Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 38: Cầu xin người khác thì phải có tư thế của người cầu xin



Bên trong nhất thời không có tiếng động, trong giây lát, liền thấy cửa phòng được đẩy ra, Tần Trọng Văn mặt không biểu cảm từ bên trong đi ra, dùng một ánh mắt ra hiệu cho thị vệ rời đi.
Hắn ta đứng ngoài cửa nói: “Cố cô nương mời vào.”
Cố Niệm cảm kích đáp lại bằng một nụ cười, xách váy đi vào chính đường, đưa mắt nhìn quanh, thầm nghĩ nơi này hẳn là căn phòng Tạ Nghiễn ở hàng ngày.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đóng lại, nàng sững sờ, vội quay người nhìn lại, còn chưa kịp chạy đến bên cửa, đã nghe gian trong có người lạnh lùng nói: “Còn phải để ta mời nàng vào sao?”
Cố Niệm dừng bước tại chỗ, bất an siết chặt năm ngón tay, nhưng vẫn nghe lời vòng qua bình phong đi vào bên trong.
Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn nghiêm nghị, trên bàn bày mấy đĩa thức ăn đang bốc hơi nóng, nàng vừa nhìn qua, phát hiện lại giống hệt mấy món ăn nàng đưa đến nha môn hôm đó.
Nàng sững sờ, mắt khẽ chớp, thầm nghĩ chẳng lẽ quả thực như lời Thôi Vân Trì nói, Tạ Nghiễn thấy tay nghề của nàng không tệ, nên mới bảo nàng đến thư phòng một chuyến sao?
Hắn ngước mắt nhìn nàng “Nàng cũng bận rộn cả nửa ngày rồi, ngồi xuống cùng ăn đi.”
Cố Niệm theo phản xạ lắc đầu: “Tạ đại nhân vất vả hơn, dân phụ không dám vượt phép tắc, ngài mau ăn đi.”
Tạ Nghiễn lại đặt đũa xuống, ánh mắt trầm tĩnh đánh giá nàng, nhìn đến mức Cố Niệm đáy lòng phát run.
Làm sao nàng biết được, vừa rồi nhất cử nhất động của hai người, bất kể là Thôi Vân Trì đổi trắng thay đen đau đớn tố cáo mình vô tội bị người ta hãm hại, hay là hắn ta nói năng khéo léo, dỗ dành uy h**p Cố Niệm chủ động lấy lòng cầu xin…
Tạ Nghiễn cách đó một bức tường nghe rõ mồn một.
Có một luồng cảm xúc không tên quẩn quanh trong lòng, khiến hắn lửa giận bùng lên.
Hắn một mặt khinh bỉ thủ đoạn hạ lưu của Thôi Vân Trì, miệng đầy lời nói dối, không biết xấu hổ mà trăm kiểu kích động thê tử bán thân thay hắn cầu tình. Một mặt lại giận Cố Niệm ngây thơ ngu dại, lại có thể bị loại cặn bã này đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn cam tâm tình nguyện hi sinh vì hắn ta.
Hắn âm thầm nghi ngờ, lại càng thêm oán giận.
Cố Niệm trước đây từng có một đoạn nhân duyên với hắn, cho dù đã đường ai nấy đi, mỗi người có tiền đồ riêng, nhưng mắt nhìn của nàng đáng lẽ cũng nên cao hơn một chút, vậy mà bây giờ nàng lại cam tâm chịu thiệt gả cho loại cặn bã quan trường như Thôi Vân Trì.
Hơn nữa, xem ra nàng còn động lòng thật.
Cố Niệm rốt cuộc là nghĩ quá nhiều nên tính già hóa non, hay là nhìn nhận sự việc quá nông cạn ngây thơ ngu dại? Sao có thể dễ dàng bị Thôi Vân Trì xúi giục, thật sự bằng lòng đi ngược lại lòng mình vì lang quân mà cầu xin, chủ động lấy lòng.
Hắn không thể hiểu nổi tâm tư của nàng, càng không thể đặt nàng và vị Nhị cô nương Cố gia ba năm trước trăm phương ngàn kế gả vào Hầu phủ làm một.
Hắn chậm rãi đứng thẳng, vòng qua chiếc bàn nhỏ đi đến trước mặt Cố Niệm, thần sắc lạnh nhạt liếc nàng một cái.
“Cố cô nương đến đây là cầu xin điều gì?” Hắn dừng lại một chút “Đã gặp Thôi Vân Trì rồi, cũng không ngồi xuống dùng bữa, chẳng lẽ nào là đột nhiên hứng khởi muốn cùng bổn phủ ôn chuyện cũ sao.”
Hắn cố ý nhấn mạnh âm tiết, dường như cố tình nhắc nhở Cố Niệm, bọn họ từng có một đoạn quá khứ.
Cố Niệm không ngờ hắn đi thẳng vào vấn đề như vậy, lại nghĩ đến lời dặn của Thôi Vân Trì, trong lòng hạ quyết tâm, vội cúi đầu nhún gối nói: “Tạ đại nhân, mong ngài minh giám. Vân Trì chắc chắn bị oan uổng, con người của huynh ấy ta rõ ràng hơn ai hết, nếu ngài không tin, cũng có thể hỏi các vị quan gia khác trong nha môn, hoặc là Tưởng đại nhân…”
Tạ Nghiễn lạnh lùng ngắt lời: “Con người của hắn?”
