Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 45: Lần sau? Lần sau là lần nào?



Một đêm không có chuyện gì, sáng sớm hôm sau, Thôi Vân Trì bị Thành Phàm gấp gáp gọi đi.
Cố Niệm ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, trong lòng khá bất an, chỉ sợ liên quan đến vụ án, bèn vội vàng đứng dậy rửa mặt chải đầu tươm tất, không kịp ăn sáng tử tế, mua hai cái bánh dầu đường ở đầu phố, vội vã chạy tới huyện nha.
Nàng vừa ăn vừa đi, đi được nửa đường, lại nghĩ một mình đi đến đó không ổn, bèn đổi đường, rảo bước đi về phía Hành phủ.
Vừa ra khỏi con phố chính, đã thấy bên ngoài Hành phủ có thị vệ dắt tới hai con ngựa.
Nàng dừng bước, chỉ thấy Tạ Nghiễn và Tần Trọng Văn dắt theo Vương Thạch Đầu vội vã ra khỏi cửa, Tạ Nghiễn ở thềm đá liếc mắt trông thấy Cố Niệm, lập tức đi về phía nàng.
Hắn dùng ánh mắt quan tâm nhìn lướt qua nàng vài cái, mở miệng liền hỏi: “Không sao chứ?”
Cố Niệm lại ngẩn ra, nghi hoặc nhìn hắn, lắc đầu: “Không có, chỉ là Vân Trì sáng sớm bỗng bị người ta gọi đi, ta nghĩ có phải vụ án có thay đổi gì không, nên định đến tìm Tiểu Thạch Đầu.”
Sắc mặt Tạ Nghiễn hơi dịu lại, sau đó lại có chút không vui nói: “Nàng tìm nó thì có ích gì?”
Trong giọng nói lại có chút gì đó như là so đo? Tóm lại rất kỳ quái.
Cố Niệm thấy khó hiểu: “Ta đương nhiên phải đảm bảo sự an toàn của nó.”
Nói xong, nàng lại nghiêng đầu nhìn ra sau vài cái, thấy Tần Trọng Văn đang kéo Vương Thạch Đầu quất roi ngựa.
Tạ Nghiễn ưỡn người dịch sang bên cạnh, che khuất tầm mắt của Cố Niệm, nàng trừng mắt nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy kể từ lần trước hai người nói chuyện rõ ràng ở Nam Thủy, nàng hồ đồ muốn lùi một bước, nói muốn dùng thân phận “bằng hữu” để đối đãi với Tạ Nghiễn, hắn liền trở nên đặc biệt thích trêu chọc nàng.
Mà nàng không nhận ra rằng, dường như nàng đã không còn như trước kia, theo bản năng mang lòng kính sợ mà giữ khoảng cách với hắn, hay cung kính không dám mạo phạm… Bây giờ, nàng lại giống như có thể đối xử bình đẳng với hắn, không vì hắn là ai, cũng không vì nàng là ai.
Tựa như hai người vốn không quen biết tình cờ gặp nhau ở một trấn nhỏ xa lạ, không biết thân phận hay chuyện đã qua, chỉ vì ngươi là ngươi, và ta là ta.
Cố Niệm than thở: “Hôm nay còn có việc quan trọng, ta cứ cảm thấy không yên tâm lắm.”
Tạ Nghiễn gật đầu, chỉ nói: “Nàng cứ chờ xem kịch hay đi, lát nữa nếu không chắc có nên nói hay không, thì đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhìn nhiều nghe nhiều, không hỏi đến nàng thì đừng mở miệng.”
Cố Niệm hồ nghi nói: “Ngài lén lút làm gì rồi?”
Tạ Nghiễn “chậc” một tiếng, liếc nàng một cái: “Cẩn thận lời nói.”
Hắn nhận lấy dây cương, đưa cho Cố Niệm: “Còn biết cưỡi ngựa không?”
Cố Niệm nở nụ cười giả tạo, học theo y hệt để trả đũa: “Cẩn thận lời nói.”
Nàng giật lấy dây cương, lập tức trèo lên lưng ngựa, thân thủ vẫn linh hoạt như cũ. Nàng giật dây cương, nhanh chóng quay đầu ngựa, vung roi chạy lên con phố lớn trước tiên.
Khóe môi Tạ Nghiễn hơi nhếch lên, khẽ hừ cười, ngay sau đó lại giật lấy dây cương trong tay Tần Trọng Văn, lập tức bay lên mình ngựa, chỉ nói: “Hôm nay trên công đường ắt sẽ có náo loạn, ngươi trông chừng tiểu tử này cho kỹ, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi hẵng lộ diện.”
Tần Trọng Văn vâng dạ trước, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tạ Nghiễn đã thúc ngựa vung roi phóng đi.
Hắn và Vương Thạch Đầu nhìn nhau, đành phải bất đắc dĩ ra lệnh cho thị vệ dắt con ngựa thứ ba tới.
Cố Niệm vừa xuống ngựa, Tạ Nghiễn đã đứng vững bên cạnh nàng. Nàng không khỏi nhớ lại lời trêu chọc của Nhiếp Xu Nhi trước đây, rằng Tạ Nghiễn rất hiếu thắng, lúc này không khỏi vô cùng đồng tình.
Nàng buộc kỹ dây cương, lại nhìn Tạ Nghiễn một cái, đôi bên không nói mà tự hiểu.
Hôm nay Tưởng Vịnh Chính đã đến huyện nha từ sớm, Tạ Nghiễn không tiện làm quá lộ liễu, do đó hai người đổi vị trí chủ thứ, Tưởng Vịnh Chính đập bàn thăng đường, Tạ Nghiễn ngồi bên cạnh, chủ bộ và Thôi Vân Trì cùng đứng trước công đường, Cố Niệm được gọi vào nghi môn.
