Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 42: Không nỡ à?



Cố Niệm kinh hãi, vội nhìn sang Tạ Nghiễn, mắt hạnh trợn tròn.
Tạ Nghiễn cũng thầm kinh ngạc, hắn chau mày, cúi người đỡ Vương Thạch Đầu dậy, nghiêm giọng hỏi: “Sao lại nói lời này?”
Vương Thạch Đầu không nhịn được nữa, cậu bé hai mắt ngấn lệ, mang theo giọng nức nở tố cáo: “Phụ thân con lớn lên bên bờ sông từ nhỏ, bao nhiêu năm nay đều đi thuyền, dựa vào đánh cá kiếm sống, kỹ năng bơi lội của ông ấy tốt như vậy, sao có thể vô cớ chết đuối? Đại nhân không thấy đáng ngờ sao?”
“Hôm qua con về đến nhà, vẫn không tin, vốn định đón thuyền khách đến huyện nha hỏi cho rõ ràng, cho dù thật sự là vậy, con cũng muốn tiễn phụ thân con, nhìn ông ấy lần cuối.”
“Nhưng nương con sống chết không cho con đi, còn nói con là cái đồ gánh nặng, đồ báo hại, bảo con từ hôm nay đừng đến thư viện nữa, đi về quê cùng bà ta. Con không muốn, cãi nhau với bà ta vài câu rồi chạy ra khỏi nhà. Vốn định tìm một chủ thuyền tốt bụng đưa ta qua sông, ai ngờ lại bị tên Triệu Thái đó bắt được ở bến đò!”
Cậu bé “oa” một tiếng khóc ré lên, trong giọng điệu chứa đầy uất ức.
Thì ra Triệu Thái đã nhận ra Vương Thạch Đầu ở bến đò, lại còn nghe lén được nơi cậu bé định đến, không nói hai lời liền bắt cậu bé về nhà.
Ngô thị vô cùng tức giận, lấy roi mây đánh cậu bé đến mức không còn chỗ trốn, cuối cùng vì ồn ào quá lớn, Trương thẩm nhìn không đành lòng mới lén lút đi báo tin.
Lúc đó Vương Thạch Đầu đau đến nửa mê nửa tỉnh, mắt nhắm nghiền, Ngô thị thấy cậu bé không cử động nữa, tưởng cậu bé đã ngất đi, liền không kiêng dè gì mà nói chuyện riêng với Triệu Thái.
Thì ra hai người bọn họ sớm đã có gian tình, nhưng Triệu Thái không muốn Ngô thị mang theo Vương Thạch Đầu về nhà hắn ta, hai người bàn bạc liền nghĩ ra một kế độc, Ngô thị giả vờ đưa Vương Thạch Đầu về thôn, sau đó tìm một cái cớ lừa cậu bé vào núi, dù là đẩy xuống núi cũng tốt, hay bỏ mặc cậu bé cho thú dữ ăn thịt cũng được, tóm lại là phải kết liễu cái mạng hèn mọn này.
Vương Thạch Đầu nằm sấp trên đất nghe mà sợ hãi kinh hồn, càng không dám cử động lung tung, chỉ sợ hai người họ phát hiện gian kế bại lộ.
May mà Cố Niệm và Từ Ngôn Tân kịp thời đến, Triệu Thái nghe thấy động tĩnh lập tức trốn sau tủ âm tường, không bị ai phát hiện.
Đứa bé đáng thương vừa đau đớn vừa kinh hãi, cả đêm không dám nhắm mắt, càng vì quá sợ hãi mà không dám hé răng, run rẩy trải qua một đêm ở học đường, đến lúc trời tờ mờ sáng mới nửa mơ nửa tỉnh ngủ vùi một giấc.
Cố Niệm nghe xong chuyện này, tức đến nghiến chặt răng.
Nàng tuy là cô nhi, nhưng thời thơ ấu may mắn gặp được Đổng thị nhận nuôi, mấy năm đó cũng xem như được phụ mẫu yêu thương, cả nhà hòa thuận mỹ mãn, vậy mà Vương Thạch Đầu lại bị sinh mẫu đối xử tệ bạc như vậy.
Cố Niệm lúc mới quen Thạch Đầu, thấy cậu bé suốt ngày mặc quần áo không vừa người, không thì cũng chằng chịt vết vá. Thậm chí giữa mùa đông lạnh giá còn đi giày vải mỏng, có lúc chỉ mặc mỗi áo đơn đến học đường, trên đường đi ngược gió bị lạnh đến run lẩy bẩy.
