Cố Niệm bị hắn dọa cho giật nảy mình, ngồi không vững, chống tay ngã ngửa ra sau, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Nàng cuống quýt đứng dậy, phủi phủi vạt váy sau lưng, lùi lại mấy bước, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ đánh giá Tạ Nghiễn, lời truy hỏi đến bên miệng lại nuốt vào trong bụng, nhưng qua một lát, sự tò mò mãnh liệt kia lại ép lời nói bật ra.
“Ngài, ngài…” Nàng cố gắng cân nhắc lời lẽ thích hợp “Đại nhân cũng đến tìm kỹ nữ sao?”
Tạ Nghiễn lườm nàng một cái “Thế nào gọi là ‘cũng’?”
Cố Niệm lập tức nghẹn lời, chỉ lảng tránh nói: “Không liên quan đến ngài.” Ngay sau đó làm động tác “suỵt”, ra hiệu Tạ Nghiễn đừng làm ồn, rồi lại bắt đầu ngồi xổm xuống bê gạch xanh.
Tạ Nghiễn kéo giật nàng dậy “Muốn vào trong à?”
Cố Niệm cảnh giác nhìn hắn, chần chừ gật đầu, ngay sau đó lại thấy không ổn, vội lắc lắc đầu.
Tạ Nghiễn bất đắc dĩ: “Rốt cuộc là muốn hay không muốn?”
Nội tâm Cố Niệm giãy giụa vô cùng.
Nàng đương nhiên muốn tự tay bắt được hành vi gian dâm hạ lưu của Thôi Vân Trì, để hắn ta không còn đường chối cãi, thế nhưng, nếu đi bắt gian cùng với tiền phu*, dường như… nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ quái.
Tiền phu*: chồng cũ
Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách thích hợp.
“Tạ đại nhân, ta biết ngài võ công cao cường, có thể phiền ngài giúp ta lẻn vào trong sân không?”
Tạ Nghiễn giả vờ như chợt vỡ lẽ mà “Ồ” một tiếng kéo dài, giả vờ giả vịt hỏi: “Nàng là con gái nhà lành, vào nơi này làm gì?”
Cố Niệm cười gượng gạo, khá chột dạ nói: “Tạ đại nhân, ngài có thể không hỏi được không?”
Tạ Nghiễn làm ra vẻ mặt hiểu sâu biết rộng, ngay sau đó từ chối: “E là không được.”
Cố Niệm nghiến răng: “Ta vừa rồi nhìn thấy Vân Trì vào trong sân rồi.”
Tạ Nghiễn liếc nàng một cái “Đi bắt gian à?”
Cố Niệm sững sờ, rõ ràng không ngờ tới từ ngữ thô bỉ không chịu nổi này lại thốt ra từ miệng Tạ Nghiễn.
Mặt nàng nóng bừng lên, may mắn trong bóng tối không ai phát hiện, đành phải quay mặt đi “Ngài nói sao thì là vậy đi.”
Tạ Nghiễn bèn nói: “Giúp nàng cũng được, nhưng, nếu nàng thật sự thấy Thôi Vân Trì ở bên ngoài phong lưu vui vẻ, có chịu đựng nổi không?”
Cố Niệm trước tiên là vui mừng, ngay sau đó lại lạnh lùng nói: “Chẳng qua cũng chỉ là đôi bên chia tay, có gì mà không thể?”
Tạ Nghiễn kinh ngạc nhướng mày “Nói hay lắm. Nàng tưởng hắn giống như ta, sẽ dễ dàng ký vào thư phóng thê thư hòa ly với nàng sao?”
Cố Niệm lại sững sờ, không có chút đề phòng, bị hắn đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, trong đầu nhất thời trống rỗng, lại buột miệng nói ra: “Ta và huynh ấy chưa hề thật sự thành thân, tất nhiên không cần dính líu đến hòa ly.”
Lần này đến lượt Tạ Nghiễn sững sờ thất thần.
Hắn chuyển mắt nhìn chằm chằm Cố Niệm, trong ánh mắt vậy mà lại có một tia vui mừng ngấm ngầm mà nàng không hiểu nổi.
“Tạ đại nhân… sao vậy?”
Tạ Nghiễn lại thản nhiên nói: “Nàng chắc chắn muốn xem à?”
Cố Niệm nghiêm túc gật đầu lần nữa.
Tạ Nghiễn giơ tay ôm lấy eo nàng.
Vẫn mềm mại như liễu như lụa giống ba năm trước, xúc cảm mềm mại, nửa thân người hắn liền có thể che khuất nàng, vừa mới đến gần, một làn hương thanh nhã, lại không giống mùi thuốc thoang thoảng khi xưa.
Mặt nàng không kịp đề phòng đập vào lồng ngực hắn, không đợi Cố Niệm kêu khẽ, nàng đã bị Tạ Nghiễn phi thân đưa lên nóc nhà, hai người nhẹ nhàng đáp xuống góc mái hiên.
Cố Niệm kinh hãi, vội đè ngực thở hổn hển mấy hơi, không dám tin chỉ trong chớp mắt mình đã leo lên chỗ cao.