Vụ án này chưa đầy một đêm đã lan truyền khắp Tầm Khê, Vương Nhị Thành lúc còn sống quan hệ tốt, mà lời đồn liên quan đến Ngô thị lẳng lơ cũng chưa bao giờ dứt, người thứ ba liên quan còn là Triệu thư lại của huyện nha, vụ bê bối lớn như vậy tự nhiên thu hút không ít sự chú ý, hôm nay có không ít bá tánh hiếu kỳ vây quanh bên ngoài huyện nha xem náo nhiệt.
Nha dịch giữ gìn trật tự, Tạ Nghiễn không nói một lời, Tưởng Vịnh Chính liếc nhìn hắn, cuối cùng đập kinh đường mộc cho gọi Triệu Thái trước, chứ không cho gọi pháp y Chu Thông lên hỏi chuyện trước.
Tưởng Vịnh Chính hỏi: “Triệu Thái, sáng sớm ngày Vương Nhị Thành chết đuối, ngươi đang ở đâu?”
Triệu Thái thản nhiên nói: “Bẩm đại nhân, ti chức đúng giờ đã đến huyện nha điểm danh, sau đó liền ở lại hậu nha sắp xếp văn thư, chưa từng rời đi.”
Tưởng Vịnh Chính hỏi: “Có nhân chứng không?”
Triệu Thái lắc đầu: “Ti chức quen làm việc một mình, thỉnh thoảng được Tưởng đại nhân triệu kiến mới ra ngoài. Cho nên… ngày đó không có nhân chứng.”
Tưởng Vịnh Chính làm bộ gật đầu khẳng định, lại nhìn Tạ Nghiễn một cái, nhưng thấy sắc mặt hắn thờ ơ, dường như không có ý định truy hỏi, bèn ra hiệu bằng mắt với người bên cạnh, vừa định truyền gọi tiếp để hỏi về vụ án.
Tạ Nghiễn lại đột nhiên lên tiếng: “Bổn phủ đến Tầm Khê nhiều ngày, vẫn chưa rõ rốt cuộc mọi người ở huyện nha dùng sổ điểm danh nào. Triệu thư lại đã quản lý văn thư, lại mỗi ngày đúng giờ điểm danh, chắc là rõ ràng nhất rồi. Hôm nay ngươi cũng nên để bổn phủ xem cho rõ, rốt cuộc lấy sổ nào làm chuẩn?”
Tưởng Vịnh Chính lúc này mới nhìn thấy trước mặt hắn bày hai cuốn sổ điểm danh, thị vệ nghe Tạ Nghiễn nói vậy, lập tức tiến lên lấy sổ điểm danh đi, đi thẳng đến trước mặt Triệu Thái.
Triệu Thái sững sờ, lập tức hoảng hốt.
Hắn ta ngây người nhìn chằm chằm vào hai cuốn sổ tương tự nhau nhưng có chi tiết khác biệt, sao dám thú nhận rằng ngày thường đều do tiểu lại điểm danh thay hắn ta, huống chi ngày đó hắn ta mải mê chốn trăng hoa, nằm trong vòng tay mỹ nhân thì làm gì còn tâm trí dậy sớm làm việc.
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Triệu thư lại cứ từ từ nghĩ” hắn hơi ngước mắt lên, nhìn Tưởng Vịnh Chính “hay là cho gọi pháp y Chu Thông trước, biết đâu là hiểu lầm, cũng để Triệu thư lại sớm được rửa sạch oan khuất.”
Triệu Thái càng thêm bất an liếc nhìn Tưởng Vịnh Chính, hai người nhìn nhau, Tưởng Vịnh Chính lại vội vàng dời mắt đi, lén lút nhìn Thôi Vân Trì.
Lại thấy hắn ta bình thản đứng chờ bên cạnh, dường như không quan tâm đến mọi thứ trên công đường. Tưởng Vịnh Chính thầm oán trong lòng, chỉ mong Thôi Vân Trì đã sớm định liệu…
Trong chốc lát, Chu Thông đã chậm rãi bước lên. Hắn ta mặc y phục vải xanh, hẳn là đã giặt giũ qua, trên người mang theo mùi thuốc hơi hăng mũi.
Hắn ta đứng yên, cúi người vái chào, không nói lời thừa, thẳng thắn nói: “Bẩm đại nhân, qua điều tra của ti chức, nguyên nhân cái chết của Vương Nhị Thành quả thực có điểm đáng ngờ. Thứ nhất, ti chức tìm thấy vài vết hằn trên cổ Vương Nhị Thành, sau khi kiểm tra, phỏng đoán đây là vết thương chí mạng.”
“Thứ hai, quần áo của người chết có mùi rượu nhàn nhạt, trong khoang miệng và cổ họng còn sót lại dịch rượu, nhưng trong dạ dày lại không phát hiện chất tương tự, do đó, ti chức mạn phép suy đoán, người chết lúc sinh thời không hề uống rượu, mà là sau khi chết bị người ta ép đổ vào họng.”
“Vì vậy,” Hắn ta lại cúi đầu, “Ti chức cùng Tần thị vệ đã bàn bạc, suy đoán tình tiết vụ án như sau, Vương Nhị Thành lúc còn sống bị người ta siết cổ đến chết, đợi sau khi hắn chết, hung thủ đổ một lượng lớn rượu lên khắp người hắn, ngụy tạo ra hiện trường giả là say rượu đi thuyền, vô tình sẩy chân chết đuối để đánh lừa mọi người.”
Cố Niệm đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, thầm nghĩ chuyện này quả nhiên có uẩn khúc… Năm ngón tay nàng khẽ siết chặt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nghiễn, mong chờ vụ án này có thể nhanh chóng có được kết luận.
Tạ Nghiễn lập tức đưa mắt nhìn sang, bình tĩnh nhìn nàng, sau đó khẽ gật đầu, bảo nàng đừng nóng vội.