Nàng bất giác nhớ lại những năm tháng Nhị phòng đắc thế, bản thân cũng bị Nhị phòng đối xử hà khắc…
Cố Niệm nhất thời xúc động, đau lòng ôm lấy Vương Thạch Đầu, dịu dàng an ủi: “Thạch Đầu đừng khóc, con yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, nhất định không để bọn họ được như ý.”
Tạ Nghiễn liếc nhìn Cố Niệm, thấy nàng dường như đồng cảm sâu sắc, không khỏi thầm thấy kỳ lạ, càng muốn biết năm đó rốt cuộc nàng đã bị Nhị phòng giày vò đến mức nào…
Vương Thạch Đầu gật đầu, lại nói: “Cố nương tử, con đương nhiên tin người, nhưng khổ nỗi Triệu Thái có nha môn chống lưng, trước đây con từng nghe nương nói, vị thư lại này rất được Tưởng huyện lệnh trọng dụng, là cánh tay phải tay trái của ông ta ở huyện nha… Lúc đó con không nghĩ nhiều, cũng không cảm thấy việc bà ta quen biết quan gia trong nha môn là chuyện bất thường, bây giờ ngẫm lại kỹ, nếu con cẩn thận thêm một chút, có lẽ đã sớm phát hiện ra chuyện xấu xa của bọn họ rồi!”
Tạ Nghiễn nghe vậy ngẩng mắt nhìn sang, muốn nói lại thôi.
Ai ngờ Cố Niệm quả quyết nói: “Thạch Đầu đừng sợ, con quên rồi sao? Thôi thúc phụ của con cũng rất được Tưởng đại nhân trọng dụng, ta nhất định sẽ thay con nói rõ chuyện này với huynh ấy. Huynh ấy là nha úy của huyện nha, nhất định sẽ làm việc công bằng, bất kể thân phận đối phương cao thấp, nhất định sẽ không dung túng kẻ khác làm càn.”
Tạ Nghiễn: …
Hắn nhìn Cố Niệm thật sâu, nuốt lại những lời đã đến bên miệng vào trong họng.
Hừ… Thôi Vân Trì mà biết làm việc công bằng, thì hắn sẽ đem tước vị chắp tay nhường cho người khác.
Hắn lại thấy Cố Niệm quả quyết như vậy, nhất thời tức giận dâng lên, chỉ cảm thấy chuyện vạch trần Thôi Vân Trì nên làm sớm không nên muộn, sớm để Cố Niệm tỉnh ngộ, nàng cũng sớm bớt phải chịu đựng những uất ức vô cớ.
Tạ Nghiễn vẫy tay gọi Vương Thạch Đầu qua, trầm giọng nói: “Ta đã phái người đến huyện nha lấy hồ sơ, nếu nguyên nhân cái chết của phụ thân ngươi có điểm đáng ngờ, ta sẽ đích thân đốc thúc vụ án này, ngươi không cần lo lắng.”
“Ngoài ra, Ngô thị và Triệu Thái mưu hại ngươi, vì không có nhân chứng vật chứng, chỉ là lời nói từ một phía của ngươi, ta nói thật với ngươi, dù ta tin ngươi, giao cho Hành phủ ra mặt, cũng chỉ có thể đưa hai người ra công đường thẩm vấn, kết quả cuối cùng vẫn là vô tội thả ra. Cho nên, ngươi tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ, khiến bọn họ nghi ngờ mà đề phòng sớm hơn.”
Hắn dừng lại một chút, giọng thấm thía khuyên răn: “Nếu ngươi căm ghét những quan lại đó, không muốn cấu kết làm bậy với hạng người như Tưởng Vịnh Chính, vậy chúng ta phải đưa ra chứng cứ trên công đường khiến đối phương không thể phản bác, thắng một cách triệt để, ngươi hiểu không?”
Cố Niệm nhìn hắn một cái, rất nhanh đã thu mắt lại, ngồi ngay ngắn.
Nàng biết lúc hắn làm việc có vài phần lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng không biết lại có khí thế bức người như vậy. Hắn không chỉ muốn thắng, mà còn muốn thắng một cách đường đường chính chính, dưới sự chứng kiến của mọi người khiến đối phương không còn sức phản kháng… Nàng nhất thời căng thẳng, tự mình chớp chớp mắt, không nói gì nữa.
Vương Thạch Đầu trịnh trọng gật đầu, lại cúi người lạy: “Đa tạ đại nhân dạy bảo.”