Lời nói của Cố Niệm khựng lại, nói nhỏ: “Vân Trì làm người chính trực đáng tin cậy, trước nay luôn nhiệt tình nói lời nghĩa hiệp, hàng xóm láng giềng đều công nhận phẩm hạnh của huynh ấy.”
Tạ Nghiễn hơi nhíu mày, không ngừng nhấm nháp mấy câu hình dung này của Cố Niệm, trong lòng dấy lên một nụ cười hoang đường.
Bất kể là chính trực hay nghĩa hiệp, đều khác xa với Thôi Vân Trì mà hắn điều tra được.
Người này thực ra khéo léo tinh ranh, làm việc kín kẽ không sai sót, có thể nói là một người mà trắng đen đều qua lại được, càng là tay chơi tình ái lão luyện chốn phong nguyệt, chỉ riêng các kỹ nữ mà hắn ta bỏ tiền ra bao nuôi cũng đã nhiều bằng một bàn tay.
Hắn nhất thời không hiểu, Cố Niệm là thật sự không biết những việc làm bên ngoài của hắn ta, hay là đã nát ròi thì kệ cho hỏng luôn, chỉ cần nam nhân về nhà ngoan ngoãn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, bất kể phẩm hạnh hạ lưu đến đâu, nàng cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt?
Tạ Nghiễn im lặng hồi lâu, rũ mắt đánh giá nàng, Cố Niệm mi mắt cụp xuống, thấp thỏm đan chéo hai tay, rõ ràng là miệng thì đồng ý với Thôi Vân Trì, nhưng thực tế lại khó mà thực hiện.
Hắn vốn định nói cho nàng biết từng việc làm của Thôi Vân Trì, nhưng sau khi rời khỏi nhà lao, hắn lại đột nhiên có kế hoạch mới.
Hắn cam tâm làm kẻ giật dây phía sau, giống như một con dã thú đói khát, trước tiên là để lộ răng nanh nhẹ nhàng c*n v** c* họng con mồi, sau đó từ từ kéo nàng vào hang ổ, nhìn thật kỹ, nhìn thật rõ con người thật của nàng.
Nàng rốt cuộc là quá ngây thơ, hay là tâm tư sâu sắc? Bất kể là cái chết giả ba năm trước, hay là việc tái giá khó hiểu ở Tầm Khê. Bất kể là Cố Minh Chương hay là Thôi Vân Trì, những người này luôn dính dáng đến nàng, mà nàng… thực ra trong lòng rốt cuộc là cam tâm tình nguyện, hay là bất đắc dĩ?
Hắn muốn một câu trả lời, đây càng là khúc mắc trong lòng của hắn bao năm nay.
Hắn vốn đã buông bỏ chuyện cũ, nhưng mãi đến khi trùng phùng với nàng, hắn mới biết chuyện này không dễ dàng buông bỏ như vậy.
“Nàng rốt cuộc muốn nói gì?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Cố Niệm cắn môi, mười ngón tay siết chặt hơn, lấy hết can đảm nói: “Tạ đại nhân tra án vất vả… Dân phụ tối nay chuẩn bị một ít rượu và thức ăn để tỏ lòng biết ơn, mong ngài đừng từ chối.”
Nàng căng thẳng nuốt nước bọt, cổ họng phát ra âm thanh khe khẽ “Cầu xin đại nhân soi xét rõ ràng, mau chóng trả lại trong sạch cho Vân Trì…”
Giọng nàng như tiếng muỗi kêu, nhẹ đến mức không thể nhận ra, dường như đã dùng hết tất cả dũng khí để nói xong câu này.
Thật mỉa mai, hôm qua nàng còn hùng hồn kể lể cái sai của Tạ Nghiễn, tư thế đảo ngược so với trước đây, nàng lại trở thành bên có thể kiêu ngạo chỉ trích hắn không đúng.
Nàng vốn dĩ có thể từ đây thản nhiên rời xa quá khứ, nhưng thế sự khó lường…
Cả phòng yên tĩnh, Cố Niệm chờ mãi không thấy Tạ Nghiễn trả lời, trong lòng càng thêm thấp thỏm không yên.
Nàng tự thấy vừa rồi không nói sai lời nào, càng không có chỗ nào mạo phạm đến vị quý nhân này, nếu hắn không đồng ý, hoặc là chán ghét nàng có ý đồ lấy lòng hối lộ, cảm thấy nàng bản tính giả dối, hắn hoàn toàn có thể mắng chửi vài câu rồi đuổi nàng ra khỏi Hành phủ.
Nhưng sự im lặng nuốt chửng hơi thở của nàng, từng chút một tước đoạt dũng khí truy hỏi của nàng.
Hắn bứơc lại gần nàng một bước, Cố Niệm không dám cử động thiếu suy nghĩ.