Tưởng Vịnh Chính nuốt khan một cái, nhất thời mất chủ kiến, lại lén lút nhìn Tạ Nghiễn, vừa định tìm cơ hội để Triệu Thái ngụy biện, ai ngờ Tạ Nghiễn bỗng nhiên nói: “Nếu đã như vậy, Tưởng đại nhân không ngại cho gọi Ngô thị lên hỏi chuyện chứ, từ hôm qua nàng ta bị áp giải vào huyện nha, vẫn chưa nói câu nào.”
Tưởng Vịnh Chính do dự, lại theo bản năng nhìn về phía Thôi Vân Trì, lại thấy sắc mặt hắn ta vẫn bình thản, ánh mắt khẽ nheo lại, dường như ra hiệu khẳng định.
Trong lòng ông ta thấp thỏm không yên.
Hôm qua ông ta đã bí mật cử Thôi Vân Trì đến nhà giam thông đồng với Triệu Thái, còn xúi giục Triệu Thái nói một loạt lời khai để mau chóng thoát khỏi diện tình nghi, Thôi Vân Trì làm theo lời, nhưng sau đó lại không báo cáo kết quả cho ông ta.
Ông ta đã sớm biết Triệu Thái và Ngô thị không rõ ràng, nhiều năm qua Triệu Thái theo ông ta ra vào lầu xanh càng là kẻ đứng đầu trong đám tham tài háo sắc, Ngô thị kia cũng không phải nữ nhân an phận, hai người nảy sinh tình ý, qua lại một thời gian lỡ làm ra chuyện gì mờ ám cũng là bình thường.
Trước đây ông ta có thể mắt nhắm mắt mở, thậm chí bằng lòng thay hắn ta dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng bây giờ Tạ Nghiễn đang ở đây tuần tra, tên ngu xuẩn này vậy mà còn dám làm càn, thực sự khiến ông ta tức giận.
Chỉ là Triệu Thái dính líu đến ông ta quá sâu, giống như Thôi Vân Trì vậy, không thể thiếu được… Mớ văn thư hắn ta đang cầm trong tay lỡ như bị bại lộ, e rằng không chỉ Tầm Khê phải long trời lở đất, mà ngay cả vị quý nhân ở tận Kinh đô cũng bị liên lụy… ông ta không thể mạo hiểm.
Cho nên, ông ta phải tìm cách bảo toàn Triệu Thái, mà như vậy, mầm họa phải đẩy cho Ngô thị.
Tưởng Vịnh Chính cuối cùng vẫn cho gọi Ngô thị lên công đường.
Phụ nhân trải qua một đêm giày vò, lúc này không còn vẻ phong tình vạn chủng như trước nữa. Tóc mai của nàng ta lỏng lẻo, sắc mặt hơi tái nhợt, lớp trang điểm trên mặt cũng đã trôi sạch.
Nàng ta đi đến trước công đường, còn chưa được gọi đã quỳ phịch xuống, dọa Triệu Thái giật nảy mình.
Ngô thị lớn tiếng gào lên: “Thanh thiên đại lão gia, cầu ngài làm chủ cho nô tỳ!”
Triệu Thái trợn mắt há mồm nhìn nàng ta, Ngô thị không thèm để ý, chỉ lo quỳ rạp trên đất hướng về phía trước, miệng không ngừng nói: “Nô tỳ bị Triệu thư lại xúi giục, nhất thời bị ngu muội, hồ đồ, mặc cho hắn ta xuống tay tàn độc với phu quân đoản mệnh! Nô tỳ bị nhốt trong nhà giam hối hận một đêm, thực sự lương tâm bất an, cầu đại nhân minh xét!”
Bên ngoài nha môn vang lên những tiếng xì xào ầm ĩ, rất nhanh chóng, một đám người chỉ trỏ vào bọn họ, những lời nói khó nghe ngày càng gay gắt.
Triệu Thái sợ vỡ mật, vội vàng quát mắng: “Độc phụ này sao lại hại ta!” Hắn ta quay đầu nhìn Tưởng Vịnh Chính, cũng vội vã quỳ dịch về phía trước một chút “Đại nhân minh giám, ti chức tuyệt đối không làm chuyện này! Thực sự là đọc phụ này ăn không nói có hãm hại ti chức vào chỗ bất nghĩa—”
Ngô thị cướp lời: “Không! Thực sự là nô tỳ bị hắn ta mê hoặc, nhất thời hồ đồ. Khi vong phu* còn sống, Triệu Thái đã liếc mắt đưa tình với nô tỳ, còn mấy lần muốn chiếm đoạt thân thể nô tỳ, nô tỳ không đồng ý, hắn ta vẫn nhân lúc vong phu ra thuyền đánh cá, dăm ba bận đến trấn làm phiền.”
Vong phu*: người chồng quá cố
“Nô tỳ chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao chống lại được trăm ngàn thủ đoạn của Triệu thư lại? Vì gia đình yên ổn nên bất đắc dĩ mới phải chiều theo hắn ta, còn tin lời đường mật của hắn, mong hắn sớm ngày cưới nô tỳ vào cửa. Ai ngờ Triệu Thái có được thân thể của nô tỳ rồi lại trở mặt không nhận, lấy đủ lý do thoái thác không đồng ý. Cho đến ngày đó nô tỳ tức giận không thèm để ý đến hắn ta nữa, cũng đã định không đòi hòa ly với vong phu, đôi bên đừng qua lại nữa, hắn ta vậy mà lại tức giận dọa sẽ giết vong phu, nô tỳ liền không thể không thuận theo hắn ta…”
Ngô thị nói đến chỗ xúc động, vậy mà còn rơi nước mắt, khiến bá tánh ngoài cửa lại một trận xôn xao.