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng mỉm cười với cậu bé, rồi chuyển mắt nhìn Cố Niệm “Nó tạm thời ở lại Triệu gia cũng xem như ổn thỏa, bất luận cái chết đuối của Vương Nhị Thành có kỳ lạ hay không, Thạch Đầu dù sao cũng đã nghe thấy chuyện mờ ám của hai người kia, cho dù bọn họ chưa chắc đã dám ra tay, cũng tốt nhất đừng mạo hiểm.”
Cố Niệm gật đầu: “Lát nữa ta sẽ nói chuyện với Triệu viên ngoại, ông ấy là người hào sảng, hẳn là sẽ đồng ý giúp đỡ. Thật sự không được, ta và Trình phu tử góp ít bạc, ủy thác Từ tiên sinh giúp một tay cũng được.”
Tạ Nghiễn nghe thấy cái tên khiến hắn không vui, hơi cụp mắt, “Tìm Từ Ngôn Tân thì có ích gì? Hắn ta lại không phải gia chủ Triệu gia, bị người ta đuổi ra ngoài cũng chỉ là chuyện một câu nói.”
Cố Niệm lườm hắn: “Triệu viên ngoại tuyệt không phải loại người xấu xa đó, huống hồ Từ tiên sinh là khách quý của ông ấy, được Triệu gia ngưỡng mộ chào đón biết bao nhiêu.”
Tạ Nghiễn liếc nàng: “Tối qua trên bàn tiệc, Triệu Dụ rốt cuộc đã xưng huynh gọi đệ với ai, than thở lớn rằng gặp nhau quá muộn?”
Cố Niệm biết hắn nói có ngụ ý, lẩm bẩm xì một tiếng, kéo Vương Thạch Đầu, lại qua loa hành lễ một cái, dẫn cậu bé rời khỏi biệt viện.
Lần này, ngay cả một tiếng cáo lui cũng không có.
Sắc mặt Tạ Nghiễn phẳng lặng như nước, lặng lẽ nhìn bóng lưng Cố Niệm đi xa, bật ra nửa tiếng cười trầm thấp từ cổ họng.
Tần Trọng Văn đã quay về trấn Nam Thủy trước khi trời chạng vạng.
Lúc đó hắn ta đi thẳng vào biệt viện không tìm thấy người, hỏi tiểu tư đang quét tước trong sân, mới biết Tạ Nghiễn nói thư án ở biệt viện ngồi không quen lắm, đã đến học đường mượn chỗ của Trình phu tử.
Tần Trọng Văn cười lạnh hì hì, không vạch trần Tạ Nghiễn trước mặt người ngoài.
Hắn ta quen đường quen lối đẩy cửa hông tiến vào học đường, Trình phu tử liếc hắn ta một cái, hất cằm về phía gian nhà chính phía sau, rồi tiếp tục nghêu ngao đọc thơ văn.
Tần Trọng Văn bước đến ngoài cửa, hạ giọng nói: “Công tử, mọi chuyện đã xong xuôi.”
Hắn ta chậm rãi bước vào trong, vào mắt lại thấy Cố Niệm ngồi ngay ngắn trước bàn, cầm bút viết nhanh, một tay đè giấy, ngẩng mắt lướt qua sách, ra dáng một nữ phu tử thực thụ.
Mà Tạ Nghiễn thì lười nhác dựa nghiêng trên nhuyễn tháp sau bàn, tay cầm công văn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn động tác của Cố Niệm.
Hắn thấy Tần Trọng Văn, lúc này mới ngồi thẳng dậy, đặt công văn xuống, nhẹ nhàng ấn tay lên cánh tay Cố Niệm. Nàng giật mình, xoay cánh tay hất ra, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Tần Trọng Văn cảm thấy, thiếu phu nhân trước đây bây giờ quả thực đã thay đổi rất nhiều…
Tạ Nghiễn liếc nàng: “Đừng bận rộn nữa, nói chuyện chính đi.”
Cố Niệm sững sờ, sắc mặt lập tức dịu đi, lẳng lặng gật đầu.
Nàng thu dọn sách vở bút mực xong, liền nghe Tạ Nghiễn nói: “Đi mời Từ Ngôn Tân đến đây.”
Cố Niệm tò mò liếc hắn một cái, không rõ thân phận của Từ Ngôn Tân, chỉ cảm thấy Tạ Nghiễn dường như rất tin tưởng hắn ta… Nàng nhất thời không hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
Tần Trọng Văn đã nhận lệnh lui ra, không lâu sau, Từ Ngôn Tân chậm rãi bước vào trong phòng.
