Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 43: Cố Niệm trước nay chưa từng thuộc về hắn ta...



Lại qua một ngày, ở nghĩa thục mọi thứ vẫn như thường, chỉ là Từ Ngôn Tân thỉnh thoảng sẽ đến học đường lộ diện.
Kể từ khi xảy ra chuyện, Vương Thạch Đầu liền không đến học đường nghe giảng nữa, Cố Niệm thấy cậu bé tinh thần sa sút, cũng để cậu bé đi theo bên cạnh mình phụ giúp lặt vặt, làm chút chuyện nhỏ để phân tán tâm lực.
Đêm đó, Trương thẩm dáng vẻ vội vã chạy đến Triệu gia, chỉ đích danh muốn tìm Từ Ngôn Tân.
Cố Niệm mấy ngày nay đều ngủ ở học đường, nghe thấy động tĩnh cũng bước ra sân, liền thấy hai người ở sau cửa hông nhỏ giọng trao đổi vài câu, sau đó, Trương thẩm lại lảo đảo rời đi.
Từ Ngôn Tân vẻ mặt nặng nề xoay người vào cửa, đi đến bên cạnh Cố Niệm “Triệu Thái tối nay lại đến nhà họ Vương rồi.”
Cố Niệm sững sờ, cau mày mắng thầm: “Vô sỉ!”
Từ Ngôn Tân giơ tay ra hiệu nàng bình tĩnh, thấp giọng nói: “Theo lời Tạ đại nhân dặn dò, sự việc không thể chậm trễ, cần nhân lúc hai người bọn họ tư thông bắt người quy án, như vậy là có thể chiếm thế thượng phong.”
Cố Niệm gật đầu, lại hỏi: “Vậy khi nào đi nha môn báo quan?”
Từ Ngôn Tân: “Triệu Thái đêm khuya vẫn chưa rời đi, có lẽ không định dời đi nữa, nhưng hắn sáng sớm cũng phải về thành đến nha môn điểm danh, chi bằng nhân lúc hắn không đề phòng, ngay canh năm báo quan bắt người.”
Hắn ta ngập ngừng một lát “Có điều, nha môn bắt người cần có người đứng ra tố cáo oan tình, nhà họ Vương đã không còn thân thích nào khác, bây giờ chỉ có Vương Thạch Đầu có thể làm việc này, để ta đi gọi nó dậy.”
Cố Niệm hoảng hốt, vội lắc đầu nhìn Từ Ngôn Tân “Không được, vẫn là đổi người khác đi.”
Từ Ngôn Tân còn muốn khuyên, Cố Niệm lại trầm giọng nói: “Phụ thân của Thạch Đầu đã qua đời rồi, nó tuổi còn nhỏ, bây giờ lại muốn nó tự tay đưa nương thân lên công đường, chuyện này đối với nó quá tàn nhẫn…”
Từ Ngôn Tân sững sờ, rõ ràng không ngờ tới Cố Niệm tâm tư nhạy bén, lại sớm đã nghĩ đến mối liên hệ này.
Nếu sau này đòi lại được công bằng, đối với Vương Thạch Đầu mà nói thì cũng là trong mấy ngày ngắn ngủi liên tiếp chịu đả kích nặng nề, tâm trí cậu bé còn chưa trưởng thành, di chứng mà chuyện này mang lại còn sâu xa hơn tưởng tượng.
Hắn ta im lặng hồi lâu, lại hỏi: “Vậy để Trương thẩm ra mặt thì sao? Nhưng bà ấy tuổi tác đã cao, ta sợ lão nhân gia…”
“Để ta.” Cố Niệm tiếp lời, quả quyết ngẩng mắt nhìn Từ Ngôn Tân.
Hắn ta lại sững sờ kinh ngạc.
Cố Niệm nói chắc nịch: “Ta là giảng giáo của học đường, là sư trưởng của nó, người ta thường nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, ta tuy là một phận nữ nhi, nhưng cũng xem như là nửa người thân của nó, vụ án oan này do ta ra mặt tố cáo là thích hợp nhất.”
Từ Ngôn Tân ngẩn ngơ nhìn Cố Niệm.