“Nô tỳ tưởng hắn ta là giận quá mất khôn, huống chi, hắn ta là quan lại nha môn, sao có thể to gan lớn mật biết luật mà phạm luật? Bèn hờn dỗi nói với hắn ta có bản lĩnh thì cứ làm, đừng có mang cái thói đó mà ra vẻ ta đây, bèn đuổi hắn ta ra khỏi cửa… Ai ngờ, ai ngờ!”
Nàng ta không nói được nữa, đưa tay lên che mặt khóc nức nở.
Oán khí ngoài cửa ngày càng lớn, Tưởng Vịnh Chính không thể không đập kinh đường mộc lần nữa để ngăn chặn sự ồn ào.
Không đợi ông ta hỏi kỹ, Triệu Thái cũng phát điên lên, nhưng thấy tình thế đã không thể cứu vãn.
“Đồ độc phụ, ăn nói hồ đồ!” Hắn ta vội quay đầu nhìn Tưởng Vịnh Chính, gấp gáp nói “Đại nhân, trước Tết ti chức từng xử lý vụ án Vương Nhị Thành bị người ta ép bán cá, hắn ta mang ơn, nên cố ý xách mấy con cá tươi và rượu gạo đến nhà tạ ơn. Lúc đó ti chức đang làm việc không có ở nhà, thê tử không hiểu quy củ đã tự ý nhận lấy, sau khi ti chức tan làm liền lập tức xách đồ tới trấn Nam Thủy trả lại, cũng chính ngày đó mới quen biết độc phụ này.”
“Độc phụ này lẳng lơ hạ tiện, mấy lần muốn quyến rũ ti chức, nhưng bị ti chức nghiêm khắc từ chối, và nhiều lần cảnh cáo nàng ta không được vô lễ. Cũng đúng vào cái đêm đến nhà họ Vương phúng viếng, không cẩn thận bị nàng ta lừa uống thêm mấy chén rượu mạnh, nàng ta lại cố tình cởi áo quyến rũ, lúc này mới gây ra sai lầm lớn!”
“Độc phụ này nói ngày đó nàng ta cố ý dỗ Vương Nhị Thành sớm ra bến đò chèo thuyền, Vương Nhị Thành còn đang mơ màng chưa tỉnh, lại nghe lời quỷ quái của nàng ta, nàng ta thừa lúc hắn không để ý đã lấy khăn lau mồ hôi siết cổ hắn đến chết, sau đó đẩy xuống nước, rồi sai người tìm đến ti chức, ép ti chức phải nạp nàng ta làm tiểu thiếp, nếu không sẽ phanh phui chuyện này ra!”
Ngô thị gào lên rồi lao tới: “Ngươi! Triệu Thái— Đồ chó má nhà ngươi ngậm máu phun người!”
Nói rồi đưa tay lên định cào mặt Triệu Thái, hai người nhất thời vật lộn với nhau, Tưởng Vịnh Chính quát lớn “hỗn xược”, nha dịch hai bên lập tức tiến lên tách hai người đang quấn lấy nhau ra.
Tưởng Vịnh Chính trong lòng chấn động mạnh, chỉ sợ Ngô thị nói tiếp, Triệu Thái thế nào cũng không giữ được.
Ông ta không đợi Tạ Nghiễn lên tiếng, càng không dám liếc nhìn sang phía hắn, lập tức rút thẻ lệnh ném xuống công đường, “Tội phụ Ngô thị ăn nói bẩn thỉu coi thường công đường, người đâu, tát miệng!”
Thẻ lệnh đó lại vừa hay rơi xuống chân Thành Phàm, Tần Trọng Văn còn chưa kịp ngăn cản, Thành Phàm đã nhặt tấm thẻ lệnh lên, nhanh chân chạy đến trước mặt Ngô thị, giơ tay lên tát mạnh mấy cái.
Chưa đầy một khắc, Ngô thị chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai, lập tức miệng nát lưỡi sưng, máu tươi trong miệng phun ra, nằm bò trên đất không thể nói được nữa.
Tạ Nghiễn kinh hãi, lập tức tức giận nhìn Tưởng Vịnh Chính, suýt chút nữa là thất thố.
Hắn không ngờ Tưởng Vịnh Chính lại dám diệt khẩu ngay trước mặt mình, nếu không phải ngại thị vệ Hầu phủ ở bên cạnh, khó đảm bảo ông ta sẽ không chó cùng rứt giậu hạ lệnh đánh chết Ngô thị.
“Tưởng huyện lệnh, ngài có phải hơi vội vàng rồi không?” Hắn mặt mày sa sầm.
Tưởng Vịnh Chính vốn còn đang cười gượng định nói cho qua chuyện, nhưng Tạ Nghiễn không cho ông ta cơ hội nữa.
Hắn chuyển chủ đề: “Ngô thị và Triệu Thái mỗi người nói một kiểu, còn chưa làm rõ ngọn ngành, ngài đã muốn bịt miệng bà ta rồi ư.”
“Như vậy, bổn phủ có thể suy đoán rằng, chính vì Ngô thị đã nói ra sự thật, mà ngài vì muốn bảo vệ thuộc hạ, nên định giết người diệt khẩu không?”
Tưởng Vịnh Chính vội vàng đứng dậy vái chào: “Phủ đài đại nhân minh giám! Chỉ vì Ngô thị toàn nói lời dơ bẩn, hạ quan xử phạt đúng tội, nào có xuống tay giết nàng ta?”
Lần này ông ta cũng coi như đã triệt để nghĩ thông suốt, lôi kéo Tạ Nghiễn gần như là ảo tưởng không thể thực hiện được, ông ta thà quay về bản chất của mình, chỉ cần không xung đột công khai với Tạ Nghiễn, ông ta đã hầu hạ quý nhân nhiều năm vất vả, tự tin có chỗ dựa vững chắc để cầu xin bảo toàn tính mạng.