Hắn ta thấy Cố Niệm, mày hơi nhíu lại, rất nhanh đã trở lại bình thường, thong thả hành lễ với hai người.
Ba người ngồi xuống quanh bàn sách, Cố Niệm nhanh nhẹn pha trà cho mỗi người.
Tần Trọng Văn chậm rãi nói: “Hôm qua nha môn quả thực đã ghi nhận một vụ án mạng, pháp y Tôn Kiêu phán định người chết là do đuối nước, hai bổ khoái chuyên thụ lý là Trịnh Võ, Trịnh Văn phán vụ án này là do Vương Nhị Thành say rượu trượt chân ngã xuống, kết luận là ngoài ý muốn tử vong.”
Hắn ta dừng lại một chút “Theo lệ thường, thi thể chết ngoài ý muốn sau khi kiểm tra không có gì đáng ngờ, đều sẽ do người nhà lĩnh về, rồi cử hành tang lễ đưa tang. Nhưng thê tử của Vương Nhị Thành lại nói trong nhà nàng ta không còn ai chủ sự, đành phải giao cho nha môn xử lý thỏa đáng.”
Cố Niệm lập tức nói: “Nghe vậy quả nhiên là có vấn đề!”
Tạ Nghiễn nhìn nàng một cái, lại hỏi: “Ai đã ký vào hồ sơ nghiệm thi và phán quyết?”
Tần Trọng Văn đáp: “Là Tưởng Vịnh Chính.”
Tạ Nghiễn nhíu mày, quả thực có chút bất ngờ. Không ngờ ông ta lại tự mình ra mặt bảo vệ Triệu Thái, lẽ nào đã nghi ngờ Thôi Vân Trì rồi?
Tần Trọng Văn: “Theo quy củ của nha môn, người có quan tài thì dừng quàn bảy ngày, người không rõ danh tính, giữ thi thể ba ngày thì sẽ hỏa táng tập trung xử lý. Thuộc hạ sợ đánh rắn động cỏ ngược lại khiến đám người đó cảnh giác đề phòng, do đó đã không tự ý ra mặt. Chỉ là công tử, vụ án này nếu thật sự có điểm kỳ lạ, chỉ sợ bọn họ sẽ mau chóng tìm cớ xử lý thi thể của Vương Nhị Thành, từ đó chết không có đối chứng.”
Cố Niệm đột nhiên nói: “Bây giờ đã vào hạ, thời tiết dần nóng lên, liệu bọn họ có vin vào cớ này để nhân cơ hội xử lý thi thể không?”
Từ Ngôn Tân ngẩng mắt nhìn nàng, gật đầu nói: “Đúng là có khả năng này, những năm trước huyện nha thỉnh thoảng có thi thể vô danh, nếu gặp tiết hạ chí, để tránh phát sinh dịch bệnh, liệm phòng* thường sẽ xử lý thi thể trước thời hạn, nha môn vì biết cái hại mà không muốn gánh rủi ro, vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện.”
Liệm phòng*: nơi chưa thi thể
Tạ Nghiễn liếc nhìn Cố Niệm, ánh mắt chuyển sang Từ Ngôn Tân, hai người im lặng nhìn nhau một lát.
Sau đó, Tạ Nghiễn nói với nàng: “Cố cô nương, làm phiền nàng mời Vương Thạch Đầu đến đây một chuyến.”
Cố Niệm không thấy có gì không ổn, lặng lẽ gật đầu đứng dậy, lúc ra cửa vì đi vội, suýt chút nữa bị kẹp tay vào khe cửa, lại âm thầm vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Nghiễn thoáng thấy hành động nhỏ của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới nói: “Từ tiên sinh, Tôn pháp y e là không đáng tin, không biết ngươi có tiến cử ai không?”
Từ Ngôn Tân thầm nghĩ một lát “Đầu lĩnh liệm phòng của nha môn phủ tỉnh, Chu Thông pháp y là người rất đáng tin cậy.”
Tạ Nghiễn ra hiệu bằng mắt với Tần Trọng Văn, hắn ta lập tức nhanh chân bước ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn nghiêm mặt nói: “Từ tiên sinh, hẳn là Tần Trọng Văn vừa rồi đã nói rõ chi tiết với ngươi, chuyện này e là không thể trì hoãn được lâu, ta sẽ mau chóng về thành nắm bắt cục diện. Mọi việc ở trấn Nam Thủy phiền ngươi để ý, đặc biệt là động tĩnh của Ngô thị, Triệu Thái có lẽ là manh mối đầu tiên để hạ bệ Tưởng Vịnh Chính.”
