Hôn sự của Tạ Nghiễn được tổ chức vội vàng, khó tránh khỏi khiến người đời dị nghị, nhưng Hoàng đế và Tạ gia đã lấy Khâm Thiên Giám ra làm cớ.
Giám chính – người đứng đầu Khâm Thiên Giám cẩn thận quan sát lời nói sắc mặt, biết rõ Thánh ý, bèn đặc biệt định ra ba ngày lành.
Một là ngày mùng năm tháng sau, một ngày khác thì là sau mùa xuân sang năm, xa hơn chút là đã tới tháng chạp của năm sau nữa, rõ ràng đều không thích hợp. Mọi người cứ thế thuận nước đẩy thuyền diễn cho xong vở kịch này, hôn sự của Tạ tiểu hầu gia cứ thế được định đoạt.
Tạ Chấn vốn không chuộng phô trương, đặc biệt là thời điểm nhạy cảm này, càng sợ đại hôn bị người ta dị nghị.
Chuyện nhỏ đã bàn định xong, Hầu phủ liền bắt tay sắp xếp các việc định thân.
Cứ như vậy, bất kể Cố Niệm trước đó che giấu thế nào, đợi đến khi bà mối tới cửa, chuyện nàng sắp gả vào Hầu phủ rất nhanh đã truyền khắp cả thành.
Nàng sợ hãi đám người hóng chuyện kéo đến cửa quấy rầy, dứt khoát cho mọi người ở dược đường nghỉ ngơi mấy ngày, một mình ở lại phố Du Lâm lánh mặt cầu thanh tịnh.
Cách đại hôn chỉ còn mấy ngày, để tránh bà mối xem xét dò hỏi ra manh mối, Cố Niệm không thể không dọn về Cố gia.
Nàng có ý trốn tránh Cố Minh Chương, ban đêm không dám tắt đèn, ngủ cũng rất nông, cứ thế thấp thỏm lo âu qua hai ngày, mọi chuyện vẫn bình an vô sự.
Nghĩ bụng chắc hẳn hắn ta đã cân nhắc thiệt hơn một phen, rốt cuộc không dám làm bậy nữa.
Cố Niệm ở nhà đã gặp bà mối, lúc này mới biết Tạ Nghiễn tuổi Thìn, lớn hơn nàng bốn tuổi, lão ma ma kia miệng ngọt, cứ một mực nói hai người đặc biệt xứng đôi, là duyên lục hợp, một sự hòa hợp tốt đẹp trong hôn nhân.
Vương di nương ngoài mặt cười tươi vui vẻ nhưng trong lòng thì khó chịu, ráng nhịn sự bất mãn cho đến khi nghe bà mối nói xong, quay đầu đi thẳng về biệt viện.
Hỷ phục thêu may gấp gáp được ma ma trong cung đưa tới, đi cùng còn có nữ quan dạy dỗ lễ nghi.
Công tử nhà thế gia bình thường thành hôn không có phô trương lớn như vậy, càng không có lễ tiết rườm rà đến thế, tất cả là vì Tạ Nghiễn cũng mang huyết mạch của hoàng tộc họ Lý, cho dù hôn lễ làm đơn giản, quy củ nên có cũng không được chậm trễ.
Cố Niệm thấp thỏm không yên, sự mờ mịt và bất an của ngày đại hôn thúc giục nàng tiến về phía trước, lễ tiết phiền toái và những quy củ của thế gia khiến nàng như thể không thở nổi.
Nàng có thể từ biểu cảm của những người này nhìn ra thái độ của người khác đối với nàng, khinh thường, coi rẻ, hoặc là lãnh đạm, nghi kỵ…
Cố Niệm đã không còn đường lui.
Chuyển sang mùng năm đầu tháng, ngày đại cát.
Tục lệ cưới hỏi của triều Đại Thịnh, ngày nữ tử xuất giá người của nương gia cần phải lánh mặt, nói là không mong không nhớ, nữ nhi gả đi không ngoảnh đầu lại mới có thể sống cuộc đời tốt đẹp.
Nói thì nói vậy, nhưng nếu gia tộc thật sự thương yêu nữ nhi, luôn có thể tìm đủ mọi lý do để tiễn cô nương nhà mình ra cửa.
Vương di nương vốn không muốn thấy Cố Niệm có kết cục tốt, như vậy ngay cả giả vờ làm bộ một chút cũng không tình nguyện, mượn cớ nói bị trẹo lưng không xuống giường nổi, đám người Cố gia đều ngầm hiểu ý, trốn sạch sành sanh.