Tạ Nghiễn hơi híp mắt, nhìn ông ta, cũng đoán được tâm tư của Tưởng Vịnh Chính.
Hắn không biểu cảm mà quay mặt đi, đột nhiên gây khó dễ: “Triệu Thái, ngươi đã suy nghĩ rất lâu rồi, ngày đó rốt cuộc đã điểm danh ký tên vào cuốn sổ nào?”
Triệu Thái không ngờ Tạ Nghiễn đột nhiên tấn công bất ngờ, trong đầu lập tức trống rỗng, vốn tưởng chuyện này đã may mắn trót lọt, không ngờ Tạ Nghiễn lại bám riết không buông.
Hắn ta kinh ngạc nhìn thị vệ lại lần nữa bước lên, thầm cắn răng, rồi lại nhìn sang Tưởng Vịnh Chính.
Nhưng vị huyện lệnh đại nhân ngày thường cùng hắn ta nâng cốc cạn chén xưng huynh gọi đệ đã khẽ quay mặt đi, lòng hắn ta chùng xuống, biết chuyện này không còn đường chối cãi.
Triệu Thái trong lòng vô cùng tỉnh táo, sổ điểm danh chẳng qua chỉ là cái cớ, không điểm danh đúng giờ cùng lắm chỉ tính là lơ là nhiệm vụ, sao có thể dùng nó làm bằng chứng hắn ta phạm tội giết người được.
Mà Tưởng Vịnh Chính lúc này không nói một lời, chính là đã thể hiện rõ thái độ, ông ta quyết định không mạo hiểm bảo vệ hắn ta an toàn nữa.
Triệu Thái toàn thân run rẩy, vậy mà lại bật ra một nụ cười lạnh, cuối cùng chỉ cúi gằm đầu không nói thêm lời nào.
Trên công đường lập tức im lặng, thị vệ quay mắt xin chỉ thị của Tạ Nghiễn, lại thấy hắn khẽ búng ngón tay, thị vệ lập tức hiểu ý, lẳng lặng lui sang một bên.
Tưởng Vịnh Chính đập kinh đường mộc, cả công đường im phăng phắc.
“Vương Thạch Đầu ủy thác cho giảng giáo thư viện Liễu Trương là Cố Niệm, tố cáo Ngô thị cấu kết với Triệu Thái ý đồ giết người không thành, chứng cứ có thể kiểm chứng. Ngô thị là hạng độc phụ, Triệu Thái là quan lại lạm quyền, hai người tố cáo lẫn nhau đối phương mới là hung thủ thật sự g**t ch*t Vương Nhị Thành. Do đó có thể kết luận, hai người đều không thoát khỏi liên quan đến vụ án này.”
“Qua điều tra, vụ án Vương Nhị Thành chết đuối có nhiều điểm nghi vấn, nghi phạm đã định, tất cả tống giam vào nhà giam của nha môn, đợi chứng cứ xác thực sẽ chọn ngày xét xử lại.”
Tiếng nói vừa dứt, Ngô thị đã bị nha dịch lôi xuống, còn Triệu Thái bị nhét một cục giẻ vào miệng không thể nói được dì nữa, bị nha dịch áp giải đến đại lao.
Cố Niệm cau mày khó chịu, vừa định đứng ra phản bác, không ngờ bị Tạ Nghiễn lặng lẽ ra hiệu bằng mắt, đành phải mím môi nhịn xuống, lại chán nản rụt rụt vai.
Tưởng Vịnh Chính đuổi mọi người lui, qua loa cáo lui với Tạ Nghiễn, Thôi Vân Trì nhận được ánh mắt ra hiệu của Tạ Nghiễn, cũng lẳng lặng đi theo.
Đợi đến khi mọi người đã lui xuống, Cố Niệm ngẩng đầu nhìn Tạ Nghiễn, chớp chớp mắt, nhưng lại không tiện chủ động hỏi.
Tạ Nghiễn vào tịnh thất phía sau công đường thay một bộ thường phục, bước xuống minh đài, đi đến trước mặt nàng nói: “Ra ngoài rồi nói.”
Cố Niệm hiểu ý gật đầu, vội vàng đi theo bước chân của hắn.
Bá tánh vây xem náo nhiệt ở cổng nha môn đã sớm giải tán, trên đường người qua kẻ lại ồn ào, cũng gần đến giờ cơm trưa, các quán ăn tửu lầu dần dần náo nhiệt lên.
Cũng không biết tại sao, Cố Niệm lại đi theo bước chân của Tạ Nghiễn một cách tự nhiên.
Họ rẽ qua con phố lớn, Tạ Nghiễn mới nói: “Ta dù sao cũng chỉ là quan tuần tra, hôm nay chuyện có thể làm được không nhiều, tuy chứng cứ đã rõ ràng, nhưng cũng không thể thay Tưởng Vịnh Chính kết án, nếu không cũng sẽ bị người ta bắt bẻ là lộng quyền mà dâng sớ tố cáo.”
Cố Niệm hiểu rõ gật gật đầu, nói đã biết, trong lòng đã rất cảm kích.
Tạ Nghiễn thấp giọng nói: “Bất kể chân tướng ra sao, bọn họ đều không trong sạch, hai người đã vạch mặt nhau, Ngô thị cũng không thể nào tiếp tục bao che cho Triệu Thái, bọn họ đều không thoát khỏi tội phạt, Vương Thạch Đầu cũng có thể yên tâm rồi.”
Cố Niệm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hỏi: “Đại nhân, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?”
Tạ Nghiễn dừng bước, cúi mắt nhìn nàng.
Nàng ôn tồn nói: “Chuyện của Ngô thị, có phải ngài đã phái người giở trò gì không?”
Tạ Nghiễn bật cười: “Việc này quan trọng lắm sao? Nàng vậy mà cứ canh cánh trong lòng à.”