Nàng rõ ràng trông dịu dàng đáng mến, xưa nay đối với mọi người luôn tươi cười, nói chuyện nhỏ nhẹ cũng chưa từng đỏ mặt với ai, khí chất mỏng manh như liễu, nhưng lời nói ra, chuyện định làm lại lớn lao vững chãi như rễ cây cổ thụ bám sâu.
Nàng không phải là nói suông mấy lời hứa hẹn để ra oai, ngay cả khi đưa ra quyết định lớn như vậy, giọng điệu cũng không nhanh không chậm, từ tốn nói ra, nhưng trong đó lại ẩn chứa sức mạnh vô hạn, khiến người ta không kìm được mà thêm mấy phần tin phục.
Từ Ngôn Tân bỗng nhiên lùi lại nửa bước, chắp tay vái nàng một vái thật trang trọng.
Cố Niệm vội đỡ tay hắn ta lên: “Từ tiên sinh không nên làm vậy!”
Từ Ngôn Tân nói: “Cố nương tử xứng đáng.”
Cố Niệm khẽ thở dài “Chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc, cũng không biết đứa trẻ này sau này sẽ đi đâu về đâu… Ngô thị dù sao cũng là mẫu thân của nó.”
Từ Ngôn Tân nói: “Có khó khăn đến mấy cũng phải cắn răng chịu đựng. Chính vì kẻ phạm tội là mẫu thân của nó, người trên không làm gương thì người dưới sẽ hỗn loạn, lúc này mà bỏ mặc không quan tâm, sau này nếu gây ra họa lớn hơn, chỉ sợ hối hận đã muộn.”
Cố Niệm quay mắt nhìn hắn ta một cái, không nói gì nữa.
Đêm đó, một chiếc thuyền khách chòng chành vượt qua Nam Thủy. Trong thành Tầm Khê, Hành phủ ở phố Đông mọi thứ vẫn như thường lệ.
Thư phòng ở hậu viện đèn đuốc sáng trưng.
Tần Trọng Văn chắp tay chờ ở một bên “Công tử, tờ đơn kiện kia do Cố cô nương tự tay viết.”
Tạ Nghiễn cầm bút phê duyệt công văn, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên.
Trong thoáng chốc hắn hạ bút, nét chữ như rồng bay rắn lượng, nhanh chóng viết xong lời phê, hắn gấp quyển văn thư lại, lúc này mới nhìn Tần Trọng Văn một cái: “Theo tính cách của nàng ấy, chuyện này nhất định sẽ theo đến cùng, sẽ không bỏ mặc không quan tâm.”
Tần Trọng Văn nhất thời lỡ lời: “Trước đây thật không nhìn ra Cố cô nương có sự kiên cường đến nhường này…”
Bắt gặp ánh mắt của Tạ Nghiễn, hắn ta vội cúi đầu tự nhận mình nhiều lời.
Tạ Nghiễn nói: “Trước đây nàng ấy bị người ta đè nén quá mức rồi, bây giờ như vậy rất tốt.”
Không chỉ là sự kiên cường này, còn có biểu cảm nhỏ lúc cãi lại hắn, vẻ mặt cười mà như không cười cho qua chuyện, miệng nói không muốn nhưng lại vướng bận vào sự cố chấp khó hiểu ‘lời đã nói ra nhất định phải làm’… Tất cả những điều này đối với hắn đều quá mới mẻ, một con người sống động linh hoạt hiện rõ mồn một trước mắt, mỗi cái nhăn mày nụ cười, lời nói cử chỉ của nàng, không gì không thu hút sự tò mò của hắn.
Đối với hắn mà nói, mọi thứ của Cố Niệm bây giờ đều rất tốt.
Hắn không nhịn được muốn trêu chọc nàng, tạm thời chưa nắm rõ được mức độ nông sâu, nhưng dù là nghe nàng nói móc mỉa, Tạ Nghiễn đều cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Hắn vẫn chưa biết, thật ra hắn từ rất lâu trước đây đã đặt nàng trong tim, ngọn lửa đó tùy ý lan ra, hắn không thèm để ý, đến cuối cùng đã thành thế lửa cháy lan đồng cỏ… Hắn cam tâm tình nguyện lún sâu vào đó.
Tạ Nghiễn âm thầm suy nghĩ một lát, trước mắt hiện lên vẻ mặt nghiêm túc của Cố Niệm lúc chia tay hắn, hắn tự nhiên sẽ không phụ sự tin tưởng của nàng.