Trạch viện vắng lặng, bên cạnh Cố Niệm chỉ có một mình Thanh Tâm đứng đó.
Nàng choàng khăn hỷ màu đỏ đứng trong viện, tầm mắt chỉ nhìn đến dưới chân.
Trong hẻm nhỏ truyền đến một trận động tĩnh, hỷ nương* ở ngoài cửa đã bắt đầu hát những lời chúc tốt lành, khi đi vào trong viện, phát hiện vậy mà chỉ có một mình tân nương, không khỏi kinh ngạc, may mà lời nói không dừng, cuối cùng cũng không thất thố.
Hỷ nương*: người lo liệu trong đám cưới
Có người đi tới trước mặt, Cố Niệm năm ngón tay run lên, trong tầm mắt xuất hiện thêm một đôi ủng mềm thêu hoa văn vàng, ý nghĩa tượng trưng vô cùng tốt lành.
Tạ Nghiễn trầm giọng: “Nắm lấy tay ta.”
Lòng bàn tay mở ra, năm ngón tay thon dài như ngọc, có mấy vết chai mờ, hắn cầm kiếm giương cung, là một vị tướng quân anh dũng bách chiến bách thắng, mà sau này, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn.
Tim Cố Niệm đập thình thịch, chậm rãi nhấc tay, sắc đỏ tươi tắn của hỷ phục làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng, đầu ngón tay đặt hờ lên tay hắn.
Trong nháy mắt, Tạ Nghiễn nắm chặt năm ngón tay, hơi ấm cùng sức lực không cho phép cự tuyệt kia lan ra, Cố Niệm nhất thời tâm thần chấn động.
Hắn dắt nàng ra khỏi sân, rồi đưa cánh tay ra, Cố Niệm do dự một lát, cho đến khi Thanh Tâm nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô nương, nên lên kiệu hoa rồi ạ.”
Cố Niệm lúc này mới hoàn hồn, vội vịn tay Tạ Nghiễn bước lên kiệu.
Hỷ nương tiếp tục hát lời chúc, đội đón dâu không dám chậm trễ, đi thẳng về Trấn Nam Hầu phủ ở phố Trường Môn.
Mặc dù Tạ Nghiễn đã nói rõ không được phô trương, Lý Ngọc Chân cũng không muốn quá qua quýt, dù sao cũng là nhi tử duy nhất thành hôn, đại sự cả đời không thể sơ sài được.
Thảm đỏ trải ra tới tận ngoài cửa lớn Hầu phủ, Tạ Nghiễn đỡ Cố Niệm xuống kiệu, sau đó cầm một đầu dải lụa đỏ, hai người sóng vai đi chậm.
Trên người và dưới chân không ngừng có ngũ cốc hoa màu được rắc xuống, tiếng cười đùa của trẻ con khiến gò má Cố Niệm ấm lên.
Đậu phộng, long nhãn, táo đỏ… đều là những ngụ ý cát tường.
Đi qua cửa thứ nhất, Tạ Nghiễn bỗng nhiên dừng bước, hát lớn: “Tân nhân* cùng bước qua chậu lửa, trừ tà, đón phúc!”
Tân nhân*: Cô dâu chú rể
Tạ Nghiễn vén một góc hỷ phục, dẫn đầu bước qua, hai bên trái phải Cố Niệm mỗi bên có một tiểu tỳ nữ đến, vén váy dài cho nàng, nàng đi theo Tạ Nghiễn, ngay sau đó lại bước qua yên ngựa, cầu cho phu thê một đời bình an, sống chết không rời.
Bước vào cửa thứ hai, đi qua sân, thảm đỏ trải một mạch đến tận chính đường.
Cố Niệm chỉ nghe thấy tiếng của công bà*, chứ không thấy mặt, quy củ của triều Đại Thịnh, tân phụ* ngày thành hôn không được gặp mặt công bà, sau khi tam khấu cửu bái* xong, nghi thức dâng trà là lễ tiết của sáng sớm ngày hôm sau.
Công bà*: cha mẹ chồng, công công là cha chồng, bà mẫu là mẹ chồng
Tân phụ*: cô dâu mới
Tam khấu cửu bái*: Ba lần dập đầu, chín lần lạy
Sau khi nghi lễ hoàn thành, nàng vẫn trùm khăn che mặt, đi theo bước chân của Tạ Nghiễn suốt chặng đường.
Rời khỏi chính đường, qua hành lang có mái che, qua tiểu hoa viên, mọi người vây quanh Cố Niệm đi về phía trước, cuối cùng cũng bước vào sân.