Nàng vừa rồi vì đột ngột mất trọng lượng, theo phản xạ ôm lấy vai Tạ Nghiễn, lúc này buông lỏng nửa người, nhưng hai người vẫn dựa vào nhau rất gần. Nàng ngửi thấy mùi hương lành lạnh thanh mát như tùng trúc trên người hắn, vừa mới hoàn hồn, vội lùi người ra, miệng nói xin lỗi, chân lại đứng không vững.
Tạ Nghiễn nhanh tay lẹ mắt lại kéo nàng một cái, đột nhiên bịt miệng nàng, cúi đầu nói: “Cẩn thận động tĩnh lớn, đánh rắn động cọ, Thôi Vân Trì cũng có chút võ công trên người.”
Cố Niệm căng thẳng gật đầu lia lịa.
Tạ Nghiễn buông tay, kéo nàng từ từ ngồi xổm xuống, tay nàng cứ thế bị hắn nắm lấy, mà cả hai người đều không nhận ra điều này không thích hợp.
Dưới mái ngói xanh, vọng lên từng đợt giai điệu tỳ bà, động tĩnh nhỏ của hai người bị giai điệu che lấp.
Chốc lát, tiếng tỳ bà dừng lại, có tiếng nam nhân nói: “Học được trò này ở đâu vậy, chỉ chờ ta đến thôi sao?”
Giọng nữ nỉ non: “Gia thương ta, hôm đó đã nói sẽ thường xuyên đến thăm ta, trò chuyện cùng ta, nhưng lại ngóng mãi không thấy, lúc này… lúc này mới bạo gan đến hẻm Thanh Hà.”
Năm ngón tay Cố Niệm hơi siết lại, Tạ Nghiễn tự nhiên cũng nhận ra, lặng lẽ quay mắt liếc nhìn nàng, vốn tưởng rằng mặt nàng sẽ lộ vẻ ảm đạm đau thương, ai ngờ lại chỉ có tức giận và khinh thường.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt ngọc của mỹ nhân trắng nõn, càng thêm trắng muốt, tóc đen như mây sau lưng, đôi mày kẻ nhạt hơi nhíu lại, một đôi mắt hạnh long lanh, dung mạo càng thêm xinh đẹp.
Trong phòng lại truyền đến tiếng cười trầm của Thôi Vân Trì: “Ta đây không phải đã đến rồi sao? Còn mang cho nàng thứ tốt, nàng không xem à?”
Liên Nhi e thẹn nói: “Gia lại trêu ghẹo ta.”
Một hồi tiếng động lách cách vang lên, liền nghe thấy động tĩnh mờ ám mây thẹn mưa e, giọng nữ nỉ non, thật là lả lướt. Cố Niệm trong nháy mắt đỏ bừng mặt, vội bịt tai rụt về phía sau, nhưng lại không cẩn thận rúc vào trong lòng Tạ Nghiễn.
Hắn thuận thế ngả ra sau, lại sợ Cố Niệm ngã khỏi mái hiên, vội ôm chặt cánh tay nàng, âm thanh triền miên kia bỗng lại xông vào tai.
Trong phòng tình đến lúc nồng đậm, chỉ nghe Liên Nhi vừa th* d*c vừa nũng nịu nói: “Ta hôm đó gặp Cố nương tử… thấy nàng rất hiền lành… Gia nếu quả thật giữ lời chuộc thân cho ta, chịu đón ta vào cửa, sau này ta cũng nguyện làm thiếp hầu hạ nàng ấy…”
Thôi Vân Trì đang lúc cao hứng, nhất thời không nói gì.
Cố Niệm lại hận đến khí huyết cuộn trào, suýt chút nữa muốn xông xuống sân vào cửa bắt sống đôi cẩu nam nữ này.
Cảnh ngộ của dưỡng mẫu Đổng thị vẫn còn rõ mồn một trước mắt, sự ngang ngược xấc xược, hai mặt của Vương di nương, nàng khắc cốt ghi tâm, từ lúc đó, nàng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không chấp nhận phu quân sau này nạp thiếp…
Nhưng những lời này của Liên Nhi, lại vô cớ khiến nàng nghĩ đến vầng trăng lạnh lẽo đêm đó ở bãi săn mùa thu.
Cũng trong đêm tối yên tĩnh, nàng trốn trong bóng tối, lại nhìn trộm được một bí mật.
Ngôi vị bình thê mà Thi Diệu Nhân muốn, Tạ Nghiễn thấp giọng bất bình thay nàng ta, tất cả đều do nàng chính tai nghe thấy.
Nàng không quản được sự giả tạo của thế gia, Tạ Nghiễn không cưới thê tử khác, bọn họ chẳng qua chỉ xem như nàng đã không còn trên đời, có một chút thương hại giả dối, bất luận là không muốn Thi Diệu Nhân mang tiếng xấu, hay là Tạ Nghiễn vì sĩ diện không muốn tục huyền… Không sao cả, những điều này sớm đã không liên quan đến nàng.
Nàng vốn tưởng rằng Thôi Vân Trì là người tốt, nhưng không ngờ hắn ta lại giả dối như vậy.