Tạ Nghiễn từ từ đứng dậy: “Người cử đi bến đò đều là ngươi tự mình chọn chứ?”
Tần Trọng Văn gật đầu: “Đều là thân vệ của Hầu phủ mang đến.”
Tạ Nghiễn nói tốt “Đành để bọn họ chịu thiệt nghỉ tạm nửa đêm ở nhà kho, sáng sớm ngày mai, để nàng ấy trực tiếp đến nha môn đánh trống kêu oan.”

Sáng sớm hôm sau, canh năm.
Người gõ mõ báo canh vừa mới xong việc, trống kêu oan bên ngoài huyện nha Tầm Khê đã bị người ta gõ vang.
Âm thanh đó phá vỡ sự yên tĩnh lúc rạng sáng của huyện thành, càng khiến Tưởng Vịnh Chính chậm mất nửa nhịp, đợi ông ta nhận ra nay đã khác xưa, Tạ Nghiễn vẫn còn ở Tầm Khê tuần tra, lúc này mới tay chân luống cuống chạy đến nha môn.
Mà bên trong nghi môn (cổng chính thứ hai) ở chính đường, Tạ Nghiễn mặc một thân quan phục màu đen, ngồi ngay ngắn nghiêm nghị sau bàn án.
Hắn mặt mày lạnh lùng, tay cầm kinh đường mộc, ra lệnh một tiếng, đám nha dịch không dám thở mạnh, vội vàng ung dung cầm gậy thăng đường.
Cố Niệm dắt Vương Thạch Đầu được dẫn vào trước công đường, Thôi Vân Trì đứng ở vị trí đầu bên trái, đợi hắn nhìn rõ người tố cáo, lập tức sắc mặt thay đổi rõ rệt, nhưng ở trước mặt Tạ Nghiễn lại không dám để lộ chút khác thường nào.
Chủ bộ thận quan sát sắc mặt Tạ Nghiễn, không nhìn ra được gì, bèn cất giọng nghiêm túc: “Người dưới công đường là ai, kiện cáo chuyện gì?”
Cố Niệm dắt Vương Thạch Đầu theo tiếng quỳ xuống đất, dâng lên một tờ đơn kiện, ngay sau đó từ từ nói rõ.
Thôi Vân Trì yên lặng nhìn nàng, lập tức toát ra một trận mồ hôi lạnh. Nếu không phải hôm đó hắn mượn cớ công vụ bận rộn không rảnh để ý, thiếu chút nữa hắn đã dấn thân vào vũng bùn này, một lần nữa tự hủy hoại tiền đồ của mình… chỉ sợ chuyện này vẫn sẽ bị Tưởng Vịnh Chính đá đến trước mặt hắn, giao cho hắn xử lý hậu quả.
Cố Niệm bên này sắp nói đến đoạn cuối, liền nghe bên ngoài nha môn truyền đến một trận động tĩnh, Tưởng Vịnh Chính vịn mũ quan vội vã chạy vào, thấy cả công đường trang nghiêm, lại giật mình một phen.
Ông ta không màng lễ nghi, mấy bước nhảy lên công đường, vội quỳ xuống xin tội: “Tạ đại nhân vất vả, lại đích thân sáng sớm đến nha môn xét xử án oan, thực sự là hạ quan thất trách!”
Tạ Nghiễn liếc ông ta “Không sao, Tưởng huyện lệnh đừng trách ta tự ý chủ trương mới phải.”
Hắn miệng nói đừng trách, nhưng lại ngồi ngay ngắn ở trên không động đậy, rõ ràng không có ý định nhường ra vị trí chủ thẩm.
Tưởng Vịnh Chính trong lòng chấn động mạnh, nhưng lại không thể không cười làm lành, theo lệnh ngồi xuống chiếc bàn sư gia bên cạnh, ngẩng mắt liếc qua, lại thấy Thôi Vân Trì, Chủ bộ đều đã có mặt ở công đường, vì vậy càng thêm bất an.
Mà đợi đến khi ông ta xem qua tờ đơn kiện Cố Niệm viết, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống đất.
Ông ta dù có ngu xuẩn đến đâu, cũng biết vụ án oan hôm nay có lẽ là khúc dạo đầu cho một trận mưa gió sắp ập đến.