Cố Niệm chưa kịp tò mò, người đã bị đưa vào trong phòng.
Nàng và Tạ Nghiễn ngồi song song bên mép giường, nghi thức vẫn chưa kết thúc.
Mái tóc dài bị cắt một lọn, nàng từ khe hở của khăn hỷ đỏ nhìn thấy hai lọn tóc đen được buộc lại với nhau bằng sợi tơ đỏ rực, lòng không khỏi gợn sóng.
Hỷ nương hát: “Mở khăn che mặt, khăn rơi xuống, trăm năm hòa hợp!”
Hô hấp của Cố Niệm khựng lại, trước mắt là mười ngón tay như ngọc của Tạ Nghiễn, hắn kéo hai đầu khăn hỷ đỏ, từ từ mở ra.
Nàng không dám đối mặt, nhưng theo hướng đi của ngón tay hắn, lại vô cớ bị thu hút, thuận thế ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Nghiễn mày rậm mắt sáng như sao, cộng thêm bộ hỷ phục khiến hắn càng thêm anh tuấn bất phàm.
Nàng bối rối chớp chớp mắt, mặt mang ráng hồng, làn da trắng nõn càng thêm óng ánh.
Sắc mắt Tạ Nghiễn lóe lên một tia gợn sóng, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Hắn không chút biểu cảm nhìn Cố Niệm một cái, quay mặt đi, vươn tay cầm hai chén rượu, nhấc ngón tay đưa về phía nàng.
Hỷ nương cười: “Uống rượu giao bôi, cầm sắt hòa minh.”
Tạ Nghiễn cúi người sát lại gần nàng, hỷ phục của hai người cọ vào nhau, bọn họ chưa từng có tư thế thân mật như vậy.
Cố Niệm ước ao, mong chờ, mang theo niềm vui khó tả, cúi đầu cẩn thận uống một ngụm, hỷ nương ân cần nhận lấy chén.
Tạ Nghiễn rất nhanh buông tay, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo xa.
“Kính dâng tín vật, tình sâu một lòng!”
Tỳ nữ bưng một đôi trâm ngọc bước lên, đó là hai cây trâm ngọc được tạc từ một khối phỉ thúy băng chủng, kiểu dáng tinh xảo độc đáo mà không phô trương, độ trong và màu sắc của ngọc cực tốt.
Tạ Nghiễn cầm trâm ngọc trong tay, bỗng nhiên nhấc tay nâng cằm Cố Niệm lên, nàng giật mình, khó hiểu nhìn hắn.
Hắn không chút xao lãng, tùy ý cắm xiên cây trâm vào búi tóc của nàng.
Trong phòng vô cùng náo nhiệt, hôn lễ hoàn thành, hỷ nương chia kẹo cưới và bánh cưới, mọi người cười cười nói nói rời khỏi biệt viện.
Nơi này cuối cùng cũng yên tĩnh, Tạ Nghiễn gần như ngay lập tức đứng dậy.
Cố Niệm sững sờ, nhưng vì bị quy củ ràng buộc không được mở miệng hỏi, nàng ngây ngẩn nhìn Tạ Nghiễn, hắn lại không quay đầu lại mà rời khỏi phòng trong.
Nàng thẫn thờ mất mát nắm chặt tay áo rộng, năm ngón tay lại buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần, nội tâm dằn vặt.
Nàng biết Tạ Nghiễn phải ra tiền sảnh đón khách, còn nàng ngồi trên giường không thể đi lại, càng không được nói chuyện, chỉ có thể cúi mắt nhìn giày thêu ngẩn ngơ.
Hôn sự này đến đột ngột, lại vì Tạ Chấn nói rõ là sẽ làm đơn giản, do đó số lượng khách mời dự tiệc cũng rất dè dặt, thậm chí không phô trương bằng lễ thành hôn của thứ tử nhà thế gia sa sút.
Nhưng Tạ Nghiễn không để ý chuyện này, đối phó xong mọi người, liền kéo một cái ghế ngồi trong góc uống rượu giải sầu, không có chút dáng vẻ nào của tân lang.
Lý Hoài biết Tạ Nghiễn tâm tình không tốt, không cố ý tìm hắn gây khó chịu, chỉ ở bên lặng lẽ bầu bạn.
Uống đến chán chê, Lý Hoài thở dài một hơi: “Ngươi cũng không cần phải như vậy, lùi một bước mà nói, nam nhi rồi cũng phải thành thân. Cố cô nương sinh ra hoa dung nguyệt mạo, xứng đáng là tuyệt sắc thế gian, ngươi không công vớ được một đại mỹ nhân làm tức phụ* cũng là chuyện vui.”