Hay cho một màn gọi là “bắt gian”, lại khiến nàng phải chịu đựng cảm giác bị chà đạp đến hai lần.
Cố Niệm thậm chí có một thoáng muốn cười khổ, đây chính là sự trêu ngươi của ông trời sao?
Nàng đã nói sẽ không tái giá, nhưng lại sinh lòng dao động, nàng thật sự ái mộ Thôi Vân Trì đến vậy sao? Chưa chắc… có lẽ là cảm động, có lẽ là sự dựa dẫm tự nhiên nảy sinh ở nơi đất khách quê người xa lạ, tóm lại, không hề có sự kinh tâm động phách như khi đối mặt với Tạ Nghiễn lúc ban đầu.
Nhưng sau này nàng đã hiểu, kinh tâm động phách không có ý nghĩa gì, lúc trẻ tuổi gặp gỡ người quá cao không thể với tới, cầu mà không được, tất nhiên phải trả một cái giá rất đắt.
Cho nên, nàng nguyện ý xem Thôi Vân Trì là người nhà, người thân, nguyện ý phó thác tấm chân tình, thực ra như vậy đã đủ rồi.
Thì ra lại là nàng sai rồi.
Tạ Nghiễn nhận ra nàng đang vô cùng tức giận, lặng lẽ vỗ nhẹ vai nàng, lập tức cúi người ghé sát nói: “Ta đưa nàng rời đi trước.”
Cố Niệm nhất thời thất thần, mặc cho Tạ Nghiễn ôm nàng phi thân xuống đất.
Hai người vừa mới đứng vững, nàng lại lập tức lùi xa mấy bước, tư thái vô cùng lạnh lùng.
Tạ Nghiễn nhất thời kinh ngạc, khó hiểu nhìn nàng: “Sao vậy?”
Cố Niệm ngẩng mắt, ánh mắt lạnh như sương: “Đa tạ Tiểu hầu gia ra tay tương trợ, cho phép ta cáo lui trước.”
Tạ Nghiễn cản nàng lại: “Cố Niệm, nàng sao vậy?”
Cố Niệm lạnh lùng nhìn hắn, buột miệng nói: “Thực ra ngài cũng giống như Thôi Vân Trì.”
“Nàng đang nói gì vậy?” Hắn cau mày.
Sắc mặt Cố Niệm hơi khác, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, cúi đầu nói: “Không có gì, là ta nhất thời lỡ lời. Cứ vậy đi Tiểu hầu gia, đêm nay ta thực sự không còn kiên nhẫn nữa…”
Nàng xoay người bỏ đi, hắn bước nhanh đuổi theo, mạnh mẽ kéo tay nàng lại: “Nàng muốn nói gì, chúng ta nói cho rõ ràng.”
Hai người giằng co trong hẻm nhỏ, lúc này trăng đã lên đến đỉnh đầu, không ít khách làng chơi đã tụ tập về phía bờ sông. Nam nữ kéo kéo đẩy đẩy thật sự rất thường gặp, xa xa, còn có kẻ hóng chuyện huýt sáo trêu ghẹo, khiến Cố Niệm càng thêm phản cảm.
Trong lòng nàng kìm nén một luồng uất khí, suốt ba năm, vốn đã sớm lắng xuống, nhưng những uất ức và biến cố trong những ngày qua khiến dây đàn trong lòng nàng căng chặt, vào khoảnh khắc này đột ngột đứt phựt.
Cố Niệm giằng cổ tay ra, thấp giọng nói: “Đừng ở đây.”
Tạ Nghiễn kéo tay nàng xoay người đi vào bến đò bờ sông, người lái đò đón lên, còn chưa kịp chào hỏi, ai ngờ Tạ Nghiễn ném bạc ra, tự thuê một chiếc thuyền nhỏ du sông, kéo Cố Niệm vào trong khoang thuyền.
Bọn họ mặc cho chiếc thuyền nhỏ trôi xuôi dòng, người lái đò không đi theo, cũng không ai để ý đến mái chèo bánh lái phía trước, cứ như vậy yên lặng ngồi trong thuyền giằng co một lát.
Tựa như ngày bọn họ chính thức gặp nhau ở Tầm Khê, khi đó hai người cũng giống như đêm nay, chen chúc trong một chiếc thuyền nhỏ, không muốn đối mặt cũng phải đối mặt.
“Cố Niệm…” Hắn thấp giọng gọi nàng, khiến nàng nhớ lại ký ức không tốt đẹp.
Nàng quay mặt đi, đập vào mắt là vầng trăng khuyết phản chiếu dưới mặt sông.
Trong rất nhiều đêm cô đơn và hoang mang, chính vầng trăng trên trời bầu bạn bên cạnh nàng, lặng lẽ, không làm phiền lẫn nhau, nhưng lại dường như là người bạn đồng hành tri kỷ nhất.
Thế là vào khoảnh khắc này, trái tim Cố Niệm cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tạ Nghiễn nói: “Trước đây ta đã nói rồi, nếu nàng không thể chịu đựng được, thực ra không cần phải tự mình truy cứu đến cùng, sự việc bày ra trước mắt đã đủ để đưa ra quyết định.”