Nhưng ông ta không hề chuẩn bị, càng không rõ chi tiết trong đó có sơ hở gì không, quan trọng nhất là, đương sự của vụ án này là Triệu Thái lại không có mặt…
Tưởng Vịnh Chính mơ hồ có một dự cảm cực kỳ không tốt, ông ta liên tục nhìn về phía Thôi Vân Trì, mong đợi hai người có thể ra hiệu với nhau bằng mắt, để hắn ta ra mặt ổn định tình hình.
Nhưng Thôi Vân Trì chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Cố Niệm, ánh mắt không hề di chuyển một khắc.
Tình hình có vẻ càng thêm bế tắc, ông ta nghe Cố Niệm một lần nữa cúi rạp người, trầm giọng cầu xin: “Mong đại nhân vì nhà họ Vương làm chủ, trả lại cho Vương Nhị Thành một sự công bằng.”
Tưởng Vịnh Chính ngẩn ngơ hoàn hồn, hận thù trừng mắt nhìn Cố Niệm, nhất thời càng thêm nghi ngờ Thôi Vân Trì.
Tạ Nghiễn nhàn nhạt nói: “Cố thị, ngươi đứng lên trước đi.”
Cố Niệm hơi do dự một chút, liền nghe lời hắn dắt Vương Thạch Đầu đứng dậy.
Tạ Nghiễn lại nói: “Ban ghế ngồi.”
Mọi người sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Tạ Nghiễn, xưa nay chưa từng có quy củ này.
Chủ bộ muốn nói lại thôi, Thôi Vân Trì đã sớm mặt đen như mực.
Không đợi nha dịch kịp phản ứng, thị vệ của Hành phủ đã từ bên cạnh bê lên hai chiếc ghế đẩu tròn đặt sang một bên, Cố Niệm ngẩng mắt nhìn Tạ Nghiễn, dưới ánh mắt chắc chắn của hắn, nàng từ từ ngồi xuống.
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng quay đầu lại, lơ đãng bắt chuyện với Tưởng Vịnh Chính: “Tưởng đại nhân, đánh trống kêu oan tố cáo là một chuyện, phá án trước sau vẫn phải nói chứng cứ, khẩu cung, nhân chứng, vật chứng thiếu một thứ cũng không được, ngài thấy sao?”
Tưởng Vịnh Chính vội vàng gật đầu, “Phủ đài đại nhân cao kiến, hay là lập tức truyền Triệu Thái và Ngô thị lên, để hỏi rõ ngọn ngành.”
Tạ Nghiễn bỗng nhiên nở một nụ cười nhạt,”Đúng vậy, Tưởng đại nhân quả nhiên anh minh, lại trùng khớp với ý của ta.”
Tưởng Vịnh Chính nghe ra ý mỉa mai ngầm của hắn, lúng túng cười giả lả.
Ai ngờ Tạ Nghiễn chuyển chủ đề: “Tưởng đại nhân vừa rồi không ở huyện nha, việc gấp nên làm theo quyền biến, ta không tiện điều động người của ngài, đã cử thị vệ của Hành phủ đi bắt người rồi, xem thời gian, chắc là cũng sắp đến rồi.”
Tưởng Vịnh Chính hoàn toàn hoảng hốt, theo phản xạ lại nhìn về phía Thôi Vân Trì, nhưng hắn ta vẫn nghiêng nửa mặt, không hề có chút dao động nào.
Đúng lúc đang hoảng loạn, Tần Trọng Văn đã bước vào công đường, “Khởi bẩm Phủ đài đại nhân, bị cáo Triệu Thái và Ngô thị đã ở ngoài nha môn chờ truyền.”
Tạ Nghiễn nói: “Truyền Triệu Thái.”
Tần Trọng Văn dặn dò xong, rất nhanh, hai thị vệ một trái một phải, áp giải Triệu Thái và Ngô thị quần áo không chỉnh tề đi vào công đường.
Cố Niệm nhất thời ngẩn ra, vội ấn vai Vương Thạch Đầu, đưa tay che mắt cậu bé lại, lại nhíu mày nhìn Tạ Nghiễn.
Hắn im lặng hiểu ý, lập tức gật đầu với Tần Trọng Văn, Vương Thạch Đầu rất nhanh bị người ta đưa đến phòng bên cạnh chờ đợi.