Từ Ngôn Tân lại nói: “Tiểu hầu gia điều Cố nương tử đi, là vì không tin tưởng nàng ấy, sợ nàng ấy tiết lộ động tĩnh cho Thôi Vân Trì sao?”
Tạ Nghiễn lạnh lùng liếc hắn ta, trầm giọng đáp: “Ta là không nỡ.”
Từ Ngôn Tân sững sờ, nhíu mày nhìn sang.
Tạ Nghiễn lạnh giọng: “Nàng tâm tính đơn thuần lương thiện, lại quen biết Thôi Vân Trì nhiều năm, vẫn luôn bị hắn ta lừa gạt. Nếu để nàng đột ngột biết chuyện này, không nghi ngờ gì là sẽ phá hủy sự tin cậy ấm áp mà nàng khó khăn lắm mới gây dựng được. Chi bằng để nàng tự mình bóc tách tơ kén dần dần nhận ra, như vậy sẽ dễ dàng chấp nhận sự thật hơn.”
Từ Ngôn Tân kinh ngạc há hốc miệng, cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Tiểu hầu gia… vì sao lại bảo vệ Cố nương tử như vậy?”
Tạ Nghiễn thản nhiên nói: “Từ tiên sinh có biết nàng từng gả cho người khác không?”
Từ Ngôn Tân vô thức gật đầu, ánh mắt lãnh đạm, nhưng ngay sau đó lại kinh ngạc nhìn chằm chằm Tạ Nghiễn, trong một khoảnh khắc đã hiểu rõ chuyện cũ trước đây.
Hắn ta bỗng bật cười: “Thảo nào… thảo nào.” Hắn ta dừng một chút, lại nhìn Tạ Nghiễn với vẻ đầy ẩn ý “Cho nên, Tiểu hầu gia cũng muốn nhân cơ hội này nói cho ta biết, bất luận công hay tư, Từ mỗ ta đây đều có thể hoàn toàn tin tưởng ngài, đúng không?”
Tạ Nghiễn nâng chén mời: “Từ tiên sinh là người thông minh.”
Trong lúc nói chuyện, Cố Niệm đã dẫn Vương Thạch Đầu vào phòng.
Hai người trong phòng ngầm hiểu ý nhau, dừng chủ đề đang nói.
Ngoài cửa vừa hay cũng có một tên tiểu tư đi theo, nói là thuốc của Từ Ngôn Tân đã sắc xong, không biết nên đưa đến đâu, Từ Ngôn Tân liền viện cớ uống thuốc rời khỏi học đường.
Tạ Nghiễn dặn dò Vương Thạch Đầu một phen, lại hỏi thêm một số chỗ bất thường mà cậu bé có thể nhớ ra, rồi cho cậu bé đi ăn tối.
Người vừa đi, trong phòng trở nên yên tĩnh, Cố Niệm thấy bây giờ không có việc gì, cũng định đứng dậy cáo lui.
Nàng vừa định đứng thẳng, lại bị Tạ Nghiễn vươn tay kéo một cái, suýt chút nữa không đứng vững mà ngã nhào về phía trước.
Nàng cúi thấp người, than mấy tiếng “Tạ đại nhân, quân tử động khẩu không động thủ.”
Tạ Nghiễn kéo nàng lại gần hơn chút nữa, Cố Niệm cảnh giác quay mặt đi “Đại nhân còn có gì căn dặn?”
Tạ Nghiễn ánh mắt hờ hững lướt qua nàng: “Ăn cơm cùng ta rất uất ức cho nàng sao?”
Cố Niệm bĩu môi: “Ta với ngài không…”
Tạ Nghiễn hơi cụp mắt, lạnh giọng: “Hôm ở Hành phủ…”
Cố Niệm chịu không nổi nữa, tai sắp đóng kén đến nơi “Ta không quên, ta nhớ, đại nhân đừng nói nữa.”
Vẻ mặt gần như muốn khóc đến nơi.
Tạ Nghiễn thu lại công văn, thong thả bước ra từ sau bàn.
Chiêu này của hắn dùng trăm lần trăm trúng, trong lòng đương nhiên vô cùng sảng khoái.
