Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 37: Gặp ta, hay gặp hắn?



Thôi Vân Trì và Tưởng Vịnh Chính dĩ nhiên không biết, bọn họ tưởng rằng đã mưu tính vẹn toàn, lại không nhận ra chim sẻ rình rập đã giơ vuốt ở phía sau.
Không có oan ức thì không đánh trống, một tờ đơn kiện được đưa lên công đường, nặc danh tố giác quan sai không đứng đắn.
Lúc nha dịch đến báo, Tưởng Vịnh Chính vẫn còn đang nấu trà thưởng trà trong hậu đường, ông ta tự cho rằng Tạ Nghiễn hôm nay không ở nha môn, mọi người đều có thể lười biếng trốn việc.
Ai ngờ tên tiểu lại kia hốt hoảng đưa lên một tờ giấy, bên trên viết chi chít mấy tội trạng, Tưởng Vịnh Chính còn chưa xem xong đã toát một thân mồ hôi lạnh.
Ông ta một tay cầm ấm trà, run rẩy không ngừng, nuốt nước bọt một cách căng thẳng: “Mau mau mau… mau đi thăng đường!”
Tưởng Vịnh Chính một tay giữ mũ quan, vội vã chạy vào đại đường, lại thấy hai bên nha dịch tay cầm gậy sát uy, đã xếp hàng đứng ngay ngắn.
Chỗ ngồi chủ vị bỏ trống, Tạ Nghiễn vung áo bào ngồi trước bàn của sư gia, tay vung vẩy miếng ngọc bội bên hông, dải lụa trắng đung đưa theo ngón tay hắn, hắn hơi cụp mắt, mặt không gợn sóng.
Tưởng Vịnh Chính ổn định bước chân, vội đi đến trước mặt Tạ Nghiễn, nịnh nọt cười nói: “Tham kiến Tiểu hầu gia. Chuyện nhỏ như vậy lại làm phiền ngài thân chinh đến công đường, thật sự là hạ quan thất trách.”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Chỉ là tiện tay một chút thôi mà.”
Hắn ngước mắt, nhìn Tưởng Vịnh Chính từ trên xuống dưới, “Sáng nay Hành phủ nhận được lá thư tố giác không rõ lai lịch này, ta còn tưởng là có kẻ lòng dạ hiểm độc, cố ý vu oan hãm hại Thôi nha úy. Thế là đã phái thị vệ thân tín đi bắt người, cũng thật không may…”
Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh, hừ khẽ: “Lại thật sự tìm được vài thứ.”
Tưởng Vịnh Chính vô cùng kinh hãi, trợn mắt nhìn Tạ Nghiễn không dám nói gì.
Trong lá thư tố giác kia liệt kê mấy tội lớn, một là làm mất lệnh bài, hai là ban ngày chơi kỹ nữ, ba là tắc trách lộng quyền.
Tội thứ nhất còn dễ nói, ngay cả tội thứ hai cũng có thể lấp l**m cho qua, nhưng bàn đến tội thứ ba, thì có thể lớn có thể nhỏ, hoặc là xử lý nhẹ nhàng, hoặc là truy cứu liên đới.
Nếu Tạ Nghiễn quyết làm căng, e rằng điều tra ra ngay cả cái mũ ô sa của ông ta cũng khó giữ.
Tưởng Vịnh Chính luống cuống tay chân nhìn Tạ Nghiễn, nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của hắn, càng không hiểu rõ ràng là kế hay dâng mỹ nhân đã sắp xếp xong xuôi, sao lại dính líu đến những chuyện ngoài ý muốn này?
Thôi Vân Trì trước nay không phải là kẻ ngu xuẩn lơ là sơ suất như vậy, bằng không ông ta cũng sẽ không chuyện gì cũng dựa vào hắn ta để lo liệu.
Tạ Nghiễn liếc ông ta một cái, cuối cùng dời tầm mắt, nhìn lên ghế chính trên công đường, “Tưởng đại nhân, còn không thăng đường thì đợi đến bao giờ?”
Tưởng Vịnh Chính như chợt tỉnh mộng, vội cúi người nhận lệnh, bước chân không vững đi lên công đường, run rẩy ngồi vào ghế.
Ông ta cầm lấy kinh đường mộc*, chột dạ liếc nhìn Tạ Nghiễn, lại thấy hắn vẫn ung dung dựa vào lưng ghế, đành phải nghiến răng đập bàn.
Kinh đường mộc*: thanh gỗ đập bàn của quan
Người đầu tiên bước lên công đường là một nam tử vận trang phục thị vệ, hắn ta hành lễ theo quy định, rồi hơi cúi đầu về phía Tạ Nghiễn.
Tưởng Vịnh Chính nói: “Người dưới công đường là ai?”
Thị vệ kia tự xưng là Lý Sướng, là một trong những hộ vệ của chuyến tuần tra phía Nam lần này, hôm nay phụng mệnh đến phố Nghênh Xuân tìm kiếm vật chứng, cuối cùng mang về nhân chứng vật chứng trình lên công đường, mong Tưởng huyện lệnh minh xét.
Tưởng Vịnh Chính im lặng một lát, lại liếc nhìn Tạ Nghiễn, thầm nghĩ hay là cứ đưa Thôi Vân Trì lên công đường trước, cũng để hắn ta có cơ hội mở miệng biện giải, ra tay trước để chiếm ưu thế.
Ông ta vừa mở miệng, Tạ Nghiễn lại như đã đoán trước được suy nghĩ của ông ta, thong thả nói: “Tưởng đại nhân, để tránh án oan xử sai, ta đã ra lệnh đưa Thôi nha úy về Hành phủ giam giữ riêng, nếu hắn thật sự trong sạch, là nhân tài hiếm có như vậy, ta với tư cách là cấp trên tất nhiên phải đích thân an ủi một phen, để tỏ lòng xoa dịu.”