Triệu Thái áo ngoài xộc xệch, một sợi dây lưng buộc hờ chiếc áo choàng, ngay cả ủng cũng quên mất một chiếc. Ngô thị khá hơn một chút, nhưng cũng là tóc mây lỏng lẻo, khoác qua loa một chiếc áo ngoài rộng thùng thình, che đậy sơ sài phần cơ thể bên dưới.
Hai người vừa quỳ xuống đất, Triệu Thái mở miệng liền nói: “Đại nhân oan uổng quá!”
Tạ Nghiễn cười lạnh: “Trên công đường còn chưa nói ngươi phạm tội gì, ngươi oan uổng ở đâu?”
Triệu Thái nghẹn lời, ngẩng mắt liếc trộm Tưởng Vịnh Chính, lại thấy mặt ông ta cũng đầy vẻ bất lực và oán hận.
Hắn ta vội nói: “Đại nhân cử thị vệ của hành phủ bắt giữ ti chức đến nha môn, nhất định là… là có hiểu lầm gì đó với ti chức.”
Hắn ta nhất thời mồ hôi lạnh vã ra, câu nói này càng nói càng thể hiện sự chột dạ của hắn ta.
Hắn ta tối qua mới cùng Ngô thị mây mưa một trận, sáng nay lúc gà gáy, hắn ta vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê, trong lòng ôm mỹ nhân thơm tho mềm mại, vốn còn muốn nổi hứng thêm một lần nữa.
Ai ngờ cửa sân nhà họ Vương bị người ta đạp mở, ngay sau đó, cửa phòng ‘rầm’ một tiếng vang thật lớn, giây tiếp theo, cả người lẫn chăn đều lăn xuống đất, tiếp theo là tiếng hét chói tai của Ngô thị.
Hắn ta mơ mơ màng màng bị một đám thị vệ ăn mặc gọn gàng giải ra ngoài, đợi đến khi nhìn rõ trang phục của người đến, sợ đến mức suýt nữa hai chân mềm nhũn, trong lòng biết đã gây ra họa lớn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đợi hắn ta đi vào công đường, liếc thấy nhi tử Vương Thạch Đầu của Ngô thị cũng có mặt, liền biết lần này gay to rồi.
Tạ Nghiễn giở tờ đơn kiện, lạnh lùng nói: “Bổn phủ đối với ngươi không hề có hiểu lầm, Triệu thư lại chưa gì đã quá chột dạ rồi.”
Hắn dừng một chút, bỗng nhiên lạnh giọng quát hỏi: “Giảng giáo của thư viện Liễu Trương là Cố Niệm, tố cáo ngươi cấu kết với Vương Ngô thị, ý đồ mưu hại Vương Thạch Đầu, để đạt được mưu đồ lén lút tư thông của các ngươi. Triệu Thái, ngươi có gì muốn nói?”
Triệu Thái vội cúi rạp người: “Đại nhân minh giám, ti chức chưa từng có lòng dạ độc ác đó! Ta và Ngô thị… và Ngô thị cũng là qua lại đàng hoàng, vốn đã định nhờ người làm mai thu nhận nàng ta làm thiếp, con của nàng ta nhất định sẽ coi như con đẻ, sao lại có thể nảy sinh ý định mưu hại?”
Tạ Nghiễn lạnh giọng: “Ngô thị mất phu quân chưa được mấy ngày, thất đầu tiên của Vương Nhị Thành còn chưa qua, các ngươi đã lăn lộn trên giường với nhau. Đây chính là qua lại đàng hoàng mà ngươi nói à?”
Triệu Thái mồ hôi lạnh vã ra: “Chuyện… chuyện này, ti chức trước đây có quen biết Vương Nhị Thành, đôi bên thỉnh thoảng có qua lại, vì Vương huynh đệ không may qua đời, ti chức đến viếng tang, lại thấy hoàn cảnh mẫu tử Ngô thị vô cùng đáng thương, nhất thời động lòng không nỡ, do đó mới, mới…”
Tưởng Vịnh Chính nghe xong những lời này, đã tuyệt vọng tột độ, hận không thể lập tức đánh nát miệng hắn ta.
Huyện nha trên dưới mấy chục cái đầu, không có một ai lanh lợi bằng Thôi Vân Trì, mà lúc này, người thông minh duy nhất trước đây có thể dựa dẫm lại lập trường không rõ ràng, chỉ sợ hắn ta đã ngả về phía Tạ Nghiễn rồi.