Cố Niệm co hai đầu gối lại, giơ tay ôm lấy chân, không còn câu nệ lễ nghi quy củ với hắn nữa.
Nàng gác mặt lên đầu gối, thản nhiên nói: “Tiểu hầu gia, ta không phải là không chấp nhận được sự thật, ta chỉ cảm thấy bản thân mình rất nực cười. Có lẽ trong mắt ngài, ta và huynh ấy đến với nhau là có mục đích khác, nhưng bản thân ta biết không phải là đủ rồi, cho nên ta không để tâm ngài nhìn ta thế nào.”
Tạ Nghiễn vội nói: “Ta không hề nghĩ như vậy, nàng bị hắn lừa gạt đã lâu, đây không phải lỗi của nàng.”
Cố Niệm lắc đầu: “Có lẽ là lỗi của ta thì sao? Thực ra ngay từ đầu ta không nên đồng ý, không gả cho người ta cũng chẳng có gì to tát, ta vẫn có thể tìm cách tự lập, cho dù không phải ở Tầm Khê, cho dù không làm giảng giáo, ta có tay có chân, dù sao cũng không chết đói được.”
“Ta ban đầu chỉ muốn ở lại báo đáp ân cứu mạng của phu thê Thôi bá, chỉ là tình cờ Thôi Vân Trì là nhi tử của bọn họ mà thôi… Ta cũng không nghĩ dùng cách lấy thân báo đáp để báo ơn, tình cảm là thứ không do con người khống chế, đã là chuyện xảy ra một cách tự nhiên, thì sao có thể nói là có mục đích gì được chứ?”
“Hắn phụ bạc nàng, là lỗi của hắn.” Hắn dừng một chút, lại nói “Ta phụ bạc nàng, cũng là lỗi của ta.”
Cố Niệm cười khẽ: “Đại nhân hà tất phải hạ mình tự trách? Giữa ta và Thôi Vân Trì tự có cách giải quyết, ngài không cần kéo mình vào. Giữa ngài và ta không có gì là phụ bạc hay không phụ bạc, chuyện nào ra chuyện đó. Là ta không xứng với ngài, giữa ngài và ta vốn dĩ là một sự hiểu lầm, một sự miễn cưỡng, chia tay mới là tốt cho cả hai.”
Tạ Nghiễn im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Trước đây là ta sai rồi, chuyện này không thể biện giải.”
Đôi môi đỏ của Cố Niệm hơi hé mở, lời đến bên miệng hóa thành một tiếng thở dài.
Dường như cũng chính vào lúc này, nàng đã có dũng khí để thẳng thắn, sự lạnh lùng, kháng cự trước kia, chẳng qua là không muốn dính dáng đến Tạ Nghiễn nữa, thực ra nàng chưa bao giờ nói rõ ràng với hắn.
Cho nên, hắn mới luôn hiểu lầm nàng, dây dưa không dứt… Điều này đối với cả hai đều là ràng buộc.
Giọng Cố Niệm bình tĩnh: “Tiểu hầu gia, đêm nay chúng ta cứ nói rõ ràng đi.”
Nàng nhìn vầng trăng sáng phản chiếu trong nước, vì mặt sông gợn sóng, nên vầng trăng bị kéo thành hình dạng kỳ lạ.
“Thực ra ta không trách ngài, đây không phải là lời giả dối trái lòng. Trước kia là ta không tự lượng sức mình, cứ ngỡ chỉ cần ta cố gắng làm tốt hơn, là có thể cùng ngài làm một đôi phu thê. Khi đó ta… gặp phải một số chuyện, cũng không có ai để tâm sự, càng không suy nghĩ thấu đáo, thực ra gả cho người ta cũng không trốn tránh được nhiều vấn đề phức tạp rối rắm.”
“Thực ra nhân duyên đâu thể dựa vào cố gắng mà duy trì được chứ? Khi đó ta còn rất ngây thơ, tự nhiên không thể lĩnh hội được đạo lý này. Cho nên, giữa ngài và ta không thể trách ai, cũng như lời ta nói với ngài hôm đó, đó không phải là lời nói lúc tức giận, mà là suy nghĩ thật lòng của ta, ta thật sự chưa bao giờ oán trách ai. Bất kể là Thánh thượng hay là Hầu phủ, bao gồm cả ngài và Thi cô nương.”
Tạ Nghiễn nhìn tư thế tự bảo vệ mình theo phản xạ của nàng, trong lòng dâng lên một tia thương tiếc, những năm qua, hẳn là nàng sống cũng không tốt lắm… Con người nếu không phải đã đến đường cùng, sao lại cam tâm rời xa quê hương cắt đứt hoàn toàn với quá khứ?
Ban đầu là vì sau khi hai người hòa ly, nàng không thể đối mặt, cho nên mới quyết định rời khỏi Kinh thành càng sớm càng tốt sao?
Nếu bọn họ không hòa ly, nàng sẽ không rời đi, cũng sẽ không gặp phải những chuyện này… Vậy bọn họ, đã có thể làm phu thê thêm ba năm nữa, có lẽ đã sớm sinh con đẻ cái.