Bóng dáng cao lớn của Tạ Nghiễn gần như che khuất tầm mắt trước mặt nàng, nàng nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội bên dưới đai lưng của hắn, nhất thời ngây ngẩn thất thần.
Đó là… tín vật nàng cầu xin để tự bảo vệ mình năm đó.
Đoạn quá khứ đó ồ ạt xông vào tâm trí nàng, giống như những mảnh vỡ chắp vá thành những cảm xúc rời rạc, đau buồn, tủi thân, cẩn thận dè dặt… cũng có cả sự vui mừng hiếm hoi thi thoảng, giống như ngọn nến tàn bị gió lớn tàn phá, mưa gió vùi dập bất cứ lúc nào cũng có thể tắt lịm.
Tạ Nghiễn giọng điệu xa cách: “Cầu xin người khác thì phải có tư thế của người cầu xin.”
Cố Niệm sững sờ, dòng suy nghĩ bay xa như gió dường như bị rạch một đường, nhanh chóng co cụm dồn nén lại.
Nàng vừa hoàn hồn, chỉ nghe thấy hai chữ “cầu hắn”.
Vô thức ngước mắt nhìn lên, Tạ Nghiễn sắc mặt lạnh nhạt, giữa lông mày có chút kiêu ngạo. Thế là chỉ trong một đêm, bọn họ lại quay về vị trí vốn có.
Nàng rụt rè chớp chớp mắt, thuận theo yêu cầu của hắn hơi khuỵu gối, ai ngờ lại bị Tạ Nghiễn một tay đỡ lấy.
Hắn lạnh lùng nói: “Phải quỳ xuống như vậy khó chịu đến mức nào chứ? Thứ ta muốn không phải cái này.”
Cố Niệm khó hiểu nhìn hắn, đôi môi đỏ khẽ mở, thần sắc có chút lúng túng.
Tạ Nghiễn hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua bình ngọc trên bàn, rồi lại dời tầm mắt trở về, mặt không biểu cảm liếc nhìn nàng.
Tim Cố Niệm chùng xuống, nghĩ đến lời cảnh báo vừa rồi của Thôi Vân Trì, dường như bây giờ mới ngộ ra ý sâu xa trong lời hắn ta.
Cho nên… vì gần đây hắn ta tiếp xúc thường xuyên với Tạ Nghiễn, biết được con người hiện tại của Tạ Tiểu hầu gia, nên mới ám chỉ nàng như vậy sao?
Điều này khác xa với nhận thức của nàng, nhưng bây giờ, nàng dường như không có đường để mặc cả.
Nàng tự cho là đã hiểu ý của Tạ Nghiễn, suy đi nghĩ lại một hồi, lúc này mới bước từng bước nhỏ chậm rãi đi đến trước bàn.
Nàng cầm bình ngọc rót đầy một ly, lại cẩn thận từng li từng tí đi về trước mặt Tạ Nghiễn, thăm dò đưa ly rượu lên, lại thấy Tạ Nghiễn hơi nheo mắt, sắc mặt đã sa sầm.
Cố Niệm liền biết nàng lại đang hiểu sai ý.
Hắn không phải muốn nàng hầu hạ, mà là… muốn nàng uống ly rượu này.
Nàng cúi đầu, giãy dụa mấy lần, cuối cùng nâng ly chậm rãi uống cạn.
Tạ Nghiễn nhướng mày, thong thả dựa vào nhuyễn tháp bên cạnh, sắc mặt trầm tĩnh nhìn Cố Niệm.
Cố Niệm không nhận ra rượu này có gì lạ, chỉ cảm thấy vào họng thanh mát dễ uống, mang theo chút vị ngọt.
Nàng cầm ly rượu nhìn lại Tạ Nghiễn, không biết hắn có dự định gì.
“Tạ đại nhân… ta…”
Tạ Nghiễn lắc đầu, Cố Niệm càng thêm khó hiểu.
Hai người im lặng đối mặt, Cố Niệm lại dần dần cảm thấy tinh thần mơ màng, tay chân bủn rủn.
Nàng hơi toát mồ hôi, mặt cũng từng chút một nóng ran lên. Tiếp đó người nàng lảo đảo bước về phía sau, đưa tay ra sau chống lên bàn nhỏ, không thể tin được mà nhìn về phía Tạ Nghiễn.
Nàng không tin hắn trở nên bất chấp thủ đoạn, lén lút làm những âm mưu không thể để người khác biết, Tạ Nghiễn sẽ không phải loại người này… nhưng ly rượu kia…
Cố Niệm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đưa tay cầm lấy bình ngọc kia, nhìn thế nào cũng không ra manh mối.
“Đây là rượu gì…”
Tạ Nghiễn đã từ nhuyễn tháp đứng dậy, hắn phủi phủi ống tay áo, lơ đãng nói: “Đây là rượu trong cung, nếm thấy quen không?”
Cố Niệm th* d*c nặng nề, nhưng chỉ đành yếu ớt lắc đầu.
Tạ Nghiễn nhếch môi cười khẽ: “Cố cô nương trí nhớ ngày càng kém nhỉ. Ta quên nói với nàng, hương xông kia quả thực không có vấn đề, là vấn đề của rượu. Đêm viên phòng của nàng và ta, nàng một chút cũng không nhớ sao?”