Tưởng Vịnh Chính lại kinh ngạc, thầm nghĩ Tạ Nghiễn đây là muốn làm thật, chỉ là… nhất thời vẫn không đoán ra rốt cuộc Tạ Nghiễn có ý gì, chỉ thấy phong thái hôm nay của hắn, dường như không định làm ầm ĩ mọi chuyện để truy cứu liên đới.
Ông ta đành phải cười xòa phụ họa vài câu, vội sai nha dịch mang vật chứng lên trước.
Nha dịch đầu tiên đưa lên một chiếc lệnh bài, qua kiểm tra quả thực là lệnh bài nha úy mà Thôi Vân Trì luôn mang theo bên mình.
Tưởng Vịnh Chính hỏi: “Vật này lấy từ đâu ra?”
Lý Sướng: “Viện tử của Hỗ gia ở phố Nghênh Xuân, lục soát trong phòng của kỹ nữ mà có được.”
Sắc mặt Tưởng Vịnh Chính hơi thay đổi, căng thẳng nói: “Truyền nhân chứng!”
Không lâu sau, một nha dịch dẫn Liên Nhi ăn mặc chỉnh tề bước lên.
Nàng ta đã thay trang phục của nữ tử bình thường, tóc đen búi nhẹ, nơm nớp lo sợ cúi đầu, thân thể run rẩy không ngừng.
Liên Nhi lập tức quỳ xuống, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Đại, đại nhân, tiểu nữ tử không biết gì cả, cầu đại nhân khai ân.”
Tưởng Vịnh Chính cau mày: “Trật tự!”
Liên Nhi lại bị dọa giật nảy mình, thân thể rạp xuống càng thấp, không dám mở miệng nữa.
“Bổn quan hỏi ngươi, gần đây có từng gặp nha úy Thôi Vân Trì không? Khi nào, ở đâu?”
Liên Nhi cúi đầu, run giọng đáp: “Có gặp, hôm qua… gặp ở trong nhà.”
Tưởng Vịnh Chính thở ra một hơi trầm: “Hắn đã nói gì, làm gì với ngươi, có từng giao lệnh bài vào tay ngươi không?”
Liên Nhi sụt sịt mũi, cẩn thận trả lời từng câu.
Ban đầu vẫn là trả lời bình thường, về sau liền nói đến chuyện trên giường, đám nha dịch trong công đường nghe một kỹ nữ xinh đẹp yểu điệu như vậy miêu tả chuyện phong nguyệt, một cuộc gặp gỡ x**n t*nh sống động như thật, bất giác sắc mặt hơi thay đổi, nhất thời nhìn nhau lén lút, gây ra chút xôn xao.
Tưởng Vịnh Chính tức giận đập kinh đường mộc: “Trật tự!” Dừng một chút lại quát “Đúng là một dâm phụ, lời nói bẩn thỉu coi thường công đường, người đâu, đánh hai mươi…”
Ông ta còn chưa dứt lời, thẻ lệnh trong tay còn chưa ném ra, đã nghe Tạ Nghiễn lạnh lùng nói: “Tưởng đại nhân có phải là không công bằng không?”
Tưởng Vịnh Chính giật mình.
Tạ Nghiễn lạnh lùng lướt qua Liên Nhi đang sợ hãi run lẩy bẩy, “Vừa rồi Tưởng đại nhân hỏi, nhân chứng trả lời thật. Sao lại đổi trắng thay đen thành lỗi của nàng ta?”
Tưởng Vịnh Chính nhất thời không dám đáp lời, đành phải từ từ buông thẻ lệnh ra.
Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn, trầm giọng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Thân thể Liên Nhi cứng đờ, biết rõ vị quan gia này có lai lịch lớn hơn Tưởng huyện lệnh, đành phải làm theo.
Nàng ta từ từ thẳng người dậy, rụt rè ngẩng cao cằm, mắt nhìn xuống bậc thềm.
Tạ Nghiễn vừa nhìn, hơi cau mày, trong lòng vô cùng khinh thường.
Hắn không biểu lộ ra mặt, chỉ hỏi: “Thôi nha úy đã cho ngươi bao nhiêu bạc?”
Liên Nhi mím môi, nhỏ giọng nói: “Bẩm đại nhân, Thôi nha úy không cho ta bạc. Hắn, hắn nói chuyện với nương của ta rồi, ta chỉ là ở bên cạnh hắn hầu hạ.”
Tạ Nghiễn thở dài: “Vậy hắn đã đưa cho nương của ngươi bao nhiêu bạc?”
Liên Nhi chỉ cảm thấy vị quan gia này nói chuyện giọng điệu ôn hòa, không đáng sợ như vậy, dần dần cũng bớt căng thẳng.
Nàng ta bạo gan ngước mắt liếc trộm Tạ Nghiễn một cái, vội vàng hoảng hốt cụp mắt xuống, bất giác gò má ửng hồng.
“Bẩm đại nhân, đã đưa ngân phiếu năm mươi lạng.”
Tạ Nghiễn kiên nhẫn dụ dỗ: “Ai đưa?”
Liên Nhi cũng không quá ngốc, vội nói chi tiết: “Đại nhân, là Thôi nha úy đưa cho nương của ta ngân phiếu năm mươi lạng, ta, ta sáng nay nghe A Công nói, bà ấy đã sai người cầm phiếu đi đổi bạc về rồi.”
Tạ Nghiễn hài lòng cong môi, lập tức quay mắt nhìn Tưởng Vịnh Chính.
Ông ta lại đập kinh đường mộc: “Mau chóng bắt người tới đây!”
Bên này thẩm vấn xong, Liên Nhi vẫn quỳ ở dưới công đường.
Tưởng Vịnh Chính mượn cớ đi rửa tay, sốt ruột bất an lui vào hậu đường, đang đi đi lại lại suy nghĩ đối sách, Tạ Nghiễn lại ung dung bình thản ngồi phía trước nâng chén uống trà.
Tần Trọng Văn yên lặng đứng hầu bên cạnh, Tạ Nghiễn bỗng dùng ngón tay thon dài khẽ ngoắc, hắn ta lập tức tiến lên.
Tạ Nghiễn trầm giọng: “Người Thôi Vân Trì chọn là nàng ta à?”