“Niệm Niệm…” Hắn bất giác gọi khẽ, khiến Cố Niệm sững sờ trong lòng.
Hàng mi dài của nàng khẽ run, không dám cử động, cũng không đáp lời. Thái độ của hắn đối với nàng, nói không rõ ràng, nàng không dám cũng không muốn nhận định rõ ràng.
Hắn trầm giọng hỏi: “Ban đầu nàng kiên quyết muốn hòa ly với ta, là vì Diệu Nhân sao?”
Đêm tĩnh lặng như nước, thuyền trôi chầm chậm, Cố Niệm im lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Tạ Nghiễn.
Nàng dịu dàng nói: “Thi cô nương tài hoa tuyệt diệu, môn đăng hộ đối với ngài, hai người… vốn dĩ cũng có nhân duyên đã định, là ta không tốt, nếu ta biết rõ chuyện này từ sớm, đã không si tâm vọng tưởng muốn thành thân với ngài.”
“Đây là chỗ ta có lỗi với ngài, nhưng đã nói ra lời thật lòng này, ta cũng không ngại thẳng thắn nói với ngài một chuyện, đêm đó ở tiểu hoa viên trong hành cung của bãi săn mùa thu, ta đã nghe thấy ngài… ngài và Thi cô nương nói chuyện, ta không cố ý nghe lén. Chỉ là hôm đó, ngài bảo ta đến biệt viện lấy sách về, ta lấy sách xong, liền ngồi ở tiểu hoa viên một lát. Vô tình nghe thấy một chút…”
Tạ Nghiễn sững sờ, ký ức xa xôi chợt ùa về trong tâm trí, hắn lập tức biết Cố Niệm năm đó đã hiểu lầm chuyện gì.
Khi đó trong triều có vài lời đồn đãi, liên quan đến hôn sự của Thi Diệu Nhân, trong đó còn ngấm ngầm chĩa mũi nhọn vào phủ Trấn Nam Hầu. Hắn và Yến vương bí mật điều tra biết được, đây chẳng qua đều là Hoàng hậu dấy lên sóng gió, vì để lôi kéo tướng môn, củng cố vây cánh tranh đoạt ngôi vị Thái tử, nhưng chuyện này chưa từng được đưa ra nói công khai.
Hắn từng phỏng đoán Thánh ý, cũng không nhận thấy Hoàng đế có ý định này, dù sao Hoàng đế đã ngự bút ban hôn, Cố Niệm đã gả cho hắn làm thê tử, Thi Diệu Nhân không thể nào vào Hầu phủ nữa, do đó, hắn tuy nghe được vài lời đồn nhảm nhí, nhưng không hề để tâm.
Trên đường đại quân quay về Kinh thành, Tần Trọng Văn nhận được mật báo từ Kinh thành, nói là Hoàng hậu vậy mà lại phái Thường thị trong cung đến cửa nói chuyện cưới xin, muốn Thi Diệu Nhân dùng lễ bình thê gả vào Hầu phủ, mà điều càng khiến hắn kinh ngạc hơn là Tạ Chấn lại nảy sinh ý định dao động.
Hắn vội vã về phủ, cũng thăm dò hỏi Cố Niệm có chuyện gì bất thường không, nhưng hôm đó nàng không nói gì cả, chỉ khăng khăng nói muốn hòa ly với hắn, còn nói vài lý do chỉ khiến đôi bên thêm rạn nứt.
Vì vậy, lúc đó hắn căn bản không hề liên kết hai chuyện này lại với nhau, mãi cho đến đêm nay… thì ra tất cả đều là duyên phận trêu ngươi.
Hắn vội nói: “Nàng hiểu lầm rồi.”
Nàng chưa kịp mở miệng, lại nghe Tạ Nghiễn vội vàng giải thích: “Ta chưa bao giờ có ý định cưới Thi Diệu Nhân, hôm đó nàng đã nghe thấy bao nhiêu?… Thôi, ta cứ nói rõ ngọn ngành cho nàng biết vậy.”
“Thực ra, ta và Lý Hoài, Nhiếp Xu Nhi còn có Diệu Nhân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm luôn như huynh muội. Lúc nhỏ hai nhà chúng ta đi lại gần gũi, ta từ nhỏ tính tình lại nghịch ngợm, mà Diệu Nhân trước nay thích yên tĩnh, cho nên trưởng bối mới cười nói một động một tĩnh vừa hay xứng đôi, sau này có thể kết thân để bù trừ khuyết điểm tính tình cho nhau.”
“Khi đó ta mới bảy, tám tuổi, cái gì cũng không hiểu, liền thuận miệng nói một câu sau này sẽ cưới nàng ta vào cửa. Sau này nhà nàng ta gặp biến cố, liền ỷ lại vào ta thêm vài phần, nhưng ta trước nay đều cho rằng nàng ta đối với ta chỉ có tình huynh muội, giống như nàng ta đối đãi với huynh trưởng của mình vậy. Mà ta cũng luôn chỉ xem nàng ta như người thân, chẳng qua là muốn thay huynh trưởng nhà họ Thi đã qua đời chăm sóc vị muội muội đáng thương này.”