Cố Niệm kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, cuối cùng lại không thể chống đỡ nổi mà trượt ngồi xuống trước bàn.
Nàng một tay chống trán, cố gắng không để mình gục xuống, trước mắt hiện lên từng đợt hỗn loạn. Nàng căng thẳng lùi về sau, nhưng Tạ Nghiễn chỉ ngồi xuống đối diện bàn nhỏ.
Hắn xách bình ngọc lên, ngước mắt nhìn nàng, cuối cùng lại đặt bình rượu sang một bên, tự mình rót một ly trà nóng.
Hắn nâng chén chậm rãi uống, thấy Cố Niệm ánh mắt mơ màng, gương mặt trắng nõn đỏ ửng như thoa son, hun đúc nên vài phần xinh đẹp đáng yêu.
Tạ Nghiễn trước nay luôn tự cho mình là quang minh lỗi lạc, là chính nhân quân tử, nhưng ở trước mặt Cố Niệm, lại luôn vô tình để lộ sự phóng túng không phù hợp.
Hắn tự cho là đúng, quả quyết rằng sự bất thường và tức giận của mình là do năm đó nàng không rõ ràng mà hòa với hắn, lại còn tìm đến loại người như Thôi Vân Trì sau khi hòa ly…
Huống hồ, đây vốn là kế sách nàng và Thôi Vân trì đã bí mật bàn bạc kỹ từ trước, không thể tính là hắn thừa dịp người khác gặp nguy.
Cố Niệm yếu ớt r*n r*: “…Ngài muốn làm gì?”
Nàng nhìn Tạ Nghiễn, mà hắn chỉ ngồi bên bàn đánh giá nhất cử nhất động của nàng, trơ mắt nhìn nàng uống thứ rượu không nên uống, để lộ ra dáng vẻ không thể kiểm soát.
Hắn đang cố ý trêu đùa nàng sao? Thấy nàng thất thố, mất hết quy củ, đối với hắn mà nói chính là niềm vui.
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Nếu nàng đã có việc cầu xin ta, ta cũng phải có chút lợi lộc. Nếu không, vụ giao dịch này không công bằng, càng không chắc chắn, nàng nói xem?”
Cố Niệm không sức phản bác, ôm mặt, cố gắng muốn mình tỉnh táo hơn một chút.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, không biết là đang từ chối, hay chỉ là quá khó chịu.
Hóa ra Thôi Vân Trì quả nhiên đã nhìn thấu hắn… Hóa ra Tạ Nghiễn cũng đã thay đổi.
Tạ Nghiễn coi như không phát hiện, hắn dùng hai ngón tay kẹp lại, đổi ly rượu trước mặt Cố Niệm thành một ly sứ sạch, lại rót đầy trà nóng cho nàng.
“Không bằng lòng sao?” Hắn cười khẽ “Không sao, vậy nàng đi đi.”
Cố Niệm nức nở, cũng không biết vì sao lại đau lòng.
Sự thật thường khiến người ta khó chấp nhận, nhưng nàng vạn lần không ngờ, Tạ Nghiễn cũng sẽ là loại người này… Hắn vốn thanh cao tự chủ như vậy, trước nay luôn chán ghét những mối quan hệ bẩn thỉu này, nếu không, năm đó sao hắn lại hiểu lầm nàng sâu sắc đến thế?
Nhưng thời gian qua đi, hoàn cảnh đổi thay, hóa ra hắn cũng không phải là không thể bị tiêm nhiễm, lẽ nào sự khắc kỷ phục lễ trong xương cốt hắn cũng đã bị năm tháng bào mòn rồi sao?
Nàng muốn cứu Thôi Vân Trì, muốn báo đáp ân tình của Thôi gia, nhưng không phải bằng hình thức này…
Cố Niệm cắn chặt răng, thấp giọng hỏi: “Tạ đại nhân… muốn lợi lộc gì?”
Tạ Nghiễn thản nhiên nói: “Đổi một cách xưng hô dễ nghe hơn.”
Cố Niệm sắc mặt hơi sững sờ, thầm nghĩ một lát, đành phải do dự nói: “Xin Tiểu hầu gia… nói rõ.”
Hắn hài lòng nhếch môi “Thực ra không khó, những ngày ta ở Tầm Khê, nàng phải đến ngay khi được gọi.”
Cố Niệm ngước mắt nhìn hắn, không muốn gật đầu, nhưng lại không có đường lui.
Ánh mắt hắn trầm tĩnh: “Còn về Thôi Vân Trì, ta tự sẽ xử lý công minh, trả lại công đạo cho hắn.” Dừng một chút, hắn bổ sung “Ta làm vậy cũng không tính là ép buộc người khác.”
Đây xem như là lời hứa Tạ Nghiễn dành cho nàng, chỉ cần nàng gật đầu đồng ý, Tạ Nghiễn sẽ kết án thả người với tốc độ nhanh nhất, đối với hắn mà nói đây quả thực không phải chuyện khó.