Cố Niệm mím môi, ánh mắt khẽ đảo, sắc mặt có chút kỳ quái “Chẳng phải ngài nói, muốn thắng một cách quang minh chính đại, không thể dùng quyền thế sao…” Giọng nói nhỏ dần, dường như sợ Tạ Nghiễn phản bác.
Ai ngờ hắn chỉ cười nhạt: “Người khác thật thà thì nàng cũng thật thà, đó là công bằng. Người khác gian xảo mà nàng không dùng chút mưu mẹo, đó là ngốc.”
Cố Niệm ngẩn ngơ nhìn hắn, môi đỏ hé mở, trong ánh mắt mang theo vẻ không hiểu.
Tạ Nghiễn mềm lòng, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều: “Tưởng Vịnh Chính hôm qua đã bí mật phái người đến chỗ Triệu Thái, chỉ thị hắn ta đẩy mọi tội lỗi lên người Ngô thị, ý đồ bảo vệ quân cờ này.”
“Nếu Ngô thị bị lừa dối, trên công đường không kịp nói ra chân tướng, e rằng sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động. Hôm nay nàng ta được gọi, vừa mở miệng đã đánh cho Triệu Thái một đòn trở tay không kịp. Nàng xem, Tưởng Vịnh Chính muốn cứu vãn cũng đã muộn, chẳng phải cũng đã rối loạn trận tuyến rồi sao?”
Cố Niệm kinh ngạc trừng mắt, buột miệng thốt lên: “Quá vô liêm sỉ! Tưởng huyện lệnh sao có thể là loại người này?”
Tạ Nghiễn nhìn nàng đầy ẩn ý, thấp giọng: “Vô liêm sỉ hơn nữa nàng còn chưa biết đâu.”
Hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn không nói cho Cố Niệm biết, Thôi Vân Trì chính là thuyết khách đến xúi giục Triệu Thái.
Nàng nghe thấy câu này, hồ nghi nhìn Tạ Nghiễn, lại thấy hắn đã dời tầm mắt đi, chuyển chủ đề: “Buổi sáng nàng ăn ít, tìm chỗ nào đó cùng ăn cơm đi.”
Cố Niệm vốn định đồng ý, nhưng rồi lại ngập ngừng, rồi khẽ lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, ta còn có chút chuyện, hay là để lần sau đi.”
Tạ Nghiễn nhướng mày “Lần sau? Lần sau là lần nào.”
Cố Niệm ấp úng: “Chính là… ý là hôm khác.” Nàng nhất thời không hiểu ý của Tạ Nghiễn, lại hỏi “Chẳng lẽ đại nhân sắp rời khỏi Tầm Khê rồi sao?”
Trong giọng điệu của nàng không tránh khỏi có chút vui mừng và mong chờ, Tạ Nghiễn nghe xong vô cùng không vui.
Hắn cau mày, nhìn lướt qua Cố Niệm “Nàng có vẻ như rất mong đợi đến ngày ta rời đi.”
Cố Niệm cười gượng, vội lắc đầu, lại nói mấy câu dễ nghe trái với lòng mình, vội vàng cúi người chào rồi rời đi.
Nàng không phải cố ý lừa Tạ Nghiễn, mà là thực sự có tâm sự chưa giải quyết xong, cần phải nhanh chóng có được câu trả lời.
Hôm qua nàng bắt gặp Liên Nhi, rồi đến tối lại nhận ra Thôi Vân Trì cố tình che giấu, đã cảm thấy sâu sắc rằng mối quan hệ giữa nàng và Thôi Vân Trì cần phải xem xét lại cho kỹ, thực ra, đoạn tình cảm này không tốt đẹp không tì vết như vẻ bề ngoài.
Cố Niệm vô cùng chắc chắn, nữ tử đó nhất định không tìm nhầm chỗ, mà hướng hôm qua nàng ta đi xa, chính là con đường phải đi qua để đến phố Nghênh Xuân bên bờ sông.
Nàng nhớ lại khí chất và cách ăn mặc của nữ tử đó, thực ra trong lòng đã đoán được vài phần, chỉ là, nàng không biết phải điều tra thế nào, càng không chắc làm sao để kiểm chứng Thôi Vân Trì có dính líu đến nàng ta.
Hoặc có lẽ, nàng thậm chí còn chưa từng nghĩ, rốt cuộc có nên đi xác minh chuyện này hay không.
Nàng chán ghét việc tấm chân tình bị người ta lừa dối, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện tồi tệ như vậy, khó khăn lắm mới một lần nữa trao đi tình cảm quý giá, nếu Thôi Vân Trì thật sự là một kẻ ngụy quân tử đạo mạo, nàng cũng phải sớm tính toán, càng phải tính sổ rõ ràng với hắn ta món nợ xấu này.
Cố Niệm vội vã rẽ vào con hẻm nhỏ, do dự mãi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm đi về phía phố Nghênh Xuân.

Ngay khi Tạ Nghiễn vừa ngồi xuống, Tần Trọng Văn vội vàng đến báo: “Công tử, Thôi Vân Trì đã nhận được ý của Tưởng Vịnh Chính, định đến nhà giam kết liễu Triệu Thái.”
Tạ Nghiễn khẽ gật đầu “Những lời dặn hắn ta chuyển đến cho Triệu Thái, đều đã nói rõ ràng rồi chứ?”
Tần Trọng Văn đáp vâng “Vì để giữ mạng, Triệu Thái nhất định sẽ bám lấy Thôi Vân Trì, cái phao cứu mạng này.”
Tạ Nghiễn không nói gì thêm.
Tần Trọng Văn lại nói: “Còn nữa, Cố cô nương đã đến phố Nghênh Xuân, hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó.”
Năm ngón tay Tạ Nghiễn khựng lại, rồi để lộ ra nụ cười vui vẻ, “Nàng ấy còn thông minh hơn ta nghĩ.”