“Hôm đó nàng ta lấy cớ trả sách tìm ta nói chuyện, nói về hoàn cảnh hiện tại, cô đơn không nơi nương tựa, họ hàng trong nhà cũng đang sắp xếp hôn sự cho nàng ta. Nàng ta có lẽ ỷ lại vào ta quá nhiều, nhất thời hồ đồ nói muốn gả vào Hầu phủ, cho dù làm bình thê cũng không sao. Ta lúc đó đã khuyên giải nàng ta, ta không có ý định nạp thiếp hay nhận thông phòng, càng không thể hoang đường cưới thêm một vị bình thê vào cửa, huống hồ một cô nương nhà lành, tại sao phải ủy khuất bản thân làm bình thê? Điều này đối với nàng, đối với nàng ta đều không công bằng.”
Hắn dừng một chút, lại thăm dò hỏi: “Hôm đó nàng nghe thấy, có phải chỉ có nửa câu sau không? Nhà nàng ta gặp biến cố, tâm tư quá nhạy cảm, ta vô thức tránh né điểm này, cho nên dùng từ luôn uyển chuyển một chút… Nhưng sau này ta cũng nghĩ, chuyện nhà nàng phức tạp, thực ra nàng cũng cần được bảo vệ, không nên bị lạnh nhạt như trước kia, ta cũng… rất ít khi nghĩ cho nàng.”
Cố Niệm sững sờ, vô thức ngẩng mắt nhìn hắn một cái, khóe môi khẽ run.
Tạ Nghiễn khẽ than thở: “Thực ra, trước kia là ta không tốt, có rất nhiều chuyện ta không nói với nàng, tự cho rằng mọi chuyện do ta dàn xếp ổn thỏa, chưa thật sự xảy ra thì không quan trọng. Nhưng, ta đã chọn thành thân với nàng, đáng lẽ nên cùng cô đồng tâm đồng đức, có hiểu lầm, mâu thuẫn gì, hai chúng ta có thể bình tâm tĩnh khí nói rõ ràng với nhau.”
Cố Niệm lặng lẽ thả lỏng vai, chiếc cằm tròn trịa gác lên cánh tay, giọng nói dịu dàng: “Tiểu hầu gia, ngài không cần tự trách mình, thực ra nghĩ lại, cũng không hoàn toàn là vấn đề của ngài. Bị ép thành thân với một người mình không yêu, mỗi giờ mỗi khắc đều phải ở bên nhau, rõ ràng rất xa lạ, cũng không có gì để nói, không hiểu rõ đối phương, lại sợ đối phương phẩm hạnh không đoan chính, là người không đáng để gắn bó. Đổi lại là ta, nếu Vương di nương ép ta gả cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt nào đó, sự chán ghét trong lòng ta có lẽ còn mãnh liệt hơn ngài.”
“Suy bụng ta ra bụng người thôi, cho nên ta thật sự không oán trách ngài, ngài cũng… không cần tự trách nữa. Chúng ta đã hòa ly rồi, những chuyện này đều đã qua, ngài và ta đều có tương lai riêng, rất tốt.”
Tạ Nghiễn thương tiếc nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Cho nên, lúc đó nàng khăng khăng muốn hòa ly với ta, quả thật là vì nghe thấy câu nói đó sao?”
Cố Niệm mím môi, đôi mắt sáng long lanh, “Hầu gia và Trưởng công chúa đối với ta rất tốt, ta không muốn bọn họ khó xử. Hơn nữa, ngài và Thi cô nương rất xứng đôi, ta… cũng không muốn chia sẻ phu quân với người khác, như vậy sẽ không có kết quả tốt. Cũng như ngài đã nói, điều này đối với ta không công bằng, sau khi hòa ly ít ra ta còn có thể về dược đường, cũng có thể sống tốt, nữ tử không nhất thiết phải dựa vào phu gia mà có thể tự lập.”
Tạ Nghiễn nhất thời xúc động “Vì sao nàng lại nghĩ cho bọn họ?”
Cố Niệm ngẩng mắt nhìn sang, chậm rãi nói: “Hôm đó Thường thị trong cung đến nói chuyện mai mối, tình cờ bị ta bắt gặp. Ta thấy Hầu gia có chút áy náy… Thực ra, ông ấy không cần nghĩ như vậy, Hầu phủ chưa bao giờ có lỗi với ta. Hơn nữa, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình, chỉ là ta yêu cầu nhiều, không muốn chấp nhận mà thôi.”
Tạ Nghiễn bất đắc dĩ cười khẽ: “Bản thân ông ấy còn không định nạp thiếp, cớ gì phải làm khó nhi tử mình? Chỉ vì bị thuyết khách do Hoàng hậu phái tới nói trúng nỗi áy náy trong lòng, người ta hễ già là dễ hồ đồ, tự thấy cách này khả thi, có thể bù đắp cho nhà họ Thi, thực chất là vô cùng hoang đường.”