Tần Trọng Văn sững sờ, vội đáp: “Vâng, hắn chỉ bảo kỹ nữ này cách lấy lòng đối phó, trong lời nói dường như muốn nàng ta bắt chước ai đó.”
Tạ Nghiễn lẩm bẩm: “Đồ vô liêm sỉ.”
Tần Trọng Văn không nghe rõ, im lặng một lát, lại hỏi: “Công tử, Cố cô nương sáng nay đã đến bến đò một chuyến, kẻ lén lút đi báo tin trong nha môn đã không gặp được người. Chúng ta có cần tìm cơ hội để cô nương ấy biết không?”
Tạ Nghiễn im lặng suy tư, một lát sau mới gọi hắn ta ghé tai lại gần.
“Thôi vậy, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chó săn bên cạnh Thôi Vân Trì đã đi báo tin rồi, cho dù chúng ta ngầm ngăn cản, sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ biết chuyện này.” Hắn dừng lại, rồi nén hơi thở dài “Ta thấy nàng ấy hoàn toàn không biết con người thật phía sau của Thôi Vân Trì, hẳn là trước nay đều bị lừa dối.”
Ánh mắt Tần Trọng Văn khẽ đảo, làm một vẻ mặt kỳ quái, buột miệng nói: “Công tử, người còn khá hiểu rõ Thiếu… Cố cô nương đấy.”
Tạ Nghiễn lạnh lùng liếc sang, Tần Trọng Văn vội cúi đầu lui xuống.
Chưa đến nửa canh giờ, nha dịch đã đưa những người liên quan ở Hỗ gia viện về, Tưởng Vịnh Chính vội vã quay lại, lặng lẽ ra hiệu bằng mắt với tú bà.
Tạ Nghiễn coi như không phát hiện, nhưng trong lòng lại nghĩ Tưởng Vịnh Chính hẳn cũng là khách quen ở chỗ của bà ta.
Người vừa quỳ xuống, đầu tiên là kêu oan, cuối cùng lặp lại một lượt lời khai đã thông đồng trước, lại nói ngân phiếu kia đã đổi rồi, bao nhiêu năm nay khách đến khách đi, bà ta trước nay chưa từng hỏi bạc từ đâu tới, chỉ cần đổi được thì không nhiều lời, lại nói các nàng tuy làm nghề buôn thịt bán da, nhưng cũng là người đàng hoàng vân vân.
Tạ Nghiễn biết rõ không hỏi thêm được gì, nhưng mục đích của hắn đã đạt được, cứ coi như xem một vở kịch hay.
Nói đến cuối cùng, điểm nghi vấn rơi vào chuyện nhận hối lộ, Tưởng Vịnh Chính lập tức quyết định, nói đợi sau khi tìm lại được ngân phiếu kia, sẽ điều tra kỹ lưỡng lai lịch, vụ án này tạm thời gác lại chờ xét xử.
Lúc ông ta đưa ra lời phán quyết, liên tục nhìn về phía Tạ Nghiễn, thấy sắc mặt hắn không đổi, lúc này mới yên tâm nói cho hết.
Sau đó cho mọi người lui ra, lại cho nha dịch không liên quan rời đi, lúc này ông ta mới bước xuống công đường đi đến trước mặt Tạ Nghiễn.
“Tiểu hầu gia minh xét, hạ quan không phải cố ý bao che cho Thôi Vân Trì, chỉ là vụ án này kỳ lạ, lại có quá nhiều sự trùng hợp…” Ông ta vẫn luôn quan sát sắc mặt của Tạ Nghiễn, nói được nửa câu thì dừng lại.
“Thôi nha úy vất vả nhiều năm, là một người đáng tin cậy, cũng chưa từng bị ai tố giác không liêm khiết. Hạ quan cho rằng, hay là truyền Thôi nha úy lên đường thẩm vấn, cũng để hai bên đối chiếu lời khai, như vậy sẽ công bằng hơn?”
Tạ Nghiễn làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ, chậc chậc cảm thán: “Tưởng đại nhân nói phải, vậy mà ta lại sơ suất.”
Tưởng Vịnh Chính nghe vậy mừng rỡ, lời nịnh bợ còn chưa kịp nói ra lại nghe Tạ Nghiễn nói: “Tưởng đại nhân hôm nay thẩm án vất vả, chút chuyện nhỏ này không phiền ngài đi một chuyến. Ta lập tức về Hành phủ triệu tập Thôi Vân Trì đến thẩm vấn, xem hắn giải thích thế nào. Nếu hắn bị người khác sai khiến, hoặc có oan tình, ta nhất định sẽ trả lại cho hắn một sự công bằng!”
Nói xong, hắn đã thong thả đứng dậy, sải bước rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Vịnh Chính.
Tạ Nghiễn vừa dẫn Tần Trọng Văn ra khỏi cửa lớn huyện nha, liền thấy Thành Phàm vội vã thúc ngựa rời đi.
Hắn nhướng mày: “Xem kìa, kẻ báo tin đi rồi.”
Tần Trọng Văn thở dài, thầm tiếc hận cho vị thiếu phu nhân trước đây. Nàng chân thành trao gửi nhưng không gặp đúng người, đến khi lời nói dối bị vạch trần, mộng đẹp tan vỡ, thật không biết nàng ấy sẽ xoay xở thế nào?
Hắn ta tự mình suy nghĩ, quay đầu lại lại thấy Tạ Nghiễn ung dung bình thản lật người lên ngựa. Chỉ nhìn biểu cảm của Tạ Nghiễn, dường như… còn khá là khoan khoái?
Tần Trọng Văn không dám tùy tiện suy đoán, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, cùng hắn một trước một sau phi đến Hành phủ.
Tạ Nghiễn ghì ngựa dừng lại ở ngoài cửa, quất roi ngựa đi thẳng vào hậu viện, vào nhà gọi người lấy nước rửa tay, đương nhiên là không hề triệu tập Thôi Vân Trì đến thẩm vấn.
