán ghét, thật đúng là một bất ngờ lớn.
Tưởng Vịnh Chính cho sai dịch lui, lại bảo hắn ta gọi Thôi Vân Trì lên.
Tạ Nghiễn trong lòng khinh thường, trên mặt vẫn là dáng vẻ gió thoảng mây trôi, bên mép mang theo ý cười nhàn nhạt, lại càng khiến Tưởng Vịnh Chính không rét mà run.
Một lát sau, Thôi Vân Trì vội vàng tiến lên, đã nghĩ sẵn lời thoái thác: “Đại nhân đừng trách, thực sự là do ta sơ suất. Sau khi vào hạ, rong rêu trên sông mọc um tùm, vì chưa xin chỉ thị trước, không biết Đô đốc khi nào đi thuyền tuần tra, do đó trì hoãn mấy ngày chưa kịp thời cử người dọn cỏ. Bây giờ thuyền quan không tiện đi lại, đại nhân ngài xem…”
Tạ Nghiễn lạnh lùng lướt qua hai người, ánh mắt rơi trên người Thôi Vân Trì.
Hắn ta đầu óc tinh ranh, rõ ràng là có thủ đoạn hơn Tưởng Vịnh Chính, tại sao bao nhiêu năm nay lại không tìm con đường khác? Bao năm qua có biết bao nhiêu Tuần thần qua lại, họ không thể nào không để ý đến nhân tài kiệt xuất này.
Ánh mắt Tạ Nghiễn hơi tối lại, không khỏi dấy lên suy đoán, xem ra liên minh lợi ích của hai người Thôi, Tưởng Vịnh cũng chưa chắc đã vững chắc.
Đây lại là một điểm đột phá…
Tạ Nghiễn thu lại vẻ lạnh lùng, ôn hòa nói: “Cứ tìm một chiếc thuyền nhỏ đưa ta vào bờ, ta ở trên bờ chờ các vị.”
Tưởng Vịnh Chính mừng rỡ, vội nói: “Hạ quan lập tức sắp xếp!”
Nói xong, ra hiệu bằng mắt thúc giục Thôi Vân Trì mau chóng thu xếp.
Lúc này đúng lúc dân chúng đi chợ, thuyền khách thuyền nhỏ qua lại khá nhiều, Thôi Vân Trì sai Thành Phàm chạy việc.
Thành Phàm nhìn thấy một người chèo thuyền quen mắt, chính là Vương Nhị Thành tính tình thật thà ở gần bến đò Nam Thủy.
Thành Phàm hét lớn một tiếng, gọi thuyền tới, chỉ dẫn hắn ta ghé sát thuyền quan dừng lại, bèn chạy đi thông báo.
Thuyền nhỏ sức chứa có hạn, trái phải chẳng qua chỉ có hai chỗ ngồi, trong thuyền dường như đã có người ngồi.
Tạ Nghiễn để Tần Trọng Văn ở lại, lại giả lả dây dưa mấy câu với Tưởng Vịnh Chính, một tràng lời nói khuấy đảo khiến ông ta như lọt vào trong sương mù không dám phỏng đoán hỉ nộ của quý nhân, đành phải mặt mày tươi cười tiễn hắn xuống ván thuyền.
Ý cười của Tạ Nghiễn thu lại, hắn khom người bước vào trong thuyền, thuận thế ngước mắt, lại thấy Cố Niệm đang ngồi một bên, mắt hạnh hơi mở to, năm ngón tay đột nhiên siết chặt.
Vẻ kinh ngạc trên mặt nàng nhanh chóng tan biến, lại theo bản năng nhích về sau, nhường chỗ cho Tạ Nghiễn.
Vương Nhị Thành ở ngoài chống sào: “Quan gia, nương tử ngồi cho vững nhé, sóng vỗ chòng chành, phải cẩn thận một chút đó!”
Tiếng vừa dứt, đầu thuyền đột ngột quay ngoắt, Tạ Nghiễn thân hình không vững, chúi người ngã về phía trước.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...