Tạ Nghiễn nói: “Cho nên ngươi liền thừa dịp yếu lòng mà xen vào ư?”
Triệu Thái im bặt như ve sầu mùa đông, không dám nói gì nữa.
Cũng chính lúc này, Tạ Nghiễn vô tình liếc nhìn Thôi Vân Trì một cái, hắn ta nhíu mày, lập tức hiểu ra, rất nhanh lại xoay người chắp tay vái nhẹ.
“Phủ đài đại nhân, ti chức cả gan phỏng đoán, có lẽ ý của Triệu thư lại là, hắn ta và Vương Nhị Thành xưng huynh gọi đệ, Vương Nhị Thành lúc còn sống thường xuyên dặn dò Triệu thư lại chăm sóc thê nhi, lâu dần, hai nhà như người thân.”
Hắn ta dừng một chút, nhìn Triệu Thái nói: “Ngô thị bất ngờ mất đi phu quân, chính là lúc tinh thần yếu đuối, bỗng có một người huynh đệ của phu quân đáng tin cậy để dựa dẫm, hai người nhất thời tình cảm không thể kìm nén… cũng không phải là khó lý giải. Chuyện này cũng không tính là phạm tội chết, dĩ nhiên, hành động này đúng là tổn hại đức hạnh, tự nhiên không được người đời chấp nhận, vì vậy Triệu thư lại mới không tiện nói rõ.”
Tạ Nghiễn bừng tỉnh ngộ: “Thôi nha úy vừa nói, bổn phủ ngược lại đã rõ ràng hơn nhiều. Hóa ra Triệu thư lại đây là tư đức có thiếu sót, tội không đến mức chết.”
Tưởng Vịnh Chính kích động đến mức sắp khóc lên, vội vàng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Ngược lại Cố Niệm không thể tin được nhìn về phía Thôi Vân Trì, thấy hắn ta công khai đổi trắng thay đen biện giải cho Triệu Thái, cái vẻ mây trôi gió thoảng thản nhiên nói bừa đó, không khác gì đám công tử phá gia chi tử mà Cố Minh Chương kết giao trước đây… Nàng chưa từng biết hắn ta lại có một mặt như vậy.
Cố Niệm lập tức đứng dậy, gấp giọng phản bác: “Phủ đài đại nhân, đây rõ ràng là Thôi nha úy đang ăn nói hàm hồ! Mong ngài minh xét, cho dù tội danh tính riêng, nhưng hai người họ tư thông là sự thật, từ đó càng có thể nghi ngờ một cách hợp lý cái chết của Vương Nhị Thành không phải là ngoài ý muốn!”
Nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Thôi Vân Trì, khiến cho trong lòng hắn ta chấn động.
Trên mặt Cố Niệm là vẻ xa lạ và xa cách chưa từng có.
Giờ khắc này hắn ta lại có chút bối rối không biết làm sao… Từ ngày hắn gặp nàng ở bến đò, gió thu sương ngọc, vừa gặp đã thân.
Mãi đến sau này hắn ta biết được nàng đồng ý ở lại, vui mừng như điên, tình cảm không thể kìm nén. Lại sau nữa, nàng mặt mang vẻ e thẹn đồng ý hôn sự, hắn vui sướng không gì tả xiết, đời này không còn gì hối tiếc.
Sau đó chính là, thân hãm lao tù đành phải chịu uất ức cầu toàn, cắn răng quyết tâm dâng hiến mỹ nhân trong sự mất mát não nề.
Tiếp theo chính là giờ khắc này, hắn ta mới nhận ra, hắn ta nhìn như đang nắm bắt được cảm xúc của nàng, mà thực ra, chỉ vì nàng nguyện ý vì ân tình của phụ mẫu mà đối xử tốt với hắn.
Mà hắn ngụy trang rất giỏi, người thực sự tạm thời có được Cố Niệm, là Thôi đại ca, Thôi Vân Trì đã đeo lên mặt nạ quân tử, cử chỉ đoan chính khắc kỷ phục lễ. Chứ không phải là Nha úy Thôi Vân Trì giỏi luồn cúi ở nha môn, lăn lộn trong vũng bùn, lòng dạ độc ác.
Thật ra, Cố Niệm trước nay chưa từng thuộc về hắn ta…

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...