Hắn nhàn nhã dựa vào nhuyễn tháp lật xem công văn, khoảng giờ ngọ giữa trưa, hạ nhân bên ngoài đến truyền thiện.
Tần Trọng Văn vội vã bước vào cửa, thấp giọng nói: “Công tử, Cố cô nương ở bên ngoài cầu kiến.”
Ánh mắt Tạ Nghiễn rời khỏi trang giấy, hắn nhìn Tần Trọng Văn, im lặng hồi lâu mới nói: “Gặp ta, hay là gặp hắn?”
Tần Trọng Văn cúi đầu: “Cố cô nương quỳ xin được gặp Tuần phủ, mong ngài pháp ngoại khai ân*, để cô nương ấy được gặp lang quân một lần.”
Pháp ngoại khai ân*: sự châm chước ngoài luật pháp
Chỉ nghe trên bàn phát ra một tiếng “rầm”, Tạ Nghiễn mạnh mẽ úp công văn xuống, cũng không biết đang hờn dỗi với ai: “Nàng ta coi pháp luật triều đình là để trưng bày à? Muốn gặp là gặp, muốn cầu là cầu, nàng ta tưởng nàng ta là ai?”
Tần Trọng Văn theo phản xạ co rụt vai, yết hầu khẽ nuốt, thật sự không hiểu cơn giận của hắn từ đâu đến.
Vừa rồi rõ ràng sắc mặt hắn phẳng lặng như nước, mặt không gợn sóng, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài phần hứng thú từ giữa hai hàng lông mày. Bây giờ nói lật mặt là lật mặt… lẽ nào là Thôi Vân Trì đã động đến điều cấm kỵ của hắn sao?
Tần Trọng Văn đưa ra phỏng đoán táo bạo này, trong lòng vô cùng chấn động, lập tức ngậm chặt miệng sợ mình lỡ lời.
Hắn ta đợi Tạ Nghiễn bình tĩnh lại một lát, lúc này mới nói: “Cố cô nương vẫn luôn quỳ ở bên ngoài Hành phủ, công tử có muốn…”
Tạ Nghiễn lạnh lùng liếc mắt, Tần Trọng Văn không dám nói thêm nữa.
Hắn sa sầm mặt, nhưng lại phất tay áo đứng dậy khỏi bàn, đi thẳng ra ngoài.
Hạ nhân không hiểu tại sao, thấp giọng hỏi theo một câu: “Công tử, bữa trưa đã chuẩn bị xong, đầu bếp hôm nay theo dặn dò của ngài chỉ làm đậu phụ kho, rau cải xào chay, còn thái thêm một phần thịt bắp mới hầm, ngài lát nữa nếm thử mặn nhạt.”
Bước chân Tạ Nghiễn khựng lại, quay đầu nhìn lướt qua các món ăn trên bàn, mày hơi nhíu lại.
Hắn thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói: “Cứ để đó, ta đi một lát sẽ về.”
Hạ nhân kia sững sờ, cùng Tần Trọng Văn nhìn nhau không hiểu, trao đổi ánh mắt khó hiểu với nhau. Hắn ta không khỏi thầm oán: Công tử đây là định đi đâu, lại định khi nào quay về?

Tạ Nghiễn bước ra khỏi Hành phủ, vừa cụp mắt liền thấy bóng dáng thanh mảnh gầy gò của Cố Niệm đang quỳ ở ngoài cửa.
Nàng hôm nay mặc một chiếc áo tay hẹp màu ánh trăng, bên dưới là chiếc váy lụa màu vàng lông vịt nhạt, tóc mai búi nhẹ, chỉ cài một cây trâm ngọc nhãn đơn sơ, không son không phấn nhưng càng tôn lên dung mạo thoát tục.
Hắn thoáng chốc nhớ lại ngày đầu tiên hai người gặp nhau bên ngoài Hầu phủ.
Nàng lúc đó cũng mặc một bộ y phục màu sắc tương tự, đứng dưới bậc thềm cúi đầu, giày thêu khẽ đá viên sỏi nhỏ… Tạ Nghiễn nhất thời sững sờ, bỗng nhiên nảy sinh tò mò, không biết lúc đó nàng đang nghĩ gì?
Theo sự hiểu biết của hắn về nàng, ngày đó nàng bất chấp nguy hiểm mà mạo muội đến cầu kiến, hẳn là đã lấy hết mười phần can đảm, nhưng nàng chỉ cầu xin một tin vật, mục đích là gì?
Lúc đó hắn không hỏi đến, bây giờ lại nảy sinh chấp niệm muốn truy cứu đủ mọi chuyện trong quá khứ.
Tạ Nghiễn nhất thời thất thần, chuyện cũ ùa về trong lòng khó tránh càng nghĩ càng sâu, tâm tư bay xa, hồi lâu mới định thần lại được.
Hắn từ từ bước xuống bậc đá, đứng yên trước mặt nàng.
Cố Niệm hơi ngước mắt, nhìn thấy một góc áo gấm của hắn, vội chắp tay muốn hành lễ.
Ai ngờ Tạ Nghiễn đã nói trước: “Về đi, nàng quỳ ở đây bao lâu cũng vô dụng.”
Cố Niệm sớm đã đoán được, vẫn cúi rạp người về phía trước, lại bị hắn nắm mạnh lấy cánh tay, dùng sức kéo lên, cả người nàng bị kéo đứng dậy, loạng choạng mấy bước đứng không vững, cuối cùng vẫn phải dựa vào Tạ Nghiễn giúp nàng đứng vững.
Hắn không chịu nhận lễ cúi đầu của nàng, xem ra ý đã quyết, không nể nang chút tình cảm nào.
Cố Niệm khó xử nhìn hắn, vẫn cố gắng tranh thủ: “Tạ đại nhân, mong ngài giơ cao đánh khẽ, để ta đưa cho lang quân một bộ y phục sạch sẽ để thay, dù không nói gì khác, chỉ hỏi thăm vài câu bình an cũng được, có thể không?”