Nhưng Cố Niệm cắn chặt răng, chính là không có cách nào dễ dàng nói ra chữ “được” kia. Nàng cố chịu đựng đến mức khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, lại vì men rượu dâng lên làm đỏ ửng gò má thơm, trông càng thêm vẻ kiều diễm khó che giấu.
Hắn nhìn nàng chịu đựng giày vò, bỗng có một chút thương hại, quay mặt đi, dùng lời lẽ mập mờ nhắc nhở: “Nàng nên biết rõ, nếu hắn thật sự trong sạch, nàng không cần phải cầu xin đến trước mặt ta. Thế gian này rất công bằng, nàng có điều cầu xin, ta đã nói cho nàng điều kiện trao đổi, lựa chọn là ở nàng.”
Hắn vẫn không nỡ vạch trần bộ mặt giả tạo của Thôi Vân Trì vào lúc này, dù sao bọn họ cũng đã chung sống lâu như vậy. Thôi Vân Trì ở trước mặt nàng diễn rất tốt, trước nay đều nói năng hòa nhã chăm sóc chu đáo, cũng không nhắc đến những chuyện xấu xa chốn quan trường, càng hiếm khi để lộ bộ mặt tàn nhẫn độc ác kia, ra dáng một bậc quân tử.
Hắn sợ đột nhiên phơi bày việc làm bẩn thỉu này ra, nàng nhất thời không chịu đựng nổi sự tàn khốc này.
Mà Cố Niệm lúc này suy nghĩ chậm chạp, nên không lập tức lĩnh ngộ được hàm ý sâu xa hơn, nàng tưởng rằng Tạ Nghiễn đã dễ dàng nhìn thấu sự cố chấp của nàng, càng nhìn thấu kế hoạch của nàng và Thôi Vân Trì, nàng đã không còn đường lui.
Đối với Tạ Nghiễn mà nói, nàng chính là loại người này… có thể vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, càng không tiếc bán rẻ sự trong sạch và danh dự.
Đáy lòng nàng dấy lên một nụ cười khổ, chẳng qua là khiến hắn trên sự chán ghét đã định sẵn, lại tăng thêm sức nặng, nhưng, điều này có quan trọng không?
Nàng và Tạ Nghiễn không còn dây dưa gì nữa, hắn muốn nhìn nàng thế nào cũng không sao cả.
Cố Niệm đờ đẫn đứng dậy, đột nhiên bắt đầu cởi dây áo trong, nàng kéo cổ áo giao lĩnh xuống, bờ vai ngọc hơi hở ra, đưa tay lại muốn kéo tung đai lưng.
Tạ Nghiễn nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Cố Niệm.”
Hắn gọi tên nàng, không mang bất kỳ sự dịu dàng nào, mà vô cùng tức giận.
Hắn lạnh lùng lướt qua hàng mi dài run rẩy của nàng, sắc mặt annfg phẳng lặng như nước, rõ ràng đáy lòng rất sợ hãi, nhưng vẫn mím chặt môi, không để hắn dễ dàng nhận ra sự sợ hãi của nàng.
Giọng Cố Niệm lạnh như sương: “Tiểu hầu gia, đây không phải là điều ngài muốn sao? Chỉ là dân phụ xuất thân hèn mọn, mặt xấu lòng lạnh chỉ sợ hầu hạ không tốt, nếu có thiếu sót, cũng xin ngài đừng trách tội.”
Tạ Nghiễn tức giận nhíu mày, gần như đi hai bước đã đến trước mặt nàng, mạnh mẽ gạt tay nàng ra, lại kéo áo trên của nàng ngay ngắn lại.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Nàng có biết mình đang làm gì không?”
Lời giải thích đến bên miệng cuối cùng rốt cuộc lại bị hắn nuốt ngược vào trong.
Hắn hận bộ dạng vô dục vô cầu lạnh như băng này của nàng, giống như ngày đó nàng đột nhiên đề nghị hòa ly, nàng hoàn toàn không hiểu hắn đã trải qua những gì, đã trả giá những gì, nhẹ bẫng một câu mỗi người có tiền đồ riêng, đem mọi chuyện xóa sạch.
Tạ Nghiễn xoay người đi ra ngoài chính đường, giọng nói truyền đến: “Nàng đi đi.”
Cố Niệm lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng có phải lại hiểu lầm ý của Tạ Nghiễn rồi không? Giống như nàng nghĩ trước đó, thực ra Tạ Nghiễn muốn nàng đến ngay khi được gọi, có lẽ chỉ vì muốn có một tỳ nữ ở bên cạnh hầu hạ quét dọn, hoặc là xuống bếp nấu nướng, chứ không phải…
Nàng run tay thắt lại quần áo, hoảng loạn xông ra cửa bỏ chạy.
Tạ Nghiễn nghe tiếng bước chân vội vã rời đi của nàng xa dần, thở dài một tiếng trong thư phòng được ngăn ra ở gian bên phía đông.
Cả người hắn chìm trong bóng tối, chống tay dựa ngồi trong ghế thái sư, nhất thời vừa tức giận vừa khó hiểu.