Cố Niệm lẳng lặng đi theo bên cạnh, còn tưởng phải cùng hắn về biệt viện chịu giày vò, ai ngờ Tạ Nghiễn lại dẫn nàng ra đường lớn.
Bước chân nàng khựng lại “Đại nhân định đi đâu đây?”
Trấn Nam Thủy ít nhân khẩu, vốn dĩ không có quán ăn nào ra hồn, chỉ có khu vực ven sông ở bến đò có vài tòa lầu làm bằng tre sát mặt nước kinh doanh ăn uống.
Nhưng nói đi nói lại, thực ra cũng không phải quán ăn gì đứng đắn, thường mang theo chút ám muội của Tần Tư Sở Mộng (ý chỉ nơi trăng hoa, lầu xanh).
Tạ Nghiễn quả nhiên dẫn nàng đi về phía bến đò “Cứ đi theo ta là được.”
Cố Niệm tưởng hắn không biết nội tình, do dự nói: “Tạ đại nhân, chỗ đó… không phải nơi thích hợp để ăn cơm.”
Tạ Nghiễn hỏi vặn lại: “Lúc ta đi tuần tra thấy khu đó hương thơm ngào ngạt, khách khứa đông đúc, chẳng lẽ có tiền cũng không kiếm?”
Cố Niệm khẽ nói: “Cũng không hẳn.” Nàng lại không tiện nói rõ với Tạ Nghiễn.
Trấn Nam Thủy vốn không lớn, đang lúc do dự, thoáng cái đã đến bến đò.
Tạ Nghiễn đã cất bước đi về phía tòa lầu nhỏ hai tầng ở ngoài cùng.
Gã tiểu nhị ban đầu chỉ thấy một mình Tạ Nghiễn, lại thấy hắn áo mỏng đai lơi, quần áo gấm vóc, thầm nghĩ lai lịch hắn không tầm thường, lập tức nhiệt tình mời mọc khách quan lên lầu ngồi, còn mờ ám hỏi nhỏ hắn có nhu cầu gì.
Ai ngờ Tạ Nghiễn nghiêng người nhìn Cố Niệm, chỉ nói: “Hỏi vị cô nương này.”
Gã tiểu nhị sững sờ, lập tức luôn miệng xin lỗi, còn tưởng hai người là một đôi uyên ương đến đây hò hẹn.
Cố Niệm vội giải thích: “Không…” lại thấy không ổn, bèn đi theo Tạ Nghiễn lên nhã gian(phòng ăn riêng) ở tầng hai.
Hai người vừa mới ngồi xuống, gã tiểu nhị đã ân cần vào ghi tên món ăn, Tạ Nghiễn quyết định chọn mấy món đặc trưng của quán, hai mặn hai rau một canh một điểm tâm, cho đủ con số đẹp, gã tiểu nhị tươi cười rạng rỡ cầm đơn đi xuống bếp sau.
Cố Niệm lẳng lặng đếm bạc vụn trong túi tiền, thầm nghĩ tiền bữa cơm này vẫn đủ, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Nghiễn thoáng thấy hành động nhỏ của nàng, không khỏi cười khẽ, vốn định bảo nàng không cần lo tiền cơm, nhưng nghĩ lại, Cố Niệm e là sẽ không nhận ân tình của hắn, bèn có sắp xếp khác.
Nhã gian nhìn ra mặt nước, sắc đêm lúc chạng vạng vô cùng quyến rũ, thuyền bè qua lại bên bờ sông, khuấy động tiếng nước chảy róc rách, ngược lại vô cùng thanh tịnh tao nhã.
Cố Niệm bưng chén trà uống nước, ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ, nhất thời không có gì để nói.
Gã tiểu nhị rất nhanh bưng lên món canh khai vị và đồ nhắm tặng kèm, trong lúc cửa mở, hai kỹ nữ ăn mặc lòe loẹt ôm đàn tỳ bà đi ngang qua cửa, nghe động tĩnh là đã vào căn phòng bên cạnh.
Cả hai đều liếc thấy vài lần, rồi thu lại ánh mắt, cửa lại đóng vào.
Không lâu sau, căn phòng sát vách vang lên khúc nhạc tỳ bà uyển chuyển, thỉnh thoảng có tiếng cười nói đùa cợt ph*ng đ*ng của nam nữ truyền sang.
Cố Niệm chớp mắt nhìn Tạ Nghiễn, không hiểu sao lại nghĩ đến vết son môi đỏ nhạt phát hiện trên vạt áo Thôi Vân Trì hôm đó.