Lại nữa rồi… lại là dáng vẻ mà Tạ Nghiễn không muốn thấy nhất, vì nam nhân khác mà cầu xin nịnh nọt, một bộ dạng đáng thương yếu ớt, rốt cuộc vẫn có vài phần tương tự như trước đây.
Hắn rõ ràng muốn nghiêm khắc từ chối, rồi nhân cơ hội này châm chọc vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại là lời nói lạnh lùng: “Để nàng gặp nghi phạm, bổn phủ được lợi ích gì?”
Lời vừa dứt, ngay cả hắn cũng bất giác sững sờ, lại không thể để Cố Niệm nhìn ra manh mối, đành phải cau mày, quay mặt đi.
Cố Niệm ngỡ ngàng nhìn hắn, khẽ cắn răng, hồi lâu mới sững sờ nói: “Vậy, vậy ý của Tạ đại nhân là?”
Nàng tuy hỏi như vậy, nhưng vẫn làm theo lời chỉ điểm trước đó của Thành Phàm, nói là người trong nha môn cũng không phải không nói tình nghĩa, chỉ cần cho chút lợi ích, sẽ đồng ý để nàng vào nhà lao gặp Thôi Vân Trì một lần.
Nhưng Cố Niệm không ngờ Tạ Nghiễn lại đích thân ra đón nàng, nhất thời không biết có nên hay không, đành phải do dự lấy từ trong túi thơm ra một thỏi bạc vụn, cũng chỉ vài lạng, rụt rè đưa đến trước mặt Tạ Nghiễn.
Nhất là, hôm qua nàng vừa mới mắng Tạ Nghiễn một trận té tát, nàng vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không qua lại gì với hắn nữa.
Nàng tuy biết Tạ Nghiễn sẽ không hẹp hòi đến mức truy cứu nàng, nhưng hai người đã thẳng thắn với nhau rồi, cũng không cần duy trì sự khách sáo bên ngoài nữa, đây cũng chính là điều nàng mong muốn ban đầu.
Nàng thấp thỏm đưa bạc ra.
Tạ Nghiễn cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, hắn lạnh lùng liếc nàng, gắt giọng: “Nàng coi ta là loại người gì?”
Tay Cố Niệm run lên, vội rụt về, ai ngờ Tạ Nghiễn lại nắm lấy cổ tay nàng “Công khai hối lộ đốc tra Tuần thần, nàng có biết tội không?”
Thỏi bạc rơi xuống, lại bị Tạ Nghiễn vung tay vớt lấy, hắn kẹp thỏi bạc giữa ngón tay, huơ huơ trước mặt Cố Niệm một cách đầy khiêu khích.
Cố Niệm giọng điệu lo lắng: “Tạ đại nhân, dân nữ biết tội, mong ngài niệm tình dân nữ vô tri mà tha thứ một lần.”
Nàng lại muốn quỳ xuống, Tạ Nghiễn dĩ nhiên không cho.
Tâm ý hắn xoay chuyển, lạnh lùng nói: “Ta có thể cho nàng vào trong đưa đồ, xong việc, nàng đến thư phòng gặp ta.”
Cố Niệm sững sờ, vừa định hỏi thêm, lại nghe Tạ Nghiễn nửa uy h**p nửa làm khó: “Không muốn à?”
Nàng vội lắc đầu, rồi lại nhanh chóng gật đầu: “Đa tạ đại nhân.”
Sắc mặt Tạ Nghiễn hơi lạnh, hắn búng ngón tay gọi người tiến lên, Cố Niệm lại cúi đầu tạ ơn, yên lặng cúi đầu đi theo bước chân của thị vệ.
Tòa Hành phủ này vốn là huyện nha cũ, sau này Tưởng Vịnh Chính nhậm chức ở Tầm Khê, tìm cớ xây dựng nha phủ mới, nơi này liền bị bỏ không.
Sau đó Tưởng Vịnh Chính lại nói nơi này bỏ hoang thì đáng tiếc, bèn xúi giục tổ chức một bữa tiệc rượu, nhân đó xin mấy vị hào thân (người có quyền thế) và phú hộ ở địa phương một mảnh đất, mấy người ngầm hiểu trong lòng, chủ động bỏ ra một khoản tiền tu sửa lại nha phủ cũ thành quan đệ (dinh thự của quan) để cung cấp cho Tuần thần và Mật sứ tạm trú.
Do đó, Hành phủ vẫn giữ nguyên bố cục ban đầu, góc Tây Nam chính là nhà lao.
Tên cai ngục thấy hiếm khi có người đến thăm, không khỏi nghi ngờ.
Hắn ta liếc trộm Cố Niệm, cũng không dám tùy tiện hỏi thêm, chỉ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với thị vệ kia, khách khí dẫn nàng vào nhà tối tăm.
Hắn ta dẫn người đến nơi, tuyệt đối không dám nhận lợi ích mà Cố Niệm lẳng lặng đưa cho, vội xoay người ra ngoài, đang lúc hoàn toàn không hiểu chuyện gì, vừa quay lại, lại thấy Tạ Nghiễn lặng lẽ không một tiếng động dựa vào sau tường, khoanh tay trước ngực, ung dung bình thản.
Hắn ném ánh mắt không chút biểu cảm qua, tên sai dịch thật sự vô cùng kinh hãi, vừa định hành lễ, đã bị một ánh mắt đuổi ra khỏi nhà lao.
Thôi Vân Trì nghe thấy có người đến, vừa liếc mắt nhìn, vội mừng rỡ nhào tới.
Hôm nay sau khi điểm danh xong, hắn ta vốn đang ở hậu nha kiểm kê văn thư, ai ngờ đột nhiên có mấy thị vệ xông vào, không nói một lời liền lấy tội danh tắc trách lộng quyền để bắt hắn ta đi.
Hắn ta vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp cử người đi mật báo cho Tưởng Vịnh Chính, người đã bị nhốt vào nhà lao Hành phủ.