Hắn trước đây chưa từng nghiêm túc tìm hiểu Cố Niệm, chỉ biết đại khái nàng thân thế đáng thương, sau khi song thân qua đời vẫn luôn bị di nương của Nhị phòng đối xử hà khắc, nhưng dù có thế nào cũng không ngờ nàng lại có tính tình cam chịu như vậy.
Cho dù đã rời xa kinh thành, rời xa người di nương tàn nhẫn, độc ác kia.
Cho dù nàng đã có năng lực tự lực cánh sinh, tính tình rõ ràng cũng cứng rắn hơn mấy phần, nhưng vẫn bị một số kẻ ác lòng dạ khó lường dùng chút ân huệ dễ dàng uy h**p.
Nhưng hắn lại nghĩ, lẽ nào… hắn lại không làm điều ác sao?
Trong một khoảnh khắc, Tạ Nghiễn đột nhiên nhận ra sự lạnh lùng và kiêu ngạo trong xương cốt mình… Tại sao đối với hắn mà nói, người khác gây khó dễ cho nàng chính là làm điều ác, vậy còn bản thân hắn thì sao? Hắn chưa bao giờ cân nhắc, xuất thân của nàng vốn đã khác hắn, nhưng hắn lại luôn không thể đứng ở góc độ của nàng để suy nghĩ vấn đề.
Mỗi lần đều tự cho là đúng, vội vàng kết luận, thực ra cũng là một loại ác.
Mà nàng lại rất giỏi tự trách và yêu cầu bản thân, nhưng đối với người khác lại luôn khoan dung. Đối mặt với sự hung hăng dọa người của hắn, nàng thậm chí chưa bao giờ chỉ trích hắn… Ngay cả hôm qua hiếm khi nổi giận kể lể cái sai của hắn, nàng cũng chỉ nói, nàng chưa từng oán trách ai, chỉ mong hắn đừng dây dưa nữa.
Bọn họ rõ ràng từng là một đôi phu thê, sao lại đến bước đường hôm nay, phải dùng từ “dây dưa” để hình dung? Hắn thậm chí vô cớ nhớ đến câu nói đùa kia của Lý Hoài, Cố Niệm và hắn là kỳ duyên trời ban…
Tim hắn như bị một cây kim nhỏ dài đâm một vết, một cơn đau âm ỉ bí mật lan ra.
Không nói được tại sao, nhưng hắn không muốn nhìn thấy nàng rõ ràng đã bắt đầu học cách từ chối, cũng sẽ bộc lộ cảm xúc rõ ràng, có thể phản bác, biết tự bảo vệ, nhưng lại đột nhiên biến về bộ dạng hèn mọn này.
Hắn đã từng thấy dáng vẻ hoạt bát lanh lợi của nàng, tuy rất hiếm, nhưng lúc đó nàng vô cùng đáng yêu, sau khi trút bỏ cái gọi là gánh nặng và sự lấy lòng, nàng trở nên rất sống động và thú vị.
Tạ Nghiễn nheo mắt thầm nghĩ, Tần Trọng Văn lại đẩy cửa bước vào, bước chân dừng lại, chuyển hướng đi vào gian bên phía đông.
Hắn ta im lặng hành lễ, trầm giọng nói: “Công tử, Cố cô nương đã ra khỏi Hành phủ, xem phương hướng chắc là về nhà rồi.”
Tạ Nghiễn bình thản “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Bên Thôi Vân Trì thế nào?”
Tần Trọng Văn hít một hơi “Hắn không biết công tử có nể tình Cố cô nương hay không, hiện đang đi đi lại lại trong nhà giam.” Trong giọng nói hiếm khi mang theo chút cảm xúc cá nhân.
Tạ Nghiễn: “Tưởng Vịnh Chính đang ở đâu?”
“Ông ta vẫn đang ở huyện nha thương nghị đối sách, một mặt nghĩ cách chạy tội cho Thôi Vân Trì, một mặt lo lắng hắn vì tự bảo vệ mình, sẽ đem toàn bộ việc làm của hai người phơi bày ra.”
Tạ Nghiễn hừ nhẹ, tỏ vẻ khá hài lòng.
Chiêu ly gián này của hắn đã thành công một nửa, tiếp theo phải xem dã tâm của Thôi Vân Trì rốt cuộc lớn bao nhiêu, đầu óc linh hoạt đến mức nào.
Hắn lại hỏi giờ giấc, trong lòng không vội, đang một mình suy tính sự sắp xếp tiếp theo, bỗng nhiên ngước mắt, lại thấy Tần Trọng Văn dường như muốn nói lại thôi.
Hắn ngả người về sau, thản nhiên nói: “Sao vậy?”
Tần Trọng Văn đi theo hắn nhiều năm, đương nhiên không muốn giấu giếm.