Cố Niệm kinh ngạc nhìn hắn, nhưng nghe giọng điệu của hắn… sự thật dường như không phải như lời Tử Vu nói lúc đầu?
Nàng không khỏi tò mò, cuối cùng hỏi ra nghi hoặc trong lòng “Tiểu hầu gia, hôn sự của ngài và Thi cô nương, có phải vì chuyện của ta… nên mới không thành không?”
Nếu hắn gật đầu, Cố Niệm khó tránh khỏi lại nảy sinh một tia áy náy, vốn tưởng rằng mình đang tác thành cho họ, thực ra lại thành làm khéo hóa vụng, biến thành chướng ngại cho nhân duyên của bọn họ.
Tạ Nghiễn ngẩng mắt liếc nàng, chỉ nói: “Từ sớm trước khi nàng đề nghị hòa ly, ta đã nói rõ với Thánh thượng là không thể cưới thêm bình thê, cũng khẩn cầu Thánh thượng tuyệt đối đừng tin lời mê hoặc của người khác.”
Lòng Cố Niệm thả lỏng, cuối cùng không còn bất an như trước, nàng vô thức hỏi: “Cho nên… hôm đó ngài từ trong cung trở về, đến gặp Hầu gia trước, cũng là nói với ông ấy chuyện này sao?”
Trong vẻ mặt Tạ Nghiễn thoáng qua một tia không tự nhiên, trong đêm tối, Cố Niệm không hề phát hiện.
Hắn thấp giọng: “Hôm đó ta đã thẳng thắn với phụ thân, chuyện này đã bẩm báo Thánh thượng, ta cũng sẽ không cưới thêm thê thiếp nữa. Chỉ là khi quay về Sơ Vũ Hiên, thì nhận được thư phóng thê mà nàng đã dụng tâm chuẩn bị.”
Cố Niệm nghe hắn nói với giọng điệu có chút kỳ quặc, sao cứ như đang trách nàng vậy… Rõ ràng hòa ly là chuyện tốt cho cả hai, không thể nào vì hắn không yêu mến Thi Diệu Nhân, đến nỗi nhiều năm không tái giá, mà cứ thế đổ trách nhiệm lên đầu nàng.
Cố Niệm biết rất rõ, cho dù hắn đối với Thi Diệu Nhân không có tình cảm nam nữ, trong lòng hắn cũng không hề có nàng. Giữa hai người họ không thể nói là yêu mến lẫn nhau, trước đây chẳng qua chỉ là nàng đơn phương tình nguyện, nàng càng không muốn hai người cứ sống u mê hồ đồ mấy mươi năm, đến lúc già đi trong lòng vẫn còn hối tiếc.
Nếu đã không phải lương duyên, chi bằng đôi bên chia tay.
Nàng sẽ không hồ đồ đem tâm ý phó thác cho người khác như vậy nữa, càng không nói đến việc theo đuổi cái gọi là kinh tâm động phách thời trẻ. Nàng đã biết từ rất lâu rồi, bình đạm thực ra cũng là một cách để tự bảo vệ mình.
Cố Niệm bỗng nhiên đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài khoang thuyền, đi ngang qua Tạ Nghiễn, hắn giơ tay khẽ kéo cổ tay nàng.
“Trôi nữa là vào sông Nam Thủy rồi, phải cập bờ dừng lại thôi.” Nàng chỉ nói như vậy, từ từ rút tay ra.
Nàng đứng ở đầu thuyền, gió đêm nhẹ thổi qua làm bay tà áo và chiếc váy lụa của nàng.
Ánh trăng lả lơi, vầng sáng yếu ớt mờ ảo rơi trên người Cố Niệm, nàng hơi nghiêng mặt, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển, hệt như tiên nữ hạ phàm.
Nàng quả thực sở hữu dung mạo tuyệt sắc, nhưng thân thế gập ghềnh, số phận chưa bao giờ khoan dung với nàng, nhưng nàng chưa bao giờ vì thế mà tự than thân trách phận hay oán trời trách người, chỉ kiên cường tìm cách sinh tồn, bất luận ở đâu, lúc nào, nàng cũng luôn giữ vững sự lương thiện, nhiệt thành, luôn nguyện ý khoan dung với người khác nhiều hơn một chút.
Một góc trong đáy lòng Tạ Nghiễn từ từ sụp xuống, mềm mại, tinh tế, lấp đầy bởi những cảm xúc chưa từng có.
Hắn sẽ để ý từng cử chỉ hành động của nàng, giữa đám đông, ánh mắt luôn bất giác rơi trên người nàng.
Nàng mày giãn mắt cười, hắn liền muốn nàng cười rạng rỡ hơn nữa. Nàng uất ức rơi lệ, hắn muốn ôm nàng vào lòng vỗ về yêu thương, càng muốn trút giận thay nàng, để người khác biết rằng sau lưng nàng có hắn chống đỡ.