Thôi Vân Trì lén lút làm quá nhiều chuyện mờ ám, lúc này trong lòng rối bời, càng không biết đã xảy ra sơ suất ở đâu, mà đợi đến khi hắn ta hơi bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện lệnh bài tùy thân cũng không cánh mà bay.
Hắn ta bất giác toát một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ tối qua quá phóng túng, không cẩn thận làm rơi lệnh bài trong phòng Liên Nhi…
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu bị người ta bắt được thóp tấu lên một bản, chỉ là bình thường hắn không cần để tâm, không nói đâu xa, Tưởng Vịnh Chính dĩ nhiên sẽ xử lý nhẹ nhàng dàn xếp ổn thỏa cho hắn ta.
Nhưng bây giờ Tạ Nghiễn vẫn còn ở Tầm Khê, chỉ e một khi chuyện này ầm ĩ lên, hậu quả khó mà lường trước được.
Hắn ta vừa thấy Cố Niệm vậy mà có thể tìm kiếm được mối quan hệ để đến Hành phủ thăm mình, bất giác tìm thấy mấy phần hy vọng, vội nắm lấy tay áo nàng qua song sắt.
“Niệm Nhi, hôm nay nàng thu dọn y phục, có phát hiện lệnh bài của ta không?”
Cố Niệm bị hắn dọa giật nảy mình, lúc này mới thuận thế ngồi xổm xuống, do dự lắc đầu, “Sáng nay ta giặt y phục phơi trong sân, không phát hiện thứ huynh nói.”
Lòng Thôi Vân Trì chùng xuống, thầm nghĩ không hay rồi…
Cố Niệm tò mò: “Sao vậy?”
Nàng hỏi một câu, lại xuyên qua ánh sáng mờ tối đánh giá Thôi Vân Trì, chỉ thấy hắn y phục nguyên vẹn, dáng vẻ như thường, có thể thấy chưa bị tra tấn bức cung, lúc này mới yên tâm không ít.
Sắc mặt Thôi Vân Trì hơi thay đổi, chỉ lắc đầu nói không có gì.
Cố Niệm hơi cau mày, đưa tay nắm lấy bàn tay to của hắn ta, quan tâm hỏi: “Vân Trì, rốt cuộc là có chuyện gì? Vừa rồi Thành Phàm vội vội vàng vàng tìm đến nhà, nói với ta là huynh bị người ta vu cáo kiện lên nha môn, Tưởng đại nhân đang điều tra, chuyện này còn kinh động đến Phủ đài đại nhân.”
Lúc Thành Phàm đến cũng không nói rõ ngọn ngành trên công đường, chỉ không ngừng kêu oan bất bình thay cho Thôi Vân Trì.
Nàng nhất thời nóng lòng cũng không hỏi nhiều, chỉ sợ hắn ta bị quan lại tàn ác làm khó dễ, chỉ nghĩ mau chóng đến nhà lao gặp hắn ta một lần, thế là vội vàng thu xếp một bộ y phục sạch sẽ, làm theo chỉ điểm của Thành Phàm cầm theo túi tiền chạy đến Hành phủ.
Bây giờ vừa gặp, liền biết hắn ta không có gì đáng ngại, tuy bị giam trong nhà lao, nhưng rõ ràng sai dịch ở đây tuân thủ quy củ không làm bừa, vừa rồi thái độ đối với nàng cũng rất khách khí.
Thôi Vân Trì bịa chuyện nói bừa: “Hôm qua ta thay Tưởng đại nhân chạy việc vặt, không cẩn thận làm mất lệnh bài, có lẽ vì vậy mà bị người ta nắm lấy để làm to chuyện. Văn thư tố giác kia càng vu khống ta tắc trách lộng quyền, haizz… Đúng là tội danh vô căn cứ! Chỉ e là do hôm đó ta được Tạ đại nhân khen ngợi vài câu, tên tiểu nhân kia sinh lòng đố kỵ, liền muốn tìm cớ cắt đứt tiền đồ của ta.”
Cố Niệm lập tức tức giận nói: “Sao lại có kẻ hạ lưu hiểm độc như vậy!”
Nàng tức không chịu nổi “Huynh công lao cao, lại là cánh tay đắc lực ở bên cạnh Tưởng đại nhân, e là đã bị không ít người chú ý. Nhưng huynh đừng lo lắng, Tưởng đại nhân nhất định sẽ điều tra rõ ràng, hơn nữa…”
Nàng suy nghĩ một lúc về cách dùng từ, lúc này mới thấp giọng nói: “Tạ đại nhân là một vị thanh quan chính trực công bằng, ngài ấy sẽ không oan uổng người tốt, huynh cứ yên tâm ở đây chờ kết quả, ta tin rất nhanh sẽ có thể làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Thôi Vân Trì kỳ quái ngước mắt liếc một cái, lại thấy Cố Niệm thần sắc như thường.
Hắn ta hắng giọng một cái, lại hỏi: “Niệm Nhi, tại sao nàng có thể vào nhà lao thăm ta?”
Sắc mặt Cố Niệm cứng đờ, vô cùng chột dạ cúi đầu “Được Phủ đài đại nhân thông cảm, ta nói với ngài ấy là chỉ đưa cho huynh ít y phục để thay, ngài ấy có lẽ thấy ta chỉ là một nữ nhân, chắc chắn sẽ không làm bậy, liền khai ân cho vào.”
Thôi Vân Trì tuy cảm thấy gượng ép, nhưng tự nhận Cố Niệm sẽ không lừa dối hắn ta điều gì, trong lòng lại nghĩ Tạ Nghiễn quả nhiên đánh giá cao hắn ta mấy phần, thế là vui vẻ nhận ân huệ, miệng cũng khách sáo cảm tạ vài câu.
Hắn ta suy nghĩ lại một lát, im lặng, bỗng nhiên nói: “Niệm Nhi, nếu nàng đã có thể nói chuyện với Phủ đài đại nhân, ta nghĩ, hôm nay nàng đã đến Hành phủ rồi, hay là tìm cơ hội thay ta thanh minh vài câu với đại nhân, cũng để ngài ấy tùy tình hình mà thẩm án.”