Hắn ta nghĩ ngợi, “Công tử, ngài vốn định nhân cơ hội này giả vờ lôi kéo Thôi Vân Trì, để hắn cam tâm tình nguyện quay giáo, gây chia rẽ nội bộ, tại sao phải… kéo Cố cô nương vào?” Lại thở dài “Công tử đừng trách, chỉ là thuộc hạ cảm thấy cô nương ấy thật sự có chút đáng thương, cô nương ấy bị Thôi Vân Trì đùa bỡn như vậy, mà vẫn bị lừa cam tâm tình nguyện cầu xin cho hắn. Huống hồ…”
Hắn ta bỗng nhiên ngước mắt liếc Tạ Nghiễn, thấy thần sắc hắn vẫn như thường, lúc này mới tiếp tục nói: “Rượu kia rõ ràng chỉ là rượu nho Tây Vực bình thường, chỉ là mạnh hơn một chút dễ say, sao lại bị công tử nói thành…” Tần Trọng Văn rốt cuộc không dám nói bừa, chủ đề nói đến đó thì dừng.
Hắn ta dừng một chút, do dự nói: “Công tử trêu đùa Cố cô nương như vậy, mai này cô nương ấy biết được, chỉ sợ càng…”
Mấy chữ cuối cùng hắn ta cũng không dám nói ra.
Trong bóng tối, Tạ Nghiễn liếc mắt lạnh lùng, Tần Trọng Văn cho dù không nhận ra sắc mặt khác thường, cũng hiểu ý mà ngậm miệng.
Tạ Nghiễn nói: “Nàng ấy đáng thương, cho nên ta đang cứu nàng ấy khỏi nước sôi lửa bỏng đấy.”
Tần Trọng Văn mặt đầy vẻ ái ngại, cười gượng mấy tiếng, lách mình lui sang một bên.
Giây lát sau, Tạ Nghiễn cuối cùng cũng có chút manh mối, hắn phất tay áo đứng dậy, sải bước như gió đi ra ngoài.

Mấy ngày sau, hai tờ ngân phiếu kiểu dáng tương tự nhau được đặt trước mặt Thôi Vân Trì.
Hắn ta bị giam giữ trong nhà lao của hành phủ, tuy không bị tra tấn, nhưng không được yên giấc, cũng không được chải đầu rửa mặt, lúc này tóc mai rối loạn, cằm mọc đầy râu xanh.
Trong ngục tối tăm ánh sáng yếu ớt, hắn quỳ rạp trên đất, Tạ Nghiễn ngồi ngay ngắn sau bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
“Một tờ là ngân phiếu thật do Tiền viên ngoại ngầm hối lộ, dâng tặng Tưởng huyện lệnh để mừng thọ, một tờ là bản sao làm giả để bù vào sổ sách bị thất lạc bên ngoài.” Tần Trọng Văn lạnh lùng nói “Thôi nha úy có nhận ra chính xác được không, hôm đó ngươi giao ra rốt cuộc là tờ nào?”
Thôi Vân Trì cúi rạp người xuống, đưa tay ra lấy, bị Tần Trọng Văn giơ ngang chuôi đao cản lại.
Hắn ta ra hiệu bằng mắt với một tên thị vệ, người nọ chậm rãi bước tới, ngồi xổm trước mặt Thôi Vân Trì, lần lượt cầm hai tờ ngân phiếu lên, đưa từng tờ đến trước mặt Thôi Vân Trì.
Thôi Vân Trì mở to mắt cố gắng phân biệt, hai tờ ngân phiếu này nhìn qua không khác gì nhau, hắn ta cũng không nhớ rõ rốt cuộc tờ nào thật tờ nào giả, càng không phân biệt được hôm đó Tưởng Vịnh Chính đưa cho hắn ta là tờ nào.
Hắn ta do dự: “Phủ đài đại nhân thứ tội, ti chức mắt kém, thực sự không thể nhận ra.”
Tạ Nghiễn nói: “Ngươi nhìn kỹ đi, nhận không ra, thì cũng ngửi ra được chứ.”
Thôi Vân Trì sững sờ, lập tức hiểu ra lời nhắc nhở của Tạ Nghiễn, hắn ta ngẩng đầu ghé sát lại, nhẹ nhàng ngửi giữa tờ giấy.
Tờ bên tay phải còn vương lại mùi son phấn thoang thoảng, chính là mùi phấn son mà Liên Nhi dùng hôm đó.
Hắn ta vội ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn: “Bẩm đại nhân, là tờ bên phải này.”
Tạ Nghiễn liếc mắt nhìn Tần Trọng Văn, hắn ta lập tức hiểu ý, cầm lấy hai tờ ngân phiếu từ tay thị vệ rồi vội vàng lui xuống.
Thôi Vân Trì không hề biết tờ ngân phiếu kia có lai lịch gì, điều duy nhất hắn ta biết rõ là, bất kể là ngân phiếu Tưởng Vịnh Chính nhận hối lộ , hay là tờ ngân phiếu làm sổ sách giả kia, một trong hai tờ đều đủ để hắn ta gặp rắc rồi lớn.
Tâm trí hắn ta hoàn toàn suy sụp, não nề nhìn chằm chằm vào viên gạch lạnh lẽo trước đầu gối, công danh kiếp này dừng lại ở đây thật sự không cam tâm.
Sau này hắn ta còn có con đường nào khác chăng? Đợi khi bị lột bỏ bộ công phục này, Cố Niệm sẽ nhìn hắn ta thế nào? Nàng… còn bằng lòng gả cho hắn ta không?