Tần Trọng Văn bĩu môi, lại nói: “Thôi Vân Trì có vẻ như thật sự để tâm đến kỹ nữ kia, hôm qua đã sai người nhắn tin đến hương viện, nói là hôm nay tan làm sẽ qua đó một chuyến.”
Tạ Nghiễn im lặng một lúc, ghé tai lại gần dặn dò: “Phố Nghênh Xuân có nhiều nhà chứa như vậy, bảo nàng ấy tiết kiệm chút sức lực, tối nay mới có thể làm xong chính sự.”
Tần Trọng Văn thu lại con ngươi, vội vàng gật đầu nhận lệnh.

Trong nhà giam huyện nha, tiếng kêu la thảm thiết của tù nhân bị tra tấn vang lên không ngớt.
Trong một phòng giam ở tận trong cùng, nha dịch hai bên vừa thu lại gậy dài, Triệu Thái ngã trên đống rơm cỏ thở hổn hển.
Thôi Vân Trì dựa vào ghế bành, trong tay đang nghịch một quả trái cây theo mùa.
Đợi vòng tra tấn này kết thúc, y rút mấy lạng bạc vụn từ đai lưng ra ném cho nha dịch, ung dung nói: “Cũng đã thẩm vấn cả buổi chiều, các huynh đệ dụng hình vất vả rồi, ra quán bên ngoài mua chút rượu thịt lót dạ đi, để ta cẩn thận thẩm vấn hắn thêm một lượt.”
Hai tên nha dịch kia lập tức mặt mày hớn hở, vội nói cái này sao được, nhưng bạc thì đã nhét vào trong túi áo.
Thôi Vân Trì cười nhạt: “Ta dù gì cũng là đồng liêu một thời với Triệu thư lại, để ta ra mặt, người nhà dễ nói chuyện hơn.”
Nha dịch nhìn nhau, liền coi như mắt điếc tai ngơ, dù biết là không hợp quy củ, nhưng cũng không nói nhiều nữa, lại nói sẽ mua một bình rượu ngon về khao Nha úy, bèn vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Đợi người đi xa, Triệu Thái cười lạnh một tiếng, nhổ một bãi đờm máu xuống chân Thôi Vân Trì, rõ ràng không muốn nhận ân tình của hắn ta.
Thôi Vân Trì không để tâm, hắn ta tiện tay ném quả trái cây trong tay, rơi thẳng xuống bên cằm Triệu Thái.
Hắn ta lạnh giọng nói: “Ăn đi.”
Triệu Thái “phì” một tiếng, th* d*c nói: “Ta biết không sống nổi nữa rồi, ngươi không cần phải ở đây giả nhân giả nghĩa. Tưởng Vịnh Chính đã không muốn bảo vệ ta, ta chỉ có một con đường chết.”
Thôi Vân Trì từ từ đứng dậy, ngồi xổm trước mặt hắn ta, túm lấy mớ tóc rối bù của hắn ta nhấc lên “Triệu huynh, ta lại có một cách cứu huynh, chỉ xem huynh rốt cuộc có muốn bảo toàn tính mạng cả nhà không.”
Triệu Thái hai mắt đỏ ngầu, yếu ớt liếc mắt nhìn “Phì! Ngươi mà có bản lĩnh đó sao? Thôi Vân Trì, ông ta ta chịu lôi kéo ngươi, chẳng qua vì ngươi tạm thời vẫn còn có ích. Ngươi cũng chẳng qua là một con chó ông ta nuôi, còn thật sự tưởng mình là Hoàng thái tử à?”
Thôi Vân Trì hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay nới lỏng, Triệu Thái lập tức ngã mạnh xuống đất, lại nôn ra một ngụm máu đặc.
“Ta đương nhiên không có bản lĩnh này, nhưng Tạ tiểu hầu gia thì khác.”
Triệu Thái sững sờ, khó khăn vặn đầu ngước nhìn Thôi Vân Trì.
Thấy hắn ta mặt lạnh như sương, khinh thường liếc nhìn mặt đất, thấp giọng nói: “Huynh chỉ cần giao ra thứ mà Tiểu hầu gia muốn, ngài ấy tự nhiên sẽ bảo vệ cả nhà huynh bình an vô sự.”
Triệu Thái gào lên: “Ngươi vậy mà… Ngươi vậy mà!”
Thôi Vân Trì lạnh lùng nhìn hắn ta: “Thế nào, Triệu huynh? Huynh quyết định sớm chút, ta cũng dễ dàng bẩm báo quý nhân sớm.”
Triệu Thái nhất thời không quyết được, hắn ta nghĩ một lát, lại chất vấn: “Ta làm sao có thể tin ngươi? Lỡ như ngươi trở mặt bán đứng ta, đến lúc đó cũng chỉ có một chữ chết.”
Thôi Vân Trì thản nhiên nói: “Bây giờ huynh đang ở trong tù, ta vẫn là Nha úy Tầm Khê, ta đã nói cho huynh biết ta bây giờ bán mạng cho ai, thì phải là ta lo huynh bán đứng ta mới đúng. Huynh nghĩ sao?”
Triệu Thái không nói, lại ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Tiểu hầu gia đang tìm thứ gì?”
Thôi Vân Trì: “Những sổ sách và thư từ mà huynh thay Tưởng đại nhân xử lý.”
Triệu Thái kinh hãi, lập tức biết chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Hắn ta do dự hồi lâu, cuối cùng khàn giọng nói: “Được.”
Thôi Vân Trì lại cười: “Ta biết Triệu huynh làm việc cẩn thận, Tiểu hầu gia đương nhiên cũng không phải người đại thiện. Ngài ấy đã có thể giữ cho huynh một mạng, tất nhiên phải nhìn thấy thành ý của huynh.”