Tức phụ* : Vợ hoặc con dâu, tùy người nói là ai
Tạ Nghiễn liếc hắn một cái: “Hay là huynh thay ta thành thân nhé?”
Lý Hoài trừng mắt mắng hắn: “Đừng để ta trong ngày vui này thưởng cho ngươi hai bạt tai.”
Tạ Nghiễn cười lạnh: “Huynh đánh thắng được ta à?”
Lý Hoài “hít” một tiếng, chỉ chỉ trỏ trỏ: “Hôm nay ngươi tân hôn, là tân lang, ta đắc tội không nổi.”
Tạ Nghiễn nghe thật chói tai, quay mặt đi, nhìn chằm chằm chén ngọc trống không trong tay xuất thần.
Tiệc rượu sắp tàn, Lý Hoài không thể cứ ở lì không đi, hắn ta cuối cùng an ủi vài câu, liền đứng dậy cáo từ Hầu gia, trước khi đi lại nhìn Tạ Nghiễn thật sâu, chỉ mong hắn tự cầu phúc cho bản thân mình.
Tạ Nghiễn uống cạn chén rượu cuối cùng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn cho đám hạ nhân lui xuống, một mình cầm đèn đi chầm chậm, xa xa nhìn thấy biệt viện đèn đuốc sáng trưng, không khỏi chau mày.
Hắn đi vào sân, nhìn thấy nha hoàn hồi môn của Cố Niệm vẫn quy củ đứng gác ngoài cửa, rõ ràng vẻ mặt bối rối bất an, nhưng thân người không nghiêng không lệch, hẳn là không muốn làm mất mặt cô nương nhà mình.
Thanh Tâm thấy Tạ Nghiễn một mình trở về, vội bước nhanh xuống thềm muốn đưa tay nhận lấy đèn lồng, Tạ Nghiễn giơ tay cản lại, chỉ nói: “Lui đi.”
Tiểu nha hoàn do dự một lát, lại thấp thỏm nhìn thoáng qua sau lưng mình.
Nàng ta không thể nhìn thấy Cố Niệm đang ngồi trong phòng trong, tuy không yên tâm, nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của Tạ Nghiễn, cuối cùng thấp giọng đáp một tiếng, men theo sân nhỏ lui về phòng bên.
Tạ Nghiễn đứng trong sân chần chừ một lát, cuối cùng thổi tắt đèn lồng, chậm rãi bước vào trong phòng.
Trên bàn tròn ở gian ngoài bày đầy bánh ngọt và đồ khô cầu cát tường cho tân hôn, một cặp đèn lồng cung đình hình Như Ý, là kiểu dáng cầu nhiều con nhiều của.
Hắn thổi tắt đèn bên ngoài, nhận thấy rõ ràng người ngồi sau tấm bình phong có động tác hơi lớn.
Cố Niệm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nén mệt mỏi và đói khát vội vàng ngồi thẳng dậy. Không ngờ đầu khẽ lắc, trâm ngọc bộ diêu trên đầu va vào nhau, phát ra một tràng âm thanh giòn tan.
Cũng chính lúc này, một bóng y phục màu đỏ vòng qua tấm bình phong, Cố Niệm ngẩn ngơ ngước mắt, thấy Tạ Nghiễn mắt say lờ đờ đứng ở đằng xa.
Gian ngoài tối đi, phòng trong nến lửa sáng trưng.
Ánh sáng đó chiếu lên mặt Tạ Nghiễn, hắn như bị vầng sáng mông lung bao phủ, Cố Niệm có chút nhìn không rõ diện mạo của hắn.
Nàng căng thẳng mong đợi, nhưng vì quy củ mà không được nói, nàng tưởng Tạ Nghiễn sẽ đỡ nàng dậy, cho dù không hỏi han ân cần, ít nhất cũng sẽ hỏi một câu có đói không, có mệt không?
Nhưng Tạ Nghiễn không hề đi đến bên cạnh nàng, hắn như thể không nhìn thấy nàng, tự mình ngồi xuống bên bàn tròn, nhấc ấm ngọc lên rót một chén trà.
Cố Niệm ngây ngẩn nhìn hắn, ngón tay khẽ cào tấm chăn lụa.
Ngay lúc nàng đang hoang mang không biết làm sao, Tạ Nghiễn quay mắt nhìn nàng, khắp mặt toát ra vẻ lạnh lùng.