Cố Niệm sững sờ, không ngờ Thôi Vân Trì lại yêu cầu nàng lén lút dàn xếp.
Nàng khó hiểu nhìn Thôi Vân Trì “Nhưng vốn dĩ huynh trong sạch vô tội, có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn, Tạ đại nhân nhất định sẽ không thiên vị. Huống hồ Tưởng huyện lệnh trước nay vẫn luôn trọng dụng huynh, ông ta cũng sẽ không để huynh vô cớ chịu oan ức đâu.”
Hai người không cùng chung suy nghĩ, Thôi Vân Trì cũng không tức giận hay vội vàng.
Hắn ta biết rõ Cố Niệm tâm tư đơn thuần, trước nay luôn suy nghĩ cho hắn ta, chỉ cần tỏ ra đáng thương một chút, rồi ngầm dụ dỗ, nàng sẽ mềm lòng đồng ý.
Thôi Vân Trì sầu não thở dài: “Chỉ sợ kẻ có dã tâm kia đã mưu tính từ lâu, vì để kéo ta xuống nước, đã làm mọi chuyện không một kẽ hở. Thời gian kéo dài quá lâu, lỡ như trong đó xảy ra sai sót gì, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn ta vào tù, chúng ta mắt thấy sắp được sống những ngày tháng tốt đẹp lại thoáng chốc hóa thành bọt nước? Đến lúc đó cho dù có thể trả lại sự trong sạch cho ta, nhưng tiền đồ vất vả lắm mới tích lũy được này cũng không còn nữa.”
Cố Niệm thấy dáng vẻ sầu não tiếc nuối thở than của Thôi Vân Trì, trong lòng quả nhiên dao động.
Nàng ở Tầm Khê nhiều năm, tận mắt chứng kiến Thôi Vân Trì làm sai dịch không dễ dàng. Huống hồ nàng vốn lương thiện, không suy đoán lòng người theo hướng đen tối, Thôi Vân Trì lại càng thường xuyên rót mật vào tai nàng, nói mọi thứ đều vì tiền đồ rộng mở, vì tương lai hai người có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.
Lâu dần, Cố Niệm dĩ nhiên bị hắn ảnh hưởng và tin là thật.
Nàng vội nắm chặt tay Thôi Vân Trì, an ủi hắn ta trong im lặng, lại do dự nói: “Nhưng… ta không biết rõ ngọn ngành, cũng không dám mạo muội nói giúp với đại nhân, ta miệng lưỡi vụng về, sợ lợn lành chữa thành lợn què khiến ngài ấy kiêng kỵ, như vậy ngược lại sẽ bất lợi cho huynh.”
Thôi Vân Trì thấy có hy vọng, vội kéo nàng lại gần thêm mấy phần, gần như là ghé sát tai khuyên nhủ: “Cũng không cần phải nói gì, hai lần trước nàng đến nha môn đưa cơm, Phủ đài đại nhân có nhắc một câu là tay nghề của nàng không tệ. Nàng chỉ cần làm theo sở thích của ngài ấy… uyển chuyển một chút, cứ nói thấy ngài ấy công vụ vất vả, làm vài món sở trường bảo ngài ấy đừng từ chối. Chúng ta một là không dùng tiền bạc hối lộ, hai là không công khai cầu xin, chắc đại nhân cũng không có lý do gì để từ chối.”
Hắn ta dừng lại, cười khẽ bên tai nàng: “Tiểu hầu gia tai thính mắt tinh, nếu đã nhận được sự lấy lòng, lại có ấn tượng tốt với ta, trong thời gian thẩm án sẽ để tâm hơn mấy phần, kéo theo Tưởng đại nhân cũng sẽ tích cực hơn. Nàng hiểu không?”
Cố Niệm nửa hiểu nửa không gật đầu, những thứ quanh co lòng vòng khác nàng không hiểu lắm, nhưng nếu chỉ là xuống bếp làm vài món ăn, đây cũng không phải chuyện khó.
Chỉ khó ở chỗ… nàng nên mở lời với Tạ Nghiễn thế nào, và làm sao cho thật tự nhiên?
Nàng không hề hay biết, thật ra Thôi Vân Trì hiện giờ vô cùng không tin tưởng Tưởng Vịnh Chính, càng không muốn vụ án này do nha môn chủ trì xét xử, hắn ta sợ rằng chuyện này thực chất là do vị Huyện lệnh này giật dây.
Ngày đó Tưởng Vịnh Chính sảng khoái cầm ngân phiếu, lại vội sai hắn ta đến phố Nghênh Xuân làm việc, ai có thể chắc chắn ngân phiếu đó có sạch sẽ hay không, Liên Nhi có phải là do ông ta và tú bà ngầm sắp xếp hay không?
Lỡ như lần này Tưởng Vịnh Chính liên thủ với tú bà tung ra liên hoàn kế, chính là vì muốn cảnh cáo hắn một phen, bảo hắn đừng có nảy sinh ý nghĩ xấu là quy thuận Tạ Nghiễn.
Nếu hắn ngồi chờ chết, thật sự mặc cho Tưởng Vịnh Chính toàn quyền xử lý vụ án, e là sẽ rơi vào thế bị động.
Tưởng Vịnh Chính càng phản đối, hắn ta lại càng phải ôm chặt cái cây đại thụ Tạ Nghiễn này, như vậy mới có thể toàn thân rút lui, đảm bảo không bị oan uổng tống vào ngục.
Thôi Vân Trì không biết chuyện đã bị tiết lộ bao nhiêu, lại có bao nhiêu chứng cứ, chỉ sợ Cố Niệm nghĩ quá đơn giản, thật sự ngốc nghếch tưởng rằng ở nhà chờ đợi thanh quan xử án là có thể kê cao gối ngủ yên.