Hắn ta không có gì cả, trong nhà vốn cũng không có chỗ dựa (, nhiều năm qua nếu không dựa vào thủ đoạn khéo léo tinh ranh luồn lách chốn quan trường, hắn ta cũng không thể trong thời gian ngắn thăng quan vượt cấp được coi trọng như vậy.
Nhưng Cố Niệm lại xinh đẹp như thế, bây giờ ở Tầm Khê cũng đã đứng vững, nơi này lũ sói đói thèm muốn nàng nhiều không kể xiết, chẳng qua đều là e ngại thân phận Nha úy của Thôi Vân Trì, cho nên vẫn luôn chỉ có lòng h*m m**n mà không có lá gan làm bậy.
Nhưng một khi trời đất thay đổi, đợi đến khi hắn ta hoàn toàn thất thế, bọn họ sẽ không còn kiêng dè hắn ta nữa, Cố Niệm… hoàn toàn có thể chọn lang quân có quyền thế cao hơn, giàu có nhiều hơn để tái giá.
Hắn ta không biết rốt cuộc mình bị ai hãm hại… Chuyện này chỉ có Tưởng Vịnh Chính và hắn ta biết, hắn ta cầm ngân phiếu liền lập tức bắt tay vào việc, không hề tiết lộ nửa phần với bất kỳ ai.
Vậy khả năng duy nhất, chỉ còn lại Tưởng Vịnh Chính.
Lẽ nào ông ta thấy Tạ Nghiễn coi trọng người khác, sợ hỏng con đường làm quan của ông ta, cho nên mới dùng chiêu hiểm này để chèn ép sao?
Thôi Vân Trì lửa giận bốc lên từ trong lòng, hận không thể lập tức đối chất với Tưởng Vịnh Chính một phen, nhưng bây giờ lại chỉ đành quỳ rạp dưới chân Tạ Nghiễn nghe hắn xử lý.
Trong ngục yên tĩnh hồi lâu, Thôi Vân Trì có thể nghe thấy tiếng gõ nhẹ lên bàn của Tạ Nghiễn, kéo dài rất lâu.
Trong giây lát, tiếng động này đột ngột dừng lại (, Tạ Nghiễn trầm giọng nói: “Thôi nha úy vô cớ chịu oan, lại không biết đây là hành động của ai à?”
Thôi Vân Trì sững sờ, không dám tin ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn, chỉ thấy mặt hắn không biểu cảm nhìn xuống.
Khóe môi hắn ta run rẩy, nhất thời không nói ra được nửa lời.
Tạ Nghiễn tiếp tục nói: “Một Tầm Khê nhỏ bé không đủ để ngươi thi triển tài năng, theo ta thấy, nhân tài như Thôi nha úy không nên bị chôn vùi.”
Thôi Vân Trì kinh ngạc không thôi, vội tiến tới cúi người lạy xuống, nóng lòng nói: “Phủ đài đại nhân mắt sáng soi rõ, Vân Trì trong lòng chấn động hoang mang. Nếu đại nhân bằng lòng cho ti chức một cơ hội, ti chức nhất định sẽ hầu hạ tận tâm vì đại nhân.”
Tạ Nghiễn thấy hắn ta đã có ý nghĩ đổi chủ đầu hàng, thầm nghĩ kế này đã thành.
Hắn chậm rãi nói: “Đứng lên đi.”
Thôi Vân Trì vui mừng khôn xiết, vội vàng chống tay đứng dậy, trong lòng trống ngực đập vang trời.
Nỗi sợ hãi lo lắng bị luận tội cách chức vừa rồi, nỗi cay đắng vì e ngại Cố Niệm sẽ vứt bỏ hắn ta mà đi, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Lúc này tình thế xoay chuyển, hắn ta không những được miễn tai họa tù đày, mà còn bất ngờ nhận được sự che chở của Tạ Nghiễn. Tất cả những điều này… Hắn ta vui mừng xong lại chuyển sang nghi ngờ, nụ cười còn chưa kịp nở rộ trên mặt lập tức cứng lại bên môi.
Tất cả những điều này, nguyên do là gì?
Hắn ta cẩn thận buông tay đứng trước bàn, im lặng chờ đợi lời tiếp theo của Tạ Nghiễn.
Nhưng Tạ Nghiễn chỉ ngước mắt liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Cố nương tử đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, thật khiến người khác ghen tị.”
Tim Thôi Vân Trì chùng xuống dữ dội, hoảng sợ bất an lén lút liếc Tạ Nghiễn một cái.
Hắn ta đem câu nói này phân tích mổ xẻ, nghiền ngẫm mấy lần, rất nhanh đã hiểu ra thâm ý trong lời Tạ Nghiễn.
Và khi hắn ta đem ý nghĩ này đặt ở trong lòng, cẩn thận cân nhắc, hắn ta biết, nước cờ này không thể không đi.
Dâng hiến mỹ nhân, bảo toàn quan chức và tiền đồ, bài toán đơn giản này hắn ta có thể dễ dàng tính toán rõ ràng.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...