Triệu Thái biết ý sâu xa trong lời của hắn ta, suy đi tính lại, lại nói: “Ngươi ghé tai lại đây.”
Thôi Vân Trì làm theo, hắn ta cúi thấp người xuống, liền nghe Triệu Thái nói rõ ràng từng địa điểm cất giấu sổ sách.
Hắn ta khẽ gật đầu, ánh mắt tối sầm lại, bỗng nhiên nói: “Triệu huynh, huynh nên biết, nếu giở trò trước mặt Tiểu hầu gia, đến lúc đó kết cục của huynh sẽ chỉ thảm hơn.”
Triệu Thái trợn mắt nhìn hắn ta “Ta đã thành cái bộ dạng quỷ quái này rồi, còn giở trò gì được nữa? Chỉ cầu Tiểu hầu gia giữ lời hứa, bảo vệ thê nhi trong nhà ta bình an vô sự.”
Thôi Vân Trì đắn đo một lát, tin rằng lời hắn ta nói không phải là giả.
Hắn ta đứng thẳng người, bỗng lại hỏi: “Triệu huynh sẽ không bán đứng ta chứ?”
Triệu Thái hừ lạnh: “Ngươi đã là mãnh tướng dưới trướng Tiểu hầu gia, ta làm sao hại ngươi được?”
“Cũng đúng.” Thôi Vân Trì gật đầu.
Hắn ta bỗng nhiên nheo mắt lại, mạnh mẽ đá một cước vào cằm Triệu Thái, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, Triệu Thái chỉ có thể phát ra một tiếng rên, máu tươi trong miệng phun ra, nhổ ra mấy cái răng gãy, trông vô cùng thê thảm.
“Lần này ta tin huynh rồi.”
Hắn ta cất bước rời khỏi phòng giam.
Thôi Vân Trì về phòng cởi bỏ công phục, lại đến góc khuất bí mật mà Triệu Thái nói để kiểm tra một lượt, quả nhiên phát hiện mấy vật có hình dạng sổ sách, liền biết chuyện này đã thành.
Tâm trạng hắn ta rất tốt, bên Tưởng Vịnh Chính coi như có lời giải thích, mà dặn dò của Tạ Nghiễn cũng đã hoàn thành đúng hẹn, ngay cả chút không vui xảy ra giữa Cố Niệm và hắn ta đêm qua, cũng bị phai nhạt vào lúc này.
Huống chi, cho dù tạm thời không thể động vào Cố Niệm, nhưng hắn ta đã có được một người thay thế ngoan ngoãn dễ bảo hơn ở trong nhà chứa, đủ để làm niềm an ủi.
Mấy ngày trước hắn ta mới được thả ra khỏi Hành phủ, vì lý do tránh nghi ngờ nên đã lâu không đến gặp Liên Nhi, ngày đó nàng ta vậy mà không thể chờ đợi được đã lén lút ra ngoài tìm hắn ta, rõ ràng là lo lắng cho sự an nguy của hắn ta.
Thôi Vân Trì biết nàng ta quả nhiên có vài phần thật lòng, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Thay thế thì sao chứ? Liên Nhi trẻ trung xinh đẹp, nếu cứ luôn biết điều như vậy, hắn ta cũng không phải là không muốn chuộc thân cho nàng ta.
Dù sao, bây giờ phải dùng Cố Niệm để lấy lòng Tạ Nghiễn đã là sự thật chắc như đinh đóng cột, đặc biệt là khi đám thân tín bên cạnh Tưởng Vịnh Chính liên tiếp gặp chuyện, hắn ta càng phải kiên quyết quy hàng, không được có lòng dạ khác. Như vậy, chỉ cần Cố Niệm rời khỏi nghĩa thục, sớm muộn gì hắn ta cũng phải đưa nàng lên giường của Tạ Nghiễn.
Nếu đã không thể gần gũi nàng, hắn ta đương nhiên phải tìm nơi khác giải sầu. Nhịn một thời gian lâu, hắn ta sớm đã ngứa ngáy khó chịu, không thể chờ đợi được muốn quấn quýt với Liên Nhi một phen.
Thôi Vân Trì rời khỏi huyện nha, thong thả đi suốt đường, lúc đèn hoa vừa thắp đã đến phố Nghênh Xuân, lại một lần nữa quen đường quen lối gõ cửa đi vào Hỗ gia viện.
Còn chưa hoàn toàn bước vào cổng viện, hắn ta đã lao tới ôm chầm lấy Liên Nhi, giữa thanh thiên bạch nhật, hai người ở ngay cửa đã âu yếm một hồi, khiến tú bà lại mắng yêu một trận.
Thôi Vân Trì mải mê chốn trăng hoa, sao có thể phát hiện ra ngay sau khi hắn ta vừa vào cửa không lâu, một chiếc giày thêu bỗng bước ra từ chỗ tối sau con hẻm.
Cố Niệm đứng trong bóng tối đè nén ngọn lửa giận trong lòng, nàng siết chặt nắm đấm, thầm mắng một tiếng “hạ lưu”.
Ngay sau đó, nàng bước ra vài bước, đứng dưới mái hiên quan sát, muốn tìm một cách thích hợp để trèo vào trong viện, tận mắt chứng thực nàng tuyệt đối không nhìn nhầm chút nào, bắt quả tang hành vi dơ bẩn của hắn ta.
Nàng bê mấy viên gạch xanh bỏ không ở góc tường tới, định trèo lên đầu tường để trèo vào trong viện.
Cũng chính lúc này, có tiếng bước chân dừng lại sau lưng nàng.
Nàng sững sờ, tưởng rằng mình “làm kẻ trộm” đã bị bắt quả tang.
Nàng kinh ngạc và nghi ngờ quay đầu lại, lại thấy Tạ Nghiễn đứng ngược sáng, khoanh tay trước ngực, nhướng mày với nàng: “Nàng có ngốc không?”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...