Hắn thấy Cố Niệm đã buông lỏng, lại sợ nàng không hiểu ý tứ sâu xa, cuối cùng ngược lại khiến hắn gánh không nổi hậu quả. Hắn suy tư một lát, vội kéo Cố Niệm qua, bảo nàng ghé sát thêm chút nữa, thấp giọng kể khổ: “Niệm Nhi, nàng tâm tính đơn thuần, thật sự không biết quan trường phức tạp. Ta… ta nói thật với nàng nhé, vụ án này nhìn qua thì đơn giản, nhưng thực chất rất nan giải, bất luận sự thật thế nào, nếu kẻ đó đã có tâm hãm hại, hoặc có kẻ không muốn ta được trong sạch rõ ràng, ta, ta chỉ có con đường chết.”
Lời này của Thôi Vân Trì phần nhiều mang ý uy h**p, Cố Niệm lập tức kinh hãi, vội trừng lớn mắt nhìn hắn, trên mặt viết đầy vẻ bất an và sợ hãi.
Nàng theo phản xạ lắc đầu, nắm tay Thôi Vân Trì càng chặt hơn mấy phần, miệng lẩm bẩm: “Không đâu, Vân Trì… huynh đừng nói bậy!”
Thôi Vân Trì thấy nàng tin là thật, vội rèn sắt khi còn nóng: “Nếu như đại nhân chịu nghe nàng cầu xin, nàng, nàng có bằng lòng thay ta nói tốt thêm vài câu không?”
Cố Niệm sững sờ, vô cùng khó hiểu nhìn Thôi Vân Trì, rõ ràng không dám tin với nhân phẩm của hắn ta, lúc này lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nàng tự cho rằng Thôi Vân Trì hành xử ngay thẳng, là một sai dịch tốt công tư phân minh được người người kính trọng. Nếu hắn ta trong sạch, cớ gì phải kiêng kỵ đến thế?
Cố Niệm đang do dự, Thôi Vân Trì vẫn tiếp tục xúi giục “Niệm Nhi, nếu là vì cứu ta, nàng cũng không bằng lòng sao?”
Giọng hắn ta u uất, dường như mang theo tiếc nuối và đau khổ “Không phải nàng nói, ở lại Tầm Khê là vì báo đáp ơn cứu mạng của phụ mẫu ta sao? Bây giờ tai họa đến nơi, lẽ nào nàng muốn vứt bỏ ta mà đi sao…”
Cố Niệm sững sờ, trong lòng bỗng dâng lên từng cơn xấu hổ…
Thôi Vân Trì không nghi ngờ gì đã nói trúng tâm bệnh của nàng, phu thê Thôi bá đối với nàng có ơn cứu mạng, ân tình nặng như núi. Hai người không may qua đời, chỉ để lại một nhi tử duy nhất trên đời, bây giờ hắn ta bị người ta hãm hại vào tù, vậy mà nàng… lại còn đang nghi ngờ nhân phẩm của hắn ta?
Nàng suy đoán lung tung như vậy, có khác gì bọn tiểu nhân kia? Như thế thì còn nói gì đến báo ơn, nói gì đến không hổ thẹn với lòng.
Thôi Vân Trì quan sát hành động của nàng, lập tức biết rõ chuyện đã thành, vội thêm dầu vào lửa: “Niệm Nhi ngoan, chuyện gấp thì phải theo hoàn cảnh mà xử lý, nàng được bảo bọc quá kỹ, không biết rằng làm quan thật ra không dễ dàng như vậy.”
Hắn ta dừng lại, rồi dịu giọng, “Nàng nhất định phải tin, ta là người trong sạch… Đợi chuyện này kết thúc, ta sẽ xin Tưởng đại nhân cho nghỉ ngơi mấy ngày, cùng nàng đến nghĩa thục giúp đỡ, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội dạo chơi một chuyến ở gần đây để giải sầu, được không?”
Cố Niệm bị hắn dỗ ngọt, hoàn toàn mềm lòng, chỉ cụp mắt thở dài: “Huynh nói cũng xa quá rồi… Ta, ta chỉ mong huynh có thể bình an về nhà, còn về việc phải nói với Phủ đài đại nhân thế nào, huynh để ta nghĩ thêm đã…”
Thôi Vân Trì vô cùng hiểu nàng, biết rõ tuy miệng nàng không đồng ý, nhưng thật ra đây đã là tư thái thỏa hiệp của nàng.
Giờ phút này lại thấy thần thái nàng u sầu, quả thật đang đau lòng lo lắng cho hắn ta, bất giác trong lòng khẽ động, càng kéo nàng lại gần nói thêm vài lời ngon ngọt dỗ dành, dỗ đến mức Cố Niệm nhất thời má ngọc ửng hồng.
Nàng vội giằng tay ra, đứng dậy nói: “Vân Trì, ta không tiện ở lại đây lâu, nếu không sợ Phủ đài đại nhân trách tội. Y phục thay giặt ta đã đưa cho sai dịch đại ca, huynh ấy kiểm tra không có gì đáng ngại sẽ mang cho huynh. Ta về trước đây…”
Cố Niệm mang theo gương mặt đỏ bừng đi ra từ nhà lao.
Nàng canh cánh trong lòng lời dặn của Thôi Vân Trì, lại sợ hôm nay rời đi rồi tìm đến nữa sẽ rất đường đột, lại nhớ ra yêu cầu của Tạ Nghiễn, bèn hỏi thị vệ dẫn nàng ra vào, phiền hắn ta truyền một câu cho Tạ Nghiễn.
Thị vệ kia cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo Cố Niệm đợi ở tiền đường, hắn ta vui vẻ đi vào hậu viện.
Cố Niệm yên lặng chờ đợi, nàng đứng một lúc ở chỗ râm mát dưới hiên nhà, thị vệ kia cuối cùng cũng quay lại, chỉ nói: “Cố nương tử đi theo ta.”
Nàng sững sờ, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Nàng đi theo thị vệ vào cửa nhị đường, đi qua hoa viên nhỏ, đi thẳng đến cuối, rẽ vào cổng hoa, men theo hành lang rồi dừng lại bên ngoài căn phòng.
Thị vệ bẩm báo: “Đại nhân, Cố nương tử đã đợi ở bên ngoài.”

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...