Đêm đó hắn ta… là đi xã giao cùng Tạ Nghiễn sao?
Cho nên, Tạ Nghiễn bây giờ ra vào chốn quan trường, cũng nhiễm thói trêu ghẹo đào kép, ôm ấp hồng nhan làm thú vui tao nhã rồi ư?
Đúng thật, những kẻ đó lại có thể ra vẻ thanh cao gọi đó là chuyện phong nhã thú vị.
Cố Niệm có chút ảm đạm, phần lớn nam nhân đều ham mê chuyện phong nguyệt, Tạ Nghiễn tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Nàng cúi mắt thầm nghĩ, không để ý Tạ Nghiễn đã lấy bát của nàng, múc một phần canh thịt bò băm khoai mỡ, lặng lẽ đặt trước mặt nàng.
Cố Niệm hoàn hồn, lại hơi sững sờ, nàng ngạc nhiên nhìn Tạ Nghiễn, lại thấy hắn đã cầm thìa chậm rãi húp một ngụm canh.
Nàng cũng cúi đầu yên lặng nếm thử.
Tạ Nghiễn đột nhiên nói: “Tưởng huyện lệnh mấy lần mời dự tiệc, mỗi lần đều nhắc đến món này, khiến ta rất có hứng thú. Chỉ tiếc là ta nhiều việc vặt không thể đến dự, ba bữa ăn ở đều tạm bợ ở Hành phủ, thật đúng là phụ tấm thịnh tình của ông ta. Hôm nay hiếm có dịp nếm được món canh này ở Nam Thủy, quả thực rất ngon.”
Cố Niệm ban đầu không để ý, lại chậm rãi uống thêm mấy ngụm, năm ngón tay bỗng khựng lại.
Tạ Nghiễn nói hắn ở Tầm Khê không có thời gian xã giao, vậy… Nàng mắt hạnh hơi mở to, vô thức ngẩng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Vậy Thôi Vân Trì tối hôm trước khi xảy ra chuyện say khướt về nhà, là bởi vì, hắn ta quả thực đã đi làm chuyện gì đó sai trái vi phạm phép tắc, như vậy mới để lại nhược điểm bị người ta tố giác, chứ không phải như hắn ta luôn miệng nói chỉ là bị người ta hãm hại sao?
Vậy mà nàng còn vì chuyện này mà hồ đồ đi cầu xin Tạ Nghiễn, càng vì thế mà nhiều ngày qua nội tâm dằn vặt xấu hổ khôn nguôi… Nếu sự thật quả đúng là Thôi Vân Trì lầm đường lạc lối, vậy nàng há chẳng phải đã trở thành một trò cười sao?
Thôi Vân Trì trăm phương ngàn kế thuyết phục, luôn khiến nàng lầm tưởng rằng đây là chuyện nên làm, là nàng nợ ân tình Thôi gia. Nhưng nàng biết rõ bản thân mình không hề cam tâm, vốn còn có thể cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nếu một tấm chân tình bị hắn ta lấy ra lợi dụng… Lòng Cố Niệm chùng xuống.
Nàng không khỏi nghĩ lại câu nói kia của Tạ Nghiễn, nếu Thôi Vân Trì quả thực trong sạch… Vậy, nếu hắn ta không trong sạch thì sao?
Nàng thầm nghĩ, đang cân nhắc xem nên làm thế nào để chứng thực suy đoán này là đúng hay sai.
Tạ Nghiễn đột nhiên nói: “Tập trung ăn cơm đi, ngây ra đó làm gì?”
Hắn đã đặt bát và thìa xuống, liếc nhìn bát canh của nàng vẫn còn hơn phân nửa “Nguội rồi sẽ mất ngon.”
Suy nghĩ Cố Niệm quay về, vô thức ngẩng mắt nhìn hắn một cái. Không hiểu sao lại nghĩ đến ngày thứ hai mới vào Hầu phủ, nàng bụng đói meo, dâng trà xong quay về Sơ Vũ Hiên muốn ăn chút điểm tâm sáng, Nguyệt Mai lại nói đồ ăn đã qua giờ thì phải dọn đi… Đúng là kiểu cách.
Vẻ mặt nàng thay đổi khôn lường, trong miệng còn lẩm bẩm không thành tiếng, Tạ Nghiễn liếc nhìn mấy lần, biết thừa không phải chuyện gì tốt đẹp.
Hắn cố ý nói: “Nàng đang mắng ai đấy?”