Bộ dạng nàng nghiêm túc giảng dạy ở thư viện, bóng lưng nàng yên lặng ngồi viết lách trước bàn, hắn muốn mỗi đêm ôm nàng vào giấc ngủ, sáng sớm mở mắt là có thể nhìn thấy nàng… Thực ra trước kia, trong những ngày chung giường chung gối hiếm hoi đó, thỉnh thoảng hắn tỉnh giấc sớm hơn nàng, cũng sẽ yên lặng ngắm nhìn dáng vẻ nàng say ngủ.
Yên tĩnh, mềm mại, rúc trong lòng hắn, giống như một con thú nhỏ tìm kiếm sự ấm áp và ổn định.
Tâm trí Tạ Nghiễn bay xa, chiếc thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ.
Cố Niệm đứng ngay đầu thuyền “Tiểu hầu gia, chúng ta nên đi rồi.”
Hắn bỗng hoàn hồn, nhìn nàng chăm chú “Nàng vẫn chưa trả lời ta, đây chính là lý do ban đầu nàng nhất quyết đòi hòa ly sao?”
Có một thoáng do dự, nàng suýt chút nữa muốn thẳng thắn với hắn về tai nạn trên thuyền khách đêm đó… Cố Niệm cuối cùng vẫn để ý định nhỏ bé này trôi đi.
Nàng biết, cho dù bây giờ có thẳng thắn với Tạ Nghiễn, dường như cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn biết hay không, cũng không thay đổi được những chuyện đã xảy ra. Nàng cũng không muốn tính toán, hồi tưởng lại nữa… chỉ muốn trốn thật xa, không còn ai đến quấy rầy sự yên tĩnh của nàng.
Bọn họ từng có rất nhiều hiểu lầm, bây giờ dù sao cũng đã tháo gỡ được một trong số đó.
Nàng trước kia cố chấp, rất nỗ lực muốn làm tốt, muốn nói cho Tạ Nghiễn biết, nàng không phải loại người dốc lòng tính kế trèo cao, ở Vạn Hoa yến nàng cũng bị người ta hãm hại, do đó mới vô tình liên lụy đến hắn, chứ không phải nàng cố ý lên kế hoạch để gả vào Hầu phủ.
Nàng ban đầu trẻ người non dạ, tưởng rằng chỉ cần hiểu lầm này được giải tỏa, Tạ Nghiễn sẽ có thể nhìn nhận lại nàng, có thể cùng nàng làm một đôi phu thê bình thường.
Sau này nàng trải qua nhiều chuyện, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thực ra nàng và Tạ Nghiễn, xưa nay không phải vì hiểu lầm mà không thể đi tiếp. Hai người vốn dĩ đã có sự khác biệt một trời một vực, cho dù không có hiểu lầm này, cũng sẽ có vô số hiểu lầm khác nối tiếp kéo đến, hai con người vốn không cùng một loại ở cạnh nhau, sẽ chỉ không ngừng đẩy nhau ra.
Cho nên nàng không còn cố chấp nữa, miễn cưỡng chỉ làm tổn thương lẫn nhau.
Dưới ánh trăng, Cố Niệm yên lặng nhìn Tạ Nghiễn, nhẹ nhàng gật đầu, phảng phất như vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng có thể hòa giải với quá khứ. Nàng đang nghĩ, có lẽ thật sự có thể cùng Tạ Nghiễn làm một cặp bằng hữu bình thường, không cần phải lo được lo mất nữa, như vậy cũng rất tốt.
Tạ Nghiễn bỗng nở một nụ cười “Nếu hiểu lầm đã nói rõ ràng, nàng còn cho rằng ta giống Thôi Vân Trì sao?”
Hắn theo nàng bước lên bờ đê, hai người nương ánh trăng mờ ảo sóng vai đi về.
Cố Niệm lắc đầu, nói nhỏ: “Ta vừa rồi chỉ là nhất thời lỡ lời, đại nhân sao cứ bám riết không tha vậy.”
Chủ đề cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát, Thôi Vân Trì.
Nàng tức giận sự giả dối của hắn ta, chán ghét sự phong lưu của hắn ta, đã quyết tâm phải mau chóng dọn ra khỏi Thôi gia, không muốn có bất kỳ dây dưa gì với hắn ta nữa.
Tạ Nghiễn bỗng dừng bước “Nàng có dự định gì?”
Cố Niệm nói thật, chỉ nói muốn mau chóng quay về thu dọn ít đồ đạc, tối nay ở bến đò tạm bợ một đêm, ngày mai đưa Vương Thạch Đầu về trấn Nam Thủy trước, đợi vụ án có tiến triển rồi quay lại. Đợi Vương Thạch Đầu ổn định, nàng sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với Thôi Vân Trì, cắt đứt quan hệ với hắn ta, sau đó sẽ tìm chỗ ở khác, những chuyện này có thể từ từ từng bước thực hiện.
Tạ Nghiễn khẽ “chậc” một tiếng, xoay vai Cố Niệm lại, nàng không thể không ngẩng đầu đối mặt với hắn, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
“Có muốn báo thù hắn ta không?” Trên mặt hắn thoáng qua một tia xảo quyệt.
Cố Niệm chớp chớp mắt, đôi môi đỏ khẽ mở.
Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh
Chương 46: “Niệm Niệm”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