Cố Niệm không cẩn thận liền mắc bẫy: “Ta có mắng ngài đâu.” Nàng nói xong liền sững sờ, vội ngẩng mắt căng thẳng nhìn hắn một cái, lập tức quay mặt đi, cầm đũa gắp một ít thịt băm.
Tạ Nghiễn lười trêu nàng, chỉ nói: “Bất luận ăn cơm ở đâu, chỉ cần trong lòng nghĩ đến chuyện giao tiếp trong sạch, thì việc làm ắt sẽ đàng hoàng. Nếu tâm tư không đứng đắn, dù là ở yến tiệc cung đình cũng chỉ nếm ra được mùi vị hạ lưu.”
Cố Niệm sững sờ, mặt lập tức đỏ bừng, biết Tạ Nghiễn đang nhắc nhở thái độ muốn nói lại thôi vừa rồi của nàng.
Nàng quả thực… đã phạm phải sai lầm này. Thực ra làm gì có nhiều chuyện vòng vo phức tạp như vậy, chỉ cần tâm tư ngay thẳng, khu quán ăn này chính là nơi ăn cơm đơn thuần.
Bọn họ không gọi đào kép hồng nhan, chủ quán lẽ nào lại đuổi khách ra ngoài? Làm người hành sự đều có nguyên tắc riêng, quan trọng là ở bản tâm, chứ không phải miệng lưỡi khoác lác, mà xử sự lại dơ bẩn tầm thường.
Cố Niệm khiêm tốn nói: “Biết rồi, đa tạ Tiểu hầu gia chỉ bảo.”
Tạ Nghiễn nhếch môi: “Ta không phải đang dạy dỗ nàng, tập trung ăn cơm đi.”
Cố Niệm mím môi cười.
Đợi đến khi điểm tâm hoa quả tươi ướp lạnh được bưng lên bàn, gã tiểu nhị dọn canh thừa xuống, cũng để hai người ngồi thoải mái hơn.
Cố Niệm cầm xiên tre ăn hoa quả, Tạ Nghiễn chỉ uống trà.
Hắn thấy Cố Niệm ăn cũng hòm hòm, trầm giọng nói: “Lát nữa ta sẽ về Tầm Khê, nàng ở Triệu gia hãy để ý nhiều hơn, gặp chuyện đừng tự mình cố chấp.”
Cố Niệm ngạc nhiên nhìn hắn: “Gấp… vậy sao?”
Tạ Nghiễn nhướng mày “Không nỡ à?”
Cố Niệm: …
Nàng nặn ra một nụ cười giả lả “Tạ đại nhân đi thong thả.”
Tạ Nghiễn lườm nàng một cái, không nói gì thêm.
Gã tiểu nhị vào phòng tính tiền, Cố Niệm đã nắm chặt túi tiền trong tay, chỉ chờ đếm bạc để cứng rắn một lần trước mặt Tạ Nghiễn.
Ai ngờ Tạ Nghiễn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, khiến nàng sững sờ một lúc lâu.
Hắn nói: “Tần Trọng Văn không có ở đây, ta lấy đâu ra bạc?”
Cố Niệm thầm oán thán mấy câu, vốn cũng không định để hắn trả tiền, chỉ là… Tạ Nghiễn cũng thản nhiên quá rồi đấy!
Gã tiểu nhị lúng túng cười trừ mấy tiếng, cẩn thận báo một con số, Cố Niệm ngạc nhiên vì rẻ và hời như vậy, vội đưa bạc thanh toán.
Tạ Nghiễn khẽ nhếch mép cười, giữa ngón tay đã kẹp một thỏi bạc nhỏ, nhân lúc hai người đứng dậy rời đi, thỏi bạc đó đã bị hắn lặng lẽ ném vào trong túi tiền của Cố Niệm.
Tạ Nghiễn đưa nàng đến đường chính thì dừng bước, Cố Niệm lúc này mới hiểu ra, thì ra hắn vốn không định quay lại Triệu gia.
Cố Niệm nghĩ ngợi, đột nhiên trịnh trọng cúi người hành lễ với hắn: “Tiểu hầu gia, mong ngài đừng phụ sự tin tưởng của Tiểu Thạch Đầu, nếu cái chết của Vương Nhị Thành quả thực kỳ lạ, Ngô nương tử và Triệu thư lại quả thực không trong sạch, xin ngài nhất định phải xử phạt công bằng, đòi lại công bằng cho người đã khuất.”
Tạ Nghiễn nghiêm túc nhìn nàng, trong im lặng, hắn cúi người vái chào nàng.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...